Chương 9: ÁC MỘNG
Dyung
29/04/2023
Mấy tháng sau...
- Con chào bố mẹ! Con đi học về rồi à!", bé Thanh từ ngoài của bỏ giày đi vào nhà. Cô không muốn người hầu phải lâu nhà lại, Hoàng Mai đang xem ti vi nghe thấy giọng con gái yêu quay ra mỉm cười.
- Thanh Thanh của mẹ về rồi này !
- Bố đâu rồi mẹ?
Cô bé đảo mắt trong nhà không thấy đâu, mẹ cười nựng má con.
- Vừa về đã hỏi bố, haiz sớm muộn gì cũng bị cho ra rìa thôi.
- Ai con cũng yêu hết! Con là con của bố mẹ mà.
- Trời thấy không, ngày càng biết xu nịnh.
Mai nhìn người hầu vẻ hạnh phúc. Người hầu chạy sang đỡ cặp của cô.
- Tiểu thư ông chủ ở sau vườn đang rửa xe đó.
- Nào mẹ con mình ra xem bố rửa xe.
Người hầu trong nhà không tin nổi mấy tháng trước cô chủ như người bị điên giờ thì bình thường nhưng việc trước kia hoàn toàn quên sạch., nhớ lại thì:
- Cô Thanh, cô chuẩn bị xong chưa ạ, sắp đến giờ đi học rồi.
Người hầu xem thấy cô vẫn ngồi ở đầu giường nhìn bức ảnh trên bàn.
- Cái đó cháu từng mặc chiếc váy đó rồi sao ạ?
Cô bé chỉ vài bức ảnh. Cô mặc chiếc váy công chúa màu trắng, đôi giày búp bê màu hồng, gương mặt bầu bĩnh, thả tóc dài ngang vai, nở nụ cười tươi tắn.
- Đúng rồi, bộ váy đó ông bà chủ đã dẫn cô đi mua, không ngờ lại đẹp vậy trong bữa tiệc sinh nhật cô cũng mặc đó.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, cầm chiếc váy trong tay cô thấy lạ lẫm quá giống như thấy chiếc váy lần đầu vậy.
Buổi tối khi đi ngủ cô thường đến gần kệ sách để lấy một cuốn để đọc. Cô thích đọc sách nhưng nhìn một đống này lại lạ quá nên quyết định đọc từ kệ đầu tiên từ dưới lên trên.
Ngoài cửa, tiếng mẹ cô bé
- Mẹ vài được không?
Cô bé chạy ra mở cửa.
- Mẹ!
- Mẹ mang bánh chi con ăn, đừng học nhiều quá. Học ở trường là được rồi, con còn phải cí bạn mới và chơi nữa.
- Vâng. ( cô bé cầm một chiếc bánh lên ăn )
- Ở trường con có quen nhiều bạn mới không?
- Có, các bạn rất tốt với con. Mà mẹ con muốn học múa, học đánh đàn.
Mai ngạc nhiên vì con đòi học nhiều những thứ ấy, hai vợ chồng không dám bắt ép con ngoài học Văn hóa không nhất thiết phải học Năng khiếu gì đó.
- Sao vậy con?
- Không ạ, con muốn mình học nhiều thứ để rèn luyện sức khỏe, tinh thần. Nhiều bạn trong lớp con còn học bơi, học đánh cầu lông nữa. Con cũng muốn thử.
Mai ồ lên một tiếng, xoa đầu con. Cô không nghĩ con bé lại nghĩ xa được như vậy nhưng điều đo làm cô vui. Vì con bé không nhớ đến chuyện trước kia giờ nó nhơ một đứa trẻ đang dần lớn đầy hồn nhiên và vô tư.
- Con có ngủ được không? Nằm mơ không? Hay để mẹ ngủ với con nhé?
Từ đâu Lã Huỳnh đi vào.
- Chà hai mẹ con định cho bố cách li à, ngủ cũng phải cho bố ngủ cùng.
- Bố, con sẽ ngủ một mình. Con lớn rồi.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười ngất ngỉu.
- Công chúa nhà mình biết xấu hổ rồi nhé!
Cô bé phụng phịu trông đáng yêu làm sao.
- Không trêu con nữa, con ngủ đi mai còn đi học.
Mai đứng dậy kéo tay anh đi ra.
- Bố mẹ ngủ ngon ạ!
Ở biệt thự Nguyễn gia.
- Đừng làm hại con trai tôi muốn gì thì động đến tôi này!
Người đàn ông che chắn người trước mặt con trai, ánh mắt cầu xin.
Van xin ông tha cho chúng tôi!
Giọng người phụ nữ sợ hãi ôm lấy cậu bé.
Tha? Tha làm sao được!
Giọng người đàn ông trong bóng tối không rõ mặt. Con dao sắc bén, ánh sáng phát ra từ con dao càng làm cho người ta thấy sợ hãi tột độ đâm vào hai vợ chòng, máu bắn vào mặt cậu bé.
Không! Bố mẹ...hai người...
Tiếng hét thều thào từ trong cổ họng phát ra từ Hoàng, người bật dậy, thở hổn hển. Người đầy mồ hôi, ánh mắt mệt mỏi. Cậu nhìn ra rèm cửa, một thứ gì đó làm cậu trông đợi hoặc cũng không. Ước gì đó chỉ là mơ, mở mắt ra là thấy bố mẹ vẫn còn sống. Ước gì nhìn ra cửa sổ là ánh sáng chiếc xe của bố đánh lái đi vào cổng về nhà. Từ tối hôm đó cho đến tận bây giờ cậu luôn gặp ác mộng. Có phải ông trời đã quá bất công khi để mỗi cậu nhớ, mỗi ngày trôi qua lại đeo bám cậu. Còn người khác thì vẫn vui vẻ với gia đình, vẫn ngủ ngon như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoàng bật đèn phòng tắm bước vào và xả nước. Những vượt nước từ vòi sen hắt vào mặt chàng trai, cậu ngửa cổ ra đón lấy nó muốn cho nước như táng thẳng vào mặt mình cho tỉnh táo lại. Ai biết được có lẫn cả nước mắt của cậu không.
- Con chào bố mẹ! Con đi học về rồi à!", bé Thanh từ ngoài của bỏ giày đi vào nhà. Cô không muốn người hầu phải lâu nhà lại, Hoàng Mai đang xem ti vi nghe thấy giọng con gái yêu quay ra mỉm cười.
- Thanh Thanh của mẹ về rồi này !
- Bố đâu rồi mẹ?
Cô bé đảo mắt trong nhà không thấy đâu, mẹ cười nựng má con.
- Vừa về đã hỏi bố, haiz sớm muộn gì cũng bị cho ra rìa thôi.
- Ai con cũng yêu hết! Con là con của bố mẹ mà.
- Trời thấy không, ngày càng biết xu nịnh.
Mai nhìn người hầu vẻ hạnh phúc. Người hầu chạy sang đỡ cặp của cô.
- Tiểu thư ông chủ ở sau vườn đang rửa xe đó.
- Nào mẹ con mình ra xem bố rửa xe.
Người hầu trong nhà không tin nổi mấy tháng trước cô chủ như người bị điên giờ thì bình thường nhưng việc trước kia hoàn toàn quên sạch., nhớ lại thì:
- Cô Thanh, cô chuẩn bị xong chưa ạ, sắp đến giờ đi học rồi.
Người hầu xem thấy cô vẫn ngồi ở đầu giường nhìn bức ảnh trên bàn.
- Cái đó cháu từng mặc chiếc váy đó rồi sao ạ?
Cô bé chỉ vài bức ảnh. Cô mặc chiếc váy công chúa màu trắng, đôi giày búp bê màu hồng, gương mặt bầu bĩnh, thả tóc dài ngang vai, nở nụ cười tươi tắn.
- Đúng rồi, bộ váy đó ông bà chủ đã dẫn cô đi mua, không ngờ lại đẹp vậy trong bữa tiệc sinh nhật cô cũng mặc đó.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, cầm chiếc váy trong tay cô thấy lạ lẫm quá giống như thấy chiếc váy lần đầu vậy.
Buổi tối khi đi ngủ cô thường đến gần kệ sách để lấy một cuốn để đọc. Cô thích đọc sách nhưng nhìn một đống này lại lạ quá nên quyết định đọc từ kệ đầu tiên từ dưới lên trên.
Ngoài cửa, tiếng mẹ cô bé
- Mẹ vài được không?
Cô bé chạy ra mở cửa.
- Mẹ!
- Mẹ mang bánh chi con ăn, đừng học nhiều quá. Học ở trường là được rồi, con còn phải cí bạn mới và chơi nữa.
- Vâng. ( cô bé cầm một chiếc bánh lên ăn )
- Ở trường con có quen nhiều bạn mới không?
- Có, các bạn rất tốt với con. Mà mẹ con muốn học múa, học đánh đàn.
Mai ngạc nhiên vì con đòi học nhiều những thứ ấy, hai vợ chồng không dám bắt ép con ngoài học Văn hóa không nhất thiết phải học Năng khiếu gì đó.
- Sao vậy con?
- Không ạ, con muốn mình học nhiều thứ để rèn luyện sức khỏe, tinh thần. Nhiều bạn trong lớp con còn học bơi, học đánh cầu lông nữa. Con cũng muốn thử.
Mai ồ lên một tiếng, xoa đầu con. Cô không nghĩ con bé lại nghĩ xa được như vậy nhưng điều đo làm cô vui. Vì con bé không nhớ đến chuyện trước kia giờ nó nhơ một đứa trẻ đang dần lớn đầy hồn nhiên và vô tư.
- Con có ngủ được không? Nằm mơ không? Hay để mẹ ngủ với con nhé?
Từ đâu Lã Huỳnh đi vào.
- Chà hai mẹ con định cho bố cách li à, ngủ cũng phải cho bố ngủ cùng.
- Bố, con sẽ ngủ một mình. Con lớn rồi.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười ngất ngỉu.
- Công chúa nhà mình biết xấu hổ rồi nhé!
Cô bé phụng phịu trông đáng yêu làm sao.
- Không trêu con nữa, con ngủ đi mai còn đi học.
Mai đứng dậy kéo tay anh đi ra.
- Bố mẹ ngủ ngon ạ!
Ở biệt thự Nguyễn gia.
- Đừng làm hại con trai tôi muốn gì thì động đến tôi này!
Người đàn ông che chắn người trước mặt con trai, ánh mắt cầu xin.
Van xin ông tha cho chúng tôi!
Giọng người phụ nữ sợ hãi ôm lấy cậu bé.
Tha? Tha làm sao được!
Giọng người đàn ông trong bóng tối không rõ mặt. Con dao sắc bén, ánh sáng phát ra từ con dao càng làm cho người ta thấy sợ hãi tột độ đâm vào hai vợ chòng, máu bắn vào mặt cậu bé.
Không! Bố mẹ...hai người...
Tiếng hét thều thào từ trong cổ họng phát ra từ Hoàng, người bật dậy, thở hổn hển. Người đầy mồ hôi, ánh mắt mệt mỏi. Cậu nhìn ra rèm cửa, một thứ gì đó làm cậu trông đợi hoặc cũng không. Ước gì đó chỉ là mơ, mở mắt ra là thấy bố mẹ vẫn còn sống. Ước gì nhìn ra cửa sổ là ánh sáng chiếc xe của bố đánh lái đi vào cổng về nhà. Từ tối hôm đó cho đến tận bây giờ cậu luôn gặp ác mộng. Có phải ông trời đã quá bất công khi để mỗi cậu nhớ, mỗi ngày trôi qua lại đeo bám cậu. Còn người khác thì vẫn vui vẻ với gia đình, vẫn ngủ ngon như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoàng bật đèn phòng tắm bước vào và xả nước. Những vượt nước từ vòi sen hắt vào mặt chàng trai, cậu ngửa cổ ra đón lấy nó muốn cho nước như táng thẳng vào mặt mình cho tỉnh táo lại. Ai biết được có lẫn cả nước mắt của cậu không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.