Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 30: Play bàn học (H+)

Hắc miêu vô miên

28/03/2021

Trung banh hai bên mông của An ra, lỗ nhỏ mấp máy như muốn mời chào hắn đến chà đạp. Trung dùng ngón tay thăm dò bên trong, lập tức bị vách thịt hút chặt lấy.

Bên trong ấm nóng và mềm mại cực kỳ, nhưng vì có lẽ làm nhanh nên Trung vẫn thấy hơi khô, hắn nhanh chóng dùng hai ngón tay nguấy đảo một lúc rồi đặt hung khí của mình ở trước cửa động.

Bàn tay hắn vuốt ve vành tai đã đỏ bừng của An, hắn nhoài người ra mơn trớn đôi môi cậu, khẽ thì thầm mấy lời tình sắc.

"Mở mắt ra, nhìn cho kỹ tôi đi vào bên trong em thế nào."

An xấu hổ đẩy môi hắn ra, khẽ mở mắt ra, đung đưa đôi chân.

"Nhanh... nhanh tiến vào đi."

Trung bị dáng vẻ vừa ngây ngô vừa gợi tình này kích thích, thứ đồ chơi bên dưới như lớn thêm một vòng, hắn khẽ mài thật chậm, động nhỏ hé mở như muốn nuốt chửng hắn vào.

Ở tư thế này An nhìn rõ ràng thứ đồ chơi to dài tím thẫm của Trung từng tí từng tí đâm vào bên dưới của mình. Cậu cố gắng thả lỏng thân mình để đón nhận nó.

"A... a... a..."

Trung đột nhiên đâm mạnh, hung khí thúc đến tận cùng, An không kiềm chế được hét lên, bụng dưới trướng căng.

"A... a... trướng quá..."

Trung nắm lấy hai chân của An, thân dưới chờ An thích ứng rồi húc vào liên tục, tần suất đút vào rút ra cực nhanh.

"Ư... khó chịu..."

"Tại vì em cứ mút tôi chặt quá đó mà. Thả lỏng ra."

An không còn nghĩ gì được nữa, cả thân thể tê tê giống như không còn là của mình, từng lỗ chân lông đều cảm thấy sảng khoái, cậu vô thức cuộn tròn lấy đầu ngón chân. Miệng phun ra toàn những lời dâm đãng.

"Ư...ư... a... đâm em đi... chơi em đi..."

Trung tìm kiếm điểm G của An mà thúc vào khiến cậu kêu la khản giọng, bàn tay vuốt ve cậu nhỏ đang đứng thẳng của An.

An cảm giác sắp bị đâm bay ra ngoài, chiếc bàn gỗ cũ kỹ vang lên từng tiếng kêu cót két, cậu giống như đang chơi vơi giữa con thuyền nhỏ, bị sóng đánh cho lắc lư liên tục.

Bàn tay vô thức nắm lấy hai bên cạnh bàn, phần cổ và lưng mài vào bức tường lạnh lẽo không khiến cậu thanh tỉnh chút nào.

Ngứa, bên trong càng đâm càng ngứa. Cậu uốn éo mông hùa theo từng nhịp đâm của Trung, tiếng rên rỉ ngắt quãng phát ra từ đôi môi.



Động tác của Trung từ nhanh đến chậm, hung khí bị vách thịt mài cọ khiến khoái cảm tăng vọt, bên trong ấm nóng đến mức làm hắn không muốn rút ra nữa.

Trung cảm thấy tư thế này hơi bất tiện, chiếc bàn quá bé để nằm lên, hắn thả An ra, ấn hai chân để nó gập lại trước ngực rồi bắt cậu ôm lấy, tư thế này khiến cửa động bày ra ngoài, nước dịch từ bên trong chảy ra nhễ nhãi.

Trung nắm lấy mông An kéo lại, hung khí lại tiếp tục đâm vào, hắn đâm liên tục, cơ bụng theo từng cú thúc mà nổi lên cuồn cuộn.

"A... a... a... chậm... chậm lại."

"Gọi tên tôi..."

"Trung... Trung, chồng ơi, anh yêu... chậm lại." An mơ màng gọi lung tung, Trung nghe vậy thì càng phấn khích hơn, thúc càng nhanh, mỗi lần đều vào sâu tới tận cùng, bàn tay không nhàn rỗi mà vân vê hai hạt đậu đã sưng lớn.

Hung khí liên tục đâm một lúc rồi lại đỉnh vào điểm G. Cả người An cong lên.

"Ưm... đừng... đừng chỗ đó..."

Bàn chân An run rẩy, nước mắt sinh lý tràn ra, cậu nức nở kêu lên ấm ách, tay cũng không nắm chặt được nữa, vật nhỏ dưới thân muốn được chạm vào, cảm giác căng cứng làm phần đầu nấm đau đớn.

Hai người đang chìm sâu trong tình dục thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Tiếng rên rỉ trong miệng An ngừng bặt, cậu giật bắn mình, cậu nhỏ phía dưới lập tức bắn ra, cơ thể nhũn xuống.

Lúc này Trung không ngừng lại mà càng đâm nhanh, An vội vàng thả chân ra dùng hai tay bịt miệng, tiếng rên rỉ biến thành tiếng hừ hừ nặng nề.

Dịch trắng từ bụng Trung nhỏ xuống rơi vào nơi kết hợp của hai người rồi chảy qua khe mông xuống bàn học.

"Trung. An. Mẹ đem nước lá lên này. Uống xong rồi hẵng ngủ."

Bà Hoài gõ cửa vài tiếng không thấy trả lời, lại bắt đầu gọi.

"An ơi..."

Trung thấy An bên dưới đã nhịn đỏ mặt. Gương mặt hiện rõ luống cuống, hắn cử động chầm chậm lại rồi đột nhiên thúc mạnh.

"A..."

An bật ra một tiếng rên rỉ, tay lại nhanh chóng bịt chặt lại, cậu dùng ánh mắt ai oán nhìn Trung làm cả người hắn ngứa ngáy.

Bà Hoài gọi mãi không thấy ai trả lời đành đem nước đi xuống. An nghe rõ tiếng bước chân đi xa rồi lấy cả hai tay đánh lên người Trung.

"Khốn nạn... tí nữa là bị phát hiện rồi..."



Trung cười cợt nhả, ôm cả người An để cậu quặp vào mình rồi nhanh chóng từ dưới thúc lên.

"Phát hiện thì sao, tôi chơi vợ mình chứ có phạm pháp đâu mà phải sợ."

An nghe cái lý luận mặt dày của hắn mà bất lực, cậu hung hăng cắn mạnh lên vai hắn. Đổi lại Trung càng đâm thật nhanh.

"Hư quá, muốn tôi chơi em vậy à?"

Tư thế này làm hung khí của hắn đâm thật sâu, An cảm giác như bụng mình cũng sắp bị đâm thủng, cậu vội vàng cầu xin.

"Thôi... xin anh... đủ rồi..."

Trung cười lớn, bê An đặt xuống giường, phần dưới vẫn dính liền với nhau, hắn tiếp tục gác chân cậu lên vai rồi đâm rút.

"Em đủ nhưng tôi chưa đủ nha... Em phải cho tôi ăn no đã chứ..."

Trung bắt An làm đủ mọi tư thế, chơi đến mức cậu không còn rên rỉ nổi nữa, cả buổi trưa không được ngủ tí nào, đến lúc hắn bắn ra trong người cậu, mồ hôi trên cơ thể cả hai đã mướt mát.

Trung nằm gục xuống người An, cảm nhận kích thích qua đi, lúc ngẩng đầu lên hôn cậu thì phát hiện người đã mệt mỏi mà ngủ mất.

Trung dịu dàng hôn lên từng tấc từng tấc cơ thể An, cảm nhận thứ đồ chơi của mình lại tiếp tục to lên, hắn bất đắc dĩ đành dừng lại rồi bế An đi tắm.

Lúc bàn tay Trung luồn vào moi hết chất lỏng trong lỗ nhỏ ra, cơ thể An vô thức cuộn lại, miệng rên rỉ ra tiếng. Trung rất muốn đem hung khí ấn vào, nhưng nhìn thấy mép lỗ nhỏ đã sưng tấy và đỏ bừng thì thương tiếc, động tác tay cũng nhẹ nhàng hơn.

An ngủ mê man suốt cả buổi chiều, cuối cùng cả hai đành phải mặt dày ăn thêm bữa tối nữa mới đi về.

Buổi tối lúc An xuống nhà với cơ thể mệt mỏi, bước chân xiêu vẹo, cả người gần như dựa hết vào Trung.

Trung nhìn thấy thế thì buồn cười lắm, bị An dùng tay nhéo mạnh vào eo kêu oai oái.

"Cho đáng đời."

Cả nhà nhìn thấy cảnh này thì đều đoán được. Bà Hoài không nói gì, chỉ tủm tỉm sai cô Thi đi nấu cháo.

Mọi người thì ăn cơm còn một mình An phải ngồi ăn cháo, cậu vừa ăn vừa có ảo giác tất cả đều đang cười mình.

Thật mất mặt.

Trung đáng ghét. Trung chết bầm. Nửa tháng nữa đừng hòng đụng vào cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook