Quyển 3 - Chương 8: Những Cái Chết Được Báo Trước
Shevaanh
02/12/2013
Tàu cao tốc MS -24 , màn đêm buông xuống .
Trên Boong tàu , một gã đàn ông tuổi chừng năm chục đang ngả người trên chiếc ghế dựa . Mấy ngày tới biển có bão lớn , hắn mặc dù không muốn song vẫn phải neo tàu lại đây . Gã chính là Ochiniro , thuyền trưởng của con tàu MS -24 này . Gã chỉ đảm nhận trách nhiệm chuyên môn , còn chủ nhân thực sự của con tàu này lại là người khác .
Ochiniro vừa tận hưởng cơn gió biển mát lạnh tràn vào mặt vừa lim dim suy nghĩ . Chiều nay có một nhóm người tới đòi ra đảo Oshima gấp , lại tăng giá lên gấp năm , thế nhưng hắn vẫn từ chối . Dù sao , cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn . Chưa kể , gã chỉ là kẻ làm công , nếu lỡ để hải quan phát hiện ra chuyện cố tình trái lệnh dong tàu ra khơi thì cái cần kiếm cơm này khỏi cần phải làm nữa .
Há miệng ngáp một cái , Ochiniro đứng dậy đi vào trong khoang thuyền . Gã vừa cởi chiếc áo sơ mi trên người ra để thay bộ khác thì cảm thấy bị một thứ gì đó lành lạnh dí vào sau gáy .
Một tiếng cạch khô khốc vang lên , kèm theo đó là giọng nói đầy vẻ uy hiếp :
- Đứng yên và ngậm cái miệng của mày lại , khẩu súng trên tay tao thỉnh thoảng cũng hay cướp cò lắm đấy .
Ochiniro sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy , gã lắp bắp :
- Được ... được rồi , có ... có việc gì bình tĩnh nói không được sao ?
- Khởi động tàu , ra khơi ngay lập tức .
Ochiniro toát mồ hôi hột . Lúc này họng súng lành lạnh sau gáy hắn đã được hạ xuống . Vừa quay mặt ra , Onichiro đã thấy trên boong có thêm tới gần chục người không biết từ bao giờ . Đứng ngay sau gã bây giờ là một tên trung niên đeo kính , tay cầm khẩu M88 chĩa xuống mặt sàn . Vừa quay lại , Ochiniro đã nhận ra ngay gã đàn ông đang cầm súng uy hiếp mình là tên liên hệ thuê tàu chiều hôm nay .
- Các người .. là ai ? Tôi đã nói rồi , bây giờ không ..
Gã trung niên đeo kính hướng khẩu M88 trong tay nhằm mặt hắn gằn giọng :
- Một là lập tức ra khơi , hai là ăn một viên đạn vào đầu . Mày có thể chọn một trong hai . À quên , đây không phải là đồ chơi . Nếu mày muốn thử thì tao cũng không ngại đâu .
Nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Phúc , Tùng khẽ nhếch môi cười . Lập nhìn Ochiniro run lẩy bẩy đi về phía khoang lái , theo sau là Phúc kè kè khẩu M88 trên tay thì chép miệng :
- Liệu có ổn không ? Lỡ như hắn ...
Một cô gái mặc áo da từ ngoài boong thuyền bước vào cất giọng trong veo :
- Gã đó có thể tin tưởng được . Nhưng cẩn thận vẫn hơn .
Cô ta vừa dứt lời thì liền nhìn Lập như ra hiệu . Gã thanh niên để đầu đinh gật đầu rồi cầm khẩu beretta của mình đi về phía phòng lái . Tùng híp mắt nhìn ba cô gái đang lo lắng ngồi trên sa lông qua một lượt rồi rút thuốc ra hút . Huy kéo Hoài My đi vào trong khoang tàu , nhìn Hoàng hỏi :
- Thế nào , đã ổn chưa ?
Hoàng nhếch mép cười rồi gật đầu . Con tàu cao tốc rời cảng Atami trong màn đêm đen kịt . Theo lời của Ochiniro thì tàu sẽ cập bến đảo Oshima trong vòng ba tiếng nữa , nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn . Ngoài Phúc và Lập lúc nào cũng kè kè bên cạnh Ochiniro thì những người khác đều tản ra quanh tàu , mặt ngoài là đi tản bộ nhưng thực ra là thầm quan sát và canh chừng hơn chục thủy thủ trên tàu để đề phòng nảy sinh biến cố . Được chừng mười phút thì Lập hớt hải chạy xuống khoang tàu , gặp mấy người Hằng thì vội nói :
-Không ổn rồi , mấy người lên đây , có chuyện !
Hằng , Hoàng , Tùng vội theo hắn lên đầu tàu . Lúc này có hai người đang đứng trên chiếc cano đậu sát mạn tàu , cầm đèn rọi lên đây nói mấy câu gì đó bằng tiếng Nhật. Tùng cau mày nhìn Phúc lúc này đang dẫn Ochiniro lại gần , gã đáp :
- Là hải quan . Họ đòi chúng ta quay tàu trở về .
Nghe đến đây ,mấy người Hằng không khỏi tái mặt . Lúc này thang dây đã được đưa ra , Tùng vứt điếu thuốc trên môi đi rồi leo xuống . Ochiniro định hét lên , nhưng họng súng lạnh ngắt luôn kè kè sau gáy làm hắn bắt buộc phải trục xuất ý nghĩ đó ra khỏi đầu . Mấy người Hoàng đứng trên thành tàu nhìn xuống với vẻ lo lắng . Tùng đi cùng gã đàn ông kia vào trong cano . Tầm năm phút sau , hắn bước ra ngoài ra hiệu cho mấy người bên trên kéo cano lên .
Cano được kéo lên boong tàu , Phúc lấy tay đẩy mắt kính nhìn Tùng hỏi :
- Xong rồi chứ ?
Tùng gật đầu , sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào . Phúc nói tiếp :
- Kiếm vật gì nằng nặng buộc vào người họ rồi hãy ném xuống biển , như vậy thì sẽ lâu bị phát hiện hơn .
Ba tiếng "ùm " vang lên , song rất nhanh bị tiếng sóng lớn át đi . Huy và Hoàng sau khi phi tang ba cái xác này xong thì nằm dài trên boong vẻ mệt mỏi .Tiếng sóng vẫn vỗ vào mạn tàu oàm oạp , liên tục không dứt . Dự báo khí tượng quả không sai , tàu vừa mới ra khơi được chừng một tiếng thì bắt đầu chao đảo , gió thổi mạnh hơn rất nhiều . Cô gái để tóc xoăn tên Hường nhìn về mặt biển phía xa đang nổi sóng cất giọng lo lắng :
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ ?
Lúc này , Tùng đang ôm súng ngồi trên boong , mắt dán chặt vào lưng Hường . Cô gái này khá xinh đẹp , lại biết cách ăn mặc nên trông rất quyến rũ . Hoàng đang ngồi với Huy và Hoài My cạnh đó nghe vậy thì nói :
- Chắc không sao đâu , “ Thời hạn “ đó còn chưa tới , chủ thần chắc cũng không muốn chúng ta chết lãng nhách như vậy chứ ?
Cạnh đó , Huy đang cùng với Hoài My chơi vật tay . Nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô bé , Hoàng cũng không biết nên vui hay là buồn . Cứ thế lại hay , ít ra cũng không phải canh cánh trong lòng nỗi lo bị tử thần đến viếng như bọn hắn .
Tàu càng ra xa thì càng lắc mạnh . Nhưng có vẻ như đúng như lời Hoàng nói , chủ thần không cho họ chết một cách đơn giản như thế . Sau hơn bốn giờ đồng hồ lênh đênh trên mặt biển thì phía trước , bóng dáng một hòn đảo cũng dần dần hiện ra .
- Tới rồi !
Huy thở phào nhìn ra xa khẽ nói :
- Ơn trời , cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra !
Con tàu chầm chậm xoay hướng để cập vào cầu cảng Motomachi . Lúc này trời đã tờ mờ sáng , tất cả lục tục xuống tàu . Phúc bước ra sau cùng . Gã đi kè kè ngay sau Ochiniro , cánh tay để hờ phía sau lưng . Lập đi sau Phúc , hai mắt láo liên không ngừng cảnh giới . Tùng nhíu mày nhìn gã thuyền trưởng trong tay Phúc hỏi :
- Định mang hắn theo à ?
Phúc gật đầu . Tại cầu cảng Motomachi lúc nào cũng có sẵn xe chờ của dân bản địa để đưa đón du khách . Mặc dù lúc này là sáng sớm , nhưng họ rất nhanh đã tìm được một quán cho thuê xe hơi ở gần đó . Phúc đặt cọc tiền với chủ quán , làm thủ tục thuê liền một lúc ba chiếc xe du lịch . Gã đẩy Ochiniro lên ngồi hàng ghế sau với Lập rồi cầm tay lái , miệng nhắc :
- Coi chừng hắn đấy .
Họ thuê một người dân đảo đi theo để chỉ đường . Theo lời gã thì trên hòn đảo này chỉ vỏn vẹn có ông lão Takashi sống ở làng Sashikichi là mang họ Yamamura mà thôi . Phúc khẽ gật đầu , Takashi chính là cái tên mà họ cần tìm . Hằng có hỏi qua gã về Sadako nhưng không thu được chút gì . Ba chiếc xe nối đuôi nhau tiến về ngôi làng ở phía cực nam hòn đảo . Bây giờ là sáu giờ sáng , bọn họ chỉ còn vỏn vẹn tầm năm tiếng đồng hồ an toàn nữa mà thôi .
Sau khi lượn qua gần hai chục cây số đường vành đai vừa xấu vừa hẹp , họ tới một ngã ba . Rẽ trái , đi thêm chừng mười phút nữa thì một ngôi làng nhỏ hiện ra . Ba chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà hai tầng có tấm biển đề “ Quán trọ Yamamura “
Yamamura Takashi , bác họ của Sadako nay đã là một ông lão gần đất xa trời . Thế nhưng kỳ lạ thay , vừa nghe mấy người Hoàng giải thích vài câu thì ông ta đã quả quyết bước tới nhận lấy cái bọc trong tay Hằng rồi nói :
- Phiền anh chị đã lặn lội đường xa . Đúng nó rồi , đúng là Sadako rồi ….
Theo như trong truyện , Sadako sống ở quán trọ Yamamura mười hai năm và gọi Takashi là bác họ . Cô sống ở làng Sashikichi tới năm mười tám tuổi thì lên thành phố rồi đi theo đoàn kịch Hishio , từ đó không trở về đây lần nào nữa . Mấy người Hoàng đều nhìn nhau với vẻ kinh ngạc . Ông lão trước mặt họ thậm chí còn không hề nghĩ tới việc kiểm tra xem nó có đúng là hài cốt của cháu gái mình hay không , dường như đó là một việc không cần thiết vậy . Ánh mắt sáng rực khi mới nhìn thấy cái bọc trong tay Hằng đã nói lên tất cả . Nhất định phải có một thứ sức mạnh siêu nhiên nào đó ở đây . Ông lão mời mấy người bọn họ vào nhà uống nước , Phúc bắt đầu đem việc tìm được hài cốt của Sadako ra kể loáng thoáng một lượt . Takashi như nhập thần vào lời kể phần nhiều là bịa ra của Phúc , hai mắt đỏ lên . Cuối cùng , đứa cháu mất tích hơn ba mươi năm đã trở về . Dù chỉ còn là một nắm xương , nhưng thế cũng đủ để ông hài lòng lắm rồi .
- Vậy là xong rồi sao ?
Huy ngây người nhìn ra bờ biển phía xa cất giọng lẩm bẩm . Hằng nhìn đồng hồ trên tay mình một hồi rồi nói :
- Bây giờ là chín giờ ba mươi lăm phút sáng 23-09 . Tôi vẫn còn nhớ rõ thời điểm mà chúng ta được truyền tống tới đây , đó là mười một giờ năm phút sáng ngày 20-09 . Điều đó có nghĩa là bắt đầu từ mười một giờ trưa nay , chúng ta sẽ có cơ hội kiểm chứng xem ..liệu hai việc đã làm có phải là chìa khóa giải lời nguyền của cuộn băng đó hay là không .
Hằng nói tới đây thì không tự chủ nhìn về phía hai cô gái tên Quỳnh và Mai đang đứng cách đó không xa . Lúc này , Lập không hiểu làm gì mà nãy giờ mới về , vừa tới đã nhìn mấy người Hoàng hỏi :
- Thế nào ? Xong chưa ? Lão Taka gì gì đó có nhận bộ hài cốt ấy hay không ?
Hoàng gật đầu rồi kỳ quái hỏi :
- Nãy giờ cậu đi đâu vậy ? Cả gã Phúc kia nữa ?
Lập thở ra một hơi rồi bắt đầu kể lể :
- Còn làm gì nữa .. gã Phúc đó bảo tôi chuốc thuốc mê thằng béo kia rồi trói hắn vào trong xe . Tên đó uống thuốc rồi mà vẫn còn giãy dụa ghê lắm , tôi phải mất bao công sức mới trói được gã lại đấy . Hắc , hắn còn bắt tôi phải để ý canh chừng gã nữa , làm như tôi là thằng chuyên sai vặt không bằng .
Hằng gật gù nói :
- Phúc tính thế là phải . Nếu thả hắn ra thì không ổn . Chúng ta cứ khống chế gã một thời gian cái đã rồi tính sau . Dù gì cũng chỉ còn có vài ngày nữa thôi mà .
Đồng hồ trong tay mọi người đã điểm tới mười hai giờ , song vẫn không có chuyện gì xảy ra . Chiều hôm đó , tất cả mười một người đi cùng với Yamamura Takashi ra nghĩa địa của làng để làm thủ tục và chôn cất hài cốt của Sadako .
Thắp một nén nhang lên ngôi mộ sơ sài vừa mới đắp , Hoàng nhắm mắt lầm rầm cầu khấn một hồi . Lúc này trời đã về chiều , từng đám mây đỏ quạch vặn vẹo trôi về phía cuối làng , trông như một con quỷ đang giơ nanh múa vuốt cười nhạo chúng sinh bên dưới . Hằng quay sang ngó Phúc , lúc này đang nhìn chằm chằm tấm di ảnh của Sadako đặt ngay ngắn trên mộ ngập ngừng hỏi :
- Chúng ta .. đã thực sự giải được lời nguyền trên cuộn băng đó rồi phải không ?
Phúc làm như không nghe thấy , quay người bước theo Tùng , trước khi đi khuất còn nán nhìn lại tấm di ảnh kia một lần nữa . Thu Hà cũng bước theo , khi đi qua chỗ Hoàng thì đột nhiên quay đầu khẽ mỉm cười với Hằng một cái . Hằng khẽ rùng mình , nụ cười đó rất lạ , nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô lại không rõ . Lập thấy sắc mặt của chị ta thoáng chốc đã chuyển thành tái nhợt thì cau mày hỏi :
- Chị Hằng , sao vậy ?
Hắn phải gọi tới lần thứ ba thì mới nhận được câu trả lời .
- Không có gì , chúng ta về thôi .
Hằng nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Thu Hà ,mím môi nói .Linh tính cho cô biết , ngày hôm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra . Nhất định là như vậy .
Chiều hôm đó , Tùng đề xuất ý kiến nghỉ tại quán trọ nhà Takashi cho tới khi nhiệm vụ kết thúc . Ông lão Takashi đối với mấy người hảo tâm đi đường xa tới đây gửi trả hài cốt cháu gái mình thì nhất quyết không chịu nhận tiền thuê phòng , bọn họ thấy thế thì cũng đành chịu . Sau đó , ngoài Hằng ở chung phòng với Quỳnh và Mai ra thì những người khác đều có quyền tự do sinh hoạt theo ý mình . Huy , Hoàng và Hoài My ở cùng một phòng . Tùng , Phúc , Lập , Hường và Thu Hà mỗi người một phòng . Mặc dù không ai nói câu gì , song nỗi ám ảnh về Sadako vẫn lởn vởn trong tâm trí tất cả mọi người , chỉ chờ dịp bộc phát ra mà thôi .
Tối hôm đó , Hằng , Quỳnh , Mai về phòng đi ngủ từ bảy giờ . Mai là một cô gái cả về nhan sắc lẫn tính cách đều tương đối bình thường , có phần yếu đuối . Quỳnh thì khác , tuy rằng nhan sắc của cô ta cũng không hơn Mai là mấy nhưng lại có một nét duyên khó nói bằng lời , rất cuốn hút người đối diện . Hằng lôi mấy tấm bùa hộ thân của mình ra dán ở cửa sổ và cửa ra vào mỗi nơi hai cái , giữ lại một chiếc để phòng thân .Quỳnh và Mai đã sớm sợ đến mất hết hồn vía suốt nửa ngày nay , vừa về phòng đã đóng sập cửa rồi rủ nhau chui lên giường đắp chăn liền . Hằng nhìn hai người hỏi :
- Bùa hộ thân của hai người đâu ? Vẫn giữ bên mình đấy chứ ?
Mai khẽ gật đầu .Quỳnh nghe Hằng nhắc đến thứ này thì vội chạy ra phòng vệ sinh lấy chiếc quần bò của mình ra tìm một lượt . Cô tìm một hồi lâu không thấy thì tái mặt quay ra nhìn Hằng nói :
- Không xong rồi , hình như ... em để quên trong xe rồi thì phải .
Hằng nghe vậy thì không khỏi lắc đầu. Cô gái này không ngờ lại bất cẩn đến vậy , đến chuyện của mình mà cũng không lo nổi thì còn làm gì được chứ ?
- Thôi được rồi , để chị xuống dưới lấy cho .Cái màu xanh đậu ở giữa có phải không ?
Quỳnh khẽ gật đầu . Hằng vừa đi khỏi , Mai đã lấm lét ngó trước sau hết một vòng rồi thở dài nhìn Quỳnh nói :
- Chúng mình là vật thí nghiệm của bọn họ rồi còn gì nữa . Cậu thấy có bất công không ?Tại sao hai đứa mình lại bị phân vào ngày đầu tiên cơ chứ ?
Quỳnh cúi đầu không nói , khẽ chui ra khỏi chăn . Mai thấy thế thì vội hỏi :
- Cậu đi đâu đấy ?
Song lúc này cô ta đã thay dép và đi vào phòng vệ sinh rồi . Ngồi một mình trong căn phòng rộng gần ba mét vuông , Mai bỗng thấy khó thở , ngực đập thình thịch không rõ nguyên do . Khí lạnh ban đêm và hơi ẩm trên da như một cái bóng đè nặng lên cô .Cảm thấy cổ họng khô rang , Mai tung chăn lại gần chiếc tủ lạnh ở góc phòng . Trong cơn hoảng loạn , mấy lá bùa hộ thân kẹp dưới chăn rơi lả tả xuống mặt sàn . Một chiếc bắt đầu bốc cháy . Ngọn lửa màu xanh bị ánh đèn neon trong phòng át đi gần hết .
Mai lấy một chai nước ngọt trong đó rót vào cốc rồi tu liền một hơi . Vẫn khát , cô liền lặp lại động tác vừa nãy của mình . Vừa tu xong cốc thứ hai , Mai chợt rùng mình , hai tay run bắn . Có cái gì đó ở sau lưng , nhất định không phải là người . Ngọn đèn neon trong phòng đang bình thường giờ bỗng lập lòe như đom đóm . Một cảm giác lạnh buốt sống lưng chạy dọc từ chân lên tới tận cổ . Mai muốn hét lên cho Quỳnh nghe thấy , nhưng cái miệng há to mãi mà không thể thốt thành lời . Không cần quay lại , cô cũng thừa biết đằng sau mình có gì . Cái giường và chiếc tủ buffet , xa hơn nữa là khu vườn trồng đầy lan sau quán trọ nhà Yamamura .. đúng , chỉ có thế thôi , không việc gì phải sợ cả ..
Đằng sau mình không có gì cả , chắc chắn là không có gì cả ..
Lấy hết can đảm , Mai quay đầu ngược lại .
Quỳnh thần người ngồi trên bệ toilet . Một linh cảm bất an chợt xuất hiện trong đầu cô . Nó như một con virut , đã vào trong cơ thể là không ngừng sinh sôi nảy nở , chỉ một lát đã choán hết tâm trí của cô gái trẻ . Kéo chiếc quần ngủ lên , Quỳnh quay người , khẽ ngắm dung nhan mình trong gương . Trên chiếc gương lớn đặt trong phòng vệ sinh lúc này là một khuôn mặt tiều tụy không có sức sống , với hai hốc mắt thâm quầng và nếp nhăn trải dài trên trán . Không , còn một người nữa .
Tim Quỳnh như ngừng đập , cả người run lẩy bẩy . Không biết từ lúc nào , ngoài cô ra ,trong gương đã xuất hiện một khuôn mặt nữa . Đó là khuôn mặt của một người con gái , một khuôn mặt rất đẹp .Thế nhưng , Quỳnh không hề cảm thấy chút sức sống nào từ nó cả .
Làn da trắng bệch đã nói lên tất cả . Một khuôn mặt rất đẹp , một khuôn mặt của người chết .
- Chị Hằng , chị làm gì thế ?
Hằng quay đầu ra , thấy Hoàng đang đi tới đây thì lấy tay vuốt lại mái tóc lòa xòa của mình rồi cười nói :
- À , chị đang tìm cái này ..
Hoàng đứng từ ngoài ngó vào trong xe , nhìn một hồi rồi nói :
- Chị tìm mấy lá bùa có phải không ? Vừa rồi anh Tùng có qua đây cầm đi rồi . Là của chị bỏ quên ở đó à ?
Hằng nghe vậy thì thở ra một hơi , chui ra khỏi xe nhíu mày nói :
- Làm chị mất công tìm mãi .. Tùng đâu ?
- "AAAAAAARGH ..."
Tiếng thét thất thanh vang ra từ căn nhà trọ . Hằng nhìn theo hướng phát ra tiếng hét , sắc mặt nhất thời tái nhợt , không nói một câu đã lao đi như gió .
- Chuyện .. Chuyện gì vậy ?
Hoàng sau khi đinh thần lại thì vội đuổi theo , tiềm thức báo cho hắn biết nhất định đã có chuyện kinh khủng nào đó vừa xảy ra . Hoàng vừa leo tới cầu thang tầng ba thì đã thấy Hằng và Lập đứng ngoài cửa toilet không ngừng nôn ọe . Hắn sầm mặt nhìn hai người hỏi :
- Chuyện gì xảy ra vậy ?
Trên Boong tàu , một gã đàn ông tuổi chừng năm chục đang ngả người trên chiếc ghế dựa . Mấy ngày tới biển có bão lớn , hắn mặc dù không muốn song vẫn phải neo tàu lại đây . Gã chính là Ochiniro , thuyền trưởng của con tàu MS -24 này . Gã chỉ đảm nhận trách nhiệm chuyên môn , còn chủ nhân thực sự của con tàu này lại là người khác .
Ochiniro vừa tận hưởng cơn gió biển mát lạnh tràn vào mặt vừa lim dim suy nghĩ . Chiều nay có một nhóm người tới đòi ra đảo Oshima gấp , lại tăng giá lên gấp năm , thế nhưng hắn vẫn từ chối . Dù sao , cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn . Chưa kể , gã chỉ là kẻ làm công , nếu lỡ để hải quan phát hiện ra chuyện cố tình trái lệnh dong tàu ra khơi thì cái cần kiếm cơm này khỏi cần phải làm nữa .
Há miệng ngáp một cái , Ochiniro đứng dậy đi vào trong khoang thuyền . Gã vừa cởi chiếc áo sơ mi trên người ra để thay bộ khác thì cảm thấy bị một thứ gì đó lành lạnh dí vào sau gáy .
Một tiếng cạch khô khốc vang lên , kèm theo đó là giọng nói đầy vẻ uy hiếp :
- Đứng yên và ngậm cái miệng của mày lại , khẩu súng trên tay tao thỉnh thoảng cũng hay cướp cò lắm đấy .
Ochiniro sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy , gã lắp bắp :
- Được ... được rồi , có ... có việc gì bình tĩnh nói không được sao ?
- Khởi động tàu , ra khơi ngay lập tức .
Ochiniro toát mồ hôi hột . Lúc này họng súng lành lạnh sau gáy hắn đã được hạ xuống . Vừa quay mặt ra , Onichiro đã thấy trên boong có thêm tới gần chục người không biết từ bao giờ . Đứng ngay sau gã bây giờ là một tên trung niên đeo kính , tay cầm khẩu M88 chĩa xuống mặt sàn . Vừa quay lại , Ochiniro đã nhận ra ngay gã đàn ông đang cầm súng uy hiếp mình là tên liên hệ thuê tàu chiều hôm nay .
- Các người .. là ai ? Tôi đã nói rồi , bây giờ không ..
Gã trung niên đeo kính hướng khẩu M88 trong tay nhằm mặt hắn gằn giọng :
- Một là lập tức ra khơi , hai là ăn một viên đạn vào đầu . Mày có thể chọn một trong hai . À quên , đây không phải là đồ chơi . Nếu mày muốn thử thì tao cũng không ngại đâu .
Nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Phúc , Tùng khẽ nhếch môi cười . Lập nhìn Ochiniro run lẩy bẩy đi về phía khoang lái , theo sau là Phúc kè kè khẩu M88 trên tay thì chép miệng :
- Liệu có ổn không ? Lỡ như hắn ...
Một cô gái mặc áo da từ ngoài boong thuyền bước vào cất giọng trong veo :
- Gã đó có thể tin tưởng được . Nhưng cẩn thận vẫn hơn .
Cô ta vừa dứt lời thì liền nhìn Lập như ra hiệu . Gã thanh niên để đầu đinh gật đầu rồi cầm khẩu beretta của mình đi về phía phòng lái . Tùng híp mắt nhìn ba cô gái đang lo lắng ngồi trên sa lông qua một lượt rồi rút thuốc ra hút . Huy kéo Hoài My đi vào trong khoang tàu , nhìn Hoàng hỏi :
- Thế nào , đã ổn chưa ?
Hoàng nhếch mép cười rồi gật đầu . Con tàu cao tốc rời cảng Atami trong màn đêm đen kịt . Theo lời của Ochiniro thì tàu sẽ cập bến đảo Oshima trong vòng ba tiếng nữa , nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn . Ngoài Phúc và Lập lúc nào cũng kè kè bên cạnh Ochiniro thì những người khác đều tản ra quanh tàu , mặt ngoài là đi tản bộ nhưng thực ra là thầm quan sát và canh chừng hơn chục thủy thủ trên tàu để đề phòng nảy sinh biến cố . Được chừng mười phút thì Lập hớt hải chạy xuống khoang tàu , gặp mấy người Hằng thì vội nói :
-Không ổn rồi , mấy người lên đây , có chuyện !
Hằng , Hoàng , Tùng vội theo hắn lên đầu tàu . Lúc này có hai người đang đứng trên chiếc cano đậu sát mạn tàu , cầm đèn rọi lên đây nói mấy câu gì đó bằng tiếng Nhật. Tùng cau mày nhìn Phúc lúc này đang dẫn Ochiniro lại gần , gã đáp :
- Là hải quan . Họ đòi chúng ta quay tàu trở về .
Nghe đến đây ,mấy người Hằng không khỏi tái mặt . Lúc này thang dây đã được đưa ra , Tùng vứt điếu thuốc trên môi đi rồi leo xuống . Ochiniro định hét lên , nhưng họng súng lạnh ngắt luôn kè kè sau gáy làm hắn bắt buộc phải trục xuất ý nghĩ đó ra khỏi đầu . Mấy người Hoàng đứng trên thành tàu nhìn xuống với vẻ lo lắng . Tùng đi cùng gã đàn ông kia vào trong cano . Tầm năm phút sau , hắn bước ra ngoài ra hiệu cho mấy người bên trên kéo cano lên .
Cano được kéo lên boong tàu , Phúc lấy tay đẩy mắt kính nhìn Tùng hỏi :
- Xong rồi chứ ?
Tùng gật đầu , sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào . Phúc nói tiếp :
- Kiếm vật gì nằng nặng buộc vào người họ rồi hãy ném xuống biển , như vậy thì sẽ lâu bị phát hiện hơn .
Ba tiếng "ùm " vang lên , song rất nhanh bị tiếng sóng lớn át đi . Huy và Hoàng sau khi phi tang ba cái xác này xong thì nằm dài trên boong vẻ mệt mỏi .Tiếng sóng vẫn vỗ vào mạn tàu oàm oạp , liên tục không dứt . Dự báo khí tượng quả không sai , tàu vừa mới ra khơi được chừng một tiếng thì bắt đầu chao đảo , gió thổi mạnh hơn rất nhiều . Cô gái để tóc xoăn tên Hường nhìn về mặt biển phía xa đang nổi sóng cất giọng lo lắng :
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ ?
Lúc này , Tùng đang ôm súng ngồi trên boong , mắt dán chặt vào lưng Hường . Cô gái này khá xinh đẹp , lại biết cách ăn mặc nên trông rất quyến rũ . Hoàng đang ngồi với Huy và Hoài My cạnh đó nghe vậy thì nói :
- Chắc không sao đâu , “ Thời hạn “ đó còn chưa tới , chủ thần chắc cũng không muốn chúng ta chết lãng nhách như vậy chứ ?
Cạnh đó , Huy đang cùng với Hoài My chơi vật tay . Nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô bé , Hoàng cũng không biết nên vui hay là buồn . Cứ thế lại hay , ít ra cũng không phải canh cánh trong lòng nỗi lo bị tử thần đến viếng như bọn hắn .
Tàu càng ra xa thì càng lắc mạnh . Nhưng có vẻ như đúng như lời Hoàng nói , chủ thần không cho họ chết một cách đơn giản như thế . Sau hơn bốn giờ đồng hồ lênh đênh trên mặt biển thì phía trước , bóng dáng một hòn đảo cũng dần dần hiện ra .
- Tới rồi !
Huy thở phào nhìn ra xa khẽ nói :
- Ơn trời , cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra !
Con tàu chầm chậm xoay hướng để cập vào cầu cảng Motomachi . Lúc này trời đã tờ mờ sáng , tất cả lục tục xuống tàu . Phúc bước ra sau cùng . Gã đi kè kè ngay sau Ochiniro , cánh tay để hờ phía sau lưng . Lập đi sau Phúc , hai mắt láo liên không ngừng cảnh giới . Tùng nhíu mày nhìn gã thuyền trưởng trong tay Phúc hỏi :
- Định mang hắn theo à ?
Phúc gật đầu . Tại cầu cảng Motomachi lúc nào cũng có sẵn xe chờ của dân bản địa để đưa đón du khách . Mặc dù lúc này là sáng sớm , nhưng họ rất nhanh đã tìm được một quán cho thuê xe hơi ở gần đó . Phúc đặt cọc tiền với chủ quán , làm thủ tục thuê liền một lúc ba chiếc xe du lịch . Gã đẩy Ochiniro lên ngồi hàng ghế sau với Lập rồi cầm tay lái , miệng nhắc :
- Coi chừng hắn đấy .
Họ thuê một người dân đảo đi theo để chỉ đường . Theo lời gã thì trên hòn đảo này chỉ vỏn vẹn có ông lão Takashi sống ở làng Sashikichi là mang họ Yamamura mà thôi . Phúc khẽ gật đầu , Takashi chính là cái tên mà họ cần tìm . Hằng có hỏi qua gã về Sadako nhưng không thu được chút gì . Ba chiếc xe nối đuôi nhau tiến về ngôi làng ở phía cực nam hòn đảo . Bây giờ là sáu giờ sáng , bọn họ chỉ còn vỏn vẹn tầm năm tiếng đồng hồ an toàn nữa mà thôi .
Sau khi lượn qua gần hai chục cây số đường vành đai vừa xấu vừa hẹp , họ tới một ngã ba . Rẽ trái , đi thêm chừng mười phút nữa thì một ngôi làng nhỏ hiện ra . Ba chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà hai tầng có tấm biển đề “ Quán trọ Yamamura “
Yamamura Takashi , bác họ của Sadako nay đã là một ông lão gần đất xa trời . Thế nhưng kỳ lạ thay , vừa nghe mấy người Hoàng giải thích vài câu thì ông ta đã quả quyết bước tới nhận lấy cái bọc trong tay Hằng rồi nói :
- Phiền anh chị đã lặn lội đường xa . Đúng nó rồi , đúng là Sadako rồi ….
Theo như trong truyện , Sadako sống ở quán trọ Yamamura mười hai năm và gọi Takashi là bác họ . Cô sống ở làng Sashikichi tới năm mười tám tuổi thì lên thành phố rồi đi theo đoàn kịch Hishio , từ đó không trở về đây lần nào nữa . Mấy người Hoàng đều nhìn nhau với vẻ kinh ngạc . Ông lão trước mặt họ thậm chí còn không hề nghĩ tới việc kiểm tra xem nó có đúng là hài cốt của cháu gái mình hay không , dường như đó là một việc không cần thiết vậy . Ánh mắt sáng rực khi mới nhìn thấy cái bọc trong tay Hằng đã nói lên tất cả . Nhất định phải có một thứ sức mạnh siêu nhiên nào đó ở đây . Ông lão mời mấy người bọn họ vào nhà uống nước , Phúc bắt đầu đem việc tìm được hài cốt của Sadako ra kể loáng thoáng một lượt . Takashi như nhập thần vào lời kể phần nhiều là bịa ra của Phúc , hai mắt đỏ lên . Cuối cùng , đứa cháu mất tích hơn ba mươi năm đã trở về . Dù chỉ còn là một nắm xương , nhưng thế cũng đủ để ông hài lòng lắm rồi .
- Vậy là xong rồi sao ?
Huy ngây người nhìn ra bờ biển phía xa cất giọng lẩm bẩm . Hằng nhìn đồng hồ trên tay mình một hồi rồi nói :
- Bây giờ là chín giờ ba mươi lăm phút sáng 23-09 . Tôi vẫn còn nhớ rõ thời điểm mà chúng ta được truyền tống tới đây , đó là mười một giờ năm phút sáng ngày 20-09 . Điều đó có nghĩa là bắt đầu từ mười một giờ trưa nay , chúng ta sẽ có cơ hội kiểm chứng xem ..liệu hai việc đã làm có phải là chìa khóa giải lời nguyền của cuộn băng đó hay là không .
Hằng nói tới đây thì không tự chủ nhìn về phía hai cô gái tên Quỳnh và Mai đang đứng cách đó không xa . Lúc này , Lập không hiểu làm gì mà nãy giờ mới về , vừa tới đã nhìn mấy người Hoàng hỏi :
- Thế nào ? Xong chưa ? Lão Taka gì gì đó có nhận bộ hài cốt ấy hay không ?
Hoàng gật đầu rồi kỳ quái hỏi :
- Nãy giờ cậu đi đâu vậy ? Cả gã Phúc kia nữa ?
Lập thở ra một hơi rồi bắt đầu kể lể :
- Còn làm gì nữa .. gã Phúc đó bảo tôi chuốc thuốc mê thằng béo kia rồi trói hắn vào trong xe . Tên đó uống thuốc rồi mà vẫn còn giãy dụa ghê lắm , tôi phải mất bao công sức mới trói được gã lại đấy . Hắc , hắn còn bắt tôi phải để ý canh chừng gã nữa , làm như tôi là thằng chuyên sai vặt không bằng .
Hằng gật gù nói :
- Phúc tính thế là phải . Nếu thả hắn ra thì không ổn . Chúng ta cứ khống chế gã một thời gian cái đã rồi tính sau . Dù gì cũng chỉ còn có vài ngày nữa thôi mà .
Đồng hồ trong tay mọi người đã điểm tới mười hai giờ , song vẫn không có chuyện gì xảy ra . Chiều hôm đó , tất cả mười một người đi cùng với Yamamura Takashi ra nghĩa địa của làng để làm thủ tục và chôn cất hài cốt của Sadako .
Thắp một nén nhang lên ngôi mộ sơ sài vừa mới đắp , Hoàng nhắm mắt lầm rầm cầu khấn một hồi . Lúc này trời đã về chiều , từng đám mây đỏ quạch vặn vẹo trôi về phía cuối làng , trông như một con quỷ đang giơ nanh múa vuốt cười nhạo chúng sinh bên dưới . Hằng quay sang ngó Phúc , lúc này đang nhìn chằm chằm tấm di ảnh của Sadako đặt ngay ngắn trên mộ ngập ngừng hỏi :
- Chúng ta .. đã thực sự giải được lời nguyền trên cuộn băng đó rồi phải không ?
Phúc làm như không nghe thấy , quay người bước theo Tùng , trước khi đi khuất còn nán nhìn lại tấm di ảnh kia một lần nữa . Thu Hà cũng bước theo , khi đi qua chỗ Hoàng thì đột nhiên quay đầu khẽ mỉm cười với Hằng một cái . Hằng khẽ rùng mình , nụ cười đó rất lạ , nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô lại không rõ . Lập thấy sắc mặt của chị ta thoáng chốc đã chuyển thành tái nhợt thì cau mày hỏi :
- Chị Hằng , sao vậy ?
Hắn phải gọi tới lần thứ ba thì mới nhận được câu trả lời .
- Không có gì , chúng ta về thôi .
Hằng nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Thu Hà ,mím môi nói .Linh tính cho cô biết , ngày hôm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra . Nhất định là như vậy .
Chiều hôm đó , Tùng đề xuất ý kiến nghỉ tại quán trọ nhà Takashi cho tới khi nhiệm vụ kết thúc . Ông lão Takashi đối với mấy người hảo tâm đi đường xa tới đây gửi trả hài cốt cháu gái mình thì nhất quyết không chịu nhận tiền thuê phòng , bọn họ thấy thế thì cũng đành chịu . Sau đó , ngoài Hằng ở chung phòng với Quỳnh và Mai ra thì những người khác đều có quyền tự do sinh hoạt theo ý mình . Huy , Hoàng và Hoài My ở cùng một phòng . Tùng , Phúc , Lập , Hường và Thu Hà mỗi người một phòng . Mặc dù không ai nói câu gì , song nỗi ám ảnh về Sadako vẫn lởn vởn trong tâm trí tất cả mọi người , chỉ chờ dịp bộc phát ra mà thôi .
Tối hôm đó , Hằng , Quỳnh , Mai về phòng đi ngủ từ bảy giờ . Mai là một cô gái cả về nhan sắc lẫn tính cách đều tương đối bình thường , có phần yếu đuối . Quỳnh thì khác , tuy rằng nhan sắc của cô ta cũng không hơn Mai là mấy nhưng lại có một nét duyên khó nói bằng lời , rất cuốn hút người đối diện . Hằng lôi mấy tấm bùa hộ thân của mình ra dán ở cửa sổ và cửa ra vào mỗi nơi hai cái , giữ lại một chiếc để phòng thân .Quỳnh và Mai đã sớm sợ đến mất hết hồn vía suốt nửa ngày nay , vừa về phòng đã đóng sập cửa rồi rủ nhau chui lên giường đắp chăn liền . Hằng nhìn hai người hỏi :
- Bùa hộ thân của hai người đâu ? Vẫn giữ bên mình đấy chứ ?
Mai khẽ gật đầu .Quỳnh nghe Hằng nhắc đến thứ này thì vội chạy ra phòng vệ sinh lấy chiếc quần bò của mình ra tìm một lượt . Cô tìm một hồi lâu không thấy thì tái mặt quay ra nhìn Hằng nói :
- Không xong rồi , hình như ... em để quên trong xe rồi thì phải .
Hằng nghe vậy thì không khỏi lắc đầu. Cô gái này không ngờ lại bất cẩn đến vậy , đến chuyện của mình mà cũng không lo nổi thì còn làm gì được chứ ?
- Thôi được rồi , để chị xuống dưới lấy cho .Cái màu xanh đậu ở giữa có phải không ?
Quỳnh khẽ gật đầu . Hằng vừa đi khỏi , Mai đã lấm lét ngó trước sau hết một vòng rồi thở dài nhìn Quỳnh nói :
- Chúng mình là vật thí nghiệm của bọn họ rồi còn gì nữa . Cậu thấy có bất công không ?Tại sao hai đứa mình lại bị phân vào ngày đầu tiên cơ chứ ?
Quỳnh cúi đầu không nói , khẽ chui ra khỏi chăn . Mai thấy thế thì vội hỏi :
- Cậu đi đâu đấy ?
Song lúc này cô ta đã thay dép và đi vào phòng vệ sinh rồi . Ngồi một mình trong căn phòng rộng gần ba mét vuông , Mai bỗng thấy khó thở , ngực đập thình thịch không rõ nguyên do . Khí lạnh ban đêm và hơi ẩm trên da như một cái bóng đè nặng lên cô .Cảm thấy cổ họng khô rang , Mai tung chăn lại gần chiếc tủ lạnh ở góc phòng . Trong cơn hoảng loạn , mấy lá bùa hộ thân kẹp dưới chăn rơi lả tả xuống mặt sàn . Một chiếc bắt đầu bốc cháy . Ngọn lửa màu xanh bị ánh đèn neon trong phòng át đi gần hết .
Mai lấy một chai nước ngọt trong đó rót vào cốc rồi tu liền một hơi . Vẫn khát , cô liền lặp lại động tác vừa nãy của mình . Vừa tu xong cốc thứ hai , Mai chợt rùng mình , hai tay run bắn . Có cái gì đó ở sau lưng , nhất định không phải là người . Ngọn đèn neon trong phòng đang bình thường giờ bỗng lập lòe như đom đóm . Một cảm giác lạnh buốt sống lưng chạy dọc từ chân lên tới tận cổ . Mai muốn hét lên cho Quỳnh nghe thấy , nhưng cái miệng há to mãi mà không thể thốt thành lời . Không cần quay lại , cô cũng thừa biết đằng sau mình có gì . Cái giường và chiếc tủ buffet , xa hơn nữa là khu vườn trồng đầy lan sau quán trọ nhà Yamamura .. đúng , chỉ có thế thôi , không việc gì phải sợ cả ..
Đằng sau mình không có gì cả , chắc chắn là không có gì cả ..
Lấy hết can đảm , Mai quay đầu ngược lại .
Quỳnh thần người ngồi trên bệ toilet . Một linh cảm bất an chợt xuất hiện trong đầu cô . Nó như một con virut , đã vào trong cơ thể là không ngừng sinh sôi nảy nở , chỉ một lát đã choán hết tâm trí của cô gái trẻ . Kéo chiếc quần ngủ lên , Quỳnh quay người , khẽ ngắm dung nhan mình trong gương . Trên chiếc gương lớn đặt trong phòng vệ sinh lúc này là một khuôn mặt tiều tụy không có sức sống , với hai hốc mắt thâm quầng và nếp nhăn trải dài trên trán . Không , còn một người nữa .
Tim Quỳnh như ngừng đập , cả người run lẩy bẩy . Không biết từ lúc nào , ngoài cô ra ,trong gương đã xuất hiện một khuôn mặt nữa . Đó là khuôn mặt của một người con gái , một khuôn mặt rất đẹp .Thế nhưng , Quỳnh không hề cảm thấy chút sức sống nào từ nó cả .
Làn da trắng bệch đã nói lên tất cả . Một khuôn mặt rất đẹp , một khuôn mặt của người chết .
- Chị Hằng , chị làm gì thế ?
Hằng quay đầu ra , thấy Hoàng đang đi tới đây thì lấy tay vuốt lại mái tóc lòa xòa của mình rồi cười nói :
- À , chị đang tìm cái này ..
Hoàng đứng từ ngoài ngó vào trong xe , nhìn một hồi rồi nói :
- Chị tìm mấy lá bùa có phải không ? Vừa rồi anh Tùng có qua đây cầm đi rồi . Là của chị bỏ quên ở đó à ?
Hằng nghe vậy thì thở ra một hơi , chui ra khỏi xe nhíu mày nói :
- Làm chị mất công tìm mãi .. Tùng đâu ?
- "AAAAAAARGH ..."
Tiếng thét thất thanh vang ra từ căn nhà trọ . Hằng nhìn theo hướng phát ra tiếng hét , sắc mặt nhất thời tái nhợt , không nói một câu đã lao đi như gió .
- Chuyện .. Chuyện gì vậy ?
Hoàng sau khi đinh thần lại thì vội đuổi theo , tiềm thức báo cho hắn biết nhất định đã có chuyện kinh khủng nào đó vừa xảy ra . Hoàng vừa leo tới cầu thang tầng ba thì đã thấy Hằng và Lập đứng ngoài cửa toilet không ngừng nôn ọe . Hắn sầm mặt nhìn hai người hỏi :
- Chuyện gì xảy ra vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.