Chương 9: Vị khách không hẹn
TynaHirota
09/02/2015
-Để dẹp yên những tin đồn lá cải Huỳnh Thiên đã đưa Khả Hân cùng qua Nhật để tuyên truyền album mới, sau khi hai người tuyên truyền xong thì về khách sạn. Mỗi người một phòng nhưng Huỳnh Thiên và Khả Hân lại cùng chung một phòng.
Khả Hân (thắc mắc) : Sao mọi người ai cũng một phòng, tại sao tôi và anh lại ở chung zậy?
Huỳnh Thiên (gian manh) : Mục đích của chúng ta lần này qua Nhật chính là dẹp tan những tin đồn hôm trước, cho nên anh và em đương nhiên là phải ở cùng một phòng rồi (nói sát vào lỗ tai cô) anh ko làm gì em đâu.
Khả Hân (sờ vào lỗ tai rùng mình) : Anh mà dám tôi sẽ biến anh thành thái giám ngay (cười nghiến răng).
-Huỳnh Thiên cùng mọi người lên lầu chưa được bao lâu thì Tuấn Phong cũng đến đặt phòng, họ cùng ở một tầng phòng, Khả Hân và Huỳnh Thiên đối diện phòng của Tuấn Phong. Sau khi nhận phòng xong thì mọi người đi ăn tối rồi ai về phòng nấy.
Huỳnh Thiên (đóng cửa phòng lại) : Bây giờ chỉ còn có hai chúng ta thôi (tiến tới gần Khả Hân)
Khả Hân : Nè, anh định làm gì zậy hả?
Huỳnh Thiên (ngã đè lên người cô) : Em nói xem, hai người yêu nhau cùng vào một khách sạn, cùng ở chung một phòng họ sẽ làm gì (gương mặt nham nhở)
Khả Hân : Nếu anh dám động tay động chân tôi nhất định sẽ để cho anh chết một cách thê thảm.
Huỳnh Thiên (buông Khả Hân ra cười) : Sao em ko bị lây động trước sự hấp dẫn của anh zậy?
Khả Hân (nhanh chóng ngồi dậy) : Có bị điên mới thích anh.
Huỳnh Thiên (cầm gối) : Tối nay anh ngủ ở ghế sofa, cái giường nhường lại cho em.
Khả Hân (nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc) : Ko biết có ý đồ đen tối gì ko nữa? (nghĩ thầm)
Huỳnh Thiên : Đi ngủ sớm đi, em yên tâm anh là quân tử ko thừa nước đục thả câu đâu (nằm dài trên ghế).
-Đêm hôm đó Khả Hân ko sao ngủ được cô hết lăn bên này lại lăn bên kia ko biết có phải vì ko có Khánh Kỳ bên cạnh ko? Cô nhìn thấy Huỳnh Thiên ngủ rất ngon lành.
Khả Hân (lấy mền đắp cho Huỳnh Thiên) : Nhìn kỹ tên Đê Tiện này cũng rất đẹp trai, ít ra khi anh ấy ngủ rất đáng yêu cứ như là chú cừu non vậy(cô nghĩ thầm rồi mỉm cười tít mắt).
-Khả Hân đóng cửa ra ngoài sảnh khách sạn ngồi.
Tuấn Phong (vừa mở cửa ra) : Người đó ko phải là Khả Hân sao? Tại sao cô ấy lại ở đây (đi ra ngoài)
Khả Hân (đang uống café) : Anh Tuấn Phong, tại sao anh lại ở đây (ngạc nhiên)
Khả Hân : Anh qua đây bàn công việc, còn em (nụ cười trầm ấm)
Khả Hân : Anh cũng biết bài báo hôm trước đó, nên em phải qua Nhật cùng Huỳnh Thiên để dẹp tin đồn đó.
Tuấn Phong (lo lắng) : Em đi một mình với anh ta sao?
Khả Hân (xua tay) : Ko có, em đi cùng Khánh Kỳ
Tuấn Phong : Sao giờ này em còn chưa ngủ, đã vậy còn uống café ko sợ thức trắng đêm nay hả?
Khả Hân : Em ko ngủ được, định xuống đây uống gì đó nhưng lại ko biết nên uống cái gì em thấy người ta đều gọi café nên em cũng gọi.
Tuấn Phong (cười) : Uống café ko tốt đâu (ra hiệu cho phục vụ) anh làm ơn cho tôi một ly cacao nóng.
Khả Hân : Anh đã kêu thức uống rồi mà.
Tuấn Phong : Là gọi cho em đó, uống cacao nóng sẽ dễ ngủ hơn, còn café này em ko được uống nữa, tịch thu! (kéo ly café về phía mình)
Khả Hân (cười) : Anh cũng rất biết quan tâm người khác, cám ơn anh.
Tuấn Phong : Trên sân thượng của khách sạn này có chỗ ngắm sao rất đẹp, hay là anh đưa em lên đó ngắm sao nha.
Khả Hân (cười) : Cũng được, dù sao em cũng ko ngủ được.
-Tuấn Phong đưa Khả Hân lên sân thượng ngắm sao, trên đây bố trí rất nhiều ghế đá chẳng khác gì một công viên, có nhiều cặp tình nhân cùng đến đây ngắm sao? Tuyết rơi lất phất.
Khả Hân : Ở đây rất đẹp, anh đã đưa Mỹ Ngọc đến đây chưa.
Tuấn Phong (thoáng buồn) : Vẫn chưa, anh định sau khi đám cưới sẽ cùng cổ qua đây hưởng tuần trăng mật nhưng chưa gì thì….
Khả Hân (nheo mắt nhún vai) : Xin lỗi, em ko cố ý đâu.
Tuấn Phong : Ko sao mà (cười) có lẽ Ngọc Trang nói đúng quá khứ là quá khứ anh ko thể cứ nhốt mình trong cái lồng sắt vô hình đó được, bởi vì anh phải trận trọng người trước mắt anh ko muốn để mất người đó thêm một lần nữa.
Khả Hân (cười) : Có những chuyện ko phải do mình làm chủ nhất là chuyện tình cảm, em tin Mỹ Ngọc cũng ko muốn anh dằn vặt mình như zậy đâu.
Tuấn Phong (cởi áo khoác) : Em khoác thêm áo đi, trời lạnh lắm.
Khả Hân : Cám ơn!
Mọi người : Sao băng kìa, mau ước đi.
Khả Hân : Sao bằng thì có gì là lạ đâu, trước đây em thấy ông ấy hoài, người gì mà khó tính.. (bĩu môi)
Tuấn Phong : Em nói sao..(thắc mắc)
Khả Hân : À ko? Ý em là…là tại sao mọi người thấy sao băng lại ước…ở đây có tục lệ kỳ lạ đó sao?
Tuấn Phong : Không biết có phải là tục lệ hay ko? Các cô gái đều như zậy, mỗi khi thấy sao băng đều cầu nguyện.
Khả Hân : Zậy nó có linh nghiệm ko?
Tuấn Phong : Anh cũng ko biết nhưng nếu thành tâm thác tín thì sẽ được mà.
Khả Hân : Zậy em cũng sẽ cầu nguyện (nhắm mắt lại một lát rồi mở mắt ra)
Tuấn Phong : Em cầu nguyện gì zậy?
Khả Hân : Em hy vọng một ngày nào đó anh Tuấn Phong sẽ tìm được một cô gái mà anh yêu và cô ấy cũng yêu anh, hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc (cười tít mắt)
Tuấn Phong (cười) : Nhưng sao băng đã qua rồi, liệu điều ước của em có linh nghiệm ko?
Khả Hân : Zậy điều ước của em ko phải là uổng phí rồi sao? Ko được em nhất định phải đợi sao băng xuất hiện một lần nữa để cầu nguyện. Nhưng nếu không có sao băng cũng không sao, khi nào về trển em nói với ông ấy là được rồi (nhìn lên bầu trời).
Tuấn Phong : Ông ấy là ai?
Khả Hân : Thì là sao băng đó (thấy Tuấn Phong nhìn mình). Mà em có nói anh cũng không hiểu đâu…(ngước nhìn lên trời rồi cười)
Tuấn Phong : Khả Hân à (cô vừa quay lại thì Tuấn Phong đã hôn cô) thật ra em ko cần phải đợi sao băng xuất hiện lâu như zậy đâu bởi vì điều ước của em đã thành hiện thực rồi. Anh đã tìm được cô gái mà anh yêu nhưng cô ấy có yêu anh hay ko thì anh cũng ko biết.
-Khả Hân ko nói lời nào hai người nhìn nhau rất lâu tới trời sáng.
Huỳnh Thiên (mở cửa) : Mới sáng sớm em đi đâu zậy? anh còn tưởng em bị mấy ông sumo Nhật bắt đi rồi chứ.
Khả Hân : Ko thèm nói với anh.
Huỳnh Thiên (đóng cửa lại) : Em mau đi thay đồ đi anh đưa em đi ăn susi, em ko biết đâu susi ở Nhật là nỗi tiếng nhất đó, ko thì anh đưa em đi ăn hải sản sống với mù tạt (chép miệng) bảo đảm em ăn một lần sẽ nhớ mãi.
Khả Hân (nghi ngờ) : Có thật là hấp dẫn như anh nói ko?
Huỳnh Thiên : Anh có thể nói dối với cả thế giới nhưng sẽ thành thật với một mình em. Mau thay đồ đi nếu ko thì hết đấy.
-Huỳnh Thiên đưa Khả Hân đi dạo hết chỗ này đến chỗ khác, cùng nhau đi ăn susi và ăn hải sản anh còn cùng cô trượt tuyết nữa. Hai người cười nói rất vui vẻ. Suối nước nóng.
Khánh Kỳ : Khả Hân lên thôi, cô ngâm nước nóng nhiều quá sẽ nhăn da đó.
Khả Hân : Cô lên trước đi, ngâm ở đây rất thoải mái, tôi ngâm một lát sẽ lên mà.
Khánh Kỳ : Nhưng đây là chỗ tắm chung nam nữ tôi chỉ sợ có ai vào đây thì..
Khả Hân : Giờ này trễ rồi ko ai vô nữa đâu mà (thấy Khánh Kỳ cứ cằn nhằn) Hajzzz! hay là zậy đi, cô thay đồ xong thì tới tôi.
Khánh Kỳ : Được rồi! Sợ cô quá.
-Khả Hân cười tinh nghịch, cô ngả lưng vào vách đá vừa ngâm vừa nhắm mắt cảm giác sự thoải mái.
Khánh Kỳ (vỗ vai Khả Hân) : Lên thôi cô nương, định ngủ ở đây sao?
Khả Hân (đứng lên): Biết rồi
-Khi Khả Hân đứng lên thì đúng lúc đó có một người đang lấy chiếc khăn mặt xuống và…
Khả Hân (hét thất thanh) : Á..á..á..á!
-Phòng Huỳnh Thiên.
Khả Hân : Tên Đê Tiện, tại sao anh lại đến suối nước nóng chứ. Anh rình mò gì ở đó hả?
Huỳnh Thiên : Suối nước nóng là để người ta ngâm mình, tắm rửa, anh đương nhiên là phải đến đó rồi, với lại đó là bồn tắm dành cho nam lẫn nữ mà.(hai người ngồi hai cạnh giường quay lưng vào nhau)
Khả Hân : Zậy tại sao anh ko lên tiếng chứ.
Huỳnh Thiên : Anh ngâm một hồi tự nhiên thấy buồn ngủ, khi thức dậy thì thấy em…
Khả Hân : Anh…đúng là tức chết mà (thấy Huỳnh Thiên cười khúc khích) Anh đang cười gì đó.
Huỳnh Thiên : Ko có, anh đâu có cười.
Khả Hân (kéo Huỳnh Thiên đứng lên) : Tôi có một chuyện muốn hỏi anh (ánh mắt hình viên đạn) lúc nãy anh đã thấy những gì rồi, thấy tới đâu, thành thật trả lời đi.
Huỳnh Thiên (e ngại) : Phải nói thật hả?
Khả Hân (quả quyết) : Phải! Nói thật.
Huỳnh Thiên (nhìn từ trên xuống dưới) : Anh nhìn thấy nó rất trắng, tuy hơi nhỏ nhưng rất đẹp lại sáng nữa (cười)
Khả Hân (tán vào mặt Huỳnh Thiên) : Anh đúng là Đê Tiện mà!
Huỳnh Thiên : Ko phải chứ, em kêu anh nói thật mà.
Khả Hân : Nhưng ai kêu anh nói bậy.
Huỳnh Thiên : Anh nói bậy hồi nào, ý anh nói sợi dây chuyền của em rất trắng, mặt dây chuyền thì hơi nhỏ nhưng đẹp và lấp lánh.
Khả Hân (nghi ngờ) : Anh nói thật hả?
Huỳnh Thiên : Chứ em nghĩ như thế nào? Còn nữa sau này em có thể đừng đánh vào mặt anh được ko, anh còn phải nhờ vào gương mặt này kiếm tiền đó
Khả Hân (bối rối) : Tôi..tôi..(đánh trống lảng) ngoài ra anh còn thấy gì nữa.
Huỳnh Thiên (ngại ngùng) : Thì thấy những thứ ko nên nhìn thấy (thấy Khả Hân đang nhìn mình) à ko anh nói giỡn, anh ko thấy gì hết. Hết rồi..thật đó anh ko gạt em đâu.
Khả Hân : Tha cho anh đó (đi ra ngoài)
Huỳnh Thiên : Em định đi đâu zậy?
Khả Hân : Ko liên qua đến anh, cấm anh làm phiền tôi (đóng cửa cái rầm).
Khánh Kỳ : Sao rồi, cô giải quyết mọi chuyện với Huỳnh Thiên xong chưa.
Khả Hân : Xong rồi, anh ta nói ko thấy gì hết? Nhưng tôi cứ cảm thấy anh ta đang nói xạo?
Khánh Kỳ : Nếu như anh ta nói thấy hết chắc cô ko tha cho anh ta đâu?
Khả Hân : Lúc đó tôi sẽ giết chết hắn.
Khánh Kỳ (nghĩ thầm) : Cho nên anh ta làm sao dám nói thật
Khả Hân : Cô đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đi dạo đi ở đây một lát nữa tôi sẽ điên lên đó.
-Cốc, cốc, cốc!
Huỳnh Thiên (mừng rỡ, mở cửa) : Mới đây đã về rồi sao? Nhớ anh hả (ngạc nhiên)
Trần Hồng : Sao zậy, thấy em ko vui sao?
Huỳnh Thiên (định đóng cửa lại thì Trần Hồng đã lấy tay chặng cửa) : Cô đến đây làm gì? Ở đây không quan nghinh cô?
Trần Hồng : Thì người ta nhớ anh nên mới từ Việt Nam lặn lội sang Nhật tìm anh.
Huỳnh Thiên : Bây giờ gặp rồi cô về đi.
Trần Hồng : Sao anh hằn học với em zậy? Sự ga lăng hàng ngày của anh đâu mất rồi, ko mời người ta vào trong ngồi sao, nếu ở đây phóng viên chụp hình được thì rắc rối cho anh đó.
Huỳnh Thiên : Bây giờ cô vào trong ngồi rồi, có gì thì nói nhanh cửa ngoài kia đang đợi cô.
Trần Hồng : Đã mấy tuần ko gặp cũng ko liên lạc gì có phải anh có bạn gái mời rồi quên người ta ko?
Huỳnh Thiên : Lúc trước tôi và cô chỉ là vui chơi qua đường với lại giữa chúng ta cũng ko xảy ra chuyện gì, cho nên cô đừng làm phiền tôi nữa.
Trần Hồng (nhãy qua ngồi sát vào Huỳnh Thiên) : Em biết là anh chỉ lấy con nhỏ đó để dẹp tin đồn thôi, anh làm sao thích mẫu người như cô ta được. Có phải ko (quyến rũ)
Huỳnh Thiên (đẩy ra rồi đứng lên) : Cô làm ơn tự trọng một chút. Ko còn gì nữa thì cô làm ơn về đi.
Trần Hồng (bâu cổ Huỳnh Thiên) : Em biết anh từ chối lấy lệ thôi, ở đây ko có ai, anh cũng ko cần giả bộ thanh cao như zậy?
Huỳnh Thiên (cố kéo tay Trần Hồng ra) : Cô buông ra (vô tình bị té xuống giường)
Trần Hồng (nằm đè lên Huỳnh Thiên) : Anh vô tình hay cố ý đây..
-Cạch! Cánh cửa mở ra cả Trần Hồng và Huỳnh Thiên đều quay về phía cảnh cửa.
Khả Hân (ko rời mắt hai người) : Tên Đê Tiện! anh đang làm gì zậy? (giọng nói lắp bắp)
Huỳnh Thiên (đẩy mạnh Trần Hồng ra chạy lại chỗ Khả Hân) : Ko có, Khả Hân em nghe anh nói, mọi chuyện ko như em nghĩ đâu, anh và..
Khả Hân (nhìn Huỳnh Thiên dường như mất hồn) : Anh ko cần phải giải thích. Tôi về định lấy áo khoác thôi, nhưng bây giờ thì ko cần nữa (chạy đi thật nhanh)
Khánh Kỳ : Khả Hân…
Huỳnh Thiên (chạy theo níu Khả Hân lại) : Em nghe anh giải thích đã.
Khả Hân : Anh còn định giải thích gì nữa, là tôi chính mắt nhìn thấy anh và cô ta cùng nằm trên giường..Anh xem tôi là con ngốc sao?
Huỳnh Thiên : Trước khi em phán tội tử hình cho anh thì ít ra cũng phải nghe anh nói đã.
Khả Hân (nói lớn tiếng) : Chẵng lẽ anh định nói cô ta quyến rũ anh sao?
Huỳnh Thiên : Sự thật là zậy mà, có những chuyện em nghe thấy tận tai nhìn thấy tận mắt đó chưa chắc đã là sự thật.
Khả Hân : Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy. Bản chất vẫn là bản chất, tôi nghĩ anh sẽ thay đổi sẽ thành thật với tình yêu nhưng thì ra ko phải. Vỡ kịch này tôi ko diễn nữa anh tìm người khác làm bạn gái của anh đi (quay người bõ đi).
Huỳnh Thiên (kéo tay lại) : Khả Hân!
Khả Hân (tán vào mặt Huỳnh Thiên) : Anh đừng làm phiền tôi nữa (chạy đi thật nhanh) tôi ko muốn nhìn thấy anh.
-Huỳnh Thiên như chết đứng tại chỗ, anh cảm thấy lòng mình rất đau, anh biết bây giờ có nói gì Khả Hân cũng ko tin.
Khả Hân (đứng vị vào lang can của một cái cầu) : Tại sao mình lại tức giận vì anh ta chứ, tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi thấy anh ta thân mật cùng với cô gái khác (khóc).
Tuấn Phong (khoác áo khoác cho cô) : Cãi nhau với Huỳnh Thiên hả?
Khả Hân (quẹt nước mắt) : Tại sao anh ở đây.
Tuấn Phong : Lúc nãy anh đi bàn công việc tình cờ thấy em đang chạy đi nên đuổi theo em đến đây. Ko sao chứ!
Khả Hân (nghẹn ngào) : Ko có gì.
Tuấn Phong : Có phải em ko xem anh là bạn ko?
Khả Hân (vừa nói vừa khóc) : Em cũng ko biết tại sao em lại giận tên Đê Tiện đó, rõ ràng em ko có tư cách trách anh ta, em chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh ta mà thôi.
Tuấn Phong : Có phải em yêu Huỳnh Thiên ko?
Khả Hân : Em cũng ko biết, em chỉ cảm thấy anh ta đang gạt em, anh ta nói muốn em giúp anh ta dẹp tin đồn, một mực nói với em anh ta và cô người mẫu đó ko có gì. Nhưng những gì anh ta nói với em đều là giả dối.
Tuấn Phong : Em giận Huỳnh Thiên là tại vì em cảm thấy anh ta gạt em, lợi dụng em.
Khả Hân : Em cũng ko biết, bây giờ em ko muốn nhắc đến anh ta nữa.
-Tuấn Phong đưa khăn giấy cho cô chỉ im lặng đứng bên cạnh. Tối Tuấn Phong cõng Khả Hân về bởi vì cô đã quá mệt mỏi.
Khánh Kỳ (hoảng hốt) : Khả Hân làm sao zậy?
Tuấn Phong : Cô ấy chỉ mệt quá thôi, cô để cổ nghỉ ngơi thì sẽ ko sao?
Huỳnh Thiên : Tại sao anh lại ở đây?
Tuấn Phong : Tôi qua đây bàn chuyện làm ăn.
Huỳnh Thiên: Có phải anh cũng giống Quốc Minh cũng yêu Khả Hân.
Tuấn Phong : Phải, nhưng tôi cũng nói cho anh biết tôi ko nhường cổ cho anh đâu, cũng sẽ ko để anh làm tổn thương cổ. Chuyện của anh tôi đã biết hết rồi, anh hãy giải quyết đi đừng để Khả Hân phải buồn.
Huỳnh Thiên : Chuyện của tôi ko liên quan đến anh. Bạn gái tôi tôi tự biết chăm sóc ko cần anh nhiều chuyện.
Tuấn Phong : Khánh Kỳ, tôi về trước chừng nào Khả Hân tỉnh lại cô cho tôi biết nha, tôi ở phòng đối diện.
Khánh Kỳ (nhìn Huỳnh Thiên) : Ở đây cũng ko còn chuyện của anh, ra rồi nhớ đóng cửa.
Huỳnh Thiên : Nè…
-Tối hôm đó Khả Hân ngủ cùng với Khánh Kỳ, đến nữa đêm thì Khả Hân giật mình thức giấc
Khánh Kỳ (lau trán cho Khả Hân) : Sao cô đổ nhiều mồ hôi zậy? Nằm mơ thấy ác mộng sao?
Khả Hân : Tôi…tôi nhìn thấy anh Tuấn Phong..ảnh xảy ra chuyện rồi.
Khánh Kỳ : Anh Tuấn Phong, xảy ra chuyện gì.
Khả Hân : Tôi nhìn thấy..
P/s Thật ra Khả Hân đã thấy nhìn thấy gì, sự hiểu lầm của Huỳnh Thiên và Khả Hân có giải tỏa được ko Chương 10 Linh cảm
Khả Hân (thắc mắc) : Sao mọi người ai cũng một phòng, tại sao tôi và anh lại ở chung zậy?
Huỳnh Thiên (gian manh) : Mục đích của chúng ta lần này qua Nhật chính là dẹp tan những tin đồn hôm trước, cho nên anh và em đương nhiên là phải ở cùng một phòng rồi (nói sát vào lỗ tai cô) anh ko làm gì em đâu.
Khả Hân (sờ vào lỗ tai rùng mình) : Anh mà dám tôi sẽ biến anh thành thái giám ngay (cười nghiến răng).
-Huỳnh Thiên cùng mọi người lên lầu chưa được bao lâu thì Tuấn Phong cũng đến đặt phòng, họ cùng ở một tầng phòng, Khả Hân và Huỳnh Thiên đối diện phòng của Tuấn Phong. Sau khi nhận phòng xong thì mọi người đi ăn tối rồi ai về phòng nấy.
Huỳnh Thiên (đóng cửa phòng lại) : Bây giờ chỉ còn có hai chúng ta thôi (tiến tới gần Khả Hân)
Khả Hân : Nè, anh định làm gì zậy hả?
Huỳnh Thiên (ngã đè lên người cô) : Em nói xem, hai người yêu nhau cùng vào một khách sạn, cùng ở chung một phòng họ sẽ làm gì (gương mặt nham nhở)
Khả Hân : Nếu anh dám động tay động chân tôi nhất định sẽ để cho anh chết một cách thê thảm.
Huỳnh Thiên (buông Khả Hân ra cười) : Sao em ko bị lây động trước sự hấp dẫn của anh zậy?
Khả Hân (nhanh chóng ngồi dậy) : Có bị điên mới thích anh.
Huỳnh Thiên (cầm gối) : Tối nay anh ngủ ở ghế sofa, cái giường nhường lại cho em.
Khả Hân (nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc) : Ko biết có ý đồ đen tối gì ko nữa? (nghĩ thầm)
Huỳnh Thiên : Đi ngủ sớm đi, em yên tâm anh là quân tử ko thừa nước đục thả câu đâu (nằm dài trên ghế).
-Đêm hôm đó Khả Hân ko sao ngủ được cô hết lăn bên này lại lăn bên kia ko biết có phải vì ko có Khánh Kỳ bên cạnh ko? Cô nhìn thấy Huỳnh Thiên ngủ rất ngon lành.
Khả Hân (lấy mền đắp cho Huỳnh Thiên) : Nhìn kỹ tên Đê Tiện này cũng rất đẹp trai, ít ra khi anh ấy ngủ rất đáng yêu cứ như là chú cừu non vậy(cô nghĩ thầm rồi mỉm cười tít mắt).
-Khả Hân đóng cửa ra ngoài sảnh khách sạn ngồi.
Tuấn Phong (vừa mở cửa ra) : Người đó ko phải là Khả Hân sao? Tại sao cô ấy lại ở đây (đi ra ngoài)
Khả Hân (đang uống café) : Anh Tuấn Phong, tại sao anh lại ở đây (ngạc nhiên)
Khả Hân : Anh qua đây bàn công việc, còn em (nụ cười trầm ấm)
Khả Hân : Anh cũng biết bài báo hôm trước đó, nên em phải qua Nhật cùng Huỳnh Thiên để dẹp tin đồn đó.
Tuấn Phong (lo lắng) : Em đi một mình với anh ta sao?
Khả Hân (xua tay) : Ko có, em đi cùng Khánh Kỳ
Tuấn Phong : Sao giờ này em còn chưa ngủ, đã vậy còn uống café ko sợ thức trắng đêm nay hả?
Khả Hân : Em ko ngủ được, định xuống đây uống gì đó nhưng lại ko biết nên uống cái gì em thấy người ta đều gọi café nên em cũng gọi.
Tuấn Phong (cười) : Uống café ko tốt đâu (ra hiệu cho phục vụ) anh làm ơn cho tôi một ly cacao nóng.
Khả Hân : Anh đã kêu thức uống rồi mà.
Tuấn Phong : Là gọi cho em đó, uống cacao nóng sẽ dễ ngủ hơn, còn café này em ko được uống nữa, tịch thu! (kéo ly café về phía mình)
Khả Hân (cười) : Anh cũng rất biết quan tâm người khác, cám ơn anh.
Tuấn Phong : Trên sân thượng của khách sạn này có chỗ ngắm sao rất đẹp, hay là anh đưa em lên đó ngắm sao nha.
Khả Hân (cười) : Cũng được, dù sao em cũng ko ngủ được.
-Tuấn Phong đưa Khả Hân lên sân thượng ngắm sao, trên đây bố trí rất nhiều ghế đá chẳng khác gì một công viên, có nhiều cặp tình nhân cùng đến đây ngắm sao? Tuyết rơi lất phất.
Khả Hân : Ở đây rất đẹp, anh đã đưa Mỹ Ngọc đến đây chưa.
Tuấn Phong (thoáng buồn) : Vẫn chưa, anh định sau khi đám cưới sẽ cùng cổ qua đây hưởng tuần trăng mật nhưng chưa gì thì….
Khả Hân (nheo mắt nhún vai) : Xin lỗi, em ko cố ý đâu.
Tuấn Phong : Ko sao mà (cười) có lẽ Ngọc Trang nói đúng quá khứ là quá khứ anh ko thể cứ nhốt mình trong cái lồng sắt vô hình đó được, bởi vì anh phải trận trọng người trước mắt anh ko muốn để mất người đó thêm một lần nữa.
Khả Hân (cười) : Có những chuyện ko phải do mình làm chủ nhất là chuyện tình cảm, em tin Mỹ Ngọc cũng ko muốn anh dằn vặt mình như zậy đâu.
Tuấn Phong (cởi áo khoác) : Em khoác thêm áo đi, trời lạnh lắm.
Khả Hân : Cám ơn!
Mọi người : Sao băng kìa, mau ước đi.
Khả Hân : Sao bằng thì có gì là lạ đâu, trước đây em thấy ông ấy hoài, người gì mà khó tính.. (bĩu môi)
Tuấn Phong : Em nói sao..(thắc mắc)
Khả Hân : À ko? Ý em là…là tại sao mọi người thấy sao băng lại ước…ở đây có tục lệ kỳ lạ đó sao?
Tuấn Phong : Không biết có phải là tục lệ hay ko? Các cô gái đều như zậy, mỗi khi thấy sao băng đều cầu nguyện.
Khả Hân : Zậy nó có linh nghiệm ko?
Tuấn Phong : Anh cũng ko biết nhưng nếu thành tâm thác tín thì sẽ được mà.
Khả Hân : Zậy em cũng sẽ cầu nguyện (nhắm mắt lại một lát rồi mở mắt ra)
Tuấn Phong : Em cầu nguyện gì zậy?
Khả Hân : Em hy vọng một ngày nào đó anh Tuấn Phong sẽ tìm được một cô gái mà anh yêu và cô ấy cũng yêu anh, hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc (cười tít mắt)
Tuấn Phong (cười) : Nhưng sao băng đã qua rồi, liệu điều ước của em có linh nghiệm ko?
Khả Hân : Zậy điều ước của em ko phải là uổng phí rồi sao? Ko được em nhất định phải đợi sao băng xuất hiện một lần nữa để cầu nguyện. Nhưng nếu không có sao băng cũng không sao, khi nào về trển em nói với ông ấy là được rồi (nhìn lên bầu trời).
Tuấn Phong : Ông ấy là ai?
Khả Hân : Thì là sao băng đó (thấy Tuấn Phong nhìn mình). Mà em có nói anh cũng không hiểu đâu…(ngước nhìn lên trời rồi cười)
Tuấn Phong : Khả Hân à (cô vừa quay lại thì Tuấn Phong đã hôn cô) thật ra em ko cần phải đợi sao băng xuất hiện lâu như zậy đâu bởi vì điều ước của em đã thành hiện thực rồi. Anh đã tìm được cô gái mà anh yêu nhưng cô ấy có yêu anh hay ko thì anh cũng ko biết.
-Khả Hân ko nói lời nào hai người nhìn nhau rất lâu tới trời sáng.
Huỳnh Thiên (mở cửa) : Mới sáng sớm em đi đâu zậy? anh còn tưởng em bị mấy ông sumo Nhật bắt đi rồi chứ.
Khả Hân : Ko thèm nói với anh.
Huỳnh Thiên (đóng cửa lại) : Em mau đi thay đồ đi anh đưa em đi ăn susi, em ko biết đâu susi ở Nhật là nỗi tiếng nhất đó, ko thì anh đưa em đi ăn hải sản sống với mù tạt (chép miệng) bảo đảm em ăn một lần sẽ nhớ mãi.
Khả Hân (nghi ngờ) : Có thật là hấp dẫn như anh nói ko?
Huỳnh Thiên : Anh có thể nói dối với cả thế giới nhưng sẽ thành thật với một mình em. Mau thay đồ đi nếu ko thì hết đấy.
-Huỳnh Thiên đưa Khả Hân đi dạo hết chỗ này đến chỗ khác, cùng nhau đi ăn susi và ăn hải sản anh còn cùng cô trượt tuyết nữa. Hai người cười nói rất vui vẻ. Suối nước nóng.
Khánh Kỳ : Khả Hân lên thôi, cô ngâm nước nóng nhiều quá sẽ nhăn da đó.
Khả Hân : Cô lên trước đi, ngâm ở đây rất thoải mái, tôi ngâm một lát sẽ lên mà.
Khánh Kỳ : Nhưng đây là chỗ tắm chung nam nữ tôi chỉ sợ có ai vào đây thì..
Khả Hân : Giờ này trễ rồi ko ai vô nữa đâu mà (thấy Khánh Kỳ cứ cằn nhằn) Hajzzz! hay là zậy đi, cô thay đồ xong thì tới tôi.
Khánh Kỳ : Được rồi! Sợ cô quá.
-Khả Hân cười tinh nghịch, cô ngả lưng vào vách đá vừa ngâm vừa nhắm mắt cảm giác sự thoải mái.
Khánh Kỳ (vỗ vai Khả Hân) : Lên thôi cô nương, định ngủ ở đây sao?
Khả Hân (đứng lên): Biết rồi
-Khi Khả Hân đứng lên thì đúng lúc đó có một người đang lấy chiếc khăn mặt xuống và…
Khả Hân (hét thất thanh) : Á..á..á..á!
-Phòng Huỳnh Thiên.
Khả Hân : Tên Đê Tiện, tại sao anh lại đến suối nước nóng chứ. Anh rình mò gì ở đó hả?
Huỳnh Thiên : Suối nước nóng là để người ta ngâm mình, tắm rửa, anh đương nhiên là phải đến đó rồi, với lại đó là bồn tắm dành cho nam lẫn nữ mà.(hai người ngồi hai cạnh giường quay lưng vào nhau)
Khả Hân : Zậy tại sao anh ko lên tiếng chứ.
Huỳnh Thiên : Anh ngâm một hồi tự nhiên thấy buồn ngủ, khi thức dậy thì thấy em…
Khả Hân : Anh…đúng là tức chết mà (thấy Huỳnh Thiên cười khúc khích) Anh đang cười gì đó.
Huỳnh Thiên : Ko có, anh đâu có cười.
Khả Hân (kéo Huỳnh Thiên đứng lên) : Tôi có một chuyện muốn hỏi anh (ánh mắt hình viên đạn) lúc nãy anh đã thấy những gì rồi, thấy tới đâu, thành thật trả lời đi.
Huỳnh Thiên (e ngại) : Phải nói thật hả?
Khả Hân (quả quyết) : Phải! Nói thật.
Huỳnh Thiên (nhìn từ trên xuống dưới) : Anh nhìn thấy nó rất trắng, tuy hơi nhỏ nhưng rất đẹp lại sáng nữa (cười)
Khả Hân (tán vào mặt Huỳnh Thiên) : Anh đúng là Đê Tiện mà!
Huỳnh Thiên : Ko phải chứ, em kêu anh nói thật mà.
Khả Hân : Nhưng ai kêu anh nói bậy.
Huỳnh Thiên : Anh nói bậy hồi nào, ý anh nói sợi dây chuyền của em rất trắng, mặt dây chuyền thì hơi nhỏ nhưng đẹp và lấp lánh.
Khả Hân (nghi ngờ) : Anh nói thật hả?
Huỳnh Thiên : Chứ em nghĩ như thế nào? Còn nữa sau này em có thể đừng đánh vào mặt anh được ko, anh còn phải nhờ vào gương mặt này kiếm tiền đó
Khả Hân (bối rối) : Tôi..tôi..(đánh trống lảng) ngoài ra anh còn thấy gì nữa.
Huỳnh Thiên (ngại ngùng) : Thì thấy những thứ ko nên nhìn thấy (thấy Khả Hân đang nhìn mình) à ko anh nói giỡn, anh ko thấy gì hết. Hết rồi..thật đó anh ko gạt em đâu.
Khả Hân : Tha cho anh đó (đi ra ngoài)
Huỳnh Thiên : Em định đi đâu zậy?
Khả Hân : Ko liên qua đến anh, cấm anh làm phiền tôi (đóng cửa cái rầm).
Khánh Kỳ : Sao rồi, cô giải quyết mọi chuyện với Huỳnh Thiên xong chưa.
Khả Hân : Xong rồi, anh ta nói ko thấy gì hết? Nhưng tôi cứ cảm thấy anh ta đang nói xạo?
Khánh Kỳ : Nếu như anh ta nói thấy hết chắc cô ko tha cho anh ta đâu?
Khả Hân : Lúc đó tôi sẽ giết chết hắn.
Khánh Kỳ (nghĩ thầm) : Cho nên anh ta làm sao dám nói thật
Khả Hân : Cô đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đi dạo đi ở đây một lát nữa tôi sẽ điên lên đó.
-Cốc, cốc, cốc!
Huỳnh Thiên (mừng rỡ, mở cửa) : Mới đây đã về rồi sao? Nhớ anh hả (ngạc nhiên)
Trần Hồng : Sao zậy, thấy em ko vui sao?
Huỳnh Thiên (định đóng cửa lại thì Trần Hồng đã lấy tay chặng cửa) : Cô đến đây làm gì? Ở đây không quan nghinh cô?
Trần Hồng : Thì người ta nhớ anh nên mới từ Việt Nam lặn lội sang Nhật tìm anh.
Huỳnh Thiên : Bây giờ gặp rồi cô về đi.
Trần Hồng : Sao anh hằn học với em zậy? Sự ga lăng hàng ngày của anh đâu mất rồi, ko mời người ta vào trong ngồi sao, nếu ở đây phóng viên chụp hình được thì rắc rối cho anh đó.
Huỳnh Thiên : Bây giờ cô vào trong ngồi rồi, có gì thì nói nhanh cửa ngoài kia đang đợi cô.
Trần Hồng : Đã mấy tuần ko gặp cũng ko liên lạc gì có phải anh có bạn gái mời rồi quên người ta ko?
Huỳnh Thiên : Lúc trước tôi và cô chỉ là vui chơi qua đường với lại giữa chúng ta cũng ko xảy ra chuyện gì, cho nên cô đừng làm phiền tôi nữa.
Trần Hồng (nhãy qua ngồi sát vào Huỳnh Thiên) : Em biết là anh chỉ lấy con nhỏ đó để dẹp tin đồn thôi, anh làm sao thích mẫu người như cô ta được. Có phải ko (quyến rũ)
Huỳnh Thiên (đẩy ra rồi đứng lên) : Cô làm ơn tự trọng một chút. Ko còn gì nữa thì cô làm ơn về đi.
Trần Hồng (bâu cổ Huỳnh Thiên) : Em biết anh từ chối lấy lệ thôi, ở đây ko có ai, anh cũng ko cần giả bộ thanh cao như zậy?
Huỳnh Thiên (cố kéo tay Trần Hồng ra) : Cô buông ra (vô tình bị té xuống giường)
Trần Hồng (nằm đè lên Huỳnh Thiên) : Anh vô tình hay cố ý đây..
-Cạch! Cánh cửa mở ra cả Trần Hồng và Huỳnh Thiên đều quay về phía cảnh cửa.
Khả Hân (ko rời mắt hai người) : Tên Đê Tiện! anh đang làm gì zậy? (giọng nói lắp bắp)
Huỳnh Thiên (đẩy mạnh Trần Hồng ra chạy lại chỗ Khả Hân) : Ko có, Khả Hân em nghe anh nói, mọi chuyện ko như em nghĩ đâu, anh và..
Khả Hân (nhìn Huỳnh Thiên dường như mất hồn) : Anh ko cần phải giải thích. Tôi về định lấy áo khoác thôi, nhưng bây giờ thì ko cần nữa (chạy đi thật nhanh)
Khánh Kỳ : Khả Hân…
Huỳnh Thiên (chạy theo níu Khả Hân lại) : Em nghe anh giải thích đã.
Khả Hân : Anh còn định giải thích gì nữa, là tôi chính mắt nhìn thấy anh và cô ta cùng nằm trên giường..Anh xem tôi là con ngốc sao?
Huỳnh Thiên : Trước khi em phán tội tử hình cho anh thì ít ra cũng phải nghe anh nói đã.
Khả Hân (nói lớn tiếng) : Chẵng lẽ anh định nói cô ta quyến rũ anh sao?
Huỳnh Thiên : Sự thật là zậy mà, có những chuyện em nghe thấy tận tai nhìn thấy tận mắt đó chưa chắc đã là sự thật.
Khả Hân : Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy. Bản chất vẫn là bản chất, tôi nghĩ anh sẽ thay đổi sẽ thành thật với tình yêu nhưng thì ra ko phải. Vỡ kịch này tôi ko diễn nữa anh tìm người khác làm bạn gái của anh đi (quay người bõ đi).
Huỳnh Thiên (kéo tay lại) : Khả Hân!
Khả Hân (tán vào mặt Huỳnh Thiên) : Anh đừng làm phiền tôi nữa (chạy đi thật nhanh) tôi ko muốn nhìn thấy anh.
-Huỳnh Thiên như chết đứng tại chỗ, anh cảm thấy lòng mình rất đau, anh biết bây giờ có nói gì Khả Hân cũng ko tin.
Khả Hân (đứng vị vào lang can của một cái cầu) : Tại sao mình lại tức giận vì anh ta chứ, tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi thấy anh ta thân mật cùng với cô gái khác (khóc).
Tuấn Phong (khoác áo khoác cho cô) : Cãi nhau với Huỳnh Thiên hả?
Khả Hân (quẹt nước mắt) : Tại sao anh ở đây.
Tuấn Phong : Lúc nãy anh đi bàn công việc tình cờ thấy em đang chạy đi nên đuổi theo em đến đây. Ko sao chứ!
Khả Hân (nghẹn ngào) : Ko có gì.
Tuấn Phong : Có phải em ko xem anh là bạn ko?
Khả Hân (vừa nói vừa khóc) : Em cũng ko biết tại sao em lại giận tên Đê Tiện đó, rõ ràng em ko có tư cách trách anh ta, em chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh ta mà thôi.
Tuấn Phong : Có phải em yêu Huỳnh Thiên ko?
Khả Hân : Em cũng ko biết, em chỉ cảm thấy anh ta đang gạt em, anh ta nói muốn em giúp anh ta dẹp tin đồn, một mực nói với em anh ta và cô người mẫu đó ko có gì. Nhưng những gì anh ta nói với em đều là giả dối.
Tuấn Phong : Em giận Huỳnh Thiên là tại vì em cảm thấy anh ta gạt em, lợi dụng em.
Khả Hân : Em cũng ko biết, bây giờ em ko muốn nhắc đến anh ta nữa.
-Tuấn Phong đưa khăn giấy cho cô chỉ im lặng đứng bên cạnh. Tối Tuấn Phong cõng Khả Hân về bởi vì cô đã quá mệt mỏi.
Khánh Kỳ (hoảng hốt) : Khả Hân làm sao zậy?
Tuấn Phong : Cô ấy chỉ mệt quá thôi, cô để cổ nghỉ ngơi thì sẽ ko sao?
Huỳnh Thiên : Tại sao anh lại ở đây?
Tuấn Phong : Tôi qua đây bàn chuyện làm ăn.
Huỳnh Thiên: Có phải anh cũng giống Quốc Minh cũng yêu Khả Hân.
Tuấn Phong : Phải, nhưng tôi cũng nói cho anh biết tôi ko nhường cổ cho anh đâu, cũng sẽ ko để anh làm tổn thương cổ. Chuyện của anh tôi đã biết hết rồi, anh hãy giải quyết đi đừng để Khả Hân phải buồn.
Huỳnh Thiên : Chuyện của tôi ko liên quan đến anh. Bạn gái tôi tôi tự biết chăm sóc ko cần anh nhiều chuyện.
Tuấn Phong : Khánh Kỳ, tôi về trước chừng nào Khả Hân tỉnh lại cô cho tôi biết nha, tôi ở phòng đối diện.
Khánh Kỳ (nhìn Huỳnh Thiên) : Ở đây cũng ko còn chuyện của anh, ra rồi nhớ đóng cửa.
Huỳnh Thiên : Nè…
-Tối hôm đó Khả Hân ngủ cùng với Khánh Kỳ, đến nữa đêm thì Khả Hân giật mình thức giấc
Khánh Kỳ (lau trán cho Khả Hân) : Sao cô đổ nhiều mồ hôi zậy? Nằm mơ thấy ác mộng sao?
Khả Hân : Tôi…tôi nhìn thấy anh Tuấn Phong..ảnh xảy ra chuyện rồi.
Khánh Kỳ : Anh Tuấn Phong, xảy ra chuyện gì.
Khả Hân : Tôi nhìn thấy..
P/s Thật ra Khả Hân đã thấy nhìn thấy gì, sự hiểu lầm của Huỳnh Thiên và Khả Hân có giải tỏa được ko Chương 10 Linh cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.