Một Trăm Phần Trăm

Quyển 4 - Chương 10: Trở Về Cố Hương

Shevaanh

02/12/2013

Le Prado , Marseille , miền nam nước Pháp .

Lâu đài Le'vante .

- Thưa , có ông Ben bên ngoài xin gặp ngài .

Gã đàn ông khẽ đặt dao nĩa xuống trên tay xuống , lấy khăn giấy lau miệng rồi nhìn ông lão quản gia đứng dưới khẽ gật đầu . Ông lão đã sống ở đây hơn hai mươi năm , chỉ nhìn thoáng qua cũng biết ý chủ nhân , thấy vậy thì liền khom lưng bước ra ngoài .

Ngồi giữa đại sảnh lúc này là một gã đàn ông trung niên tầm tuổi trên dưới bốn mươi , khoác trên mình bộ âu phục màu ghi cùng đôi mắt rất có thần . Nhìn chung sẽ thật sự hoàn hảo nếu .. không có một vết sẹo lớn bằng nửa cái bát trên má trái của gã .

- Xin chào , ngài vẫn khỏe chứ ạ ?

Kẻ bước vào là một gã đàn ông trán dô , cằm lẹm mặc vest đen cao 1m75 , dáng người nhỏ bé . Gã là Ben Lahm , tổng phụ trách IOT khu vực Bắc Âu . Còn người đang ngồi trước mặt gã lúc này là Hanks Richard , chủ tịch tập đoàn Lucent - công ty địa ốc có số vốn lưu động lớn thứ hai nước Pháp , đồng thời là một trong sáu đại chấp pháp của IOT ở thời điểm hiện tại , đội trưởng của " Lightning team " , tiểu đội có chiến đấu lực xếp thứ năm trong thế giới luân hồi .

Hanks nhìn gã thủ hạ dưới trướng mình mỉm cười hòa nhã . Sau màn xã giao thủ tục như thường lệ , người đàn ông tên Ben bước lại gần , rút một tờ giấy trong tệp hồ sơ trên tay ra đưa lên trước mặt gã nói :

- Ngài bá tước , đây là tất cả những thứ ngài cần .

Hanks gật gù vẻ hài lòng rồi cầm tờ giấy nọ đọc lướt qua một lượt .

- Cả đội năm người mà không có ai khai mở nổi " bản năng sinh tồn " sao ? Thật đúng là ... Ben này , những điều gã Tony đó nói có chắc là thật không vậy ?

Gã đàn ông mặc vest quả quyết gật đầu đáp :

- Dạ đúng ạ . Hắn đã lấy đầu ra đảm bảo với em rằng chuyện đó do chính miệng gã Trương Chấn Vũ nói ra , không sai vào đâu được .

Hanks nghe vậy thì lấy tay xoa cằm , trầm tư một hồi rồi nói :

- Con quỉ cái đó ngoài mụ Mary ra thì đâu có bà con thân thích hay họ hàng gì , sao lại đột nhiên lòi ở đâu ra một gã người Việt nhỉ ?

Ben đáp :

- Ngài quên rồi sao ? Ả ta trước đây đã từng sống ở Việt Nam hơn mười năm rồi mới trở về cố quốc , có thể nói Việt Nam chính là quê hương thứ hai của ả , việc quen thân với ai đó cũng đâu có gì là lạ ?

Hanks gật đầu rồi nhìn Ben chậm rãi hỏi :

- Đã sắp xếp xong chưa ?

Ben khom lưng đáp :

- Dạ ! Sắp tới em định để Jonathan đi lo chuyện này , chắc sẽ không có vấn đề gì .

Hanks nhíu mày nói :

- Để Rihanna đi cùng đi , thằng to xác ấy thì làm ăn gì ?

- Chuyện này ...

- Rồi , cứ làm như vậy đi .

Hanks phất tay tỏ ý tiễn khách . Ben thấy chuyện khó lòng thay đổi được nữa thì méo mặt quay ra , song mới đi được ba bước thì đã bị gọi giật lại .

- Ben , khoan đã .

Gã vội quay lại kính cẩn hỏi :

- Có việc gì nữa không ạ ?

Hanks dặn dò :

- Bảo với Joaquin rằng sắp tới ta có việc bận , nhiệm vụ sắp tới không có mặt được , dặn mấy tên đó đi cho đầy đủ vào đấy .

- Dạ .

