Chương 145: CHƯƠNG 145
Lục Dược
21/10/2024
Mấy tên cai ngục cúi đầu đứng bên cạnh không dám thở mạnh, nghe Lục Huyền nói vậy, vội vàng liên tục nói không dám.
Lục Huyền dặn dò xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài.
Triệu Bảo Hà liều mạng gõ cửa sắt, nàng ta không ngừng khóc lóc kêu gào, lúc thì cầu xin Lục Huyền tha thứ, lúc thì chửi rủa.
Cửa là do Lục Huyền khóa, không ai dám mở ra nữa.
Triệu Bảo Hà bị giam trong lao phòng này tám năm.
Còn tại sao chỉ có tám năm, mà không phải lâu hơn?
Bởi vì nàng ta chỉ sống được tám năm nữa thôi.
Kỷ Vân Chi tắm nước nóng, thay một bộ y phục sạch sẽ, cũng uống nước gừng và được thái y xem qua.
Vết thương ngoài da sau đầu nàng không nặng, đã sớm ngừng chảy máu. Chỉ là vết thương ở sau đầu, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng nhiều hơn. Thái y kê cho nàng vài thang thuốc an thần, dặn dò mấy ngày nay phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi thêm vài ngày nữa hoàn toàn khỏe mạnh mới có thể yên tâm.
Lục lão phu nhân sai đại nha hoàn đưa cho thái y một hồng bao lớn, đích thân tiễn người lên xe ngựa.
Lục lão phu nhân ở bên cạnh Kỷ Vân Chi, vừa an ủi nàng không có việc gì, vừa không giấu được vẻ lo lắng trên mặt.
"Cháu không sao đâu ạ." Kỷ Vân Chi mỉm cười ngọt ngào, "Lúc mới tỉnh dậy cháu có hơi đau đầu một chút, giờ đã không còn thấy đau nữa rồi."
Lục lão phu nhân nhất thời cũng không biết Kỷ Vân Chi nói thật hay là đang an ủi bà.
Lý ma ma ở bên cạnh nhắc nhở: "Nhị thiếu phu nhân nên nghỉ ngơi rồi."
Lục lão phu nhân bừng tỉnh, vươn tay sửa lại chăn cho Kỷ Vân Chi, sau đó vịn tay Lý ma ma đứng dậy, lại dặn dò mấy a hoàn trong phòng phải hầu hạ cho tốt. Tuy rằng muốn ở bên cạnh Kỷ Vân Chi, nhưng để nàng có thể nghỉ ngơi sớm một chút, bà vẫn luyến tiếc rời đi.
Thuốc thang Kỷ Vân Chi uống có thêm thành phần giúp ngủ, nàng vừa ngáp vừa lim dim mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Lục Huyền trở về, mới biết Kỷ Vân Chi đã ngủ. Hắn bước vào gian ngoài, Ngôn Khê tiến lên đón, chủ động nhỏ giọng kể lại những gì thái y nói hôm nay.
Lục Huyền vừa nghe Ngôn Khê bẩm báo, vừa đảo mắt nhìn, liếc thấy ngoại bào của Lục Kha được gấp ngay ngắn để trên giá.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh đêm mưa, Kỷ Vân Chi và Lục Kha đứng cạnh nhau, dáng người nhỏ nhắn khoác áo choàng của Lục Kha.
Lục Huyền nhíu mày.
Ngôn Khê cảm nhận được sắc mặt Lục Huyền thay đổi, không hiểu vì sao, cẩn thận hỏi: "Nhị gia, ngài có muốn..."
Lục Huyền giơ tay ngắt lời, hắn đi tới cửa gian trong, đẩy cửa ra một khe hở, nheo mắt nhìn vào, thấy Kỷ Vân Chi đang ngủ, hắn đứng ngoài cửa, nhìn Kỷ Vân Chi một hồi lâu.
Lục Huyền không vào trong, ra khỏi cửa, liền trong đêm chạy về quân doanh.
Ngày hôm sau lúc Kỷ Vân Chi tỉnh dậy mới biết tối qua Lục Huyền có trở về, nhưng cũng không ngồi, trực tiếp đi đến quân doanh.
"Bận như vậy sao..." Kỷ Vân Chi lẩm bẩm.
Nguyệt Nha Nhi ngồi bên cạnh nàng, kể lại một cách sinh động những chuyện xảy ra tối qua ở Triệu gia.
Xuân Đào nhịn không được hỏi: "Làm sao em biết rõ ràng như vậy?"
Nguyệt Nha Nhi đắc ý cười, nói: "Em lấy mấy cái bánh điểm tâm, đổi lấy tin tức từ Trường Hà đấy!"
Kỷ Vân Chi nghe các nàng ngươi một lời ta một câu, trong lòng lại có chút lo lắng. Lục Huyền làm như vậy có phải là quá tuyệt tình rồi không? Làm như vậy chẳng phải là trở mặt hoàn toàn với Minh Lệ trường công chúa và Triệu gia sao?
Kỷ Vân Chi vừa suy nghĩ một lúc, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau. Xem ra là không cho nàng tập trung suy nghĩ nhiều rồi.
Xuân Liễu từ gian ngoài đi vào, hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, có đưa ngoại bào của Tam thiếu gia qua đó không ạ?"
Nếu như trước đây, Kỷ Vân Chi e rằng còn phải suy nghĩ xem nên đưa ngoại bào này qua đó như thế nào mới ổn thỏa, nhưng hôm qua đã nói rõ ràng với Lục Kha, nàng bây giờ trong lòng không còn né tránh Lục Kha như trước, không còn lo lắng nhiều, bảo Xuân Liễu đem ngoại bào của Lục Kha giặt sạch rồi trực tiếp đưa qua đó.
Không lâu sau, Lục Thiện Hòa cũng đến thăm Kỷ Vân Chi, trò chuyện với nàng một lúc.
Buổi chiều, Kỷ Vân Chi ngủ một giấc, tối đến Lục lão phu nhân lại đến thăm nàng.
Ngay cả Lục Thiện Tĩnh, Lục Thiện Nhu, thậm chí là Tô thị cũng đến thăm Kỷ Vân Chi.
Bởi vì lúc Lục Huyền tìm thấy Kỷ Vân Chi, nàng đang ở cùng Lục Kha, Tô thị không khỏi nói móc nói méo vài câu. Kỷ Vân Chi mỉm cười, không đáp lời, cũng không để bụng.
Tuy nhiên, Lục Kha không cần thành thân với Triệu Bảo Hà nữa, đối với Tô thị mà nói cũng là chuyện vui. Bà ta theo thói quen châm chọc vài câu, sau đó lại cười nói với Kỷ Vân Chi rất nhiều lời hay ý đẹp, chúc nàng sớm ngày bình phục.
Kỷ Vân Chi cứ như vậy nằm trên giường năm ngày, thật sự là nằm không nổi nữa. Thái y lại theo lời dặn dò của Lục Huyền đến xem hai lần, xác định nàng không sao, Lục lão phu nhân mới cho phép Kỷ Vân Chi xuống giường.
Lục Huyền dặn dò xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài.
Triệu Bảo Hà liều mạng gõ cửa sắt, nàng ta không ngừng khóc lóc kêu gào, lúc thì cầu xin Lục Huyền tha thứ, lúc thì chửi rủa.
Cửa là do Lục Huyền khóa, không ai dám mở ra nữa.
Triệu Bảo Hà bị giam trong lao phòng này tám năm.
Còn tại sao chỉ có tám năm, mà không phải lâu hơn?
Bởi vì nàng ta chỉ sống được tám năm nữa thôi.
Kỷ Vân Chi tắm nước nóng, thay một bộ y phục sạch sẽ, cũng uống nước gừng và được thái y xem qua.
Vết thương ngoài da sau đầu nàng không nặng, đã sớm ngừng chảy máu. Chỉ là vết thương ở sau đầu, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng nhiều hơn. Thái y kê cho nàng vài thang thuốc an thần, dặn dò mấy ngày nay phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, đợi thêm vài ngày nữa hoàn toàn khỏe mạnh mới có thể yên tâm.
Lục lão phu nhân sai đại nha hoàn đưa cho thái y một hồng bao lớn, đích thân tiễn người lên xe ngựa.
Lục lão phu nhân ở bên cạnh Kỷ Vân Chi, vừa an ủi nàng không có việc gì, vừa không giấu được vẻ lo lắng trên mặt.
"Cháu không sao đâu ạ." Kỷ Vân Chi mỉm cười ngọt ngào, "Lúc mới tỉnh dậy cháu có hơi đau đầu một chút, giờ đã không còn thấy đau nữa rồi."
Lục lão phu nhân nhất thời cũng không biết Kỷ Vân Chi nói thật hay là đang an ủi bà.
Lý ma ma ở bên cạnh nhắc nhở: "Nhị thiếu phu nhân nên nghỉ ngơi rồi."
Lục lão phu nhân bừng tỉnh, vươn tay sửa lại chăn cho Kỷ Vân Chi, sau đó vịn tay Lý ma ma đứng dậy, lại dặn dò mấy a hoàn trong phòng phải hầu hạ cho tốt. Tuy rằng muốn ở bên cạnh Kỷ Vân Chi, nhưng để nàng có thể nghỉ ngơi sớm một chút, bà vẫn luyến tiếc rời đi.
Thuốc thang Kỷ Vân Chi uống có thêm thành phần giúp ngủ, nàng vừa ngáp vừa lim dim mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Lục Huyền trở về, mới biết Kỷ Vân Chi đã ngủ. Hắn bước vào gian ngoài, Ngôn Khê tiến lên đón, chủ động nhỏ giọng kể lại những gì thái y nói hôm nay.
Lục Huyền vừa nghe Ngôn Khê bẩm báo, vừa đảo mắt nhìn, liếc thấy ngoại bào của Lục Kha được gấp ngay ngắn để trên giá.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh đêm mưa, Kỷ Vân Chi và Lục Kha đứng cạnh nhau, dáng người nhỏ nhắn khoác áo choàng của Lục Kha.
Lục Huyền nhíu mày.
Ngôn Khê cảm nhận được sắc mặt Lục Huyền thay đổi, không hiểu vì sao, cẩn thận hỏi: "Nhị gia, ngài có muốn..."
Lục Huyền giơ tay ngắt lời, hắn đi tới cửa gian trong, đẩy cửa ra một khe hở, nheo mắt nhìn vào, thấy Kỷ Vân Chi đang ngủ, hắn đứng ngoài cửa, nhìn Kỷ Vân Chi một hồi lâu.
Lục Huyền không vào trong, ra khỏi cửa, liền trong đêm chạy về quân doanh.
Ngày hôm sau lúc Kỷ Vân Chi tỉnh dậy mới biết tối qua Lục Huyền có trở về, nhưng cũng không ngồi, trực tiếp đi đến quân doanh.
"Bận như vậy sao..." Kỷ Vân Chi lẩm bẩm.
Nguyệt Nha Nhi ngồi bên cạnh nàng, kể lại một cách sinh động những chuyện xảy ra tối qua ở Triệu gia.
Xuân Đào nhịn không được hỏi: "Làm sao em biết rõ ràng như vậy?"
Nguyệt Nha Nhi đắc ý cười, nói: "Em lấy mấy cái bánh điểm tâm, đổi lấy tin tức từ Trường Hà đấy!"
Kỷ Vân Chi nghe các nàng ngươi một lời ta một câu, trong lòng lại có chút lo lắng. Lục Huyền làm như vậy có phải là quá tuyệt tình rồi không? Làm như vậy chẳng phải là trở mặt hoàn toàn với Minh Lệ trường công chúa và Triệu gia sao?
Kỷ Vân Chi vừa suy nghĩ một lúc, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau. Xem ra là không cho nàng tập trung suy nghĩ nhiều rồi.
Xuân Liễu từ gian ngoài đi vào, hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, có đưa ngoại bào của Tam thiếu gia qua đó không ạ?"
Nếu như trước đây, Kỷ Vân Chi e rằng còn phải suy nghĩ xem nên đưa ngoại bào này qua đó như thế nào mới ổn thỏa, nhưng hôm qua đã nói rõ ràng với Lục Kha, nàng bây giờ trong lòng không còn né tránh Lục Kha như trước, không còn lo lắng nhiều, bảo Xuân Liễu đem ngoại bào của Lục Kha giặt sạch rồi trực tiếp đưa qua đó.
Không lâu sau, Lục Thiện Hòa cũng đến thăm Kỷ Vân Chi, trò chuyện với nàng một lúc.
Buổi chiều, Kỷ Vân Chi ngủ một giấc, tối đến Lục lão phu nhân lại đến thăm nàng.
Ngay cả Lục Thiện Tĩnh, Lục Thiện Nhu, thậm chí là Tô thị cũng đến thăm Kỷ Vân Chi.
Bởi vì lúc Lục Huyền tìm thấy Kỷ Vân Chi, nàng đang ở cùng Lục Kha, Tô thị không khỏi nói móc nói méo vài câu. Kỷ Vân Chi mỉm cười, không đáp lời, cũng không để bụng.
Tuy nhiên, Lục Kha không cần thành thân với Triệu Bảo Hà nữa, đối với Tô thị mà nói cũng là chuyện vui. Bà ta theo thói quen châm chọc vài câu, sau đó lại cười nói với Kỷ Vân Chi rất nhiều lời hay ý đẹp, chúc nàng sớm ngày bình phục.
Kỷ Vân Chi cứ như vậy nằm trên giường năm ngày, thật sự là nằm không nổi nữa. Thái y lại theo lời dặn dò của Lục Huyền đến xem hai lần, xác định nàng không sao, Lục lão phu nhân mới cho phép Kỷ Vân Chi xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.