Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi
Chương 63: Chết chưa hết tội
Yến Thính Huyền
13/08/2020
Vương Thanh không biết chuyện cổ thuật, đứng ở góc độ thầy thuốc mà nói, chữ chữ thành khẩn và sầu lo.
Dung tu nghi thú nhận mình đưa xạ hương cho Hoàng hậu, bây giờ lại nghe Vương Thanh nói, sắc mặt Tô Hành ngày càng không tốt. Tôn Đắc Trung đứng gần đó đổ mồ hôi. Vương Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nói:
- Tất cả mọi thứ đồ dùng, ăn mặc của nương nương thần và Tiết ngự y đều tự kiểm tra, còn có Như Ý cùng Xuân Phân, chưa bao giờ qua tay người ngoài.
Vấn đề không phải ở đồ dùng thường ngày hay quần áo, mà là huân hương!
- Bệ hạ, hiện tại nương nương tương đối suy yếu, hãy đợi ngài ấy khá hơn rồi dời về cung Phượng Tê.
- Uh. - Tô Hành trầm mặt, sai Tôn Đắc Trung: - Ngươi dẫn người đi cung Phượng Tê, đổi mới hết huân hương đi.
- Dạ. - Tôn Đắc Trung dẫn người làm việc.
Tô Hành không trì hoãn nữa, xoay người đi vào trong điện. Đây là sườn điện bỏ trống trong cung Nghi Nguyên, Tôn Đắc Trung đã sai người báo cho Nhậm thục nghi nhanh chóng dọn dẹp nơi đây trước khi vua đến. Toàn cung Nghi Nguyên không ai hy vọng Hoàng hậu có chuyện gì ở đây, nếu có thì tất cả bọn họ đều bị liên lụy. Thấy vua vào nội điện, Nhậm thục nghi mới thướt tha đi lại, thần sắc lo lắng hỏi Vương Thanh:
- Vương đại nhân, nương nương không sao chứ?
- Hồi nương nương, hoàng hậu nương nương và tiểu hoàng tử đã không còn nguy hiểm. - Vương Thanh cúi người nói.
Nhậm thục nghi cảm kích, - Như vậy, bản cung an tâm. Vương đại nhân y thuật hơn người, có ngươi chiếu cố nương nương, chúng tỷ muội ta thật sự yên tâm.
- Nương nương nói quá lời. Vi thần đã được phụng mệnh, tất sẽ dốc toàn lực bảo hộ hoàng hậu nương nương và tiểu hoàng tử chu toàn. - Vương Thanh cúi đầu nói.
Nhậm thục nghi há miệng, biết không hỏi ra được gì nữa bèn khách sáo vài câu rồi quay lại chỗ cũ.
Lúc Tô Hành đi vào, Tiêu Quân Nhã đang được Xuân Phân đỡ dậy tựa vào đầu giường; Như Ý đang bưng thuốc và khuấy và thổi nguội; Tiết Kiến viết phương thuốc, ngẩng đầu thấy vua đi vào.
- Miễn. - Tô Hành cau mày và phất tay. Từ Như Ý tiếp nhận chén thuốc, y ngồi ở mép giường, múc thuốc, thổi thổi và đưa đến bên môi Tiêu Quân Nhã. Xuân Phân đỡ nàng, chần chờ một chút, rồi ngoan ngoãn uống thuốc. Tô Hành vừa đút thuốc cho nàng vừa hỏi Tiết Kiến.
Tiết Kiến cúi người đáp:
- Thưa bệ hạ, thai tượng bất ổn, nương nương lại bị kinh sợ, và thân thể còn suy yếu. Vi thần đã khai thuốc cho nương nương dùng. Tạm thời, trong thời gian mang thai, nương nương không thể mệt nhọc hao tổn tinh thần, phải tĩnh dưỡng thật tốt và tĩnh tâm.
Tô Hành trầm mặt, mâu sắc không rõ nhìn Tiêu Quân Nhã, thấy nàng cúi mắt uống thuốc, y thở dài, bảo Tiết Kiến ở ngoài coi chừng.
Tiêu Quân Nhã uống xong, Tô Hành nắm chặt tay nàng nói:
- Đêm nay nàng nghỉ ở cung Nghi Nguyên nhé.
Xuân Phân nhíu mày, bất mãn nhìn xung quanh. Như Ý nói:
- Bệ hạ, hỏa lò trong điện vừa đốt, chẳng những không ấm mà mùi còn nồng, bất lợi với nương nương ạ.
Tiêu Quân Nhã che miệng, vỗ lưng bàn tay Tô Hành tay, nói: - Thần thiếp không sao. Nghỉ ngơi ở đây một chút, rồi trở về cung Phượng Tê cũng được.
- Thái hậu nương nương giá lâm!!!
Tiêu Quân Nhã kinh ngạc, sẽ xuống giường nghênh giá, mà Tô Hành đè nàng lại. - Nàng hãy nằm đi. - Rồi y đứng dậy đi ra nội điện.
Thái hậu được Minh Tuệ dìu vào. Loại tiểu cung điện bình thường này nào có được cơ hội nghênh giá Thái hậu, Nhậm thục nghi tất nhiên vội biểu hiện, hành lễ xong đó liền đi nâng Thái hậu. Song Minh Tuệ không dấu vết tách ra, không có để Nhậm thục nghi qua tới. Nhậm thục nghi chỉ phải âm thầm cắn răng.
Thái hậu vội vã chạy tới, thấy Tô Hành đầy vẻ lo lắng.
- Bệ hạ, Nhã Nhã thế nào?
Thái hậu bình thường gọi Tiêu Quân Nhã là hoàng hậu, chỉ có khi thân thiết như bây giờ mới gọi một tiếng Nhã Nhã. Tô Hành nghe Thái hậu gọi "Nhã nhã", trong nháy mắt trong lòng có chút cảm xúc khó miêu tả. Y đỡ tay Thái hậu, nói:
- Mẫu hậu yên tâm, đã không sao rồi.
Thái hậu thở phào, - Thật là tốt quá. Ai gia cứ lo Nhã Nhã có chuyện gì. Mau dẫn ai gia vào xem nàng.
Thấy hai người hướng sườn điện mà đi, Nhậm thục nghi khóc thút thít không ngớt, suy nghĩ bay về lúc trước khi Hoàng hậu sảy thai, Thái hậu không có gấp gáp như vậy; vua cũng không có sầu lo bất an như vậy... Thật đúng là phong thủy luân chuyển!
Thái hậu đi vào, ngồi ở mép giường, lôi kéo tay Tiêu Quân Nhã.
- Khổ cho con...
Tiêu Quân Nhã miễn cưỡng cười, đành phải nói vài câu trấn an Thái hậu. Cuối cùng, Tô Hành mở miệng, nói Thái hậu trở về. Thái hậu nói vì nôn nóng, quấy rầy Nhã Nhã nghỉ ngơi, dặn dò nàng một phen, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi. Sau cùng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, Thái hậu hỏi về Dung tu nghi. Mà nhắc tới Dung tu nghi, sắc mặt Tô Hành hòa hoãn biến đổi, có vẻ như nhẫn nhịn cơn tam bành, hỏi Thái hậu:
- Mẫu hậu thấy thế nào?
Thái hậu thần sắc nghiêm nghị, mắt thương tiếc nhìn Tiêu Quân Nhã.
- Trong cung nghiêm cấm hình nhân cổ thuật, Dung tu nghi quả thực tội ác tày trời. - Bà chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Quân Nhã, - Dung tu nghi âm thầm dùng cổ thuật, chẳng những hại Nam uyển nghi, mà còn hại Nhã Nhã. Ả là từ trong cung Nhã Nhã đi ra, Nhã Nhã là chủ nhân của ả, ả lại còn có tâm tư ác độc gia hại. Nhã Nhã, con nói xem, nên xử lý Dung tu nghi như thế nào?
Tiêu Quân Nhã ngẩn người, dựa ở giường, suy yếu nói:
- Thái hậu và bệ hạ hãy làm chủ.