Ben vừa quay đi thì giọng nói của gã lại vang lên đều đều sau lưng .

- Còn nữa . Nhắn với hai đứa kia rằng , nếu làm không xong thì đừng vác mặt về nữa .

- Dạ vâng , thưa ngài .



- À , khoan đã . Nhiệm vụ lần tới là gì ?

- À .. là " Ladykiller " , thưa ngài .

Ben vừa lât xấp tài liệu trong tay vừa nói .

-Đồ ngu , tao hỏi nhiệm vụ của hai đứa Jonathan và Rihanna cơ mà ?

Gã đàn ông mặc âu phúc cáu kỉnh quát .

-À ,à ...

Ben đưa tay trái lên lau mồ hôi , tay còn lại vội vã lục lại đống tài liệu kia một lần nữa . Phải tới hai phút sau , gã mới tìm ra được thứ mình cần .

- Đây rồi , là ... " Kungfu Hustle " , có vấn đề gì không ạ ?

- ......

- Không có gì , ta chỉ hỏi vậy thôi .

Hanks xua tay nói .

..o0o..

- Cứu , Hự ...!

Lập vừa há miệng ra định kêu cứu thì bị Dũng đá một cái rất mạnh vào đầu . Hắn cắn phải lưỡi thì đau quá kêu ối lên một tiếng , máu từ khóe miệng rỉ ra đỏ lòm một bên cằm , mặt tái mét .

Dũng lấy dây thừng trói chặt tay chân của gã lại rồi bịt giẻ vào mồm . Xong xuôi đâu đó , hắn chạy vụt ra ngoài , lúc quay về thì trên tay đã có thêm một khẩu súng trường dùng đạn 5,66 mm , là của Hoài My để lại .

- Bốp !

Dũng cầm báng súng nện một phát vào trán Lập , miệng cười hềnh hệch :

- Sao hả thằng nhãi ? Ngày trước mày hung hăng lắm cơ mà ? Giờ sao lại co rúm người lại thế ?

Dũng vừa cầm báng súng nện túi bụi vào người Lập vừa luôn mồm chửi , đánh tới mỏi tay thì thôi . Trông người Lập lúc này bê bết toàn máu là máu , máu từ đỉnh đầu chảy xuống ướt đẫm cả vai áo . Ranh giới giữa sống và chết giờ chỉ còn là một tờ giấy mỏng . Đấy là gã đã nhận chúc phúc của thần linh , kích hoạt được hơn 15% giới hạn cơ thể nên mới cầm cự được tới bây giờ , nếu là người bình thưởng thì đã đứt bóng từ lâu lắm rồi .

Dũng nhổ một bãi nước bọt vào mặt gã rồi ôm súng chạy ra ngoài . Hắn vừa bước ra khỏi lều thì chạm mặt một người làm gã suýt đứng tim vì sợ .

- Anh , anh ..

Thư Lệ thấy điệu bộ lấm lét và khẩu AK dính đầy máu trong tay gã thì hoảng hồn lùi lại . Dũng thấy người đứng trước mặt mình là Thư Lệ thì nét mặt thay đổi hẳn . Gã bước lên một bước , hai mắt sáng rỡ liếm môi cười ngả ngớn :

- Ô , cô em .. cô em vừa mới đi đâu thế , làm anh đây tìm mãi chẳng thấy đâu . Lại đây , anh có chuyện này hay lắm ..!

Thư Lệ còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì đã bị hắn ôm ghì lấy . Cô cố hết sức vừa giãy ra vừa hét :

- Buông tôi ra !

Dũng vừa cười hô hố vừa ôm chặt Thư Lệ vào lòng . Sức lực của một cô gái yếu ớt căn bản chẳng ăn nhằm gì với gã . Hắn nghĩ tới kế hoạch trả thù nung nấu gần tuần qua không ngờ lại suôn sẻ đến thế , lại còn bắt được một em xinh như mộng theo nữa thì cười mãi không dứt , chỉ tiếc là chưa lấy được đồng nào mà thôi . Nhưng có hề chi , Dũng tặc lưỡi nghĩ thầm . Chỉ cần ra ngoài báo cho người Pháp biết hành tung của mấy kẻ này thì cả hai anh em hắn sẽ kiếm đủ . Mặc dù chẳng hiểu mình bị đưa về tận thời Pháp thuộc này bằng cách nào , nhưng hắn cũng biết được giá trị của mấy người này trên mấy tấm áp phích truy nã được dán đầy trên phố kia chẳng hề nhỏ chút nào .

Dũng quờ tay lên ngực Thư Lệ sờ soạng làm cô khẽ rùng mình . Đột nhiên , Thư Lệ chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu ra mà giãy ra khỏi vòng tay của Dũng , lại còn quay lại đá một cú rất mạnh vào ngực gã . Dũng bị cô đá cho nằm thẳng cẳng trên mặt đất . Gã thấy ruột gan mình như bị nén lại , đau quặn cả lên , tức ngực khó thở vô cùng thì méo mặt chỉ tay về phía Thư Lệ lắp bắp :

- Á à , con này ... mày dám ..

Thư Lệ sợ hãi quay đầu bỏ chạy . Do quá hoảng sợ , cô vấp phải một gờ đá rồi ngã sóng xoài ra mặt đất . Dũng vội nhân cơ hội gượng dậy , cầm súng chĩa vào đầu Thư Lệ trừng mắt quát :

- ******** , Con đĩ , mày dám đánh ông à ?

Dũng vừa chửi vừa tát túi bụi vào mặt Thư Lệ . Sau khi trút bớt nỗi bực tức vì một đòn ban nãy , gã lấy dây thừng trói chặt tay chân cô lại rồi vác lên vai chạy một mạch . Thư Lệ khá mảnh khảnh , Dũng lại thuộc loại người có sức khỏe nên việc vác thêm một người trên lưng chẳng ảnh hưởng mấy đến tốc độ của gã . Cô cũng có phản kháng song rất yếu ớt , so với Thư Lệ tung ra một cú đá như trời giáng ban nãy thì khác nhau một trời một vực .

Thực ra với khả năng của Thư Lệ lúc này thì việc đánh hạ hai gã như Dũng cũng chẳng có gì là khó khăn . Cô là người duy nhất trong số năm người mới lần này được nhận " chúc phúc của thần linh " trước khi bị " chủ thần " truyền tống tới đây . Với 8,37% giới hạn cơ thể đã kích hoạt , món quà vô giá của chủ thần tặng cho , Thư Lệ hoàn toàn có thể vật chết một con hổ trưởng thành nếu muốn . Thế nhưng đó chỉ là trên lý thuyết , có khả năng kích hoạt và điều khiển được nguồn sức mạnh đó hay không mới là quan trọng .

Thực tế là trong số tất cả 829678 người được " chủ thần " chọn đưa vào thế giới luân hồi từ trước tới giờ thì chỉ có khoảng hơn 15000 người sống sót tới thời điểm hiện tại ( tức 1,8 %) , số người nhận chúc phúc mà không thức tỉnh được năng lực của bản thân là 518467 ( tức 62,4 % ) . Số người kích hoạt được trên 20% giới hạn bản thân còn sống tới giờ lại càng ít hơn nữa : 1547 người , chiếm 0,18 % . Thế mới biết sự thật tàn khốc như thế nào , nếu bạn là người được chọn thì xin chúc mừng : khả năng bạn mất mạng trong thế giới này là 98,2% , 1,8% còn lại ... chỉ là vấn đề chết sớm hay muộn mà thôi .

Lại nói tới Hoàng , gã sau khi đi một vòng quanh rừng không thấy bóng dáng Hoài My và Hùng đâu thì càng thêm sốt ruột trong lòng . Mất hơn hai tiếng đồng hồ chẳng thu được kết quả gì , hắn quyết định quay lại , biết đâu hai người đó lại chẳng về rồi thì sao ?



Quả thật , Hoàng vừa về tới nơi thì đã thấy Hoài My đứng trước cửa lều của mình , bên cạnh còn có Thư Lệ , Hồng Thắm và Cường nữa . Bốn người bọn họ lúc này đang tập trung đứng quây quần vào một chỗ , chẳng biết đang làm trò gì .

- Làm gì vậy ?

Hoàng lại gần , vừa gạt Thắm đứng chắn trước mặt mình ra vừa hỏi . Hắn thấy Dũng mặt mũi sưng vù , tay chân bị trói nghiến ngồi bệt dưới đất thì nhăn mặt hỏi :

- Sao lại trói người ta lại vậy ? Có chuyện gì thế ?

..o0o...

" Announce : we'll be landing to Noi Bai airport in about fifteen minutes , please fasten your seatbelt . " ( Thông báo : Máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Nội Bài trong vòng mười lăm phút nữa , xin quý khách thắt chặt dây an toàn . )

" Nhanh thật . "

" Mới đó mà đã hơn mười năm rồi . "

Catherine lấy tay gỡ kính rồi dõi mắt nhìn từ ô cửa sổ máy bay xuống dưới .

" Bác Châu , cô Liên , cháu đã về rồi đây. "

Cô gái lôi từ trong chiếc túi xách nhỏ đeo bên mình ra một con búp bê vải rồi lấy tay nhéo mũi nó . Con búp bê thè lưỡi xuýt xoa rồi cố giật ra , điệu bộ dễ thương làm cô không nhịn nổi phải nhoẻn miệng cười .

- Mày sắp được gặp chủ cũ của mình rồi đó .

Cô gái nhìn con búp bê khẽ cười nói , không giấu nổi vẻ vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt .

Hà Nội , 1-1-2013, 21h15.

Chiếc chuyên cơ mang số hiệu LA 3714C hạ cánh xuống sân bay Nội Bài trong cái lạnh se người của Hà Nội dịp đông về . Một đoàn người lục tục đi xuống , theo đường hầm riêng ra tới đại sảnh , nơi có hơn năm mươi người ăn mặc chỉnh tề xếp hàng chờ sẵn , dẫn đầu là Tony Yang , cánh tay trái đắc lực của Tổng Phụ Trách IOT khu vực Đông Nam Á - Trương Chấn Vũ .

Tony Yang đã đứng đây chờ gần hai tiếng đồng hồ , giờ đã sớm sốt ruột lắm rồi . Gã vừa thấy một cô gái nhỏ nhắn đeo kính đen , mặc áo lông thú bước ra từ đường hầm , hai bên là đội vệ sĩ cấp cao của tổ chức thì vội chạy tới đón . Cô gái nọ vừa ngẩng mặt lên thấy gã thì hai hàng lông mày khẽ nhíu lại vẻ bực mình .

Tony vẫn hồn nhiên không nhận ra , gã vừa xoa hai tay vào nhau vừa nói :

- Kính chào đại chấp pháp , tôi là Tony Yang , phụ trách viên IOT khu vực Đông Nam Á , rất vui được gặp ngài . Ngài Trương tháng trước có ghé Việt Nam , song không biết người tới nên đã bay về Trung Quốc cách đây năm ngày rồi . Không biết ngài lần này tới đây có việc gì ?

Catherine vừa đi vừa đáp :

- Tôi đến đây vì công việc của tổ chức , có cần thiết phải khai báo cho cậu biết không ?

Gã nghe thế thì vội lắc đầu quầy quậy :

- Xin lỗi, xin lỗi , thuộc hạ không dám ...Không biết chấp pháp tối nay định nghỉ lại ở đâu ? Ngài Surat Chanburi và Koi Sung Huyk sau khi nghe tin chấp pháp chọn Hà Nội làm nơi đặt chân đã bay tới đây cách đây hai ngày , đang ở khách sạn Melia chờ gặp người , không biết ..

Catherine bước vào chiếc xe mười sáu chỗ ngồi đậu sẵn chờ mình rồi đóng sầm cửa lại , mặc cho Tony Yang nghệt mặt đứng ngoài . Gã đàn ông đeo kính đen ngồi bên cạnh vừa thấy cô bước vào thì liền cất giọng đều đều :

- 23h00, họp bàn vấn đề nhân sự với ngài Surat Chanburi tại Lãnh Sứ Quán Thái Lan .

- 3h tiếp ngài Koi Sung Huyk và các thành viên của K - Korean Team tại khách sạn Melia .

- 7h tiếp ngài Saconnakhet tại Ha Noi Horison .

- 11h họp bàn về chiến lược hợp tác năm tới với Trương Thành Đông , chủ tịch tập đoàn Quảng Nam , Trung Quốc .

- 4h bay về London ...

- Khoan đã !

Catherine ngăn gã lại rồi nói :

- Hủy cuộc gặp lúc 11h đi .

Gã áo đen nghe vậy thì nhíu mày vẻ khó khăn :

- Việc này ..

- Cứ làm thế đi . Bà Mary có gọi điện hỏi thì cứ bảo là làm theo ý tôi là được .

- Dạ .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Trăm Phần Trăm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook