Chương 29
Danielle Steel
17/08/2020
- Tygue vui rồi chứ?
Nick nhìn nàng buồn bã khi nàng từ phòng Tygue bước ra. Đã sáu giờ rưỡi, nàng đã ngồi với nó thật lâu trong phòng. Nick chờ ở ngoài.
- Em nghĩ nó vui rồi. Thật khó mà nói chuyện với nó. Dù sao, nó đã thiếp ngủ.
Nàng trông thật mệt mỏi.
- Em đã nói sự thật. Em không còn cách nào khác.
Đứng ở ngoài cửa anh cũng đã nghe gần hết.
- Nó nói nó định lên lầu để báo cho em biết nó đã về và nó tình cờ nghe chúng ta nói chuyện về Tom.
Nàng vào phòng ngủ của họ và Nick theo sau: Họ đóng cửa, Kate mệt mỏi ngồi xuống giường khi anh đưa cho nàng một điếu thuốc.
- Tom là một người tốt. Tygue có quyền biết về cha của nó. Bây giờ nó đã biết. Mọi việc dường như dễ dàng hơn cho em.
Nàng ngồi xuống, rồi ngập ngừng mãi mới nói.
- Còn nhiều lý do khác làm em không muốn nói cho Tygue biết cha nó là ai và làm gì.
- Anh hy vọng đó không phải là những lý do xấu xa.
- Có lẽ những lý do đó không tốt. Em muốn Tygue hoàn toàn là của em. Em không muốn nó… như Tom.
Nick chờ đợi.
- Em không muốn nó yêu hình ảnh Tom Harper, một cầu thủ đã một thời lừng lẫy, em sợ Tygue có thể làm một điều gì đó để làm sáng chói lại tên tuổi của cha nó?
Nàng mỉm cười nhìn Nick.
Nhưng như thế không đúng, Nick. Điều tốt hơn là nó nên biết. Một ngày kia có lẽ em cũng sẽ nói với nó về bố mẹ em. Em đã để nó tưởng mọi người thân thuộc của em đều đã chết.
Nàng thở dài.
- Và ngay bây giờ nó ghét em vì đã nói dối nó, nhưng em nghĩ rồi nó sẽ nguôi ngoai. Nó có anh.
Nàng mỉm cười với anh, vòng tay ôm anh.
- Dù sao anh cũng không phải là cha nó, Kate.
- Điều đó không thành vấn đề. Anh đã cho nó nhiều hơn hầu hết những người cha khác. À! Tối nay anh có phải đi làm không?
Nàng nhìn đồng hồ ngạc nhiên hỏi. Nhưng anh lắc đầu.
- Không, anh đã gọi xin nghỉ khi em ở trong phòng với Tygue.
Nàng mỉm cười và nằm duỗi thẳng trên giường.
- Em rất mừng. Em đang mệt tưởng chết được.
Anh nhìn xuống nàng.
- Anh yêu em, Kate.
Nàng nhìn anh âu yếm và bỗng ngồi bật dậy.
- Ồ! Anh yêu, em xin lỗi. Anh có đói không?
- Không, anh không thể ăn được.
Anh kéo nàng nằm xuống trong vòng tay anh và cảm thấy thân thể nàng truyền sang anh một sức sống mới. Anh nói với nàng anh muốn có một đức con.
- Khi em mang bầu, anh sẽ đi Tahiti với Tygue.
- Nàng nói đùa với anh.
- Để em đi xem Tygue thế nào?
Một giây sau nàng trở lại, mặt tái mét như xác chết.
- Tygue đi rồi.
Nàng lặng lẽ đưa anh tờ giấy mà Tygue đã viết cho nàng.
Nick nhìn nàng buồn bã khi nàng từ phòng Tygue bước ra. Đã sáu giờ rưỡi, nàng đã ngồi với nó thật lâu trong phòng. Nick chờ ở ngoài.
- Em nghĩ nó vui rồi. Thật khó mà nói chuyện với nó. Dù sao, nó đã thiếp ngủ.
Nàng trông thật mệt mỏi.
- Em đã nói sự thật. Em không còn cách nào khác.
Đứng ở ngoài cửa anh cũng đã nghe gần hết.
- Nó nói nó định lên lầu để báo cho em biết nó đã về và nó tình cờ nghe chúng ta nói chuyện về Tom.
Nàng vào phòng ngủ của họ và Nick theo sau: Họ đóng cửa, Kate mệt mỏi ngồi xuống giường khi anh đưa cho nàng một điếu thuốc.
- Tom là một người tốt. Tygue có quyền biết về cha của nó. Bây giờ nó đã biết. Mọi việc dường như dễ dàng hơn cho em.
Nàng ngồi xuống, rồi ngập ngừng mãi mới nói.
- Còn nhiều lý do khác làm em không muốn nói cho Tygue biết cha nó là ai và làm gì.
- Anh hy vọng đó không phải là những lý do xấu xa.
- Có lẽ những lý do đó không tốt. Em muốn Tygue hoàn toàn là của em. Em không muốn nó… như Tom.
Nick chờ đợi.
- Em không muốn nó yêu hình ảnh Tom Harper, một cầu thủ đã một thời lừng lẫy, em sợ Tygue có thể làm một điều gì đó để làm sáng chói lại tên tuổi của cha nó?
Nàng mỉm cười nhìn Nick.
Nhưng như thế không đúng, Nick. Điều tốt hơn là nó nên biết. Một ngày kia có lẽ em cũng sẽ nói với nó về bố mẹ em. Em đã để nó tưởng mọi người thân thuộc của em đều đã chết.
Nàng thở dài.
- Và ngay bây giờ nó ghét em vì đã nói dối nó, nhưng em nghĩ rồi nó sẽ nguôi ngoai. Nó có anh.
Nàng mỉm cười với anh, vòng tay ôm anh.
- Dù sao anh cũng không phải là cha nó, Kate.
- Điều đó không thành vấn đề. Anh đã cho nó nhiều hơn hầu hết những người cha khác. À! Tối nay anh có phải đi làm không?
Nàng nhìn đồng hồ ngạc nhiên hỏi. Nhưng anh lắc đầu.
- Không, anh đã gọi xin nghỉ khi em ở trong phòng với Tygue.
Nàng mỉm cười và nằm duỗi thẳng trên giường.
- Em rất mừng. Em đang mệt tưởng chết được.
Anh nhìn xuống nàng.
- Anh yêu em, Kate.
Nàng nhìn anh âu yếm và bỗng ngồi bật dậy.
- Ồ! Anh yêu, em xin lỗi. Anh có đói không?
- Không, anh không thể ăn được.
Anh kéo nàng nằm xuống trong vòng tay anh và cảm thấy thân thể nàng truyền sang anh một sức sống mới. Anh nói với nàng anh muốn có một đức con.
- Khi em mang bầu, anh sẽ đi Tahiti với Tygue.
- Nàng nói đùa với anh.
- Để em đi xem Tygue thế nào?
Một giây sau nàng trở lại, mặt tái mét như xác chết.
- Tygue đi rồi.
Nàng lặng lẽ đưa anh tờ giấy mà Tygue đã viết cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.