Quyển 6 - Chương 10: Tương Lai Ảm Đạm (1)
Shevaanh
18/03/2014
" Triệt Tiêu ! " Hoàng nhíu mày nhìn lướt qua Hoài My rồi gằn giọng . Hoài My thấy chiêu thức của mình chỉ trong nháy mắt đã bị vô hiệu hoá, nguồn nội lực tích tụ trên tay trái vừa mới đánh ra đã biến mất hút không còn chút dấu vết thì nhất thời đờ người ra vì ngạc nhiên . Hoàng không bỏ lỡ cơ hội quý báu này , nghiêng người quật một gậy rất mạnh vào gáy cô , làm Hoài My nhất thời choáng váng , lảo đảo lùi về phía sau ba bước .
" Cơ hội...không ổn rồi ! "
Hoàng đang định nhân cơ hội xông lên chế ngự Hoài My thì cả người lạnh toát , tay phải vô thức đẩy mạnh Magic Bamboo về phía sau với tâm lý cầu may . Dự cảm của " Cuồng Chiến " cho hắn biết điều gì sắp xảy đến với mình , đó là lần công kích thứ hai của Lập trong trạng thái " Bạo Kích " . Hoàng thực sự rất bất ngờ về điều này , bởi theo như những gì hắn thấy khi quan sát trận chiến giữa Lập và Sỹ thì gã chỉ duy trì được trạng thái Bạo Kích này trong vài giây là cùng , vậy mà bây giờ ......
May cho hắn , Lập đang đà chạy tới thì tốc độ nhất thời chậm hẳn lại . Mặc dù người ngoài nhìn vào vẫn không thể thấy rõ hành động của gã , song trong mắt Hoàng bây giờ thì Lập tuy vẫn di chuyển song cũng chẳng khác đứng yên một chỗ là bao cả . Ngực của gã bị một gậy của Hoàng cắm ngập vào gần bảy phân song vẫn không có dấu hiệu dừng lại . Hắn hơi nhíu mày rồi biến chiêu , quật Magic Bamboo vào hông Lập rồi xoay mạnh , làm gã theo đà ngã sóng xoài ra mặt đất .
Hoàng khẽ thở ra một hơi . May mà thời gian duy trì Bạo Kích của Lập đã tới cực hạn , không thì hắn cũng dám chắc trong lúc sinh tử quan đầu mình có lặp lại được " kỳ tích " ban nãy hay không nữa .
- Ái da ..
Hoài My ôm đầu khẽ than lên một tiếng . Cô chỉ vừa mới nhổm dậy thì cả người đã bị mấy chục lớp dây kim loại trói nghiến lấy . Lập cũng có số phận tương tự . Hắn bị trói nằm thẳng cẳng trên mặt đất , chỉ biết giương ánh mắt căm thù nhìn Hoàng cách đó không xa .
- Thư Lệ ?
Hoàng thực ra đã phát hiện ra Tuyết và Thư Lệ nấp gần đó từ nãy , nhưng cũng không chú ý lắm . Song khi thấy chủ nhân một màn vừa rồi là Thư Lệ thì hắn không khỏi nhìn lại cô một lần nữa . Hoá ra ...kỹ năng mà cô ta mới đổi trong không gian chủ thần là cái này sao ? Thuật điều khiển dây trói à ?
Thư Lệ lắc nhẹ chiếc lục lạc trong tay , tức thì cả Hoài My và Lập đều cùng xám ngoét mặt lại vì bị dây kim loại siết chặt vào người . Tới lúc này thì cô mới yên tâm chạy tới cạnh Hoàng rồi nhìn hắn hỏi với vẻ lo lắng :
- Phù ... anh không làm sao chứ ? Còn bọn họ , sao lại ... ?
Hoàng khẽ lắc đầu , thở dài nhìn Lập và Hoài My lúc này đang bị trói nghiến nằm trên mặt đất khẽ nói :
- Cái này ... anh cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ nữa .
Thư Lệ nhíu mày nói với vẻ phiền muộn :
- Em biết tối nay thế nào cũng xảy ra chuyện mà .. khi nghe thấy tiếng bước chân vọng từ tầng hai lên , em đã cùng Tuyết trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ rồi . Sau đó em có gọi cho anh , nhưng không thấy ai bắt máy ... Tiếp theo thì anh cũng biết rồi đấy , em và Tuyết lẻn ra ngoài cổng chính thì thấy ba người đang đánh lẫn nhau .. em cũng muốn nhảy vào can nhưng .. mấy người đánh dữ quá , chỉ đành đứng ngoài chờ cơ hội ..
- Chị Lệ , chị làm gì vậy ? Sao lại trói em ?
Hoài My không nhịn được cất giọng khỏ hiểu . Thấy cả hai đều nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ , cô không khỏi ngạc nhiên , sắc mặt đã có phần khó chịu :
- Em không đùa đâu , hai người mau cởi trói cho em đi , không thì ..
