Một Thời Để Nhớ

Chương 49: Đám tang...

AnnaDo2001

10/05/2017

Nhân Mã vẫn thở đều đều cứ như mọi chuyện ở ngoài kia không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Sư Tử đôi lúc lại thấy ghen tỵ với tên ngốc đó. Tên đó chỉ nằm một chỗ hưởng thụ...Còn mọi thì cứ như đang loạn lên.

- Này tên kia!!!!! Cậu cứ ngủ như thế sao!!!!?

Sư Tử một ngày phải nói câu này đến năm, sáu lần lận. Nhưng ai đó vẫn ngủ rất đều đều, khuôn mặt đó vẫn như búng ra sữa. Sư Tử cúi xuống gần mặt Nhân Mã.

- Cậu mà không dậy là tôi sẽ cắn nát má cậu đó!!!!

.............

Không chút chần chừ thêm một phút nào nữa, Sư Tử cúi xuống dùng răng của mình tham lam ngoạm một miếng thật lớn vào chiếc bánh bao kia.

Cạch...

Thiên Bình và Song Ngư bất ngờ bước vào, theo sau còn có bố mẹ Nhân Mã. Sư Tử nghe thấy tiếng cửa thì giật mình, chưa kịp rời bỏ cái bánh bao nọ, chỉ khẽ liếc qua. Bốn con người chôn chân nhìn Sư Tử. Mặt Song Ngư còn thoáng đỏ.

- Bố mẹ xin lỗi, bố mẹ vào không đúng lúc rồi! - Bố Nhân Mã cười trừ, nụ cười ấy giống hệt như Nhân Mã, ông cầm tay mẹ Nhân Mã ngay lập tức rời khỏi phòng.

Bố...Mẹ...!!!???!! Đầu óc chị Sư ong ong. Thiên Bình nhìn Sư Tử cười bí hiểm, bỗng siết chặt lấy tay Song Ngư.

- Nhân Mã à, chúng tôi có ý định qua thăm cậu như hình như là cản trở chuyện tốt của cậu rồi thì phải. Chúng tôi đi ngay đây!!!! Sư Tử, cậu cứ từ từ mà ăn bánh bao nhá!!!

Thiên Bình vừa nói xong thì chạy té khỏi, lôi cả Song Ngư đi.

"Tại sao cướp thoại của tui chớ!!!! ><" - Song Ngư phẫn uất.

- HAI CÁI ĐỨA CHẾT TIỆT NHÀ MI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Cả bệnh viện rung chuyển...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thiên Bình nắm tay Song Ngư chạy một mạch cũng chẳng biết là bao lâu rồi. Chỉ là anh cảm thấy mọi thứ thật kì diệu ấy. Giống như hai người là một, không thể thiết nhau nữa. Anh cũng nhận ra không chỉ bàn tay của anh nắm chặt lấy cô mà cô cũng siết lấy tay anh. Hơi ấm truyền cho nhau.

- Thiên Bình, nhìn kìa! Bươm bướm đó!

Thiên Bình bất chợt dừng lại. Thì ra hai người đang ở khoảng sân sau bệnh viện. Nơi này có rất nhiều những bông hoa dại nhưng lại được chăm sóc khá kĩ. Cũng vì dừng lại bất chợt mà Song Ngư đã bất ngờ đâm cái "Rầm" vào lưng Thiên Bình. Song Ngư kêu khẽ một tiếng. Thiên Bình xoay người lại đặt tay lên chỗ cô đau vừa xoa vừa thổi. Mặt Song Ngư đỏ lên đến tận mang tai luôn. Gần quá...

Lúc mắt chạm mắt, không chỉ có nhịp tim của Song Ngư nhảy lên mà Thiên Bình cũng không kém cô. Hai khuôn mặt càng ngày càng gần nhau hơn...từng chút...từng chút một...Lúc môi Thiên Bình chạm vào đôi môi hồng hồng xinh xinh của Song Ngư thì như có một dòng điện chạy qua làm cả người Song Ngư mềm nhũn. Thiên Bình vừa hôn vừa đưa tay xuống ôm chặt lấy cô vào lòng. Anh không muốn nụ hôn này dứt. Thi thoảng, Thiên Bình còn tham lam cắn môi cô nhẹ một cái làm Song Ngư giật mình. Mãi tới khi Song Ngư đuối sức không thể thở nữa, Thiên Bình mới lưu luyến rời khỏi môi cô. Cả hai ôm chầm lấy nhau, im lặng nhưng hạnh phúc vô vàn...

Bươm bướm bay...

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Song Tử lúc mua cà phê ở máy bán hàng tự động, rõ là mua một một lon mà tự nhiên có thêm một lon nữa rơi xuống. Song Tử khá bất ngờ. Ban đầu còn để đó cho chủ máy nhưng nghĩ lại...

Song Tử lấm la lấm lét nhìn xung quanh rồi thò tay lấy nốt lon 'free' còn lại. Dù biết đây rõ ràng là việc không tốt, ảnh hưởng đến kinh tế nhà người ta nhưng Song Tử cảm thấy cô sắp có vận may. Là vận may đó a

~

Song Tử nhảy chân sáo, vừa đi vừa uống. Không may ngay sau đó cô đụng phải một người làm cà phê đổ hết lên chiếc áo trắng mà người đó đang mặc. Song Tử vội vàng xin lỗi rồi lấy giấy lau cho người ta.

- Này, Tiểu Song! Cậu đang làm gì đó?

Là giọng của Bảo BÌnh.

Mặt Song Tử đỏ lự. Không phải chứ!!! Sao có thể là cái tên chết bầm chết dập đó được. Thấy vẻ mặt thay đổi đổi liên tục của Song Tử làm Bảo Bình nhịn không nổi, cười lớn. Sau đó, ai cũng nhìn hai người họ. Đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ! Bảo BÌnh ngượng chín mặt vội vàng cúi người xin lỗi mọi người rồi vô thức cầm tay Song Tử đi cùng.

Song Tử ngỡ ngàng. Cuối cùng, Song Tử giật tay mạnh lại... Khoảnh khắc ấy làm Bảo Bình bị chấn động khá mạnh. Cả hai không ai nhìn ai, cùng im lặng...

- Xin lỗi, mình có việc đi trước...

Cuối cùng thì Song Tử vẫn chỉ chọn cách trốn tránh.

Tay Bảo Bình đưa ra, định nắm lấy cổ tay cô, định kéo cô vào lòng anh, định ôm cô thật chặt, định...xin lỗi cô...

Nhưng chỉ là 'định'. Cô đi lướt qua anh như một cơn gió. Mang theo cả trái tim anh...

"Song Tử à..."

Anh nhìn theo bóng cô biến mất dần, xa lắm...

Lúc đó là hoàng hôn. Song Tử ra khỏi cổng bệnh viện, bắt một chiếc taxi đi gặp một người...

Song Tử vừa đẩy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy người muốn gặp cô đang ngồi ngay cạnh cửa sổ. Cốc cà phê còn đang có chút khói. Cô ta đang chăm chú vào quyển sách, không hề để ý đến sự có mặt của cô. Ánh hoàng hôn từ cửa sổ hắt vào càng làm cho cô ta thêm đẹp. Đây là điều mà tới tận bây giờ Song Tử trông thấy mới giật mình. Trong sáng và dịu dàng. Song Tử tự nghĩ nếu cô mà là nam giới, chắc chắn cô sẽ không để người con gái ngồi kia thoát khỏi tay cô đâu...

Bậy bạ quá!!! Song Tử lắc đầu thật mạnh rồi bước đến, cất giọng đều đều:



- Chào Tử Lan! Lâu rồi không gặp cô!

Cô ta cười.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nghe thấy tin Cự Giải đã tỉnh lại, tất cả mọi người vô cùng hạnh phúc. Riêng Bạch Dương đã túc trực ở đó từ đầu tới cuối.

Bác sĩ xem xét đồng tử của Cự Giải rồi cất giọng ồm ồm hỏi:

- Cô Cự Giải? Cô nghe thấy lời tôi nói chứ? Nếu nghe thấy xin cô hãy chớp mắt một cái!

...Cự Giải khẽ chớp mắt...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!! Giải Nhi tỉnh rồi - Song Ngư nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Xử Nữ và Sư Tử.

- Suỵt!!! - Tất cả mọi người lườm nó.

Song Ngư cười trừ, nép ra sau lưng Thiên Bình, sợ bị ăn đòn hội đồng a~

- Quả là một phép màu! Chúc mừng mọi người! Cô ấy đang bình phục rất nhanh. Tuy bây giờ chưa thể nói được nhưng cô ấy có thể lấy lại nhận thức đã là rất thành công rồi - Giọng bác sĩ vang lên đều đều - Nhưng mọi người không nên quá làm ồn. Cô ấy sẽ khỏe nhanh thôi!

- Cảm ơn bác sĩ!

Mọi người cúi đầu cảm ơn khi bác sĩ đi khỏi. Song Ngư lon ton chạy lại bên giường bệnh, cười như một bông hoa:

- Giải Giải à! Cậu còn nhớ tớ không?

Cự Giải cười nhẹ, chớp mắt.

- Có phải tớ đáng yêu lắm nên cậu mới nhớ tớ không? - Song Ngư chớp chớp mắt nhìn Cự Giải.

Cả đám đen mặt. Thiên Bình kéo cô lại gần, khẽ búng trán cô:

- Bà chỉ có giỏi nói linh tinh là nhanh.

- Xí!!! Không chơi với ông nữa! - Song Ngư hất mặt, giả bộ giận dỗi.

Tất cả đều cười. Xử Nữ và Song Tử nắm lấy tay Cự Giải lắc lắc.

- Hồi phục nhanh lên!!! Tôi muốn đi chơi lắm rồi!!! - Song Tử làm mặt cún con.

- Tui kiếm được đồ cưới cho bà rồi đó! Bình phục nhanh đi tui dẫn đi thử! - Xử Nữ nháy mắt với Cự Giải.

Và Giải ta đỏ mặt.

- Này này! Hai cái bà này làm cái trò gì đấy!? Bỏ tay ra ngay khỏi vợ...v-...

Bạch Dương đứng một chỗ thấy hai đứa kia sờ vào Cự Giải làm anh điên máu nhất thời lỡ miệng. Anh còn chưa sờ vào cô ấy đâu đó!!!!

- Aaa...Cậu vừa nói cái gì thế!!!? - Bảo Bình ngay lập tức nhận ra...

- N..n..nói..c...ái..g..gì?

Tai Bạch Dương thoáng đỏ.

- Tôi nghe thấy cậu gọi Giải nhi nhà chúng tôi là...V..v...VỢ! Đúng rồi! Là VỢ! - Sư Tử nhấn thật mạnh chữ "vợ".

- Này!!! Mấy cậu linh tinh quá!!! - Thiên Bình hét lên bất lực, chẳng dám liếc Cự Giải luôn.

Tên Ma Kết từ đâu đi tới cạnh Cự Giải:

- Mau khỏe nhé!

Bạch Dương thở phào! May quá có tên Ma Kết cứu...

Nhưng...ở đời ai biết đâu chữ "ngờ"

- Cậu mau mau mà làm VỢ người ta nhá! Nhìn nó nóng lòng chưa kìa! Tỏ tình gián tiếp luôn cơ! Cự Giải! Cậu cũng nghe thấy nó gọi cậu là VỢ đúng không!? - Ma Kết cười nham hiểm liếc cả hai đứa.

Cự Giải mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, gật đầu.

- Đấy đấy!!! Cự Giải công nhận rồi kìa!!! - Xử Nữ cũng lên tiếng theo.

- Cậu định nói xong là phủi tay à!!!? Đàn ông kiểu gì thế!!!? - Song Tử bừng bừng lửa giận.

- Anh em đâu? Mang nó đi xử thôi!!!

Ngay lập tức cả người bạn Bạch Dương bị giữ chặt và bị khiêng ra bên ngoài để 'xử'.



Sau khi mọi người đi rồi thì Kim Ngưu mới bước vào.

- Chào Cự Giải! Tớ Kim Ngưu đây! Nhớ cậu lắm!

Kim Ngưu cười rất tươi nhưng nụ cười ấy như bị đè nặng bởi hàng trăm hàng nghìn tảng đá vô hình. Cự Giải hơi ái ngại nhìn Kim Ngưu. Mặc dù bị hôn mê nhưng cô vẫn có thể biết được có chuyện không hay đã xảy ra với Thiên Yết. Cự Giải gắng sức, đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay Kim Ngưu. Kim Ngưu khá bất ngờ nhưng ngay sau đó đã hiểu được. Cô nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên bàn tay của Cự Giải.

- Tớ...không sao!

Nước mắt chảy xuống. Cô nói dối.

Cự Giải cũng khóc.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không biết đùn đùn đẩy đẩy thế nào mà cả đám bị tách nhau ra. Ma Kết và Xử Nữ. Sau một hồi loay hoay tìm bọn hâm kia không biết chúng nó vác thằng Bạch Dương đi đâu rồi. Cuối cùng cả hai bất lực, cùng nhau về lại phòng bệnh của Cự Giải.

Không biết ma xui, quỷ khiến gì mà Ma Kết lại đột ngột kéo mạnh lấy tay Xử Nữ, ôm chặt lấy cô mặc cho cô có giãy giụa cũng vô ích.

- Này! Cậu đang làm cái trò gì thế hả?!

Ma Kết im lặng mặc kệ Xử Nữ có gào thét thì vẫn không buông.

Anh quyết định rồi! Anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa! Không bao giờ!

Xử Nữ không biết từ lúc nào mà cô đã khóc. Cô thấy..đau.

- Xử Nữ! Anh xin lỗi!

Ma Kết nhẹ nhàng nói vào tai Xử Nữ. Anh mong cô có thể hiểu cho anh. Hiểu cho sự nông nổi đường đột của anh. Quả thật lúc ấy anh chỉ nghĩ nếu anh đi có lẽ sẽ cứu được tất cả mọi người. Anh ngốc thật! Sao có thể suy nghĩ một cách đơn giản như thế cơ chứ?

- Anh là đồ ngốc! Anh là đồ tồi! Bỏ tôi ra mau lên!!!

Xử Nữ vừa hét vừa dùng tay chân đánh vào người Ma Kết. Mặc dù anh thấy đau nhưng vẫn không chịu buông tay.

- Được rồi...anh..đáng bị đánh..Em cứ làm thế đi nếu nó làm em cảm thấy thoải mái hơn! - Ma Kết nhìn thẳng vào đôi mắt đang ướt nhòa của Xử Nữ.

Xử Nữ ngây người vài giây. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh.

- Anh yêu em!

Ma Kết cười, siết chặt lấy người Xử Nữ vào lòng. Xử Nữ chớp chớp mắt. Anh vừa nói...anh yêu cô sao? Ma Kết không chờ cho Xử Nữ trả lời hay phản kháng lại lời nói ấy, anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn phớt lên môi cô...

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là tang lễ của Thiên Yết và Thiên Quân...

Tất cả đều có mặt đông đủ trừ Nhân Mã.

Kim Ngưu đứng cạnh bố mẹ Thiên Yết. Cô mặc một chiếc váy đen dài đến tận mắt cá chân. Chiếc giày cũng là màu đen nốt. Cả nhà thờ đâu đâu cũng thấy hoa hồng trắng. Rất đông người tới nhà thờ dự tang lễ vào hôm đó. Từ sáng sớm Kim Ngưu đã chạy đến nhà thờ, đứng trước linh cữu của cả hai người kia mà cúi chào những vị khác. Đoàn người trong bộ quần và áo đen cứ xếp hàng dài đi vào. Ai cũng cầm theo một bông hoa hồng trắng đặt vào chính giữa hai linh cữu. Hai gia đình đứng hai bên liên tục cúi chào đáp lễ. Mẹ Thiên Quân còn ngất lên ngất xuống mấy lần làm cả nhà thờ hoảng hốt. Mẹ Thiên Yết cố gắng kìm chế. Thiên Yết và mẹ vốn rất giống nhau, đều không muốn ai thấy mình khóc.

Đến gần trưa, hai mắt Kim Ngưu đã cảm thấy chóng mặt. Bố Thiên Yết phải nói mãi cô mới chịu về phòng nghỉ tạm.

Kim Ngưu mới ăn được có mấy miếng cơm đã đặt đũa xuống bỏ dở. Sư Tử vào phòng thấy vậy liền mắng cô:

- Mày có điên không!!? Mau tỉnh táo lại đi!! Thiên Yết đi rồi!!! Cậu ta không muốn nhìn mày như thế này đâu!!! Làm ơn cho cậu ấy được yên nghỉ đi!!! Kim Ngưu!! Bây giờ như vậy không được! Mày phải sống! Chí ít là sống vì cậu ấy chứ!

Kim Ngưu cầm chặt cành hoa hồng trắng đến nỗi máu ứa ra chảy thành giọt nhỏ tong tong xuống sàn.

- Sư Tử...Khóa cửa lại...

Sư Tử khẽ vặn chốt, khóa trái cửa lại...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Kim Ngưu hét lên một tiếng rồi ngồi sụp xuống sàn. Cô khóc. Cô thật yếu đuối. Cô vừa khóc vừa gào trong đau đớn! Trái tim cô nó đã bị xé hàng trăm hàng nghìn mảnh. Sư Tử tiến tới ôm chặt lấy Kim Ngưu, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

- Có tao ở đây! Mày cứ khóc đi...

Một lát sau, Kim Ngưu cùng Sư Tử trở lại nhà thờ. Tay của Kim Ngưu bị quấn băng trắng nhưng máu nhiều đến nỗi còn thấm cả ra ngoài. Mọi người ái ngại nhìn cô. Ngón tay giáp út của cô có đeo một chiếc nhẫn.

Và sắc mặt của Kim Ngưu tốt hơn nhiều rồi.

- Con trở lại rồi!

Kim Ngưu cúi đầu chào bố mẹ Thiên Yết. Cả hai người hơi bất ngờ. Rồi bố Thiên Yết cười nhẹ:

- Con trở lại là tốt rồi! Con dâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thời Để Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook