Chương 33
Cửu Nguyệt Hi
03/06/2018
Buổi sớm mùa đông,
nhiệt độ cực thấp. Hứa Thấm ngồi cạnh đống đổ nát, cúi đầu cầm khăn giấy lau đi vết máu trên cổ tay. Gò đất đá phía sau vang lên tiếng bước
chân, Tống Diệm đi xuống, ống quần màu cam dừng trước mắt cô. Cô vẫn cúi đầu, lau từng kẽ ngón tay.
Anh đứng yên một, hai giây rồi ngồi xuống tảng đá đối diện. Đầu cô vẫn cúi gằm, không ngẩng lên. Tống Diệm chỉ nhìn liếc qua cô rồi châm thuốc hút.
Gió bấc thổi làn khói trắng vờn quanh hai người. Họ không nói gì với nhau, chỉ ngồi yên lặng như thế. Mặt trời đã ló ra một góc từ phía đông, ánh bình minh lan tỏa khắp đất trời. Một tia nắng màu vàng nhạt chiếu xuyên qua mây mù, nhẹ soi xuống đống phế tích.
Nhóm lính cứu hỏa hoặc nằm hoặc ngồi ven đường, tranh thù xả hơi chốc lát.
Điếu thuốc trong tay Tống Diệm đã tàn, Hứa Thấm vẫn còn lau tay, thậm chí cổ tay đỏ bừng rồi vẫn không thôi. Tống Diệm dời mắt nhìn vào cô, lát sau mới nói: "Đừng lau nữa."
Tay Hứa Thấm ngừng lại một giây rồi tiếp tục, Tống Diệm nhắc nhở: "Đã sạch rồi."
Hứa Thấm khựng lại, tay nắm chặt miếng khăn giấy kia.
Tống Diệm không nói nhiều, dụi tắt điếu thuốc, đứng lên:
"Về hàng!"
Đám lính vừa mới nghỉ ngơi giây lát rối rít ngồi dậy, chạy đến địa điểm tiếp theo. Nhưng họ chưa kịp cất bước thì mặt đất lại thoáng chấn động. Tống Diệm lập tức quay người đưa tay về phía Hứa Thấm, lúc sắp bắt được vai cô thì dư chấn đã chấm dứt. Anh lập tức rút tay về, quay người bỏ đi.
Hứa Thấm ngẩng đầu nhìn Tống Diệm, ánh nắng ban mai mạ lên bộ đồng phục cứu hộ màu cam của anh.
Anh đi đến chỗ đội viên của mình, nói vài câu, cả nhóm liền lên đường. Thế nhưng đi chưa được vài bước, Tống Diệm đột ngột ngừng lại, gập lưng xuống nôn ra toàn nước. Hứa Thấm thấy thế, liền đứng bật dậy.
Giang Nghị và Lý Thành vội đến đỡ. Tống Diệm xua tay, vừa mới đứng thẳng dậy đã khom người xuống nôn tiếp. Gương mặt nghiêng của anh vô cùng yếu ớt và đau đớn, là do mệt mỏi quá độ đây mà.
Hứa Thấm còn đang quan sát thì Tống Diệm đã đứng thẳng dậy, cả đám đàn ông tiếp tục lên đường. Cô bỗng gọi lại: "Đợi chút đã!"
Người bên kia dừng bước, Hứa Thấm vội chạy đến xe, lấy mấy bình nước và mấy túi bánh. Đây là những thứ hồi khuya trung tâm chữa bệnh đã phát. Hiện tại vật tư thiếu thốn, phía tiền tuyến đều không đủ nước uống và thực phẩm.
Hứa Thấm ôm nước và bánh chạy đến, nhét vào túi Tống Diệm, dặn dò: "Nhớ phải ăn uống, cách vài giờ phải nhắm mắt ngủ mười phút. Gắng gượng như vậy sẽ xảy ra chuyện, nghiêm trọng có thể đột tử." Lại nhét cho mấy người lính cứu hỏa khác. "Các cậu cũng vậy."
Tống Diệm nhìn bánh bích quy và nước trong tay, rồi đưa mắt về phía Hứa Thấm: "Cảm ơn."
Hứa Thấm lắc đầu.
Tống Diệm: "Đi đây."
Ánh mắt Hứa Thấm vẫn không dời đi, lúc anh đi ngang qua, cố khẽ dặn: "Chú ý an toàn."
Bóng dáng anh lướt qua khóe mắt cô. Gỉó bấc thổi giấy vụn bay lả tả, quay cuồng trên con phố hoang tàn.
Hứa Thấm đứng giây lát mới quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng cao lớn càng lúc càng xa của những người đàn ông. Trông họ có vẻ dơ bẩn nhếch nhác, nhưng ánh nắng mai phủ xuống từng người, lại khiến cho màu vàng cam trên mỗi bộ đồng phục tỏa sáng rực rõ.
***
Hứa Thấm vừa trở lại trung tâm cấp cứu đã đến xem đứa bé sơ sinh kia. Tất cả đều bình thường, đang được bác sĩ và y tá chăm nom.
Sau khi tin tức được truyền đi, có rất nhiều phóng viên đã đến đây phỏng vấn, chen chúc chật kín phòng bệnh. Nhiều bà mẹ còn đang trong thời kỳ cho con bú cũng chạy đến bệnh viện, chủ động giúp đỡ chăm sóc.
Hứa Thấm không đến gần đứa bé kia. Đứa trẻ bé nhỏ đã sớm được tắm rửa sạch sẽ, nằm trong lồng kính ngủ say sưa. Dù có dư chấn nhỏ cũng không làm nó thức giấc.
Phóng viên ở một bên dè dặt chụp hình, sợ đánh thức đứa bé.
Nhân viên phòng thông tin bảo Hứa Thấm ra tiếp nhận phỏng vấn nhưng cô từ chối.
Trong văn phòng, Tiểu Bắc cầm điện thoại di động đến cho Hứa Thấm xem, biên tập viên bản tin thời sự vui mừng nói: "Người cứu sống đứa bé này chính là bác sĩ ngoại khoa Hứa Thấm của Bệnh viện Quân y số Ba Đế Thành. Bởi vì bác sĩ Hứa vẫn còn đang anh dũng chiến đấu ở tuyến đầu cứu viện, chúng tôi chưa thể phỏng vấn được. Nhưng chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tình hình mới nhất..."
Một góc đoạn phim đăng hình Hứa Thấm mặc áo blouse trắng trên giấy chứng nhận bác sĩ.
Hứa Thấm im lặng.
Tiểu Bắc: "Nhân dân cả nước đều đang xem đấy, bác sĩ Hứa. Chị nổi tiếng rồi, ai ai cũng biết ơn chị."
Hứa Thấm nhắc: "Mang bệnh án người bị chấn thương vừa rồi đến đây."
Tiểu Bắc: "À..."
Hứa Thấm kê toa thuốc xong, bỗng hỏi: "Tiểu Bắc?"
"Dạ!"
"Quân nhân chống lệnh sẽ bị xử phạt à?"
"Đương nhiên rồi ạ."
"Ừm!" Hứa Thấm cúi đầu, tiếp tục làm việc.
"Sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này?"
"Không có gì." Hứa Thấm hỏi tiếp. "Lần này động đất có nhiều cô nhi như vậy, cô có nghe nói làm thế nào để nhận nuôi không?"
"Bây giờ vẫn chưa biết ạ. Có nhiều người thất lạc thân nhân, không liên lạc được, có phải cô nhi hay không còn phải đợi mấy ngày nữa mới xác định được. Nhưng chuyện nhận nuôi thì sẽ do Hội Chữ thập đỏ giải quyết theo trình tự."
"Ừm."
Lại là một ngày bận rộn. Buổi sáng Hứa Thấm đến trung tâm cấp cứu, buổi chiều đến hiện trường, buổi trưa tựa vào tường ngủ mười mấy phút, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Đến tối, những người bị thương được đưa đến trung tâm bắt đầu xuất hiện quân nhân. Có người trong quá trình cứu hộ bị đá đập bị thương, có người mệt mỏi hôn mê. Có một anh giải phóng quân cứu hộ ở một thôn xa, cõng người bị thương đi mười mấy giờ đường núi lúc đến trung tâm cấp cứu, người đã ngã quỵ.
Tiểu Nam bùi ngùi: "Không biết đội lính cứu hỏa thế nào rồi." Cô ấy rất quan tâm Đồng Minh, mấy bác sĩ y tá đều biết.
Tiểu Tây an ủi: "Không sao đâu, họ rất mạnh mẽ mà. Bây giờ sở điện lực đã sửa chữa xong đường dây, có thể cung cấp điện, dùng thiết bị máy móc được rồi, không phải dựa vào sức người như tối qua nữa. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Eo ôi, mình mới vừa nghe mấy anh giải phóng quân nói, thật ra cứu người ở những khu đổ nát thế này, lính cứu hỏa là chuyên nghiệp nhất đấy." Tiểu Đông xen miệng. "Trước đây mình không biết, mấy dụng cụ đo nhịp tim, thăm dò sinh mệnh, hay một đống thiết bị tiên tiến lợi hại như máy phá với kìm cắt bê tông gì đó đều do bên cứu hỏa mang đến."
Hứa Thấm lắng nghe họ nói chuyện, không tham dự vào, chẳng qua khi nghe đến đoạn một bác sĩ khoa ngoại Tổng hợp đang phẫu thuật cho một người lính mệt đến mức vỡ mạc nối lớn, liền nhớ đến dáng vẻ Tống Diệm khom lưng đau đớn nôn sáng nay.
Không biết tại sao, hình ảnh này không thể nào xua đi khỏi trí óc Hứa Thấm, như thể là điềm báo bí ẩn nào đó. Nhưng cô vẫn cố hết sức gạt đi tạp niệm trong lòng, nhanh chóng bắt tay vào ca mổ tiếp theo.
Ca mổ vừa mới bắt đầu, bàn mổ và các dụng cụ khẽ chấn động. Hứa Thấm và mấy y tá đã quen với những dư chấn nhỏ như vậy, không buồn để ý nữa. Nhưng một giờ sau, khi ca mổ kết thúc, mặt đất lại rung lắc lần nữa, bàn mổ lay động kịch liệt, cả phòng phẫu thuật được dựng tạm đều lắc lư dữ dội.
Nhíp phẫu thuật, dao mổ và giá đựng đồ đều va chạm kêu leng keng, hết sức đáng sợ.
Cường độ dư chấn lần này không hề nhỏ. Hứa Thấm trấn tĩnh đổi dao mổ, kìm cầm máu, chỉ khâu. Cô hướng dẫn các y tá nhanh chóng kết thúc ca phẫu thuật. Cô không hề phân tâm, cũng không biết trong khoảnh khắc này, ở một nơi cách đó không xa, có một tòa nhà sụp đổ lần thứ hai.
Sau khi người bệnh được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mấy y tá toát mồ hôi lạnh, bàn tán chưa từng phẫu thuật trong cảnh động đất bao giờ. Hứa Thấm thở hắt ra, trong lòng bắt đầu dấy lên một chút lo lắng khó hiểu.
Lúc đi qua đại sảnh, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai. Trong cảnh đêm mù mịt, một chiếc xe mười sáu chỗ dừng lại, cửa xe bật mở, hai người mặc đồ cứu hộ màu cam bước xuống, tài xế cũng nhảy xuống xe giúp dìu đỡ.
Hứa Thấm vốn có dự cảm xấu, thấy thế liền sải bước đến. Là Tiểu Cát và Đồng Minh. Trán Tiểu Cát chảy máu, đang dìu lấy Đồng Minh. Chân Đồng Minh bị thương nặng, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó.
Hứa Thấm lập tức hỏi tình hình: "Sao vậy?"
"Dư chấn." Tiểu Cát báo cáo. "Đúng lúc chúng tôi đang ở trong căn nhà bị sụp."
Hứa Thấm giật mình, gần như hỏi theo phản xạ: "Tống Diệm đâu?"
"Không biết, tôi và Đồng Minh ở gần nhau, thấy cậu ta bị thương nặng nên đưa đến đây trước."
Lòng bàn tay Hứa Thấm lạnh toát, đầu óc trống rỗng một giây liền hoàn hồn, lập tức dìu hai người vào trong, giao cho bác sĩ khoa ngoại chấn thương chỉnh hình. Sau khi hỏi rõ địa điểm xảy ra tai nạn, cô liền đeo hộp thuốc xông ra ngoài.
Đêm khuya gió rét như cắt len vào mũi miệng, rót vào tim phổi Hứa Thấm. Khi cô sắp chạy đến rạp chiếu bóng bị sập đã nghe thấy phía trưóc truyền đến tiếng thét: "Khuân giúp nào! Người bị đè bên dưới lồi."
Hứa Thấm cắn răng rảo bước, thấy một nhóm lính cứu hỏa quân nhân đứng trên đổng đổ nát.
Tim Hứa Thấm thót lại trong lồng ngực, thở hổn hển, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, vừa nhìn thấy Dương Trì liền xông đến bắt lấy cậu ta: "Tống Diệm đâu?" Cô không nhận ra giọng nói của mình đã run rẩy như một hồn ma.
"Ở bên dưới." Dương Trì chưa kịp hiểu gì, chỉ trả lời theo phản xạ.
Hứa Thấm nhìn theo hướng Dương Trì chỉ, cả người như bị ai giáng một đòn. Mấy nhân viên cứu hộ đã che đi tầm nhìn của cô. Cô chỉ thấy một bàn tay đàn ông vươn ra từ đống đổ nát, ngón tay vô lực co lại. Vết máu và thương tích trên tay đã bị tro bụi phủ kín, hệt như cánh tay làm bằng thạch cao, hòa vào khung cảnh bị tàn phá xung quanh.
Khoảnh khắc ấy, máu trong tim Hứa Thấm như khô cạn. Cô nhận ra, cô biết đấy là anh. Cô đờ đẫn ngồi xuống, run rẩy khẽ nắm tay anh. Nó lạnh lẽo, chai sần như không hề có độ ấm.
Mười năm rồi, cô làm sao cũng không nghĩ đến, lần nữa nắm lấy tay anh lại là trong tình cảnh này.
Người phía trước tản ra, cô lập tức thấy được Tống Diệm. Hai mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt bê bết máu nằm dưới đống đổ nát. Một thanh xà ngang đè lên ngực anh, đất đá đã chôn vùi cả người anh, thậm chí không nhìn ra được màu sắc quần áo đang mặc nữa. Ánh như một người chết được chôn trong lòng đất.
Mắt Hứa Thấm đau nhói, một dòng lệ tuôn trào. Môi cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng một âm tiết cũng không thốt ra được. Cô lập tức bịt chặt miệng mình lại, lao xuống đống đổ nát kia.
Cô rụt vai đứng bên cạnh đống gạch vụn, không gào thét, không khóc lóc, không thúc giục, cũng không phát tiết. Cô chỉ cắn mạnh ngón tay, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, tự khắc chế tất cả mọi cảm xúc. Không thể rối loạn, không thể la thét, không thể ảnh hưởng đến quá trình cứu viện.
Cô nhìn chằm chằm vào những người kia không hề chớp mắt, nhìn họ cầm dụng cụ cưa thanh xà ngang, nhìn họ khuân đi từng tấm bê tông trên chân anh, nhìn họ mang anh ra khỏi đống đất đá.
Vào khoảnh khắc anh được đưa ra khỏi đống hoang tàn kia, cô không khắc chế được nữa, lập tức xông lên muốn phủi sạch bụi đất trên mặt anh, xác nhận sự sống chết của anh. Nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị người ta gạt sang một bên.
Đôi môi tím ngắt của anh thoáng lướt qua trước mắt cô. Mấy người lính nhanh chóng mang anh lên xe, chạy như bay đến bệnh viện.
Không trách được họ, có ai biết cô gái này có quan hệ gì với anh đâu. Những người còn lại nhanh chóng bắt tay vào giải cứu ngưởi khác, không ai quan tâm đến sự tồn tại của Hứa Thấm cả.
Ở nơi này, sống hay chết đều rất đỗi tâm thường, âm thường đến mức khiến người ta không thể nào quen, cũng không thể nào tiếp nhận.
Chiếc xe chở Tống Diệm mau chóng biến mất nơi góc đường, đèn phía sau xe đỏ chói như lửa thiêu đốt mắt Hứa Thấm. Cô đứng ngây ra đó trong giây lát rồi nhẹ nhàng lau đi dòng lệ rưng rưng nơi khóe mắt, lập tức tiến về phía trung tâm.
Đêm khuya, trấn nhỏ tiêu điều hoang vu, cô bước đi trên con phố đổ nát loang lổ vết máu, như thể đi trên cánh đồng hoang lạnh giá. Ngọn gió bấc vẫn thổi rét thấu xương.
Lạnh quá, thân thể cô cũng như bị đóng băng, ngoại trừ run rẩy ra thì không có lấy bất cứ phản ứng nào khác. Đáy lòng ngoại trừ buốt giá ra thì không có bất cứ tri giác nào khác.
Không bi thương, không đau khổ. Tại trấn nhỏ bị bao phủ trong buồn thương này, mỗi ngày đều có người mất đi người họ yêu nhất, mỗi ngày đều có người tận mắt nhìn thấy người thân và ngôi nhà họ từng bảo vệ bị phá hủy tan nát. Bàn tay vận mệnh to lớn đến mức khiến tất cả những gì người ta có được đều nhỏ bé và không đáng kể. Buồn đau và nước mắt đều không đáng nhắc đến.
Hứa Thấm không chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa, không có gì đáng để khóc cả. Vô ích thôi!
Nhưng khi cô đi qua một con phố vắng lặng, nghe thấy gió rét rít gào xuyên qua nhũng khe hở của đống phế tích, phát ra từng tiếng rên rỉ khóc than, như thể trời cao đang đau buồn và thương xót thay cô, cô lại bất thình lình gập người xuống, gào khóc thảm thiết.
Không phải che giấu, không phải đè nén nữa, cô thật sự đã sợ hãi muốn chết rồi, hoảng loạn muốn chết rồi. Cô không phải trốn tránh gì nữa, không ai biết cô đang ở đây, cũng không ai nghe được tiếng khóc tan nát cõi lòng của cô.
Chỉ có gió bấc lượn vòng trong khu phế tích cùng than khóc mà thôi.
***
Cùng lúc ấy, ở trường trung học phía nam trấn Vọng Hương, nhóm lính của Lục Tiệp vừa tránh được một trận dư chấn dữ dội. Họ chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại tiếp tục đào bới ngôi trường đã sụp, tìm kiếm những người còn sống.
Qua một ngày hai đêm, họ đã cứu được chín mươi sáu học sinh, nhưng cũng đào lên được mười mấy thi thể.
Khi nhấc từng lớp bê tông cốt thép lên, nhìn thấy khuôn mặt chết lặng của những thiếu niên dưới lớp đất đá, mấy người lính mắt đều đỏ hoe, nén lệ, ôm bọn trẻ ra, nhẹ nhàng đặt xuống.
Lục Tiệp ngồi một bên, cúi gằm đầu nhìn chằm chằm mặt đất. Gió khuya thổi một trang giấy trắng đến trước mặt anh, đó là trang vở học sinh đã bị xé rách, trùng hợp trên đó dán tấm ảnh một nữ sinh mỉm cười.
Lục Tiệp nhặt tấm hình kia lên, nhìn một lát, bất chợt lại nhớ đến một người, thế rồi anh đỏ hoe vành mắt.
"Tôi nhớ ra rồi." Anh lẩm bẩm.
Người lính bên cạnh quay đầu lại: "Gì cơ?"
"Tôi nhớ ra tôi đã gặp cô bác sĩ ngoại khoa kia ở đâu rồi."
Bạn học của anh, chiến hữu của anh, khi còn sống vẫn mang theo một tấm hình của cô gái ấy. Đến nay, anh vẫn nhớ người thanh niên tên Tống Diệm kia từng nói: "Bao giờ lập nên thành tích, tôi sẽ về cưới cô ấy."
Anh đứng yên một, hai giây rồi ngồi xuống tảng đá đối diện. Đầu cô vẫn cúi gằm, không ngẩng lên. Tống Diệm chỉ nhìn liếc qua cô rồi châm thuốc hút.
Gió bấc thổi làn khói trắng vờn quanh hai người. Họ không nói gì với nhau, chỉ ngồi yên lặng như thế. Mặt trời đã ló ra một góc từ phía đông, ánh bình minh lan tỏa khắp đất trời. Một tia nắng màu vàng nhạt chiếu xuyên qua mây mù, nhẹ soi xuống đống phế tích.
Nhóm lính cứu hỏa hoặc nằm hoặc ngồi ven đường, tranh thù xả hơi chốc lát.
Điếu thuốc trong tay Tống Diệm đã tàn, Hứa Thấm vẫn còn lau tay, thậm chí cổ tay đỏ bừng rồi vẫn không thôi. Tống Diệm dời mắt nhìn vào cô, lát sau mới nói: "Đừng lau nữa."
Tay Hứa Thấm ngừng lại một giây rồi tiếp tục, Tống Diệm nhắc nhở: "Đã sạch rồi."
Hứa Thấm khựng lại, tay nắm chặt miếng khăn giấy kia.
Tống Diệm không nói nhiều, dụi tắt điếu thuốc, đứng lên:
"Về hàng!"
Đám lính vừa mới nghỉ ngơi giây lát rối rít ngồi dậy, chạy đến địa điểm tiếp theo. Nhưng họ chưa kịp cất bước thì mặt đất lại thoáng chấn động. Tống Diệm lập tức quay người đưa tay về phía Hứa Thấm, lúc sắp bắt được vai cô thì dư chấn đã chấm dứt. Anh lập tức rút tay về, quay người bỏ đi.
Hứa Thấm ngẩng đầu nhìn Tống Diệm, ánh nắng ban mai mạ lên bộ đồng phục cứu hộ màu cam của anh.
Anh đi đến chỗ đội viên của mình, nói vài câu, cả nhóm liền lên đường. Thế nhưng đi chưa được vài bước, Tống Diệm đột ngột ngừng lại, gập lưng xuống nôn ra toàn nước. Hứa Thấm thấy thế, liền đứng bật dậy.
Giang Nghị và Lý Thành vội đến đỡ. Tống Diệm xua tay, vừa mới đứng thẳng dậy đã khom người xuống nôn tiếp. Gương mặt nghiêng của anh vô cùng yếu ớt và đau đớn, là do mệt mỏi quá độ đây mà.
Hứa Thấm còn đang quan sát thì Tống Diệm đã đứng thẳng dậy, cả đám đàn ông tiếp tục lên đường. Cô bỗng gọi lại: "Đợi chút đã!"
Người bên kia dừng bước, Hứa Thấm vội chạy đến xe, lấy mấy bình nước và mấy túi bánh. Đây là những thứ hồi khuya trung tâm chữa bệnh đã phát. Hiện tại vật tư thiếu thốn, phía tiền tuyến đều không đủ nước uống và thực phẩm.
Hứa Thấm ôm nước và bánh chạy đến, nhét vào túi Tống Diệm, dặn dò: "Nhớ phải ăn uống, cách vài giờ phải nhắm mắt ngủ mười phút. Gắng gượng như vậy sẽ xảy ra chuyện, nghiêm trọng có thể đột tử." Lại nhét cho mấy người lính cứu hỏa khác. "Các cậu cũng vậy."
Tống Diệm nhìn bánh bích quy và nước trong tay, rồi đưa mắt về phía Hứa Thấm: "Cảm ơn."
Hứa Thấm lắc đầu.
Tống Diệm: "Đi đây."
Ánh mắt Hứa Thấm vẫn không dời đi, lúc anh đi ngang qua, cố khẽ dặn: "Chú ý an toàn."
Bóng dáng anh lướt qua khóe mắt cô. Gỉó bấc thổi giấy vụn bay lả tả, quay cuồng trên con phố hoang tàn.
Hứa Thấm đứng giây lát mới quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng cao lớn càng lúc càng xa của những người đàn ông. Trông họ có vẻ dơ bẩn nhếch nhác, nhưng ánh nắng mai phủ xuống từng người, lại khiến cho màu vàng cam trên mỗi bộ đồng phục tỏa sáng rực rõ.
***
Hứa Thấm vừa trở lại trung tâm cấp cứu đã đến xem đứa bé sơ sinh kia. Tất cả đều bình thường, đang được bác sĩ và y tá chăm nom.
Sau khi tin tức được truyền đi, có rất nhiều phóng viên đã đến đây phỏng vấn, chen chúc chật kín phòng bệnh. Nhiều bà mẹ còn đang trong thời kỳ cho con bú cũng chạy đến bệnh viện, chủ động giúp đỡ chăm sóc.
Hứa Thấm không đến gần đứa bé kia. Đứa trẻ bé nhỏ đã sớm được tắm rửa sạch sẽ, nằm trong lồng kính ngủ say sưa. Dù có dư chấn nhỏ cũng không làm nó thức giấc.
Phóng viên ở một bên dè dặt chụp hình, sợ đánh thức đứa bé.
Nhân viên phòng thông tin bảo Hứa Thấm ra tiếp nhận phỏng vấn nhưng cô từ chối.
Trong văn phòng, Tiểu Bắc cầm điện thoại di động đến cho Hứa Thấm xem, biên tập viên bản tin thời sự vui mừng nói: "Người cứu sống đứa bé này chính là bác sĩ ngoại khoa Hứa Thấm của Bệnh viện Quân y số Ba Đế Thành. Bởi vì bác sĩ Hứa vẫn còn đang anh dũng chiến đấu ở tuyến đầu cứu viện, chúng tôi chưa thể phỏng vấn được. Nhưng chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tình hình mới nhất..."
Một góc đoạn phim đăng hình Hứa Thấm mặc áo blouse trắng trên giấy chứng nhận bác sĩ.
Hứa Thấm im lặng.
Tiểu Bắc: "Nhân dân cả nước đều đang xem đấy, bác sĩ Hứa. Chị nổi tiếng rồi, ai ai cũng biết ơn chị."
Hứa Thấm nhắc: "Mang bệnh án người bị chấn thương vừa rồi đến đây."
Tiểu Bắc: "À..."
Hứa Thấm kê toa thuốc xong, bỗng hỏi: "Tiểu Bắc?"
"Dạ!"
"Quân nhân chống lệnh sẽ bị xử phạt à?"
"Đương nhiên rồi ạ."
"Ừm!" Hứa Thấm cúi đầu, tiếp tục làm việc.
"Sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này?"
"Không có gì." Hứa Thấm hỏi tiếp. "Lần này động đất có nhiều cô nhi như vậy, cô có nghe nói làm thế nào để nhận nuôi không?"
"Bây giờ vẫn chưa biết ạ. Có nhiều người thất lạc thân nhân, không liên lạc được, có phải cô nhi hay không còn phải đợi mấy ngày nữa mới xác định được. Nhưng chuyện nhận nuôi thì sẽ do Hội Chữ thập đỏ giải quyết theo trình tự."
"Ừm."
Lại là một ngày bận rộn. Buổi sáng Hứa Thấm đến trung tâm cấp cứu, buổi chiều đến hiện trường, buổi trưa tựa vào tường ngủ mười mấy phút, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Đến tối, những người bị thương được đưa đến trung tâm bắt đầu xuất hiện quân nhân. Có người trong quá trình cứu hộ bị đá đập bị thương, có người mệt mỏi hôn mê. Có một anh giải phóng quân cứu hộ ở một thôn xa, cõng người bị thương đi mười mấy giờ đường núi lúc đến trung tâm cấp cứu, người đã ngã quỵ.
Tiểu Nam bùi ngùi: "Không biết đội lính cứu hỏa thế nào rồi." Cô ấy rất quan tâm Đồng Minh, mấy bác sĩ y tá đều biết.
Tiểu Tây an ủi: "Không sao đâu, họ rất mạnh mẽ mà. Bây giờ sở điện lực đã sửa chữa xong đường dây, có thể cung cấp điện, dùng thiết bị máy móc được rồi, không phải dựa vào sức người như tối qua nữa. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Eo ôi, mình mới vừa nghe mấy anh giải phóng quân nói, thật ra cứu người ở những khu đổ nát thế này, lính cứu hỏa là chuyên nghiệp nhất đấy." Tiểu Đông xen miệng. "Trước đây mình không biết, mấy dụng cụ đo nhịp tim, thăm dò sinh mệnh, hay một đống thiết bị tiên tiến lợi hại như máy phá với kìm cắt bê tông gì đó đều do bên cứu hỏa mang đến."
Hứa Thấm lắng nghe họ nói chuyện, không tham dự vào, chẳng qua khi nghe đến đoạn một bác sĩ khoa ngoại Tổng hợp đang phẫu thuật cho một người lính mệt đến mức vỡ mạc nối lớn, liền nhớ đến dáng vẻ Tống Diệm khom lưng đau đớn nôn sáng nay.
Không biết tại sao, hình ảnh này không thể nào xua đi khỏi trí óc Hứa Thấm, như thể là điềm báo bí ẩn nào đó. Nhưng cô vẫn cố hết sức gạt đi tạp niệm trong lòng, nhanh chóng bắt tay vào ca mổ tiếp theo.
Ca mổ vừa mới bắt đầu, bàn mổ và các dụng cụ khẽ chấn động. Hứa Thấm và mấy y tá đã quen với những dư chấn nhỏ như vậy, không buồn để ý nữa. Nhưng một giờ sau, khi ca mổ kết thúc, mặt đất lại rung lắc lần nữa, bàn mổ lay động kịch liệt, cả phòng phẫu thuật được dựng tạm đều lắc lư dữ dội.
Nhíp phẫu thuật, dao mổ và giá đựng đồ đều va chạm kêu leng keng, hết sức đáng sợ.
Cường độ dư chấn lần này không hề nhỏ. Hứa Thấm trấn tĩnh đổi dao mổ, kìm cầm máu, chỉ khâu. Cô hướng dẫn các y tá nhanh chóng kết thúc ca phẫu thuật. Cô không hề phân tâm, cũng không biết trong khoảnh khắc này, ở một nơi cách đó không xa, có một tòa nhà sụp đổ lần thứ hai.
Sau khi người bệnh được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mấy y tá toát mồ hôi lạnh, bàn tán chưa từng phẫu thuật trong cảnh động đất bao giờ. Hứa Thấm thở hắt ra, trong lòng bắt đầu dấy lên một chút lo lắng khó hiểu.
Lúc đi qua đại sảnh, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai. Trong cảnh đêm mù mịt, một chiếc xe mười sáu chỗ dừng lại, cửa xe bật mở, hai người mặc đồ cứu hộ màu cam bước xuống, tài xế cũng nhảy xuống xe giúp dìu đỡ.
Hứa Thấm vốn có dự cảm xấu, thấy thế liền sải bước đến. Là Tiểu Cát và Đồng Minh. Trán Tiểu Cát chảy máu, đang dìu lấy Đồng Minh. Chân Đồng Minh bị thương nặng, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó.
Hứa Thấm lập tức hỏi tình hình: "Sao vậy?"
"Dư chấn." Tiểu Cát báo cáo. "Đúng lúc chúng tôi đang ở trong căn nhà bị sụp."
Hứa Thấm giật mình, gần như hỏi theo phản xạ: "Tống Diệm đâu?"
"Không biết, tôi và Đồng Minh ở gần nhau, thấy cậu ta bị thương nặng nên đưa đến đây trước."
Lòng bàn tay Hứa Thấm lạnh toát, đầu óc trống rỗng một giây liền hoàn hồn, lập tức dìu hai người vào trong, giao cho bác sĩ khoa ngoại chấn thương chỉnh hình. Sau khi hỏi rõ địa điểm xảy ra tai nạn, cô liền đeo hộp thuốc xông ra ngoài.
Đêm khuya gió rét như cắt len vào mũi miệng, rót vào tim phổi Hứa Thấm. Khi cô sắp chạy đến rạp chiếu bóng bị sập đã nghe thấy phía trưóc truyền đến tiếng thét: "Khuân giúp nào! Người bị đè bên dưới lồi."
Hứa Thấm cắn răng rảo bước, thấy một nhóm lính cứu hỏa quân nhân đứng trên đổng đổ nát.
Tim Hứa Thấm thót lại trong lồng ngực, thở hổn hển, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, vừa nhìn thấy Dương Trì liền xông đến bắt lấy cậu ta: "Tống Diệm đâu?" Cô không nhận ra giọng nói của mình đã run rẩy như một hồn ma.
"Ở bên dưới." Dương Trì chưa kịp hiểu gì, chỉ trả lời theo phản xạ.
Hứa Thấm nhìn theo hướng Dương Trì chỉ, cả người như bị ai giáng một đòn. Mấy nhân viên cứu hộ đã che đi tầm nhìn của cô. Cô chỉ thấy một bàn tay đàn ông vươn ra từ đống đổ nát, ngón tay vô lực co lại. Vết máu và thương tích trên tay đã bị tro bụi phủ kín, hệt như cánh tay làm bằng thạch cao, hòa vào khung cảnh bị tàn phá xung quanh.
Khoảnh khắc ấy, máu trong tim Hứa Thấm như khô cạn. Cô nhận ra, cô biết đấy là anh. Cô đờ đẫn ngồi xuống, run rẩy khẽ nắm tay anh. Nó lạnh lẽo, chai sần như không hề có độ ấm.
Mười năm rồi, cô làm sao cũng không nghĩ đến, lần nữa nắm lấy tay anh lại là trong tình cảnh này.
Người phía trước tản ra, cô lập tức thấy được Tống Diệm. Hai mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt bê bết máu nằm dưới đống đổ nát. Một thanh xà ngang đè lên ngực anh, đất đá đã chôn vùi cả người anh, thậm chí không nhìn ra được màu sắc quần áo đang mặc nữa. Ánh như một người chết được chôn trong lòng đất.
Mắt Hứa Thấm đau nhói, một dòng lệ tuôn trào. Môi cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng một âm tiết cũng không thốt ra được. Cô lập tức bịt chặt miệng mình lại, lao xuống đống đổ nát kia.
Cô rụt vai đứng bên cạnh đống gạch vụn, không gào thét, không khóc lóc, không thúc giục, cũng không phát tiết. Cô chỉ cắn mạnh ngón tay, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, tự khắc chế tất cả mọi cảm xúc. Không thể rối loạn, không thể la thét, không thể ảnh hưởng đến quá trình cứu viện.
Cô nhìn chằm chằm vào những người kia không hề chớp mắt, nhìn họ cầm dụng cụ cưa thanh xà ngang, nhìn họ khuân đi từng tấm bê tông trên chân anh, nhìn họ mang anh ra khỏi đống đất đá.
Vào khoảnh khắc anh được đưa ra khỏi đống hoang tàn kia, cô không khắc chế được nữa, lập tức xông lên muốn phủi sạch bụi đất trên mặt anh, xác nhận sự sống chết của anh. Nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị người ta gạt sang một bên.
Đôi môi tím ngắt của anh thoáng lướt qua trước mắt cô. Mấy người lính nhanh chóng mang anh lên xe, chạy như bay đến bệnh viện.
Không trách được họ, có ai biết cô gái này có quan hệ gì với anh đâu. Những người còn lại nhanh chóng bắt tay vào giải cứu ngưởi khác, không ai quan tâm đến sự tồn tại của Hứa Thấm cả.
Ở nơi này, sống hay chết đều rất đỗi tâm thường, âm thường đến mức khiến người ta không thể nào quen, cũng không thể nào tiếp nhận.
Chiếc xe chở Tống Diệm mau chóng biến mất nơi góc đường, đèn phía sau xe đỏ chói như lửa thiêu đốt mắt Hứa Thấm. Cô đứng ngây ra đó trong giây lát rồi nhẹ nhàng lau đi dòng lệ rưng rưng nơi khóe mắt, lập tức tiến về phía trung tâm.
Đêm khuya, trấn nhỏ tiêu điều hoang vu, cô bước đi trên con phố đổ nát loang lổ vết máu, như thể đi trên cánh đồng hoang lạnh giá. Ngọn gió bấc vẫn thổi rét thấu xương.
Lạnh quá, thân thể cô cũng như bị đóng băng, ngoại trừ run rẩy ra thì không có lấy bất cứ phản ứng nào khác. Đáy lòng ngoại trừ buốt giá ra thì không có bất cứ tri giác nào khác.
Không bi thương, không đau khổ. Tại trấn nhỏ bị bao phủ trong buồn thương này, mỗi ngày đều có người mất đi người họ yêu nhất, mỗi ngày đều có người tận mắt nhìn thấy người thân và ngôi nhà họ từng bảo vệ bị phá hủy tan nát. Bàn tay vận mệnh to lớn đến mức khiến tất cả những gì người ta có được đều nhỏ bé và không đáng kể. Buồn đau và nước mắt đều không đáng nhắc đến.
Hứa Thấm không chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa, không có gì đáng để khóc cả. Vô ích thôi!
Nhưng khi cô đi qua một con phố vắng lặng, nghe thấy gió rét rít gào xuyên qua nhũng khe hở của đống phế tích, phát ra từng tiếng rên rỉ khóc than, như thể trời cao đang đau buồn và thương xót thay cô, cô lại bất thình lình gập người xuống, gào khóc thảm thiết.
Không phải che giấu, không phải đè nén nữa, cô thật sự đã sợ hãi muốn chết rồi, hoảng loạn muốn chết rồi. Cô không phải trốn tránh gì nữa, không ai biết cô đang ở đây, cũng không ai nghe được tiếng khóc tan nát cõi lòng của cô.
Chỉ có gió bấc lượn vòng trong khu phế tích cùng than khóc mà thôi.
***
Cùng lúc ấy, ở trường trung học phía nam trấn Vọng Hương, nhóm lính của Lục Tiệp vừa tránh được một trận dư chấn dữ dội. Họ chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại tiếp tục đào bới ngôi trường đã sụp, tìm kiếm những người còn sống.
Qua một ngày hai đêm, họ đã cứu được chín mươi sáu học sinh, nhưng cũng đào lên được mười mấy thi thể.
Khi nhấc từng lớp bê tông cốt thép lên, nhìn thấy khuôn mặt chết lặng của những thiếu niên dưới lớp đất đá, mấy người lính mắt đều đỏ hoe, nén lệ, ôm bọn trẻ ra, nhẹ nhàng đặt xuống.
Lục Tiệp ngồi một bên, cúi gằm đầu nhìn chằm chằm mặt đất. Gió khuya thổi một trang giấy trắng đến trước mặt anh, đó là trang vở học sinh đã bị xé rách, trùng hợp trên đó dán tấm ảnh một nữ sinh mỉm cười.
Lục Tiệp nhặt tấm hình kia lên, nhìn một lát, bất chợt lại nhớ đến một người, thế rồi anh đỏ hoe vành mắt.
"Tôi nhớ ra rồi." Anh lẩm bẩm.
Người lính bên cạnh quay đầu lại: "Gì cơ?"
"Tôi nhớ ra tôi đã gặp cô bác sĩ ngoại khoa kia ở đâu rồi."
Bạn học của anh, chiến hữu của anh, khi còn sống vẫn mang theo một tấm hình của cô gái ấy. Đến nay, anh vẫn nhớ người thanh niên tên Tống Diệm kia từng nói: "Bao giờ lập nên thành tích, tôi sẽ về cưới cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.