Chương 22
Danielle Steel
17/08/2020
Anh vừa đến và Kate tháo cà vạt cho anh, trông nàng cũng mệt mỏi như anh. Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với Tom nữa. Anh bị cảm lạnh và sưng cuống họng. Anh đã khóc hai lần.
- Em đã đi dạy về rồi đó à?
- Vâng. Buổi truyền hình hôm nay thế nào anh?
- Cũng như mọi khi.
Anh kể tên ba siêu sao của Hollywood trong chương trình tối nay, nhưng anh không muốn nói về buổi truyền hình.
Anh muốn hỏi nàng về những điều anh đã thắc mắc nhiều tuần lễ qua. Tại sao bố mẹ nàng đã từ nàng? Những năm tháng sống một mình với Tygue và về việc dạy học của nàng. Khi ngồi uống tách cà phê thứ ba tại sân thượng ở Los Angeles, anh bỗng cảm thấy rất muốn biết những điều trên, và anh đã có những sự kiện để trả lời cho câu hỏi trên. Qua quyển truyện mà nàng viết, nàng tỏ ra biết quá nhiều về bóng đá. Anh liên kết câu chuyện mà một người bạn trong phim trường đã kể cho anh.
- Tôi tìm thấy những tờ báo nói về một cầu thủ tên Tom Harper. Anh ta là một cầu thủ lừng danh của Mỹ cách đây mười năm. Tôi nghĩ anh ta rất dễ mến, anh hùng số một của Mỹ.
Anh là một cầu thủ chuyên nghiệp trong tám, chín năm cho đến khi sự nghiệp của anh bắt đầu xuống dốc. Tôi không nhớ chi tiết lắm, nhưng hình như anh ta đã làm một điều gì điên khùng, như bắn huấn luyện viên hay đội trưởng gì đó rồi tự sát.
- Tự sát à?
Nick cũng đang nhớ lại câu chuyện đó. Anh đã gặp Tom một hay hai lần. Mọi người mới chóng quên làm sao, sáu, bảy năm trước có lẽ đó là một tin gây chấn động.
Người bạn anh tiếp tục.
- Tôi không nghĩ là anh ta đã chết. Anh ta chỉ bị thương. Cuối cùng họ đưa anh ta đến một Viện an dưỡng ở Carmel và tôi đoán, sau đó mọi người đã quên anh. Dường như không ai biết anh ta còn sống hay đã chết. Tôi không biết tên Viện an dưỡng mà họ đã đưa anh ta đến. Có người nói Tom Harper chỉ bị thương ở chân. Anh ta dường như không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ta như một đứa bé con. Chỉ có một vài tin tức về người vợ. Cô ấy đến Stanford trong vài tháng, sống với Tom Harper năm đầu, đi du lịch đây đó với anh ta. Cô ấy là một người mẫu thời trang trong một thời gian và rất đẹp. Bố mẹ cô ấy thuộc giai cấp thượng lưu và không thể chấp nhận được cô công chúa của họ lại lấy một người thuộc giai cấp dưới. Vì thế họ từ cô ấy. Đó là tất cả những gì tôi biết, Nick. Nếu anh tìm được tên Viện an dưỡng ở Carmel họ sẽ nói cho anh biết anh ta còn sống hay không? Anh có muốn tôi giúp anh tìm ra Viện an dưỡng đó không? – Không, tôi có thể tự làm việc đó.
Bây giờ anh đã biết mọi điều. Phần còn lại anh có thể tự đoán ra. Dĩ nhiên Tom còn sống và vẫn ở Carmel. Đó là trường bí mật mà nàng thường đi dạy. Chuyện đó đã xảy ra cách đây bảy năm. Và Tygue… Tygue được sáu tuổi. Chắc hẳn Kate đang mang thai khi Tom Harper tự sát. Kate đã phải chịu đau khổ trong một thời gian quá lâu như thế. Anh muốn nói với nàng về điều đó để làm cho mọi việc sáng tỏ, để ôm nàng trong tay, và để nàng khóc cho vơi bớt những buồn phiền trong nhiều tháng năm qua. Nhưng anh biết anh không thể mở lời được cho đến khi nàng tự nói ra. Anh tự hỏi anh phải chờ bao lâu.
Bây giờ anh nhìn nàng đang ngồi đối diện với anh, và nhìn những quầng thâm dưới đôi mắt nàng. Nàng đã phải trả một giá quá đắt cho hạnh phúc của họ.
- Mọi việc ở Carmel như thế nào hả Kate? Em có gặp khó khăn gì không?
Anh không thể tưởng tượng được bây giờ Tom thế nào?
- Vâng, hôm nay em có gặp rắc rối một chút.
- Họ yêu cầu em làm nhiều việc lắm à?
Anh muốn hỏi về “Tom” chứ không phải về ‘họ”. Anh hy vọng nàng sẽ nói với anh sự thật ngay bây giờ. Ít nhất là một phần sự thật.
- Mọi người đều muốn mình phải tỏ ra thật ngọt ngào. Dù sao anh đừng để ý đến chuyện đó và hãy nói cho em về việc làm của anh ở phim trường hôm nay đi.
Nàng có vẻ muốn chấm dứt câu chuyện, nên anh đành mỉm cười với nàng và thở dài. - Những vị khách trong chương trình tối nay cũng rất ngọt ngào và trẻ con.
- À! Anh có thuê nhà cho cuối tuần này không?
Anh gật đầu.
- Có, và em biết không, anh đang nghĩ, lần này nếu cả ba chúng ta ở đó thì sao?
Nàng nghĩ một lát rồi nhìn anh hỏi.
- Thế tại sao chúng ta không ở đây?
Anh lắc đầu một cách chậm rãi.
- Chưa được, anh không muốn quấy rầy Tygue.
- Nick?
- Cái gì? Em yêu.
Anh nhắm mắt, nắm tay Kate. Anh cố không để lộ sự đau buồn vì nàng đã không nói với anh về Tom. Nhưng anh biết anh phải chờ cho đến khi nàng sẳn sàng.
- Chúng ta sẽ làm gì?
- Về điều gì?
Nhưng anh đoán biết. Cả hai đều có những đêm không ngủ trong suốt ba tuần qua.
- Anh không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được.
- Anh đang chờ xem Jasper muốn làm gì trong chương trình của anh ta. Có thể điều đó làm mọi việc thay đổi.
Nàng lo lắng nhìn anh.
- Anh nói gì, mọi việc sẽ thay đổi.
- Không sao. Bây giờ đừng lo lắng gì nữa cả,Kate. Và đó là một mệnh lệnh.
- Nhưng…
- Suỵt…
Anh chận không cho nàng nói bằng một nụ hôn. Tối hôm đó, họ không thức suốt đêm để nói chuyện. Họ nằm bên nhau nhưng mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình và thiếp ngủ.
Sáng hôm sau khi Kate thức dậy thì Nick đã đi rồi. Nàng đang quấn chăn đắp quanh mình thì Tygue bước vào. Đây là lần đầu tiên nó vào buồng ngủ của nàng trước khi nàng thức dậy để thay áo ngủ.
Tygue chợt nhìn thấy trên giường chiếc áo lót trắng thật rộng, nó giơ cao lên trong không khí với một vẻ ngờ vựa.
- Mẹ lấy chiếc áo này ở đâu vậy?
Họ đã quá mệt đến nỗi Nick bỏ quên cả chiếc áo lót của anh trên giường.
- Mẹ mặc nó hôm qua để đi làm vườn đấy!
- Chiếc áo có mùi chú Nick.
Nó nhìn nàng một cách giận dữ, nó bắt đầu ghen với Nick.
- Nào, đưa nó cho mẹ. Con muốn ăn điểm tâm với gì nào, cháo yến mạch hay trứng?
Tại sao nàng phải giải thích với nó! Nàng có quyền có một chiếc áo lót của người khác ở trên giường chứ?
- Con muốn ăn bánh mì nướng hay bánh ngọt.
Giọng nó vẫn còn giận dỗi.
Nàng nhìn nó nghiêm khắc.
- Thực đơn hôm nay không có món đó.
- Ồ! Được rồi. Vậy con ăn trứng, khi nào thì chú Nick sẽ lên thăm Brownie hả mẹ?
Thật buồn cười, nó tỏ vẻ nóng lòng muốn gọi Nick.
- Nick nói sẽ đến đây vào cuối tuần, chú ấy mời chúng ta đến nhà chú ở Santa Barbara. Con có thích không?
- Vâng, có lẽ thích. Mẹ cũng đi chứ?
- Chắc chắn là có rồi. Con có điều gì phản đối không?
- Nick không thích nói về ngựa khi có mặt mẹ. Khi chỉ mình chú ấy với con, chú ấy nói rất nhiều về chúng.
- À! vậy cả hai có thể đi đến chuồng ngựa với nhau, hay đi dạo trên bờ biển. Có được không?
- Được rồi. Con có thể đem theo Joey được không?
Nàng chưa nghĩ đến điều đó, nhưng đó không phải là ý kiến tồi. Joey có thể làm cho Tygue bận rộn và Nick với nàng có nhiều thời gian bên nhau hơn.
- Để mẹ hỏi chú Nick xem, nhưng mẹ nghĩ chú ấy sẽ bằng lòng.
Nick đồng ý với tất cả những gì Tygue muốn. Đôi khi điều đó làm nàng bực mình. Nó làm cho nàng khó dạy Tygue hơn.
Tygue nhắc lại khi nó rời phòng.
- Mẹ đừng quên hỏi chú Nick về Joey nhé!
- Không, mẹ sẽ không quên. Bây giờ con hãy sửa soạn để đi học đi.
Nó vào phòng học và nàng bỏ chiếc áo vào ngăn kéo.
Sáng hôm nay Nick không gọi cho nàng mà là Stu Weinberg.
- Tôi có một sự ngạc nhiên cho chị, Kate.
Giọng anh ta vô cùng vui vẻ.
- Tốt hay xấu?
- Tôi chỉ thấy nó thật ngạc nhiên thú vị.
- Được rồi, nói đi.
- Vâng, chị được mời đến nghỉ tại khách sạn Regency Hotel ở New York trong tám ngày, ba ngày ở Washington, hai ngày ở Boston, một ngày ở Chicago khi trên đường trở về. Đó là cuộc hành trình để thưởng cho quyển truyện của chị và chị sẽ xuất hiện trong chương trình vĩ đại của bốn thành phố. Kate, chị đã thành công.
- Ồ! Trời ơi!
Giọng nàng không vui.
- Như vậy cuộc hành trình kéo dài bao nhiêu ngày?
- Đúng hai tuần. Như vậy không quá lâu phải không?
Nàng thở dài.
- Tôi nghĩ là không. Tôi phải xem tôi có thể nhờ ai ở với Tygue. Rồi tôi báo lại cho anh sau nhe!
- Được rồi, Kate. Tôi sẽ gọi lại chị sau.
- Khi nào cuộc hành trình bắt đầu?
- Thứ hai.
- Trong bốn ngày nữa à? Bây giờ đã là thứ năm.
- Tôi sẽ gọi lại chị sau.
Nàng gọi cho Nick ở nhà anh, giọng anh vẫn còn ngáy ngủ.
- Em có làm anh mất giấc ngủ không, Nick?
- Không, em yêu. Chuyện gì thế?
Nàng nghe thấy anh ngáp và tưởng tượng anh đang vươn vai.
- Anh để quên chiếc áo lót.
- Anh hy vọng nó không nằm ở chỗ nào quá lộ liễu chứ?
Anh mỉm cười khi nhớ đến vẻ buồn ngủ của nàng sáng hôm đó khi anh ra về.
- Nó ở trên giường, Tygue tìm thấy nó.
- Ồ! Có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì với Tygue.
Và anh thật chú ý đến giọng lo lắng của nàng. Anh ngồi hẳn lên giường.
- Stu vừa gọi cho em.
Anh chờ đợi.
- Em vừa được thưởng chuyến du lịch hai tuần đi New York, Boston, Washington DC và Chicago, tám ngày ở New York. Ồ! Trời ơi! Nick em không biết phải làm gì. Em sợ chết người.
Nàng như muốn khóc.
- Đừng xúc động em yêu. Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau. Cuộc hành trình bắt đầu khi nào?
- Thứ hai. Và… Nick, em sẽ phải làm gì?
- Anh có một ý kiến.
- Ý kiến gì?
- Tại sao em không xuất hiện trong chương trình của Jasper lần nữa?
- Em không thể. Stu muốn em đi New York.
Nàng tỏ vẻ bất an.
- Jasper cũng sẽ đến New York cho chương trình của anh ta trong hai tuần tới. Em có đi New York với anh không, Kate? Anh biết điều đó thật khó khăn cho em, nhưng anh sẽ ở đó với em. Anh hứa.
- Vậy là anh đã nói với Stu xếp đặt chuyện này phải không?
Giọng nàng ngờ vực.
- Anh…
Anh không muốn nói dối nàng.
- Anh xin lỗi, anh đã… đáng lẽ anh không nên, anh…
Nhưng bỗng nhiên nàng bật cười lớn.
- Kate?
- Vậy mà em tưởng nhà xuất bản đã cho em chuyến du lịch này, em nghĩ…
- Em có thể đi với anh đến Boston và Washinton DC, và ở với anh tại New York.
- Còn Chicago thì sao? – Nàng vẫn còn cười.
- Họ cũng xếp đặt chương trình cho em đi nữa à?
Nick ngạc nhiên hỏi.
- Vâng.
- Vậy em có đi với anh không?
- Em có thể suy nghĩ được không?
Anh chờ nàng thật lâu, không biết nên nói gì. Cuối cùng anh quyết định nắm lấy cơ hội.
- Không, em không có quyền suy nghĩ, anh rất cần em. Hãy nhờ Tillie đến ở với Tygue.
- Nó đã nhận lời mời của anh cuối tuần này, nó muốn rủ Joey cùng đi.
- Tuyệt vời! Anh không để ý dù nó có mang theo khủng long hay không. Anh chỉ muốn biết em có đi New York với anh không?
- Vâng, được rồi. Anh có vui không?
- Rất vui!
Cả hai cùng cười.
- Nick?
- Cái gì, em yêu?
- Anh có về nhà không?
- Em muốn nói ngay bây giờ à?
- Vâng.
Anh có nhiều công việc để giải quyết… và một người đàn bà mà anh yêu.
- Anh sẽ về ngay.
- Em đã đi dạy về rồi đó à?
- Vâng. Buổi truyền hình hôm nay thế nào anh?
- Cũng như mọi khi.
Anh kể tên ba siêu sao của Hollywood trong chương trình tối nay, nhưng anh không muốn nói về buổi truyền hình.
Anh muốn hỏi nàng về những điều anh đã thắc mắc nhiều tuần lễ qua. Tại sao bố mẹ nàng đã từ nàng? Những năm tháng sống một mình với Tygue và về việc dạy học của nàng. Khi ngồi uống tách cà phê thứ ba tại sân thượng ở Los Angeles, anh bỗng cảm thấy rất muốn biết những điều trên, và anh đã có những sự kiện để trả lời cho câu hỏi trên. Qua quyển truyện mà nàng viết, nàng tỏ ra biết quá nhiều về bóng đá. Anh liên kết câu chuyện mà một người bạn trong phim trường đã kể cho anh.
- Tôi tìm thấy những tờ báo nói về một cầu thủ tên Tom Harper. Anh ta là một cầu thủ lừng danh của Mỹ cách đây mười năm. Tôi nghĩ anh ta rất dễ mến, anh hùng số một của Mỹ.
Anh là một cầu thủ chuyên nghiệp trong tám, chín năm cho đến khi sự nghiệp của anh bắt đầu xuống dốc. Tôi không nhớ chi tiết lắm, nhưng hình như anh ta đã làm một điều gì điên khùng, như bắn huấn luyện viên hay đội trưởng gì đó rồi tự sát.
- Tự sát à?
Nick cũng đang nhớ lại câu chuyện đó. Anh đã gặp Tom một hay hai lần. Mọi người mới chóng quên làm sao, sáu, bảy năm trước có lẽ đó là một tin gây chấn động.
Người bạn anh tiếp tục.
- Tôi không nghĩ là anh ta đã chết. Anh ta chỉ bị thương. Cuối cùng họ đưa anh ta đến một Viện an dưỡng ở Carmel và tôi đoán, sau đó mọi người đã quên anh. Dường như không ai biết anh ta còn sống hay đã chết. Tôi không biết tên Viện an dưỡng mà họ đã đưa anh ta đến. Có người nói Tom Harper chỉ bị thương ở chân. Anh ta dường như không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ta như một đứa bé con. Chỉ có một vài tin tức về người vợ. Cô ấy đến Stanford trong vài tháng, sống với Tom Harper năm đầu, đi du lịch đây đó với anh ta. Cô ấy là một người mẫu thời trang trong một thời gian và rất đẹp. Bố mẹ cô ấy thuộc giai cấp thượng lưu và không thể chấp nhận được cô công chúa của họ lại lấy một người thuộc giai cấp dưới. Vì thế họ từ cô ấy. Đó là tất cả những gì tôi biết, Nick. Nếu anh tìm được tên Viện an dưỡng ở Carmel họ sẽ nói cho anh biết anh ta còn sống hay không? Anh có muốn tôi giúp anh tìm ra Viện an dưỡng đó không? – Không, tôi có thể tự làm việc đó.
Bây giờ anh đã biết mọi điều. Phần còn lại anh có thể tự đoán ra. Dĩ nhiên Tom còn sống và vẫn ở Carmel. Đó là trường bí mật mà nàng thường đi dạy. Chuyện đó đã xảy ra cách đây bảy năm. Và Tygue… Tygue được sáu tuổi. Chắc hẳn Kate đang mang thai khi Tom Harper tự sát. Kate đã phải chịu đau khổ trong một thời gian quá lâu như thế. Anh muốn nói với nàng về điều đó để làm cho mọi việc sáng tỏ, để ôm nàng trong tay, và để nàng khóc cho vơi bớt những buồn phiền trong nhiều tháng năm qua. Nhưng anh biết anh không thể mở lời được cho đến khi nàng tự nói ra. Anh tự hỏi anh phải chờ bao lâu.
Bây giờ anh nhìn nàng đang ngồi đối diện với anh, và nhìn những quầng thâm dưới đôi mắt nàng. Nàng đã phải trả một giá quá đắt cho hạnh phúc của họ.
- Mọi việc ở Carmel như thế nào hả Kate? Em có gặp khó khăn gì không?
Anh không thể tưởng tượng được bây giờ Tom thế nào?
- Vâng, hôm nay em có gặp rắc rối một chút.
- Họ yêu cầu em làm nhiều việc lắm à?
Anh muốn hỏi về “Tom” chứ không phải về ‘họ”. Anh hy vọng nàng sẽ nói với anh sự thật ngay bây giờ. Ít nhất là một phần sự thật.
- Mọi người đều muốn mình phải tỏ ra thật ngọt ngào. Dù sao anh đừng để ý đến chuyện đó và hãy nói cho em về việc làm của anh ở phim trường hôm nay đi.
Nàng có vẻ muốn chấm dứt câu chuyện, nên anh đành mỉm cười với nàng và thở dài. - Những vị khách trong chương trình tối nay cũng rất ngọt ngào và trẻ con.
- À! Anh có thuê nhà cho cuối tuần này không?
Anh gật đầu.
- Có, và em biết không, anh đang nghĩ, lần này nếu cả ba chúng ta ở đó thì sao?
Nàng nghĩ một lát rồi nhìn anh hỏi.
- Thế tại sao chúng ta không ở đây?
Anh lắc đầu một cách chậm rãi.
- Chưa được, anh không muốn quấy rầy Tygue.
- Nick?
- Cái gì? Em yêu.
Anh nhắm mắt, nắm tay Kate. Anh cố không để lộ sự đau buồn vì nàng đã không nói với anh về Tom. Nhưng anh biết anh phải chờ cho đến khi nàng sẳn sàng.
- Chúng ta sẽ làm gì?
- Về điều gì?
Nhưng anh đoán biết. Cả hai đều có những đêm không ngủ trong suốt ba tuần qua.
- Anh không thể cứ tiếp tục như thế này mãi được.
- Anh đang chờ xem Jasper muốn làm gì trong chương trình của anh ta. Có thể điều đó làm mọi việc thay đổi.
Nàng lo lắng nhìn anh.
- Anh nói gì, mọi việc sẽ thay đổi.
- Không sao. Bây giờ đừng lo lắng gì nữa cả,Kate. Và đó là một mệnh lệnh.
- Nhưng…
- Suỵt…
Anh chận không cho nàng nói bằng một nụ hôn. Tối hôm đó, họ không thức suốt đêm để nói chuyện. Họ nằm bên nhau nhưng mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình và thiếp ngủ.
Sáng hôm sau khi Kate thức dậy thì Nick đã đi rồi. Nàng đang quấn chăn đắp quanh mình thì Tygue bước vào. Đây là lần đầu tiên nó vào buồng ngủ của nàng trước khi nàng thức dậy để thay áo ngủ.
Tygue chợt nhìn thấy trên giường chiếc áo lót trắng thật rộng, nó giơ cao lên trong không khí với một vẻ ngờ vựa.
- Mẹ lấy chiếc áo này ở đâu vậy?
Họ đã quá mệt đến nỗi Nick bỏ quên cả chiếc áo lót của anh trên giường.
- Mẹ mặc nó hôm qua để đi làm vườn đấy!
- Chiếc áo có mùi chú Nick.
Nó nhìn nàng một cách giận dữ, nó bắt đầu ghen với Nick.
- Nào, đưa nó cho mẹ. Con muốn ăn điểm tâm với gì nào, cháo yến mạch hay trứng?
Tại sao nàng phải giải thích với nó! Nàng có quyền có một chiếc áo lót của người khác ở trên giường chứ?
- Con muốn ăn bánh mì nướng hay bánh ngọt.
Giọng nó vẫn còn giận dỗi.
Nàng nhìn nó nghiêm khắc.
- Thực đơn hôm nay không có món đó.
- Ồ! Được rồi. Vậy con ăn trứng, khi nào thì chú Nick sẽ lên thăm Brownie hả mẹ?
Thật buồn cười, nó tỏ vẻ nóng lòng muốn gọi Nick.
- Nick nói sẽ đến đây vào cuối tuần, chú ấy mời chúng ta đến nhà chú ở Santa Barbara. Con có thích không?
- Vâng, có lẽ thích. Mẹ cũng đi chứ?
- Chắc chắn là có rồi. Con có điều gì phản đối không?
- Nick không thích nói về ngựa khi có mặt mẹ. Khi chỉ mình chú ấy với con, chú ấy nói rất nhiều về chúng.
- À! vậy cả hai có thể đi đến chuồng ngựa với nhau, hay đi dạo trên bờ biển. Có được không?
- Được rồi. Con có thể đem theo Joey được không?
Nàng chưa nghĩ đến điều đó, nhưng đó không phải là ý kiến tồi. Joey có thể làm cho Tygue bận rộn và Nick với nàng có nhiều thời gian bên nhau hơn.
- Để mẹ hỏi chú Nick xem, nhưng mẹ nghĩ chú ấy sẽ bằng lòng.
Nick đồng ý với tất cả những gì Tygue muốn. Đôi khi điều đó làm nàng bực mình. Nó làm cho nàng khó dạy Tygue hơn.
Tygue nhắc lại khi nó rời phòng.
- Mẹ đừng quên hỏi chú Nick về Joey nhé!
- Không, mẹ sẽ không quên. Bây giờ con hãy sửa soạn để đi học đi.
Nó vào phòng học và nàng bỏ chiếc áo vào ngăn kéo.
Sáng hôm nay Nick không gọi cho nàng mà là Stu Weinberg.
- Tôi có một sự ngạc nhiên cho chị, Kate.
Giọng anh ta vô cùng vui vẻ.
- Tốt hay xấu?
- Tôi chỉ thấy nó thật ngạc nhiên thú vị.
- Được rồi, nói đi.
- Vâng, chị được mời đến nghỉ tại khách sạn Regency Hotel ở New York trong tám ngày, ba ngày ở Washington, hai ngày ở Boston, một ngày ở Chicago khi trên đường trở về. Đó là cuộc hành trình để thưởng cho quyển truyện của chị và chị sẽ xuất hiện trong chương trình vĩ đại của bốn thành phố. Kate, chị đã thành công.
- Ồ! Trời ơi!
Giọng nàng không vui.
- Như vậy cuộc hành trình kéo dài bao nhiêu ngày?
- Đúng hai tuần. Như vậy không quá lâu phải không?
Nàng thở dài.
- Tôi nghĩ là không. Tôi phải xem tôi có thể nhờ ai ở với Tygue. Rồi tôi báo lại cho anh sau nhe!
- Được rồi, Kate. Tôi sẽ gọi lại chị sau.
- Khi nào cuộc hành trình bắt đầu?
- Thứ hai.
- Trong bốn ngày nữa à? Bây giờ đã là thứ năm.
- Tôi sẽ gọi lại chị sau.
Nàng gọi cho Nick ở nhà anh, giọng anh vẫn còn ngáy ngủ.
- Em có làm anh mất giấc ngủ không, Nick?
- Không, em yêu. Chuyện gì thế?
Nàng nghe thấy anh ngáp và tưởng tượng anh đang vươn vai.
- Anh để quên chiếc áo lót.
- Anh hy vọng nó không nằm ở chỗ nào quá lộ liễu chứ?
Anh mỉm cười khi nhớ đến vẻ buồn ngủ của nàng sáng hôm đó khi anh ra về.
- Nó ở trên giường, Tygue tìm thấy nó.
- Ồ! Có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì với Tygue.
Và anh thật chú ý đến giọng lo lắng của nàng. Anh ngồi hẳn lên giường.
- Stu vừa gọi cho em.
Anh chờ đợi.
- Em vừa được thưởng chuyến du lịch hai tuần đi New York, Boston, Washington DC và Chicago, tám ngày ở New York. Ồ! Trời ơi! Nick em không biết phải làm gì. Em sợ chết người.
Nàng như muốn khóc.
- Đừng xúc động em yêu. Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau. Cuộc hành trình bắt đầu khi nào?
- Thứ hai. Và… Nick, em sẽ phải làm gì?
- Anh có một ý kiến.
- Ý kiến gì?
- Tại sao em không xuất hiện trong chương trình của Jasper lần nữa?
- Em không thể. Stu muốn em đi New York.
Nàng tỏ vẻ bất an.
- Jasper cũng sẽ đến New York cho chương trình của anh ta trong hai tuần tới. Em có đi New York với anh không, Kate? Anh biết điều đó thật khó khăn cho em, nhưng anh sẽ ở đó với em. Anh hứa.
- Vậy là anh đã nói với Stu xếp đặt chuyện này phải không?
Giọng nàng ngờ vực.
- Anh…
Anh không muốn nói dối nàng.
- Anh xin lỗi, anh đã… đáng lẽ anh không nên, anh…
Nhưng bỗng nhiên nàng bật cười lớn.
- Kate?
- Vậy mà em tưởng nhà xuất bản đã cho em chuyến du lịch này, em nghĩ…
- Em có thể đi với anh đến Boston và Washinton DC, và ở với anh tại New York.
- Còn Chicago thì sao? – Nàng vẫn còn cười.
- Họ cũng xếp đặt chương trình cho em đi nữa à?
Nick ngạc nhiên hỏi.
- Vâng.
- Vậy em có đi với anh không?
- Em có thể suy nghĩ được không?
Anh chờ nàng thật lâu, không biết nên nói gì. Cuối cùng anh quyết định nắm lấy cơ hội.
- Không, em không có quyền suy nghĩ, anh rất cần em. Hãy nhờ Tillie đến ở với Tygue.
- Nó đã nhận lời mời của anh cuối tuần này, nó muốn rủ Joey cùng đi.
- Tuyệt vời! Anh không để ý dù nó có mang theo khủng long hay không. Anh chỉ muốn biết em có đi New York với anh không?
- Vâng, được rồi. Anh có vui không?
- Rất vui!
Cả hai cùng cười.
- Nick?
- Cái gì, em yêu?
- Anh có về nhà không?
- Em muốn nói ngay bây giờ à?
- Vâng.
Anh có nhiều công việc để giải quyết… và một người đàn bà mà anh yêu.
- Anh sẽ về ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.