Quyển 1 - Chương 41: Tuyết và cổ tích
Phương Mịch Hán
31/07/2017
Cuối tháng 12, Nghiên Mịch dạo này hay bị nhồi máu cơ tim, Dật Thương ở
bên cô nhiều hơn, dường như là 24/24. Lâu lâu cô lại kêu đau, khó thở.
Dật Thương rất khổ sở, cố làm tất cả những điều có thể cho cô. Nghiên
Mịch uống thuốc thì đỡ hơn một chút, cô chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều hôm ấy, Dật Thương nhận được một bức thư đến từ bệnh viện trung tâm. Khi ấy Nghiên Mịch còn ngủ say. Anh lén đọc thư của bệnh viện, vốn là gửi cho cô.
Dật Thương cực kỳ ngạc nhiên khi thấy nội dung thư: "Phương Nghiên Mịch, chúc mừng cô, con của cô đã được thụ tinh thành công, thêm vài tháng nữa sẽ chào đời. Tiền thanh toán chúng tôi đã nhận được."
Dật Thương nắm chặt bàn tay, anh mơ hồ nghĩ về ngày hôm đó Nghiên Mịch rời khỏi khách sạn thật sớm, hóa ra để làm chuyện này. Lẽ nào... cô biết mình không thể sinh cho anh một đứa con nên mới chọn phương pháp đó?
Sột soạt!
Dật Thương vội thu bức thư đi khi nghe thấy tiếng động đậy, hóa ra Nghiên Mịch chỉ đổi thư thế nằm chứ chưa tỉnh. May thật. Nếu không cô phát hiện anh biết sự thật này sẽ lại nghĩ mọi chuyện tồi tệ đi. Anh thở một hơi, cầm bức thư đến gần chiếc bàn màu xanh, viết lại một bức thư hồi đáp khác, nhưng suy nghĩ của anh thì chỉ anh đoán được, trong bức thư, Dật Thương nhắn nhủ đến bệnh viện một điều quan trọng khác, mà anh không nói với Nghiên Mịch được. Cùng lúc, anh cầm điện thoại nhắn một tin nhắn đến Thiên Phong. Hẳn hắn lúc này đã khỏe và đi làm lại. Chỉ có điều hắn không biết Nghiên Mịch và Dật Thương đã đi đâu, anh nhắn tin đến hắn mới ngậm ngùi nhận ra tất cả.
Tin nhắn vào 14h chiều ngày 30/12.
Nam Yên có tuyết rơi. Tuyết thực sự rơi rồi.
Dật Thương gửi bức thư đi là lúc Nghiên Mịch vừa mới tỉnh. Cô nhìn ra bên ngoài và mỉm cười: "Thương, tuyết rơi rồi, chúng ta đi ngắm tuyết đi".
Phải, tuyết rơi rồi.
Tuyết bắt đầu rơi độ chừng chiều nay, có thể rơi cho đến giữa tháng 1. Tuyết ướt, bám trên biển dày đặc, tạo thành những hình thù đẹp mắt.
Lạnh thật đấy.
Nghiên Mịch phải mặc thêm mấy lớp áo nữa, cô kéo tay anh đi ra bên ngoài ngắm tuyết. Dật Thương có trách nhiệm cầm theo máy chụp ảnh để chụp cho cô. Nghiên Mịch đứng một chỗ nặn những quả bóng tuyết, cô đội chiếc mũ màu đỏ như ông già noel nhỏ, tay còn lại vẫy vẫy Dật Thương, gọi to: "Dật Thương, chụp ảnh cho em đi."
Dật Thương liền cầm máy ảnh lên, giơ tay bấm nút một cái, một tấm ảnh liền tay được chui ra từ chỗ tạo ảnh. Nghiên Mịch vội chạy lại xem.
Cô cầm lấy máy ảnh, đứng kế bên anh phồng má lên: "Dật Thương, chụp ảnh với em nào". Nghiên Mịch vui vẻ nói, anh miễn cưỡng ôm lấy cô mà cười tươi, mặc dù thâm tâm không cười được, chỉ còn hơn 1 tháng nữa... kỷ niệm này anh phải trân trọng.
Dật Thương xoa cái đầu nhỏ của cô, hỏi bằng giọng âu yếm: "Em lạnh không? Chúng ta mau vào nhà thôi."
Nghiên Mịch hơi lưu luyến cảnh tuyết này một chút, cô tính nói em muốn chơi thêm đã hắt xì một cái. Dật Thương đưa tay chọt vào cái mũi đỏ như quả cà chua của cô. Bị cảm rồi nhỉ? Dật Thương trách yêu: "Nghe lời anh, vào nhà thôi."
Lúc này đã 5 giờ chiều.
Nghiên Mịch gật gật đầu, híp mắt: "Vào nhà. Em muốn ăn vịt nướng, KFC nữa."
Dật Thương bế cô lên, từng bước chậm rãi đi vào trong: "Anh biết em muốn ăn nên mua sẵn rồi, chỉ cần em muốn gì anh đều mua cho em."
Nghiên Mịch vùi đầu vào ngực anh.
Mùa đông lạnh giá, ở bên cạnh người mình yêu thương là ấm áp nhất.
***
Đêm về, Dật Thương cùng Nghiên Mịch nằm trên chiếc giường êm ái bên lò sửa rực lửa, cô nhìn vào chiếc lò sưởi, nói với Dật Thương: "Thương, em muốn nghe chuyện cổ tích".
Dật Thương siết chặt vòng tay ôm cô: "Đã mấy tuổi rồi còn muốn nghe cổ tích chứ."
Nhưng anh cũng đứng dậy, đi về phía tủ lấy vài cuốn cổ tích ra, ngồi bên giường đọc cho cô nghe. Câu chuyện đầu tiên là chuyện về Hoàng Tử và Công Chúa nhỏ:
"Ngày xưa ở một xứ sở nọ có một chàng hoàng tử và một nàng công chúa yêu nhau, chẳng may công chúa lâm bệnh nặng mà chết. Chàng hoàng tử rất đau khổ, mỗi ngày chàng đều đến thăm mộ nàng, ngồi bên cạnh mộ nàng mà tưởng nhớ nàng, tiếc nuối về những kỷ niệm của hai người. Lạ lùng thay, chẳng lâu sau, trên mộ nàng mọc lên một bông hoa rất đẹp..."
Dật Thương lật sang trang tiếp theo định đọc tiếp thì Nghiên Mịch kéo lấy cuốn truyện mà khó chịu: "Chuyện này buồn quá, em không muốn nghe nữa. Anh đọc truyện nào thật lãng mạn cơ!"
Dật Thương chiều ý cô, anh cất cuốn truyện vào ngăn tủ. Lại lật đật mở một cuốn truyện khác ra, trên bìa có ghi "Hoàng tử ếch", Nghiên Mịch chăm chú lắng nghe anh kể:
"Xa xưa, từ lâu lắm rồi có một vị vua cùng ba cô công chúa rất xinh đẹp sống trong một tòa lâu đài uy y tráng lệ trên một miền đất xa. Vào một ngày nọ, trong đầu vua cha bỗng nảy ra một ý định là gả chồng cho ba cô con gái của mình khi vị vua này đang ngồi suy nghĩ về ba cô con gái. Khi quyết định của nhà vua ban ra, rất nhiều chàng trai đã đến hỏi cưới 3 nàng công chúa..."
Dật Thương chăm chú vào đôi mắt yếu ớt của cô đang nhìn mình, anh cười và nắm lấy tay cô kể tiếp:
Đến thời điểm lựa chọn chàng trai phù hợp cho con gái, vị vua đưa ra một thách thức với các chàng trai. Vị vua nói, “Ta sẽ mang 3 hòn ngọc quý giá nhất của ta đem tới suối nước sâu giữa làng. Chúng ngươi, các chàng trai trong cuộc thi kén rể này sẽ gặp nhau tại đó và trong 3 ngày chàng trai nào có thể tìm được hòn ngọc của ta sẽ trở thành chồng của con gái ta.”
Hôm sau, nhà vua lựa chọn 3 hòn ngọc – 1 hòn ngọc lục bảo, 1 hòn ngọc rubi, và 1 viên kim cương – và đem chúng vào trong làng. Vua cầm 3 viên ngọc quý trong tay và đi chung quanh là các chàng trai trong cuộc thi kén rể. Đầu tiên vua giả vờ làm rơi một hòn ngọc lục bảo, tiếp sau đó vua làm rơi tiếp một viên ngọc rubi, và cuối cùng là viên kim cương. 1 người con trai khôi ngô tuấn tú đã lượm được hòn ngọc lục bảo. Tiếp theo đó 1 chàng hoàng tử nước nọ giàu có đã nhìn thấy viên ngọc Rubi nên đã cúi xuống nhặt được. Vua cha rất lấy làm mừng vui. Nhưng mà ngay sau đó 1 con ếch đã nhảy về phía viên kim cương và nhặt được nó. Ếch đem viên kim cương tới gặp vị vua và nói, “Tôi là hoàng tử Ếch. Tôi đã nhặt được viên kim cương này, nay tôi xin được cầu hôn với nàng công chúa thứ 3.”
Dật Thương chăm chú vào đọc, đọc và nhận ra, Nghiên Mịch đã ngủ say rồi.
Anh cất cuốn truyện vào ngăn tủ, kéo nhẹ tấm chăn ấm lên người cô. Dật Thương đi ra bên ngoài đóng cửa sổ, rồi lại đi vào bên trong nằm xuống cạnh cô.
Ánh lò sưởi rực rỡ bùng bùng trước mắt Dật Thương, anh siết chặt lấy tay cô. Dật Thương lẩm bẩm: "Anh sẽ không để em một mình đâu, em sẽ luôn có anh bên cạnh".
Buổi chiều hôm ấy, Dật Thương nhận được một bức thư đến từ bệnh viện trung tâm. Khi ấy Nghiên Mịch còn ngủ say. Anh lén đọc thư của bệnh viện, vốn là gửi cho cô.
Dật Thương cực kỳ ngạc nhiên khi thấy nội dung thư: "Phương Nghiên Mịch, chúc mừng cô, con của cô đã được thụ tinh thành công, thêm vài tháng nữa sẽ chào đời. Tiền thanh toán chúng tôi đã nhận được."
Dật Thương nắm chặt bàn tay, anh mơ hồ nghĩ về ngày hôm đó Nghiên Mịch rời khỏi khách sạn thật sớm, hóa ra để làm chuyện này. Lẽ nào... cô biết mình không thể sinh cho anh một đứa con nên mới chọn phương pháp đó?
Sột soạt!
Dật Thương vội thu bức thư đi khi nghe thấy tiếng động đậy, hóa ra Nghiên Mịch chỉ đổi thư thế nằm chứ chưa tỉnh. May thật. Nếu không cô phát hiện anh biết sự thật này sẽ lại nghĩ mọi chuyện tồi tệ đi. Anh thở một hơi, cầm bức thư đến gần chiếc bàn màu xanh, viết lại một bức thư hồi đáp khác, nhưng suy nghĩ của anh thì chỉ anh đoán được, trong bức thư, Dật Thương nhắn nhủ đến bệnh viện một điều quan trọng khác, mà anh không nói với Nghiên Mịch được. Cùng lúc, anh cầm điện thoại nhắn một tin nhắn đến Thiên Phong. Hẳn hắn lúc này đã khỏe và đi làm lại. Chỉ có điều hắn không biết Nghiên Mịch và Dật Thương đã đi đâu, anh nhắn tin đến hắn mới ngậm ngùi nhận ra tất cả.
Tin nhắn vào 14h chiều ngày 30/12.
Nam Yên có tuyết rơi. Tuyết thực sự rơi rồi.
Dật Thương gửi bức thư đi là lúc Nghiên Mịch vừa mới tỉnh. Cô nhìn ra bên ngoài và mỉm cười: "Thương, tuyết rơi rồi, chúng ta đi ngắm tuyết đi".
Phải, tuyết rơi rồi.
Tuyết bắt đầu rơi độ chừng chiều nay, có thể rơi cho đến giữa tháng 1. Tuyết ướt, bám trên biển dày đặc, tạo thành những hình thù đẹp mắt.
Lạnh thật đấy.
Nghiên Mịch phải mặc thêm mấy lớp áo nữa, cô kéo tay anh đi ra bên ngoài ngắm tuyết. Dật Thương có trách nhiệm cầm theo máy chụp ảnh để chụp cho cô. Nghiên Mịch đứng một chỗ nặn những quả bóng tuyết, cô đội chiếc mũ màu đỏ như ông già noel nhỏ, tay còn lại vẫy vẫy Dật Thương, gọi to: "Dật Thương, chụp ảnh cho em đi."
Dật Thương liền cầm máy ảnh lên, giơ tay bấm nút một cái, một tấm ảnh liền tay được chui ra từ chỗ tạo ảnh. Nghiên Mịch vội chạy lại xem.
Cô cầm lấy máy ảnh, đứng kế bên anh phồng má lên: "Dật Thương, chụp ảnh với em nào". Nghiên Mịch vui vẻ nói, anh miễn cưỡng ôm lấy cô mà cười tươi, mặc dù thâm tâm không cười được, chỉ còn hơn 1 tháng nữa... kỷ niệm này anh phải trân trọng.
Dật Thương xoa cái đầu nhỏ của cô, hỏi bằng giọng âu yếm: "Em lạnh không? Chúng ta mau vào nhà thôi."
Nghiên Mịch hơi lưu luyến cảnh tuyết này một chút, cô tính nói em muốn chơi thêm đã hắt xì một cái. Dật Thương đưa tay chọt vào cái mũi đỏ như quả cà chua của cô. Bị cảm rồi nhỉ? Dật Thương trách yêu: "Nghe lời anh, vào nhà thôi."
Lúc này đã 5 giờ chiều.
Nghiên Mịch gật gật đầu, híp mắt: "Vào nhà. Em muốn ăn vịt nướng, KFC nữa."
Dật Thương bế cô lên, từng bước chậm rãi đi vào trong: "Anh biết em muốn ăn nên mua sẵn rồi, chỉ cần em muốn gì anh đều mua cho em."
Nghiên Mịch vùi đầu vào ngực anh.
Mùa đông lạnh giá, ở bên cạnh người mình yêu thương là ấm áp nhất.
***
Đêm về, Dật Thương cùng Nghiên Mịch nằm trên chiếc giường êm ái bên lò sửa rực lửa, cô nhìn vào chiếc lò sưởi, nói với Dật Thương: "Thương, em muốn nghe chuyện cổ tích".
Dật Thương siết chặt vòng tay ôm cô: "Đã mấy tuổi rồi còn muốn nghe cổ tích chứ."
Nhưng anh cũng đứng dậy, đi về phía tủ lấy vài cuốn cổ tích ra, ngồi bên giường đọc cho cô nghe. Câu chuyện đầu tiên là chuyện về Hoàng Tử và Công Chúa nhỏ:
"Ngày xưa ở một xứ sở nọ có một chàng hoàng tử và một nàng công chúa yêu nhau, chẳng may công chúa lâm bệnh nặng mà chết. Chàng hoàng tử rất đau khổ, mỗi ngày chàng đều đến thăm mộ nàng, ngồi bên cạnh mộ nàng mà tưởng nhớ nàng, tiếc nuối về những kỷ niệm của hai người. Lạ lùng thay, chẳng lâu sau, trên mộ nàng mọc lên một bông hoa rất đẹp..."
Dật Thương lật sang trang tiếp theo định đọc tiếp thì Nghiên Mịch kéo lấy cuốn truyện mà khó chịu: "Chuyện này buồn quá, em không muốn nghe nữa. Anh đọc truyện nào thật lãng mạn cơ!"
Dật Thương chiều ý cô, anh cất cuốn truyện vào ngăn tủ. Lại lật đật mở một cuốn truyện khác ra, trên bìa có ghi "Hoàng tử ếch", Nghiên Mịch chăm chú lắng nghe anh kể:
"Xa xưa, từ lâu lắm rồi có một vị vua cùng ba cô công chúa rất xinh đẹp sống trong một tòa lâu đài uy y tráng lệ trên một miền đất xa. Vào một ngày nọ, trong đầu vua cha bỗng nảy ra một ý định là gả chồng cho ba cô con gái của mình khi vị vua này đang ngồi suy nghĩ về ba cô con gái. Khi quyết định của nhà vua ban ra, rất nhiều chàng trai đã đến hỏi cưới 3 nàng công chúa..."
Dật Thương chăm chú vào đôi mắt yếu ớt của cô đang nhìn mình, anh cười và nắm lấy tay cô kể tiếp:
Đến thời điểm lựa chọn chàng trai phù hợp cho con gái, vị vua đưa ra một thách thức với các chàng trai. Vị vua nói, “Ta sẽ mang 3 hòn ngọc quý giá nhất của ta đem tới suối nước sâu giữa làng. Chúng ngươi, các chàng trai trong cuộc thi kén rể này sẽ gặp nhau tại đó và trong 3 ngày chàng trai nào có thể tìm được hòn ngọc của ta sẽ trở thành chồng của con gái ta.”
Hôm sau, nhà vua lựa chọn 3 hòn ngọc – 1 hòn ngọc lục bảo, 1 hòn ngọc rubi, và 1 viên kim cương – và đem chúng vào trong làng. Vua cầm 3 viên ngọc quý trong tay và đi chung quanh là các chàng trai trong cuộc thi kén rể. Đầu tiên vua giả vờ làm rơi một hòn ngọc lục bảo, tiếp sau đó vua làm rơi tiếp một viên ngọc rubi, và cuối cùng là viên kim cương. 1 người con trai khôi ngô tuấn tú đã lượm được hòn ngọc lục bảo. Tiếp theo đó 1 chàng hoàng tử nước nọ giàu có đã nhìn thấy viên ngọc Rubi nên đã cúi xuống nhặt được. Vua cha rất lấy làm mừng vui. Nhưng mà ngay sau đó 1 con ếch đã nhảy về phía viên kim cương và nhặt được nó. Ếch đem viên kim cương tới gặp vị vua và nói, “Tôi là hoàng tử Ếch. Tôi đã nhặt được viên kim cương này, nay tôi xin được cầu hôn với nàng công chúa thứ 3.”
Dật Thương chăm chú vào đọc, đọc và nhận ra, Nghiên Mịch đã ngủ say rồi.
Anh cất cuốn truyện vào ngăn tủ, kéo nhẹ tấm chăn ấm lên người cô. Dật Thương đi ra bên ngoài đóng cửa sổ, rồi lại đi vào bên trong nằm xuống cạnh cô.
Ánh lò sưởi rực rỡ bùng bùng trước mắt Dật Thương, anh siết chặt lấy tay cô. Dật Thương lẩm bẩm: "Anh sẽ không để em một mình đâu, em sẽ luôn có anh bên cạnh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.