Một Trăm Phần Trăm

Quyển 6 - Chương 2: Hy Vọng Loé Sáng (1)

Shevaanh

18/03/2014

31/1/2013, ca làm việc của hắn kết thúc. Ngồi trên trực thăng bay về đất liền mà lòng Hoàng ngổn ngang trăm mối . Nếu không có tai nạn bất ngờ ngoài ý muốn xảy ra trên giàn , chắc gã cùng chưa phát hiện ra khả năng đặc biệt của mình . Vấn đề là , hắn nên sử dụng nó vào việc gì ? nếu chỉ mãi là một anh supevisor thì chắc hắn cũng chẳng cần có nó để làm gì cả ...

Đây là lần ra biển cuối cùng của Hoàng . Bắt đầu từ nay , hắn sẽ chính thức chuyển về làm trong viện Dầu Khí ở ngoài Hà Nội , không cần phải nay đây mai đó nữa .

12h trưa hôm đó , Hoàng đi tàu cánh ngầm về Vũng Tàu , trả phòng rồi về lại Sài Gòn . Hắn vừa xách vali ra cửa thì thấy Thuý đã đứng ngoài đó từ bao giờ . Hoàng mỉm cười nhìn cô bé hỏi :

-Đứng đây làm gì ? Sao không vào nhà ngồi ?

Thuý đưa tay vuốt tóc nhìn gã một hồi rồi hỏi :

- Anh.. phải về vội thế à ? ba em tối nay có làm cơm tạm biệt anh mà , nán lại một hôm nữa không được sao ?

Hoàng nhún vai lắc đầu đáp :

- Thôi cho anh gửi lời cám ơn và hỏi thăm sức khoẻ hai bác , ăn uống để khi khác cũng được . Anh đã đặt vé máy bay rồi . Ra tết anh vào Sài Gòn chơi , nhất định sẽ ghé qua đây mà . Năm sau ra trường rồi hả ? Lần tới nhất định phải dẫn bạn trai tới cho anh coi mặt đấy nhé !

Thuý bối rối cúi đầu , mỉm cười gượng gạo . Trong khu tập thể này , cô chỉ chơi thân với mỗi mình Hoàng , nay thấy hắn đột ngột ra đi thì không khỏi hụt hẫng .

- Anh Hoàng !

Hoàng đã đi tới trước cửa thang máy, nghe tiếng Thuý gọi mình thì ngạc nhiên quay đầu lại . Thuý đứng từ xa bắc hai tay lên làm loa nói lớn :

- Anh hứa ra tết về đây chơi rồi đấy nhé ! Phải có quà nữa đấy , nhớ chưa hả ?

Hoàng mỉm cười gật đầu , giơ tay lên vẫy với cô bé rồi bước vào thang máy , đi thẳng .

------------------------------

Từ ngày Hoàng chuyển công tác vào trong viện Dầu Khí ngoài Hà Nội tới giờ cũng đã được hơn hai tháng . Lương ở đây tuy không cao như trong nam song được cái gần nhà , so với việc cả năm phải lênh đênh ngoài biển thì dễ chịu hơn nhiều . Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn không hài lòng , đó là ở ngoài này ít có cơ hội được ..nhậu thoải mái và thường xuyên như trong nam .

Ngay ngày đầu tiên trở về , hắn đã được mấy sinh viên được mình hướng dẫn thực tập trên giàn lần trước gọi đi nhậu . Vài ngày sau , tới lượt Hương và Sơn , hai đứa được hắn cứu trên giàn gọi tới mời hắn về nhà ăn cơm . Hương sau khi biết số nhà của gã thì đi taxi đến đón , làm hắn không đi cũng chẳng được .

Nhà của Hương ở tận Chùa Bộc , đi taxi mất gần tiếng đồng hồ mới tới nơi . Theo như lời Hương kể thì cô bé ở nhở nhà chị họ từ năm lớp mười , nhà chỉ có mỗi hai chị em . Taxi dừng trước một căn nhà ba tầng tương đối khang trang ở sâu trong ngõ . Hoàng bước chân vào nhà , thấy chỗ nào cũng sạch sẽ tinh tươm , gọn gàng ngăn nắp thì không khỏi cảm thán . Đúng là có bàn tay phụ nữ có khác .

- Chị em không có ở nhà à ?

Hoàng nhìn thoáng qua đủ thứ rau quả và thức ăn đặt trong bếp , thuận miệng hỏi . Hương vừa pha trà vừa nhanh nhảu đáp :

- Đâu có , chị em dạo này ở nhà suốt mà , chắc đi đâu đó thôi , chị Hằng ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ...

Có tiếng trả lời vọng xuống từ trên gác . Một người phụ nữ mặc áo len màu xanh nhạt để tóc xoã ngang vai chậm rãi đi xuống , đôi mắt vừa quét qua chỗ vị khách đang ngồi bên dưới thì mở lớn đầy vẻ ngạc nhiên . Hoàng cũng hơi giật mình khi nhìn rõ dung mạo của cô ta . Một cảm giác vô cùng thân thuộc chợt dấy lên trong tâm trí gã .

Hai người nhìn nhau với vẻ sững sờ mất mấy giây . Hương chỉ tay về phía Hoàng giới thiệu :

- Chị Hằng , đây là anh Hoàng mà em kể cho chị nghe lần trước ấy . Anh Hoàng , đây là chị họ em . Hai người quen nhau từ trước rồi à ?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt chị họ , Hương không khỏi đắc ý , mỉm cười nói tiếp :

- Thế nào , chị Hằng ? Em nói không sai chứ ? Đã bảo rồi mà chị cứ không chịu tin cơ ? Gióng anh Lâm như hai giọt nước đúng không nào ?

Hẳng sau khi định thần lại thì bước từ trên cầu thang xuống , ngồi đối diện với Hoàng rồi rót trà cho gã , bắt chuyện :

- Đúng là trùng hợp thật , hoá ra cậu lại là người hướng dẫn cho em họ tôi . Lúc nghe nó kể về cậu , tôi cũng hơi ngờ ngợ rồi . Chúng ta kể ra cũng có duyên phết đấy chứ nhỉ ?

Hoàng vẫn chưa hết bàng hoàng , tay cầm chén trà hết nâng lên rồi lại đặt xuống . Không hiểu sao , khi đối diện với người phụ nữ này , hắn cảm thấy mình cứ như là một chàng trai vừa mới biết yêu vậy , vụng về và luống cuống , chẳng làm gì được nên hồn .Hắn đã từng gặp qua nhiều người con gái còn xinh đẹp hơn người phụ nữ trước mắt này mấy lần , nhưng đều không có cảm giác như lúc này .



- Chị .. à , lúc đó em cứ tưởng là chị đã ..

Người phụ nữ kia nghe hắn nhắc tới chuyện cũ ở bệnh viện thì sắc mặt có vẻ không được tự nhiên , gượng cười nói :

- Chuyện đó ...nói ra thì dài lắm , bệnh cấp tính ấy mà . Thôi đừng nhắc tới nó nữa . Cậu ngồi đây uống nước, tôi đi chuẩn bị một chút .

Hoàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm , trong đầu vẫn thấy có cái gì đó không đúng cho lắm . Lúc đó hắn đã cẩn thận kiểm tra , mạch của cô ta rõ ràng đã ngừng đập , sao bây giờ lại ...

Do món chính hôm nay là nồi lẩu nên công việc chuẩn bị chẳng mất bao lâu thì hoàn tất . Hoàng , Hằng , Hương và Sơn -bạn trai cô bé ngồi quây quần bên cái bếp điện , vừa ăn vừa trò chuyện .

- May mà nhờ có cậu , không thì cái Hương chắc năm nay mất ăn tết rồi . Con bé này tính tình bộp chộp , lại ít tiếp xúc với bên ngoài , có gì thì cậu bỏ qua cho nó nhé .

Hằng vừa gắp cho Hoàng một miếng đùi ếch vừa nói . Hắn cười đáp :

- Có gì đâu , em cũng đã nhận biết bao đợt sinh viên vào thực tập rồi , song những chuyện như vậy thì đúng là hiếm lắm mới gặp . Việc này liên quan tới chính sinh mạng của mình , không tự lo thì ai lo cho cơ chứ ? Song chắc là Hương nó sau này dự định làm ở trên bờ đúng không ? Con gái con đứa đi xa làm gì cho nó khổ ?

Hằng lấy tay vuốt mấy sợi tóc mai loà xoà trên trán , lắc đầu đáp :

- Cho nó học theo sở thích vậy thôi , chứ cũng đã có dự định gì đâu . Chắc là ở nhà lấy chồng thôi ,tôi cũng rảnh nợ .

Sơn , bạn trai Hương ngồi cạnh nghe vậy thì cười toét miệng . Hương thì trái lại , giẫy nẩy lên như đỉa phải vôi :

- Em đã nói bao nhiêu lần với chị rồi . Em phải lo kiếm công việc ổn định đã , chuyện chồng con để sau này hẵng tính .

Ngồi được gần một tiếng thì Hằng cáo lui rồi đứng dậy , bảo là phải đi đón con . Hoàng thấy thế thì nhất thời chưng hửng . Hương nhìn theo bóng của chị họ cho tới khi khuất hẳn mới nhẹ giọng nói :

- Chị em hiện đang sống ly thân với đứa con trai tám tuổi .. Cũng tại vụ đó nên chị ấy không tới bệnh viện làm được nữa , nghĩ cũng tội ..

- Vụ gì ? Hoàng hỏi .

- À không , không có gì .. Hương giật mình lắc đầu đáp . Hoàng nhíu mày nhìn cô bé với vẻ ngờ vực . Do chủ nhà đã đứng lên , hắn cũng không hứng thú ngồi lâu hơn nữa . 7h tối , Hoàng hí hửng ra về với "chiến lợi phẩm " là số điện thoại cùng Fb của chị họ Hương . Không hiểu sao , hắn rất có hứng thú với người phụ nữ này . Đã rất lâu rồi hắn mới tìm lại được cái cảm giác ấy , cái cảm giác mà ngày xưa gã tìm thấy ở Phương Anh - Vợ cũ và cũng là mối tình đầu của mình .

Chẳng lẽ ... mình thực sự đã chú ý tới cô ta rồi sao ? Hoàng ngửa mặt nhìn trời đêm lạnh giá , miệng khẽ lẩm bẩm . Hắn hít một hơi dài rồi ghé qua quầy bán thẻ điện thoại , tối nay lại có việc để làm rồi đây ....

-----------------------------------

Không thể không nói , việc bị "chủ thần" bất thình lình ném vào thế giới phim kinh dị đúng là chẳng dễ chịu chút nào , ít ra thì với Hiệp cũng là như vậy . Hắn đã mất bao công sức tương kế tựu kế mãi mới lừa được người yêu vào nhà nghỉ với lý do .. buồn đi vệ sinh , song còn chưa kịp làm gì thì đã thấy cái bục màu trắng vô hồn kia hiện ra trước mắt rồi .

- ******** ,********* , Chọn lúc nào không chọn , lại chọn đúng lúc này ! Tính chơi khăm bố mày à ? Hừ hừ , hừ hừ , hừ hừ hừ hừ ...

Hiệp giãy lên như đỉa phải vôi , miệng sùi bọt mép . Song mấy người Hoàng lúc này cũng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm đến gã nữa . Họ đang nhìn về phía mấy người mới , trong lòng như có một viên đá tảng nặng mấy trăm cân đè nặng vậy . Nhiệm vụ lần này " chủ thần " không ngờ đưa tới tận 6 người mới , điều đó có nghĩa là .. bộ phim hoặc truyền thuyết sắp tới mà bọn họ phải đương đầu sẽ có độ khó là 15* , tương đương với " The Ring " ngày trước ...

Lập nhìn mấy người mới bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác trước mặt , trán đổ mồ hôi ngồi bệt xuống đất . Hắn vừa thở hổn hển vừa lắp bắp :

- Mười lăm người ... là 15 người đấy ! The Ring lần trước cũng 15 người ...ôi , giờ nghĩ lại thì tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có thể sống sót qua được cái bộ phim kinh khủng đó nữa . Thôi rồi , giấy bút, giấy bút đâu rồi ? viết di chúc ngay từ bây giờ may ra còn kịp ...

Thư Lệ , Hiệp Và Thắm thấy Lập ngày thường vẫn là người lạc quan nhất, song giờ lại tuyệt vọng đến vậy thì khuôn mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên . Hoàng thấy cả ba người đều quay sang nhìn mình thì cười khổ nói :

- Ba người tới sau nên không biết .. trước đây tôi , Hoài My và Lập từng tham gia một bộ phim có độ khó 15 người , đó là "The Ring " . Bộ phim đó lúc đầu có tất cả là 15 người , song khi hoàn thành thì chỉ có tôi , Hoài My , Lập , Phúc và một người nữa sống sót mà thôi . Đấy là do có sự trợ giúp của người ngoài nên năm người chúng tôi mới thoát được sự truy sát của Sadako , oan hồn trong phim đấy , nếu không thì ..chắc chắn là T12 - Việt Nam Đội đã đoàn diệt hết trong bộ phim đó rồi . Lần này ...

Hắn nói tới đây thì dừng lại , thở dài ảo não . Thực ra trong The Ring , bốn người bọn hắn có thể bảo trì được tính mạng được tới lúc Trương Chấn Vũ tìm tới là nhờ công rất lớn của Phúc . Lần này đã không còn có trí tuệ của gã làm chỗ dựa nữa , việc bi quan là khó tránh khỏi . Nên biết , mặc dù thực lực của bọn hắn tới giờ đã được nâng cao lên rất nhiều, nhưng nếu phải đối chiến với Sadako thì kết cục vẫn chỉ là chết chắc ...

Ba người còn lại nghe hắn nói thế thì sởn tóc gáy , mặt cắt không còn hột máu . Hoàng dứt lời thì nhìn về phía mấy người mới lần này , song khi thấy không có mặt Hằng thì lòng chùng hẳn xuống . Hắn vội nhắm mắt liên lạc với " chủ thần " . Đúng là Hằng đã được người khác hồi sinh , còn là ai thì chủ thần không chịu tiết lộ . Hoàng khẽ thở dài . Hằng được hồi sinh là chuyện vui , đáng lẽ hắn phải nên mừng mới phải ... song không hiểu sao trong lòng gã bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng hụt hẫng , cả người cứ như đi trên mây vậy .



- Đây là đâu ? Mấy anh chị tụ tập lại chỗ này làm cái gì vậy ?

Một phụ nữ trung niên cất tiếng hỏi . Trong lúc mấy người Hoàng nói chuyện , bọn họ cũng đã tỉnh dậy , đang ngơ ngác quan sát mọi thứ xung quanh . Lần này chủ thần đưa tới ba nam ba nữ , trông bộ dáng đều tương đối phổ thông , có lẽ đều là dân lao động , nhìn qua thì cũng chẳng thấy ai có tố chất hay tiềm năng gì đặc biệt cả . Hoàng thở dài quay sang nhìn mấy người còn lại nói :

- Hoài My , giải thích sơ qua cho mấy người bọn họ đi . Bảo bọn họ khai báo rõ tính danh cùng sở trường , ai giác ngộ thì dẫn đi nhận chúc phúc của thần linh , không thì thôi . Tôi ra kia nghỉ một lát .

Hoài My như thường lệ lại là người đứng ra giải thích sơ qua về cái " thế giới thứ hai " ở đây cho tân nhân lần này . Một gã thanh niên đeo kính nhìn cô bằng ánh mắt coi thường nói :

- Định bịa chuyện để lừa chúng tôi sao ? Nếu đây chỉ là một màn tiếp thị rẻ tiền thì thôi ngay đi , lối ra ở đâu , hả ?

Tay này nói xong thì liền tự mình đi vòng quanh để tìm lối ra , một người nữ nữa cũng theo hắn mò mẫm khắp nơi . Chỉ có bốn người là tương đối có tinh thần hợp tác ở lại . Một gã thanh niên mặc áo kẻ caro , quần kaki , mặt non choẹt nhìn Hoài My ngập ngừng nói :

- Trần Quốc Cường , sinh viên năm hai , quê ở Vĩnh Phúc . Còn sở trường thì ... nếu chơi game cũng được tính là sở trường thì tôi đúng là rất có năng khiếu về mặt đó , bất kể game on hay off , chỉ cần nổi tiếng thì đều đã từng chơi qua , ví dụ như là ...

Hoài My thở dài xua tay ra hiệu cho hắn ngừng không nói nữa . Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc tương đối mát mẻ , mặt trang điểm rất đậm nói :

- Nguyễn Hồng Vân , hai mươi hai tuổi . Nghề nghiệp ... cứ tạm gọi là công chức đi . Sở trường : thời trang , đi du lịch .. sao , cho ta nhập đội được chứ hả ?

Một người đàn ông mặc quần bò áo phông , bộ dáng cao lớn , tóc vuốt keo nhìn Hoài My cười nói :

- Trần Mạnh Thắng ,hai mươi tư tuổi . Nghề nghiệp : bảo vệ ...Còn sở trường à ? xem nào , tôi cũng không biết sở trường của mình là gì nữa ..

Hoài My khẽ gật đầu . Cô đang định dẫn ba người này đi nhận chúc phúc thì một người nữa đứng ra nói :

- Cô gì ơi ,khoan đã .

Hoài My quay đầu lại , người vừa mới gọi cô lại là một phụ nữ để tóc ngắn , ăn mặc tương đối giản dị song không kém phần trang nhã . Người này khẽ ho một tiếng rồi nhìn thẳng vào mặt Hoài My hỏi :

- Nếu như chuyện cô vừa nói ban nãy là sự thật .. thì tôi có ba thắc mắc cần các anh chị giải thích . Một là , cô nói rằng mọi ký ức lẫn ghi chép dù vô tình hay cố ý của chúng ta về nơi này sau khi trở về thế giới hiện thức đều sẽ bị "chủ thần " can thiệp xoá bỏ hoàn toàn .. vậy còn các vật phẩm trong thế giới phim kinh dị thì sao ? Chúng ta có thể mang nó về đây được hay không ?

- Tất nhiên là được . Ngoài những trang bị chúng ta đã mang sẵn từ đây vào trong thế giới phim kinh dị .. " chủ thần " cũng sẽ dịch chuyển tất cả những gì chúng ta mang được trên người từ đó về đây . Vấn đề là cô cầm theo được bao nhiêu mà thôi . Hoài My đáp .

- Vậy những thứ đó có thể mang về thế giới hiện thực được không ? Kể cả những vật được đổi bằng điểm thưởng ở đây nữa ? Người phụ nữ tóc ngắn hỏi tiếp .

- Cái này .. Hoài My khẽ ngập ngừng . Vật phẩm được trao đổi ở đây thì rõ ràng là không mang về thế giới hiện thực được rồi , nhưng còn những thứ lấy từ trong phim kinh dị ra thì .. thực sự là cô chưa thử việc này bao giờ cả .

- Không thể được . Những thứ đó chỉ có thể dùng để mang vào những bộ phim kinh dị tiếp theo , nhưng tuyệt nhiên không thể cầm về thế giới hiện thực . Tôi đã từng mang vàng đổi lấy một ít Đô la ở bộ phim trước , nhưng cũng không mang về được . Hiệp mở miệng nói đỡ .

- Vậy thì lạ thật .. người phụ nữ tóc ngắn nói tiếp : Vừa nãy tôi đã thử liên lạc với "chủ thần " mà các bạn nói , thử hỏi xem có thể mang bất cứ vật trao đổi được ở đây về thế giới hiện thực hay không .. thì nhận được câu trả lời là : Chỉ riêng chiếc vòng cổ trên người gã đàn ông ngồi đằng kia là có thể mang về được mà thôi . Chẳng lẽ đó là ngoại lệ ? Hoặc là .. các người ngay từ đầu đã nói dối ?

Mấy người Hoài My nhất thời á khẩu , không biết trả lời ra sao , đành phải chạy ra gọi Hoàng tới để giải thích . Hắn ngạc nhiên nhìn người phụ nữ tóc ngắn trước mặt kỹ một lượt rồi nhẹ giọng nói :

- Đúng vậy , mặc dù chưa hiểu rõ nguyên nhân vì sao nhưng đây có lẽ là một trường hợp ngoại lệ ..thực ra còn rất nhiều thứ ở đây bọn tôi còn chưa biết rõ , cô còn điều gì cần hỏi nữa không ?

Người phụ nữ để tóc ngắn nhún vai nói tiếp :

- Thắc mắc thứ hai của tôi là về thứ được gọi là " kích hoạt giới hạn % cơ thể " của mấy người . Theo như lời cô gái này nói thì chúng tôi bây giờ bất quá cũng chỉ mới mở được chưa đầy 1% giới hạn bản thân mình có phải không nào ? Tôi chưa hiểu vấn đề này cho lắm . Cơ thể con người được cấu tạo từ hơn 75 nghìn tỷ tế bào , là một bộ máy sinh học vô cùng phức tạp . Khoa học hiện nay cũng phải thừa nhận rằng việc giải mã các bí ẩn trong cơ thể người vẫn còn là một bài toán khó chưa có lời giải . Thế nhưng việc tốc độ tiến hoá của con người đang chững lại thì hoàn toàn không thể phủ nhận được . Chỗ này như các bạn nói là có thể giúp chúng ta khai mở (%) của bản thân mình , cũng tức là tiến hoá hơn đúng không nào ? Các bạn có thực sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ " tiến hoá " không ? Thôi , để tôi lấy ví dụ cho dễ hiểu vậy : Có người trong số các bạn đã khai mở được tới trên 20% giới hạn cơ thể mình phải không nào ? Các bạn có cảm thấy cơ thể mình biến đổi so với lúc trước hay không ? Hay chỉ mù quáng tin vào những con số vô nghĩa được " chủ thần " nhồi nhét vào trong đầu hàng ngày hàng giờ ?

Hoàng khẽ gật đầu đáp :

- Về sức mạnh cơ bắp thì đúng là có hơn trước rất nhiều , còn trí tuệ thì ... đúng là chưa có tiến bộ gì rõ rệt cho lắm . Ít nhất là khi đem so với một số người khác mở (%) ít hơn nhiều , chúng ta cũng không thấy có điều gì khác biệt cả .

Hoàng nói đến đây thì không tự chủ được mà nghĩ tới Phúc . Rõ ràng dù hắn có mở được thêm bao nhiêu (%) đi nữa thì cũng chẳng thể có được bộ não cùng óc suy luận , bố cục như gã . Người phụ nữ tóc ngắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp , hai tay vẫn thong thả đút trong túi áo khoác .

- Vấn đề này có lẽ phải mất thêm một thời gian tìm hiểu nữa mới có thể rõ ràng được . Còn đây là thắc mắc cuối cùng của tôi : cô gái này đã nói rằng chỉ có một cách để trở về là trả 50000 điểm thưởng cho " chủ thần " có phải không nào ? Tôi thì thấy còn một cách khác , mặc dù cũng phải tiêu tốn một số điểm thưởng khổng lồ , nhưng chỉ bằng 2/5 chỗ đó mà thôi ..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook