Chương 2
Danielle Steel
17/08/2020
Trên đường đến Carmel, nàng muốn dừng xe để hái những trái dâu dại hai bên đường như khi còn bé, nhưng lại sợ mất thì giờ. Nàng muốn đến gặp Tom ngay. Nàng nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, chắc bây giờ anh đang ngồi ở ngoài vườn hoa, trầm ngâm suy nghĩ. Anh luôn làm như thế. Nàng thường tự hỏi anh nghĩ gì. Anh chỉ cười khi nàng hỏi chuyện ông Erhard, người chăm sóc cho anh là một ông già ít nói. Ông thường biến mất mỗi khi Kate đến thăm.
Số tiền bảo hiểm khổng lồ khi anh còn là một cầu thủ giúp anh sống thoải mái từ mười đến mười hai năm. Bác sĩ nói anh sẽ còn trong tình trạng hiện nay nhiều năm nữa.
- Katie!
Anh thốt lên vui mừng khi thấy Kate đang tiến về phía anh.
- Chào anh yêu, hôm nay anh thấy thế nào?
- Anh thấy khỏe lắm.
Rồi anh lăn xe đến bên nàng, nàng cúi xuống ôm hôn anh.
- Trông em đẹp lắm, Katie.
Anh tỏ vẻ bối rối khi rời nàng để lăn xe đến bên bàn, trên đ1o có một bình cắm hoa. Anh trở lại và trao cho nàng những bông hoa vàng dại.
- Anh đã hái những bông hoa này cho em.
Nước mắt tràn mi, nàng mỉm cười nhìn anh và cầm lấy hoa.
- Ồ! Những bông hoa đẹp quá.
Nàng muốn ôm anh thật chặt và hôn anh nhưng nàng biết không nên làm anh xúc động nhiều.
- Em có muốn chúng ta đi dạo một lát không?
- Vâng, có.
Nàng đeo lại túi xách và bắt đầu đẩy xe. Nó nặng hơn nàng tưởng, hay có lẽ vì nàng mệt mỏi bởi thai nghén. Đứa bé dường như nặng nghìn cân hôm nay. Nhưng Tom hiểu ý và giúp nàng. Anh dùng tay để đẩy chiếc xe lăn và họ có thể đi dạo thong thả, thoải mái hơn.
- Anh có muốn chúng ta ngồi nghỉ bên hồ một lát không?
Anh nhìn nàng và vui vẻ gật đầu.
Hồ nhỏ nhưng nước trong veo và cảnh hồ yên tĩnh rồi anh bỗng nghiêm trang hỏi nàng:
- Tại sao anh không thể về nhà với em hả Katie? Anh có thể tự đẩy xe lấy, hay chúng ta đem ông Erhard theo?
Kate nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt bàn tay to lớn của anh.
- Anh không thích ở đây sao, Tom.
- Anh muốn về nhà với em.
Trông anh háo hức đến nỗi nàng cố gắng nuốt những giọt nước mắt xuống, nàng không thể bàn bạc điều đó với anh. Anh không hiểu, anh làm cho nàng có cảm tưởng như nàng bỏ rơi anh.
- Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau anh nhé!
- Anh hứa sẽ theo ý em.
Mắt anh long lanh những giọt lệ. Nàng quỳ xuống trên cỏ, vòng tay ôm anh.
- Anh rất tốt và em yêu anh, em hứa em sẽ đưa anh về nhà một ngày nào đó.
Cả hai đều không nói nữa và mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Bỗng nhiên, Tom chỉ lên trời và nàng nhìn theo anh. Một chú chim xanh với chiếc đuôi vàng sửa soạn cất tiếng hót, nàng mỉm cười với anh.
Họ ngồi im lặng bên nhau và Kate thiếp ngủ trong nắng hè ấm áp. Những ngọn gió thoảng nhẹ thổi tóc nàng bay phất phơ trong gió.
Khi nàng mở mắt, nàng thấy anh đang nhìn nàng, anh hỏi.
- Em sắp sửa đi à?
- Vâng, em nghĩ em nên về, nhưng em sẽ trở lại sớm.
- Được rồi, Katie. Mong sớm gặp em.
Lúc ra xe, quay lại nhìn nàng thấy anh đang dõi theo. Nàng nhìn anh và thì thầm.
- Tạm biệt, Tom. Em yêu anh.
Số tiền bảo hiểm khổng lồ khi anh còn là một cầu thủ giúp anh sống thoải mái từ mười đến mười hai năm. Bác sĩ nói anh sẽ còn trong tình trạng hiện nay nhiều năm nữa.
- Katie!
Anh thốt lên vui mừng khi thấy Kate đang tiến về phía anh.
- Chào anh yêu, hôm nay anh thấy thế nào?
- Anh thấy khỏe lắm.
Rồi anh lăn xe đến bên nàng, nàng cúi xuống ôm hôn anh.
- Trông em đẹp lắm, Katie.
Anh tỏ vẻ bối rối khi rời nàng để lăn xe đến bên bàn, trên đ1o có một bình cắm hoa. Anh trở lại và trao cho nàng những bông hoa vàng dại.
- Anh đã hái những bông hoa này cho em.
Nước mắt tràn mi, nàng mỉm cười nhìn anh và cầm lấy hoa.
- Ồ! Những bông hoa đẹp quá.
Nàng muốn ôm anh thật chặt và hôn anh nhưng nàng biết không nên làm anh xúc động nhiều.
- Em có muốn chúng ta đi dạo một lát không?
- Vâng, có.
Nàng đeo lại túi xách và bắt đầu đẩy xe. Nó nặng hơn nàng tưởng, hay có lẽ vì nàng mệt mỏi bởi thai nghén. Đứa bé dường như nặng nghìn cân hôm nay. Nhưng Tom hiểu ý và giúp nàng. Anh dùng tay để đẩy chiếc xe lăn và họ có thể đi dạo thong thả, thoải mái hơn.
- Anh có muốn chúng ta ngồi nghỉ bên hồ một lát không?
Anh nhìn nàng và vui vẻ gật đầu.
Hồ nhỏ nhưng nước trong veo và cảnh hồ yên tĩnh rồi anh bỗng nghiêm trang hỏi nàng:
- Tại sao anh không thể về nhà với em hả Katie? Anh có thể tự đẩy xe lấy, hay chúng ta đem ông Erhard theo?
Kate nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt bàn tay to lớn của anh.
- Anh không thích ở đây sao, Tom.
- Anh muốn về nhà với em.
Trông anh háo hức đến nỗi nàng cố gắng nuốt những giọt nước mắt xuống, nàng không thể bàn bạc điều đó với anh. Anh không hiểu, anh làm cho nàng có cảm tưởng như nàng bỏ rơi anh.
- Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau anh nhé!
- Anh hứa sẽ theo ý em.
Mắt anh long lanh những giọt lệ. Nàng quỳ xuống trên cỏ, vòng tay ôm anh.
- Anh rất tốt và em yêu anh, em hứa em sẽ đưa anh về nhà một ngày nào đó.
Cả hai đều không nói nữa và mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Bỗng nhiên, Tom chỉ lên trời và nàng nhìn theo anh. Một chú chim xanh với chiếc đuôi vàng sửa soạn cất tiếng hót, nàng mỉm cười với anh.
Họ ngồi im lặng bên nhau và Kate thiếp ngủ trong nắng hè ấm áp. Những ngọn gió thoảng nhẹ thổi tóc nàng bay phất phơ trong gió.
Khi nàng mở mắt, nàng thấy anh đang nhìn nàng, anh hỏi.
- Em sắp sửa đi à?
- Vâng, em nghĩ em nên về, nhưng em sẽ trở lại sớm.
- Được rồi, Katie. Mong sớm gặp em.
Lúc ra xe, quay lại nhìn nàng thấy anh đang dõi theo. Nàng nhìn anh và thì thầm.
- Tạm biệt, Tom. Em yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.