Hoài My vừa dứt lời thì hai mắt bỗng sáng rực lên , vô số vòng dây kim loại mỏng như tơ quấn quanh người lần lượt bị cô dùng nội lực chấn đứt . Thư Lệ thấy vậy thì hoảng sợ núp sau lưng Hoàng , cả Tuyết cũng vô thức lùi lại . Sự điên cuồng của cô gái này ban nãy họ vẫn còn nhớ như in , chẳng thể nào quên được . Hoài My vừa vặn người vừa nhìn quanh , khi thấy Lập cũng đang bị trói gô trên mặt đất thì tròn mắt hỏi :
- Sao mấy người lại trói anh ấy ?
Hoàng nhìn Hoài My bằng ánh mắt phức tạp một hồi rồi cẩn thận hỏi :
- Em không nhớ mình vừa làm gì sao ?
Hoài My cau mày nhìn gã như nhìn người ngoài hành tinh , lắc đầu đáp :
- Làm gì là làm gì ?
Hoàng và Thư Lệ không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau , xem bộ dạng cô bé lúc này thì chắc không phải là nói dối , vậy việc xảy ra ban nãy phải giải thích ra sao đây ? Hoàng nhớ tới thái độ của Hoài My lúc thoát khỏi sự khống chế của Sadako trong " The Ring " cũng giống hệt như bây giờ thì lòng trầm hẳn xuống .
Chẳng lẽ Buffalo .. lại là một " Sadako " thứ hai ?
Tuyết nãy giờ vẫn đứng cách đó khá xa , sau khi thấy tình hình tương đối ổn thì mới chậm rãi bước lại gần . Hoàng đem chuyện vừa xảy ra ban nãy kể lại từ đầu đến cuối một lượt . Hoài My nghe xong thì sắc mặt thay đổi hẳn , hít một hơi dài rồi hỏi lại :
- Em và Lập hợp lại đánh anh ? Thật vậy ư ? Sao em ... chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện đó cả ?
Hoàng chỉ tay về phía Lập lúc này đang không ngừng dãy dụa trên mặt đất nói với vẻ bất đắc dĩ :
- Em xem đi , xem có phải là anh đặt điều nói phét hay không ? Lúc nãy trông em cũng chả khác Lập bây giờ là mấy đâu . Có Thư Lệ và Tuyết ở đây làm chứng , những điều anh vừa nói là sự thật 100% , mặc dù không hiểu vì sao em lại trở về bình thường được nhưng ...
Hoàng nói tới đây thì ngưng vì có ánh đèn và tiếng bước chân từ ngoài cổng truyền vào . Người đến là Thắng , trên người vẫn mặc nguyên bộ cảnh phục của FBI , đi cùng còn có hai gã đàn ông trung niên , trong đó có vị bác sỹ tên Akin và bọn họ mới gặp ngày hôm qua .
- Hoài My phải không ? Bọn mình mấy ngày nay vẫn chờ tin của bạn mãi . Ủa , đã nửa đêm rồi mà mọi người còn không ngủ kéo nhau ra đây làm gì vậy ? bắt trộm à ?
Thắng vừa nhìn Lập bị trói gô nằm dưới đất vừa gật đầu cười nhẹ với Hoài My . Hoàng vừa nhìn hắn vừa đánh mắt về phía hai người đi cùng vẻ dò hỏi . Thắng thấy vậy thì khuôn mặt lộ vẻ mất tự nhiên , cười gượng không nói . Vị bác sỹ pháp y tên Akin kia vừa nhác thấy Tuyết từ xa thì đã chạy vội tới , hồ hởi hỏi ngay :
- Cô Tuyết , tôi nghe thiếu uý Thắng nói rằng cô đã điều tra được lai lịch của Buffalo Bill , có thật không vậy ? tìm được manh mối quan trọng gì rồi à ?
Hoàng , Thư Lệ và nhất là Tuyết nghe vậy thì sắc mặt đều lộ vẻ khó coi . Thắng thấy mấy người bọn họ quay sang nhìn mình thì cười gượng rồi cúi gằm mặt xuống đất , im lặng không dám ho he lấy nửa câu .
- Bác sĩ Akin , ông nghe ai nói linh tinh vậy ? làm gì có chuyện đó ? Một người mới chân ướt chân ráo tham gia vào chuyên án này như tôi thì điều tra được gì cơ chứ ? Ngay tới hồ sơ gây án của Buffalo trong suốt hai năm nay tôi còn chưa có thời gian xem hết nữa là .. đó chỉ là tin đồn nhảm mà thôi .
Tuyết mỉm cười đính chính . Bác sỹ Akin nghe vậy thì lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ , tới khi Tuyết đứng ra bác bỏ hoàn toàn thì sắc mặt không giấu nổi vẻ thất vọng . Ông đứng lại nói dăm ba câu rồi cùng người trợ lý theo bên cạnh ra về , đến nhanh mà đi cũng nhanh . Lúc này Thư Lệ mới nhìn Thắng cất giọng khiển trách :
- Cậu thật là .. tin tức nội bộ của chúng ta sao lại tự tiện lộ ra bên ngoài ?
Thắng lấy tay gãi đầu , cất giọng lí nhí :
- Tại tôi .. hồi chiều cao hứng quá nên mới .. cũng tại mấy tên đó nhiều chuyện quá , nên .. thôi , giờ có nói nữa cũng chẳng có ích lợi gì , chỉ đành xin lỗi mọi người vậy . Cũng có ảnh hưởng gì lớn lắm đâu ..
- Không có ảnh hưởng gì ?
Tuyết khẽ than :
- Đùa đấy à ? Cậu làm như vậy thì khác nào tát thẳng vào mặt Crawford và đồng sự của ông ta ? Cậu không thấy ánh mắt hờ hững thiếu thiện cảm của Crawford và người của ông ấy dành cho chúng ta từ trước tới giờ à ? Bọn họ đã ngửi khói Buffalo gần hai năm nay mà chẳng thu được dấu vết gì đáng kể , nay lại để cho hai kẻ mới tập tễnh bước chân vào tổ trọng án được mấy ngày như chúng ta lập công thì mặt mũi còn biết để vào đâu nữa ? Chúng ta thân cô thế cô , lại không thể tách rời nhau hành động độc lập vì lý do an toàn , sau này còn rất nhiều chuyện phải nhờ vả bọn họ , từ thu thập đầu mối , xử lý thông tin tới khoanh vùng đối tượng .. chúng ta đâu thể tự mình làm hết những việc đó ? Tới lúc ấy không bị bọn họ làm khó dễ mới là lạ .
Thắng nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ khó coi , hắn thực không ngờ chỉ vì một phút nông nổi của mình mà đem về nhiều phiền phức đến như vậy . Thư Lệ chép miệng nhìn Hoài My hỏi :
- Em thực sự không có chút ấn tượng gì về hành động ban nãy của mình sao ?
Hoài My khẽ lắc đầu rồi cất giọng nặng nề :
- Mọi người không cần phải nói gì thêm nữa . Em tin anh Hoàng ... chắc là em có vấn đề thật rồi . Chuyện này em cũng không phải là chưa từng gặp qua , hy vọng rằng ... đây sẽ là lần cuối . Anh Hoàng , để đề phòng chuyện đáng tiếc có thể xảy ra , em bằng lòng cách ly với mọi người . Anh thấy có được không ?
Hoàng lại gần chỗ Lập lúc này đang dùng cặp mắt vô hồn nhìn mình , chặt mạnh vào gáy làm gã hôn mê bất tỉnh . Tiếp đó , hắn bảo Thư Lệ cởi trói cho gã rồi lôi vào trong nhà , đem một chậu nước tới dội thẳng vào mặt .
- Phụt !
Phải đến chậu nước thứ ba thì mới có kết quả , Lập vừa phun phì phì vừa đưa tay lên lau mặt . Đúng như Hoàng dự đoán , Lập sau khi ngất đi rồi tỉnh dậy thì thần thái đã trở lại bình thường , không còn cái vẻ điên cuồng lúc trước nữa . Thắng tròn mắt nhìn đống đổ nát dưới tầng trệt rồi chỉ tay vào Lập đang ngồi trên nền nhà hỏi :
- Ở đây mới xảy ra chuyện gì thế ? bắt trộm à ?
Lập định đứng lên song thấy cả người ê ẩm nên đành phải ngồi xuống , nhìn mấy người Hoàng đứng gần đó cất giọng đau khổ :
- Đau quá ... chuyện gì thế ? Mấy người làm gì mà đứng đây hết cả vậy ? Ái da , sao người tôi lại đau ê ẩm hết cả thế này ..
Hoàng đặt tay lên vai Hoài My nhẹ giọng trấn an :
- Em giải thích cho Lập nghe đi , chuyện cách li thì ... cứ từ từ , không phải vội .
" Reng , Reng .."
Cùng lúc đó , chiếc điện thoại trong túi quần Hoàng bỗng rung lên bần bật . Thấy màn hình điện thoại hiển thị số lạ , hắn khẽ hít một hơi cho bình tĩnh rồi nhấn nút nghe :
- Alo .
" Hoàng , là anh Hoàng đấy phải không ? Em là Hiệp đây , Hiệp đây . A lô , anh có nghe rõ không vậy , alo ..?"
Nghe giọng nói hổn hển gấp gáp truyền từ đầu dây bên kia sang , Hoàng giật mình trả lời ngay :
- Đúng rồi , tôi đây , Hoàng đây . Hiệp , cậu đang ở đâu đó ? Sao còn chưa về Nevada gặp bọn tôi ? Thư Lệ , Lập , Hoài My đều đang ở đây , cậu ..
Năm cặp mắt ở đây nhất thời đều cùng đổ dồn về phía hắn . Hoàng nhanh trí bật loa ngoài của điện thoại , giọng của Hiệp rè rè vang lên :
" Em .. em vừa trốn khỏi chỗ hắn , tên bệnh hoạn đó ... alo , anh vẫn đang nghe đấy chứ ? Đừng dập máy , mọi người nhất định phải nghe em nói..."
Hoàng trầm giọng trấn an :
- Yên tâm đi , cứ từ từ mà nói , tôi vẫn đang nghe đây .
" Hắn ..hắn là .. đúng rồi , Bill , cô ta gọi hắn là Bill ! hắn là một thằng điên , chưa hết ... việc quan trọng nhất .. mà em muốn báo cho mọi người biết là .."
Tuyết giật lấy điện thoại của Hoàng rồi thét vào ống nghe :
- Cậu đang ở đâu ?
" Trong số chúng ta có ..
..một .."
Tút ...tút ..."
- Chuyện gì vậy ? A lô , Hiệp , Hiệp , có nghe tôi nói gì không ? Alô ?
Hoàng giật lấy điện thoại trong tay Tuyết rồi thét vào ống nghe . Đáp lại hắn chỉ là những tiếng kêu đau đớn "A...a...a..." ngắt quãng rồi tắt hẳn . Những tiếng tút dài vô cảm . Một cơn rùng mình truyền qua đường dây điện thoại làm gã lạnh sống lưng .
--------------
Thành phố Harrisbourg , tiểu bang Pennsylvania.
Nằm sâu trong con hẻm tăm tối là một ngôi nhà hai tầng kiến trúc lập dị mang đầy vẻ tang tóc , với mái nhà làm bằng la ti được phết nhựa có vết rỉ sét ở máng xối . Các cây phong tự động mọc ở bất cứ nơi nào có nước mưa rỉ ra , như những cánh tay đen đúa thò lên từ địa ngục tanh tưởi và hôi hám .
Đằng sau vách tường màu hoa cà đầy những hình vẽ ảo giác phát quang chỉ có thể dùng hai chữ " bệnh hoạn " để hình dung là một phòng tắm rộng lớn ốp gạch men trắng tinh , các cửa sổ và trang thiết bị của Ý bóng loáng, nổi bật trên các bức tường trơ trụi bằng gạch cũ xưa . Bên cạnh bàn trang điểm với vô số lọ mỹ phẩm đủ loại ngập trong hơi nước , có một người đang vừa tắm vừa ngân nga bài hát Cash for Your Trash của Fats Waller .
Đó là một gã đàn ông da trắng có thân hình bệ vệ, sở hữu mái tóc nâu cùng đôi mắt xanh, thoạt nhìn thì chẳng có vẻ gì là khác với người bình thường cả .
Chỉ có những ai tiếp xúc lâu mới biết hắn bệnh hoạn tới mức nào . Rất tiếc , trước giờ ngoài bác sĩ Lecter ra thì chưa có một ai đủ kiên nhẫn để nói câu thứ hai với gã cả .
Sau khi tắm xong , gã thoa lên người một loại dầu làm săn da và dùng bông tắm để chà những chỗ trên người mà hắn không thích đụng vào. Chân và bàn chân gã đầy lông. Hắn chà mãi cho đến khi cả người đỏ lên rồi thoa thêm một loại kem dưỡng da tương đối đắt tiền . Khi chà vào vùng giữa hai đùi, hắn ta kéo tấm màn lên và nhìn vào gương trong một bộ điệu lả lơi, mặc dù việc đó làm cho cơ quan sinh dục của gã đau khủng khiếp.
- “Làm cái gì đó cho em đi anh yêu. Làm cái gì đó cho em NGAY BÂY GIỜ”.
Gã hét lên với âm vực cao nhất của cái giọng sâu tự nhiên của mình , và nghĩ như thế sẽ hay và nữ tính hơn . Hắn đã uống Premarin, một loại kích thích tố , và sau đó là diéthylstilboestrol, nhưng vẫn không có tác dụng nào đáng kể , ngoại trừ việc làm rụng bớt lông ngực trước cặp vú đang trở nên tròn hơn. Phương pháp điều trị điện phân đã làm râu rụng hết , nhưng hắn vẫn chưa giống một phụ nữ .
Con chó con cào vào cánh cửa khi nghe tiếng chủ mình vang lên . Hắn choàng áo tắm vào người rồi mở cửa , ôm con chó xù lên và hôn vào lưng nó một cái.
- Đưươợccc rồi. Mày đói rồi, phải không Quý Báu? Tao cũng thế.
Gã chuyền con chó qua tay kia để mở cửa.
- Anh yêu , em ra ngoài một chút nhé . Bữa tối em để trong lò viba đó .
Có tiếng nói từ lầu một vang lên .
- Ừ , cám ơn em .
Hắn lấy ba khay ăn từ trong lò vi ba ra , hai cho mình và một cho con chó xù. Con chó ngấu nghiến hết mọi thứ trong đĩa trừ phần rau, còn gã thì chừa lại xương trong hai cái mâm . Cầm theo một cây đèn bão , hắn đi xuống dưới tầng hầm với cái mâm trên tay.
Ngay dưới nhà bếp , có một cái giếng đã cạn từ lâu. Bờ miệng giếng bằng đá, cách mặt đất gần ba mươi mét. Cái nắp bằng gỗ, khá nặng đối với một đứa trẻ muốn giở nó lên và vẫn còn nguyên. Gã trút hết mớ đồ ăn dư xuống bên dưới .Xương và mấy miếng rau biến mất dạng trong bóng tối đen mịt của cái giếng. Con chó con ngồi xuống để xin ăn.
- Không, không, không còn gì đâu - Gã nói - Mày ăn như thế đủ mập rồi.
- TÔI VAAANNNN ÔÔNNNGGG!
Hắn bước lên cầu thang , huýt sáo gọi con chó rồi bỏ đi , không thèm để ý tới lời cầu xin đầy vô vọng vang lên từ đáy giếng .
" Cơ hội...không ổn rồi ! "
Hoàng đang định nhân cơ hội xông lên chế ngự Hoài My thì cả người lạnh toát , tay phải vô thức đẩy mạnh Magic Bamboo về phía sau với tâm lý cầu may . Dự cảm của " Cuồng Chiến " cho hắn biết điều gì sắp xảy đến với mình , đó là lần công kích thứ hai của Lập trong trạng thái " Bạo Kích " . Hoàng thực sự rất bất ngờ về điều này , bởi theo như những gì hắn thấy khi quan sát trận chiến giữa Lập và Sỹ thì gã chỉ duy trì được trạng thái Bạo Kích này trong vài giây là cùng , vậy mà bây giờ ......
May cho hắn , Lập đang đà chạy tới thì tốc độ nhất thời chậm hẳn lại . Mặc dù người ngoài nhìn vào vẫn không thể thấy rõ hành động của gã , song trong mắt Hoàng bây giờ thì Lập tuy vẫn di chuyển song cũng chẳng khác đứng yên một chỗ là bao cả . Ngực của gã bị một gậy của Hoàng cắm ngập vào gần bảy phân song vẫn không có dấu hiệu dừng lại . Hắn hơi nhíu mày rồi biến chiêu , quật Magic Bamboo vào hông Lập rồi xoay mạnh , làm gã theo đà ngã sóng xoài ra mặt đất .
Hoàng khẽ thở ra một hơi . May mà thời gian duy trì Bạo Kích của Lập đã tới cực hạn , không thì hắn cũng dám chắc trong lúc sinh tử quan đầu mình có lặp lại được " kỳ tích " ban nãy hay không nữa .
- Ái da ..
Hoài My ôm đầu khẽ than lên một tiếng . Cô chỉ vừa mới nhổm dậy thì cả người đã bị mấy chục lớp dây kim loại trói nghiến lấy . Lập cũng có số phận tương tự . Hắn bị trói nằm thẳng cẳng trên mặt đất , chỉ biết giương ánh mắt căm thù nhìn Hoàng cách đó không xa .
- Thư Lệ ?
Hoàng thực ra đã phát hiện ra Tuyết và Thư Lệ nấp gần đó từ nãy , nhưng cũng không chú ý lắm . Song khi thấy chủ nhân một màn vừa rồi là Thư Lệ thì hắn không khỏi nhìn lại cô một lần nữa . Hoá ra ...kỹ năng mà cô ta mới đổi trong không gian chủ thần là cái này sao ? Thuật điều khiển dây trói à ?
Thư Lệ lắc nhẹ chiếc lục lạc trong tay , tức thì cả Hoài My và Lập đều cùng xám ngoét mặt lại vì bị dây kim loại siết chặt vào người . Tới lúc này thì cô mới yên tâm chạy tới cạnh Hoàng rồi nhìn hắn hỏi với vẻ lo lắng :
- Phù ... anh không làm sao chứ ? Còn bọn họ , sao lại ... ?
Hoàng khẽ lắc đầu , thở dài nhìn Lập và Hoài My lúc này đang bị trói nghiến nằm trên mặt đất khẽ nói :
- Cái này ... anh cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ nữa .
Thư Lệ nhíu mày nói với vẻ phiền muộn :
- Em biết tối nay thế nào cũng xảy ra chuyện mà .. khi nghe thấy tiếng bước chân vọng từ tầng hai lên , em đã cùng Tuyết trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ rồi . Sau đó em có gọi cho anh , nhưng không thấy ai bắt máy ... Tiếp theo thì anh cũng biết rồi đấy , em và Tuyết lẻn ra ngoài cổng chính thì thấy ba người đang đánh lẫn nhau .. em cũng muốn nhảy vào can nhưng .. mấy người đánh dữ quá , chỉ đành đứng ngoài chờ cơ hội ..
- Chị Lệ , chị làm gì vậy ? Sao lại trói em ?
Hoài My không nhịn được cất giọng khỏ hiểu . Thấy cả hai đều nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ , cô không khỏi ngạc nhiên , sắc mặt đã có phần khó chịu :
- Em không đùa đâu , hai người mau cởi trói cho em đi , không thì ..
Hoài My vừa dứt lời thì hai mắt bỗng sáng rực lên , vô số vòng dây kim loại mỏng như tơ quấn quanh người lần lượt bị cô dùng nội lực chấn đứt . Thư Lệ thấy vậy thì hoảng sợ núp sau lưng Hoàng , cả Tuyết cũng vô thức lùi lại . Sự điên cuồng của cô gái này ban nãy họ vẫn còn nhớ như in , chẳng thể nào quên được . Hoài My vừa vặn người vừa nhìn quanh , khi thấy Lập cũng đang bị trói gô trên mặt đất thì tròn mắt hỏi :
- Sao mấy người lại trói anh ấy ?
Hoàng nhìn Hoài My bằng ánh mắt phức tạp một hồi rồi cẩn thận hỏi :
- Em không nhớ mình vừa làm gì sao ?
Hoài My cau mày nhìn gã như nhìn người ngoài hành tinh , lắc đầu đáp :
- Làm gì là làm gì ?
Hoàng và Thư Lệ không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau , xem bộ dạng cô bé lúc này thì chắc không phải là nói dối , vậy việc xảy ra ban nãy phải giải thích ra sao đây ? Hoàng nhớ tới thái độ của Hoài My lúc thoát khỏi sự khống chế của Sadako trong " The Ring " cũng giống hệt như bây giờ thì lòng trầm hẳn xuống .
Chẳng lẽ Buffalo .. lại là một " Sadako " thứ hai ?
Tuyết nãy giờ vẫn đứng cách đó khá xa , sau khi thấy tình hình tương đối ổn thì mới chậm rãi bước lại gần . Hoàng đem chuyện vừa xảy ra ban nãy kể lại từ đầu đến cuối một lượt . Hoài My nghe xong thì sắc mặt thay đổi hẳn , hít một hơi dài rồi hỏi lại :
- Em và Lập hợp lại đánh anh ? Thật vậy ư ? Sao em ... chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện đó cả ?
Hoàng chỉ tay về phía Lập lúc này đang không ngừng dãy dụa trên mặt đất nói với vẻ bất đắc dĩ :
- Em xem đi , xem có phải là anh đặt điều nói phét hay không ? Lúc nãy trông em cũng chả khác Lập bây giờ là mấy đâu . Có Thư Lệ và Tuyết ở đây làm chứng , những điều anh vừa nói là sự thật 100% , mặc dù không hiểu vì sao em lại trở về bình thường được nhưng ...
Hoàng nói tới đây thì ngưng vì có ánh đèn và tiếng bước chân từ ngoài cổng truyền vào . Người đến là Thắng , trên người vẫn mặc nguyên bộ cảnh phục của FBI , đi cùng còn có hai gã đàn ông trung niên , trong đó có vị bác sỹ tên Akin và bọn họ mới gặp ngày hôm qua .
- Hoài My phải không ? Bọn mình mấy ngày nay vẫn chờ tin của bạn mãi . Ủa , đã nửa đêm rồi mà mọi người còn không ngủ kéo nhau ra đây làm gì vậy ? bắt trộm à ?
Thắng vừa nhìn Lập bị trói gô nằm dưới đất vừa gật đầu cười nhẹ với Hoài My . Hoàng vừa nhìn hắn vừa đánh mắt về phía hai người đi cùng vẻ dò hỏi . Thắng thấy vậy thì khuôn mặt lộ vẻ mất tự nhiên , cười gượng không nói . Vị bác sỹ pháp y tên Akin kia vừa nhác thấy Tuyết từ xa thì đã chạy vội tới , hồ hởi hỏi ngay :
- Cô Tuyết , tôi nghe thiếu uý Thắng nói rằng cô đã điều tra được lai lịch của Buffalo Bill , có thật không vậy ? tìm được manh mối quan trọng gì rồi à ?
Hoàng , Thư Lệ và nhất là Tuyết nghe vậy thì sắc mặt đều lộ vẻ khó coi . Thắng thấy mấy người bọn họ quay sang nhìn mình thì cười gượng rồi cúi gằm mặt xuống đất , im lặng không dám ho he lấy nửa câu .
- Bác sĩ Akin , ông nghe ai nói linh tinh vậy ? làm gì có chuyện đó ? Một người mới chân ướt chân ráo tham gia vào chuyên án này như tôi thì điều tra được gì cơ chứ ? Ngay tới hồ sơ gây án của Buffalo trong suốt hai năm nay tôi còn chưa có thời gian xem hết nữa là .. đó chỉ là tin đồn nhảm mà thôi .
Tuyết mỉm cười đính chính . Bác sỹ Akin nghe vậy thì lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ , tới khi Tuyết đứng ra bác bỏ hoàn toàn thì sắc mặt không giấu nổi vẻ thất vọng . Ông đứng lại nói dăm ba câu rồi cùng người trợ lý theo bên cạnh ra về , đến nhanh mà đi cũng nhanh . Lúc này Thư Lệ mới nhìn Thắng cất giọng khiển trách :
- Cậu thật là .. tin tức nội bộ của chúng ta sao lại tự tiện lộ ra bên ngoài ?
Thắng lấy tay gãi đầu , cất giọng lí nhí :
- Tại tôi .. hồi chiều cao hứng quá nên mới .. cũng tại mấy tên đó nhiều chuyện quá , nên .. thôi , giờ có nói nữa cũng chẳng có ích lợi gì , chỉ đành xin lỗi mọi người vậy . Cũng có ảnh hưởng gì lớn lắm đâu ..
- Không có ảnh hưởng gì ?
Tuyết khẽ than :
- Đùa đấy à ? Cậu làm như vậy thì khác nào tát thẳng vào mặt Crawford và đồng sự của ông ta ? Cậu không thấy ánh mắt hờ hững thiếu thiện cảm của Crawford và người của ông ấy dành cho chúng ta từ trước tới giờ à ? Bọn họ đã ngửi khói Buffalo gần hai năm nay mà chẳng thu được dấu vết gì đáng kể , nay lại để cho hai kẻ mới tập tễnh bước chân vào tổ trọng án được mấy ngày như chúng ta lập công thì mặt mũi còn biết để vào đâu nữa ? Chúng ta thân cô thế cô , lại không thể tách rời nhau hành động độc lập vì lý do an toàn , sau này còn rất nhiều chuyện phải nhờ vả bọn họ , từ thu thập đầu mối , xử lý thông tin tới khoanh vùng đối tượng .. chúng ta đâu thể tự mình làm hết những việc đó ? Tới lúc ấy không bị bọn họ làm khó dễ mới là lạ .
Thắng nghe vậy thì sắc mặt lộ vẻ khó coi , hắn thực không ngờ chỉ vì một phút nông nổi của mình mà đem về nhiều phiền phức đến như vậy . Thư Lệ chép miệng nhìn Hoài My hỏi :
- Em thực sự không có chút ấn tượng gì về hành động ban nãy của mình sao ?
Hoài My khẽ lắc đầu rồi cất giọng nặng nề :
- Mọi người không cần phải nói gì thêm nữa . Em tin anh Hoàng ... chắc là em có vấn đề thật rồi . Chuyện này em cũng không phải là chưa từng gặp qua , hy vọng rằng ... đây sẽ là lần cuối . Anh Hoàng , để đề phòng chuyện đáng tiếc có thể xảy ra , em bằng lòng cách ly với mọi người . Anh thấy có được không ?
Hoàng lại gần chỗ Lập lúc này đang dùng cặp mắt vô hồn nhìn mình , chặt mạnh vào gáy làm gã hôn mê bất tỉnh . Tiếp đó , hắn bảo Thư Lệ cởi trói cho gã rồi lôi vào trong nhà , đem một chậu nước tới dội thẳng vào mặt .
- Phụt !
Phải đến chậu nước thứ ba thì mới có kết quả , Lập vừa phun phì phì vừa đưa tay lên lau mặt . Đúng như Hoàng dự đoán , Lập sau khi ngất đi rồi tỉnh dậy thì thần thái đã trở lại bình thường , không còn cái vẻ điên cuồng lúc trước nữa . Thắng tròn mắt nhìn đống đổ nát dưới tầng trệt rồi chỉ tay vào Lập đang ngồi trên nền nhà hỏi :
- Ở đây mới xảy ra chuyện gì thế ? bắt trộm à ?
Lập định đứng lên song thấy cả người ê ẩm nên đành phải ngồi xuống , nhìn mấy người Hoàng đứng gần đó cất giọng đau khổ :
- Đau quá ... chuyện gì thế ? Mấy người làm gì mà đứng đây hết cả vậy ? Ái da , sao người tôi lại đau ê ẩm hết cả thế này ..
Hoàng đặt tay lên vai Hoài My nhẹ giọng trấn an :
- Em giải thích cho Lập nghe đi , chuyện cách li thì ... cứ từ từ , không phải vội .
" Reng , Reng .."
Cùng lúc đó , chiếc điện thoại trong túi quần Hoàng bỗng rung lên bần bật . Thấy màn hình điện thoại hiển thị số lạ , hắn khẽ hít một hơi cho bình tĩnh rồi nhấn nút nghe :
- Alo .
" Hoàng , là anh Hoàng đấy phải không ? Em là Hiệp đây , Hiệp đây . A lô , anh có nghe rõ không vậy , alo ..?"
Nghe giọng nói hổn hển gấp gáp truyền từ đầu dây bên kia sang , Hoàng giật mình trả lời ngay :
- Đúng rồi , tôi đây , Hoàng đây . Hiệp , cậu đang ở đâu đó ? Sao còn chưa về Nevada gặp bọn tôi ? Thư Lệ , Lập , Hoài My đều đang ở đây , cậu ..
Năm cặp mắt ở đây nhất thời đều cùng đổ dồn về phía hắn . Hoàng nhanh trí bật loa ngoài của điện thoại , giọng của Hiệp rè rè vang lên :
" Em .. em vừa trốn khỏi chỗ hắn , tên bệnh hoạn đó ... alo , anh vẫn đang nghe đấy chứ ? Đừng dập máy , mọi người nhất định phải nghe em nói..."
Hoàng trầm giọng trấn an :
- Yên tâm đi , cứ từ từ mà nói , tôi vẫn đang nghe đây .
" Hắn ..hắn là .. đúng rồi , Bill , cô ta gọi hắn là Bill ! hắn là một thằng điên , chưa hết ... việc quan trọng nhất .. mà em muốn báo cho mọi người biết là .."
Tuyết giật lấy điện thoại của Hoàng rồi thét vào ống nghe :
- Cậu đang ở đâu ?
" Trong số chúng ta có ..
..một .."
Tút ...tút ..."
- Chuyện gì vậy ? A lô , Hiệp , Hiệp , có nghe tôi nói gì không ? Alô ?
Hoàng giật lấy điện thoại trong tay Tuyết rồi thét vào ống nghe . Đáp lại hắn chỉ là những tiếng kêu đau đớn "A...a...a..." ngắt quãng rồi tắt hẳn . Những tiếng tút dài vô cảm . Một cơn rùng mình truyền qua đường dây điện thoại làm gã lạnh sống lưng .
--------------
Thành phố Harrisbourg , tiểu bang Pennsylvania.
Nằm sâu trong con hẻm tăm tối là một ngôi nhà hai tầng kiến trúc lập dị mang đầy vẻ tang tóc , với mái nhà làm bằng la ti được phết nhựa có vết rỉ sét ở máng xối . Các cây phong tự động mọc ở bất cứ nơi nào có nước mưa rỉ ra , như những cánh tay đen đúa thò lên từ địa ngục tanh tưởi và hôi hám .
Đằng sau vách tường màu hoa cà đầy những hình vẽ ảo giác phát quang chỉ có thể dùng hai chữ " bệnh hoạn " để hình dung là một phòng tắm rộng lớn ốp gạch men trắng tinh , các cửa sổ và trang thiết bị của Ý bóng loáng, nổi bật trên các bức tường trơ trụi bằng gạch cũ xưa . Bên cạnh bàn trang điểm với vô số lọ mỹ phẩm đủ loại ngập trong hơi nước , có một người đang vừa tắm vừa ngân nga bài hát Cash for Your Trash của Fats Waller .
Đó là một gã đàn ông da trắng có thân hình bệ vệ, sở hữu mái tóc nâu cùng đôi mắt xanh, thoạt nhìn thì chẳng có vẻ gì là khác với người bình thường cả .
Chỉ có những ai tiếp xúc lâu mới biết hắn bệnh hoạn tới mức nào . Rất tiếc , trước giờ ngoài bác sĩ Lecter ra thì chưa có một ai đủ kiên nhẫn để nói câu thứ hai với gã cả .
Sau khi tắm xong , gã thoa lên người một loại dầu làm săn da và dùng bông tắm để chà những chỗ trên người mà hắn không thích đụng vào. Chân và bàn chân gã đầy lông. Hắn chà mãi cho đến khi cả người đỏ lên rồi thoa thêm một loại kem dưỡng da tương đối đắt tiền . Khi chà vào vùng giữa hai đùi, hắn ta kéo tấm màn lên và nhìn vào gương trong một bộ điệu lả lơi, mặc dù việc đó làm cho cơ quan sinh dục của gã đau khủng khiếp.
- “Làm cái gì đó cho em đi anh yêu. Làm cái gì đó cho em NGAY BÂY GIỜ”.
Gã hét lên với âm vực cao nhất của cái giọng sâu tự nhiên của mình , và nghĩ như thế sẽ hay và nữ tính hơn . Hắn đã uống Premarin, một loại kích thích tố , và sau đó là diéthylstilboestrol, nhưng vẫn không có tác dụng nào đáng kể , ngoại trừ việc làm rụng bớt lông ngực trước cặp vú đang trở nên tròn hơn. Phương pháp điều trị điện phân đã làm râu rụng hết , nhưng hắn vẫn chưa giống một phụ nữ .
Con chó con cào vào cánh cửa khi nghe tiếng chủ mình vang lên . Hắn choàng áo tắm vào người rồi mở cửa , ôm con chó xù lên và hôn vào lưng nó một cái.
- Đưươợccc rồi. Mày đói rồi, phải không Quý Báu? Tao cũng thế.
Gã chuyền con chó qua tay kia để mở cửa.
- Anh yêu , em ra ngoài một chút nhé . Bữa tối em để trong lò viba đó .
Có tiếng nói từ lầu một vang lên .
- Ừ , cám ơn em .
Hắn lấy ba khay ăn từ trong lò vi ba ra , hai cho mình và một cho con chó xù. Con chó ngấu nghiến hết mọi thứ trong đĩa trừ phần rau, còn gã thì chừa lại xương trong hai cái mâm . Cầm theo một cây đèn bão , hắn đi xuống dưới tầng hầm với cái mâm trên tay.
Ngay dưới nhà bếp , có một cái giếng đã cạn từ lâu. Bờ miệng giếng bằng đá, cách mặt đất gần ba mươi mét. Cái nắp bằng gỗ, khá nặng đối với một đứa trẻ muốn giở nó lên và vẫn còn nguyên. Gã trút hết mớ đồ ăn dư xuống bên dưới .Xương và mấy miếng rau biến mất dạng trong bóng tối đen mịt của cái giếng. Con chó con ngồi xuống để xin ăn.
- Không, không, không còn gì đâu - Gã nói - Mày ăn như thế đủ mập rồi.
- TÔI VAAANNNN ÔÔNNNGGG!
Hắn bước lên cầu thang , huýt sáo gọi con chó rồi bỏ đi , không thèm để ý tới lời cầu xin đầy vô vọng vang lên từ đáy giếng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.