Chương 43: TRÁI TIM CỰ GIẢI, NƯỚC MẮT SONG NGƯ (4)
AnnaDo2001
18/09/2016
Tiếng súng bất ngờ vang lên phá tan bầu không khí im ắng của cả bệnh viện.
G bị hai tên MTP phát hiện trong lúc đang tìm hồ sơ thu thập về phương thuốc Invisibility của Bảo Bình.Đó quả là một phép màu trong thực tại.
Nhiều lúc cô cũng chẳng hiểu tại sao pahir làm công việc này? Vì chủ nhân giao phó? Cô cảm thấy mình giống như một người máy không biết mình là ai vào đang làm gì. Nhưng cô cảm hấy nếu cô làm việc này cô sẽ được đáp án.
Cũng chỉ là cảm nhận thôi.
G nhảy lên cái bàn. Cô dùng lực chóng hai tay xuống bàn làm điểm tựa rồi đá cực mạnh vào mặt từng kẻ đang tiến gần về phía cô làm chúng đau đớn ngã ra đất. Một kẻ nhanh tay hấn chuông báo động ở bộ đàm. Tín hiệu của MTP vang khắp bệnh viện, tất cả các MTP lập tức tập trung đến chỗ phát ra tín hiệu.G nhảy từ trên bàn nhảy xuống đồng thời đá hất cằm kẻ vừa báo tín hiệu kia khiến hắn ngất luôn.
Ba tên MTP đứng dậy đồng thời rút súng chĩa vào cô.
– Đầu hàng sẽ được khoan hồng. Hiện giờ cô chưa giết ai nên có thể giảm bớt tội.
G nhếch mép. Nhanh nh cắt, cô cướp lấy khẩu súng từ tay tên trước mặt đá thật mạnh vào bụng hắn làm hắn ngã nhào ra đất. G cầm khẩu súng bắn vào chân phải của tên thứ hai làm hắn đau đớn, gục ngay xuống. Tên còn lại nhanh chóng bấm còi nhưng cô cũng đã lường trước được điều đó. Cô né người sang một chút vào viên đạn cứ thế bay xoẹt qua vành tai cô làm chảy máu. Cô ngồi sụp xuống gạt chân làm tên kia ngã đạp đầu xuống bàn choáng váng. Thừa cơ hội ấy, cô nhảy qua cửa sổ, nhảy lên một chiếc xe tải và đi mất.
MTP đập cửa xông vào, gương súng định bắn. Không thấy ai mọi người thu súng về chạy tới đã 4 MTP-ers đang nằm trên đất kia. Ông Song Tùng chạy ra chỗ cửa ngó xuống thì chẳng thấy ai nữa. Xe cộ vận chuyển đều đều.
– Mau mang họ đi cấp cứu!
– Rõ!
– Còn nữa mau đi kiểm tra camera mọi ngõ ngách đến đây.
– Tôi đi làm ngay! – Một người đứng bên cạnh lập tức quay lưng đi.
Có tiếng khẽ thở dài…
————————————————————–
Lúc trời về chiều thì G cũng về đến căn cứ của J. Chân cô chảy máu không ngừng vì lúc đánh nhau đã bất cẩn bị miếng thủy tinh đâm khá sâu. Vậy mà cô chẳng có cảm giác gì cả mãi đến lúc cô ngồi lên xe tải mới biết.
Đôi môi cô tái nhợt lại do mất khá nhiều máu. Bước đi loạng choạng dần cuối cùng cô cũng gục ngã. Lúc cô nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng hét lớn:
– Cự Giải!!!?
Trong giấc mơ lần này tôi lại mơ thấy gì đây?
Sau câu hỏi đó, cô thấy mình đang đứng trước một chiếc cối xay gió màu đen trong số hàng chục à có khi hàng trăm, hàng nghìn cái cối xay gió màu trắng khác. Cô ngửi thấy mùi hoa, à, ra là những bông hoa tulip với đủ mọi màu.
– Cự Giải!
Có người đang vẫy cô ở đằng xa xa, phía dưới gốc cây sồi to. G không chắc, cô ngó xung quanh. Ở đây thì chỉ có mình cô mà thôi. Người đó gọi cô sao? Tên cô là Cự Giải? Suy nghĩ của cô còn chưa dứt thì cô đã thấy đám hoa rẽ ra hai bên tạo thành một lối cho cô đi tới gốc cây sồi. Cự Giải hít thật sâu rồi bước tiếp. Cô đã sẵn sàng nhớ lại chăng? Mỗi bước chân của cô tiến gần tới cây sồi như nhẹ đi, nhẹ dần hơn. Phải chăng đây là thiên đàn mà Chúa đã tạo ra? Phải chăng Chúa thương hại cô sao? Phải chăng cô thật sự đã chết đi? Càng bước cô càng thấy hạnh phúc, càng bước cô càng thấy vui.
Bỗng một bông hoa bé nhỏ ngã xuống chắn ngang đường cô đang bước. Cô sơ ý suýt dẫm phải nó. Bông hoa nhỏ tội nghiệp với những cánh hoa rủ xuống như sắp tàn. Nhưng màu tím của nó vẫn không phai mờ, nó vẫn muốn sống tiếp. Cự Giải dừng bước nâng bông hoa nhỏ bé lên để nó dựa vào mấy bông hoa khác sau đó mới bước tiếp. Ánh nắng cuối chiều dần tắt đi thì cô mới nhìn thấy người phụ nữ đó.
– Bà!!!!!
Người đó quay lại mỉm cười hiền dịu rồi dang rộng hai tay ôm lấy cô. Cự Giải vui mừng đến nỗi khóc nức nở trong lòng bà. Từ nhỏ cô đã mồ côi mẹ, bố thường đi công tác xa nên cô ở Hà Lan với bà. Nhưng rồi sau khi bà cô mất, cô phải theo bố đi theo hết nước này đến nước khác chẳng ở lại đâu quá lâu và Zodiac lac nơi duy nhất cô ở lại lâu hơn.
Bà Cự Giải xoa lưng cô cháu gái vỗ về:
– Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn mà.
Cô nhìn theo bà, ánh mắt còn nhòe đi vì nước mắt.
– Vậy bây giờ cháu phải làm sao mới đúng đây hả bà?
Bà cô chỉ cười:
– Cháu cứ nghe theo trái tim của mình! Đó mới là con đường đúng đắn nhất.
Nụ cười hiền của bà như những tia nắng cuối cùng còn sót lại.
– Tỉnh rồi à?
Cự Giải nhìn thấy ngay J đang cầm một con dao lau qua lau lại. Trời đã tối, ánh trăng chiếu vào khiến con dao sáng lóa, nhọn hoắt và khát máu. Người cô khẽ run lên. Bây giờ cô mới nhận ra có một cô gái đang bị chói vào một chiếc cột gần đó. Tóc cô ta rối tung, quần áo dính đầy đất. Mặc dù thêa Cự Giải vẫn cảm thấy cô gái đó thật xinh đẹp. Cô gái ấy khi nghe thấy giọng nói ấy của J thì liền ngửng lên nhìn cô. Đôi môi chảy máu vừa mới khô đã mấp máy gọi tên cô nhưng rất nhỏ, rất bé.
Cự Giải nhíu mày.
– Tao chờ mỗi mày tỉnh lại thôi đấy.
Ả J nhếch mél cười khẩy rồi đặt vào tay cô con dao của ả và ra lệnh:
– Giết nó.
Tim cô bỗng nhói một cái.
Cự Giải bước từng bước đến gần cô gái kia một cách lưỡng lự. Tay cô bỗng chẳng cầm nổi con dao nữa. Đôi mắt to tròn của cô gái kia đầy nước. Từng giọt, từng giọt từ từ chảy xuống hai gì má cô ta. Ánh mắt của sự lo âu, sợ hãi và bất lực. Ánh mắt của một con mồi sắp chết ư?
Trái tim cô lại nhói nữa rồi…
– Sao thế!?
Cái giọng điệu cợt nhả của ả J làm cô thấy ghê sợ và chán ghét. Cô chỉ hận là sao không thể giết cô ta đây?
Không đắt đo gì nữa. Cự Giải vung dao lên.
– Giải à… – Cô gái đó nhắm mắt lại nhưng vẫn gọi tên cô.
Thì ra trên đời này có người lo cho cô ư?
Xoẹt…
Dây thừng đứt hết. Cả người cô gái đó như đổ gục xuống cô nhưng khuôn mặt vẫn hạnh phúc.
– Cuối cùng cậu cũng nhớ lại rồi…!
Chưa vui mừng xong thì tất cả các cửa ra vào kho đó đóng sập lại và cả hai nghe thấy tiếng mụ J:
– Thiêu cháy! Thiêu cháy rụi cho tao. Tao sẽ gửi cho lão Tùng coi như là quà ra mắt..hahaha…
Nước mắt rời và tim lại nhói. Lần này Cự Giải sẽ không yếu đuối nữa và cô đã đưa ra quyết định một mất một còn…
——————————————————
Ta đã chở lại đây ^^ Dạo này view kém ghê :) ta cũng hiểu mà do ta cả thôi ^^ cũng buồn tí nhưng thôi kệ. Mong mọi người tiếp tục ủng hôn nhé ^^
Chap này ta tặng cho nàng @diepsongbinh ạ ^^ ai muốn tặng thì có thể nói ta nha ^^ :*
(Còn tiếp)
G bị hai tên MTP phát hiện trong lúc đang tìm hồ sơ thu thập về phương thuốc Invisibility của Bảo Bình.Đó quả là một phép màu trong thực tại.
Nhiều lúc cô cũng chẳng hiểu tại sao pahir làm công việc này? Vì chủ nhân giao phó? Cô cảm thấy mình giống như một người máy không biết mình là ai vào đang làm gì. Nhưng cô cảm hấy nếu cô làm việc này cô sẽ được đáp án.
Cũng chỉ là cảm nhận thôi.
G nhảy lên cái bàn. Cô dùng lực chóng hai tay xuống bàn làm điểm tựa rồi đá cực mạnh vào mặt từng kẻ đang tiến gần về phía cô làm chúng đau đớn ngã ra đất. Một kẻ nhanh tay hấn chuông báo động ở bộ đàm. Tín hiệu của MTP vang khắp bệnh viện, tất cả các MTP lập tức tập trung đến chỗ phát ra tín hiệu.G nhảy từ trên bàn nhảy xuống đồng thời đá hất cằm kẻ vừa báo tín hiệu kia khiến hắn ngất luôn.
Ba tên MTP đứng dậy đồng thời rút súng chĩa vào cô.
– Đầu hàng sẽ được khoan hồng. Hiện giờ cô chưa giết ai nên có thể giảm bớt tội.
G nhếch mép. Nhanh nh cắt, cô cướp lấy khẩu súng từ tay tên trước mặt đá thật mạnh vào bụng hắn làm hắn ngã nhào ra đất. G cầm khẩu súng bắn vào chân phải của tên thứ hai làm hắn đau đớn, gục ngay xuống. Tên còn lại nhanh chóng bấm còi nhưng cô cũng đã lường trước được điều đó. Cô né người sang một chút vào viên đạn cứ thế bay xoẹt qua vành tai cô làm chảy máu. Cô ngồi sụp xuống gạt chân làm tên kia ngã đạp đầu xuống bàn choáng váng. Thừa cơ hội ấy, cô nhảy qua cửa sổ, nhảy lên một chiếc xe tải và đi mất.
MTP đập cửa xông vào, gương súng định bắn. Không thấy ai mọi người thu súng về chạy tới đã 4 MTP-ers đang nằm trên đất kia. Ông Song Tùng chạy ra chỗ cửa ngó xuống thì chẳng thấy ai nữa. Xe cộ vận chuyển đều đều.
– Mau mang họ đi cấp cứu!
– Rõ!
– Còn nữa mau đi kiểm tra camera mọi ngõ ngách đến đây.
– Tôi đi làm ngay! – Một người đứng bên cạnh lập tức quay lưng đi.
Có tiếng khẽ thở dài…
————————————————————–
Lúc trời về chiều thì G cũng về đến căn cứ của J. Chân cô chảy máu không ngừng vì lúc đánh nhau đã bất cẩn bị miếng thủy tinh đâm khá sâu. Vậy mà cô chẳng có cảm giác gì cả mãi đến lúc cô ngồi lên xe tải mới biết.
Đôi môi cô tái nhợt lại do mất khá nhiều máu. Bước đi loạng choạng dần cuối cùng cô cũng gục ngã. Lúc cô nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng hét lớn:
– Cự Giải!!!?
Trong giấc mơ lần này tôi lại mơ thấy gì đây?
Sau câu hỏi đó, cô thấy mình đang đứng trước một chiếc cối xay gió màu đen trong số hàng chục à có khi hàng trăm, hàng nghìn cái cối xay gió màu trắng khác. Cô ngửi thấy mùi hoa, à, ra là những bông hoa tulip với đủ mọi màu.
– Cự Giải!
Có người đang vẫy cô ở đằng xa xa, phía dưới gốc cây sồi to. G không chắc, cô ngó xung quanh. Ở đây thì chỉ có mình cô mà thôi. Người đó gọi cô sao? Tên cô là Cự Giải? Suy nghĩ của cô còn chưa dứt thì cô đã thấy đám hoa rẽ ra hai bên tạo thành một lối cho cô đi tới gốc cây sồi. Cự Giải hít thật sâu rồi bước tiếp. Cô đã sẵn sàng nhớ lại chăng? Mỗi bước chân của cô tiến gần tới cây sồi như nhẹ đi, nhẹ dần hơn. Phải chăng đây là thiên đàn mà Chúa đã tạo ra? Phải chăng Chúa thương hại cô sao? Phải chăng cô thật sự đã chết đi? Càng bước cô càng thấy hạnh phúc, càng bước cô càng thấy vui.
Bỗng một bông hoa bé nhỏ ngã xuống chắn ngang đường cô đang bước. Cô sơ ý suýt dẫm phải nó. Bông hoa nhỏ tội nghiệp với những cánh hoa rủ xuống như sắp tàn. Nhưng màu tím của nó vẫn không phai mờ, nó vẫn muốn sống tiếp. Cự Giải dừng bước nâng bông hoa nhỏ bé lên để nó dựa vào mấy bông hoa khác sau đó mới bước tiếp. Ánh nắng cuối chiều dần tắt đi thì cô mới nhìn thấy người phụ nữ đó.
– Bà!!!!!
Người đó quay lại mỉm cười hiền dịu rồi dang rộng hai tay ôm lấy cô. Cự Giải vui mừng đến nỗi khóc nức nở trong lòng bà. Từ nhỏ cô đã mồ côi mẹ, bố thường đi công tác xa nên cô ở Hà Lan với bà. Nhưng rồi sau khi bà cô mất, cô phải theo bố đi theo hết nước này đến nước khác chẳng ở lại đâu quá lâu và Zodiac lac nơi duy nhất cô ở lại lâu hơn.
Bà Cự Giải xoa lưng cô cháu gái vỗ về:
– Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn mà.
Cô nhìn theo bà, ánh mắt còn nhòe đi vì nước mắt.
– Vậy bây giờ cháu phải làm sao mới đúng đây hả bà?
Bà cô chỉ cười:
– Cháu cứ nghe theo trái tim của mình! Đó mới là con đường đúng đắn nhất.
Nụ cười hiền của bà như những tia nắng cuối cùng còn sót lại.
– Tỉnh rồi à?
Cự Giải nhìn thấy ngay J đang cầm một con dao lau qua lau lại. Trời đã tối, ánh trăng chiếu vào khiến con dao sáng lóa, nhọn hoắt và khát máu. Người cô khẽ run lên. Bây giờ cô mới nhận ra có một cô gái đang bị chói vào một chiếc cột gần đó. Tóc cô ta rối tung, quần áo dính đầy đất. Mặc dù thêa Cự Giải vẫn cảm thấy cô gái đó thật xinh đẹp. Cô gái ấy khi nghe thấy giọng nói ấy của J thì liền ngửng lên nhìn cô. Đôi môi chảy máu vừa mới khô đã mấp máy gọi tên cô nhưng rất nhỏ, rất bé.
Cự Giải nhíu mày.
– Tao chờ mỗi mày tỉnh lại thôi đấy.
Ả J nhếch mél cười khẩy rồi đặt vào tay cô con dao của ả và ra lệnh:
– Giết nó.
Tim cô bỗng nhói một cái.
Cự Giải bước từng bước đến gần cô gái kia một cách lưỡng lự. Tay cô bỗng chẳng cầm nổi con dao nữa. Đôi mắt to tròn của cô gái kia đầy nước. Từng giọt, từng giọt từ từ chảy xuống hai gì má cô ta. Ánh mắt của sự lo âu, sợ hãi và bất lực. Ánh mắt của một con mồi sắp chết ư?
Trái tim cô lại nhói nữa rồi…
– Sao thế!?
Cái giọng điệu cợt nhả của ả J làm cô thấy ghê sợ và chán ghét. Cô chỉ hận là sao không thể giết cô ta đây?
Không đắt đo gì nữa. Cự Giải vung dao lên.
– Giải à… – Cô gái đó nhắm mắt lại nhưng vẫn gọi tên cô.
Thì ra trên đời này có người lo cho cô ư?
Xoẹt…
Dây thừng đứt hết. Cả người cô gái đó như đổ gục xuống cô nhưng khuôn mặt vẫn hạnh phúc.
– Cuối cùng cậu cũng nhớ lại rồi…!
Chưa vui mừng xong thì tất cả các cửa ra vào kho đó đóng sập lại và cả hai nghe thấy tiếng mụ J:
– Thiêu cháy! Thiêu cháy rụi cho tao. Tao sẽ gửi cho lão Tùng coi như là quà ra mắt..hahaha…
Nước mắt rời và tim lại nhói. Lần này Cự Giải sẽ không yếu đuối nữa và cô đã đưa ra quyết định một mất một còn…
——————————————————
Ta đã chở lại đây ^^ Dạo này view kém ghê :) ta cũng hiểu mà do ta cả thôi ^^ cũng buồn tí nhưng thôi kệ. Mong mọi người tiếp tục ủng hôn nhé ^^
Chap này ta tặng cho nàng @diepsongbinh ạ ^^ ai muốn tặng thì có thể nói ta nha ^^ :*
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.