Quyển 7 - Chương 11: Nắm bắt thế cuộc.
Shevaanh
18/03/2014
-Anh làm gì vậy?
-Đội trưởng không thấy sao mà còn hỏi?
Phía dưới mặt đất, cách nơi VND Team vừa bay đi không xa, một gã đàn ông thô kệch đeo kính đang đứng dùng ống nhòm chăm chú theo dõi động tĩnh trên cao, hai đầu lông mày nhăn tít lại.
-Là anh, có đúng không?
Người đàn ông đeo kính hơi nhíu mày xoay người lại. Cô gái tóc búi hùng hổ bước lại gần, biểu tình giận dữ. Đó là Clone Hoài My.
-Thế cô nghĩ là ai làm? Clone Bình hừ một tiếng:- Tiếc là bọn chúng đã thoát được rồi..cũng tại đám người Rec vô dụng..nếu như hỏa lực mạnh hơn chút nữa, thử xem vòng cổ long tinh có cứu nổi mạng chúng không. May mắn, may mắn không đứng về phía chúng ta! Ôi…
-Anh còn ở đây nói mấy lời đó? Anh có biết là Tuyết vẫn còn ở trên đó không?
Clone Bình tròn mắt nhìn cô gái tóc búi và cũng là Clone Hoài My một lượt từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu:
-Đầu đội trưởng có phải là có vấn đề không vậy? Có cô ta ở đó hay không thì cũng đâu có gì quan trọng, cô ta sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì tới chúng ta? Chỉ cần đoàn diệt được VND Team, hoàn thành nhiệm vụ chủ thần dành cho clone VND Team, chúng ta có thể trả bất cứ giá nào..
-Mà thực ra, tôi đã nghi ngờ cô ta từ đầu rồi.. Clone Bình trầm mặt chỉ tay về phía trực thăng VND Team vừa hạ xuống: - Tôi đã để ý rồi.. Clone Thư Lệ từ khi hoàn thành nhiệm vụ đến giờ vẫn không hề có liên lạc gì với chúng ta..có chăng cũng chỉ là thông qua Tuyết. Đội trưởng có thấy việc này rất bất thường không? Nếu như tôi không lầm, tình huống xấu nhất có lẽ đã xảy ra với chúng ta, đó là Clone Tuyết đã không còn là clone Tuyết nữa, nói cách khác, cô ta rất có thể đã bị thay thế…
-Nếu như giả thuyết này là đúng..chúng ta đã và đang gặp phải vấn đề rất lớn..
Bình nói tới đây thì chợt rùng mình, trong một khoảnh khắc, siêu trực giác trung cấp trong cơ thể nháy mắt tự phát động, bản năng sinh tồn cũng theo đó mà khai mở..thế nhưng tất cả đều đã muộn mất một bước. Phía sau, clone Hoài My sắc mặt lạnh lùng, Ánh Bạc đã xuất hiện trong tay, hơn nữa còn cắm ngập vào vị trí trái tim hắn…
-Cô…mày cũng là..chết tiệt ! Đáng ra tao phải nghĩ ra từ đầu mới phải..
Clone Bình còn chưa kịp nói hết câu, Hoài My đã áp sát tới, chân phải đá mạnh vào xương bánh chè, một tay tóm lấy bả vai hắn bóp mạnh. Một cảm giác đau thấu tim gan dậy lên, nhưng nhanh chóng bị bản năng sinh tồn che lấp, Clone Bình bất chấp chân phải đã tàn phế, tay phải giơ lên cắn răng vỗ mạnh vào ngực Hoài My, một quả cầu lửa to bằng quả bóng bắt đầu thiêu đốt cơ thể cô, thế nhưng bị Hoài My dùng nội lực trung hòa hoàn toàn. Hắn liền chớp cơ hội co chân chạy đi, Hoài My định đuổi theo, song một lớp khí lạnh bỗng truyền lên từ mặt đất khiến cô khẽ rùng mình ớn lạnh. Hoài My kinh ngạc nhìn xuống, hai chân của cô đang bị đóng băng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!
-Tế bào hấp thụ nhiệt sơ cấp(heated absorption cells) đây đúng không? Xem ra.. tên đeo kính này cũng không có gạt mình. Chỉ có điều..muốn chạy ư? Không được đâu…!
Hoài My phản ứng cũng rất nhanh, chỉ thấy sâu trong hai mắt cô, một tia chớp nhất thời cháy bừng lên, nội lực nhanh chóng phá tan lớp băng kết dưới chân. Tiếp đó hai tay Hoài my chụm lại, một quả cầu năng lượng rất nhanh xuất hiện trong lòng bàn tay, không ngừng lớn thêm, rất nhanh đã lớn bằng quả bóng. Hoài My hai mắt sáng rực như ngọn đuốc, theo một tiếng gầm nhẹ, Qigong Cannon đã như một viên pháo sáng bắn ra khỏi nòng, lao thẳng về phía Clone Bình đang chật vật chạy trốn...
Clone Bình vốn đã bị thương ở chân, tốc độ chậm xuống rất nhiều, Qigong Cannon lại là thứ vũ khí có tốc độ số một trong tất cả các kỹ năng có thể dùng điểm để hoán đổi trong thế giới luân hồi, mặc dù siêu trực giác trung cấp liên tục truyền dự cảm nguy hiểm đến đại não, thế nhưng trong tình trạng tố chất thân thể không theo kịp đầu óc, hắn cũng chỉ có thể giương cặp mắt bất lực mà nhìn tia sáng chói mắt kia xuyên qua cơ thể, để lại một lỗ hổng to bằng quả bóng trên ngực trái…
Hoài My chậm rãi tiến tới nơi clone Bình đang ngắc ngoải, chỉ thấy gã trung niên thô kệch đeo kính nằm trên đất vẫn không ngừng giãy dụa, dáng vẻ rất không cam lòng, nở nụ cười yếu ớt:
-..Sai lầm.. ha ha..không trách được… bây giờ nghĩ lại..ngay từ lúc đánh cược vào clone Thư Lệ.. là ta đã sai lầm thật rồi…
Hoài My nhíu mày, nhìn gã đàn ông đang hấp hối, khẽ lắc đầu:
-Biết rồi thì chết đi!
-Cô..
Một chân giẫm nát ngực đối phương, mắt thấy gã đàn ông đeo kính đã đình chỉ giẫy dụa, Hoài My mới thở hắt ra một hơi. Cô lập tức lôi bộ đàm trong người ra, nối máy..
-Sao rồi?
-“Vẫn ổn. Bên đó thế nào rồi?”
-Đã xong..
Hoài My nói tới đây thì ngưng, vì đằng xa, có một bóng người đang tiến đến, là một người đàn ông, một người rất quen thuộc với cô…
-Được, giải quyết hết bọn chúng đi ! Từ trong ống nghe, giọng Tuyết vang lên đầy quyết đoán: -À không, nếu được..hãy để lại Clone Thắng, tôi còn có chuyện muốn hỏi chúng..thế nhé. Tiếp đó, điện thoại liền ngắt.
------------------------------------------
Tronh khi Hoài My đang một mình tả xung hữu đột thì lúc này, VND Team đang ở một ngã tư vắng lặng phía tây thành phố, đây là kết quả của hơn bốn tiếng đồng hồ đánh giết mở đường máu, Lập, Bình, Thắng và Tuyết, mỗi người đều đã giết ít nhất là bảy đến tám chục con zombie, ngay cả cô gái tên Hương kia cũng đã dần quen với tình cảnh mới, hai tay hai súng, giết zombie như một chiến binh thực thụ. Điều ngoài dự đoán là cô gái này tự nhiên lại có tài bắn súng, mặc dù mới chỉ được nhận chúc phúc của thần linh, còn chưa hoàn toàn nắm giữ và điều khiển được lượng % khai mở của bản , song mỗi phát súng của cô đều rất chuẩn xác ghim vào đầu bọn zombie, điều này đã gây sự bất ngờ cùng hứng thú lớn của các thành viên trong VND đội. Tuyết thậm chí còn dự tính, chỉ cần lần này sống sót trở về, nhất định sẽ bồi dưỡng Hương về mặt này, từ từ trở thành một lính bắn tỉa cứng trong đội.
Nói ra thì dài, sau khi ăn liền mấy phát pháo oanh kích, trực thăng chở VND Team như diều đứt dây hạ xuống , mặc dù cuối cùng tất cả đều an toàn vô sự, thế nhưng vòng cổ long tinh của Tuyết đã gần như hết “ đát” , điều này làm cho Tuyết đau như cắt từng khúc ruột, bởi thứ này dù gì cũng ngốn những 6000 điểm thưởng, mặc dù là lấy từ quỹ đội, thế nhưng vừa ra trận đã tổn thất lớn như vậy thì quả là một sự đả kích rất lớn vào lòng tự tin của cô. Sau khi tiếp đất, rồi mất hơn bốn tiếng đồng hồ mới trầy trật cắt đuôi được lũ zombie, lúc này họ đang ở một vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa, trời lại gần tối nên cả đội kiếm đại một khách sạn không người coi được ghé vào nghỉ ngơi. Nơi đây dân cư đã di tản hoặc biến thành zombie gần hết, cơ hồ là bỏ hoang.
Tuyết nhìn mọi người, điềm đạm nói:
- Tuy có chút chuyện xảy ra ngoài dự kiến, song bây giờ gần như mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo của nó. Ít nhất thì hiện tại chúng ta..cũng không cần phải lo đối phó với lũ clone nữa.
Đúng như vậy, hiện tại bọn họ đã không phải lo việc đối phó với lũ clone, trong Recreator thì đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ chỉ cần tìm Craig đưa ra khỏi thành phố là xong. Cơ bản là như vậy, nếu như.....
-Được rồi, Thắng, giết cô ta đi được rồi.
Thắng chỉ vào cô gái bị trói hãy còn đang mê man. Đó chính là Thư Lệ, không, chính xác là clone Thư Lệ.
-Cái gì? Thắng giật nảy mình:- Chị nói gì thế? Giết ai cơ?
-Không giết thì để làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn vác đống thịt này trên lưng cho tới khi trở về không gian chủ thần chắc?
-Đây..đây không phải chị Thư Lệ sao? Không phải mấy người nói chị ấy bị trọng thương ư? Thắng trợn mắt hỏi lại.
Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của Lập và Thắng, Bình khẽ quay sang nhìn Tuyết, sau đó gãi đầu cười:
-Hà hà..xin lỗi vì đã giấu mọi người..thôi được, dù gì thì chúng ta cũng đã tạm thời an toàn, coi như nghỉ xả hơi một chút vậy.
-chuyện là thế này..
-----------
Chuyện khởi nguồn từ khi Thư Lệ bị Hồ Kỳ bắt cóc. Lúc đó, sau khi nhận được nhiệm vụ ẩn từ chủ thần, Bình đã gặp riêng Tuyết và bàn luận về nhận định của mình. Lúc đầu, cả hai cũng không tin tưởng lắm vào suy đoán rằng thế giới nhiệm vụ lần này là Recreator, bởi xét cả bối cảnh lẫn diễn biến đều hoàn toàn khác một trời một vực so với trong phim. Phải mãi tới khi Tuyết tình cờ xem được một đoạn tin tức trên radio phóng thanh liên quan đến nhà khoa học Trace, kết hợp với câu nói ám chỉ của Hồ Kỳ, sự hồ nghi ngờ ấy mới hoàn toàn chuyển thành chắc chắn.
Tất nhiên, lúc ấy cả hai người đã biết mình phải làm gì. Đầu tiên đặt ám hiệu cho các thành viên trong đội để tránh bị lũ clone trà trộn, rồi… Thư Lệ trở về. Tất nhiên, là một thành viên trong đội, cô không thể nằm tránh khỏi sự hoài nghi. Và đúng như những gì xấu nhất, đây không phải là Thư Lệ, hoặc ít ra cũng không phải là Thư Lệ của VND Team...
-Khoan đã.. Thắng xen vào:-Làm sao có thể phân biệt được? Rõ ràng việc đặt ám hiệu là sau khi chị Thư Lệ trở về..lúc đó em cũng chẳng thấy cô ấy có chỗ nào bất thường cả. Vậy tại sao hai người lại khẳng định được đó là clone của chị ấy?
-..Lúc đó tôi cũng không dám chắc cho lắm, nhưng thực ra việc này muốn xác định cũng đơn giản. Chỉ cần tối hôm đó không có việc gì xảy ra là được. Thế nhưng cũng chỉ vì hai chữ nôn nóng, đúng, quá nôn nóng… đó là nguyên nhân khiến chúng thất bại nhanh chóng đến vậy.
-Nhiều chuyện, tôi chỉ cần hỏi một câu là biết rồi.
Tuyết bĩu môi.
-Nôn nóng?
Bình gật đầu.
-Đúng. Mà thực ra vào vị trí của bọn chúng, việc nôn nóng cũng là khó tránh khỏi. Chúng chỉ có thời hạn mười ngày để thay thế vị trí của chúng ta, còn chúng ta thì chỉ cần sống sót qua mười ngày là đủ. Người nôn nóng rõ ràng không phải là chúng ta. Vì thế..chúng buộc phải đẩy cao tốc độ, hạ thủ ngay khi có cơ hội. Việc Thư Lệ mất tích rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một. Nhắc mới nhớ, mãi tới tận bây giờ mà vẫn chưa thấy Thư Lệ thật hồi âm, tôi lo rằng.. cô ấy đã lành ít dữ nhiều...
-Được rồi, nói tiếp đi, vậy..anh đã khống chế cloneThư Lệ ngay trong đêm cô ta trở về? Chứ không phải là Thư Lệ bị đột phát bệnh như đã nói với chúng tôi? Lập cắt lời.
-Đúng, tôi bịa ra lý do đấy chủ yếu là để tránh lũ clone nghi ngờ mà thôi..bởi vì hành động tiếp theo của chúng tôi tương đối nguy hiểm, nếu có bất kỳ sơ suất nào thì sẽ phải lập tức trả giá bằng mạng sống.
-Ý cậu là..
- Tối hôm đó, sau khi xác định Thư Lệ đó là giả mạo...tôi đã mai phục trong phòng Tuyết. Dù gì thì trước đó khi có mặt cô ta, chúng ta cũng đã bàn rằng, đêm đó sẽ là đêm cuối chúng ta ở lại đây, hôm sau sẽ cướp trực thăng và tìm Craig...thế nên nếu như có một cơ hội cho bọn chúng, vậy thì chỉ có thể là đêm đó! Cho dù cô ta không ra tay, tôi cũng sẽ chế trụ cô ta. Có một con dao lúc nào cũng chực đâm sau lưng mình quả thực không dễ chịu chút nào! Bữa tối hôm đó, tôi đã cẩn thận cho thuốc gây tê vào cả thức ăn lẫn nước uống của cô ta. Thứ này là hàng đặc biệt của tôi, có tác dụng hạn chế thực lực những người chưa khai mở bản năng thích nghi ( khai mở dưới 40%)trở xuống. Và…sự việc thậm chí còn tiến triển ngoài mong đợi của chúng tôi, khi màn đêm buông xuống không lâu, cô ta đã vội vã hành động rồi.
-Chuyện tiếp theo thì các cậu chắc cũng đoán được ra rồi..tôi chế trụ cô ta. Thế nhưng việc sau đó..thì đúng là ngoài ý muốn của tôi và Tuyết. Cũng nhờ có việc đó mà chúng ta mới có thể triệt hạ lũ clone sớm như vậy. Chỉ vỏn vẹn có ba ngày.. Có thể nói, vận may đã mỉm cười với chúng ta.
-Mau nói tiếp đi, còn câu giờ nữa. Thắng lộ vẻ sốt ruột.
- Chuyện ngoài ý muốn đó.. là một cú điện thoại, của clone Tuyết gọi tới. Tôi lập tức uy hiếp Clone Thư Lệ, hẹn gặp cô ta ở khu đất trống sau nhà, nói rằng nhiệm vụ đã hoàn thành..hóa ra mục đích của chúng là thay thế Tuyết bằng clone ngay trong đêm, dựa vào sự tin tưởng của Hoài My với cô ấy để nhanh chóng giăng bẫy triệt hạ từng người. Thế nhưng..đúng là gậy ông đập lưng ông, clone Tuyết không hiểu đã bị chủ thần “ngu hóa” quá nhiều so với bản chính, hoặc là là quá tin vào trí thông minh của mình nên không hoài nghi chút nào mà tới chỗ hẹn. Thế là hai chúng tôi đã khiến chúng phải lâm vào cảnh..gậy ông đập lưng ông! Đúng như trailer của Recretor 2012: “ You Will Be Replace.” Bất quá, là ai bị Replace thì..chưa biết.
-..Vậy ra, Tuyết hôm qua cứ thỉnh thoảng lại ra ngoài là để..là để liên hệ với bọn chúng? Thắng nghe tới đây thì bừng tỉnnh:- Thế nhưng, vậy còn Hoài My, cô ấy tách nhóm ra, chẳng lẽ cũng là để...
-Đúng vậy. Sau đó, Tuyết đã tìm cơ hội để Hoài My cũng " tiến vào" Clone VND Team. Vì vấn đề an toàn mà..Vốn dĩ để đảm bảo, kế hoạch này chỉ có ba người biết, đó là tôi, Hoài My và Tuyết. Sau khi " hòa nhập" với clone VND Team, chúng tôi đã từ miệng chúng biết rất nhiều chuyện..ít ra thì cũng giải thích được sự khó hiểu từ trước tới giờ về bối cảnh nhiệm vụ lần này.
-Anh có thể nói rõ hơn không? Cô gái tên Hương hỏi.
-Đây là thế giới phim Recreator, điều này là sự thật 100%. Tuyết nói:- Thế nhưng chắc mọi người vẫn thắc mắc không hiểu lũ clone đó ở đâu ra, có phải không? Thực sự thì tôi cũng chỉ mới biết ngày hôm qua thôi..đại khái là cốt truyện của chủ thần đã phát triển quá xa so với kịch bản gốc. So với trong phim gốc, hiện tượng nhân bản mới chỉ xuất hiện gói gọn trong đảo Brewter , với một đôi vợ chồng bản địa và ba người Craig, Trace, Derek mà thôi, song ở đây thì hoàn toàn khác. Trong bộ phim của chúng ta, thí nghiệm nhân bản không những đã bị lây lan với phạm vi rộng trên địa bàn nước Mỹ, mà còn bị nguyên một tổ chức phi chính phủ thao túng...
-Mấy người clone gọi tên tổ chức này là "Rec", tổ chức này đã khai quật được toàn bộ công trình nghiên cứu của tiến sĩ Tracey, và vận dụng việc này vào những mưu tính của riêng mình. Thậm chí, sự tồn tại của Rec đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chính phủ Mỹ. Những con quái vật nửa người nửa ngợm mà chúng ta gặp đầy rẫy trong thành phố này không phải là zombie, chúng chính là những mẫu vật thí nghiệm thất bại của Rec, những mẫu vật bị vứt đi vô cùng nguy hiểm..
-Vậy thì..bây giờ tính sao với cô ta? Thắng nhìn clone Thư Lệ vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên ghế sofa hỏi.
-Tùy cậu thôi, sở dĩ tôi giữ mạng cho nó là vì sợ lũ clone thấy thiếu người sẽ sinh nghi..bây giờ thì.. Tuyết nhún vai nói.
-Vậy thì những kẻ vừa mới tập kích chúng ta là ai? Là bọn chúng sao? Lập hỏi.
Bình nghe vậy thì khẽ cười trộm, còn sắc mặt Tuyết nhất thời trở nên rất khó coi, hầm hừ mấy tiếng không đáp. Thắng thấy bầu không khí có phần khẩn trương thì cố nặn ra nụ cười, đoạn quay sang anh chàng ngoại quốc đang chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì bên cạnh:
-Vậy..tiếp theo làm thế nào đây? Leonard, từ đây cách chỗ mà anh chỉ thì còn bao xa nữa?
-Có lẽ khoảng 8 tới 10 cây số nữa thôi. Leonard sợ hãi đáp:- Tôi chỉ biết đến thế, hơn nữa, đây là Tracey lần gặp mặt cuối cùng bảo với tôi, tôi cũng không chắc..cô ấy đã rời khỏi chỗ đấy hay là chưa.
- Em vẫn rất lo cho chị Thư Lệ, đã một ngày hai đêm rồi..không hề thấy chị ấy liên lạc trở về..hay là đã xảy ra chuyện? Thắng nói tiếp.
- Có lẽ là bộ đàm bị mất, hoặc là một lý do nào đó, cũng có thể là.. Bình khẽ thở dài:- Tôi đã nhờ người tin cậy ở lại nơi ở cũ của chúng ta để chờ tin của cô ấy, một khi cô ấy quay lại đó thì chúng ta sẽ nhận được tin tức ngay. Mong rằng…cô ấy vẫn bình an. Chết tiệt, phải chi có thành viên đủ khả năng chịu cường hóa tinh thần lực trong đội thì tốt! …Cũng không cần phải phiền hà đến vậy.
-...Vậy bây giờ chúng ta đi luôn hay là chờ Hoài My về hội quân? Lập hỏi.
- Bây giờ....
Tuyết gõ gõ trán, cô có vẻ như đang nóng lòng suy nghĩ chuyện gì đó, song vẫn nhất mực không nói ra. Mấy người còn lại cũng yên lặng nhắm mắt dưỡng thần. mấy tiếng đồng hồ liên tục chiến đấu với cường độ cao, bọn họ cũng mệt mỏi lắm rồi.
-Trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian đã. Cũng không có gì phải vội.
Lập đứng dậy nói, sau đó bước ra khỏi phòng. Cũng không có ai phản đối, đây đúng là điều mà những người còn lại đều mong muốn.
-Được.
Thắng bế xốc clone Thư Lệ đang bất tỉnh nhân sự đẩy cửa bước theo, Hương cũng bỏ đi, rất nhanh, căn phòng chỉ còn lại Bình và Tuyết.
-…Anh nghĩ , kế hoạch này có bao nhiêu % là thành công?
Tuyết cất tiếng hỏi, phá tan bầu không khí trầm lặng. Bình đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Việc này ư..rất khó! Đấu tiên, chúng ta phải xác định vị trí tổng bộ tổ chức Rec, thông tin bên trong như thế nào, tài lực ra sao, có nguy hiểm không? Hợp tác với họ cũng như là chơi với lửa.. với thực lực của VND hiện giờ, nếu có bất kỳ sơ hở nào thì cái nhận được chắc chắn là.. đoàn diệt. So ra, việc tìm Craig rồi hộ tống ra khỏi thành phố, sau đó kiếm một nơi an toàn giữ mạng hay nương tựa vào một thế lực nào đó vẫn thực tế hơn. Mặc dù không biết cô có dự định gì nhưng kế hoạch này..tôi phản đối!
Tuyết cũng không nói gì, chỉ khẽ gật gù:
- Đúng là có chút điên rồ.. thế nhưng thực sự là tôi cũng không còn có cách nào khác. Ngay từ khi bước chân vào cái thế giới này, quyền quyết định sống chết đã không còn nằm trong tay chúng ta nữa rồi. Sau khi nghe những gì anh phân tích hôm qua, tôi có thể chắc chắn một sự thật rằng, sức mạnh của chúng ta..chẳng là gì so với ba trong bốn tiểu đội còn lại cả. Lại thêm một điều nữa, chắc anh cũng biết đấy, Không phải thành viên trong tiểu đội luân hồi nào cũng là người tốt, thực tế có lẽ là ngược lại, đẩy một người vào hoàn cảnh giết chóc đầy máu tanh như vậy, không ngừng mạnh lên, không ngừng có được sức mạnh, trí tuệ, kỹ năng cùng tri thức vượt xa người bình thường, người đó dù thế nào đi nữa cũng sẽ thay đổi. Như tôi đây là một ví dụ...cái đó gọi là đứng trước lợi ích cao nhất, bất cứ thứ gì cũng có thể đánh đổi!
- Trong tình huống ở thế yếu tuyệt đối như vậy, tới sinh mạng bản thân cũng không sao nắm giữ được.. vậy thì chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài tìm vật bảo hộ cho bản thân mình. Đã không thể dùng thực lực để giành lấy tiếng nói, vậy thì chúng ta phải có thứ khác, một thứ đủ để uy hiếp bọn họ. Đấy là chưa kể, chúng ta còn có trong tay tin tức đó…anh hiểu ý tôi chứ?
- Về chuyện này thì tôi cũng có một vài phương án- Bình vừa bóp bóp trán vừa nói: - Thế nhưng khả năng thành công không cao.. chúng ta dù gì cũng chỉ mới tới đây được vài ngày, thực sự vẫn chẳng biết gì về thế giới này, tới cây xăng gần nhất cũng chẳng rõ chứ đừng nói là tìm cách liên lạc được với tổ chức Rec. Hơn nữa, chúng ta có gì để ra giá với bọn họ?
- Tìm thì đơn giản..đó là một trong những lý do tôi lưu lại tính mạng của lũ clone đó. Còn vật trao đổi thì...
Tuyết nói tới đây thì cả người chúi xuống, căn phòng bọn họ đang ở bỗng rung lên bần bật. Bình vội vã chạy tới cửa sổ nhìn xuống, không nhìn thì thôi, chỉ mới nhìn thôi mà sắc mặt hắn đã tái mét lại.
-Zombie à?
Tuyết tóm lấy một góc bàn đứng dậy hỏi.
-Không xong rồi!
Cửa phòng bị đá mạnh, Lập hớt hải chạy vào nói lớn:
- Rời khỏi đây thôi!
-Đội trưởng không thấy sao mà còn hỏi?
Phía dưới mặt đất, cách nơi VND Team vừa bay đi không xa, một gã đàn ông thô kệch đeo kính đang đứng dùng ống nhòm chăm chú theo dõi động tĩnh trên cao, hai đầu lông mày nhăn tít lại.
-Là anh, có đúng không?
Người đàn ông đeo kính hơi nhíu mày xoay người lại. Cô gái tóc búi hùng hổ bước lại gần, biểu tình giận dữ. Đó là Clone Hoài My.
-Thế cô nghĩ là ai làm? Clone Bình hừ một tiếng:- Tiếc là bọn chúng đã thoát được rồi..cũng tại đám người Rec vô dụng..nếu như hỏa lực mạnh hơn chút nữa, thử xem vòng cổ long tinh có cứu nổi mạng chúng không. May mắn, may mắn không đứng về phía chúng ta! Ôi…
-Anh còn ở đây nói mấy lời đó? Anh có biết là Tuyết vẫn còn ở trên đó không?
Clone Bình tròn mắt nhìn cô gái tóc búi và cũng là Clone Hoài My một lượt từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu:
-Đầu đội trưởng có phải là có vấn đề không vậy? Có cô ta ở đó hay không thì cũng đâu có gì quan trọng, cô ta sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì tới chúng ta? Chỉ cần đoàn diệt được VND Team, hoàn thành nhiệm vụ chủ thần dành cho clone VND Team, chúng ta có thể trả bất cứ giá nào..
-Mà thực ra, tôi đã nghi ngờ cô ta từ đầu rồi.. Clone Bình trầm mặt chỉ tay về phía trực thăng VND Team vừa hạ xuống: - Tôi đã để ý rồi.. Clone Thư Lệ từ khi hoàn thành nhiệm vụ đến giờ vẫn không hề có liên lạc gì với chúng ta..có chăng cũng chỉ là thông qua Tuyết. Đội trưởng có thấy việc này rất bất thường không? Nếu như tôi không lầm, tình huống xấu nhất có lẽ đã xảy ra với chúng ta, đó là Clone Tuyết đã không còn là clone Tuyết nữa, nói cách khác, cô ta rất có thể đã bị thay thế…
-Nếu như giả thuyết này là đúng..chúng ta đã và đang gặp phải vấn đề rất lớn..
Bình nói tới đây thì chợt rùng mình, trong một khoảnh khắc, siêu trực giác trung cấp trong cơ thể nháy mắt tự phát động, bản năng sinh tồn cũng theo đó mà khai mở..thế nhưng tất cả đều đã muộn mất một bước. Phía sau, clone Hoài My sắc mặt lạnh lùng, Ánh Bạc đã xuất hiện trong tay, hơn nữa còn cắm ngập vào vị trí trái tim hắn…
-Cô…mày cũng là..chết tiệt ! Đáng ra tao phải nghĩ ra từ đầu mới phải..
Clone Bình còn chưa kịp nói hết câu, Hoài My đã áp sát tới, chân phải đá mạnh vào xương bánh chè, một tay tóm lấy bả vai hắn bóp mạnh. Một cảm giác đau thấu tim gan dậy lên, nhưng nhanh chóng bị bản năng sinh tồn che lấp, Clone Bình bất chấp chân phải đã tàn phế, tay phải giơ lên cắn răng vỗ mạnh vào ngực Hoài My, một quả cầu lửa to bằng quả bóng bắt đầu thiêu đốt cơ thể cô, thế nhưng bị Hoài My dùng nội lực trung hòa hoàn toàn. Hắn liền chớp cơ hội co chân chạy đi, Hoài My định đuổi theo, song một lớp khí lạnh bỗng truyền lên từ mặt đất khiến cô khẽ rùng mình ớn lạnh. Hoài My kinh ngạc nhìn xuống, hai chân của cô đang bị đóng băng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!
-Tế bào hấp thụ nhiệt sơ cấp(heated absorption cells) đây đúng không? Xem ra.. tên đeo kính này cũng không có gạt mình. Chỉ có điều..muốn chạy ư? Không được đâu…!
Hoài My phản ứng cũng rất nhanh, chỉ thấy sâu trong hai mắt cô, một tia chớp nhất thời cháy bừng lên, nội lực nhanh chóng phá tan lớp băng kết dưới chân. Tiếp đó hai tay Hoài my chụm lại, một quả cầu năng lượng rất nhanh xuất hiện trong lòng bàn tay, không ngừng lớn thêm, rất nhanh đã lớn bằng quả bóng. Hoài My hai mắt sáng rực như ngọn đuốc, theo một tiếng gầm nhẹ, Qigong Cannon đã như một viên pháo sáng bắn ra khỏi nòng, lao thẳng về phía Clone Bình đang chật vật chạy trốn...
Clone Bình vốn đã bị thương ở chân, tốc độ chậm xuống rất nhiều, Qigong Cannon lại là thứ vũ khí có tốc độ số một trong tất cả các kỹ năng có thể dùng điểm để hoán đổi trong thế giới luân hồi, mặc dù siêu trực giác trung cấp liên tục truyền dự cảm nguy hiểm đến đại não, thế nhưng trong tình trạng tố chất thân thể không theo kịp đầu óc, hắn cũng chỉ có thể giương cặp mắt bất lực mà nhìn tia sáng chói mắt kia xuyên qua cơ thể, để lại một lỗ hổng to bằng quả bóng trên ngực trái…
Hoài My chậm rãi tiến tới nơi clone Bình đang ngắc ngoải, chỉ thấy gã trung niên thô kệch đeo kính nằm trên đất vẫn không ngừng giãy dụa, dáng vẻ rất không cam lòng, nở nụ cười yếu ớt:
-..Sai lầm.. ha ha..không trách được… bây giờ nghĩ lại..ngay từ lúc đánh cược vào clone Thư Lệ.. là ta đã sai lầm thật rồi…
Hoài My nhíu mày, nhìn gã đàn ông đang hấp hối, khẽ lắc đầu:
-Biết rồi thì chết đi!
-Cô..
Một chân giẫm nát ngực đối phương, mắt thấy gã đàn ông đeo kính đã đình chỉ giẫy dụa, Hoài My mới thở hắt ra một hơi. Cô lập tức lôi bộ đàm trong người ra, nối máy..
-Sao rồi?
-“Vẫn ổn. Bên đó thế nào rồi?”
-Đã xong..
Hoài My nói tới đây thì ngưng, vì đằng xa, có một bóng người đang tiến đến, là một người đàn ông, một người rất quen thuộc với cô…
-Được, giải quyết hết bọn chúng đi ! Từ trong ống nghe, giọng Tuyết vang lên đầy quyết đoán: -À không, nếu được..hãy để lại Clone Thắng, tôi còn có chuyện muốn hỏi chúng..thế nhé. Tiếp đó, điện thoại liền ngắt.
------------------------------------------
Tronh khi Hoài My đang một mình tả xung hữu đột thì lúc này, VND Team đang ở một ngã tư vắng lặng phía tây thành phố, đây là kết quả của hơn bốn tiếng đồng hồ đánh giết mở đường máu, Lập, Bình, Thắng và Tuyết, mỗi người đều đã giết ít nhất là bảy đến tám chục con zombie, ngay cả cô gái tên Hương kia cũng đã dần quen với tình cảnh mới, hai tay hai súng, giết zombie như một chiến binh thực thụ. Điều ngoài dự đoán là cô gái này tự nhiên lại có tài bắn súng, mặc dù mới chỉ được nhận chúc phúc của thần linh, còn chưa hoàn toàn nắm giữ và điều khiển được lượng % khai mở của bản , song mỗi phát súng của cô đều rất chuẩn xác ghim vào đầu bọn zombie, điều này đã gây sự bất ngờ cùng hứng thú lớn của các thành viên trong VND đội. Tuyết thậm chí còn dự tính, chỉ cần lần này sống sót trở về, nhất định sẽ bồi dưỡng Hương về mặt này, từ từ trở thành một lính bắn tỉa cứng trong đội.
Nói ra thì dài, sau khi ăn liền mấy phát pháo oanh kích, trực thăng chở VND Team như diều đứt dây hạ xuống , mặc dù cuối cùng tất cả đều an toàn vô sự, thế nhưng vòng cổ long tinh của Tuyết đã gần như hết “ đát” , điều này làm cho Tuyết đau như cắt từng khúc ruột, bởi thứ này dù gì cũng ngốn những 6000 điểm thưởng, mặc dù là lấy từ quỹ đội, thế nhưng vừa ra trận đã tổn thất lớn như vậy thì quả là một sự đả kích rất lớn vào lòng tự tin của cô. Sau khi tiếp đất, rồi mất hơn bốn tiếng đồng hồ mới trầy trật cắt đuôi được lũ zombie, lúc này họ đang ở một vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa, trời lại gần tối nên cả đội kiếm đại một khách sạn không người coi được ghé vào nghỉ ngơi. Nơi đây dân cư đã di tản hoặc biến thành zombie gần hết, cơ hồ là bỏ hoang.
Tuyết nhìn mọi người, điềm đạm nói:
- Tuy có chút chuyện xảy ra ngoài dự kiến, song bây giờ gần như mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo của nó. Ít nhất thì hiện tại chúng ta..cũng không cần phải lo đối phó với lũ clone nữa.
Đúng như vậy, hiện tại bọn họ đã không phải lo việc đối phó với lũ clone, trong Recreator thì đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ chỉ cần tìm Craig đưa ra khỏi thành phố là xong. Cơ bản là như vậy, nếu như.....
-Được rồi, Thắng, giết cô ta đi được rồi.
Thắng chỉ vào cô gái bị trói hãy còn đang mê man. Đó chính là Thư Lệ, không, chính xác là clone Thư Lệ.
-Cái gì? Thắng giật nảy mình:- Chị nói gì thế? Giết ai cơ?
-Không giết thì để làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn vác đống thịt này trên lưng cho tới khi trở về không gian chủ thần chắc?
-Đây..đây không phải chị Thư Lệ sao? Không phải mấy người nói chị ấy bị trọng thương ư? Thắng trợn mắt hỏi lại.
Đối mặt với ánh mắt hồ nghi của Lập và Thắng, Bình khẽ quay sang nhìn Tuyết, sau đó gãi đầu cười:
-Hà hà..xin lỗi vì đã giấu mọi người..thôi được, dù gì thì chúng ta cũng đã tạm thời an toàn, coi như nghỉ xả hơi một chút vậy.
-chuyện là thế này..
-----------
Chuyện khởi nguồn từ khi Thư Lệ bị Hồ Kỳ bắt cóc. Lúc đó, sau khi nhận được nhiệm vụ ẩn từ chủ thần, Bình đã gặp riêng Tuyết và bàn luận về nhận định của mình. Lúc đầu, cả hai cũng không tin tưởng lắm vào suy đoán rằng thế giới nhiệm vụ lần này là Recreator, bởi xét cả bối cảnh lẫn diễn biến đều hoàn toàn khác một trời một vực so với trong phim. Phải mãi tới khi Tuyết tình cờ xem được một đoạn tin tức trên radio phóng thanh liên quan đến nhà khoa học Trace, kết hợp với câu nói ám chỉ của Hồ Kỳ, sự hồ nghi ngờ ấy mới hoàn toàn chuyển thành chắc chắn.
Tất nhiên, lúc ấy cả hai người đã biết mình phải làm gì. Đầu tiên đặt ám hiệu cho các thành viên trong đội để tránh bị lũ clone trà trộn, rồi… Thư Lệ trở về. Tất nhiên, là một thành viên trong đội, cô không thể nằm tránh khỏi sự hoài nghi. Và đúng như những gì xấu nhất, đây không phải là Thư Lệ, hoặc ít ra cũng không phải là Thư Lệ của VND Team...
-Khoan đã.. Thắng xen vào:-Làm sao có thể phân biệt được? Rõ ràng việc đặt ám hiệu là sau khi chị Thư Lệ trở về..lúc đó em cũng chẳng thấy cô ấy có chỗ nào bất thường cả. Vậy tại sao hai người lại khẳng định được đó là clone của chị ấy?
-..Lúc đó tôi cũng không dám chắc cho lắm, nhưng thực ra việc này muốn xác định cũng đơn giản. Chỉ cần tối hôm đó không có việc gì xảy ra là được. Thế nhưng cũng chỉ vì hai chữ nôn nóng, đúng, quá nôn nóng… đó là nguyên nhân khiến chúng thất bại nhanh chóng đến vậy.
-Nhiều chuyện, tôi chỉ cần hỏi một câu là biết rồi.
Tuyết bĩu môi.
-Nôn nóng?
Bình gật đầu.
-Đúng. Mà thực ra vào vị trí của bọn chúng, việc nôn nóng cũng là khó tránh khỏi. Chúng chỉ có thời hạn mười ngày để thay thế vị trí của chúng ta, còn chúng ta thì chỉ cần sống sót qua mười ngày là đủ. Người nôn nóng rõ ràng không phải là chúng ta. Vì thế..chúng buộc phải đẩy cao tốc độ, hạ thủ ngay khi có cơ hội. Việc Thư Lệ mất tích rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một. Nhắc mới nhớ, mãi tới tận bây giờ mà vẫn chưa thấy Thư Lệ thật hồi âm, tôi lo rằng.. cô ấy đã lành ít dữ nhiều...
-Được rồi, nói tiếp đi, vậy..anh đã khống chế cloneThư Lệ ngay trong đêm cô ta trở về? Chứ không phải là Thư Lệ bị đột phát bệnh như đã nói với chúng tôi? Lập cắt lời.
-Đúng, tôi bịa ra lý do đấy chủ yếu là để tránh lũ clone nghi ngờ mà thôi..bởi vì hành động tiếp theo của chúng tôi tương đối nguy hiểm, nếu có bất kỳ sơ suất nào thì sẽ phải lập tức trả giá bằng mạng sống.
-Ý cậu là..
- Tối hôm đó, sau khi xác định Thư Lệ đó là giả mạo...tôi đã mai phục trong phòng Tuyết. Dù gì thì trước đó khi có mặt cô ta, chúng ta cũng đã bàn rằng, đêm đó sẽ là đêm cuối chúng ta ở lại đây, hôm sau sẽ cướp trực thăng và tìm Craig...thế nên nếu như có một cơ hội cho bọn chúng, vậy thì chỉ có thể là đêm đó! Cho dù cô ta không ra tay, tôi cũng sẽ chế trụ cô ta. Có một con dao lúc nào cũng chực đâm sau lưng mình quả thực không dễ chịu chút nào! Bữa tối hôm đó, tôi đã cẩn thận cho thuốc gây tê vào cả thức ăn lẫn nước uống của cô ta. Thứ này là hàng đặc biệt của tôi, có tác dụng hạn chế thực lực những người chưa khai mở bản năng thích nghi ( khai mở dưới 40%)trở xuống. Và…sự việc thậm chí còn tiến triển ngoài mong đợi của chúng tôi, khi màn đêm buông xuống không lâu, cô ta đã vội vã hành động rồi.
-Chuyện tiếp theo thì các cậu chắc cũng đoán được ra rồi..tôi chế trụ cô ta. Thế nhưng việc sau đó..thì đúng là ngoài ý muốn của tôi và Tuyết. Cũng nhờ có việc đó mà chúng ta mới có thể triệt hạ lũ clone sớm như vậy. Chỉ vỏn vẹn có ba ngày.. Có thể nói, vận may đã mỉm cười với chúng ta.
-Mau nói tiếp đi, còn câu giờ nữa. Thắng lộ vẻ sốt ruột.
- Chuyện ngoài ý muốn đó.. là một cú điện thoại, của clone Tuyết gọi tới. Tôi lập tức uy hiếp Clone Thư Lệ, hẹn gặp cô ta ở khu đất trống sau nhà, nói rằng nhiệm vụ đã hoàn thành..hóa ra mục đích của chúng là thay thế Tuyết bằng clone ngay trong đêm, dựa vào sự tin tưởng của Hoài My với cô ấy để nhanh chóng giăng bẫy triệt hạ từng người. Thế nhưng..đúng là gậy ông đập lưng ông, clone Tuyết không hiểu đã bị chủ thần “ngu hóa” quá nhiều so với bản chính, hoặc là là quá tin vào trí thông minh của mình nên không hoài nghi chút nào mà tới chỗ hẹn. Thế là hai chúng tôi đã khiến chúng phải lâm vào cảnh..gậy ông đập lưng ông! Đúng như trailer của Recretor 2012: “ You Will Be Replace.” Bất quá, là ai bị Replace thì..chưa biết.
-..Vậy ra, Tuyết hôm qua cứ thỉnh thoảng lại ra ngoài là để..là để liên hệ với bọn chúng? Thắng nghe tới đây thì bừng tỉnnh:- Thế nhưng, vậy còn Hoài My, cô ấy tách nhóm ra, chẳng lẽ cũng là để...
-Đúng vậy. Sau đó, Tuyết đã tìm cơ hội để Hoài My cũng " tiến vào" Clone VND Team. Vì vấn đề an toàn mà..Vốn dĩ để đảm bảo, kế hoạch này chỉ có ba người biết, đó là tôi, Hoài My và Tuyết. Sau khi " hòa nhập" với clone VND Team, chúng tôi đã từ miệng chúng biết rất nhiều chuyện..ít ra thì cũng giải thích được sự khó hiểu từ trước tới giờ về bối cảnh nhiệm vụ lần này.
-Anh có thể nói rõ hơn không? Cô gái tên Hương hỏi.
-Đây là thế giới phim Recreator, điều này là sự thật 100%. Tuyết nói:- Thế nhưng chắc mọi người vẫn thắc mắc không hiểu lũ clone đó ở đâu ra, có phải không? Thực sự thì tôi cũng chỉ mới biết ngày hôm qua thôi..đại khái là cốt truyện của chủ thần đã phát triển quá xa so với kịch bản gốc. So với trong phim gốc, hiện tượng nhân bản mới chỉ xuất hiện gói gọn trong đảo Brewter , với một đôi vợ chồng bản địa và ba người Craig, Trace, Derek mà thôi, song ở đây thì hoàn toàn khác. Trong bộ phim của chúng ta, thí nghiệm nhân bản không những đã bị lây lan với phạm vi rộng trên địa bàn nước Mỹ, mà còn bị nguyên một tổ chức phi chính phủ thao túng...
-Mấy người clone gọi tên tổ chức này là "Rec", tổ chức này đã khai quật được toàn bộ công trình nghiên cứu của tiến sĩ Tracey, và vận dụng việc này vào những mưu tính của riêng mình. Thậm chí, sự tồn tại của Rec đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chính phủ Mỹ. Những con quái vật nửa người nửa ngợm mà chúng ta gặp đầy rẫy trong thành phố này không phải là zombie, chúng chính là những mẫu vật thí nghiệm thất bại của Rec, những mẫu vật bị vứt đi vô cùng nguy hiểm..
-Vậy thì..bây giờ tính sao với cô ta? Thắng nhìn clone Thư Lệ vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên ghế sofa hỏi.
-Tùy cậu thôi, sở dĩ tôi giữ mạng cho nó là vì sợ lũ clone thấy thiếu người sẽ sinh nghi..bây giờ thì.. Tuyết nhún vai nói.
-Vậy thì những kẻ vừa mới tập kích chúng ta là ai? Là bọn chúng sao? Lập hỏi.
Bình nghe vậy thì khẽ cười trộm, còn sắc mặt Tuyết nhất thời trở nên rất khó coi, hầm hừ mấy tiếng không đáp. Thắng thấy bầu không khí có phần khẩn trương thì cố nặn ra nụ cười, đoạn quay sang anh chàng ngoại quốc đang chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì bên cạnh:
-Vậy..tiếp theo làm thế nào đây? Leonard, từ đây cách chỗ mà anh chỉ thì còn bao xa nữa?
-Có lẽ khoảng 8 tới 10 cây số nữa thôi. Leonard sợ hãi đáp:- Tôi chỉ biết đến thế, hơn nữa, đây là Tracey lần gặp mặt cuối cùng bảo với tôi, tôi cũng không chắc..cô ấy đã rời khỏi chỗ đấy hay là chưa.
- Em vẫn rất lo cho chị Thư Lệ, đã một ngày hai đêm rồi..không hề thấy chị ấy liên lạc trở về..hay là đã xảy ra chuyện? Thắng nói tiếp.
- Có lẽ là bộ đàm bị mất, hoặc là một lý do nào đó, cũng có thể là.. Bình khẽ thở dài:- Tôi đã nhờ người tin cậy ở lại nơi ở cũ của chúng ta để chờ tin của cô ấy, một khi cô ấy quay lại đó thì chúng ta sẽ nhận được tin tức ngay. Mong rằng…cô ấy vẫn bình an. Chết tiệt, phải chi có thành viên đủ khả năng chịu cường hóa tinh thần lực trong đội thì tốt! …Cũng không cần phải phiền hà đến vậy.
-...Vậy bây giờ chúng ta đi luôn hay là chờ Hoài My về hội quân? Lập hỏi.
- Bây giờ....
Tuyết gõ gõ trán, cô có vẻ như đang nóng lòng suy nghĩ chuyện gì đó, song vẫn nhất mực không nói ra. Mấy người còn lại cũng yên lặng nhắm mắt dưỡng thần. mấy tiếng đồng hồ liên tục chiến đấu với cường độ cao, bọn họ cũng mệt mỏi lắm rồi.
-Trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian đã. Cũng không có gì phải vội.
Lập đứng dậy nói, sau đó bước ra khỏi phòng. Cũng không có ai phản đối, đây đúng là điều mà những người còn lại đều mong muốn.
-Được.
Thắng bế xốc clone Thư Lệ đang bất tỉnh nhân sự đẩy cửa bước theo, Hương cũng bỏ đi, rất nhanh, căn phòng chỉ còn lại Bình và Tuyết.
-…Anh nghĩ , kế hoạch này có bao nhiêu % là thành công?
Tuyết cất tiếng hỏi, phá tan bầu không khí trầm lặng. Bình đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Việc này ư..rất khó! Đấu tiên, chúng ta phải xác định vị trí tổng bộ tổ chức Rec, thông tin bên trong như thế nào, tài lực ra sao, có nguy hiểm không? Hợp tác với họ cũng như là chơi với lửa.. với thực lực của VND hiện giờ, nếu có bất kỳ sơ hở nào thì cái nhận được chắc chắn là.. đoàn diệt. So ra, việc tìm Craig rồi hộ tống ra khỏi thành phố, sau đó kiếm một nơi an toàn giữ mạng hay nương tựa vào một thế lực nào đó vẫn thực tế hơn. Mặc dù không biết cô có dự định gì nhưng kế hoạch này..tôi phản đối!
Tuyết cũng không nói gì, chỉ khẽ gật gù:
- Đúng là có chút điên rồ.. thế nhưng thực sự là tôi cũng không còn có cách nào khác. Ngay từ khi bước chân vào cái thế giới này, quyền quyết định sống chết đã không còn nằm trong tay chúng ta nữa rồi. Sau khi nghe những gì anh phân tích hôm qua, tôi có thể chắc chắn một sự thật rằng, sức mạnh của chúng ta..chẳng là gì so với ba trong bốn tiểu đội còn lại cả. Lại thêm một điều nữa, chắc anh cũng biết đấy, Không phải thành viên trong tiểu đội luân hồi nào cũng là người tốt, thực tế có lẽ là ngược lại, đẩy một người vào hoàn cảnh giết chóc đầy máu tanh như vậy, không ngừng mạnh lên, không ngừng có được sức mạnh, trí tuệ, kỹ năng cùng tri thức vượt xa người bình thường, người đó dù thế nào đi nữa cũng sẽ thay đổi. Như tôi đây là một ví dụ...cái đó gọi là đứng trước lợi ích cao nhất, bất cứ thứ gì cũng có thể đánh đổi!
- Trong tình huống ở thế yếu tuyệt đối như vậy, tới sinh mạng bản thân cũng không sao nắm giữ được.. vậy thì chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài tìm vật bảo hộ cho bản thân mình. Đã không thể dùng thực lực để giành lấy tiếng nói, vậy thì chúng ta phải có thứ khác, một thứ đủ để uy hiếp bọn họ. Đấy là chưa kể, chúng ta còn có trong tay tin tức đó…anh hiểu ý tôi chứ?
- Về chuyện này thì tôi cũng có một vài phương án- Bình vừa bóp bóp trán vừa nói: - Thế nhưng khả năng thành công không cao.. chúng ta dù gì cũng chỉ mới tới đây được vài ngày, thực sự vẫn chẳng biết gì về thế giới này, tới cây xăng gần nhất cũng chẳng rõ chứ đừng nói là tìm cách liên lạc được với tổ chức Rec. Hơn nữa, chúng ta có gì để ra giá với bọn họ?
- Tìm thì đơn giản..đó là một trong những lý do tôi lưu lại tính mạng của lũ clone đó. Còn vật trao đổi thì...
Tuyết nói tới đây thì cả người chúi xuống, căn phòng bọn họ đang ở bỗng rung lên bần bật. Bình vội vã chạy tới cửa sổ nhìn xuống, không nhìn thì thôi, chỉ mới nhìn thôi mà sắc mặt hắn đã tái mét lại.
-Zombie à?
Tuyết tóm lấy một góc bàn đứng dậy hỏi.
-Không xong rồi!
Cửa phòng bị đá mạnh, Lập hớt hải chạy vào nói lớn:
- Rời khỏi đây thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.