Một Thời Để Nhớ

Chương 45: Bỏ đi!

AnnaDo2001

07/10/2016

Thiên Yết gắng hết sức lực của mình ngồi dậy. Anh nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, rất đẹp và rộng rãi. Vừa lúc đó thì có một người đẩy cửa bước vào. Anh toan nằm xuống, giả vờ ngủ xem là ai nhưng không kịp nữa. Thiên Quân nhìn qua Thiên Yết không nói gì đặt ở trên chiếc bàn nhỏ giữa căn phòng một bát canh nhân sâm nóng còn đang vương mùi khói.

- Chân cậu bị thương rồi. Gắng nghỉ ngơi đi!

- Họ sao rồi?

Thiên Quân im lặng định bước ra ngoài.

- Tôi đang hỏi...HỌ SAO RỒI!!!

Thiên Yết hét lên đầy giận dữ. Anh đang giận cá chém thớt ư? Rõ ràng là anh đã sai mà. Thiên Quân đã cố cản anh không nên xông vào lúc đó nhưng anh đã không nghe và giờ thành ra thế này đây.

- Nhẹ thì bị nhốt. Nặng thì...chắc cũng chết hết rồi...nhỉ?

Thiên Yết điếng người đi một lát. Anh cắn chặt môi, tay khẽ siết lấy tấm nhung trắng trải giường. Thiên Quân lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng.

Sau khi Thiên Quân vừa đi khỏi thì Thiên Yết đã xuống giường, đi lại gần chiếc bàn nhỏ. Mùi hương bát canh gà không tồi. Anh cầm lên, uống từ từ sợ bị bỏng. Sau khi uống xong, anh nhìn ra khung cửa sổ bằng kính trong suốt hướng ra phía biển. Nơi đó sóng vẫn đang vỗ ầm ầm vào các vách đá nhọn hoắt. Lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Khuôn mặt Kim Ngưu chợt thoáng qua trong suy nghĩ của anh, rất nhanh thôi nhưng cũng đủ làm tim anh đau nhói. Đã rất lâu rồi anh không nói chuyện, không nhắn lấy một tin nhắn cho cô...

Hai người đang giận nhau hay đã chia tay rồi? Anh cũng không biết nữa.

Thiên Yết tiến tới gần cửa kính. Anh cảm thấy Thiên Quân cũng không tệ đâu. Chí ít hắn ta còn sáng suốt, công tư phân minh chứ không như anh...

Tự nhiên trong đầu anh là một mớ bòng bong. Liệu anh có nên buông tay?

----------------------------------------------------------

Ông Song Tùng hai mắt như tóe ra lửa chĩa về phía ả J đang kiêu ngạo đứng trước đám cháy. Nhưng điều mà ông lo sợ bây giờ là đám cháy lớn quá...liệu có...

- Nếu không thì sao?

Ả cười nhếch mép...Ông Song Tùng giận đến run người, đang định ra lệnh cho tấn công thì năm vật nhỏ nhỏ đen đen bay về phía ấy.

- Bom!!!!!!!!

Mọi người nhận biết ra nhanh chóng nên tất cả chạy cách xa đó 500m rất nhanh. Cũng may chỉ có một người bị thương. Ông Song Tùng cho nổ súng. Bọn kia cũng không thua kém đã nổ súng đáp trả ngay lập tức. Tiếng súng vang lên liên tục, nhiều người đã bị thương. Ông Song Tùng vội nhớ đến đám cháy thì vừa lúc đã có bốn, năm xe cứu hỏa chạy đến nhanh chóng tiếp xúc hiện trường. MTP hỗ trợ đội cứu hỏa. J thấy càng ngày càng đông không có lợi ích gì cho ả cả nên đã ra lệnh rút dần. Đã có rất nhiều kẻ bị bắn chết ngay tại lúc đó ả nhanh chóng chạy trước còn một đám đằng sau cũng tiếp tục yểm trợ nhưng khi thấy ả chạy mất thì cũng cắm đầu chạy theo.

Ông Song Tùng nói vào bộ đàm:

- Chú ý chúng đang chạy về phía đông! Chú ý chúng đang chạy về phía đông!

Bạn cũng sẽ thích [12 chòm sao] Độc Chiếm Bởi Elgibyte 13.7K 970 [ Kim Ngưu - Thiên Yết ]- [ Xữ Nữ - Ma Kết ]... Bởi PhmNgn873 18.3K 1K [Fanfiction 12 chòm sao]: Yêu Và Tình Bạn Bởi Hayashi_Hoshi 89.4K 3.9K [12 chòm sao] You Are My Destiny Bởi _TieuCat 66.7K 3K (Ngưu-Yết) Đừng chống đối , em là của tôi. Bởi ThiTNaric 9.1K 749 ( 12 chòm sao ) Tuổi Thanh Xuân Bởi Pony_Vo 20.4K 949 [12 chòm sao]Coule khắc tinh Bởi ThuHng406 59.8K 2.2K Những người lính cứu hoả cấp tốc làm nhiệm vụ dập tắt đám cháy. Đám cháy càng ngày càng bùng lên dữ dội như là sự tức giận của thần lửa. Ông Song Tùng siết chặt lấy bàn tay mình, khẽ run lên. Song Ngư giờ này vẫn còn đang ở trong đó...nếu cô cũng đi nốt, thì ông phải làm sao đây...

Ánh lửa hồng rực nhảy múa trêu ngươi số phận con người...



------------------------------------------------------------

Thiên Bình vừa lao vào thì cánh cửa đóng cái rầm. Anh nhìn thấy Song Ngư. Cô yếu ớt biết bao. Ngay lập tức cô ấy khụy xuống thì Cự Giải đỡ được. Thiên Bình cấp tốc chạy đến, bế cả người Song Ngư lên. Lửa đã khoét một góc tường và lời đối thoại của người bên ngoài anh và Cự Giải đều nghe thấy rõ. Anh ra hiệu cho Cự Giải tìm lối thoát. Cự Giải nhìn anh bất lực. Thực sự quá vô vọng.

Lửa bén làm một chiếc mái tôn rơi xuống suýt chút nữa là vào đầu ba người.

Thiên Bình ôm chặt Song Ngư trong lòng. Cự Giải nhìn qua chỗ hở của chiếc mái tôn vừa rơi xuống. Quả thật tuyết đang rơi rất rất nhiều.

Phạch...phạch...phạch...

Là tiếng máy bay trực thăng...

Cự Giải mỉm cười, khẽ lay lay Thiên Bình. Thiên Bình cũng mừng không kém hét to:

- Chúng tôi ở đây!!!!!!! Dưới này!!!!

Lửa cháy to quá. Mặc dù bên ngoài lính cứu hỏa đang làm việc hết sức mình. Nhưng vì cái nhà kho này cũng cũ quá rồi...

- Thiên Bình cẩn thận!!!!!

Thiên Bình nghe thấy Cự Giải hét lên như thế và ngay lập tức anh và Song Ngư bị đẩy ngã nhào ra đất. Một thanh chắn ngang người Cự Giải. Khuôn mặt cô đau đớn đến tột cùng và cô nôn ra rất nhiều máu. Toàn thân Thiên Bình lạnh buốt vội vàng ôm Song Ngư đến gần chỗ Cự Giải, chân tay run rẩy:

- Cự Giải...cố lên...đừng ngủ!!! Cậu không được ngủ.!!!!

- Tôi..xin...lỗi...

Hai mắt Cự Giải khép dần dần lại. Thiên Bình hét lên:

- Không được...!!!!!!

-----------------------------------------------------------

Song Ngư choàng tỉnh giấc, cô thấy bên cạnh cô là Sư Tử. Cô liền vui sướng bật dậy:

- Sư Tử!!!! Tốt quá rồi!!! Cự Giải đâu...cả Thiên Bình nữa...

Bất chợt Song Ngư cảm thấy cả người cô đau đớn như đã bị đánh đập dã man vậy. Sư Tử đến gần giúp cô nằm xuống đàng hoàng, ánh mắt hiện lên đầy vẻ đau khổ:

- Thiên Bình đang hôn mê vì hít quá nhiều khí độc. Còn Cự Giải...đang ở trong phòng phẫu thuật.

- Cái gì...tại...tại sao phải phẫu thuật..?!!!



Mặt Song Ngư cắt không còn một giọt máu.

- Cậu ấy bị một cây cột rơi xuống đè ngang người. Cậu ấy bị gãy toàn bộ sống lưng phải thay...nhiều bộ phận bị xuất huyết trong...vô cùng nguy hiểm đến tính mạng...

Song Ngư im lặng. Vì cô rồi...

---------------------------------------------------------------

Song Tử và Bảo Bình cũng nhau làm thủ tục cho Thiên Bình và Cự Giải. Cả hai không nói chuyện hay liếc nhau lấy một lần.

Song Tử chỉ biết cắm đầu vào viết thông tin cho Cự Giải còn Bảo Bình thi thoảng lại nhìn sắc mặt của Song Tử. Không biết từ lúc nào mà họ đã vào trong bệnh viện ở như nhà của họ luôn rồi. Cả hai đều rất mệt mỏi.

- Đây!

Cả hai đồng thanh cùng đưa tờ giấy cho cô y tá. Cô y tá hơi giật mình rồi mỉm cười vui vẻ nhận lấy hai tờ giấy đóng dấu. Xong xuôi liền đưa lại cho hai người. Song Tử bất chợt mở lời:

- Chị có băng cá nhân không cho em xin mấy cái.

Cô y tá hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười lấy cho Song Tử.

- Em bị...thương à?

Bảo Bình hỏi.

Nhưng Song Tử không nói gì khiến anh hụt hẫng. Cô vừa nhận được băng cá nhân liền xé ngay ra một cái. Sau đó cô giật lấy tay Bảo Bình khiến anh không khỏi bất ngờ và dán nó vào vết thương còn đang ứa máu.

- Cảm...ơn..

Bảo Bình nhìn Song Tử. Lòng anh cảm thấy nhẹ hơn nhiều rồi.

- Không có gì đâu. Anh đi rửa tay đi rồi xuống canteen mang mấy suất cơm lên cho mọi người nhé...sợ tay anh bin chê mất vệ sinh nên em mới làm vậy thôi.

Song Tử còn nháy mắt tinh nghịch rồi chạy mất. Bảo Bình đứng hình một lát rồi hét theo:

- Này này cái cô kia!!! Tôi đâu có quen cô!!! ><

Đang tưởng bở thì hóa ra bị sai vặt, Bảo Bình tức xì khói nhưng vẫn thấy..zui à zui :3

-------------------------------------------------------------

Tặng bạn có nick facebook là Cô nàng Thiên Yết nhé :* cảm ơn đã ủng hộ chuyện của mình.!!!

À còn một chuyện nữa MTP không phải là để ám chỉ Sơn Tùng - MTP nha. Mong mọi người đừng hiểu lầm, au không phải fan Sky đâu ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thời Để Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook