Một Trăm Phần Trăm

Quyển 6 - Chương 23: Tàn Cuộc (2)

Shevaanh

18/03/2014

Bác sỹ Akin giật mình quay lại. Đứng đằng sau ông lúc này là một nhóm người mặc quân phục, tay lăm lăm súng ống. Chỉ nhìn qua tấm huy hiệu đính trên ngực một trong số họ là ông đã nhận ra ngay, đây là đội đặc nhiệm chống khủng bố RT-21, cánh tay phải của Thượng nghị sĩ Ruth Martin trong chiến dịch giải cứu con gái mình lần này.

- Bác sĩ Akin, chúng tôi được lệnh tạm giữ ông vì nghi ngờ có liên quan tới việc tử tù Lecter vượt ngục một năm trước. Gã to con đi đầu chậm rãi bước lại gần, rút một tấm thẻ trong túi áo ra giơ lên nói.

“ Bác sỹ Akin, có nhận ra tôi không thế?”

Bác sỹ Akin khẽ nhíu mày. Hiện lên trên màn hình vô tuyến liên lạc chung của cục điều tra tội phạm Nevada bây giờ là Tuyết, một trong số mười bốn mục tiêu của ông lần này.

Tới bây giờ thì ông đã hiểu, mình đã hoàn toàn bại trận rồi.

- Phó thanh tra Tuyết, tôi làm sao quên cô được? Mấy ngày nay chắc cô đã phải chịu không ít mệt mỏi rồi. Chúc mừng, cô đã được minh oan rồi đúng không?

- Chính xác thì chưa, song cũng cảm ơn lời thăm hỏi của ông, bác sĩ Lecter.

Bác sĩ Akin mặt không biến sắc, đầu lưỡi đỏ chót thò ra rồi thụt vào nhanh như một con sóc. Ông mỉm cười, đôi mắt gắt gao nhìn Tuyết làm cô tuy đã cố tình giấu mặt sau màn hình vô tuyến song cũng phải rùng mình.

- Phó thanh tra Tuyết, vu khống là tội nặng đấy nhé. Tôi sẽ không để yên cho cô đâu.

- Ông có quyền không thừa nhận, bác sĩ Lecter ạ. Nhưng FBI thì có quyền điều tra. Họ đã viếng thăm căn nhà hai tầng trong hẻm Quantico của ông cách đây hai tiếng trước và tìm được không ít thứ thú vị. Nếu đặt địa vị của tôi vào ông lúc này thì chắc chẳng bình thản được như vậy đâu. Tôi phục ông thật đấy, bác sĩ Lecter ạ.

- Cám ơn vì đã báo cho tôi biết, phó thanh tra Tuyết. Tôi nhất định sẽ kiện họ và những người đứng sau việc này ra tòa.

Tròng mắt của bác sĩ Akin khẽ đảo một vòng, ông liếm môi đáp trước khi bị hai người lính tới xốc vai giải đi.

- À này, phó thanh tra Tuyết. Tôi vẫn còn một nghi vấn, cô có thể giải đáp hộ tôi không?

-Tất nhiên rồi.

- Làm sao cô tìm ra được Jame Gumb?

- Bác sĩ Lecter, ông có còn nhớ những gì mình đã nói với Starling Clarice cách đây hơn một năm rưỡi không ?

Im lặng.

- Tôi đã bảo là cô nhầm tôi với ai đó khác rồi mà.

" Hừm" Tuyết cau mày nhìn bác sỹ Akin bị người của FBI giải đi trên màn hình vô tuyến. Con cáo già này..quả không hổ danh là nhân vật phản diện chính trong “ The Silence Of The Lamb”. Đến giờ thì cô thực sự hoài nghi về hiệu quả công cuộc điều tra lần này của FBI. Muốn diệt trừ cái gai này ..có lẽ cô phải dùng cách khác.

- Hắn là Lecter sao? Lecter chính là “L “ à ? Có phải cô đã đoán được điều này từ trước ?

Hoài My nhìn cảnh bác sỹ Akin ngoan ngoãn bị giải đi với vẻ nghi hoặc: - Nếu như ông ta có khả năng thôi miên người khác thì sao lại chịu để bị bắt dễ dàng như vậy?

- Chính hắn là người đã “hiến kế” cho Crawford diệt trừ chúng ta và vừa gọi vào số của Thắm ban nãy. Nếu không có sự hậu thuẫn bất đắc dĩ của Thượng nghị sĩ Ruth Martin thì năm người chúng ta hẳn đã nằm dưới ba tấc đất từ tối hôm qua rồi. Mọi người nghĩ hắn có phải là “L “ không ?

Lập lấy tay xoa cằm một hồi rồi lắc đầu đáp:

- Tôi thấy không giống lắm thì phải, nhưng cái trò ném đá giấu tay đó thì đúng là không thể tha thứ được. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, dù sao cũng đã trót nhúng tay vào rồi, đâm lao thì phải theo lao. Chúng ta cứ gửi yêu sách đòi bà ta làm thịt hắn luôn xem có được cộng điểm hay không là rõ ngay ấy mà.

- Cậu tưởng mình là cấp trên của bà ta chắc? Tuyết bước lại gần cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, cười khẩy nói tiếp: - Đừng quên tình cảnh của chúng ta lúc này cũng chẳng khác gì gã. Nếu không có Catherine làm con tin trong tay Hoàng thì chúng ta lúc này đã hứng cả rổ đạn rồi ấy chứ. Nếu không có số vật chứng trong nhà của Jame để chứng minh gã là Buffalo Bill thì liệu FBI có tin lời chúng ta không? Ngoài lai lịch bất minh ra thì tới giờ cảnh sát vẫn chưa có chứng cớ nào để chứng minh ông ta là Lecter, tử tù vượt ngục cách đây hơn một năm trước. Đó chỉ là suy đoán chủ quan của tôi mà thôi. Cũng tại Hoàng, nếu hắn ta kìm chế không hạ sát Jame Gumb thì còn lo gì không lật tẩy được thân phận của “L” cơ chứ? Tôi chỉ sơ suất không dặn là hỏng việc ngay, đúng là…



- Mấy tên này ư? Thật chẳng đáng để tôi phải xuống tay. Lập dòm xuống dưới ban công, nhìn mấy bóng áo xanh lấp ló ngoài đó nói với vẻ hờ hững. Song chợt nghĩ tới điều gì, hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt : - Tất nhiên, nếu họ xài tới vũ khí công nghệ cao…

- À , câu cuối chị nói ban nãy có ý gì vậy? Tại sao lại có Starling ở đây? Thắng nhớ tới thái độ khó hiểu trước lúc bị giải đi của bác sĩ Akin thì buột miệng hỏi.

- Trước đây bác sĩ Lecter đã tiết lộ một số thông tin về Buffalo cho Clarice Starling, nhân vật chính trong “ Sự im lặng của bầy cừu “ khi còn đang nằm bóc lịch trong nhà tù trung tâm tiểu bang Nevada. Chuyện này được nhắc tới trong cả truyện lẫn phim, nếu ai đã từng xem thì chắc cũng chẳng lạ gì. Ở trong phim, nhân vật chính Clarice đã nhờ vào những lời gợi ý này để lần ra danh tính của Buffalo. Song ở thế giới này thì hơi khác một chút. Clarice đã không làm tròn sứ mệnh của mình, và chúng ta phải làm thay cô ta thôi.

- Ngoài những chi tiết mà chúng ta đã suy ra từ trước thì Clarice đã cung cấp cho tôi vài điều tương đối quan trọng . Chính nhờ vào nó mà tôi mới lần ra được chân tướng của Jame, tất nhiên vẫn cần người của FBI giúp đỡ rất nhiều. Cậu đã nghe tới chứng “ tâm thần phân liệt” bao giờ chưa? Buffalo Bill hay Jame Gumb chính là một ví dụ điển hình. Trong một lần nói chuyện với Clarice, ông ta đã khéo léo gợi ý cho cô ta biết con người thực của Buffalo. Chỉ tiếc rằng cô ta chẳng hiểu được mà thôi.

- Gợi ý? Những bài trắc nghiệm đó ư? Thắng hỏi.

- Không, ông ta dùng một người bạn tù của mình để ám chỉ với Clarice, đó cũng là một kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt như Jame Gumb, một bản sao hoàn hảo của gã, từ quá khứ tới bản năng phạm tội. Hắn là Sammie, kẻ lãnh án tù chung thân vì để đầu của mẹ mình trong cái khay quyên tiền ở nhà thở Trune. Các vị linh mục đã hát bài “ Hãy dâng tặng những gì tốt nhất của bạn cho Chúa” và anh ta nghĩ mình không còn gì tốt hơn thứ đó cả. Rùng rợn quá phải không nào? Còn với Jame Gumb, hắn đã tự tay giết mẹ mình trong một lần lên cơn vì không chấp nhận được quá khứ của bà ta. Trong mắt Jame , người phụ nữ là hiện thân của cái đẹp, cái hoàn hảo, là thứ mà hắn luôn muốn vươn tới và mẹ hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn giết bà ta vì không chấp nhận được sự thật rằng mẹ mình là một con điếm.

- Sammie ? Thằng cha viết sai chính tả đó à ? Chắc hắn còn chưa học hết lớp 1 ấy chứ. Thắng nhớ tới bài thơ đầy lỗi chính tả ký tên Sammie mà Tuyết từng đưa cho mình thì buột miệng hỏi.

- Hẳn là thế rồi. Trước lúc gặp bác sĩ Lecter, Sammie thậm chí còn không phân biệt được “ Jesus” và “Chúa Giê Xu” là một người duy nhất. Tôi đã tìm đọc hồ sơ lý lịch của Sammie và đã phát hiện ra nhiều điều rất thú vị. Chắc mọi người chưa biết, cái quan niệm một Chúa duy nhất trong ba ngôi rất khó hiểu. Nhất là đối với Sammie, một người chưa biết rõ trong mình có bao nhiêu nhân cách nữa. Sammie cũng là một tên đồng tính, một tên đồng tính“ nửa vời”. Tôi đã dùng những kết quả trắc nghiệm nhân cách của gã để làm đầu mối, và chúng ta đã có gì nào? Rất may là tôi đã đoán đúng. Sammie và Jame Gumb là bản sao của nhau, và nó đã giúp FBI lần ra được chân tướng của Buffalo Bill- kẻ giết người hàng loạt máu lạnh chuyên nhắm vào những cô gái trẻ. Đó là lý do tại sao ngay từ đầu tôi đã luôn để ý đến Clarice, nhưng rất tiếc lúc đó cô ta lại đi công tác xa biền biệt chưa về, điện thoại thì không liên lạc được. Tôi đã từng nhờ cậu thông qua FBI truy tìm tung tích của cô ta, nhớ không Thắng? Thực ra thì chỉ cần tìm được Clarice là cái “kế hoạch mười ngày” của tôi đã thành công được 70% rồi. Về chuyện này thì chỉ trách FBI đã quá vô dụng mà thôi, có một cô gái trẻ mà phải mất tới cả tuần lễ mới tìm được ra.

- Sao chị có thể đoán được như vậy? Hoài My ngập ngừng một lát rồi hỏi.

- ….

- Em có biết yếu tố quan trọng nhất để phá một vụ án là gì không ? Tuyết nhìn Hoài My cười hỏi: - Là một cảnh sát hình sự, cái này chắc không làm khó được em, đúng không nào?

- Chứng cứ và động cơ gây án ? Hoài My nhíu mày đáp.

- Thực ra chỉ cần là người thông minh thì việc che giấu chứng cớ không khó, Jame Gumb là một ví dụ. Còn động cơ gây án cũng chưa phải là yếu tố quyết định.

- Yếu tố quan trọng nhất để trở thành một tên tội phạm chính là ..ý thức phạm tội. Tuyết thong thả đáp : - Từ một khởi niệm biến thành nghi phạm thực sự không phải là điều dễ dàng gì. Có lẽ bất cứ ai trong số chúng ta đều từng trải qua tâm trạng căm giận tột độ đến mức muốn giết một ai đó, chỉ có điều từ ý nghĩ tới hành động vẫn còn một khoảng cách. Vì vậy nếu chưa từng nhúng tay vào tội ác thì dù có bực tức đến cực độ thì người đó cũng chưa thể bước tới việc phạm tội. Thứ ngăn cản họ là “ mặc cảm tội lỗi”. Chỉ cần triệt tiêu được thứ này thì một người bình thường cũng có thể biến sự tức giận của mình trở thành hành vi giết người. Ở đây, chính người mẹ đã giúp cho Sammie và Jame triệt tiêu được “ mặc cảm tội lỗi” của mình, và tội ác cứ như vậy mà tiếp diễn mãi..

- Bầy cừu trong “ The Silence Of The Lamb” ám chỉ các nạn nhân, cừu trong kinh thánh mang ý nghĩa của những con chiên ngây thơ vô tội. Ở đây các nạn nhân, trong nhiệm vụ lần này là đồng đội của chúng ta đều không có thù hằn gì với hung thủ, song vẫn bị hắn giết và lột da. Cừu cũng vậy, chúng cũng bị giết và lột da để lấy len, và cũng chính lớp da đan bằng len này lại được con người, những kẻ đã lột da chúng dùng để khoác lên người. Một thứ trang phục dùng để tôn tạo lại vẻ đẹp bề ngoài. Jame cũng vậy, cũng lột da phụ nữ để may y phục cho mình. Hắn muốn lột xác hóa kiếp thành phụ nữ, một biểu trưng cho cái đẹp, điều tốt. Cái xấu, cái ác được che giấu dưới một lớp vỏ bọc đẹp đẽ và hoàn hảo, và chẳng mấy ai nhận ra nổi.

- Chị có vẻ rất am hiểu tâm lý tội phạm, còn hơn cả cảnh sát bọn em đấy. Hoài My nhìn Tuyết nở nụ cười kỳ lạ :- Em đang thắc mắc, không biết chị đã bao giờ trải qua cái gọi là “ mặc cảm tội lỗi” đó chưa..

- Tôi ư ? Tuyết khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp.

“ Tôi không giống bọn chúng, không cần phải bước ra cái ranh giới giữa “ mặc cảm tội lỗi “ và “ hành vi tội ác“. Lý do ư?

Bởi tôi sinh ra vốn đã là một con người của tội ác, một tội phạm bẩm sinh..”

Bên ngoài, những đám mây bất tận nhấp nhô lượn sóng, trong suốt như gương kéo dài đến tận chân trời. Mặt trời tròn xoe như một quả cầu đỏ nặng nề, tỏa ra những tia sáng chói chang, lấp lánh trong không trung.

-----------------------------------------------------

- Hiệp đi đâu rồi anh ?

- À, anh cũng không biết ..

Hoàng quay đầu lại, thanh cời lò trong tay vô thức dùi sâu vào ngọn lửa hồng trước mặt. Thư Lệ lấy tay phủi phủi lên phiến đá nhỏ dưới đất rồi ngồi xuống, mắt nhìn ra khoảng rừng đen thẫm trước mặt khẽ thở dài một tiếng.

- Cô ta thế nào rồi ?

- Vừa ăn một chút, giờ ngủ rồi. Thư Lệ lấy tay vuốt nhẹ mái tóc nhìn gã đáp.



- Vậy mà anh tưởng hết cách rồi chứ. Em cũng giỏi thật, hai ngày nay anh ép mãi mà cô ta có chịu ăn uống gì đâu. Hoàng vừa nhét thêm mấy thanh củi vào bếp lò vừa cười nói: - Yên tâm đi, chỉ còn tám ngày nữa thôi. Buffalo đã chết, chúng ta chỉ cần trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát tới lúc thời hạn nhiệm vụ kết thúc nữa là đủ.

- Mấy người Tuyết hiện vẫn đang là con tin trong tay FBI, song chỉ cần chúng ta chưa bị bắt thì họ vẫn sẽ được an toàn. Nơi này tương đối bí mật, trong thời gian ngắn chắc cảnh sát chưa phát hiện ra được đâu. Mối nguy hiểm tiềm tàng là Buffalo và “ L” đã bị giải trừ, hết thời hạn, tất cả chúng ta sẽ được chủ thần dịch chuyển trở về.

- Em đâu lo mấy chuyện đó. Mấy người bọn họ có công lớn với cảnh sát trong việc truy bắt Buffalo và Lecter, dù bị khép tội đồng lõa song cùng lắm cũng chỉ bị giam giữ là cùng. Nếu xét ra thì tình cảnh của chúng ta bây giờ còn nguy hiểm hơn họ nhiều.

Thư Lệ nói tới đây thì chợt ngừng lại nhìn gã nhẹ giọng hỏi:

- Anh thấy khó chịu trong người à ?

- Đâu có.

Hoàng lắc đầu cười đáp.

Thư Lệ nhíu mày đưa tay đặt lên trán gã. Vẫn bình thường.

Cô nói với vẻ quan tâm:

- Em thấy sắc mặt anh kém lắm. Tốt nhất là anh nên đi nghỉ một chút đi, em trực đêm nay cho.

Rồi như để chứng minh mình có đủ bản lĩnh để làm việc đó, Thư Lệ rút một chiếc lục lạc trong túi áo ra phất nhẹ. Phiến đá to một người ôm không xuể cách chỗ bọn họ không xa lập tức bị một màn dây mỏng manh nhấc bổng lên cách mặt đất hơn ba mét. Hoàng nhìn cô với vẻ tư lự, một hồi sau mới đứng dậy gật đầu nói:

- Vậy nhờ em nhé.

Hoàng lê chân vào trong gian phòng nằm cạnh kho chứa củi, thả người phịch một cái xuống nệm, mắt ngước nhìn lên trần nhà làm bằng gỗ đã mục nát gần hết, mông lung suy nghĩ. Cơ mặt của hắn khẽ giật giật. Hoàng đưa tay sờ lên ngực trái, trán chảy mồ hôi, môi tím lại vì đau.

Hắn chưa bao giờ hoài nghi những gì Catherine nói , song không ngờ nó lại tới sớm đến như vậy.

Một giờ đồng hồ đã trôi qua. Hoàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

“ Đã tới thì vào đi, ngấp nghé ngoài đó làm gì vậy ?”

“ Chát “

Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc. Từ lúc cỗ sát khí lạnh ngắt đó ập tới đến khi Hoàng cảm nhận được lưỡi kiếm sắc lẻm đặt trên cổ họng mình. Hai mắt của gã nhất thời sáng rực, cả người lăn tròn từ trên giường xuống sàn, tay phải giơ lên ngang mặt.

“ Keng “

Lưỡi kiếm lạnh ngắt chém mạnh vào tia sáng xanh trong tay gã. Hoàng lăn tròn trên sàn đúng ba vòng. Chiếc đồng hồ trên tay gã khẽ kêu lên tíc một tiếng.

“ Một người chết, tất cả các thành viên bị trừ một ngàn điểm.”

- Đi mòn đế giày không gặp, coi bộ mày lại tiến bộ hơn xưa rồi thì phải.

Hoàng chống Magic Bamboo đứng dậy, nhìn gã đàn ông mặc comple trước mặt mình nhếch miệng cười lạt.

- Cám ơn lời khen.

Gã đàn ông để tóc dài đặt thanh kiếm xuống giường rồi ngồi xuống, đôi mắt sáng rực bây giờ mới chịu dịu đi, hòa với đêm đen dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook