Chương 2
Hoàng Thu Dung
04/07/2014
Cuối cùng thì cô kỹ sư quý tộc cũng đến nhận việc . Ngồi trong văn phòng , Hạ Lan đã thấy cô ta . Cũng như mấy lần đến nộp hồ sơ và phổng vấn ,
cô ta cũng lái chiếc xe và phong cách cũng quý phái như thế . Cô ta đi
vào phòng , sau khi chào mọi người , cô ta đến bàn Hạ Lan , lên tiếng :
- Hôm nay em đến nhận việc , em phải đến gặp ai hả chị ?
Hạ Lan bỏ cây viết xuống đứng lên :
- Em sẽ đến gặp giám đốc , đi theo chị.
- Dạ.
Hạ Lan khoát tay chỉ qua phía cửa bên hông :
- Đi lối này cho gần.
Vừa nói , mắt cô vừa nhìn qua Qúy Phi với một chút tò mò . Hôm nay , cô nàng mặc bộ đồ khác , cũng không kém ấn tượng . Váy jean có hàng cúc bạc chạy dọc xuống bên hông . Áo sơ mi trắng gài kín tay . Trông cô ta vừa đứng đắn vừa trẻ Trung , duyên dáng không thể tả.
Sao trên đời có nhiều cô gái xinh thế không biết . Hạ Lan có tật hơi buồn cười , là rất thích con gái đẹp . Có lẽ nhan sắc cô kém trung bình , nên cô ngưỡng mộ cái đẹp . Ngưỡng mộ một cách vô tư , chứ không có thói tị hiềm thường tình giữa phái nữ với phái nữ.
Cô cố ý đi sau để ngắm cho đã Qúy Phi . Nhưng cô gái thì hoàn toàn không biết ấn tượng mình đã gây ra cho người đi cùng . Cả hai đi trên hành lang . Qúy Phi đi hơi chậm lại chờ người hướng dẫn đường . Nhưng thấy cô ta cứ chầm chậm phía sau , cuối cùng cô dừng lại chờ :
- Em đi nhanh lắm hả chị ?
Bị bắt quả tang bất ngờ , Hạ Lan lúng túng :
- Cũng không nhanh lắm , có lẽ tại chị đi hơi chậm.
Qúy Phi hoàn toàn không để ý mình bị quan sát , cô hỏi với chút tò mò :
- Chị vào làm lâu chưa vậy ?
- Khoảng năm năm thôi . Tôi tốt nghiệp trung cấp.
- Vậy à ? Chị chuyên nhận hồ sơ tuyển dụng phải không ?
- Ừ.
- Thế ngoài em ra , còn có ai được tuyển không chị ?
- Công ty chỉ tuyển một người thôi . Hồ sơ của mấy người kia không bằng cô . Cô có ưu điểm là biết nhiều ngoại ngữ.
- Vậy à ?
Hạ Lan nhìn vào phòng giám đốc . Qua khung kính , cô thấy có một người đang ngồi nói chuyện với ông . Cô bèn quay qua Qúy Phi.
- Cô biết mặt giám đốc rồi phải không ? Còn một người ở đó nữa , đó là phó giám đốc Trần Nghiêm , anh ấy vừa đi công tác nước ngoài về . Thường thì anh ấy phụ trách tuyển người đấy.
- Dạ.
Cả hai đến trước phòng giám đốc . Hạ Lan gõ nhẹ cửa , rồi thấy bên trong nhìn ra , cô đẩy nhẹ cửa , ra hiệu cho Qúy Phi vào :
- Thưa chú , hôm nay cô Qúy Phi đến nhận việc.
Giám Đốc Võ Phú Hoàng khoát tay về phía ghế :
- Cô ngồi đi.
- Dạ.
Qúy Phi đến ngồi phía chiếc ghế nhỏ của bộ salon . Cô đưa mắt nhìn Hạ Lan . Nhưng cô ta đã ra ngoài . Giám đốc nhìn cô , rồi khoát tay về phía người đối diện.
- Đây là phó giám đốc Trần Nghiêm , người sẽ đưa cô đi tham quan trước công việc đấy.
Qúy Phi gật đầu chào anh . Cô lưỡng lự không biết nên gọi bằng anh hay bằng chú . Vì anh ta có vẻ trẻ quá so với vị trí trong công ty . Cách hay nhất là im lặng.
Qúy Phi thấy anh ta nhìn cô hơi lâu , cái nhìn như đã từng biết cô , từng có một mối quan hệ nào đó . Vừa ác cảm xa cách . Nhưng rồi điều đó chỉ thoáng qua và anh hỏi rất nhã nhặn :
- Tôi đã xem qua hồ sơ của cô , cô đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ ?
- Dạ.
Trần Nghiêm chưa kịp hỏi tiếp thì có tiếng chuông reo . Giám đốc Hoàng đến nghe điện . Trần Nghiêm bèn khoát tay ra hiệu :
- Mời cô qua phòng tôi.
- Vâng.
Qúy Phi đứng dậy . Quay lại chào giám đốc , ông ta gật đầu và vẫn tiếp tục nói chuyện . Cô theo Trần Nghiêm qua phòng phó giám đốc . Thái độ dễ gần của anh làm cô thấy đỡ căng thẳng hơn là tiếp xúc với giám đốc . Cho nên cô ngồi xuống ghế một cách thoải mái , không đợi phó giám đốc phải mời.
Trần Nghiêm đến tủ lạnh lấy lon pepsi rót ra ly , rồi đến đặt trước mặt Qúy Phi :
- Mời cô.
- Cám ơn.
Qúy Phi không thể không nhìn anh lần nữa . Anh ta hòa nhã đến mức làm cho cô không bị áp bức về quyền lực của anh . Và vốn tính hồ hởi , cô thấy thích bắt chuyện với con người dễ mến này.
Cô hơi ngã người về phía trước , đôi mắt mở lớn nhìn anh . Cử chỉ đó làm Trần Nghiêm phải nhìn lại cô :
- Cô muốn hỏi gì ?
- Phó giám đốc này , có thể gọi anh bằng anh không ạ ?
Trần Nghiêm hơi bị bất ngờ . Nhưng rồi anh mỉm cười :
- Cứ gọi tự nhiên , tôi không quan trọng cách xưng hô lắm đâu.
- Vâng , nói chuyện với anh , em thoải mái hơn là có mặt giám đốc . Anh cho hỏi , công ty sẽ phân em làm việc gì ạ ?
Trần Nghiêm khẽ vuốt sóng mũi , rồi với một vẻ hòa nhã đầy thông cảm , anh nói như thông báo :
- Trước mắt , cô sẽ bắt đầu từ phòng sơ chế . Sau đó tùy yêu cầu của công việc , chúng tôi sẽ bố trí lại.
- Sao ?
Qúy Phi chỉ kêu được một tiếng kinh ngạc , rồi ngồi im . Khuôn mặt hồ hởi của cô vụt chuyển sang vẻ ỉu xìu , đầy thất vọng.
Phó giám đốc ngồi im quan sát cô kỹ sư mới . Trông cô ta ảo não như đứa bé gái mất búp bê . Anh định nói một câu đầy khích lệ , thì cô lên tiếng :
- Em phải làm việc của công nhân sao anh ?
- Trước mắt là như thế , ngoài ra tôi không thể nói gì hơn.
- Bộ công ty này có truyền thống sử dụng người hoang phí như vậy sao ?
- Cũng không hẳn . Tùy trường hợp . À không ! Đúng hơn là tùy yêu cầu của công ty.
- Vậy mà em cứ tưởng đi làm vui lắm.
Qúy Phi nói một cách khá ai oán . Rồi cô rầu rĩ ngồi im . Trần Nghiêm mỉm cười :
- Với cô , mọi việc là sự bắt đầu . Có lẽ sự phân công không làm cô vừa ý , cô có thể thay đổi ý định . Hãy suy nghĩ đi cô Phi.
Qúy Phi thở dài :
- Chưa bắt đầu thì em không bỏ cuộc đâu . Thế chừng nào em sẽ làm hả anh ?
- Nếu cô không đổi ý thì có thể bắt đầu vào ngày mai . Hôm nay tôi sẽ đưa cô xuống phòng sơ chế tham quan trước . Ngày mai nhận việc.
- Vâng.
Trần Nghiêm chìa tay ra :
- Mời cô theo tôi.
Qúy Phi miễn cưỡng đứng dậy . Cô đi theo phó giám đốc của mình một cách ỉu xìu . Thất vọng không thể tưởng . Lúc đi học thì thấy cái gì cũng lý tưởng . Tới chừng đi làm rồi thì lý tưởng trở thành cái mình tưởng có lý mà thôi.
Mẹ cũng là kỹ sư , sao mẹ làm việc trong môi trường giao tiếp vui vẻ . Còn mình thì mới bắt đầu đã chán ơi là chán.
Không biết ai bày ra cái trò đày ải ma mới thế này . Bỗng nhiên Qúy Phi nổi sùng lên . Cô đi dấn lên ngang với Trần Nghiêm :
- Thưa đồng chí phó giám đốc , đồng chí có biết ai phân công em không ?
- Cô biết điều đó làm gì ? Giám đốc hay ai cũng vậy thôi . Chúng tôi bố trí người theo yêu cầu của công việc . Ngoài ra , không có lý do nào khác.
Qúy Phi làu nhàu :
- Không chừng là anh cũng nên.
Cô nói rất nhỏ , nhưng Trần Nghiêm cũng nghe được . Anh mỉm cười vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm khắc.
- Tôi không trực tiếp phân công cô , vì tôi đi công tác mới về . Nhưng nếu tôi phân công , thì cũng theo yêu cầu của công việc mà bố trí . Ai sắp xếp không quan trọng . Điều quan trọng là tinh thần của người làm việc thôi.
“Mở miệng ra là nguyên tắc , công việc” Qúy Phi cáu kỉnh nghĩ thầm : Việc mình bị đưa xuống làm công nhân làm cô vừa tức vừa vỡ mộng . Cô lén liếc phó giám đốc một cái , môi mím lại như sẵn sàng dứ cho cả chục nắm đấm . Nhưng xui cho cô , chưa kịp thu lại cái nguýt sắc bén thì ông phó giám đốc quay lại.
Trong một thoáng , anh hơi khựng lại . Rồi khuôn mặt trở lại bình thường . Anh vẫn giữ một vẻ hòa nhã , vẫn cái giọng chậm rãi uy quyền.
- Cô Phi không thích sự phân công này ?
- Thế nếu là anh , anh có thích không ?
- Tôi không đặt vấn đề sở thích lên hàng đầu , tất cả là cho công việc.
Qúy Phi buột miệng nói kháy :
- Thật không lạ khi nhiều nhà khoa học thích chế tạo người máy . Tất cả vì công việc , đúng là thời kinh tế.
Phó giám đốc chậm rãi quay lại nhìn Qúy Phi . Khiến cô rón rén đưa tay lên che miệng . Cô tưởng anh sẽ cho cô một bài học về cách khiêm tốn trước cấp lãnh đạo . Nhưng không , anh chỉ cười , nhưng là nụ cười nửa miệng.
- Với tôi thì không sao , nhưng nói chuyện với giám đốc cô nên giấu mình một chút.
"Tại sao tôi không được quyền phản kháng trước sự phân công bất hợp lý thế chứ ? Nếu làm công nhân thôi thì tôi lấy bằng đại học làm gì ? Chết tiệt kiểu làm việc quan liêu ấy đi" . Qúy Phi hung hăng phản kháng . Nhưng dĩ nhiên là chỉ phản kháng thầm trong đầu . Thực ra , cô cũng hơi ngán ngài lãnh đạo trẻ tuổi này , như bổn phận của nhân viên là phải ngán sếp của mình . Điều đó là hiển nhiên phải thế , không thể khác đi được.
Trần Nghiêm nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp :
- Tôi biết có nhiều nhân viên bất mãn chúng tôi . Trước mặt chúng tôi , họ tỏ vẻ khiêm tốn lắm . Nhưng sau lưng thì đôi khi đả kích rất dữ . Không biết giám đốc Hoàng nghĩ thế nào . Còn tôi thì không quan trọng lắm.
Qúy Phi bắt đầu hơi e dè :
- Ý anh muốn nói là anh biết người khác phản đối mình , nhưng không quan tâm chứ gì ? Đúng hơn là mặc kệ.
- Còn phải xét lại sự phản đối đó có hợp lý không nữa.
- Thế anh thấy em phản đối có hợp lý không ?
- Trong chừng mực nào đó , tôi thừa nhận nó đúng . Nhưng công việc là công việc , và tôi giải quyết theo yêu cầu của công việc.
- Nếu họ phản đối thì sao ?
- Thì tôi bắt buộc phải trấn áp.
"Phải rồi , đó là một trong những chức năng của người lãnh đạo mà" . Qúy Phi lẩm bẩm một mình . Cô thấy chán ơi là chán . Thế mà cô không buồn phản đối nữa . Cũng không muốn nói chuyện , chỉ đi một cách lặng lẽ.
Cả hai đi qua khoảng sân thật rộng , Trần Nghiêm không nghe cô kỹ sư mới càu nhàu cằn nhẵn , nên cũng có chút ngạc nhiên . Anh quay qua nhìn cô đôi lần . Thấy vẻ mặt bí xị của cô , anh mỉm cười thông cảm.
Nhưng chỉ dừng lại ở sự thông cảm thường tình . Thói quen của người lãnh đạo không cho phép anh đi xa hơn . Vì nếu không dựng lên một lần ranh giới nhất định , anh sẽ khó mà làm việc với cấp dưới của mình.
Khi cả hai xuất hiện ở phòng sơ chế , hầu như tất cả công nhân đều ngước lên nhìn Qúy Phi.
Bình thường nếu có lãnh đạo , các cô im phăng phắt làm việc . Nhưng hôm nay , sự e ngại đối với phó giám đốc cũng không ngăn nổi tính tò mò của các cô.
Bởi vì phó giám đốc đi chung với cô gái đẹp như người mẫu . Đúng là sự xuất hiện hiếm có . Và các cô đoán thầm cô ta là kỹ sư mới về nhận việc . Hoặc xa hơn , là khách hàng hoặc nhà báo xuống viết về công ty , nên đích thân phó giám đốc phải tiếp như vậy.
Trần Nghiêm không để ý vẻ tò mò của các cô công nhân . Anh dẫn Qúy Phi đi dọc theo dãy bàn đầy tôm và những chiếc khay xếp dọc . Rồi gọi cô tổ trưởng đến.
- Ngày mai cô Phi sẽ vào làm việc ở đây , cô sắp xếp chỗ cho cô ta nhé.
Cô tổ trưởng há hốc nhìn Qúy Phi , tròn xoe đôi mắt như không tin . Rồi cô ta dè dặt hỏi lại :
- Dạ … sắp cho cô này vào khâu nào ạ ?
Trần Nghiêm hất mặt về phía dãy bàn rồi nói ngắn gọn :
- Chỉ dẫn cho cổ cách phân cỡ và lột tôm.
Rồi trước ánh mắt sững sờ của cô ta , anh khoát tay ra hiệu cho Qúy Phi . Vẫn cách nói ngắn gọn :
- Chúng ta tham quan phòng cấp đông.
"Đi đâu cũng được . Xuống địa ngục cũng không tệ hơn thế này . Đi cho chết luôn cũng được" . Qúy Phi giận dỗi nghĩ thầm . Và cô đi theoo anh ta với vẻ mặt ảm đạm , pha chút tức tưởi , bất mãn.
Khi hai người đi khuất , một làn sóng bắt đầu nổi lên ở các công nhân . Mọi người xôn xao bàn tán một cách háo hức.
- Trời ơi ! Người đẹp như vậy mà vô đây làm . Biết cho cô ta làm gì bây giờ đây ?
- Dáng cô ta sang trọng thế kia , sao chịu làm công nhân ? Chuyện lạ !
- Hay cổ là kỹ sư tập sự ?
- Ở đây có gì đáng đâu mà tập , con nít làm cũng được.
- Người đâu mà đẹp thế !
Những lời bình phẩm đó bay loáng thoáng tới tai Qúy Phi . Cô quay lại nhìn họ , rồi nhìn Trần Nghiêm với một chút trách móc . Như thể anh là người chịu trách nhiệm về cách đối xử bất công với cô.
Dĩ nhiên là Trần Nghiêm nghe thấy hết . Nhưng anh không tỏ bất cứ thái độ nào . Hoặc giả , anh tảng lờ sự bất mãn của Qúy Phi . Hoặc là anh muốn buột cô phải tuân theo cấp trên . Nói chung là dù cô có phản đối thế nào đi nữa , thì cuối cùng cũng phải phục tùng.
Đến lúc vào phòng cấp đông , thái độ của Trần Nghiêm mới bớt lạnh lùng một chút . Anh đưa cô áo chống lạnh , và nói một cách tình cảm :
- Mặc vào đi , cô không chịu nổi nhiệt độ thay đổi đột ngột như thế đâu.
Qúy Phi thấy lạnh chết đi được . Nhưng cô giận dỗi lắc đầu :
- Cám ơn.
Và cô bước vào phòng . Trần Nghiêm quay lại trả chiếc áo anh công nhân đưa . Rồi đi nhanh lên trước Qúy Phi . Cả anh cũng không mặc áo . Có lẽ nghĩ rằng cô đã từng thực tập , nên anh không giải thích gì . Cũng có thể anh không thích nói chuyện nên cả hai cứ im lặng đi dọc dãy máy.
Cũng như các cô gái lột tôm bên kia , sự xuất hiện của Qúy Phi cũng gây ấn tượng với các chàng công nhân trẻ . Có điều , vì là con trai , nên họ thể hiện sự ngạc nhiên chừng mực hơn . Họ lễ phép chào Trần Nghiêm . Rồi nhìn cô khá lâu , ánh mắt thay cho lời tán tỉnh : một người đẹp !
Qúy Phi lẳng lặng đi theo Trần Nghiêm . Cô chán quá , nên không buồn mở miệng hỏi bất cứ điều gì . Còn anh thì có lẽ cho rằng thái độ đó là đương nhiên , nên thản nhiên như đi bên cạnh một người có tâm trạng bình thường.
Qúy Phi đi đến cuối phòng . Không thấy Trần Nghiêm đâu , cô quay lại tìm . Thấy anh đang đứng trước một máy vừa ra khuôn , cô đi nhanh đến xem . Trần Nghiêm không để ý đến cô , anh nói với người công nhân vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc :
- Điều chỉnh nước lại nhé . Nãy giờ có đến ba khuôn có tôm bị cháy . Anh Trí đâu rồi ?
- Dạ , ảnh … mới đi ra ngoài , thưa anh.
Trần Nghiêm nhếch một nụ cười , nhưng không nói gì . Qúy Phi thấy khuôn mặt anh công nhân thoáng lấm lét vẻ bao che và e ngại khi anh ta liếc nhìn ra cửa . Cô đoán thầm nhân vật KCS ấy đang ngồi ở quán cà phê , hoặc tán chuyện bên phòng nào đó . Mà nếu biết phó giám đốc xuống , chắc anh ta có mặt rất nghiêm chỉnh . Tự nhiên cô phì cười.
Trần Nghiêm hơi quay lại nhìn cô , khiến cô lấy lại nét mặt nghiêm nghị . Anh có vẻ thừa biết cô nghĩ gì , nhưng không quan tâm lắm . Anh tiếp tục nhìn anh công nhân với một vẻ không hài lòng :
- Nói với anh Trí hãy bớt ra ngoài lại đi.
- Dạ.
Hình như sẵn dịp đi “công du” , Trần Nghiêm muốn kiểm tra phòng cấp đông , nên anh ở lại khá lâu . Quên bẵng cô kỹ sư mới và cả anh đều không có áo lạnh . Qúy Phi mỗi lúc mỗi thấy lạnh , nhưng không dám đòi ra . Cô bắt đầu hắc hơi liên tục . Đến lúc đó , Trần Nghiêm mới nhớ . Anh nhìn cô với vẻ quan tâm , rồi nói nhát gừng.
- Lẽ ra , lúc nãy tôi phải cứng rắn với cô hơn.
Không nói thêm , anh quay lưng đi ra cửa . Qúy Phi thở phào , rồi đi nhanh theo phía sau.
Nãy giờ thấy phong cách nghiêm nghị của anh đối với các công nhân . Cô lờ mờ cảm thấy phó giám đốc này không phải dễ dãi nên đâm ra ngán . Không những cô hết dám chí chóe bộc lộ sự bất mãn , mà ngay bây giờ , dù rất cần ly trà đường nóng , cô cũng không dám mở miệng đòi vào căng tin .
- Hôm nay em đến nhận việc , em phải đến gặp ai hả chị ?
Hạ Lan bỏ cây viết xuống đứng lên :
- Em sẽ đến gặp giám đốc , đi theo chị.
- Dạ.
Hạ Lan khoát tay chỉ qua phía cửa bên hông :
- Đi lối này cho gần.
Vừa nói , mắt cô vừa nhìn qua Qúy Phi với một chút tò mò . Hôm nay , cô nàng mặc bộ đồ khác , cũng không kém ấn tượng . Váy jean có hàng cúc bạc chạy dọc xuống bên hông . Áo sơ mi trắng gài kín tay . Trông cô ta vừa đứng đắn vừa trẻ Trung , duyên dáng không thể tả.
Sao trên đời có nhiều cô gái xinh thế không biết . Hạ Lan có tật hơi buồn cười , là rất thích con gái đẹp . Có lẽ nhan sắc cô kém trung bình , nên cô ngưỡng mộ cái đẹp . Ngưỡng mộ một cách vô tư , chứ không có thói tị hiềm thường tình giữa phái nữ với phái nữ.
Cô cố ý đi sau để ngắm cho đã Qúy Phi . Nhưng cô gái thì hoàn toàn không biết ấn tượng mình đã gây ra cho người đi cùng . Cả hai đi trên hành lang . Qúy Phi đi hơi chậm lại chờ người hướng dẫn đường . Nhưng thấy cô ta cứ chầm chậm phía sau , cuối cùng cô dừng lại chờ :
- Em đi nhanh lắm hả chị ?
Bị bắt quả tang bất ngờ , Hạ Lan lúng túng :
- Cũng không nhanh lắm , có lẽ tại chị đi hơi chậm.
Qúy Phi hoàn toàn không để ý mình bị quan sát , cô hỏi với chút tò mò :
- Chị vào làm lâu chưa vậy ?
- Khoảng năm năm thôi . Tôi tốt nghiệp trung cấp.
- Vậy à ? Chị chuyên nhận hồ sơ tuyển dụng phải không ?
- Ừ.
- Thế ngoài em ra , còn có ai được tuyển không chị ?
- Công ty chỉ tuyển một người thôi . Hồ sơ của mấy người kia không bằng cô . Cô có ưu điểm là biết nhiều ngoại ngữ.
- Vậy à ?
Hạ Lan nhìn vào phòng giám đốc . Qua khung kính , cô thấy có một người đang ngồi nói chuyện với ông . Cô bèn quay qua Qúy Phi.
- Cô biết mặt giám đốc rồi phải không ? Còn một người ở đó nữa , đó là phó giám đốc Trần Nghiêm , anh ấy vừa đi công tác nước ngoài về . Thường thì anh ấy phụ trách tuyển người đấy.
- Dạ.
Cả hai đến trước phòng giám đốc . Hạ Lan gõ nhẹ cửa , rồi thấy bên trong nhìn ra , cô đẩy nhẹ cửa , ra hiệu cho Qúy Phi vào :
- Thưa chú , hôm nay cô Qúy Phi đến nhận việc.
Giám Đốc Võ Phú Hoàng khoát tay về phía ghế :
- Cô ngồi đi.
- Dạ.
Qúy Phi đến ngồi phía chiếc ghế nhỏ của bộ salon . Cô đưa mắt nhìn Hạ Lan . Nhưng cô ta đã ra ngoài . Giám đốc nhìn cô , rồi khoát tay về phía người đối diện.
- Đây là phó giám đốc Trần Nghiêm , người sẽ đưa cô đi tham quan trước công việc đấy.
Qúy Phi gật đầu chào anh . Cô lưỡng lự không biết nên gọi bằng anh hay bằng chú . Vì anh ta có vẻ trẻ quá so với vị trí trong công ty . Cách hay nhất là im lặng.
Qúy Phi thấy anh ta nhìn cô hơi lâu , cái nhìn như đã từng biết cô , từng có một mối quan hệ nào đó . Vừa ác cảm xa cách . Nhưng rồi điều đó chỉ thoáng qua và anh hỏi rất nhã nhặn :
- Tôi đã xem qua hồ sơ của cô , cô đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ ?
- Dạ.
Trần Nghiêm chưa kịp hỏi tiếp thì có tiếng chuông reo . Giám đốc Hoàng đến nghe điện . Trần Nghiêm bèn khoát tay ra hiệu :
- Mời cô qua phòng tôi.
- Vâng.
Qúy Phi đứng dậy . Quay lại chào giám đốc , ông ta gật đầu và vẫn tiếp tục nói chuyện . Cô theo Trần Nghiêm qua phòng phó giám đốc . Thái độ dễ gần của anh làm cô thấy đỡ căng thẳng hơn là tiếp xúc với giám đốc . Cho nên cô ngồi xuống ghế một cách thoải mái , không đợi phó giám đốc phải mời.
Trần Nghiêm đến tủ lạnh lấy lon pepsi rót ra ly , rồi đến đặt trước mặt Qúy Phi :
- Mời cô.
- Cám ơn.
Qúy Phi không thể không nhìn anh lần nữa . Anh ta hòa nhã đến mức làm cho cô không bị áp bức về quyền lực của anh . Và vốn tính hồ hởi , cô thấy thích bắt chuyện với con người dễ mến này.
Cô hơi ngã người về phía trước , đôi mắt mở lớn nhìn anh . Cử chỉ đó làm Trần Nghiêm phải nhìn lại cô :
- Cô muốn hỏi gì ?
- Phó giám đốc này , có thể gọi anh bằng anh không ạ ?
Trần Nghiêm hơi bị bất ngờ . Nhưng rồi anh mỉm cười :
- Cứ gọi tự nhiên , tôi không quan trọng cách xưng hô lắm đâu.
- Vâng , nói chuyện với anh , em thoải mái hơn là có mặt giám đốc . Anh cho hỏi , công ty sẽ phân em làm việc gì ạ ?
Trần Nghiêm khẽ vuốt sóng mũi , rồi với một vẻ hòa nhã đầy thông cảm , anh nói như thông báo :
- Trước mắt , cô sẽ bắt đầu từ phòng sơ chế . Sau đó tùy yêu cầu của công việc , chúng tôi sẽ bố trí lại.
- Sao ?
Qúy Phi chỉ kêu được một tiếng kinh ngạc , rồi ngồi im . Khuôn mặt hồ hởi của cô vụt chuyển sang vẻ ỉu xìu , đầy thất vọng.
Phó giám đốc ngồi im quan sát cô kỹ sư mới . Trông cô ta ảo não như đứa bé gái mất búp bê . Anh định nói một câu đầy khích lệ , thì cô lên tiếng :
- Em phải làm việc của công nhân sao anh ?
- Trước mắt là như thế , ngoài ra tôi không thể nói gì hơn.
- Bộ công ty này có truyền thống sử dụng người hoang phí như vậy sao ?
- Cũng không hẳn . Tùy trường hợp . À không ! Đúng hơn là tùy yêu cầu của công ty.
- Vậy mà em cứ tưởng đi làm vui lắm.
Qúy Phi nói một cách khá ai oán . Rồi cô rầu rĩ ngồi im . Trần Nghiêm mỉm cười :
- Với cô , mọi việc là sự bắt đầu . Có lẽ sự phân công không làm cô vừa ý , cô có thể thay đổi ý định . Hãy suy nghĩ đi cô Phi.
Qúy Phi thở dài :
- Chưa bắt đầu thì em không bỏ cuộc đâu . Thế chừng nào em sẽ làm hả anh ?
- Nếu cô không đổi ý thì có thể bắt đầu vào ngày mai . Hôm nay tôi sẽ đưa cô xuống phòng sơ chế tham quan trước . Ngày mai nhận việc.
- Vâng.
Trần Nghiêm chìa tay ra :
- Mời cô theo tôi.
Qúy Phi miễn cưỡng đứng dậy . Cô đi theo phó giám đốc của mình một cách ỉu xìu . Thất vọng không thể tưởng . Lúc đi học thì thấy cái gì cũng lý tưởng . Tới chừng đi làm rồi thì lý tưởng trở thành cái mình tưởng có lý mà thôi.
Mẹ cũng là kỹ sư , sao mẹ làm việc trong môi trường giao tiếp vui vẻ . Còn mình thì mới bắt đầu đã chán ơi là chán.
Không biết ai bày ra cái trò đày ải ma mới thế này . Bỗng nhiên Qúy Phi nổi sùng lên . Cô đi dấn lên ngang với Trần Nghiêm :
- Thưa đồng chí phó giám đốc , đồng chí có biết ai phân công em không ?
- Cô biết điều đó làm gì ? Giám đốc hay ai cũng vậy thôi . Chúng tôi bố trí người theo yêu cầu của công việc . Ngoài ra , không có lý do nào khác.
Qúy Phi làu nhàu :
- Không chừng là anh cũng nên.
Cô nói rất nhỏ , nhưng Trần Nghiêm cũng nghe được . Anh mỉm cười vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm khắc.
- Tôi không trực tiếp phân công cô , vì tôi đi công tác mới về . Nhưng nếu tôi phân công , thì cũng theo yêu cầu của công việc mà bố trí . Ai sắp xếp không quan trọng . Điều quan trọng là tinh thần của người làm việc thôi.
“Mở miệng ra là nguyên tắc , công việc” Qúy Phi cáu kỉnh nghĩ thầm : Việc mình bị đưa xuống làm công nhân làm cô vừa tức vừa vỡ mộng . Cô lén liếc phó giám đốc một cái , môi mím lại như sẵn sàng dứ cho cả chục nắm đấm . Nhưng xui cho cô , chưa kịp thu lại cái nguýt sắc bén thì ông phó giám đốc quay lại.
Trong một thoáng , anh hơi khựng lại . Rồi khuôn mặt trở lại bình thường . Anh vẫn giữ một vẻ hòa nhã , vẫn cái giọng chậm rãi uy quyền.
- Cô Phi không thích sự phân công này ?
- Thế nếu là anh , anh có thích không ?
- Tôi không đặt vấn đề sở thích lên hàng đầu , tất cả là cho công việc.
Qúy Phi buột miệng nói kháy :
- Thật không lạ khi nhiều nhà khoa học thích chế tạo người máy . Tất cả vì công việc , đúng là thời kinh tế.
Phó giám đốc chậm rãi quay lại nhìn Qúy Phi . Khiến cô rón rén đưa tay lên che miệng . Cô tưởng anh sẽ cho cô một bài học về cách khiêm tốn trước cấp lãnh đạo . Nhưng không , anh chỉ cười , nhưng là nụ cười nửa miệng.
- Với tôi thì không sao , nhưng nói chuyện với giám đốc cô nên giấu mình một chút.
"Tại sao tôi không được quyền phản kháng trước sự phân công bất hợp lý thế chứ ? Nếu làm công nhân thôi thì tôi lấy bằng đại học làm gì ? Chết tiệt kiểu làm việc quan liêu ấy đi" . Qúy Phi hung hăng phản kháng . Nhưng dĩ nhiên là chỉ phản kháng thầm trong đầu . Thực ra , cô cũng hơi ngán ngài lãnh đạo trẻ tuổi này , như bổn phận của nhân viên là phải ngán sếp của mình . Điều đó là hiển nhiên phải thế , không thể khác đi được.
Trần Nghiêm nghỉ ngơi một chút rồi nói tiếp :
- Tôi biết có nhiều nhân viên bất mãn chúng tôi . Trước mặt chúng tôi , họ tỏ vẻ khiêm tốn lắm . Nhưng sau lưng thì đôi khi đả kích rất dữ . Không biết giám đốc Hoàng nghĩ thế nào . Còn tôi thì không quan trọng lắm.
Qúy Phi bắt đầu hơi e dè :
- Ý anh muốn nói là anh biết người khác phản đối mình , nhưng không quan tâm chứ gì ? Đúng hơn là mặc kệ.
- Còn phải xét lại sự phản đối đó có hợp lý không nữa.
- Thế anh thấy em phản đối có hợp lý không ?
- Trong chừng mực nào đó , tôi thừa nhận nó đúng . Nhưng công việc là công việc , và tôi giải quyết theo yêu cầu của công việc.
- Nếu họ phản đối thì sao ?
- Thì tôi bắt buộc phải trấn áp.
"Phải rồi , đó là một trong những chức năng của người lãnh đạo mà" . Qúy Phi lẩm bẩm một mình . Cô thấy chán ơi là chán . Thế mà cô không buồn phản đối nữa . Cũng không muốn nói chuyện , chỉ đi một cách lặng lẽ.
Cả hai đi qua khoảng sân thật rộng , Trần Nghiêm không nghe cô kỹ sư mới càu nhàu cằn nhẵn , nên cũng có chút ngạc nhiên . Anh quay qua nhìn cô đôi lần . Thấy vẻ mặt bí xị của cô , anh mỉm cười thông cảm.
Nhưng chỉ dừng lại ở sự thông cảm thường tình . Thói quen của người lãnh đạo không cho phép anh đi xa hơn . Vì nếu không dựng lên một lần ranh giới nhất định , anh sẽ khó mà làm việc với cấp dưới của mình.
Khi cả hai xuất hiện ở phòng sơ chế , hầu như tất cả công nhân đều ngước lên nhìn Qúy Phi.
Bình thường nếu có lãnh đạo , các cô im phăng phắt làm việc . Nhưng hôm nay , sự e ngại đối với phó giám đốc cũng không ngăn nổi tính tò mò của các cô.
Bởi vì phó giám đốc đi chung với cô gái đẹp như người mẫu . Đúng là sự xuất hiện hiếm có . Và các cô đoán thầm cô ta là kỹ sư mới về nhận việc . Hoặc xa hơn , là khách hàng hoặc nhà báo xuống viết về công ty , nên đích thân phó giám đốc phải tiếp như vậy.
Trần Nghiêm không để ý vẻ tò mò của các cô công nhân . Anh dẫn Qúy Phi đi dọc theo dãy bàn đầy tôm và những chiếc khay xếp dọc . Rồi gọi cô tổ trưởng đến.
- Ngày mai cô Phi sẽ vào làm việc ở đây , cô sắp xếp chỗ cho cô ta nhé.
Cô tổ trưởng há hốc nhìn Qúy Phi , tròn xoe đôi mắt như không tin . Rồi cô ta dè dặt hỏi lại :
- Dạ … sắp cho cô này vào khâu nào ạ ?
Trần Nghiêm hất mặt về phía dãy bàn rồi nói ngắn gọn :
- Chỉ dẫn cho cổ cách phân cỡ và lột tôm.
Rồi trước ánh mắt sững sờ của cô ta , anh khoát tay ra hiệu cho Qúy Phi . Vẫn cách nói ngắn gọn :
- Chúng ta tham quan phòng cấp đông.
"Đi đâu cũng được . Xuống địa ngục cũng không tệ hơn thế này . Đi cho chết luôn cũng được" . Qúy Phi giận dỗi nghĩ thầm . Và cô đi theoo anh ta với vẻ mặt ảm đạm , pha chút tức tưởi , bất mãn.
Khi hai người đi khuất , một làn sóng bắt đầu nổi lên ở các công nhân . Mọi người xôn xao bàn tán một cách háo hức.
- Trời ơi ! Người đẹp như vậy mà vô đây làm . Biết cho cô ta làm gì bây giờ đây ?
- Dáng cô ta sang trọng thế kia , sao chịu làm công nhân ? Chuyện lạ !
- Hay cổ là kỹ sư tập sự ?
- Ở đây có gì đáng đâu mà tập , con nít làm cũng được.
- Người đâu mà đẹp thế !
Những lời bình phẩm đó bay loáng thoáng tới tai Qúy Phi . Cô quay lại nhìn họ , rồi nhìn Trần Nghiêm với một chút trách móc . Như thể anh là người chịu trách nhiệm về cách đối xử bất công với cô.
Dĩ nhiên là Trần Nghiêm nghe thấy hết . Nhưng anh không tỏ bất cứ thái độ nào . Hoặc giả , anh tảng lờ sự bất mãn của Qúy Phi . Hoặc là anh muốn buột cô phải tuân theo cấp trên . Nói chung là dù cô có phản đối thế nào đi nữa , thì cuối cùng cũng phải phục tùng.
Đến lúc vào phòng cấp đông , thái độ của Trần Nghiêm mới bớt lạnh lùng một chút . Anh đưa cô áo chống lạnh , và nói một cách tình cảm :
- Mặc vào đi , cô không chịu nổi nhiệt độ thay đổi đột ngột như thế đâu.
Qúy Phi thấy lạnh chết đi được . Nhưng cô giận dỗi lắc đầu :
- Cám ơn.
Và cô bước vào phòng . Trần Nghiêm quay lại trả chiếc áo anh công nhân đưa . Rồi đi nhanh lên trước Qúy Phi . Cả anh cũng không mặc áo . Có lẽ nghĩ rằng cô đã từng thực tập , nên anh không giải thích gì . Cũng có thể anh không thích nói chuyện nên cả hai cứ im lặng đi dọc dãy máy.
Cũng như các cô gái lột tôm bên kia , sự xuất hiện của Qúy Phi cũng gây ấn tượng với các chàng công nhân trẻ . Có điều , vì là con trai , nên họ thể hiện sự ngạc nhiên chừng mực hơn . Họ lễ phép chào Trần Nghiêm . Rồi nhìn cô khá lâu , ánh mắt thay cho lời tán tỉnh : một người đẹp !
Qúy Phi lẳng lặng đi theo Trần Nghiêm . Cô chán quá , nên không buồn mở miệng hỏi bất cứ điều gì . Còn anh thì có lẽ cho rằng thái độ đó là đương nhiên , nên thản nhiên như đi bên cạnh một người có tâm trạng bình thường.
Qúy Phi đi đến cuối phòng . Không thấy Trần Nghiêm đâu , cô quay lại tìm . Thấy anh đang đứng trước một máy vừa ra khuôn , cô đi nhanh đến xem . Trần Nghiêm không để ý đến cô , anh nói với người công nhân vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc :
- Điều chỉnh nước lại nhé . Nãy giờ có đến ba khuôn có tôm bị cháy . Anh Trí đâu rồi ?
- Dạ , ảnh … mới đi ra ngoài , thưa anh.
Trần Nghiêm nhếch một nụ cười , nhưng không nói gì . Qúy Phi thấy khuôn mặt anh công nhân thoáng lấm lét vẻ bao che và e ngại khi anh ta liếc nhìn ra cửa . Cô đoán thầm nhân vật KCS ấy đang ngồi ở quán cà phê , hoặc tán chuyện bên phòng nào đó . Mà nếu biết phó giám đốc xuống , chắc anh ta có mặt rất nghiêm chỉnh . Tự nhiên cô phì cười.
Trần Nghiêm hơi quay lại nhìn cô , khiến cô lấy lại nét mặt nghiêm nghị . Anh có vẻ thừa biết cô nghĩ gì , nhưng không quan tâm lắm . Anh tiếp tục nhìn anh công nhân với một vẻ không hài lòng :
- Nói với anh Trí hãy bớt ra ngoài lại đi.
- Dạ.
Hình như sẵn dịp đi “công du” , Trần Nghiêm muốn kiểm tra phòng cấp đông , nên anh ở lại khá lâu . Quên bẵng cô kỹ sư mới và cả anh đều không có áo lạnh . Qúy Phi mỗi lúc mỗi thấy lạnh , nhưng không dám đòi ra . Cô bắt đầu hắc hơi liên tục . Đến lúc đó , Trần Nghiêm mới nhớ . Anh nhìn cô với vẻ quan tâm , rồi nói nhát gừng.
- Lẽ ra , lúc nãy tôi phải cứng rắn với cô hơn.
Không nói thêm , anh quay lưng đi ra cửa . Qúy Phi thở phào , rồi đi nhanh theo phía sau.
Nãy giờ thấy phong cách nghiêm nghị của anh đối với các công nhân . Cô lờ mờ cảm thấy phó giám đốc này không phải dễ dãi nên đâm ra ngán . Không những cô hết dám chí chóe bộc lộ sự bất mãn , mà ngay bây giờ , dù rất cần ly trà đường nóng , cô cũng không dám mở miệng đòi vào căng tin .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.