Chương 6
Trần Phan Trúc Giang
17/08/2020
Nghe chú nói mà tôi sững sờ, mặt mày chắc xanh lè xanh lét không còn hột máu. Trời ơi...làm sao chú biết.... làm sao chứ?
Thấy tôi im re, chú nhàn nhã xoa xoa tay, mắt hơi nhướng, bộ dáng thong dong.
- Sao không trả lời tôi?
Tôi sợ quá, sợ lỡ ba má chồng tôi mà nghe được thì chết tôi chết luôn cả công ty của ba mẹ tôi. Luýnh quýnh không biết trả lời làm sao cho đặng, tôi liền kéo chú ba vào trong phòng. Vào trong, tôi vừa xin vừa nài nỉ:
- Chú....con xin chú, nếu chú biết rồi thì chú đừng nói với ba mẹ chồng con. Coi như con xin chú...chú thương tình cho con đi chú.
Chú Ba ngồi trên giường, hai tay chú chống ra sau, mặt mang ý cười.
- Vậy à? Tôi thương cô vậy ai thương cháu tôi?
Tôi vội vàng trả lời:
- Thực ra giữa con và Lộc đâu có yêu thương gì nhau đâu chú, chắc chú cũng hiểu giữa bọn con là loại quan hệ gì mà. Cũng không phải là con không muốn sống cuộc sống vợ chồng thiệt với Minh Lộc...chẳng qua Minh Lộc không muốn... nên....nên mới có cái hợp đồng đó....
Ông chú thôi cười, mắt hơi nheo lại, hỏi tôi:
- Cô thương Minh Lộc sao?
Tôi suy nghĩ hồi lâu, không biết là nên nói "có" hay là nói "không" nữa. Nói "có" thì lỡ ông chú này bắt tôi "làm vợ" thực thụ với tên Lộc luôn thì làm sao. Mà tỉ như nói "không" thì không biết cái ông chú khó tính này có một cước đá tôi văng ra ngoài vì cái tội không thực lòng không nữa. Trời mẹ ơi...trả lời làm sao đây?
Thấy tôi im lặng không trả lời, chú Ba lặp lại câu hỏi:
- Sao, tôi hỏi sao cô không trả lời. Hay là muốn xuống kia trả lời với ba mẹ Minh Lộc?
Mẹ nó, ông chú chồng chết giẫm!
Tôi nhắm mắt, đánh cược thử một lần, dù có bị đá chỏng mông tôi cũng không muốn bị ép buộc lần nữa.
- Chú đừng mà... con...con không có thương Minh Lộc.
Vì tôi nhắm mắt nên không nhìn được ông chú có biểu hiện gì trên mặt. Một giây...hai giây...rồi ba bốn giây trôi qua mà tôi còn chưa bị túm cổ lôi xuống nhà...
Mở hé hé mắt, tôi thấy chú đang nhìn tôi, gương mặt hòa hoãn hơn khi nãy đôi chút. Cảm thấy đây là thời điểm tốt nhứt để xin xỏ, cho nên tôi liền mặt dầy mày dạng kể lể:
- Chú, cưới một người không yêu thiệt ra khổ tâm dữ lắm. Con cũng vì bất đắc dĩ mà thôi chớ con chưa bao giờ có ý muốn lấy Minh Lộc làm chồng. Cái hợp đồng kia sau 3 năm thì đường ai nấy đi, con cũng mang tiếng có một đời chồng lại mang thêm cái tiếng bị Mộc Phủ không chứa nữa. Thiệt... nhiêu đó cũng đủ để con mang tiếng suốt đời rồi. Chú...nên chú bỏ quá cho con, đừng nói lại với ba mẹ anh Lộc mà tội con. Bây giờ con bị đuổi đi thì công ty ba mẹ con...cũng tiêu luôn. Ba mẹ con già rồi, con còn đứa em thơ dại nữa... chú....không lẽ chú để cho nhà con lâm vào cảnh nước mất nhà tan, tiền tài tiêu tán, con cái lầm than hả chú... Chú, chú có hiểu cho con không chú?
Tôi cảm thấy tôi đã nói rất hợp lý và cảm động lắm rồi, chắc chắn ông chú sẽ hiểu. Chắc luôn.
Tôi nhìn chú Ba, thấy chú môi mím cười nhẹ, chú nhìn tôi chăm chăm, môi cong lên trả lời:
- Không hiểu.
Suy sụp. Cái ông chú này, bình thường thông minh lắm mà sao bây giờ tự dưng "ngu" đột xuất vậy?!
Tôi hết cách, bèn chơi chiêu dọa dẫm.
- Chú nếu chú cương quyết muốn nói thì con....con....con chết cho chú vừa lòng.
- Chết? Cô định đập đầu vào gối hay nhảy từ dưới đất lên nệm để tự tử?
Mặt dày.... ông chú này mặt dày quá.... tôi cứng họng không biết nên nói cái gì nữa. Năn nỉ cũng không chịu, dọa chết cũng không tin....rồi giờ nên làm gì tiếp theo tôi cũng không biết luôn.
Chú Ba đứng dậy, hai tay chú đút vào túi quần thể thao. Giọng nhàn nhạt, chú nói:
- Cô không cần dọa sống dọa chết, tôi cũng không rãnh rỗi để đi tọc mạch chuyện riêng của cô. Nhưng mà....
Nghe chú nói, tôi mừng rỡ, reo lên:
- Dạ, tức là chú bỏ qua cho con...đúng không chú?
Chú Ba đưa bàn tay thẳng đứng đến trước mặt tôi, chú ngăn tôi reo mừng:
- Khoan mừng vội, tôi chưa nói xong. Tôi có thể giúp cô nhưng như tôi đã từng nói, tôi là thương nhân mà thương nhân không làm chuyện lỗ vốn. Những thứ không có lợi cho tôi, tôi nhất định không làm.
Nfhe có mùi nguy hiểm cực mạnh, tôi e dè hỏi:
- Vậy... vậy.... chú muốn gì?
Chú Ba cười nhạt, giọng chú nghiêm túc không nhìn ra được chút xíu nào là đùa giỡn. Chú nhìn thẳng vào tôi, nói:
- Tôi năm nay cũng trên 30 rồi, nhìn cô cũng tốt... thế này.... sinh cho tôi một đứa bé, tôi thả cho cô được tự do cũng đồng thời không đem chuyện cô cùng Minh Lộc có hợp đồng hôn nhân gì đó mà nói ra với anh chị tôi. Cái quan trọng là tôi sẽ giúp đỡ cô trong Mộc Phủ này. Thế nào?
Tôi cả kinh cùng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Chú Ba....ông chú có bị điên không mà cho ra đề nghị kỳ cục như vậy chứ....không...làm sao như vậy được....làm sao...
Tôi lắc lắc đầu, không chấp nhận:
- Chú....làm sao con làm vậy được...con...con..dù sao con hiện tại vẫn là dâu của Mộc Phủ, là vợ của Minh Lộc... nếu như con nhận lời chú thì chẳng phải con...con phá vỡ quy tắc hợp đồng... chưa kể Minh Lộc.... chẳng nhẽ chú bắt anh Lộc nuôi con cho chú sao?
Nfhe tôi nói, chú Ba có chút giận dữ, ông chú ép sát tôi vào cửa, mặt đối mặt với tôi. Chú gằn giọng:
- Con tôi thì không đến lượt thằng khác nuôi giúp, cô chỉ cần trả lời là được hay không thôi còn mọi chuyện còn lại tôi sẽ thay cô giải quyết. Hợp đồng của cô và Minh Lộc, hôn nhân thương mại của cô...hay cả hạng mục mà công ty ba cô đang làm... tôi thay cô sắp xếp ổn thỏa. Còn nếu không.....
Nói tới đây chú vô thức cười đểu, gương mặt chú gần với tôi không tới 3 phân....gần.... rất gần....
- Chú....đừng mà....
Chú Ba đưa môi đến gần sát tai tôi, hơi thở chú phả ra làm tôi có chút ngứa ngáy.
- Nếu cô không đồng ý thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Game Over.
Mới chuyện sẽ chấm dứt.... có bao gồm cả công ty của ba mẹ tôi không....có không???
Tôi giờ phút này hỗn loạn thành một nùi, sao tự dưng tôi lại dính vào mớ bồng bông rối rắm này chứ. Bây giờ mà không đồng ý với chú thì chết chắc, mà nếu như đồng ý thì lại càng khó xử trăm bề. Sinh con....sinh con cho người ta đâu phải chuyện giỡn!
Tôi hai tay chống lên ngực chú, cố gắng phân trần:
- Chú....chú có thể suy nghĩ lại không...chú...
Chú Ba khẽ lắc đầu:
- Lời nói ra rồi thì không rút lại được, huống hồ tôi không có ý nói chơi với cô. Nhưng mà....
Nói đến đây, chú buông tôi ra, thong dong ngồi lại xuống giường.
- Cô có thể về suy nghĩ rồi cho tôi câu trả lời. Nên nhớ, tôi cho cô thời gian để nghĩ cho thấu đáo thông suốt chứ không cho cô thời gian để tìm cách từ chối. Cô nhớ cho kỹ.
Tôi cụp mắt, ủ rũ thở dài. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời mà tôi bị ép đến mức tiến lên phản kháng cũng không được, mà lùi lại cầu xin cũng không xong. Lần đầu tiên là ba mẹ ép gả về đây, lần thứ hai lại do ông chú này ép sinh con cho chú. Cái số....haizz.
Biết là không thể từ chối, tôi đành gật gù ảo não ra khỏi phòng. Về đến phòng, tôi đi thẳng vào phòng tắm, bật vòi sen chỉnh nước ở nhiệt độ ấm rồi đứng yên cho nước chảy dọc từ trên đầu xuống đến chân. Tôi muốn khóc quá, tôi nhớ vú quá....
Tôi từ đó đến giờ không hề than thở trách móc ai, ba mẹ gửi tôi về quê tôi vẫn chịu, ba mẹ ép tôi về Mộc Phủ này làm dâu tôi vẫn đồng ý không có nề hà gì. Về đây rồi Minh Lộc dửng dưng xem tôi như người dưng nước lã tôi vẫn gật đầu đồng ý, hay ngay cả anh ta bắt tôi ký vào hợp đồng hôn nhân 3 năm tôi cũng chưa oán anh ta câu nào. Thế thì cớ gì mà ngày hôm nay tôi lại rơi vào cảnh khốn cùng như thế này nữa chớ....
Đồng ý với chú Ba thì khác nào tôi bán đứng cắm sừng Minh Lộc, sinh con cho chú thì khác gì chú ăn ốc bắt Minh Lộc đổ vỏ. Tôi không thích Minh Lộc nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi đồng lõa lừa gạt anh ta. Làm vậy.... thất đức lắm.
Tôi thiệt không hiểu chú Ba vì sao lại làm như vậy, ngoài kia hàng ngàn loại đàn bà con gái muốn kiểu nào có kiểu đó, tại sao lại bắt ép tôi làm gì. Hay là tôi có gen tốt? Thôi tốt con mẹ gì chớ, mới hai mấy tuổi đầu tôi đã thấy cuộc sống mình bế tắc rồi... gen tốt.... mắc cười.
Sau một hồi cho nước xối vào mặt vào người thì tôi coi như cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút. Nằm trên giường lăn qua lộn lại, tôi nghĩ đủ thứ trên trời dưới đất. Đến mãi gần sáng khi mà bản thân nghĩ thông suốt được chút thì cũng là lúc hai mắt tôi híp lại vì buồn ngủ. Thôi dẹp hết, ngủ chút mai tính tiếp.
.......
Sáng sớm, lúc Minh Lộc về tôi vẫn còn nằm ườn trên giường không dậy nổi. Minh Lộc kêu tôi năm hồi mười hiệp tôi vẫn không có chút nhúc nhích nào. Chắc kêu tôi không được nên anh ta đi xuống dưới nhà ăn sáng trước, lúc tôi xuống đến nhà thì mọi người cũng đã ăn gần xong.
Má chồng thấy tôi đi lững thững xuống, bà hỏi:
- Con bệnh sao không nằm nghỉ trên phòng mà xuống đây chi sớm vậy?
Tôi cười gượng, ngó một vòng trên bàn ăn bắt gặp gương mặt chú Ba điềm tĩnh không gợn sóng...tự dưng tôi có chút chột dạ nổi da gà. Nhanh chân tôi đi lại chỗ trống kế bên Minh Lộc, trả lời má chồng tôi.
- Dạ con hơi mệt chút thôi má, mà nằm trên giường riết oải người. Nên con đi xuống đi lại cho đổ mồ hôi mau hết bệnh.
Má chồng tôi coi như hài lòng:
- Ờ biết vậy là tốt, tụi con trẻ nên vận động nhiều. Nhứt là tụi bây đờn bà con gái, đi lại vừa khỏe người vừa dễ thụ thai sanh đẻ.
Nghe má chồng tôi nhắc đến sanh đẻ tôi lại nhớ đến hôm qua, vô thức trên trán lại rỉ mồ hôi không dừng được. Phía đối diện anh Hai Phú có chút lo lắng nhìn tôi, hỏi:
- Em Quyên, sao trán em đổ mồ hôi dữ vậy. Mệt quá lên phòng nghỉ đi, lát Minh Lộc sai người đem cháo với thuốc lên cho em.
Ba chồng tôi nhìn nhìn tôi, ông cũng gật đầu:
- Lên nghỉ đi Quyên, đổ bệnh xuống là không hay đâu con.
Tôi gật gật đầu định nói cảm ơn ba chồng nhưng khi quay lên nhìn thấy chú Ba tôi lại run rẩy nói không được. Trời thần ơi, mặt ông chú đẹp trai ngời ngời mà sao tôi sợ đến run luôn không biết nữa. Tôi nhìn ông chú, ông chú nhìn tôi....tôi sợ muốn xỉu.
Minh Lộc kề tai tôi, anh ta lo lắng hỏi:
- Em mệt lắm không, lên phòng nghỉ đi.
Tôi giờ phút này liền gật đầu đồng ý không tỏ vẻ nữa. Đứng dậy, tôi xin phép ba má chồng cùng mọi người rồi lên phòng nằm nghỉ.
Lúc đi lên phòng, tôi có cảm giác hình như ai đó đang nhìn theo tôi. Mặc dù không rõ là ai nhưng cảm giác chân thật lắm....
.....
Sáng hôm ấy Minh Lộc đem cháo lên cho tôi xong rồi anh ta cũng đi làm, đến trưa thì Út Đực đem lên. Cái thằng Đực nó đi tới đâu làm om sòm tới đó.
- Mợ Quyên ăn đi he rồi uống thuốc cho mau khỏi mợ he.
Tôi ngồi trên giường, đầu có chút đau, tôi gật đầu theo thằng chả:
- Ờ Mợ biết rồi.
Út Đực đánh cái môi đỏ chót, giọng eo éo:
- Mợ....mợ ở đối diện phòng ông chú Ba chắc gặp ông chú hoài he. Đẹp trai đúng không Mợ?
Tôi gật đầu bừa, giờ ai mà nhắc đến ông chú cũng khiến tôi sợ xanh mặt.
- Ờ đẹp. Mà xong chưa, xuống dưới cho Mợ nghỉ đi, Mợ buồn ngủ quá.
Út Đực còn chưa chịu đi xuống, đương lúc nó định nói tiếp thì bên ngoại có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói ngọt ngào của chị Quế.
- Út Đực, bà kêu kìa.
Út Đực lầm bầm, nó lại nói một tràng đủ thứ nữa mới chịu đi xuống. Đợi nó đi xuống rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thiệt đang mệt mà còn gặp cái miệng nó như cái loa phát thanh, ai mà chịu cho nổi.
......
Đến chiều tối, tình hình tôi mỗi lúc một sốt cao hơn. Chạng vạng chị Quế có lên đưa cho tôi thuốc, uống vô rồi thấy khỏe nhưng đến gần khuya lại sốt cao nóng bừng bừng. Cố gắng ngồi dậy nhấc máy gọi cho tên Lộc nhưng không được, thuê bao toàn khóa máy. Tôi mới uể oải lọ mọ tự đi xuống nhà dưới lấy thuốc hạ sốt uống cho khỏe. Vừa mở cửa phòng, tôi chút nữa choáng váng té ngang xuống đất. Vịn một tay lên tường, một tay ôm đầu, tôi thở hổn hển mấy cái. Phía đối diện, cửa phòng cũng được mở, tôi mơ màng thấy được người đối diện đang từ từ đi lại gần. Ngay lúc hoa mắt muốn ngất đi, tôi lại yên ổn được người đối diện ôm vào trong lòng. Đến sau đó..... tôi ngất đi không còn biết được gì nữa.
Trong cơn mê mang, tôi cảm nhận được có người đang lau mát cho tôi, dán hạ sốt cho tôi. Cảm giác man mát từ nước đem lại khiến cả người tôi khoan khoái dễ chịu hơn nhiều so với hồi nãy. Lâu lâu tôi còn cảm nhận được có ai đó đang vuốt vuốt má tôi, tôi cố gắng mở mắt ra xem nhưng lại không thấy ai. Thấy vậy, tôi lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc mơ màng tỉnh dậy lần đầu, tôi thấy có người đang ngồi đọc sách, tên quyển sách hình như là "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Rất muốn ngồi dậy xem là ai nhưng vì còn mệt quá nên tôi không thể nào tỉnh dậy nổi đành nhắm mắt ngủ tiếp.
Đến gần sáng tôi lại một lần nữa bị đánh thức bởi tiếng người nói chuyện, nhưng cơ thể vẫn trong tình trạng mơ mơ màng màng say ke. Mắt mở hi hí tôi thấy được tên Lộc đang cởi áo khoác trên người ra, hắn đang đứng nói chuyện với ai đó nhưng tôi nghe không rõ là đang nói chuyện gì. Cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Lúc tỉnh lại đã hơn 9 giờ sáng, cơ thể cũng không còn nóng sốt như ban tối. Ngó xung quanh không thấy ai hết, trên bàn cũng không có cuốn sách nào. Gọi mấy lần vẫn không nghe tên Lộc ừ hử gì hết, mãi lát sau tôi mới thấy anh ta tay bưng cháo tay bưng nước lên cho tôi. Thấy tôi đã tỉnh, anh ta bèn hỏi:
- Khỏe chưa, tôi còn định nếu cô không tỉnh, tôi đưa cô đi khám.
Tôi vịn tay đứng dậy, thở dài mấy hơi:
- Tôi khỏe rồi không cần đi khám đâu.
Tên Lộc sờ sờ trán tôi, anh ta gật gù:
- Ừ bớt sốt rồi, cô ăn cháo rồi uống thuốc đi.
Tôi ừ ừ vài tiếng nhỏ, sau khi đi vệ sinh xong xuôi tôi mới ra ngoài ăn chút cháo. Vừa ăn tôi vừa quay lên hỏi tên Lộc:
- Hôm qua anh về mấy giờ?
Nghe tôi hỏi, tên Lộc vừa bấm điện thoại vừa trả lời:
- Mấy giờ hả....hình như 5 giờ.
5 giờ...vậy trước đó là ai chườm mát cho tôi. Rõ ràng lúc tôi gọi cho tên Lộc kêu hắn về thì mới 11 giờ đêm kia mà?
Tôi lại vờ hỏi:
- Anh có cuốn sách "Tam Quốc Diễn Nghĩa" nào không?
Tên Lộc ngước mắt lên nhìn tôi, hắn ta lắc đầu:
- Cô thấy trong phòng này có cuốn sách nào không? Mà ví như có đọc tôi cũng không đọc loại sách binh quyền đó. Thay vì đọc Tam Quốc, tôi đọc Shin còn hay hơn. Mà cô hỏi chi vậy, nếu muốn đọc Tam Quốc để tôi mua về cho cô.
Tôi lắc đầu:
- Không, tôi hỏi thôi, không có thì thôi đi.
Tên Lộc nhận được câu trả lời, hắn ta cũng không hỏi tiếp.
Tôi vừa ăn cháo vừa rơi vào suy nghĩ, nếu không phải tên Lộc thì là ai...hay có khi nào là...chú Ba không? Khoan khoan....nếu là chú Ba thì gần sáng lúc tên Lộc về, lúc đó hắn là đang nói chuyện với chú Ba hay sao? Làm sao được... tên Lộc chẳng lẽ để yên cho chú của hắn nửa đêm nửa hôm chui vào phòng hắn ta mà không có mặt của hắn?
Rối, thực sự rối quá....
.......
Hai ngày sau tôi hoàn toàn hết bệnh, mà trong hai ngày này tôi cũng không hề gặp ông chú ở nhà. Cũng tốt, không gặp đỡ cho ông chú bắt tôi trả lời câu hỏi tối hôm đó.
Trưa này, lúc ngồi ăn cơm, chị Hai Xuân tự dưng nôn ọe mấy cái. Má chồng tôi nhìn chị ói không ra gì chỉ toàn nước liền một hai bắt chị đi khám phụ sản.
Để chắc ăn, chị Hai Xuân liền cầm que thử thai chỉ mua sẵn trong phòng ra thử. Kết quả như tôi dự đoán, chị có bầu, que 1 vạch đậm 1 vạch mờ mờ chắc do còn nhỏ tháng.
Khỏi phải nói cũng biết má chồng tôi vui cỡ nào rồi, bà vui cười không khép được miệng. Ngó sang bên cạnh dì Trinh cũng cười chúc mừng chị Xuân nhưng nụ cười hời hợt không sâu. Còn tôi tất nhiên là mừng rồi, chị Xuân có bầu, Minh Lộc có cháu ắt là chuyện vui.
.....
Chiều hơn 4 giờ, tôi với má chồng lên trước ngồi, vừa uống trà chanh vừa chờ chị Xuân với vú Một đi khám thai về. Dì Trinh nói không khỏe nên không ra uống trà thành thử chỉ có hai má con tôi thôi.
Ngồi chừng nửa tiếng, tôi thấy chị Xuân đi trước, vú Một theo sau, cả hai cùng nhau đi về hướng này.
Má chồng tôi thấy chị về, liền đứng bật dậy, hỏi gấp:
- Sao rồi, sao hả con?
Chị Xuân cười cười:
- Dạ hơn tháng rồi má.
Má chồng tôi mừng chảy cả nước mắt, bà chấp tay thành kính:
- Cảm ơn Trời Phật, cảm ơn ông bà tổ tiên phù hộ cho vợ Minh Phú mang bầu. Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật.
Tôi cũng vui vẻ, kéo tay chị Xuân, tôi hỏi:
- Chúc mừng chị Hai, chị khỏe không? Có giấy tờ siêu âm không cho em coi nữa.
Chị Xuân nghe tôi hỏi, thoáng qua vài giây tôi thấy trong đáy mắt chị có sự chần chừ do dự. Nhưng rất nhanh, vú Một ở sau liền đưa cho tôi hình ảnh siêu âm cùng giấy tờ khám thai. Vú Một cười hề hề vui vẻ:
- Nè Mợ Quyên, khám tư trên tỉnh đó Mợ. Khám chỗ này hiện đại yên tâm lắm.
Tôi xem qua một lượt, thai 5 tuần đã có tim thai. Ôi thế này thì mừng quá rồi, cuối cùng anh chị Hai cũng có đứa con đầu lòng.
Ngước lên trên, tôi thấy má chồng tôi dìu chị Xuân vô trong nhà từ hồi nảo hồi nao, quên mất luôn tôi vẫn còn đứng một cục đây. Haizz đúng là má chồng mà, chạy không khỏi đi đâu được độ cưng cháu.
Thôi để hai má con họ nói chuyện với nhau, giờ tôi mà đi vô theo sợ lát nữa bà bắt tôi cũng mau mau có bầu thì mệt lắm.
Ngồi xuống hút miếng trà chanh, tôi lại nhìn qua một lần nữa giấy tờ khám thai. Công nhận bệnh viện tư nên giấy tờ cũng đầy đủ quá chừng luôn nhưng mà khoan....cái ngày tháng chỗ này sao lạ lạ vậy nè...nhứt là chỗ tháng...cứ giống như được sửa qua vậy cà?!
Thấy tôi im re, chú nhàn nhã xoa xoa tay, mắt hơi nhướng, bộ dáng thong dong.
- Sao không trả lời tôi?
Tôi sợ quá, sợ lỡ ba má chồng tôi mà nghe được thì chết tôi chết luôn cả công ty của ba mẹ tôi. Luýnh quýnh không biết trả lời làm sao cho đặng, tôi liền kéo chú ba vào trong phòng. Vào trong, tôi vừa xin vừa nài nỉ:
- Chú....con xin chú, nếu chú biết rồi thì chú đừng nói với ba mẹ chồng con. Coi như con xin chú...chú thương tình cho con đi chú.
Chú Ba ngồi trên giường, hai tay chú chống ra sau, mặt mang ý cười.
- Vậy à? Tôi thương cô vậy ai thương cháu tôi?
Tôi vội vàng trả lời:
- Thực ra giữa con và Lộc đâu có yêu thương gì nhau đâu chú, chắc chú cũng hiểu giữa bọn con là loại quan hệ gì mà. Cũng không phải là con không muốn sống cuộc sống vợ chồng thiệt với Minh Lộc...chẳng qua Minh Lộc không muốn... nên....nên mới có cái hợp đồng đó....
Ông chú thôi cười, mắt hơi nheo lại, hỏi tôi:
- Cô thương Minh Lộc sao?
Tôi suy nghĩ hồi lâu, không biết là nên nói "có" hay là nói "không" nữa. Nói "có" thì lỡ ông chú này bắt tôi "làm vợ" thực thụ với tên Lộc luôn thì làm sao. Mà tỉ như nói "không" thì không biết cái ông chú khó tính này có một cước đá tôi văng ra ngoài vì cái tội không thực lòng không nữa. Trời mẹ ơi...trả lời làm sao đây?
Thấy tôi im lặng không trả lời, chú Ba lặp lại câu hỏi:
- Sao, tôi hỏi sao cô không trả lời. Hay là muốn xuống kia trả lời với ba mẹ Minh Lộc?
Mẹ nó, ông chú chồng chết giẫm!
Tôi nhắm mắt, đánh cược thử một lần, dù có bị đá chỏng mông tôi cũng không muốn bị ép buộc lần nữa.
- Chú đừng mà... con...con không có thương Minh Lộc.
Vì tôi nhắm mắt nên không nhìn được ông chú có biểu hiện gì trên mặt. Một giây...hai giây...rồi ba bốn giây trôi qua mà tôi còn chưa bị túm cổ lôi xuống nhà...
Mở hé hé mắt, tôi thấy chú đang nhìn tôi, gương mặt hòa hoãn hơn khi nãy đôi chút. Cảm thấy đây là thời điểm tốt nhứt để xin xỏ, cho nên tôi liền mặt dầy mày dạng kể lể:
- Chú, cưới một người không yêu thiệt ra khổ tâm dữ lắm. Con cũng vì bất đắc dĩ mà thôi chớ con chưa bao giờ có ý muốn lấy Minh Lộc làm chồng. Cái hợp đồng kia sau 3 năm thì đường ai nấy đi, con cũng mang tiếng có một đời chồng lại mang thêm cái tiếng bị Mộc Phủ không chứa nữa. Thiệt... nhiêu đó cũng đủ để con mang tiếng suốt đời rồi. Chú...nên chú bỏ quá cho con, đừng nói lại với ba mẹ anh Lộc mà tội con. Bây giờ con bị đuổi đi thì công ty ba mẹ con...cũng tiêu luôn. Ba mẹ con già rồi, con còn đứa em thơ dại nữa... chú....không lẽ chú để cho nhà con lâm vào cảnh nước mất nhà tan, tiền tài tiêu tán, con cái lầm than hả chú... Chú, chú có hiểu cho con không chú?
Tôi cảm thấy tôi đã nói rất hợp lý và cảm động lắm rồi, chắc chắn ông chú sẽ hiểu. Chắc luôn.
Tôi nhìn chú Ba, thấy chú môi mím cười nhẹ, chú nhìn tôi chăm chăm, môi cong lên trả lời:
- Không hiểu.
Suy sụp. Cái ông chú này, bình thường thông minh lắm mà sao bây giờ tự dưng "ngu" đột xuất vậy?!
Tôi hết cách, bèn chơi chiêu dọa dẫm.
- Chú nếu chú cương quyết muốn nói thì con....con....con chết cho chú vừa lòng.
- Chết? Cô định đập đầu vào gối hay nhảy từ dưới đất lên nệm để tự tử?
Mặt dày.... ông chú này mặt dày quá.... tôi cứng họng không biết nên nói cái gì nữa. Năn nỉ cũng không chịu, dọa chết cũng không tin....rồi giờ nên làm gì tiếp theo tôi cũng không biết luôn.
Chú Ba đứng dậy, hai tay chú đút vào túi quần thể thao. Giọng nhàn nhạt, chú nói:
- Cô không cần dọa sống dọa chết, tôi cũng không rãnh rỗi để đi tọc mạch chuyện riêng của cô. Nhưng mà....
Nghe chú nói, tôi mừng rỡ, reo lên:
- Dạ, tức là chú bỏ qua cho con...đúng không chú?
Chú Ba đưa bàn tay thẳng đứng đến trước mặt tôi, chú ngăn tôi reo mừng:
- Khoan mừng vội, tôi chưa nói xong. Tôi có thể giúp cô nhưng như tôi đã từng nói, tôi là thương nhân mà thương nhân không làm chuyện lỗ vốn. Những thứ không có lợi cho tôi, tôi nhất định không làm.
Nfhe có mùi nguy hiểm cực mạnh, tôi e dè hỏi:
- Vậy... vậy.... chú muốn gì?
Chú Ba cười nhạt, giọng chú nghiêm túc không nhìn ra được chút xíu nào là đùa giỡn. Chú nhìn thẳng vào tôi, nói:
- Tôi năm nay cũng trên 30 rồi, nhìn cô cũng tốt... thế này.... sinh cho tôi một đứa bé, tôi thả cho cô được tự do cũng đồng thời không đem chuyện cô cùng Minh Lộc có hợp đồng hôn nhân gì đó mà nói ra với anh chị tôi. Cái quan trọng là tôi sẽ giúp đỡ cô trong Mộc Phủ này. Thế nào?
Tôi cả kinh cùng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Chú Ba....ông chú có bị điên không mà cho ra đề nghị kỳ cục như vậy chứ....không...làm sao như vậy được....làm sao...
Tôi lắc lắc đầu, không chấp nhận:
- Chú....làm sao con làm vậy được...con...con..dù sao con hiện tại vẫn là dâu của Mộc Phủ, là vợ của Minh Lộc... nếu như con nhận lời chú thì chẳng phải con...con phá vỡ quy tắc hợp đồng... chưa kể Minh Lộc.... chẳng nhẽ chú bắt anh Lộc nuôi con cho chú sao?
Nfhe tôi nói, chú Ba có chút giận dữ, ông chú ép sát tôi vào cửa, mặt đối mặt với tôi. Chú gằn giọng:
- Con tôi thì không đến lượt thằng khác nuôi giúp, cô chỉ cần trả lời là được hay không thôi còn mọi chuyện còn lại tôi sẽ thay cô giải quyết. Hợp đồng của cô và Minh Lộc, hôn nhân thương mại của cô...hay cả hạng mục mà công ty ba cô đang làm... tôi thay cô sắp xếp ổn thỏa. Còn nếu không.....
Nói tới đây chú vô thức cười đểu, gương mặt chú gần với tôi không tới 3 phân....gần.... rất gần....
- Chú....đừng mà....
Chú Ba đưa môi đến gần sát tai tôi, hơi thở chú phả ra làm tôi có chút ngứa ngáy.
- Nếu cô không đồng ý thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Game Over.
Mới chuyện sẽ chấm dứt.... có bao gồm cả công ty của ba mẹ tôi không....có không???
Tôi giờ phút này hỗn loạn thành một nùi, sao tự dưng tôi lại dính vào mớ bồng bông rối rắm này chứ. Bây giờ mà không đồng ý với chú thì chết chắc, mà nếu như đồng ý thì lại càng khó xử trăm bề. Sinh con....sinh con cho người ta đâu phải chuyện giỡn!
Tôi hai tay chống lên ngực chú, cố gắng phân trần:
- Chú....chú có thể suy nghĩ lại không...chú...
Chú Ba khẽ lắc đầu:
- Lời nói ra rồi thì không rút lại được, huống hồ tôi không có ý nói chơi với cô. Nhưng mà....
Nói đến đây, chú buông tôi ra, thong dong ngồi lại xuống giường.
- Cô có thể về suy nghĩ rồi cho tôi câu trả lời. Nên nhớ, tôi cho cô thời gian để nghĩ cho thấu đáo thông suốt chứ không cho cô thời gian để tìm cách từ chối. Cô nhớ cho kỹ.
Tôi cụp mắt, ủ rũ thở dài. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời mà tôi bị ép đến mức tiến lên phản kháng cũng không được, mà lùi lại cầu xin cũng không xong. Lần đầu tiên là ba mẹ ép gả về đây, lần thứ hai lại do ông chú này ép sinh con cho chú. Cái số....haizz.
Biết là không thể từ chối, tôi đành gật gù ảo não ra khỏi phòng. Về đến phòng, tôi đi thẳng vào phòng tắm, bật vòi sen chỉnh nước ở nhiệt độ ấm rồi đứng yên cho nước chảy dọc từ trên đầu xuống đến chân. Tôi muốn khóc quá, tôi nhớ vú quá....
Tôi từ đó đến giờ không hề than thở trách móc ai, ba mẹ gửi tôi về quê tôi vẫn chịu, ba mẹ ép tôi về Mộc Phủ này làm dâu tôi vẫn đồng ý không có nề hà gì. Về đây rồi Minh Lộc dửng dưng xem tôi như người dưng nước lã tôi vẫn gật đầu đồng ý, hay ngay cả anh ta bắt tôi ký vào hợp đồng hôn nhân 3 năm tôi cũng chưa oán anh ta câu nào. Thế thì cớ gì mà ngày hôm nay tôi lại rơi vào cảnh khốn cùng như thế này nữa chớ....
Đồng ý với chú Ba thì khác nào tôi bán đứng cắm sừng Minh Lộc, sinh con cho chú thì khác gì chú ăn ốc bắt Minh Lộc đổ vỏ. Tôi không thích Minh Lộc nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi đồng lõa lừa gạt anh ta. Làm vậy.... thất đức lắm.
Tôi thiệt không hiểu chú Ba vì sao lại làm như vậy, ngoài kia hàng ngàn loại đàn bà con gái muốn kiểu nào có kiểu đó, tại sao lại bắt ép tôi làm gì. Hay là tôi có gen tốt? Thôi tốt con mẹ gì chớ, mới hai mấy tuổi đầu tôi đã thấy cuộc sống mình bế tắc rồi... gen tốt.... mắc cười.
Sau một hồi cho nước xối vào mặt vào người thì tôi coi như cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút. Nằm trên giường lăn qua lộn lại, tôi nghĩ đủ thứ trên trời dưới đất. Đến mãi gần sáng khi mà bản thân nghĩ thông suốt được chút thì cũng là lúc hai mắt tôi híp lại vì buồn ngủ. Thôi dẹp hết, ngủ chút mai tính tiếp.
.......
Sáng sớm, lúc Minh Lộc về tôi vẫn còn nằm ườn trên giường không dậy nổi. Minh Lộc kêu tôi năm hồi mười hiệp tôi vẫn không có chút nhúc nhích nào. Chắc kêu tôi không được nên anh ta đi xuống dưới nhà ăn sáng trước, lúc tôi xuống đến nhà thì mọi người cũng đã ăn gần xong.
Má chồng thấy tôi đi lững thững xuống, bà hỏi:
- Con bệnh sao không nằm nghỉ trên phòng mà xuống đây chi sớm vậy?
Tôi cười gượng, ngó một vòng trên bàn ăn bắt gặp gương mặt chú Ba điềm tĩnh không gợn sóng...tự dưng tôi có chút chột dạ nổi da gà. Nhanh chân tôi đi lại chỗ trống kế bên Minh Lộc, trả lời má chồng tôi.
- Dạ con hơi mệt chút thôi má, mà nằm trên giường riết oải người. Nên con đi xuống đi lại cho đổ mồ hôi mau hết bệnh.
Má chồng tôi coi như hài lòng:
- Ờ biết vậy là tốt, tụi con trẻ nên vận động nhiều. Nhứt là tụi bây đờn bà con gái, đi lại vừa khỏe người vừa dễ thụ thai sanh đẻ.
Nghe má chồng tôi nhắc đến sanh đẻ tôi lại nhớ đến hôm qua, vô thức trên trán lại rỉ mồ hôi không dừng được. Phía đối diện anh Hai Phú có chút lo lắng nhìn tôi, hỏi:
- Em Quyên, sao trán em đổ mồ hôi dữ vậy. Mệt quá lên phòng nghỉ đi, lát Minh Lộc sai người đem cháo với thuốc lên cho em.
Ba chồng tôi nhìn nhìn tôi, ông cũng gật đầu:
- Lên nghỉ đi Quyên, đổ bệnh xuống là không hay đâu con.
Tôi gật gật đầu định nói cảm ơn ba chồng nhưng khi quay lên nhìn thấy chú Ba tôi lại run rẩy nói không được. Trời thần ơi, mặt ông chú đẹp trai ngời ngời mà sao tôi sợ đến run luôn không biết nữa. Tôi nhìn ông chú, ông chú nhìn tôi....tôi sợ muốn xỉu.
Minh Lộc kề tai tôi, anh ta lo lắng hỏi:
- Em mệt lắm không, lên phòng nghỉ đi.
Tôi giờ phút này liền gật đầu đồng ý không tỏ vẻ nữa. Đứng dậy, tôi xin phép ba má chồng cùng mọi người rồi lên phòng nằm nghỉ.
Lúc đi lên phòng, tôi có cảm giác hình như ai đó đang nhìn theo tôi. Mặc dù không rõ là ai nhưng cảm giác chân thật lắm....
.....
Sáng hôm ấy Minh Lộc đem cháo lên cho tôi xong rồi anh ta cũng đi làm, đến trưa thì Út Đực đem lên. Cái thằng Đực nó đi tới đâu làm om sòm tới đó.
- Mợ Quyên ăn đi he rồi uống thuốc cho mau khỏi mợ he.
Tôi ngồi trên giường, đầu có chút đau, tôi gật đầu theo thằng chả:
- Ờ Mợ biết rồi.
Út Đực đánh cái môi đỏ chót, giọng eo éo:
- Mợ....mợ ở đối diện phòng ông chú Ba chắc gặp ông chú hoài he. Đẹp trai đúng không Mợ?
Tôi gật đầu bừa, giờ ai mà nhắc đến ông chú cũng khiến tôi sợ xanh mặt.
- Ờ đẹp. Mà xong chưa, xuống dưới cho Mợ nghỉ đi, Mợ buồn ngủ quá.
Út Đực còn chưa chịu đi xuống, đương lúc nó định nói tiếp thì bên ngoại có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói ngọt ngào của chị Quế.
- Út Đực, bà kêu kìa.
Út Đực lầm bầm, nó lại nói một tràng đủ thứ nữa mới chịu đi xuống. Đợi nó đi xuống rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thiệt đang mệt mà còn gặp cái miệng nó như cái loa phát thanh, ai mà chịu cho nổi.
......
Đến chiều tối, tình hình tôi mỗi lúc một sốt cao hơn. Chạng vạng chị Quế có lên đưa cho tôi thuốc, uống vô rồi thấy khỏe nhưng đến gần khuya lại sốt cao nóng bừng bừng. Cố gắng ngồi dậy nhấc máy gọi cho tên Lộc nhưng không được, thuê bao toàn khóa máy. Tôi mới uể oải lọ mọ tự đi xuống nhà dưới lấy thuốc hạ sốt uống cho khỏe. Vừa mở cửa phòng, tôi chút nữa choáng váng té ngang xuống đất. Vịn một tay lên tường, một tay ôm đầu, tôi thở hổn hển mấy cái. Phía đối diện, cửa phòng cũng được mở, tôi mơ màng thấy được người đối diện đang từ từ đi lại gần. Ngay lúc hoa mắt muốn ngất đi, tôi lại yên ổn được người đối diện ôm vào trong lòng. Đến sau đó..... tôi ngất đi không còn biết được gì nữa.
Trong cơn mê mang, tôi cảm nhận được có người đang lau mát cho tôi, dán hạ sốt cho tôi. Cảm giác man mát từ nước đem lại khiến cả người tôi khoan khoái dễ chịu hơn nhiều so với hồi nãy. Lâu lâu tôi còn cảm nhận được có ai đó đang vuốt vuốt má tôi, tôi cố gắng mở mắt ra xem nhưng lại không thấy ai. Thấy vậy, tôi lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc mơ màng tỉnh dậy lần đầu, tôi thấy có người đang ngồi đọc sách, tên quyển sách hình như là "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Rất muốn ngồi dậy xem là ai nhưng vì còn mệt quá nên tôi không thể nào tỉnh dậy nổi đành nhắm mắt ngủ tiếp.
Đến gần sáng tôi lại một lần nữa bị đánh thức bởi tiếng người nói chuyện, nhưng cơ thể vẫn trong tình trạng mơ mơ màng màng say ke. Mắt mở hi hí tôi thấy được tên Lộc đang cởi áo khoác trên người ra, hắn đang đứng nói chuyện với ai đó nhưng tôi nghe không rõ là đang nói chuyện gì. Cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Lúc tỉnh lại đã hơn 9 giờ sáng, cơ thể cũng không còn nóng sốt như ban tối. Ngó xung quanh không thấy ai hết, trên bàn cũng không có cuốn sách nào. Gọi mấy lần vẫn không nghe tên Lộc ừ hử gì hết, mãi lát sau tôi mới thấy anh ta tay bưng cháo tay bưng nước lên cho tôi. Thấy tôi đã tỉnh, anh ta bèn hỏi:
- Khỏe chưa, tôi còn định nếu cô không tỉnh, tôi đưa cô đi khám.
Tôi vịn tay đứng dậy, thở dài mấy hơi:
- Tôi khỏe rồi không cần đi khám đâu.
Tên Lộc sờ sờ trán tôi, anh ta gật gù:
- Ừ bớt sốt rồi, cô ăn cháo rồi uống thuốc đi.
Tôi ừ ừ vài tiếng nhỏ, sau khi đi vệ sinh xong xuôi tôi mới ra ngoài ăn chút cháo. Vừa ăn tôi vừa quay lên hỏi tên Lộc:
- Hôm qua anh về mấy giờ?
Nghe tôi hỏi, tên Lộc vừa bấm điện thoại vừa trả lời:
- Mấy giờ hả....hình như 5 giờ.
5 giờ...vậy trước đó là ai chườm mát cho tôi. Rõ ràng lúc tôi gọi cho tên Lộc kêu hắn về thì mới 11 giờ đêm kia mà?
Tôi lại vờ hỏi:
- Anh có cuốn sách "Tam Quốc Diễn Nghĩa" nào không?
Tên Lộc ngước mắt lên nhìn tôi, hắn ta lắc đầu:
- Cô thấy trong phòng này có cuốn sách nào không? Mà ví như có đọc tôi cũng không đọc loại sách binh quyền đó. Thay vì đọc Tam Quốc, tôi đọc Shin còn hay hơn. Mà cô hỏi chi vậy, nếu muốn đọc Tam Quốc để tôi mua về cho cô.
Tôi lắc đầu:
- Không, tôi hỏi thôi, không có thì thôi đi.
Tên Lộc nhận được câu trả lời, hắn ta cũng không hỏi tiếp.
Tôi vừa ăn cháo vừa rơi vào suy nghĩ, nếu không phải tên Lộc thì là ai...hay có khi nào là...chú Ba không? Khoan khoan....nếu là chú Ba thì gần sáng lúc tên Lộc về, lúc đó hắn là đang nói chuyện với chú Ba hay sao? Làm sao được... tên Lộc chẳng lẽ để yên cho chú của hắn nửa đêm nửa hôm chui vào phòng hắn ta mà không có mặt của hắn?
Rối, thực sự rối quá....
.......
Hai ngày sau tôi hoàn toàn hết bệnh, mà trong hai ngày này tôi cũng không hề gặp ông chú ở nhà. Cũng tốt, không gặp đỡ cho ông chú bắt tôi trả lời câu hỏi tối hôm đó.
Trưa này, lúc ngồi ăn cơm, chị Hai Xuân tự dưng nôn ọe mấy cái. Má chồng tôi nhìn chị ói không ra gì chỉ toàn nước liền một hai bắt chị đi khám phụ sản.
Để chắc ăn, chị Hai Xuân liền cầm que thử thai chỉ mua sẵn trong phòng ra thử. Kết quả như tôi dự đoán, chị có bầu, que 1 vạch đậm 1 vạch mờ mờ chắc do còn nhỏ tháng.
Khỏi phải nói cũng biết má chồng tôi vui cỡ nào rồi, bà vui cười không khép được miệng. Ngó sang bên cạnh dì Trinh cũng cười chúc mừng chị Xuân nhưng nụ cười hời hợt không sâu. Còn tôi tất nhiên là mừng rồi, chị Xuân có bầu, Minh Lộc có cháu ắt là chuyện vui.
.....
Chiều hơn 4 giờ, tôi với má chồng lên trước ngồi, vừa uống trà chanh vừa chờ chị Xuân với vú Một đi khám thai về. Dì Trinh nói không khỏe nên không ra uống trà thành thử chỉ có hai má con tôi thôi.
Ngồi chừng nửa tiếng, tôi thấy chị Xuân đi trước, vú Một theo sau, cả hai cùng nhau đi về hướng này.
Má chồng tôi thấy chị về, liền đứng bật dậy, hỏi gấp:
- Sao rồi, sao hả con?
Chị Xuân cười cười:
- Dạ hơn tháng rồi má.
Má chồng tôi mừng chảy cả nước mắt, bà chấp tay thành kính:
- Cảm ơn Trời Phật, cảm ơn ông bà tổ tiên phù hộ cho vợ Minh Phú mang bầu. Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật.
Tôi cũng vui vẻ, kéo tay chị Xuân, tôi hỏi:
- Chúc mừng chị Hai, chị khỏe không? Có giấy tờ siêu âm không cho em coi nữa.
Chị Xuân nghe tôi hỏi, thoáng qua vài giây tôi thấy trong đáy mắt chị có sự chần chừ do dự. Nhưng rất nhanh, vú Một ở sau liền đưa cho tôi hình ảnh siêu âm cùng giấy tờ khám thai. Vú Một cười hề hề vui vẻ:
- Nè Mợ Quyên, khám tư trên tỉnh đó Mợ. Khám chỗ này hiện đại yên tâm lắm.
Tôi xem qua một lượt, thai 5 tuần đã có tim thai. Ôi thế này thì mừng quá rồi, cuối cùng anh chị Hai cũng có đứa con đầu lòng.
Ngước lên trên, tôi thấy má chồng tôi dìu chị Xuân vô trong nhà từ hồi nảo hồi nao, quên mất luôn tôi vẫn còn đứng một cục đây. Haizz đúng là má chồng mà, chạy không khỏi đi đâu được độ cưng cháu.
Thôi để hai má con họ nói chuyện với nhau, giờ tôi mà đi vô theo sợ lát nữa bà bắt tôi cũng mau mau có bầu thì mệt lắm.
Ngồi xuống hút miếng trà chanh, tôi lại nhìn qua một lần nữa giấy tờ khám thai. Công nhận bệnh viện tư nên giấy tờ cũng đầy đủ quá chừng luôn nhưng mà khoan....cái ngày tháng chỗ này sao lạ lạ vậy nè...nhứt là chỗ tháng...cứ giống như được sửa qua vậy cà?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.