Cái nhìn đó, Tiêu Quân Nhã hiểu nó là ý gì. Tô Hành thu Dung Tiếu vốn làm Thái hậu bất mãn, thậm chí là hoài nghi Tiêu Quân Nhã sai Dung Tiếu câu dẫn Tô Hành mà thực chất là tai mắt giám thị Tô Hành. Nhất là lúc Tô Hành nghi kỵ phủ Định Quốc công, vắng vẻ Tiêu Quân Nhã lâu ngày, và Dung Tiếu xuất hiện. Thái hậu đi tìm Tô Hành nói qua việc này, Tô Hành cũng chỉ nói mình hiểu được đúng mực, song vẫn sủng thêm Dung Tiếu. Dung Tiếu thân làm cung nữ hạ đẳng, một lần thị tẩm liền được phong làm Chính nhị phẩm Tu nghi, cho thấy vua thích nàng ta bao nhiêu; nhưng sự thật phần nhiều là vì vua bất mãn Tiêu Quân Nhã, cố tình phong cho chức vị cao. Dung Tiếu có phải tai mắt Tiêu Quân Nhã phái tới hay không, Thái hậu đã điều tra, cuối cùng biết được hai bên không có quan hệ gì.
- Vậy ngay tức khắc tước phong hào, ban thưởng đổ chì! - Thái hậu nghiêm khắc nói.
Nghe tới đổ chì, Như Ý luôn lãnh đạm cũng phải phản ứng mi tâm; Xuân Phân thì không thể tin biểu tình. Trong điện, bầu không khí lạnh lùng trang nghiêm, Thái hậu nhìn Tiêu Quân Nhã bằng khóe mắt:
- Trong cung sợ là Dung tu nghi làm bẩn rồi, bệ hạ hãy mời mấy vị cao tăng tới, đảm bảo an ninh trong cung.
Tô Hành thần sắc như thường, tất nhiên đáp ứng, sau tiễn bước Thái hậu.
Xuân Phân bưng ngực nói:
- Nô tỳ thấy phiền vì Thái hậu lôi kéo nương nương, mà sau khi Thái hậu đổ chì Dung Tiếu, nô tỳ cũng không biết nên nói cái gì.
Hình phạt tàn khốc như thế khó trách Xuân Phân không biết nên nói cái gì.
- Nhưng mà, nô tỳ rất vui. Dung Tiếu phản chủ, chết cũng chưa hết tội.
Nghe Xuân Phân nói thế, Tiêu Quân Nhã không có lên tiếng, để Như Ý đỡ mình nằm lại giường.
- Nếu bệ hạ tới, hãy nói bản cung ngủ rồi.
- Dạ. - Xuân Phân Như Ý gật đầu.
Sau một lúc lâu, Tô Hành đi vào, với cước bộ rất nhẹ, trong điện cũng đã có hơi ấm, y bảo Xuân Phân Như Ý hai người đi ra ngoài trước. Y cẩn thận ngồi ở mép giường, nhìn nàng một hồi, bất chợt thở dài, dường như ẩn chứa rất nhiều tâm tư. Bởi vì thuốc làm nàng lười nhác, lại bị Thái hậu lôi kéo nói chuyện một hồi, buồn ngủ đã lâu, căn bản không có dư thừa hơi sức trở về cung Phượng Tê. Tô Hành nhìn nàng một lát, vuốt ve mặt nàng, cuối cùng là cởi giày lên giường, nằm cạnh nàng. Nàng đã ngủ mất rồi.
Sáng hôm sau, nàng đã uống thuốc, rồi tiếp nhận chén cháo từ Như Ý.
- Đêm qua bệ hạ đi lúc nào?
- Thưa, bệ hạ đi giờ tuất ạ. - Như Ý trả lời.
Từ bên ngoài vào, Xuân Phân nghe thế nói tiếp:
- Bệ hạ đi cung Liên thuận nghi đó ạ.
Tiêu Quân Nhã ngước mắt, Xuân Phân lại nói:
- Là Thu Huyên hôm nay nói bệ hạ đêm qua sau khi rời đi cung Nghi Nguyên đã đi cung Liên thuận nghi. Nghe nói bệ hạ nổi giận, cuối cùng đùng đùng trở về điện Trường Sinh. Sau khi bệ hạ đi rồi, Liên thuận nghi ném không ít đồ đạc. Và đám cung nhân còn nói, Liên thuận nghi khóc cả buổi tối.
Xuân Phân vui vẻ nói, đối với tình hình của Liên Khả Hân mà sung sướng.
- Với lại, bệ hạ hạ chỉ, nói nương nương cần an tâm dưỡng thai, chuyện hậu cung sẽ do Uyển quý phi và Đức phi thay mặt chưởng quản. Trừ phi có đại sự mới được quấy rầy nương nương. Ngoài ra, tất cả nghi lễ đều miễn, bất kì ai cũng không được phép quấy nhiễu nương nương tĩnh dưỡng.
- Đức phi? - Tiêu Quân Nhã nghi hoặc.
- Dạ, đúng là Đức phi. Sáng nay thánh chỉ đã đưa xuống cho cung Trường Nhạc rồi.
- Đức phi không phải thân thế không tốt sao?
- Nghe nói hôm qua ngự y đã xem Đức phi, nói là không còn gì đáng ngại, chỉ cần không quá vất vả sẽ không có vấn đề gì.
- Cùng nhau giải quyết hậu cung, đây chẳng phải là chuyện phí công nhọc lòng vất vả đó sao? - Tiêu Quân Nhã buồn cười.
- Bệ hạ có ý gì nô tỳ không biết, nhưng mà Đức phi thì thật là thiên ân vạn tạ đó.
Như Ý chỉ lẳng lặng nghe chủ tớ hai người đối thoại. Bên ngoài có người đến báo nói Nhậm thục nghi cầu kiến. Hoàng hậu ở cung Nghi Nguyên một đêm, thân là chủ cung này không gặp không được. Nếu không phải bởi vì bệ hạ có chỉ không cho quấy rầy Hoàng hậu, Nhậm thục nghi chắc chắn sẽ dẫn chúng phi trong điện tới bái kiến. Mà Nhậm thục nghi tới không đúng lúc rồi; nàng ta vừa mới vào thì có người mang Minh Tuệ đến, nói là phụng chỉ Thái hậu hỏi tình hình; Minh Tuệ tới, Nhậm thục nghi tất phải lui qua một bên, cười thì cười nhưng trong lòng là bực mình. Sau đó, Minh Tuệ đi, Nhậm thục nghi mới cùng Hoàng hậu nói chuyện, đơn giản là vài lời khách sáo, khiến Hoàng hậu vui vẻ. Tiêu Quân Nhã chỉ cười nghe Nhậm thục nghi nói, nói phải về cung. Nhậm thục nghi liên tục sai người thông tri phi tần trong điện tới tiễn. Tình cảnh náo nhiệt trong chốc lát.
Trở lại cung Phượng Tê, huân hương quen thuộc bị đổi thành cái khác, hơi không thích ứng.
- Thưa nương nương, hôm qua bệ hạ phái Tôn công công đến đây thu dọn tất cả trong điện từ trong ra ngoài một lần. Huân hương cũng thay hết toàn bộ. Không chỉ có như thế, Tôn công công còn sai người đi các cung mà Dung Tiếu tặng huân hương, rồi cho Ngự Y Viện lần lượt xem chẩn các vị chủ tử đó. Và tất cả các vật có vẻ là hình nhân trong cung đều bị tịch thu.
Thanh Trúc giám sát cung Phượng Tê, không có cách nào đi cung Nghi Nguyên, cho nên bây giờ nhìn thấy Hoàng hậu, nói chuyện có hơi kích động.
- Oh. - Tiêu Quân Nhã không mấy để ý ; đều là trong dự liệu của nàng.
---
Tác giả: Đổ chì là một loại hình pháp. Chì nóng chảy ở nhiệt độ 327,5oC, đổ thẳng vào người. Và chì nóng chảy vừa vào bụng sẽ biến thành thể rắn. Chết ngay tại chỗ.
Dung tu nghi thú nhận mình đưa xạ hương cho Hoàng hậu, bây giờ lại nghe Vương Thanh nói, sắc mặt Tô Hành ngày càng không tốt. Tôn Đắc Trung đứng gần đó đổ mồ hôi. Vương Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nói:
- Tất cả mọi thứ đồ dùng, ăn mặc của nương nương thần và Tiết ngự y đều tự kiểm tra, còn có Như Ý cùng Xuân Phân, chưa bao giờ qua tay người ngoài.
Vấn đề không phải ở đồ dùng thường ngày hay quần áo, mà là huân hương!
- Bệ hạ, hiện tại nương nương tương đối suy yếu, hãy đợi ngài ấy khá hơn rồi dời về cung Phượng Tê.
- Uh. - Tô Hành trầm mặt, sai Tôn Đắc Trung: - Ngươi dẫn người đi cung Phượng Tê, đổi mới hết huân hương đi.
- Dạ. - Tôn Đắc Trung dẫn người làm việc.
Tô Hành không trì hoãn nữa, xoay người đi vào trong điện. Đây là sườn điện bỏ trống trong cung Nghi Nguyên, Tôn Đắc Trung đã sai người báo cho Nhậm thục nghi nhanh chóng dọn dẹp nơi đây trước khi vua đến. Toàn cung Nghi Nguyên không ai hy vọng Hoàng hậu có chuyện gì ở đây, nếu có thì tất cả bọn họ đều bị liên lụy. Thấy vua vào nội điện, Nhậm thục nghi mới thướt tha đi lại, thần sắc lo lắng hỏi Vương Thanh:
- Vương đại nhân, nương nương không sao chứ?
- Hồi nương nương, hoàng hậu nương nương và tiểu hoàng tử đã không còn nguy hiểm. - Vương Thanh cúi người nói.
Nhậm thục nghi cảm kích, - Như vậy, bản cung an tâm. Vương đại nhân y thuật hơn người, có ngươi chiếu cố nương nương, chúng tỷ muội ta thật sự yên tâm.
- Nương nương nói quá lời. Vi thần đã được phụng mệnh, tất sẽ dốc toàn lực bảo hộ hoàng hậu nương nương và tiểu hoàng tử chu toàn. - Vương Thanh cúi đầu nói.
Nhậm thục nghi há miệng, biết không hỏi ra được gì nữa bèn khách sáo vài câu rồi quay lại chỗ cũ.
Lúc Tô Hành đi vào, Tiêu Quân Nhã đang được Xuân Phân đỡ dậy tựa vào đầu giường; Như Ý đang bưng thuốc và khuấy và thổi nguội; Tiết Kiến viết phương thuốc, ngẩng đầu thấy vua đi vào.
- Miễn. - Tô Hành cau mày và phất tay. Từ Như Ý tiếp nhận chén thuốc, y ngồi ở mép giường, múc thuốc, thổi thổi và đưa đến bên môi Tiêu Quân Nhã. Xuân Phân đỡ nàng, chần chờ một chút, rồi ngoan ngoãn uống thuốc. Tô Hành vừa đút thuốc cho nàng vừa hỏi Tiết Kiến.
Tiết Kiến cúi người đáp:
- Thưa bệ hạ, thai tượng bất ổn, nương nương lại bị kinh sợ, và thân thể còn suy yếu. Vi thần đã khai thuốc cho nương nương dùng. Tạm thời, trong thời gian mang thai, nương nương không thể mệt nhọc hao tổn tinh thần, phải tĩnh dưỡng thật tốt và tĩnh tâm.
Tô Hành trầm mặt, mâu sắc không rõ nhìn Tiêu Quân Nhã, thấy nàng cúi mắt uống thuốc, y thở dài, bảo Tiết Kiến ở ngoài coi chừng.
Tiêu Quân Nhã uống xong, Tô Hành nắm chặt tay nàng nói:
- Đêm nay nàng nghỉ ở cung Nghi Nguyên nhé.
Xuân Phân nhíu mày, bất mãn nhìn xung quanh. Như Ý nói:
- Bệ hạ, hỏa lò trong điện vừa đốt, chẳng những không ấm mà mùi còn nồng, bất lợi với nương nương ạ.
Tiêu Quân Nhã che miệng, vỗ lưng bàn tay Tô Hành tay, nói: - Thần thiếp không sao. Nghỉ ngơi ở đây một chút, rồi trở về cung Phượng Tê cũng được.
- Thái hậu nương nương giá lâm!!!
Tiêu Quân Nhã kinh ngạc, sẽ xuống giường nghênh giá, mà Tô Hành đè nàng lại. - Nàng hãy nằm đi. - Rồi y đứng dậy đi ra nội điện.
Thái hậu được Minh Tuệ dìu vào. Loại tiểu cung điện bình thường này nào có được cơ hội nghênh giá Thái hậu, Nhậm thục nghi tất nhiên vội biểu hiện, hành lễ xong đó liền đi nâng Thái hậu. Song Minh Tuệ không dấu vết tách ra, không có để Nhậm thục nghi qua tới. Nhậm thục nghi chỉ phải âm thầm cắn răng.
Thái hậu vội vã chạy tới, thấy Tô Hành đầy vẻ lo lắng.
- Bệ hạ, Nhã Nhã thế nào?
Thái hậu bình thường gọi Tiêu Quân Nhã là hoàng hậu, chỉ có khi thân thiết như bây giờ mới gọi một tiếng Nhã Nhã. Tô Hành nghe Thái hậu gọi "Nhã nhã", trong nháy mắt trong lòng có chút cảm xúc khó miêu tả. Y đỡ tay Thái hậu, nói:
- Mẫu hậu yên tâm, đã không sao rồi.
Thái hậu thở phào, - Thật là tốt quá. Ai gia cứ lo Nhã Nhã có chuyện gì. Mau dẫn ai gia vào xem nàng.
Thấy hai người hướng sườn điện mà đi, Nhậm thục nghi khóc thút thít không ngớt, suy nghĩ bay về lúc trước khi Hoàng hậu sảy thai, Thái hậu không có gấp gáp như vậy; vua cũng không có sầu lo bất an như vậy... Thật đúng là phong thủy luân chuyển!
Thái hậu đi vào, ngồi ở mép giường, lôi kéo tay Tiêu Quân Nhã.
- Khổ cho con...
Tiêu Quân Nhã miễn cưỡng cười, đành phải nói vài câu trấn an Thái hậu. Cuối cùng, Tô Hành mở miệng, nói Thái hậu trở về. Thái hậu nói vì nôn nóng, quấy rầy Nhã Nhã nghỉ ngơi, dặn dò nàng một phen, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi. Sau cùng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, Thái hậu hỏi về Dung tu nghi. Mà nhắc tới Dung tu nghi, sắc mặt Tô Hành hòa hoãn biến đổi, có vẻ như nhẫn nhịn cơn tam bành, hỏi Thái hậu:
- Mẫu hậu thấy thế nào?
Thái hậu thần sắc nghiêm nghị, mắt thương tiếc nhìn Tiêu Quân Nhã.
- Trong cung nghiêm cấm hình nhân cổ thuật, Dung tu nghi quả thực tội ác tày trời. - Bà chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Quân Nhã, - Dung tu nghi âm thầm dùng cổ thuật, chẳng những hại Nam uyển nghi, mà còn hại Nhã Nhã. Ả là từ trong cung Nhã Nhã đi ra, Nhã Nhã là chủ nhân của ả, ả lại còn có tâm tư ác độc gia hại. Nhã Nhã, con nói xem, nên xử lý Dung tu nghi như thế nào?
Tiêu Quân Nhã ngẩn người, dựa ở giường, suy yếu nói:
- Thái hậu và bệ hạ hãy làm chủ.
Cái nhìn đó, Tiêu Quân Nhã hiểu nó là ý gì. Tô Hành thu Dung Tiếu vốn làm Thái hậu bất mãn, thậm chí là hoài nghi Tiêu Quân Nhã sai Dung Tiếu câu dẫn Tô Hành mà thực chất là tai mắt giám thị Tô Hành. Nhất là lúc Tô Hành nghi kỵ phủ Định Quốc công, vắng vẻ Tiêu Quân Nhã lâu ngày, và Dung Tiếu xuất hiện. Thái hậu đi tìm Tô Hành nói qua việc này, Tô Hành cũng chỉ nói mình hiểu được đúng mực, song vẫn sủng thêm Dung Tiếu. Dung Tiếu thân làm cung nữ hạ đẳng, một lần thị tẩm liền được phong làm Chính nhị phẩm Tu nghi, cho thấy vua thích nàng ta bao nhiêu; nhưng sự thật phần nhiều là vì vua bất mãn Tiêu Quân Nhã, cố tình phong cho chức vị cao. Dung Tiếu có phải tai mắt Tiêu Quân Nhã phái tới hay không, Thái hậu đã điều tra, cuối cùng biết được hai bên không có quan hệ gì.
- Vậy ngay tức khắc tước phong hào, ban thưởng đổ chì! - Thái hậu nghiêm khắc nói.
Nghe tới đổ chì, Như Ý luôn lãnh đạm cũng phải phản ứng mi tâm; Xuân Phân thì không thể tin biểu tình. Trong điện, bầu không khí lạnh lùng trang nghiêm, Thái hậu nhìn Tiêu Quân Nhã bằng khóe mắt:
- Trong cung sợ là Dung tu nghi làm bẩn rồi, bệ hạ hãy mời mấy vị cao tăng tới, đảm bảo an ninh trong cung.
Tô Hành thần sắc như thường, tất nhiên đáp ứng, sau tiễn bước Thái hậu.
Xuân Phân bưng ngực nói:
- Nô tỳ thấy phiền vì Thái hậu lôi kéo nương nương, mà sau khi Thái hậu đổ chì Dung Tiếu, nô tỳ cũng không biết nên nói cái gì.
Hình phạt tàn khốc như thế khó trách Xuân Phân không biết nên nói cái gì.
- Nhưng mà, nô tỳ rất vui. Dung Tiếu phản chủ, chết cũng chưa hết tội.
Nghe Xuân Phân nói thế, Tiêu Quân Nhã không có lên tiếng, để Như Ý đỡ mình nằm lại giường.
- Nếu bệ hạ tới, hãy nói bản cung ngủ rồi.
- Dạ. - Xuân Phân Như Ý gật đầu.
Sau một lúc lâu, Tô Hành đi vào, với cước bộ rất nhẹ, trong điện cũng đã có hơi ấm, y bảo Xuân Phân Như Ý hai người đi ra ngoài trước. Y cẩn thận ngồi ở mép giường, nhìn nàng một hồi, bất chợt thở dài, dường như ẩn chứa rất nhiều tâm tư. Bởi vì thuốc làm nàng lười nhác, lại bị Thái hậu lôi kéo nói chuyện một hồi, buồn ngủ đã lâu, căn bản không có dư thừa hơi sức trở về cung Phượng Tê. Tô Hành nhìn nàng một lát, vuốt ve mặt nàng, cuối cùng là cởi giày lên giường, nằm cạnh nàng. Nàng đã ngủ mất rồi.
Sáng hôm sau, nàng đã uống thuốc, rồi tiếp nhận chén cháo từ Như Ý.
- Đêm qua bệ hạ đi lúc nào?
- Thưa, bệ hạ đi giờ tuất ạ. - Như Ý trả lời.
Từ bên ngoài vào, Xuân Phân nghe thế nói tiếp:
- Bệ hạ đi cung Liên thuận nghi đó ạ.
Tiêu Quân Nhã ngước mắt, Xuân Phân lại nói:
- Là Thu Huyên hôm nay nói bệ hạ đêm qua sau khi rời đi cung Nghi Nguyên đã đi cung Liên thuận nghi. Nghe nói bệ hạ nổi giận, cuối cùng đùng đùng trở về điện Trường Sinh. Sau khi bệ hạ đi rồi, Liên thuận nghi ném không ít đồ đạc. Và đám cung nhân còn nói, Liên thuận nghi khóc cả buổi tối.
Xuân Phân vui vẻ nói, đối với tình hình của Liên Khả Hân mà sung sướng.
- Với lại, bệ hạ hạ chỉ, nói nương nương cần an tâm dưỡng thai, chuyện hậu cung sẽ do Uyển quý phi và Đức phi thay mặt chưởng quản. Trừ phi có đại sự mới được quấy rầy nương nương. Ngoài ra, tất cả nghi lễ đều miễn, bất kì ai cũng không được phép quấy nhiễu nương nương tĩnh dưỡng.
- Đức phi? - Tiêu Quân Nhã nghi hoặc.
- Dạ, đúng là Đức phi. Sáng nay thánh chỉ đã đưa xuống cho cung Trường Nhạc rồi.
- Đức phi không phải thân thế không tốt sao?
- Nghe nói hôm qua ngự y đã xem Đức phi, nói là không còn gì đáng ngại, chỉ cần không quá vất vả sẽ không có vấn đề gì.
- Cùng nhau giải quyết hậu cung, đây chẳng phải là chuyện phí công nhọc lòng vất vả đó sao? - Tiêu Quân Nhã buồn cười.
- Bệ hạ có ý gì nô tỳ không biết, nhưng mà Đức phi thì thật là thiên ân vạn tạ đó.
Như Ý chỉ lẳng lặng nghe chủ tớ hai người đối thoại. Bên ngoài có người đến báo nói Nhậm thục nghi cầu kiến. Hoàng hậu ở cung Nghi Nguyên một đêm, thân là chủ cung này không gặp không được. Nếu không phải bởi vì bệ hạ có chỉ không cho quấy rầy Hoàng hậu, Nhậm thục nghi chắc chắn sẽ dẫn chúng phi trong điện tới bái kiến. Mà Nhậm thục nghi tới không đúng lúc rồi; nàng ta vừa mới vào thì có người mang Minh Tuệ đến, nói là phụng chỉ Thái hậu hỏi tình hình; Minh Tuệ tới, Nhậm thục nghi tất phải lui qua một bên, cười thì cười nhưng trong lòng là bực mình. Sau đó, Minh Tuệ đi, Nhậm thục nghi mới cùng Hoàng hậu nói chuyện, đơn giản là vài lời khách sáo, khiến Hoàng hậu vui vẻ. Tiêu Quân Nhã chỉ cười nghe Nhậm thục nghi nói, nói phải về cung. Nhậm thục nghi liên tục sai người thông tri phi tần trong điện tới tiễn. Tình cảnh náo nhiệt trong chốc lát.
Trở lại cung Phượng Tê, huân hương quen thuộc bị đổi thành cái khác, hơi không thích ứng.
- Thưa nương nương, hôm qua bệ hạ phái Tôn công công đến đây thu dọn tất cả trong điện từ trong ra ngoài một lần. Huân hương cũng thay hết toàn bộ. Không chỉ có như thế, Tôn công công còn sai người đi các cung mà Dung Tiếu tặng huân hương, rồi cho Ngự Y Viện lần lượt xem chẩn các vị chủ tử đó. Và tất cả các vật có vẻ là hình nhân trong cung đều bị tịch thu.
Thanh Trúc giám sát cung Phượng Tê, không có cách nào đi cung Nghi Nguyên, cho nên bây giờ nhìn thấy Hoàng hậu, nói chuyện có hơi kích động.
- Oh. - Tiêu Quân Nhã không mấy để ý ; đều là trong dự liệu của nàng.
---
Tác giả: Đổ chì là một loại hình pháp. Chì nóng chảy ở nhiệt độ 327,5oC, đổ thẳng vào người. Và chì nóng chảy vừa vào bụng sẽ biến thành thể rắn. Chết ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.