Quyển 4 - Chương 15: Vậy Thì Theo Tao !(1)
Shevaanh
02/12/2013
- Mày đồng ý ?
Sỹ nghi hoặc hỏi lại . Thư Lệ trong tay gã thì khẽ thở phào , hai má hồng lên nhìn Hoàng không chớp mắt . Chiếc Renault tuy vẫn chạy nhưng tốc độ đã thuyên giảm không ít , cầm lái là tay tài xế thân cận nhất của Sỹ .
- Vậy thì còn đứng đây làm gì nữa ? Nhảy xuống !
Hoàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất , ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm thanh kiếm trong tay giơ về phía Sỹ .
- Trả cho mày này !
Thế nhưng nói một đằng làm một nẻo , hắn vừa dứt lời đã ném mạnh thanh kiếm trong tay xuống vệ đường rồi gần như biến mất tại chỗ . Sỹ thấy thanh bảo kiếm gã mất bao nhiêu công sức cùng tiền bạc ra mới sở hữu được , trước giờ vẫn xem như báu vật bị ném đi ngay trước mắt thì sắc mặt lộ vẻ thảng thốt , tay phải để trên bụng Thư Lệ cũng vô thức lỏng đi đôi chút .
" Cơ hội !"
Hoàng chỉ chờ có thế . Tận dụng một khắc mất tập trung của Sỹ , hắn dùng hết tốc độ có thể lao vụt tới . Lúc này , cái cảm giác không khí như một bức tường đặc quánh cản trở việc di chuyển lại ập tới , làm hai tai Hoàng ù đặc , da mặt thâm tím hết cả lại . Hoàng nhắm hờ hai mắt , cúi người lại nhằm giảm tối đa diện tích tiếp xúc rồi dùng sức lao đi . Bây giờ hắn cứ như là đang ở trong một bộ phim quay chậm vậy , từ cử động của Sỹ trước mặt cho tới chiếc lá bay phất phơ trên không , tất cả đều vô cùng chậm chạp .
Hoàng nhìn rõ , Sỹ lúc này đang co tay lại bóp cò súng , sắc mặt lộ vẻ điên cuồng . Hắn nghiến răng gầm lên một tiếng .
" Đoàng "
Thư Lệ là người ngoài duy nhất ở đây chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối , song cô hoàn toàn không hiểu nổi việc gì đã xảy ra trong 1/10 giây ngắn ngủi ấy . Thư Lệ chỉ vừa chớp mắt một cái , lúc mở ra thì đã thấy mình bị Hoàng ôm lấy , còn Sỹ thì không hiểu đã biến đi đâu mất hút .
- Ổn rồi .
Hoàng buông Thư Lệ ra , vất khẩu côn của Sỹ lúc này đã bị bóp méo đến biến dạng trong tay mình đi rồi ngồi xuống thở hồng hộc . Thư Lệ thấy vậy thì định lại gần hỏi thăm , song đột nhiên bị một cánh tay từ dưới gầm xe thò lên lôi tuột xuống .
- Chết tiệt !
Hoàng giật mình , tóm lấy tay trái của Thư Lệ kéo lại . " Xoẹt " một tiếng , kết quả của trận giằng co này là cánh tay trái của Thư Lệ bị Hoàng xé đứt , nằm lủng lẳng trong tay gã .
- AAA ...
Thư Lệ gào lên một tiếng rồi ngất lịm . Sỹ mặc kệ , lấy tay túm tóc cô giơ lên nhìn theo chiếc xe hét lớn :
- Quay lại đây , thằng khốn !
Chiếc Renault dừng lại , quay đầu rồi từ từ chạy tới . Hoàng sau khi đánh gục nốt tên tài xế ngồi trong xe thì nhảy xuống , hậm hực nhìn Sỹ .
- Nhóc ,mày khá lắm ,nhưng thằng Sỹ này không mắc lừa hai lần bao giờ đâu .
Sỹ nhe răng cười hung ác , vừa ôm Thư Lệ lùi lại vừa nói . Hoàng thở dài nhìn gã nói :
- Phải làm sao thì mày mới chịu thả người ?
Sỹ gằn giọng :
- Tao đã nói rồi , trừ phi mày ngay lập tức biến khỏi đây , nếu không thì quên hai chữ " thương lượng "ấy đi .
Hoàng cau mày nhìn gã chằm chằm rồi lắc đầu nói :
- Sỹ , mày làm tao thất vọng quá .
Thấy Sỹ vẫn im như hến , Hoàng đành mở miệng nói tiếp :
- Lúc đầu tao vẫn tưởng mày tuy là chó săn của quân Pháp song vẫn còn chút tự tôn của người luyện võ , không ngờ ..
Sỹ nghe vậy thì sắc mặt hơi cứng lại , nhếch miệng cười nhạt :
- Tự tôn ? Cái thứ ấy bán bao nhiêu tiền một cân ? Đừng nói vớ vẩn nữa , bây giờ tao cho mày hai đường để chọn : một là con này , lão già ngồi trong xe kia và tao nữa , ba mạng ôm nhau chết ngay tại đây , hai là mày chấp nhận quay về cùng với con bé này , để tao và Đề Cảnh một con đường thoát .
Hoàng nhíu mày hỏi :
- Ba người ? Ý mày là ...
Sỹ gật đầu nói tiếp :
- Đúng vậy , lão già kia cũng đã bị tao chuốc thuốc rồi , mày không để ý rằng lão ấy từ nãy tới giờ vẫn rất ngoan ngoãn ngủ trong xe à ? Trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa , nếu không có biệt dược trong tay tao thì lão ấy chầu trời là cái chắc , thánh cũng chẳng cứu nổi .
Hoàng lắc đầu cười khó coi . Hắn mặc dù chưa tin lời Sỹ nói cho lắm song cũng không dám mạo hiểm đánh cược . Phúc từng nói nhất định phải giữ cho bộ phim đi đúng quỹ đạo của nó , ít ra thì Đề Cảnh bằng mọi giá cũng không được chết thì bọn hắn mới có cơ hội trở về . Tình hình này thì ..
- Thế nào ? Tao không đủ nhẫn nại để đứng đây tán dóc với mày nữa đâu ! Giờ tao sẽ đếm từ một tới mười , tới lúc đó mà mày vẫn còn đứng đây thì đừng trách ..
- Một ..
- Hai ...
- Ba ...
" Đau ... ..."
Thư Lệ mơ hồ từ trong cơn đau tỉnh lại . Lúc này cô chỉ thấy toàn thân mỏi rã rời , đầu váng mắt hoa , nếu không bị Sỹ ôm chặt lấy thì chắc đã ngã phịch ra đất rồi .
" Mình vẫn chưa chết sao ? Chuyện gì vừa ... xảy ra thế nhỉ ? "
Tình cờ nhìn xuống một bên vai trái đầy máu của mình , sắc mặt Thư Lệ ngay lập tức chuyển sang màu trắng bệch . Cô không nhịn nổi mà nôn oẹ , song nôn mãi cũng chỉ ra được một ít mật xanh mật vàng , cả người lả đi dựa vào Sỹ . Số cực nhọc mà Thư Lệ phải chịu đựng trong hai tuần qua , kể từ khi bước vào cái thế giới quỷ quái này còn hơn cả hai mươi ba năm trước nay của cô cộng dồn hết cả lại .
Tại sao .. tại sao mình lại là người bị " chủ thần " chọn lựa , ném vào cái địa ngục trần gian này cơ chứ ? Có biết bao nhiêu người tài giỏi hơn trên đời mà sao ông không chọn , cứ một mực chọn tôi là vì cớ gì ? Tại sao ?
Mình thì hơn người khác ở điểm nào cơ chứ ?
.....
- Bốn ..
- Năm ..
Sỹ cảm thấy thân thể cô gái trẻ trước ngực mình tự dưng nóng bừng hết cả lên thì nghi hoặc nhìn xuống . Song chỉ vừa nhìn qua đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở kia thì hắn đã cảm thấy rùng mình ớn lạnh , cả người không tự chủ mà run lên bần bật . Có thứ gì đó vừa len lỏi vào trong người gã , đi vào từng mạch máu trong cơ thể gã , giờ đang không ngừng sôi lên sùng sục .
Hưng phấn ! Sỹ lúc này chỉ cảm thấy cả người cực kỳ hưng phấn . Mặc dù ruột gan của gã lúc này đang sôi lên như bị nhúng trong dầu nóng , song thân thể thì trái lại , không những chẳng đau đớn mà còn vô cùng thư thái . Trước sự tình kỳ lạ từ trước đến nay chỉ gặp có một này , Sỹ không kềm được mà rên lên một tiếng đầy thoải mái .
Hoàng thấy Sỹ tự dưng nhắm nghiền hai mắt , buông Thư Lệ ra thì liền chớp thời cơ lao vào tống một đá vào giữa ngực gã , ôm Thư Lệ nhảy ra ngoài . Hắn thấy cô ta hai mắt nhắm tịt , cả người nóng như viên than hồng thì giật mình đặt tay lên ngực trái tập trung nghe ngóng , thấy hơi thở tuy yếu ớt song vẫn còn thì mới thở phào một cái .
Rồi thân nhiệt của Thư Lệ cũng dần dần bình thường trở lại . Hoàng nhìn nhìn tay mình , ánh mắt đọng lại trên ngực Thư Lệ một lát rồi quay sang chỗ Sỹ , lúc này đang ôm đầu lăn lộn dưới đất chẳng hiểu bệnh tật gì . Hắn lấy tay vỗ nhẹ vào má Thư Lệ , thấy da mặt cô không những vừa mềm vừa mịn , lại còn trắng như da em bé thì không kìm được mà vuốt nhẹ hai cái , thầm nghĩ : " Chắc tốn nhiều tiền đi dưỡng da lắm đây , không trách được , không trách được .. "
Cũng không biết có phải dị ứng với cánh tay đang vuốt qua vuốt lại trên má mình hay không , Thư Lệ khẽ mở mắt tỉnh lại , phản ứng đầu tiên là giật bắn người lên khi phát hiện có một gã đàn ông đang cúi sát vào mặt mình .
- Anh... Anh Hoàng đấy à ? Sao em lại ..
Hoàng đặt cô xuống đất rồi đưa tay lên gãi đầu nói :
- Ổn rồi , đừng lo . Cô .. có tự đi lại được không ?
Thư Lệ có vẻ đã quên mất tiêu vết thương trên tay và tình trạng suy yếu của mình hiện giờ , cô gật đầu nhìn gã nói :
- Cám ơn anh , em đi được ..
Thế nhưng Hoàng chỉ vừa mới bỏ tay ra thì cô đã loạng choạng chực ngã . Hắn thấy thế thì lắc đầu , một tay quàng lên vai trái Thư Lệ , tay còn lại ôm eo cô chậm rãi đi về chiếc Renault đậu đằng trước . Thư Lệ thấy vậy thì khuôn mặt hơi đỏ lên , song cũng không nói câu nào , ngấm ngầm đồng ý để gã dìu đi .
Hoàng đặt Thư Lệ vào ghế sau , đóng cửa xe rồi quay sang nhìn Đề Cảnh đang ngồi ở ghế trên . Hắn thấy ông từ đầu tới giờ vẫn bất tỉnh nhân sự , sắc mặt kém hẳn thì trong lòng trầm hẳn xuống , đối với mấy câu Sỹ nói ban nãy cũng tin đến bảy , tám phần .
- Thế nào ? Tao nói không sai chứ hả ?
Hoàng nghe tiếng Sỹ phát ra từ sau lưng thì giật mình quay lại , song còn chưa kịp làm gì thì đã bị một cánh tay cứng như thép túm tóc đập vào cửa xe . " Rầm " một tiếng đanh gọn , cánh cửa làm bằng thép hợp kim dày gần 15mm bị thô bạo giật tung ra , mặt ngoài thủng một lỗ lớn .
Thư Lệ thấy Sỹ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì sợ hãi ôm mặt hét lên một tiếng chói tai . Nếu cô biết chính mình ban nãy đã vô tình tiếp tay cho tên quái vật này thì chẳng hiểu sẽ hối hận đến mức nào nữa .
Sỹ nheo mắt nhìn Thư Lệ , nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc . Da mặt hắn bây giờ nhìn giống hệt da cá , từ muôn vàn cái vảy nhỏ hợp lại mà thành. Cánh tay của gã còn ghê hơn , chỗ nào cũng có các vết nám màu đỏ lồi lên tựa mụn đậu mùa , giống hệt người bị bệnh vẩy nến vậy . Đấy là chưa kể tới những phần da thịt không thể nhìn thấy được che lấp bởi quần áo trên người gã , chắc cũng chẳng khác là bao .
Sỹ nắm tóc Hoàng lôi lên ném mạnh đi . Hoàng bị Sỹ ném ra xa hơn chục mét , va phải một gốc cây lớn mới dừng lại được . Cây bàng lớn phần thân phải ba người ôm mới đủ không chịu nổi áp lực gãy đôi rồi đổ gục , cành lá đổ ập xuống bao phủ hết cả người Hoàng bên dưới .
- Đừng .. đừng làm hại tôi ..
Thư Lệ thấy Sỹ chui vào trong xe cầm tay mình thì run giọng van xin . Sỹ lấy một cái còng tay trong cốp ra khoá chặt tay Thư Lệ với thành xe rồi hài lòng bước ra ngoài . Hắn thong thả đi tới gốc cây nơi Hoàng đang nằm , lạnh nhạt nói :
- Đừng nằm đó ăn vạ nữa , đứng dậy đi .
Từ dưới đám cây lá rậm rạp , Hoàng lồm cồm bò dậy . Gạt đi lớp lá rụng mắc đầy trên áo , lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo , hắn vừa bẻ ngón tay vừa chăm chú nhìn Sỹ , hai mắt vẫn sáng rực như hai ngọn đèn pha không bao giở tắt .
- Ung thư da thời kỳ cuối à ?
Hoàng nhếch miệng cười nhạo báng .
Sỹ lấy tay vén áo , cúi xuống nhìn cơ thể đã bị vảy hoá hết một lượt từ trên xuống dưới của mình lắc đầu nói :
- Tao cũng không biết nữa .
Gã dừng lại hồi lâu rồi liếm mép , vẻ hưng phấn hiện rõ trên gương mặt .
- Tao chỉ biết ... bây giờ tao đã đủ sức để đập cho mày một trận , thế là đủ rồi .
Hoàng trừng mắt nhìn gã cười lạnh :
- Thật vậy sao ?
- Mày sẽ biết ngay thôi .
Sỹ gồng lên rồi khum mình đứng tấn , từng lớp vảy trên người dần chuyển sang màu đỏ thẫm , gằn giọng .
.....
Cách đó khoảng hơn 3km , trận chiến giữa hai phe nghĩa quân và lính Nguỵ vẫn diễn ra hết sức ác liệt . Hai bên giành giật với nhau từng miếng đất , tiếng súng nổ liên tục vang lên đì đoàng không dứt . Quân Nguỵ có ưu thế về số đông , viện quân của Thuý nếu đem số lượng ra so với bọn chúng thì chỉ bằng một phần ba , đa số lại toàn là người từ nơi khác kéo đến nên còn chưa nắm vững được địa hình , song tinh thần chiến đấu rất cao nên tới giờ vẫn đánh ngang tay được với địch . Nhìn ra điểm này , Phúc lập tức bảo Thuý cho người tìm cách lại gần hướng dẫn đường đi nước bước cho bọn họ , một mặt chính mình cùng Hiệp dẫn hơn hai mươi chiến sĩ đi vòng ra sau tìm cơ hội đánh úp .
Được độ nửa giờ sau , nội bộ quân Nguỵ bỗng nháo nhác hết cả lên , là do Thuý tung tin sĩ quan chỉ huy của bọn chúng đã rút chạy , bỏ mặc toàn quân ở lại chịu trận . Lại thêm sự xuất hiện của mấy người mặc áo nâu được đồn đại là " quái vật " ," súng bắn không chết " liều mạng tập kích nữa , quân Nguỵ chống cự được thêm một lát rồi đại loạn , mạnh ai nấy rút .
Song cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ sau , trận chiến mới hoàn toàn kết thúc . Sau khi thấy tình hình cơ bản đã tạm ổn , Phúc cùng Hiệp lần theo dấu vết của Hoàng , để Hồng Thắm ở lại chăm sóc cho Lập và Hoài My . Chẳng cần Phúc phải mở lời nhờ cậy , Thuý lập tức cho người tản ra truy lùng tung tích của cha mình và Sỹ , tất nhiên là có cả Hoàng và Thư Lệ trong đó nữa . Mãi tới ba giờ chiều tức một tiếng sau , họ mới nhận được tin có một chiếc Renault đậu ở trên đường rừng , có Đề Cảnh và một cô gái bị còng tay ngồi bên trong . Mấy người Phúc , Hiệp , Thuý , Cường nhận được tin cái là chạy vội tới ngay . Đúng như bọn họ dự đoán , cô gái bị còng tay trong xe là Thư Lệ .
- Hoàng đâu ?
Phúc vừa thấy Thư Lệ đã hỏi luôn .
- Không biết .. anh ta đánh nhau ... với Sỹ một trận ở đây , sau đó cả hai .. cùng dời đi nơi khác ... tôi cũng chẳng biết họ đi đâu nữa.
Thư Lệ bị mất máu quá nhiều , sắc mặt trắng bệch như tàu lá , khó nhọc lắm mới nói hết một câu . Hiệp vội lấy bông băng băng bó tạm thời cho nàng ta . Cũng may cho Thư Lệ , nếu mấy người Phúc đến chậm thêm mấy tiếng nữa thì chắc cô sẽ chẳng thể nào sống nổi .
Phúc nhăn mặt nhìn Thuý lúc này đang đỡ Đề Cảnh ra khỏi xe lầm bầm :
- Thằng điên này ...không biết có nhớ duy trì khoảng cách 5km với mục tiêu bám theo lần này không nữa .. thật đúng là ..
Hiệp nói :
- Chắc không sao đâu , mọi người không thấy đó sao ? Sỹ đâu phải là đối thủ của anh Hoàng ? Anh ấy sẽ quay lại ngay ấy mà .
Phúc căng mắt nhìn ra xa trầm giọng :
-Hy vọng là thế .
Sỹ nghi hoặc hỏi lại . Thư Lệ trong tay gã thì khẽ thở phào , hai má hồng lên nhìn Hoàng không chớp mắt . Chiếc Renault tuy vẫn chạy nhưng tốc độ đã thuyên giảm không ít , cầm lái là tay tài xế thân cận nhất của Sỹ .
- Vậy thì còn đứng đây làm gì nữa ? Nhảy xuống !
Hoàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất , ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm thanh kiếm trong tay giơ về phía Sỹ .
- Trả cho mày này !
Thế nhưng nói một đằng làm một nẻo , hắn vừa dứt lời đã ném mạnh thanh kiếm trong tay xuống vệ đường rồi gần như biến mất tại chỗ . Sỹ thấy thanh bảo kiếm gã mất bao nhiêu công sức cùng tiền bạc ra mới sở hữu được , trước giờ vẫn xem như báu vật bị ném đi ngay trước mắt thì sắc mặt lộ vẻ thảng thốt , tay phải để trên bụng Thư Lệ cũng vô thức lỏng đi đôi chút .
" Cơ hội !"
Hoàng chỉ chờ có thế . Tận dụng một khắc mất tập trung của Sỹ , hắn dùng hết tốc độ có thể lao vụt tới . Lúc này , cái cảm giác không khí như một bức tường đặc quánh cản trở việc di chuyển lại ập tới , làm hai tai Hoàng ù đặc , da mặt thâm tím hết cả lại . Hoàng nhắm hờ hai mắt , cúi người lại nhằm giảm tối đa diện tích tiếp xúc rồi dùng sức lao đi . Bây giờ hắn cứ như là đang ở trong một bộ phim quay chậm vậy , từ cử động của Sỹ trước mặt cho tới chiếc lá bay phất phơ trên không , tất cả đều vô cùng chậm chạp .
Hoàng nhìn rõ , Sỹ lúc này đang co tay lại bóp cò súng , sắc mặt lộ vẻ điên cuồng . Hắn nghiến răng gầm lên một tiếng .
" Đoàng "
Thư Lệ là người ngoài duy nhất ở đây chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối , song cô hoàn toàn không hiểu nổi việc gì đã xảy ra trong 1/10 giây ngắn ngủi ấy . Thư Lệ chỉ vừa chớp mắt một cái , lúc mở ra thì đã thấy mình bị Hoàng ôm lấy , còn Sỹ thì không hiểu đã biến đi đâu mất hút .
- Ổn rồi .
Hoàng buông Thư Lệ ra , vất khẩu côn của Sỹ lúc này đã bị bóp méo đến biến dạng trong tay mình đi rồi ngồi xuống thở hồng hộc . Thư Lệ thấy vậy thì định lại gần hỏi thăm , song đột nhiên bị một cánh tay từ dưới gầm xe thò lên lôi tuột xuống .
- Chết tiệt !
Hoàng giật mình , tóm lấy tay trái của Thư Lệ kéo lại . " Xoẹt " một tiếng , kết quả của trận giằng co này là cánh tay trái của Thư Lệ bị Hoàng xé đứt , nằm lủng lẳng trong tay gã .
- AAA ...
Thư Lệ gào lên một tiếng rồi ngất lịm . Sỹ mặc kệ , lấy tay túm tóc cô giơ lên nhìn theo chiếc xe hét lớn :
- Quay lại đây , thằng khốn !
Chiếc Renault dừng lại , quay đầu rồi từ từ chạy tới . Hoàng sau khi đánh gục nốt tên tài xế ngồi trong xe thì nhảy xuống , hậm hực nhìn Sỹ .
- Nhóc ,mày khá lắm ,nhưng thằng Sỹ này không mắc lừa hai lần bao giờ đâu .
Sỹ nhe răng cười hung ác , vừa ôm Thư Lệ lùi lại vừa nói . Hoàng thở dài nhìn gã nói :
- Phải làm sao thì mày mới chịu thả người ?
Sỹ gằn giọng :
- Tao đã nói rồi , trừ phi mày ngay lập tức biến khỏi đây , nếu không thì quên hai chữ " thương lượng "ấy đi .
Hoàng cau mày nhìn gã chằm chằm rồi lắc đầu nói :
- Sỹ , mày làm tao thất vọng quá .
Thấy Sỹ vẫn im như hến , Hoàng đành mở miệng nói tiếp :
- Lúc đầu tao vẫn tưởng mày tuy là chó săn của quân Pháp song vẫn còn chút tự tôn của người luyện võ , không ngờ ..
Sỹ nghe vậy thì sắc mặt hơi cứng lại , nhếch miệng cười nhạt :
- Tự tôn ? Cái thứ ấy bán bao nhiêu tiền một cân ? Đừng nói vớ vẩn nữa , bây giờ tao cho mày hai đường để chọn : một là con này , lão già ngồi trong xe kia và tao nữa , ba mạng ôm nhau chết ngay tại đây , hai là mày chấp nhận quay về cùng với con bé này , để tao và Đề Cảnh một con đường thoát .
Hoàng nhíu mày hỏi :
- Ba người ? Ý mày là ...
Sỹ gật đầu nói tiếp :
- Đúng vậy , lão già kia cũng đã bị tao chuốc thuốc rồi , mày không để ý rằng lão ấy từ nãy tới giờ vẫn rất ngoan ngoãn ngủ trong xe à ? Trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa , nếu không có biệt dược trong tay tao thì lão ấy chầu trời là cái chắc , thánh cũng chẳng cứu nổi .
Hoàng lắc đầu cười khó coi . Hắn mặc dù chưa tin lời Sỹ nói cho lắm song cũng không dám mạo hiểm đánh cược . Phúc từng nói nhất định phải giữ cho bộ phim đi đúng quỹ đạo của nó , ít ra thì Đề Cảnh bằng mọi giá cũng không được chết thì bọn hắn mới có cơ hội trở về . Tình hình này thì ..
- Thế nào ? Tao không đủ nhẫn nại để đứng đây tán dóc với mày nữa đâu ! Giờ tao sẽ đếm từ một tới mười , tới lúc đó mà mày vẫn còn đứng đây thì đừng trách ..
- Một ..
- Hai ...
- Ba ...
" Đau ... ..."
Thư Lệ mơ hồ từ trong cơn đau tỉnh lại . Lúc này cô chỉ thấy toàn thân mỏi rã rời , đầu váng mắt hoa , nếu không bị Sỹ ôm chặt lấy thì chắc đã ngã phịch ra đất rồi .
" Mình vẫn chưa chết sao ? Chuyện gì vừa ... xảy ra thế nhỉ ? "
Tình cờ nhìn xuống một bên vai trái đầy máu của mình , sắc mặt Thư Lệ ngay lập tức chuyển sang màu trắng bệch . Cô không nhịn nổi mà nôn oẹ , song nôn mãi cũng chỉ ra được một ít mật xanh mật vàng , cả người lả đi dựa vào Sỹ . Số cực nhọc mà Thư Lệ phải chịu đựng trong hai tuần qua , kể từ khi bước vào cái thế giới quỷ quái này còn hơn cả hai mươi ba năm trước nay của cô cộng dồn hết cả lại .
Tại sao .. tại sao mình lại là người bị " chủ thần " chọn lựa , ném vào cái địa ngục trần gian này cơ chứ ? Có biết bao nhiêu người tài giỏi hơn trên đời mà sao ông không chọn , cứ một mực chọn tôi là vì cớ gì ? Tại sao ?
Mình thì hơn người khác ở điểm nào cơ chứ ?
.....
- Bốn ..
- Năm ..
Sỹ cảm thấy thân thể cô gái trẻ trước ngực mình tự dưng nóng bừng hết cả lên thì nghi hoặc nhìn xuống . Song chỉ vừa nhìn qua đôi mắt đang nửa nhắm nửa mở kia thì hắn đã cảm thấy rùng mình ớn lạnh , cả người không tự chủ mà run lên bần bật . Có thứ gì đó vừa len lỏi vào trong người gã , đi vào từng mạch máu trong cơ thể gã , giờ đang không ngừng sôi lên sùng sục .
Hưng phấn ! Sỹ lúc này chỉ cảm thấy cả người cực kỳ hưng phấn . Mặc dù ruột gan của gã lúc này đang sôi lên như bị nhúng trong dầu nóng , song thân thể thì trái lại , không những chẳng đau đớn mà còn vô cùng thư thái . Trước sự tình kỳ lạ từ trước đến nay chỉ gặp có một này , Sỹ không kềm được mà rên lên một tiếng đầy thoải mái .
Hoàng thấy Sỹ tự dưng nhắm nghiền hai mắt , buông Thư Lệ ra thì liền chớp thời cơ lao vào tống một đá vào giữa ngực gã , ôm Thư Lệ nhảy ra ngoài . Hắn thấy cô ta hai mắt nhắm tịt , cả người nóng như viên than hồng thì giật mình đặt tay lên ngực trái tập trung nghe ngóng , thấy hơi thở tuy yếu ớt song vẫn còn thì mới thở phào một cái .
Rồi thân nhiệt của Thư Lệ cũng dần dần bình thường trở lại . Hoàng nhìn nhìn tay mình , ánh mắt đọng lại trên ngực Thư Lệ một lát rồi quay sang chỗ Sỹ , lúc này đang ôm đầu lăn lộn dưới đất chẳng hiểu bệnh tật gì . Hắn lấy tay vỗ nhẹ vào má Thư Lệ , thấy da mặt cô không những vừa mềm vừa mịn , lại còn trắng như da em bé thì không kìm được mà vuốt nhẹ hai cái , thầm nghĩ : " Chắc tốn nhiều tiền đi dưỡng da lắm đây , không trách được , không trách được .. "
Cũng không biết có phải dị ứng với cánh tay đang vuốt qua vuốt lại trên má mình hay không , Thư Lệ khẽ mở mắt tỉnh lại , phản ứng đầu tiên là giật bắn người lên khi phát hiện có một gã đàn ông đang cúi sát vào mặt mình .
- Anh... Anh Hoàng đấy à ? Sao em lại ..
Hoàng đặt cô xuống đất rồi đưa tay lên gãi đầu nói :
- Ổn rồi , đừng lo . Cô .. có tự đi lại được không ?
Thư Lệ có vẻ đã quên mất tiêu vết thương trên tay và tình trạng suy yếu của mình hiện giờ , cô gật đầu nhìn gã nói :
- Cám ơn anh , em đi được ..
Thế nhưng Hoàng chỉ vừa mới bỏ tay ra thì cô đã loạng choạng chực ngã . Hắn thấy thế thì lắc đầu , một tay quàng lên vai trái Thư Lệ , tay còn lại ôm eo cô chậm rãi đi về chiếc Renault đậu đằng trước . Thư Lệ thấy vậy thì khuôn mặt hơi đỏ lên , song cũng không nói câu nào , ngấm ngầm đồng ý để gã dìu đi .
Hoàng đặt Thư Lệ vào ghế sau , đóng cửa xe rồi quay sang nhìn Đề Cảnh đang ngồi ở ghế trên . Hắn thấy ông từ đầu tới giờ vẫn bất tỉnh nhân sự , sắc mặt kém hẳn thì trong lòng trầm hẳn xuống , đối với mấy câu Sỹ nói ban nãy cũng tin đến bảy , tám phần .
- Thế nào ? Tao nói không sai chứ hả ?
Hoàng nghe tiếng Sỹ phát ra từ sau lưng thì giật mình quay lại , song còn chưa kịp làm gì thì đã bị một cánh tay cứng như thép túm tóc đập vào cửa xe . " Rầm " một tiếng đanh gọn , cánh cửa làm bằng thép hợp kim dày gần 15mm bị thô bạo giật tung ra , mặt ngoài thủng một lỗ lớn .
Thư Lệ thấy Sỹ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì sợ hãi ôm mặt hét lên một tiếng chói tai . Nếu cô biết chính mình ban nãy đã vô tình tiếp tay cho tên quái vật này thì chẳng hiểu sẽ hối hận đến mức nào nữa .
Sỹ nheo mắt nhìn Thư Lệ , nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc . Da mặt hắn bây giờ nhìn giống hệt da cá , từ muôn vàn cái vảy nhỏ hợp lại mà thành. Cánh tay của gã còn ghê hơn , chỗ nào cũng có các vết nám màu đỏ lồi lên tựa mụn đậu mùa , giống hệt người bị bệnh vẩy nến vậy . Đấy là chưa kể tới những phần da thịt không thể nhìn thấy được che lấp bởi quần áo trên người gã , chắc cũng chẳng khác là bao .
Sỹ nắm tóc Hoàng lôi lên ném mạnh đi . Hoàng bị Sỹ ném ra xa hơn chục mét , va phải một gốc cây lớn mới dừng lại được . Cây bàng lớn phần thân phải ba người ôm mới đủ không chịu nổi áp lực gãy đôi rồi đổ gục , cành lá đổ ập xuống bao phủ hết cả người Hoàng bên dưới .
- Đừng .. đừng làm hại tôi ..
Thư Lệ thấy Sỹ chui vào trong xe cầm tay mình thì run giọng van xin . Sỹ lấy một cái còng tay trong cốp ra khoá chặt tay Thư Lệ với thành xe rồi hài lòng bước ra ngoài . Hắn thong thả đi tới gốc cây nơi Hoàng đang nằm , lạnh nhạt nói :
- Đừng nằm đó ăn vạ nữa , đứng dậy đi .
Từ dưới đám cây lá rậm rạp , Hoàng lồm cồm bò dậy . Gạt đi lớp lá rụng mắc đầy trên áo , lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo , hắn vừa bẻ ngón tay vừa chăm chú nhìn Sỹ , hai mắt vẫn sáng rực như hai ngọn đèn pha không bao giở tắt .
- Ung thư da thời kỳ cuối à ?
Hoàng nhếch miệng cười nhạo báng .
Sỹ lấy tay vén áo , cúi xuống nhìn cơ thể đã bị vảy hoá hết một lượt từ trên xuống dưới của mình lắc đầu nói :
- Tao cũng không biết nữa .
Gã dừng lại hồi lâu rồi liếm mép , vẻ hưng phấn hiện rõ trên gương mặt .
- Tao chỉ biết ... bây giờ tao đã đủ sức để đập cho mày một trận , thế là đủ rồi .
Hoàng trừng mắt nhìn gã cười lạnh :
- Thật vậy sao ?
- Mày sẽ biết ngay thôi .
Sỹ gồng lên rồi khum mình đứng tấn , từng lớp vảy trên người dần chuyển sang màu đỏ thẫm , gằn giọng .
.....
Cách đó khoảng hơn 3km , trận chiến giữa hai phe nghĩa quân và lính Nguỵ vẫn diễn ra hết sức ác liệt . Hai bên giành giật với nhau từng miếng đất , tiếng súng nổ liên tục vang lên đì đoàng không dứt . Quân Nguỵ có ưu thế về số đông , viện quân của Thuý nếu đem số lượng ra so với bọn chúng thì chỉ bằng một phần ba , đa số lại toàn là người từ nơi khác kéo đến nên còn chưa nắm vững được địa hình , song tinh thần chiến đấu rất cao nên tới giờ vẫn đánh ngang tay được với địch . Nhìn ra điểm này , Phúc lập tức bảo Thuý cho người tìm cách lại gần hướng dẫn đường đi nước bước cho bọn họ , một mặt chính mình cùng Hiệp dẫn hơn hai mươi chiến sĩ đi vòng ra sau tìm cơ hội đánh úp .
Được độ nửa giờ sau , nội bộ quân Nguỵ bỗng nháo nhác hết cả lên , là do Thuý tung tin sĩ quan chỉ huy của bọn chúng đã rút chạy , bỏ mặc toàn quân ở lại chịu trận . Lại thêm sự xuất hiện của mấy người mặc áo nâu được đồn đại là " quái vật " ," súng bắn không chết " liều mạng tập kích nữa , quân Nguỵ chống cự được thêm một lát rồi đại loạn , mạnh ai nấy rút .
Song cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ sau , trận chiến mới hoàn toàn kết thúc . Sau khi thấy tình hình cơ bản đã tạm ổn , Phúc cùng Hiệp lần theo dấu vết của Hoàng , để Hồng Thắm ở lại chăm sóc cho Lập và Hoài My . Chẳng cần Phúc phải mở lời nhờ cậy , Thuý lập tức cho người tản ra truy lùng tung tích của cha mình và Sỹ , tất nhiên là có cả Hoàng và Thư Lệ trong đó nữa . Mãi tới ba giờ chiều tức một tiếng sau , họ mới nhận được tin có một chiếc Renault đậu ở trên đường rừng , có Đề Cảnh và một cô gái bị còng tay ngồi bên trong . Mấy người Phúc , Hiệp , Thuý , Cường nhận được tin cái là chạy vội tới ngay . Đúng như bọn họ dự đoán , cô gái bị còng tay trong xe là Thư Lệ .
- Hoàng đâu ?
Phúc vừa thấy Thư Lệ đã hỏi luôn .
- Không biết .. anh ta đánh nhau ... với Sỹ một trận ở đây , sau đó cả hai .. cùng dời đi nơi khác ... tôi cũng chẳng biết họ đi đâu nữa.
Thư Lệ bị mất máu quá nhiều , sắc mặt trắng bệch như tàu lá , khó nhọc lắm mới nói hết một câu . Hiệp vội lấy bông băng băng bó tạm thời cho nàng ta . Cũng may cho Thư Lệ , nếu mấy người Phúc đến chậm thêm mấy tiếng nữa thì chắc cô sẽ chẳng thể nào sống nổi .
Phúc nhăn mặt nhìn Thuý lúc này đang đỡ Đề Cảnh ra khỏi xe lầm bầm :
- Thằng điên này ...không biết có nhớ duy trì khoảng cách 5km với mục tiêu bám theo lần này không nữa .. thật đúng là ..
Hiệp nói :
- Chắc không sao đâu , mọi người không thấy đó sao ? Sỹ đâu phải là đối thủ của anh Hoàng ? Anh ấy sẽ quay lại ngay ấy mà .
Phúc căng mắt nhìn ra xa trầm giọng :
-Hy vọng là thế .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.