Chương 96: Niềm vui bất ngờ
Hàm Yên
05/03/2019
Cố Minh Tịch ngồi trên xe của Bàng Sảnh. Đó là một chiếc volkswagen màu
đỏ. Trên gương chiếu hậu đằng sau có treo hình một con sói xám, đệm ghế
là hình chuột Mickey, gần tay lái lại có đôi khỉ Yoyo và Cici, rõ ràng
là phong cách của phái nữ. Chiếc xe chuyển động khiến hai con khỉ bông
liên tục lắc lư, Cố Minh Tịch chăm chú nhìn chúng hồi lâu rồi khẽ bật
cười.
Anh hỏi Bàng Sảnh: “Em mua xe bao giờ vậy?”
“À, giữa năm ngoái, em mới về đây được hơn một năm thôi.”
“Không định quay lại Thượng Hải nữa à? Thượng Hải chắc là có nhiều cơ hội phát triển hơn.”
Cô không trả lời câu hỏi của anh ngay mà lát sau mới đáp: “Trong tương lai gần thì chắc là không.”
Trong lúc lái xe đưa Cố Minh Tịch đi trên những con đường trong thành phố, Bàng Sảnh phát hiện người đàn ông kế bên hoàn toàn giữ im lặng.
Cô không quấy rầy anh. Để đi từ sân bay tới nhà Cá Mập phải mất một tiếng, Bàng Sảnh cho Cố Minh Tịch đủ không gian để anh cảm nhận thật rõ sự thay đổi của thành phố này sau một chuyến đi xa quá dài.
Có rất nhiều công trường xây dựng khiến đường xá hơi ùn tắc, Cố Minh Tịch nói: “Chuẩn bị xây đường hầm ở đây phải không, anh đọc báo thấy thành phố E cũng sắp có tàu điện ngầm rồi.”
“Ừ, cuối năm sau tuyến số 1 có khả năng được thông xe, gần nhà em có trạm dừng đó.” Bàng Sảnh cười nói: “Anh đọc báo ở đâu vậy?”
“Trang thông tin điện tử của thành phố E, với cả diễn đàn nhân dân thành phố nữa.”
Lúc chiếc xe đi qua công ty kim khí cũ, Cố Minh Tịch nhìn ra quảng trường lạ lẫm bên ngoài cửa xe và hỏi: “Quảng trường này tên là gì thế em?”
“Quảng trường Thế Kỷ Mới.” Bàng Sảnh đáp, “Nè, anh có trông thấy mấy toàn nhà cao tầng màu cà phê bên kia không, chỗ đó là khu tập thể kim khí cũ đó.”
“Khu tập thể bị phá dỡ thì ông Tăng ở đâu?” Cố Minh Tịch hỏi.
Bàng Sảnh im lặng một lát mới nói: “Ông Tăng mất lâu rồi, từ trước khi khu tập thể phải di dời và bị phá dỡ kia.”
Cố Minh Tịch không còn nhìn ra bên ngoài nữa, anh nói: “Anh cũng quên khuấy mất, nếu bây giờ ông Tăng còn sống thì cũng 80 tuổi rồi.”
Bàng Sảnh gật đầu: “Ừ, tụi mình lớn hết rồi mà.”
Khu vực xưởng Trọng Cơ vẫn chưa bị dỡ bỏ, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch tới nhà Cá Mập.
Cá Mập đã kết hôn với Tiểu Lạc, họ còn có một cô con gái hơn hai tuổi. Gia đình họ từ Thượng Hải về quê ăn tết, ba người cùng ở trong ngôi nhà cũ của hai mẹ con Cá Mập. Căn phòng ở tầng hai vẫn để trống, vừa hay để Cố Minh Tịch ở.
Sau khi gặp mặt Cá Mập, Bàng Sảnh vô cùng tức tối. Mấy năm trước ở Thượng Hải đã nhiều lần Bàng Sảnh lặn lội tới Phổ Đông tìm gặp anh ta, lần nào cô cũng hỏi thăm anh ta tin tức về Cố Minh Tịch nhưng Cá Mập thề thốt nói rằng mình và Cố Minh Tịch hoàn toàn không liên lạc với nhau, còn nói mình cũng nhiều năm không gặp Cố Minh Tịch.
Bàng Sảnh nghiến răng ken két: “Này anh Cá Mập, anh thật là quá đáng! Anh trơ mắt nhìn em đi tìm anh ấy biết bao nhiêu năm trời! Anh không thấy cắn rứt lương tâm hay sao? Anh không nói với Cố Minh Tịch là em vẫn luôn đợi anh ấy sao?!”
Cá Mập luôn miệng giải thích, “Xin lỗi, anh thành thật xin lỗi Cua nhỏ. Thực ra không phải anh không muốn nói với em, anh cũng thấy sốt ruột thay em, nhưng mà thằng nhóc đầu đất này có nói thế nào cũng không chịu, tự em hỏi cậu ấy xem anh đã khuyên cậu ấy hết nước hết cái như thế nào suốt mấy năm trời?!”
Cố Minh Tịch đứng cạnh cười tủm tỉm. Bàng Sảnh giận quá liền véo mạnh vào lưng anh một cái, “Anh còn cười hả?!”
“Ối!” Cố Minh Tịch không nhịn được mới kêu lên. Cô con gái tên Điền Điền của Cá Mập liền lạch bạch chạy tới, không ngừng đấm vào chân Bàng Sảnh bằng bàn tay nhỏ xíu của mình: “Kẻ xấu! Kẻ xấu!”
“Ôi chao! Mới bé tí thế này đã là fan hâm mộ của anh rồi á?” Bàng Sảnh bế Điền Điền lên, cô nhóc mũm mĩm chắc nịch cứ lườm nguýt Bàng Sảnh từ nãy đến giờ. Cô nói: “Nhóc mập, sao lại mắng cô là kẻ xấu?”
“Cô đánh chú.” Nằm trong lòng Bàng Sảnh, Điền Điền cố vươn người ra chạm bàn tay nhỏ bé vào mặt Cố Minh Tịch, bi bô nói: “Chú có đau không?”
Cố Minh Tịch cười thật vui, thơm lên má Điền Điền rồi bảo: “Chú không đau, Điền Điền ngoan quá!”
Bàng Sảnh ở lại ăn trưa cùng Cố Minh Tịch ở nhà Cá Mập. Ăn xong cô cất hành lý của Cố Minh Tịch vào phòng dành cho khách, giúp anh thay ga giường và vỏ chăn sạch. Khi cô định sắp xếp lại hành lý cho anh thì bị Cố Minh Tịch gọi tên.
“Anh tự làm được, chẳng phải em bảo chiều nay còn phải quay về công ty sao? Em đi đi, anh đã làm phiền em cả sáng rồi.”
Bàng Sảnh bĩu môi, “Anh còn khách sáo với em à? Mấy ngày nay em hơi bận, ban ngày không có thời gian đi với anh. Cuối tuần bọn mình gặp nhau được không?”
Cố Minh Tịch mỉm cười gật đầu.
Bàng Sảnh ngồi xuống cạnh anh và hỏi: “Bao giờ anh tới nhà em ăn cơm, em nói với bố mẹ là anh đã về, bố em kêu anh tới ăn cơm đó.”
Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Tối mai đi. Cũng đã lâu lắm rồi anh không gặp cô chú, hai người lúc nào cũng rất quan tâm đến anh. Không liên lạc với họ suốt bao năm nay, anh cũng thấy ngại.”
“Anh cũng biết thế hả?” Bàng Sảnh ôm lấy Cố Minh Tịch: “Quyết định thế nhé. Tối mai em sẽ tan ca sớm một chút rồi tới đây đón anh. Chắc tối nay em lại phải làm thêm giờ nên không thể gặp anh được. Lúc nào về tới nhà em sẽ gọi điện cho anh.”
Cố Minh Tịch hỏi: “Em thường xuyên phải làm thêm giờ à?”
“Vâng, đang cuối năm mà. Anh biết đó, ai cũng tất bật với công việc cả.” Bàng Sảnh mỉm cười với anh, “Anh yên tâm, em sẽ không làm việc quá khuya đâu, cùng lắm chỉ mười, mười một giờ là chắc chắn phải đi về.”
Cố Minh Tịch chau mày, “Mười, mười một giờ mà chưa phải là khuya à?”
“Ôi dào, công việc của bọn em có thức trắng đêm cũng là chuyện bình thường. Có một lần em ba ngày không về nhà, ở công ty làm đến lúc trời tối, mệt thì lên sopha chợp mắt mấy tiếng, dậy lại làm tiếp.”
Cố Minh Tịch rất xót xa: “Như thế làm sao cơ thể chịu đựng được. Bàng Bàng, em vất vả quá!”
“Công việc ai cũng vậy mà.” Bàng Sảnh giơ tay xoa rối tóc Cố Minh Tịch rồi chuyển xuống sờ nhẹ hai má anh, “Em chẳng tin anh không phải thức đêm những lúc chuẩn bị phải nộp bản thảo.”
Cố Minh Tịch nghiêm mặt nói: “Anh chưa bao giờ thức đêm làm việc cả.”
“Được rồi, em sẽ chú ý sức khoẻ!” Bàng Sảnh giơ tay xem đồng hồ, “Một giờ hơn, em phải đi đây, tối gọi điện nhé. Byebye.”
Cô hôn nhẹ lên môi anh rồi xách túi vội vàng chạy đi.
Cố Minh Tịch ở lại nhà của Cá Mập. Anh và Cá Mập đã lâu không gặp nên hàn huyên suốt cả buổi chiều. Lúc ăn cơm tối Sò dẫn bạn gái tới chơi. Anh ta đã cầm được trong tay tấm bằng đại học từ xa, đang làm nhân viên thị trường ở một cửa hàng 4S rất nổi tiếng. Sở hữu gương mặt trẻ con với cái miệng ngọt cùng tấm lòng nhiệt thành và nghiệp vụ khá vững nên làm ăn cũng tương đối tốt.
Vừa nhìn thấy Cố Minh Tịch, Sò phấn khích vô cùng. Anh ta chỉ vào Cố Minh Tịch rồi nói với cô bạn gái của mình, “Em có biết đây là ai không? Chính là tác giả đang cực kỳ nổi tiếng, tên là…”
Cá Mập vỗ bôm bốp vào gáy anh ta khiến Sò phải sống sượng nuốt nửa câu còn lại vào bụng. Cô bạn gái tò mò hỏi: “Ai mà cực kỳ nổi tiếng vậy?”
“À… Là một người nổi tiếng trên mạng thôi.”
“Hả?”
Cố Minh Tịch mỉm cười: “Đừng nghe anh ấy nói lung tung, tôi chỉ là một thầy giáo tiểu học, thỉnh thoảng đăng truyện tranh lên mạng thôi.”
Bạn gái của Sò hỏi: “Nick name của anh là gì?”
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa nổi tiếng đến mức đó.” Cố Minh Tịch nói, “Tôi tên là Cố Minh Tịch, chị có thể gọi tôi là Tiểu Cố. Ở đây tôi chỉ là bạn thân của anh Cá Mập và Sò chứ không còn thân phận nào khác.”
Vì mọi người đã lâu không gặp nên không khỏi uống hơi nhiều trong bữa cơm tối. Sò say khướt cầm điện thoại gọi cho Hàu. Hàu đã về quê gây dựng sự nghiệp, giờ đang kinh doanh một quán nướng, nghe thấy tiếng Cố Minh Tịch trong điện thoại, anh ta cảm động phát khóc: “Tiểu Cố! Đúng là cậu rồi!”
Cố Minh Tịch vô cùng cảm kích. Anh nhận ra rằng tuy đã rất nhiều năm nhưng vẫn có không ít người nhớ tới mình.
Hàu nói: “Bao giờ cậu và Cua mới đám cưới? Nhớ phải gọi điện báo cho anh đấy, anh chắc chắn sẽ tới chung vui. Tiểu Châu lúc nào cũng băn khoăn không biết sau này Tiểu Cố và Cua sẽ ra sao.”
Cố Minh Tịch cười nói: “Bây giờ nói đến việc này còn sớm quá, em với Bàng Sảnh mới ở bên nhau chưa bao lâu mà.”
Sò đứng bên cạnh nghe thấy thế thì hào hứng lắm, oang oang nói: “Tiểu Cố, Tiểu Cố, cậu đã ăn hết Cua chưa?”
Mấy chén rượu vốn đã khiến Cố Minh Tịch đỏ mặt, giờ nghe thấy câu này mặt anh càng đỏ hơn.
Cá Mập mắng Sò: “Thằng ranh này lúc nào trong đầu mày cũng chỉ có mấy cái suy nghĩ đen tối ấy thôi à?! Mày nghĩ tiểu Cố là mày hay sao!?”
Sò rất ấm ức: “Tiểu Cố đã gần 27 tuổi rồi mà! Đây đâu có phải suy nghĩ đen tối! Đàn ông kìm nén lâu quá sẽ gặp hoạ đó! Haiz tiểu Cố, cậu vẫn còn là xử nam hả?”
Tiểu Lạc xấu hổ đến mức phải đứng dậy, đến bạn gái của Sò cũng không nghe tiếp được nữa bèn xách tai anh ta lên: “Câm mồm đi! Anh say quá rồi đấy!”
Mặt Cố Minh Tịch lúc này đã đỏ đến mức đủ để nướng thịt. Anh chỉ biết cúi xuống, xấu hổ cắn ống hút để nhấp một ngụm bia.
Mãi đến 11h30 Cố Minh Tịch mới nhận được điện thoại của Bàng Sảnh. Cô vừa về tới nhà, giọng đầy mỏi mệt. Cố Minh Tịch bảo cô tối nay mình cùng Cá Mập và Sò liên hoan một bữa, Bàng Sảnh nghe xong liền hào hứng hẳn: “Trời ơi, mấy người xấu tính thật, tranh thủ lúc em phải làm thêm giờ mà không rủ em đi chơi cùng. Em không biết, lần sao sẽ bắt anh Cá Mập phải gọi Sò tới!”
Cố Minh Tịch cười, “Ok.”
“Sò bây giờ thế nào ạ?”
Cố Minh Tịch cho Bàng Sảnh biết về tình hình hiện tại của Sò, cô nói: “Không ngờ đó. Biết thế lúc đi mua xe em gọi cho anh ấy, nói không chừng còn được giảm giá.”
Nói xong cô uể oải ngáp một cái. Cố Minh Tịch bèn nói: “Bàng Bàng, em mệt thì đi ngủ sớm đi.”
“Nhưng em muốn nói chuyện với anh.”
“Chẳng phải tối mai là gặp nhau hay sao, em mau đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm.”
Bàng Sảnh cầm điện thoại lăn lộn trên giường, “Được rồi, em đi tắm đây, anh cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừ, chúc em ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.” Bàng Sảnh hôn anh qua điện thoại, “Cố Minh Tịch, hẹn gặp anh vào ngày mai.”
Tối hôm sau Bàng Sảnh tan ca liền đến thẳng nhàCá Mập, định đón Cố Minh Tịch về nhà mình ăn cơm.
Cá Mập giúp Cố Minh Tịch nhét rất nhiều đồ vào xe của Bàng Sảnh. Bàng Sảnh lấy làm bất ngờ, hỏi: “Đây là gì vậy? Đồ đạc gì thế này?”
Cá Mập cười khà, “Thằng khờ sắp đi diện kiến bố mẹ vợ, ngày hôm nay nó rủ anh đi mua quà cho hai bác.”
Bàng Sảnh xem kỹ những món đồ đó: hai chai rượu, hai cây thuốc lá, hai hộp thuốc tăng cường sức khoẻ, một hộp hoa quả, thậm chí còn có một hộp đồ trang sức. Cô nhìn Cố Minh Tịch đang hết sức ngại ngùng rồi trách móc: “Mua nhiều đồ như vậy làm gì, tốn kém lắm!”
“Nên làm như vậy mà.” Cố Minh Tịch cười, “Anh chỉ lo lát nữa em không xách hết được mà phải nhờ chú một tay thôi.”
Thấy vẻ bất an của anh, Bàng Sảnh nào có thể trách móc được nữa. Sau khi cửa xe được đóng lại, cô cười khúc khích nói: “Con rể tương lai sắp phải diện kiến bố mẹ vợ. Cố Minh Tịch, anh đang hồi hộp lắm phải không?”
“Đâu có.” Anh quay đi, mạnh miệng nói.
Bàng Sảnh bịt miệng cười khanh khách.
Xe bon bon chạy tới tiểu khu Thịnh Thế Bắc Thành. Sau khi Bàng Sảnh dừng xe xong, cô vừa ôm vừa xách rất nhiều thứ lỉnh kỉnh xuống xe. Cố Minh Tịch nhìn tiểu khu lạ lẫm này với một công viên nhỏ được bao quanh bởi sáu, bảy toà nhà cao tầng. Trong công viên có một hồ nước, bờ hồ trồng rất nhiều loại cây xanh, còn có một chiếc cầu trượt cho trẻ em và các dụng cụ để mọi người tập thể dục.
“Anh thấy chỗ này thế nào?” Bàng Sảnh hỏi.
Cố Minh Tịch nhìn quanh một vòng rồi gật đầu: “Quá được.”
“So với khu tập thể thì sao?”
Cố Minh Tịch quay lại nhìn cô, mỉm cười lắc đầu: “Không so sánh được.”
Bàng Sảnh cũng cười nói: “Em cũng nghĩ vậy, đúng là không thể so được.”
Trong lúc đi thang máy lên nhà, Bàng Sảnh nhìn thấy Cố Minh Tịch soi gương.
Anh mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt – đó là chiếc áo mới Bàng Sảnh mua cho, màu sắc tươi sáng mang lại cảm giác ấm áp nhưng màu vàng không chỉ khiến người da trắng trông trắng hơn mà cũng làm cho người da đen trông đen hơn.
Cố Minh Tịch đánh giá bản thân qua gương, anh vặn cổ rồi so bả vai, thế rồi nhìn thấy gương mặt như cười như không của người con gái đứng cạnh bên trong tấm gương đó.
Anh khẽ nhún vai, quay sang mỉm cười với cô: “Bây giờ anh đen quá nên mặc màu vàng không đẹp.”
Bàng Sảnh lắc đầu: “Đâu có, em thấy anh bây giờ rất đẹp trai mà.”
“Thật không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô ngẩng lên mỉm cười với anh, “Chẳng lẽ không ai cho anh biết anh từng là hotboy của trường Nhất Trung được mọi người bình chọn sao?”
Khoé miệng Cố Minh Tịch nhếch lên, “Hotboy của Nhất Trung không phải tt sao?”
“Anh không biết mọi người đều bảo anh đẹp trai hơn tt à?”
“Mọi người à...” Cố Minh Tịch nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực, “Vậy em thấy thế nào?”
“Em...” Bàng Sảnh cười xấu xa, “Từ nhỏ em nhìn anh nhiều quá đến phát chán rồi. Hồi đó em suốt ngày tranh luận với Lệ Hiểu Yến, cậu ấy bảo anh đẹp hơn còn em thì nhất quyết nói là tt đẹp hơn.”
Cố Minh Tịch hơi xị mặt ra. Bàng Sảnh nhịn cười nhìn anh rồi bảo: “Nhưng đến khi không tìm thấy anh em mới nhận ra là anh đẹp hơn ai hết. Kể cả lúc anh tới Thượng Hải tìm em, lúc đó anh lôi thôi chẳng ra sao nhưng em vẫn thấy anh đẹp trai nhất trần đời!”
“...”
“Thú thực là sau này em gặp được rất nhiều anh chàng đẹp trai.” Bàng Sảnh nói chậm lại, “Khách hàng và bạn bè em, có những người là con lai, có những người da trắng tóc vàng mắt xanh, vóc dáng tầm thước, khí chất vời vợi, phải nói là cực kỳ cực kỳ đẹp trai. Kiểu đẹp đó đến cả tt cũng không sánh nổi. Công ty em có mấy người cũng đẹp trai vô cùng, ví dụ như sếp em chẳng hạn, con gái si mê anh ấy ở công ty xếp cả hàng dài. Nhưng vậy thì sao chứ?”
“Ting.” Thang máy đã đi tới tầng 17, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng đi ra ngoài. Đứng trước cửa nhà số 1702, Bàng Sảnh quay lại nhìn Cố Minh Tịch và nói: “Cố Minh Tịch, đối với em, những người đó có đẹp đến đâu cũng không bằng anh!”
Nói xong cô giơ chân đạp cửa. Cố Minh Tịch nói chuyện với cô suốt quãng đường bấy giờ mới định thần lại, anh còn chưa kịp căng thẳng thì cửa đã mở, Bàng Thuỷ Sinh và Kim Ái Hoa đều đứng ngay ở đó.
Mùi vị gia đình lan toả theo cánh cửa được mở ra, căn nhà ấm cúng, phòng khách với ánh đèn sáng trưng, máy hút mùi chạy ro ro trong bếp và cả mùi thức ăn thơm ngát...
Cố Minh Tịch nhìn cặp đôi trung niên đứng trước cửa. Họ đều đã ngoài năm mươi, tóc đã bạc, bụng đã to, có nhiều nếp nhăn, thậm chí cả dáng người cùng thấp hơn trước.
Anh vẫn nhớ như in hình bóng Bàng Thuỷ Sinh khi còn sung sức với mái tóc đen dày và cơ thể chắc khoẻ, ông không chỉ cải tiến xe đạp cho anh mà còn đóng bàn học đặc biệt cho anh cùng với thợ mộc. Hồi tiểu học hôm nào trời mưa to, Bàng Thuỷ Sinh sẽ đạp xe tới trường đón hai đứa trẻ về nhà.
Cố Minh Tịch ngồi trên khung xe đằng trước, che áo mưa của Bàng Thuỷ Sinh nên không tránh khỏi bị ướt một chút. Còn Bàng Sảnh ngồi đằng sau lần nào cũng ướt sũng.
Cố Minh Tịch từng đề nghị đổi chỗ với Bàng Sảnh nhưng Bàng Thuỷ Sinh không đồng ý, Bàng Sảnh ướt đẫm nước mưa liền kêu lên: “Không được! Anh không bám được vào bố em, ngồi sau dễ bị ngã lắm!”
...
Đó đã là câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa, Cố Minh Tịch nở nụ cười trên môi. Anh không thấy hồi hộp chút nào, khẽ gọi: “Cô chú!”
Bàng Thuỷ Sinh đã sốt sắng tiến về phía trước giống như lần cuối cùng gặp mặt nhiều năm về trước, trao cho anh một cái ôm thật chặt. Bà Kim Ái Hoa thì đứng cạnh Bàng Sảnh, đánh giá Cố Minh Tịch từ trên xuống dưới, mặc dù trước đây bà có đôi chút không hài lòng về anh thì bây giờ nhìn thấy Cố Minh Tịch, nước mắt vẫn không thể kiềm chế mà lặng lẽ rơi.
Bàng Thuỷ Sinh thả lỏng tay rồi ngước lên nhìn Cố Minh Tịch: “Minh Tịch lớn thật rồi, haiz... chúng ta sao có thể không già đi?”
“Bên ngoài lạnh, mau vào nhà rồi hãy nói chuyện.” Kim Ái Hoa nước mắt lưng tròng, vẻ giận dữ không giấu được trong giọng nói, “Minh Tịch, cháu làm thế nào mà đen vậy, trước đây trắng trẻo xinh trai hơn nhiều.”
Bàng Sảnh cười nói: “Mẹ, chẳng phải mẹ đang thích xem “Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên” sao? Ai cũng bảo đàn ông phải đen một chút mới có phong cách mà.”
“Nhảm nhí!”Kim Ái Hoa lườm con gái rồi nói với Cố Minh Tịch: “Không sao, Hải Nam nắng gắt, đi nắng nhiều dễ bị đen thôi. Minh Tịch về đây che chắn kỹ càng là lại trắng ngay ấy mà.”
Cả gia đình cùng Cố Minh Tịch đi vào trong nhà. Bàng Sảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, vấn đề cô lo lắng nhất là Kim Ái Hoa sẽ có thái độ không thân thiện với Cố Minh Tịch, bây giờ xem ra mặc dù vẫn không thể nhiệt tình như bố nhưng mẹ cô cũng tương đối kín đáo và khéo léo.
Kể từ khi Bàng Sảnh từ Hải Nam trở về, ngày nào Kim Ái Hoa cũng càm ràm với cô là bà không thể cho phép Bàng Sảnh yêu Cố Minh Tịch. Bàng Sảnh suy nghĩ rồi đưa cuốn “Ms Cua của tôi” cho mẹ đọc.
Đọc xong Kim Ái Hoa ngồi trong chăn rơi nước mắt, Bàng Thuỷ Sinh đưa khăn cho vợ và bảo: “Minh Tịch là một đứa trẻ ngoan, bao năm qua nó lúc nào cũng một lòng một dạ với Sảnh Sảnh nhà mình. Mặc dù bây giờ nó không dư dả hay giàu sang nhưng tôi tin chắc là tương lai của nó vẫn rất sáng sủa. Đối với tôi, chỉ cần Sảnh Sảnh thích Minh Tịch, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ hai đứa!”
Kim Ái Hoa là người tận mắt chứng kiến Cố Minh Tịch lớn lên, lại là bạn thân của Lý Hàm. Lúc đó bà cũng biết mấy năm qua Cố Minh Tịch sống không dễ dàng gì, nhưng nếu bắt bà phải can tâm tình nguyện giao con gái cho anh thì thực sự là bà không thể bước qua khỏi nỗi mặc cảm đó.
Bà khóc lóc và nói: “Sảnh Sảnh nhà ta bây giờ tốt như vậy, vừa ăn mặc thời thượng lại có công việc tốt, tiền lương cao, muốn bạn trai kiểu gì mà chẳng có? Cái cậu tiểu Du đó hoàn cảnh tốt, tôi cũng rất thích cậu ta, cậu ta có điểm gì thua kém Minh Tịch chứ?”
Bàng Thuỷ Sinh cười nói: “Bà nghĩ xem trong lòng Sảnh Sảnh liệu có người nào so sánh được với Minh Tịch không? Nếu có thì nó đã không độc thân suốt bao năm qua.”
Kim Ái Hoa không đáp.
Trước khi Cố Minh Tịch đến ăn cơm, Bàng Sảnh đã làm công tác tư tưởng trước với mẹ và cũng tỏ thái độ kiên quyết là sẽ ở bên Cố Minh Tịch. Cô đã nhờ vả Kim Ái Hoa, cô nói Cố Minh Tịch mấy năm nay chỉ có một thân một mình sống nơi tha hương, đã phải chịu rất nhiều đau khổ, năm nay anh về đây ăn Tết, cho dù Kim Ái Hoa trong một chốc một lát chưa thể đón nhận anh thì cũng xin bà giữ thể diện cho Cố Minh Tịch, đừng nói những lời khó nghe với anh.
“Mẹ cứ coi như nể mặt bác Lý Hàm được không?” Bàng Sảnh nũng nịu với mẹ. Mặc dù bà Kim Ái Hoa vẫn phụng phịu nhưng cũng không có thái độ gì khác.
Trái ngược với Kim Ái Hoa, ông Bàng Thuỷ Sinh thực sự rất vui. Ông chuẩn bị rất nhiều món ăn, kéo Cố Minh Tịch ngồi xuống uống rượu. Kim Ái Hoa rất ít nói, mãi đến khi Bàng Sảnh nói Cố Minh Tịch đã mua được một căn nhà hơn 60 mét vuông ở Tam Á, mắt bà mới sáng lên đôi chút, mới bắt đầu hào hứng nói chuyện.
Kim Ái Hoa hỏi Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, Sảnh Sảnh nói với cô là cháu có dự định về thành phố E phát triển, thế thì căn nhà kia của cháu phải làm thế nào?”
Cố Minh Tịch liếc mắt nhìn Bàng Sảnh một cái rồi trả lời Kim Ái Hoa: “Cháu vốn định bán đi nhưng Bàng Bàng lại bảo rất thích căn nhà đó, sau này nếu đến Tam Á cũng có chỗ nghỉ chân nên tạm thời cháu không định bán.”
Kim Ái Hoa nói: “Nếu cháu không bán thì sau này về đây ở đâu? Chẳng lẽ định thuê nhà?”
Không đợi Cố Minh Tịch trả lời, Bàng Sảnh đã chen vào trước: “Mẹ, con định góp tiền với anh ấy để cùng mua một căn nhà, chuyện này mẹ không cần phải lo. Dù không mua được nhà lớn thì mua một căn nho nhỏ chắc cũng không có vấn đề gì.”
Cố Minh Tịch ngước mắt nhìn cô. Kim Ái Hoa nói: “Bây giờ nhà đất đắt đỏ như vậy, hai đứa tích cóp thì đến bao giờ mới đủ? Cô nghĩ là Minh Tịch bán nhà ở Tam Á đi là tốt nhất, bán đi cũng được hơn ba tỷ?”
Bàng Sảnh gắp thịt bò vào bát Cố Minh Tịch và nói: “Mẹ ơi, con thích căn nhà đó lắm, nhìn ra biển hẳn hoi! Bây giờ có mua cũng chẳng mua được, con không cho anh ấy bán đâu!”
Bàng Thuỷ Sinh cũng góp ý với Kim Ái Hoa: “Chuyện của Minh Tịch với Sảnh Sảnh thì để tụi nó quyết định, bà đừng có xen vào.”
Kim Ái Hoa trợn mắt, “Tôi xen vào thế nào chứ? Chẳng phải tôi đang lo lắng cho chúng nó sao? Bây giờ nhà đất ở thành phố E này đắt đỏ như vậy, như nhà này lúc mua mới có 2,1 triệu một mét vuông mà bây giờ đã lên đến 60 triệu rồi, một căn nhà những sáu tỷ đồng! Mấy người đồng nghiệp cũ của tôi ngày xưa nhận ký túc xá bây giờ đang hối hận đến tím ruột tím gan kia kìa! Nếu Minh Tịch muốn định cư ở đây, cho dù là đi làm hay kết hôn thì cũng phải suy nghĩ đến việc nhà cửa. Tôi nói trước là nếu không có nhà tôi sẽ không đồng ý cho lấy Sảnh Sảnh đâu!”
Bàng Sảnh thật sự không biết phải nói gì: “Mẹ này...”
Bàng Thuỷ Sinh vội gắp thức ăn vào bát Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, ăn thôi ăn thôi, tạm thời đừng có bàn bạc vấn đề này nữa. Cháu và Sảnh Sảnh đều còn trẻ, mới bắt đầu sự nghiệp, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc sau này sẽ có, không cần phải vội, không cần phải vội.”
Cố Minh Tịch nghe họ tranh nhau nói thì chỉ lặng lẽ mỉm cười, cúi đầu tập trung ăn uống.
Ăn tối xong Bàng Sảnh kéo Cố Minh Tịch vào phòng mình tâm sự, cô có vẻ không vui.
Bàng Sảnh biết tuy mẹ nói không dễ nghe nhưng đó là sự thật. Bàng Sảnh đi làm được hơn bốn năm, đúng là cũng có của ăn của để, nếu mua một căn nhà giá rẻ thì chắt bóp vẫn đủ tiền trả. Nhưng Cố Minh Tịch mới về đây, vẫn chưa tìm được việc, xuất bản sách vốn cũng chẳng kiếm được là bao. Không phải Bàng Sảnh không thể trả hết tiền nhà một mình nhưng cô nghĩ nếu làm vậy sẽ khiến Cố Minh Tịch rất áp lực.
Tạm thời Bàng Sảnh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, cô không muốn động tới căn nhà ở Tam Á của anh, đó là khoản tích cóp mà anh nhọc nhằn lắm mới dành dụm được, sao có thể nói bán là bán?
Trong lòng Bàng Sảnh có hơi băn khoăn. Cố Minh Tịch vừa mới trở về, đây mới là bữa cơm đầu tiên với bố mẹ mình mà đã bắt anh phải thẳng thắn đối diện với một vấn đề tàn khốc và thực tế như vậy. Nhưng Bàng Sảnh biết đây là điều họ không thể né tránh, cô học ngành tài chính, trong công việc luôn phải đối diện với những con số cụ thể. Công việc của cô nhàm chán và lý tính nên sau vài năm cô không chỉ trở nên khéo léo mà còn nhanh nhạy và thực tế hơn rất nhiều.
Họ đã không còn là những cô cậu học trò ngây ngô và thuần khiết đó nữa rồi. Thực tế này khiến Bàng Sảnh rất buồn.
Thấy Bàng Sảnh có tâm sự, Cố Minh Tịch khẽ gọi tên cô: “Bàng Bàng.”
“Hả?” Bàng Sảnh đang ôm một chú gấu bông, quay sang nhìn anh: “Sao ạ?”
Cố Minh Tịch ngồi xuống bên cạnh cô và nói: “Không có gì, anh chỉ muốn bảo em đừng lo thôi.”
“...” Bàng Sảnh biết mình không thể giấu được anh, đôi môi không khỏi mím lại: “Cố Minh Tịch, các bậc phụ huynh thật là rắc rối. Nói thật là tiền tích cóp một năm của em không ít, thu nhập hàng tháng cũng sẽ ngày càng nhiều. Chúng ta không thể mua được nhà ngay cũng không sao, vài năm nữa thế nào cũng mua được, sao họ không chịu hiểu nhỉ?”
Cố Minh Tịch mỉm cười, “Thực ra anh thấy cô nói rất có lý. Nếu muốn ở lại đây lâu dài thì nhà cửa là rất quan trọng. Có mẹ vợ nào lại thích một chàng rể hai bàn tay trắng chứ? Mẹ em chỉ sợ em phải chịu khổ thôi mà.”
Nghe thấy hai từ “mẹ vợ” và “chàng rể” do anh nói ra, Bàng Sảnh vui vẻ trở lại: “Cố Minh Tịch, anh là con rể của ai hả? Bố mẹ em đã nói gì đâu?”
Cố Minh Tịch liếc cô một cái, “Chưa nói sao? Nhưng theo anh thấy thì con gái họ hình như rất nôn nóng đó.”
“Đáng ghét! Ai nôn nóng chứ!”
Cô ném con gấu bông vào người anh, Cố Minh Tịch cười tránh đi, Bàng Sảnh liền tranh thủ cơ hội ôm chầm lấy anh. Tay cô đặt lên vai anh, mấy ngày gần đây cô đã rất quen với cơ thể không trọn vẹn của anh. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai khiếm khuyết đó qua lớp áo lông, khẽ nói: “Cố Minh Tịch, anh đừng nghĩ nhiều, thật đó! Bọn mình còn trẻ mà, em không hề nôn nóng chút nào đâu!”
***
Còn hơn một tuần nữa là đến Tết âm lịch, Bàng Sảnh thực sự rất muốn dành thời gian ở bên Cố Minh Tịch nhưng cái khó là công việc của cô quá bận rộn. Thế rồi cô hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ biết nói với Cố Minh Tịch là thời gian cô không thể ở bên sẽ được bù đắp hết vào dịp nghỉ tết còn bây giờ thì phải tập trung làm việc cho tốt, chỉ biết nhờ Cá Mập chăm sóc cho Cố Minh Tịch mà thôi.
Gần như ngày nào cô cũng làm thêm giờ, thậm chí còn đi Hong Kong công tác hai ngày. Lúc rảnh rỗi thì nói chuyện với Cố Minh Tịch qua điện thoại, hỏi anh đang làm gì thì Cố Minh Tịch trả lời là đang xem tivi, lên mạng ở nhà Cá Mập chứ không đi ra ngoài.
Nhưng Bàng Sảnh cứ có cảm giác giọng điệu Cố Minh Tịch có điểm khác thường, thỉnh thoảng cô nghe rõ là anh đang ở ngoài liền hỏi anh ở đâu thì Cố Minh Tịch nói là đang đi loanh quanh ở khu vực xưởng Trọng Cơ. Bàng Sảnh biết Cố Minh Tịch có việc giấu mình.
Nguồn gốc của sự hoài nghi này cũng là một sự ăn ý được cô và Cố Minh Tịch vun đắp sau một thời gian dài. Lúc còn đi học, cô có vô tâm đến đâu cũng vẫn cảm nhận được tâm trạng của anh, kể cả sắc mặt anh vẫn bình thường thì Bàng Sảnh vẫn biết là anh có đang buồn phiền vì vấn đề gì hay không.
Vì thế sau khi có được một chút thời gian rảnh, Bàng Sảnh tiến hành ép cung Cố Minh Tịch.
“Rốt cuộc dạo này anh đang làm gì? Anh suốt ngày ở bên ngoài, anh đi làm à?” Cô sốt sắng hỏi, “Anh đừng hòng lừa được em, em biết thời gian này anh đang có tâm sự! Cố Minh Tịch, đến lúc này mà anh còn giấu em à?”
Cố Minh Tịch không biết phải nói gì lúc này. Vốn dĩ anh không định thừa nhận nhưng thấy mắt Bàng Sảnh đã đỏ hoe, trái tim anh liền mềm yếu.
“Được rồi được rồi, tại anh không tốt. Bàng Bàng đừng khóc!” Anh dịu dàng an ủi cô. Bàng Sảnh nói: “Ồ! Quả nhiên anh có việc giấu giếm em! Nói mau! Rốt cuộc dạo này anh đang làm gì hả?”
Không ngờ anh lại đưa cô tới Thịnh Thế Bắc Thành. Bàng Sảnh thực sự không hiểu nổi, đây chẳng phải là nhà cô sao?
Kết quả Cố Minh Tịch lại đưa cô đi vào một văn phòng môi giới bất động sản ở cửa tiểu khu. Anh gặp một nhân viên nhà đất và nói: “Tiểu Triệu, anh có thể đưa tôi đến căn nhà mà hôm trước đã dẫn tôi đi xem không? Tôi muốn để bạn gái cùng xem xem cô ấy có thích không.”
Bàng Sảnh trợn tròn mắt.
Căn phòng đó không cùng toà nhà với nhà của Bàng Sảnh nhưng cách rất gần. Căn nhà nằm ở tầng thứ 22, tổng diện tích là 138 m2, chủ nhà bán với giá thấp hơn những căn cùng loại khá nhiều nhưng tính ra cũng không phải một con số nhỏ, khoảng 8.1 tỷ đồng.
Căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, cách bài trí rất giản dị, vừa nhìn đã biết là nhà cho thuê nhưng vẫn có thể nhận ra hướng nhà, kiểu căn hộ, ánh sáng và đại thể căn nhà rất đẹp. Nhìn có vẻ rộng hơn nhiều so với căn nhà 109 m2 mà Bàng Sảnh đang ở, thậm chí còn có một ban công rộng 8 m2.
Bàng Sảnh ngơ ngác đi xem nhà với Cố Minh Tịch, hoàn toàn không hiểu ý định của anh là gì. Tiểu Triệu trình bày cho cô các ưu điểm của căn nhà này và giá cả hiện nay.
“Thực sự không tìm được nhiều nhà ở trung tâm mà có giá dưới 60 triệu một m2. Rất nhiều người hài lòng với căn nhà này nhưng sắp đến tết nên ai cũng muốn chờ một thời gian nữa nhưng tôi đề nghị hai người nếu thích thì phải hành động nhanh gọn!”
Bàng Sảnh: “...”
Cố Minh Tịch hỏi cô: “Bàng Bàng, em có thích không?”
Bàng Sảnh trợn tròn mắt: “Thích cái gì?”
“Căn nhà này.”
“8.1 tỷ đó!” Bàng Sảnh cười khà rồi hỏi tiểu Triệu: “Thuê cũng được mà mua cũng được đúng không?”
Tiểu Triệu lắc đầu: “Không không, không cho thuê, chủ nhà cần bán gấp!”
Bàng Sảnh nhìn Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, anh làm vậy là có ý gì? Em không hiểu!”
Cố Minh Tịch mỉm cười rồi nói: “Dạo này anh đang đi xem nhà trong vòng bán kính 5km với tâm là nhà em. Cuối cùng anh cho rằng mua nhà cùng khu với nhà bố mẹ em là tốt nhất. Vì...”
Nụ cười của anh thoáng vẻ ngại ngùng, “Anh đang nghĩ đến tương lai, nếu có con hoặc bố mẹ đau ốm thì ở gần tiện hơn nhiều.”
Bàng Sảnh có cảm giác như đang nghe sách trời.
“Cố Minh Tịch, anh có thể nói những điều khiến em hiểu được không?” Cô tỏ rõ vẻ bất lực, “8.1 tỷ. Anh định bán nhà ở Tam Á để trả khoản tiền đầu à?”
“Không.” Cố Minh Tịch lắc đầu, nụ cười trên môi dần tươi tắn hơn, “Bàng Bàng, anh vẫn chưa nói với em là trước khi tới thành phố E, anh đã bán bản quyền hai cuốn sách của mình để chuyển thể thành phim, trong đó có một quyển...” Anh nhìn tiểu Triệu rồi ghé sát vào tai Bàng Sảnh, thì thào nói: “Cuốn sách về chúng ta, bản quyền phim điện ảnh, phim truyền hình, tái bản sách, tổng cộng được 3.3 tỷ. Cộng với một cuốn truyện tranh trước đó của anh, bán bản quyền sản xuất phim được 1.2 tỷ nên chắc là không có vấn đề gì với khoản tiền đầu.”
Anh đứng thẳng người nhìn cô gái đang hoá đá trước mặt, nói: “Còn một quyển khác đang trong quá trình thương thảo, hè năm tới sách sẽ được xuất bản. Cuốn sách đó chị Kỳ đang làm việc với đơn vị sản xuất phim, cơ bản là ký hợp đồng là sẽ bán hết tất cả bản quyền luôn.”
Bàng Sảnh: =.=
Cố Minh Tịch lại nói thầm vào tai cô: “Bàng Bàng, ý anh là nếu như em thích căn nhà này thì chúng ta quyết định mua nó đi, em không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, anh có khả năng kiếm đủ tiền.”
Anh hỏi Bàng Sảnh: “Em mua xe bao giờ vậy?”
“À, giữa năm ngoái, em mới về đây được hơn một năm thôi.”
“Không định quay lại Thượng Hải nữa à? Thượng Hải chắc là có nhiều cơ hội phát triển hơn.”
Cô không trả lời câu hỏi của anh ngay mà lát sau mới đáp: “Trong tương lai gần thì chắc là không.”
Trong lúc lái xe đưa Cố Minh Tịch đi trên những con đường trong thành phố, Bàng Sảnh phát hiện người đàn ông kế bên hoàn toàn giữ im lặng.
Cô không quấy rầy anh. Để đi từ sân bay tới nhà Cá Mập phải mất một tiếng, Bàng Sảnh cho Cố Minh Tịch đủ không gian để anh cảm nhận thật rõ sự thay đổi của thành phố này sau một chuyến đi xa quá dài.
Có rất nhiều công trường xây dựng khiến đường xá hơi ùn tắc, Cố Minh Tịch nói: “Chuẩn bị xây đường hầm ở đây phải không, anh đọc báo thấy thành phố E cũng sắp có tàu điện ngầm rồi.”
“Ừ, cuối năm sau tuyến số 1 có khả năng được thông xe, gần nhà em có trạm dừng đó.” Bàng Sảnh cười nói: “Anh đọc báo ở đâu vậy?”
“Trang thông tin điện tử của thành phố E, với cả diễn đàn nhân dân thành phố nữa.”
Lúc chiếc xe đi qua công ty kim khí cũ, Cố Minh Tịch nhìn ra quảng trường lạ lẫm bên ngoài cửa xe và hỏi: “Quảng trường này tên là gì thế em?”
“Quảng trường Thế Kỷ Mới.” Bàng Sảnh đáp, “Nè, anh có trông thấy mấy toàn nhà cao tầng màu cà phê bên kia không, chỗ đó là khu tập thể kim khí cũ đó.”
“Khu tập thể bị phá dỡ thì ông Tăng ở đâu?” Cố Minh Tịch hỏi.
Bàng Sảnh im lặng một lát mới nói: “Ông Tăng mất lâu rồi, từ trước khi khu tập thể phải di dời và bị phá dỡ kia.”
Cố Minh Tịch không còn nhìn ra bên ngoài nữa, anh nói: “Anh cũng quên khuấy mất, nếu bây giờ ông Tăng còn sống thì cũng 80 tuổi rồi.”
Bàng Sảnh gật đầu: “Ừ, tụi mình lớn hết rồi mà.”
Khu vực xưởng Trọng Cơ vẫn chưa bị dỡ bỏ, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch tới nhà Cá Mập.
Cá Mập đã kết hôn với Tiểu Lạc, họ còn có một cô con gái hơn hai tuổi. Gia đình họ từ Thượng Hải về quê ăn tết, ba người cùng ở trong ngôi nhà cũ của hai mẹ con Cá Mập. Căn phòng ở tầng hai vẫn để trống, vừa hay để Cố Minh Tịch ở.
Sau khi gặp mặt Cá Mập, Bàng Sảnh vô cùng tức tối. Mấy năm trước ở Thượng Hải đã nhiều lần Bàng Sảnh lặn lội tới Phổ Đông tìm gặp anh ta, lần nào cô cũng hỏi thăm anh ta tin tức về Cố Minh Tịch nhưng Cá Mập thề thốt nói rằng mình và Cố Minh Tịch hoàn toàn không liên lạc với nhau, còn nói mình cũng nhiều năm không gặp Cố Minh Tịch.
Bàng Sảnh nghiến răng ken két: “Này anh Cá Mập, anh thật là quá đáng! Anh trơ mắt nhìn em đi tìm anh ấy biết bao nhiêu năm trời! Anh không thấy cắn rứt lương tâm hay sao? Anh không nói với Cố Minh Tịch là em vẫn luôn đợi anh ấy sao?!”
Cá Mập luôn miệng giải thích, “Xin lỗi, anh thành thật xin lỗi Cua nhỏ. Thực ra không phải anh không muốn nói với em, anh cũng thấy sốt ruột thay em, nhưng mà thằng nhóc đầu đất này có nói thế nào cũng không chịu, tự em hỏi cậu ấy xem anh đã khuyên cậu ấy hết nước hết cái như thế nào suốt mấy năm trời?!”
Cố Minh Tịch đứng cạnh cười tủm tỉm. Bàng Sảnh giận quá liền véo mạnh vào lưng anh một cái, “Anh còn cười hả?!”
“Ối!” Cố Minh Tịch không nhịn được mới kêu lên. Cô con gái tên Điền Điền của Cá Mập liền lạch bạch chạy tới, không ngừng đấm vào chân Bàng Sảnh bằng bàn tay nhỏ xíu của mình: “Kẻ xấu! Kẻ xấu!”
“Ôi chao! Mới bé tí thế này đã là fan hâm mộ của anh rồi á?” Bàng Sảnh bế Điền Điền lên, cô nhóc mũm mĩm chắc nịch cứ lườm nguýt Bàng Sảnh từ nãy đến giờ. Cô nói: “Nhóc mập, sao lại mắng cô là kẻ xấu?”
“Cô đánh chú.” Nằm trong lòng Bàng Sảnh, Điền Điền cố vươn người ra chạm bàn tay nhỏ bé vào mặt Cố Minh Tịch, bi bô nói: “Chú có đau không?”
Cố Minh Tịch cười thật vui, thơm lên má Điền Điền rồi bảo: “Chú không đau, Điền Điền ngoan quá!”
Bàng Sảnh ở lại ăn trưa cùng Cố Minh Tịch ở nhà Cá Mập. Ăn xong cô cất hành lý của Cố Minh Tịch vào phòng dành cho khách, giúp anh thay ga giường và vỏ chăn sạch. Khi cô định sắp xếp lại hành lý cho anh thì bị Cố Minh Tịch gọi tên.
“Anh tự làm được, chẳng phải em bảo chiều nay còn phải quay về công ty sao? Em đi đi, anh đã làm phiền em cả sáng rồi.”
Bàng Sảnh bĩu môi, “Anh còn khách sáo với em à? Mấy ngày nay em hơi bận, ban ngày không có thời gian đi với anh. Cuối tuần bọn mình gặp nhau được không?”
Cố Minh Tịch mỉm cười gật đầu.
Bàng Sảnh ngồi xuống cạnh anh và hỏi: “Bao giờ anh tới nhà em ăn cơm, em nói với bố mẹ là anh đã về, bố em kêu anh tới ăn cơm đó.”
Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Tối mai đi. Cũng đã lâu lắm rồi anh không gặp cô chú, hai người lúc nào cũng rất quan tâm đến anh. Không liên lạc với họ suốt bao năm nay, anh cũng thấy ngại.”
“Anh cũng biết thế hả?” Bàng Sảnh ôm lấy Cố Minh Tịch: “Quyết định thế nhé. Tối mai em sẽ tan ca sớm một chút rồi tới đây đón anh. Chắc tối nay em lại phải làm thêm giờ nên không thể gặp anh được. Lúc nào về tới nhà em sẽ gọi điện cho anh.”
Cố Minh Tịch hỏi: “Em thường xuyên phải làm thêm giờ à?”
“Vâng, đang cuối năm mà. Anh biết đó, ai cũng tất bật với công việc cả.” Bàng Sảnh mỉm cười với anh, “Anh yên tâm, em sẽ không làm việc quá khuya đâu, cùng lắm chỉ mười, mười một giờ là chắc chắn phải đi về.”
Cố Minh Tịch chau mày, “Mười, mười một giờ mà chưa phải là khuya à?”
“Ôi dào, công việc của bọn em có thức trắng đêm cũng là chuyện bình thường. Có một lần em ba ngày không về nhà, ở công ty làm đến lúc trời tối, mệt thì lên sopha chợp mắt mấy tiếng, dậy lại làm tiếp.”
Cố Minh Tịch rất xót xa: “Như thế làm sao cơ thể chịu đựng được. Bàng Bàng, em vất vả quá!”
“Công việc ai cũng vậy mà.” Bàng Sảnh giơ tay xoa rối tóc Cố Minh Tịch rồi chuyển xuống sờ nhẹ hai má anh, “Em chẳng tin anh không phải thức đêm những lúc chuẩn bị phải nộp bản thảo.”
Cố Minh Tịch nghiêm mặt nói: “Anh chưa bao giờ thức đêm làm việc cả.”
“Được rồi, em sẽ chú ý sức khoẻ!” Bàng Sảnh giơ tay xem đồng hồ, “Một giờ hơn, em phải đi đây, tối gọi điện nhé. Byebye.”
Cô hôn nhẹ lên môi anh rồi xách túi vội vàng chạy đi.
Cố Minh Tịch ở lại nhà của Cá Mập. Anh và Cá Mập đã lâu không gặp nên hàn huyên suốt cả buổi chiều. Lúc ăn cơm tối Sò dẫn bạn gái tới chơi. Anh ta đã cầm được trong tay tấm bằng đại học từ xa, đang làm nhân viên thị trường ở một cửa hàng 4S rất nổi tiếng. Sở hữu gương mặt trẻ con với cái miệng ngọt cùng tấm lòng nhiệt thành và nghiệp vụ khá vững nên làm ăn cũng tương đối tốt.
Vừa nhìn thấy Cố Minh Tịch, Sò phấn khích vô cùng. Anh ta chỉ vào Cố Minh Tịch rồi nói với cô bạn gái của mình, “Em có biết đây là ai không? Chính là tác giả đang cực kỳ nổi tiếng, tên là…”
Cá Mập vỗ bôm bốp vào gáy anh ta khiến Sò phải sống sượng nuốt nửa câu còn lại vào bụng. Cô bạn gái tò mò hỏi: “Ai mà cực kỳ nổi tiếng vậy?”
“À… Là một người nổi tiếng trên mạng thôi.”
“Hả?”
Cố Minh Tịch mỉm cười: “Đừng nghe anh ấy nói lung tung, tôi chỉ là một thầy giáo tiểu học, thỉnh thoảng đăng truyện tranh lên mạng thôi.”
Bạn gái của Sò hỏi: “Nick name của anh là gì?”
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa nổi tiếng đến mức đó.” Cố Minh Tịch nói, “Tôi tên là Cố Minh Tịch, chị có thể gọi tôi là Tiểu Cố. Ở đây tôi chỉ là bạn thân của anh Cá Mập và Sò chứ không còn thân phận nào khác.”
Vì mọi người đã lâu không gặp nên không khỏi uống hơi nhiều trong bữa cơm tối. Sò say khướt cầm điện thoại gọi cho Hàu. Hàu đã về quê gây dựng sự nghiệp, giờ đang kinh doanh một quán nướng, nghe thấy tiếng Cố Minh Tịch trong điện thoại, anh ta cảm động phát khóc: “Tiểu Cố! Đúng là cậu rồi!”
Cố Minh Tịch vô cùng cảm kích. Anh nhận ra rằng tuy đã rất nhiều năm nhưng vẫn có không ít người nhớ tới mình.
Hàu nói: “Bao giờ cậu và Cua mới đám cưới? Nhớ phải gọi điện báo cho anh đấy, anh chắc chắn sẽ tới chung vui. Tiểu Châu lúc nào cũng băn khoăn không biết sau này Tiểu Cố và Cua sẽ ra sao.”
Cố Minh Tịch cười nói: “Bây giờ nói đến việc này còn sớm quá, em với Bàng Sảnh mới ở bên nhau chưa bao lâu mà.”
Sò đứng bên cạnh nghe thấy thế thì hào hứng lắm, oang oang nói: “Tiểu Cố, Tiểu Cố, cậu đã ăn hết Cua chưa?”
Mấy chén rượu vốn đã khiến Cố Minh Tịch đỏ mặt, giờ nghe thấy câu này mặt anh càng đỏ hơn.
Cá Mập mắng Sò: “Thằng ranh này lúc nào trong đầu mày cũng chỉ có mấy cái suy nghĩ đen tối ấy thôi à?! Mày nghĩ tiểu Cố là mày hay sao!?”
Sò rất ấm ức: “Tiểu Cố đã gần 27 tuổi rồi mà! Đây đâu có phải suy nghĩ đen tối! Đàn ông kìm nén lâu quá sẽ gặp hoạ đó! Haiz tiểu Cố, cậu vẫn còn là xử nam hả?”
Tiểu Lạc xấu hổ đến mức phải đứng dậy, đến bạn gái của Sò cũng không nghe tiếp được nữa bèn xách tai anh ta lên: “Câm mồm đi! Anh say quá rồi đấy!”
Mặt Cố Minh Tịch lúc này đã đỏ đến mức đủ để nướng thịt. Anh chỉ biết cúi xuống, xấu hổ cắn ống hút để nhấp một ngụm bia.
Mãi đến 11h30 Cố Minh Tịch mới nhận được điện thoại của Bàng Sảnh. Cô vừa về tới nhà, giọng đầy mỏi mệt. Cố Minh Tịch bảo cô tối nay mình cùng Cá Mập và Sò liên hoan một bữa, Bàng Sảnh nghe xong liền hào hứng hẳn: “Trời ơi, mấy người xấu tính thật, tranh thủ lúc em phải làm thêm giờ mà không rủ em đi chơi cùng. Em không biết, lần sao sẽ bắt anh Cá Mập phải gọi Sò tới!”
Cố Minh Tịch cười, “Ok.”
“Sò bây giờ thế nào ạ?”
Cố Minh Tịch cho Bàng Sảnh biết về tình hình hiện tại của Sò, cô nói: “Không ngờ đó. Biết thế lúc đi mua xe em gọi cho anh ấy, nói không chừng còn được giảm giá.”
Nói xong cô uể oải ngáp một cái. Cố Minh Tịch bèn nói: “Bàng Bàng, em mệt thì đi ngủ sớm đi.”
“Nhưng em muốn nói chuyện với anh.”
“Chẳng phải tối mai là gặp nhau hay sao, em mau đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải đi làm.”
Bàng Sảnh cầm điện thoại lăn lộn trên giường, “Được rồi, em đi tắm đây, anh cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừ, chúc em ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.” Bàng Sảnh hôn anh qua điện thoại, “Cố Minh Tịch, hẹn gặp anh vào ngày mai.”
Tối hôm sau Bàng Sảnh tan ca liền đến thẳng nhàCá Mập, định đón Cố Minh Tịch về nhà mình ăn cơm.
Cá Mập giúp Cố Minh Tịch nhét rất nhiều đồ vào xe của Bàng Sảnh. Bàng Sảnh lấy làm bất ngờ, hỏi: “Đây là gì vậy? Đồ đạc gì thế này?”
Cá Mập cười khà, “Thằng khờ sắp đi diện kiến bố mẹ vợ, ngày hôm nay nó rủ anh đi mua quà cho hai bác.”
Bàng Sảnh xem kỹ những món đồ đó: hai chai rượu, hai cây thuốc lá, hai hộp thuốc tăng cường sức khoẻ, một hộp hoa quả, thậm chí còn có một hộp đồ trang sức. Cô nhìn Cố Minh Tịch đang hết sức ngại ngùng rồi trách móc: “Mua nhiều đồ như vậy làm gì, tốn kém lắm!”
“Nên làm như vậy mà.” Cố Minh Tịch cười, “Anh chỉ lo lát nữa em không xách hết được mà phải nhờ chú một tay thôi.”
Thấy vẻ bất an của anh, Bàng Sảnh nào có thể trách móc được nữa. Sau khi cửa xe được đóng lại, cô cười khúc khích nói: “Con rể tương lai sắp phải diện kiến bố mẹ vợ. Cố Minh Tịch, anh đang hồi hộp lắm phải không?”
“Đâu có.” Anh quay đi, mạnh miệng nói.
Bàng Sảnh bịt miệng cười khanh khách.
Xe bon bon chạy tới tiểu khu Thịnh Thế Bắc Thành. Sau khi Bàng Sảnh dừng xe xong, cô vừa ôm vừa xách rất nhiều thứ lỉnh kỉnh xuống xe. Cố Minh Tịch nhìn tiểu khu lạ lẫm này với một công viên nhỏ được bao quanh bởi sáu, bảy toà nhà cao tầng. Trong công viên có một hồ nước, bờ hồ trồng rất nhiều loại cây xanh, còn có một chiếc cầu trượt cho trẻ em và các dụng cụ để mọi người tập thể dục.
“Anh thấy chỗ này thế nào?” Bàng Sảnh hỏi.
Cố Minh Tịch nhìn quanh một vòng rồi gật đầu: “Quá được.”
“So với khu tập thể thì sao?”
Cố Minh Tịch quay lại nhìn cô, mỉm cười lắc đầu: “Không so sánh được.”
Bàng Sảnh cũng cười nói: “Em cũng nghĩ vậy, đúng là không thể so được.”
Trong lúc đi thang máy lên nhà, Bàng Sảnh nhìn thấy Cố Minh Tịch soi gương.
Anh mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt – đó là chiếc áo mới Bàng Sảnh mua cho, màu sắc tươi sáng mang lại cảm giác ấm áp nhưng màu vàng không chỉ khiến người da trắng trông trắng hơn mà cũng làm cho người da đen trông đen hơn.
Cố Minh Tịch đánh giá bản thân qua gương, anh vặn cổ rồi so bả vai, thế rồi nhìn thấy gương mặt như cười như không của người con gái đứng cạnh bên trong tấm gương đó.
Anh khẽ nhún vai, quay sang mỉm cười với cô: “Bây giờ anh đen quá nên mặc màu vàng không đẹp.”
Bàng Sảnh lắc đầu: “Đâu có, em thấy anh bây giờ rất đẹp trai mà.”
“Thật không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô ngẩng lên mỉm cười với anh, “Chẳng lẽ không ai cho anh biết anh từng là hotboy của trường Nhất Trung được mọi người bình chọn sao?”
Khoé miệng Cố Minh Tịch nhếch lên, “Hotboy của Nhất Trung không phải tt sao?”
“Anh không biết mọi người đều bảo anh đẹp trai hơn tt à?”
“Mọi người à...” Cố Minh Tịch nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực, “Vậy em thấy thế nào?”
“Em...” Bàng Sảnh cười xấu xa, “Từ nhỏ em nhìn anh nhiều quá đến phát chán rồi. Hồi đó em suốt ngày tranh luận với Lệ Hiểu Yến, cậu ấy bảo anh đẹp hơn còn em thì nhất quyết nói là tt đẹp hơn.”
Cố Minh Tịch hơi xị mặt ra. Bàng Sảnh nhịn cười nhìn anh rồi bảo: “Nhưng đến khi không tìm thấy anh em mới nhận ra là anh đẹp hơn ai hết. Kể cả lúc anh tới Thượng Hải tìm em, lúc đó anh lôi thôi chẳng ra sao nhưng em vẫn thấy anh đẹp trai nhất trần đời!”
“...”
“Thú thực là sau này em gặp được rất nhiều anh chàng đẹp trai.” Bàng Sảnh nói chậm lại, “Khách hàng và bạn bè em, có những người là con lai, có những người da trắng tóc vàng mắt xanh, vóc dáng tầm thước, khí chất vời vợi, phải nói là cực kỳ cực kỳ đẹp trai. Kiểu đẹp đó đến cả tt cũng không sánh nổi. Công ty em có mấy người cũng đẹp trai vô cùng, ví dụ như sếp em chẳng hạn, con gái si mê anh ấy ở công ty xếp cả hàng dài. Nhưng vậy thì sao chứ?”
“Ting.” Thang máy đã đi tới tầng 17, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng đi ra ngoài. Đứng trước cửa nhà số 1702, Bàng Sảnh quay lại nhìn Cố Minh Tịch và nói: “Cố Minh Tịch, đối với em, những người đó có đẹp đến đâu cũng không bằng anh!”
Nói xong cô giơ chân đạp cửa. Cố Minh Tịch nói chuyện với cô suốt quãng đường bấy giờ mới định thần lại, anh còn chưa kịp căng thẳng thì cửa đã mở, Bàng Thuỷ Sinh và Kim Ái Hoa đều đứng ngay ở đó.
Mùi vị gia đình lan toả theo cánh cửa được mở ra, căn nhà ấm cúng, phòng khách với ánh đèn sáng trưng, máy hút mùi chạy ro ro trong bếp và cả mùi thức ăn thơm ngát...
Cố Minh Tịch nhìn cặp đôi trung niên đứng trước cửa. Họ đều đã ngoài năm mươi, tóc đã bạc, bụng đã to, có nhiều nếp nhăn, thậm chí cả dáng người cùng thấp hơn trước.
Anh vẫn nhớ như in hình bóng Bàng Thuỷ Sinh khi còn sung sức với mái tóc đen dày và cơ thể chắc khoẻ, ông không chỉ cải tiến xe đạp cho anh mà còn đóng bàn học đặc biệt cho anh cùng với thợ mộc. Hồi tiểu học hôm nào trời mưa to, Bàng Thuỷ Sinh sẽ đạp xe tới trường đón hai đứa trẻ về nhà.
Cố Minh Tịch ngồi trên khung xe đằng trước, che áo mưa của Bàng Thuỷ Sinh nên không tránh khỏi bị ướt một chút. Còn Bàng Sảnh ngồi đằng sau lần nào cũng ướt sũng.
Cố Minh Tịch từng đề nghị đổi chỗ với Bàng Sảnh nhưng Bàng Thuỷ Sinh không đồng ý, Bàng Sảnh ướt đẫm nước mưa liền kêu lên: “Không được! Anh không bám được vào bố em, ngồi sau dễ bị ngã lắm!”
...
Đó đã là câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa, Cố Minh Tịch nở nụ cười trên môi. Anh không thấy hồi hộp chút nào, khẽ gọi: “Cô chú!”
Bàng Thuỷ Sinh đã sốt sắng tiến về phía trước giống như lần cuối cùng gặp mặt nhiều năm về trước, trao cho anh một cái ôm thật chặt. Bà Kim Ái Hoa thì đứng cạnh Bàng Sảnh, đánh giá Cố Minh Tịch từ trên xuống dưới, mặc dù trước đây bà có đôi chút không hài lòng về anh thì bây giờ nhìn thấy Cố Minh Tịch, nước mắt vẫn không thể kiềm chế mà lặng lẽ rơi.
Bàng Thuỷ Sinh thả lỏng tay rồi ngước lên nhìn Cố Minh Tịch: “Minh Tịch lớn thật rồi, haiz... chúng ta sao có thể không già đi?”
“Bên ngoài lạnh, mau vào nhà rồi hãy nói chuyện.” Kim Ái Hoa nước mắt lưng tròng, vẻ giận dữ không giấu được trong giọng nói, “Minh Tịch, cháu làm thế nào mà đen vậy, trước đây trắng trẻo xinh trai hơn nhiều.”
Bàng Sảnh cười nói: “Mẹ, chẳng phải mẹ đang thích xem “Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên” sao? Ai cũng bảo đàn ông phải đen một chút mới có phong cách mà.”
“Nhảm nhí!”Kim Ái Hoa lườm con gái rồi nói với Cố Minh Tịch: “Không sao, Hải Nam nắng gắt, đi nắng nhiều dễ bị đen thôi. Minh Tịch về đây che chắn kỹ càng là lại trắng ngay ấy mà.”
Cả gia đình cùng Cố Minh Tịch đi vào trong nhà. Bàng Sảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, vấn đề cô lo lắng nhất là Kim Ái Hoa sẽ có thái độ không thân thiện với Cố Minh Tịch, bây giờ xem ra mặc dù vẫn không thể nhiệt tình như bố nhưng mẹ cô cũng tương đối kín đáo và khéo léo.
Kể từ khi Bàng Sảnh từ Hải Nam trở về, ngày nào Kim Ái Hoa cũng càm ràm với cô là bà không thể cho phép Bàng Sảnh yêu Cố Minh Tịch. Bàng Sảnh suy nghĩ rồi đưa cuốn “Ms Cua của tôi” cho mẹ đọc.
Đọc xong Kim Ái Hoa ngồi trong chăn rơi nước mắt, Bàng Thuỷ Sinh đưa khăn cho vợ và bảo: “Minh Tịch là một đứa trẻ ngoan, bao năm qua nó lúc nào cũng một lòng một dạ với Sảnh Sảnh nhà mình. Mặc dù bây giờ nó không dư dả hay giàu sang nhưng tôi tin chắc là tương lai của nó vẫn rất sáng sủa. Đối với tôi, chỉ cần Sảnh Sảnh thích Minh Tịch, tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ hai đứa!”
Kim Ái Hoa là người tận mắt chứng kiến Cố Minh Tịch lớn lên, lại là bạn thân của Lý Hàm. Lúc đó bà cũng biết mấy năm qua Cố Minh Tịch sống không dễ dàng gì, nhưng nếu bắt bà phải can tâm tình nguyện giao con gái cho anh thì thực sự là bà không thể bước qua khỏi nỗi mặc cảm đó.
Bà khóc lóc và nói: “Sảnh Sảnh nhà ta bây giờ tốt như vậy, vừa ăn mặc thời thượng lại có công việc tốt, tiền lương cao, muốn bạn trai kiểu gì mà chẳng có? Cái cậu tiểu Du đó hoàn cảnh tốt, tôi cũng rất thích cậu ta, cậu ta có điểm gì thua kém Minh Tịch chứ?”
Bàng Thuỷ Sinh cười nói: “Bà nghĩ xem trong lòng Sảnh Sảnh liệu có người nào so sánh được với Minh Tịch không? Nếu có thì nó đã không độc thân suốt bao năm qua.”
Kim Ái Hoa không đáp.
Trước khi Cố Minh Tịch đến ăn cơm, Bàng Sảnh đã làm công tác tư tưởng trước với mẹ và cũng tỏ thái độ kiên quyết là sẽ ở bên Cố Minh Tịch. Cô đã nhờ vả Kim Ái Hoa, cô nói Cố Minh Tịch mấy năm nay chỉ có một thân một mình sống nơi tha hương, đã phải chịu rất nhiều đau khổ, năm nay anh về đây ăn Tết, cho dù Kim Ái Hoa trong một chốc một lát chưa thể đón nhận anh thì cũng xin bà giữ thể diện cho Cố Minh Tịch, đừng nói những lời khó nghe với anh.
“Mẹ cứ coi như nể mặt bác Lý Hàm được không?” Bàng Sảnh nũng nịu với mẹ. Mặc dù bà Kim Ái Hoa vẫn phụng phịu nhưng cũng không có thái độ gì khác.
Trái ngược với Kim Ái Hoa, ông Bàng Thuỷ Sinh thực sự rất vui. Ông chuẩn bị rất nhiều món ăn, kéo Cố Minh Tịch ngồi xuống uống rượu. Kim Ái Hoa rất ít nói, mãi đến khi Bàng Sảnh nói Cố Minh Tịch đã mua được một căn nhà hơn 60 mét vuông ở Tam Á, mắt bà mới sáng lên đôi chút, mới bắt đầu hào hứng nói chuyện.
Kim Ái Hoa hỏi Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, Sảnh Sảnh nói với cô là cháu có dự định về thành phố E phát triển, thế thì căn nhà kia của cháu phải làm thế nào?”
Cố Minh Tịch liếc mắt nhìn Bàng Sảnh một cái rồi trả lời Kim Ái Hoa: “Cháu vốn định bán đi nhưng Bàng Bàng lại bảo rất thích căn nhà đó, sau này nếu đến Tam Á cũng có chỗ nghỉ chân nên tạm thời cháu không định bán.”
Kim Ái Hoa nói: “Nếu cháu không bán thì sau này về đây ở đâu? Chẳng lẽ định thuê nhà?”
Không đợi Cố Minh Tịch trả lời, Bàng Sảnh đã chen vào trước: “Mẹ, con định góp tiền với anh ấy để cùng mua một căn nhà, chuyện này mẹ không cần phải lo. Dù không mua được nhà lớn thì mua một căn nho nhỏ chắc cũng không có vấn đề gì.”
Cố Minh Tịch ngước mắt nhìn cô. Kim Ái Hoa nói: “Bây giờ nhà đất đắt đỏ như vậy, hai đứa tích cóp thì đến bao giờ mới đủ? Cô nghĩ là Minh Tịch bán nhà ở Tam Á đi là tốt nhất, bán đi cũng được hơn ba tỷ?”
Bàng Sảnh gắp thịt bò vào bát Cố Minh Tịch và nói: “Mẹ ơi, con thích căn nhà đó lắm, nhìn ra biển hẳn hoi! Bây giờ có mua cũng chẳng mua được, con không cho anh ấy bán đâu!”
Bàng Thuỷ Sinh cũng góp ý với Kim Ái Hoa: “Chuyện của Minh Tịch với Sảnh Sảnh thì để tụi nó quyết định, bà đừng có xen vào.”
Kim Ái Hoa trợn mắt, “Tôi xen vào thế nào chứ? Chẳng phải tôi đang lo lắng cho chúng nó sao? Bây giờ nhà đất ở thành phố E này đắt đỏ như vậy, như nhà này lúc mua mới có 2,1 triệu một mét vuông mà bây giờ đã lên đến 60 triệu rồi, một căn nhà những sáu tỷ đồng! Mấy người đồng nghiệp cũ của tôi ngày xưa nhận ký túc xá bây giờ đang hối hận đến tím ruột tím gan kia kìa! Nếu Minh Tịch muốn định cư ở đây, cho dù là đi làm hay kết hôn thì cũng phải suy nghĩ đến việc nhà cửa. Tôi nói trước là nếu không có nhà tôi sẽ không đồng ý cho lấy Sảnh Sảnh đâu!”
Bàng Sảnh thật sự không biết phải nói gì: “Mẹ này...”
Bàng Thuỷ Sinh vội gắp thức ăn vào bát Cố Minh Tịch: “Minh Tịch, ăn thôi ăn thôi, tạm thời đừng có bàn bạc vấn đề này nữa. Cháu và Sảnh Sảnh đều còn trẻ, mới bắt đầu sự nghiệp, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc sau này sẽ có, không cần phải vội, không cần phải vội.”
Cố Minh Tịch nghe họ tranh nhau nói thì chỉ lặng lẽ mỉm cười, cúi đầu tập trung ăn uống.
Ăn tối xong Bàng Sảnh kéo Cố Minh Tịch vào phòng mình tâm sự, cô có vẻ không vui.
Bàng Sảnh biết tuy mẹ nói không dễ nghe nhưng đó là sự thật. Bàng Sảnh đi làm được hơn bốn năm, đúng là cũng có của ăn của để, nếu mua một căn nhà giá rẻ thì chắt bóp vẫn đủ tiền trả. Nhưng Cố Minh Tịch mới về đây, vẫn chưa tìm được việc, xuất bản sách vốn cũng chẳng kiếm được là bao. Không phải Bàng Sảnh không thể trả hết tiền nhà một mình nhưng cô nghĩ nếu làm vậy sẽ khiến Cố Minh Tịch rất áp lực.
Tạm thời Bàng Sảnh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, cô không muốn động tới căn nhà ở Tam Á của anh, đó là khoản tích cóp mà anh nhọc nhằn lắm mới dành dụm được, sao có thể nói bán là bán?
Trong lòng Bàng Sảnh có hơi băn khoăn. Cố Minh Tịch vừa mới trở về, đây mới là bữa cơm đầu tiên với bố mẹ mình mà đã bắt anh phải thẳng thắn đối diện với một vấn đề tàn khốc và thực tế như vậy. Nhưng Bàng Sảnh biết đây là điều họ không thể né tránh, cô học ngành tài chính, trong công việc luôn phải đối diện với những con số cụ thể. Công việc của cô nhàm chán và lý tính nên sau vài năm cô không chỉ trở nên khéo léo mà còn nhanh nhạy và thực tế hơn rất nhiều.
Họ đã không còn là những cô cậu học trò ngây ngô và thuần khiết đó nữa rồi. Thực tế này khiến Bàng Sảnh rất buồn.
Thấy Bàng Sảnh có tâm sự, Cố Minh Tịch khẽ gọi tên cô: “Bàng Bàng.”
“Hả?” Bàng Sảnh đang ôm một chú gấu bông, quay sang nhìn anh: “Sao ạ?”
Cố Minh Tịch ngồi xuống bên cạnh cô và nói: “Không có gì, anh chỉ muốn bảo em đừng lo thôi.”
“...” Bàng Sảnh biết mình không thể giấu được anh, đôi môi không khỏi mím lại: “Cố Minh Tịch, các bậc phụ huynh thật là rắc rối. Nói thật là tiền tích cóp một năm của em không ít, thu nhập hàng tháng cũng sẽ ngày càng nhiều. Chúng ta không thể mua được nhà ngay cũng không sao, vài năm nữa thế nào cũng mua được, sao họ không chịu hiểu nhỉ?”
Cố Minh Tịch mỉm cười, “Thực ra anh thấy cô nói rất có lý. Nếu muốn ở lại đây lâu dài thì nhà cửa là rất quan trọng. Có mẹ vợ nào lại thích một chàng rể hai bàn tay trắng chứ? Mẹ em chỉ sợ em phải chịu khổ thôi mà.”
Nghe thấy hai từ “mẹ vợ” và “chàng rể” do anh nói ra, Bàng Sảnh vui vẻ trở lại: “Cố Minh Tịch, anh là con rể của ai hả? Bố mẹ em đã nói gì đâu?”
Cố Minh Tịch liếc cô một cái, “Chưa nói sao? Nhưng theo anh thấy thì con gái họ hình như rất nôn nóng đó.”
“Đáng ghét! Ai nôn nóng chứ!”
Cô ném con gấu bông vào người anh, Cố Minh Tịch cười tránh đi, Bàng Sảnh liền tranh thủ cơ hội ôm chầm lấy anh. Tay cô đặt lên vai anh, mấy ngày gần đây cô đã rất quen với cơ thể không trọn vẹn của anh. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai khiếm khuyết đó qua lớp áo lông, khẽ nói: “Cố Minh Tịch, anh đừng nghĩ nhiều, thật đó! Bọn mình còn trẻ mà, em không hề nôn nóng chút nào đâu!”
***
Còn hơn một tuần nữa là đến Tết âm lịch, Bàng Sảnh thực sự rất muốn dành thời gian ở bên Cố Minh Tịch nhưng cái khó là công việc của cô quá bận rộn. Thế rồi cô hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ biết nói với Cố Minh Tịch là thời gian cô không thể ở bên sẽ được bù đắp hết vào dịp nghỉ tết còn bây giờ thì phải tập trung làm việc cho tốt, chỉ biết nhờ Cá Mập chăm sóc cho Cố Minh Tịch mà thôi.
Gần như ngày nào cô cũng làm thêm giờ, thậm chí còn đi Hong Kong công tác hai ngày. Lúc rảnh rỗi thì nói chuyện với Cố Minh Tịch qua điện thoại, hỏi anh đang làm gì thì Cố Minh Tịch trả lời là đang xem tivi, lên mạng ở nhà Cá Mập chứ không đi ra ngoài.
Nhưng Bàng Sảnh cứ có cảm giác giọng điệu Cố Minh Tịch có điểm khác thường, thỉnh thoảng cô nghe rõ là anh đang ở ngoài liền hỏi anh ở đâu thì Cố Minh Tịch nói là đang đi loanh quanh ở khu vực xưởng Trọng Cơ. Bàng Sảnh biết Cố Minh Tịch có việc giấu mình.
Nguồn gốc của sự hoài nghi này cũng là một sự ăn ý được cô và Cố Minh Tịch vun đắp sau một thời gian dài. Lúc còn đi học, cô có vô tâm đến đâu cũng vẫn cảm nhận được tâm trạng của anh, kể cả sắc mặt anh vẫn bình thường thì Bàng Sảnh vẫn biết là anh có đang buồn phiền vì vấn đề gì hay không.
Vì thế sau khi có được một chút thời gian rảnh, Bàng Sảnh tiến hành ép cung Cố Minh Tịch.
“Rốt cuộc dạo này anh đang làm gì? Anh suốt ngày ở bên ngoài, anh đi làm à?” Cô sốt sắng hỏi, “Anh đừng hòng lừa được em, em biết thời gian này anh đang có tâm sự! Cố Minh Tịch, đến lúc này mà anh còn giấu em à?”
Cố Minh Tịch không biết phải nói gì lúc này. Vốn dĩ anh không định thừa nhận nhưng thấy mắt Bàng Sảnh đã đỏ hoe, trái tim anh liền mềm yếu.
“Được rồi được rồi, tại anh không tốt. Bàng Bàng đừng khóc!” Anh dịu dàng an ủi cô. Bàng Sảnh nói: “Ồ! Quả nhiên anh có việc giấu giếm em! Nói mau! Rốt cuộc dạo này anh đang làm gì hả?”
Không ngờ anh lại đưa cô tới Thịnh Thế Bắc Thành. Bàng Sảnh thực sự không hiểu nổi, đây chẳng phải là nhà cô sao?
Kết quả Cố Minh Tịch lại đưa cô đi vào một văn phòng môi giới bất động sản ở cửa tiểu khu. Anh gặp một nhân viên nhà đất và nói: “Tiểu Triệu, anh có thể đưa tôi đến căn nhà mà hôm trước đã dẫn tôi đi xem không? Tôi muốn để bạn gái cùng xem xem cô ấy có thích không.”
Bàng Sảnh trợn tròn mắt.
Căn phòng đó không cùng toà nhà với nhà của Bàng Sảnh nhưng cách rất gần. Căn nhà nằm ở tầng thứ 22, tổng diện tích là 138 m2, chủ nhà bán với giá thấp hơn những căn cùng loại khá nhiều nhưng tính ra cũng không phải một con số nhỏ, khoảng 8.1 tỷ đồng.
Căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, cách bài trí rất giản dị, vừa nhìn đã biết là nhà cho thuê nhưng vẫn có thể nhận ra hướng nhà, kiểu căn hộ, ánh sáng và đại thể căn nhà rất đẹp. Nhìn có vẻ rộng hơn nhiều so với căn nhà 109 m2 mà Bàng Sảnh đang ở, thậm chí còn có một ban công rộng 8 m2.
Bàng Sảnh ngơ ngác đi xem nhà với Cố Minh Tịch, hoàn toàn không hiểu ý định của anh là gì. Tiểu Triệu trình bày cho cô các ưu điểm của căn nhà này và giá cả hiện nay.
“Thực sự không tìm được nhiều nhà ở trung tâm mà có giá dưới 60 triệu một m2. Rất nhiều người hài lòng với căn nhà này nhưng sắp đến tết nên ai cũng muốn chờ một thời gian nữa nhưng tôi đề nghị hai người nếu thích thì phải hành động nhanh gọn!”
Bàng Sảnh: “...”
Cố Minh Tịch hỏi cô: “Bàng Bàng, em có thích không?”
Bàng Sảnh trợn tròn mắt: “Thích cái gì?”
“Căn nhà này.”
“8.1 tỷ đó!” Bàng Sảnh cười khà rồi hỏi tiểu Triệu: “Thuê cũng được mà mua cũng được đúng không?”
Tiểu Triệu lắc đầu: “Không không, không cho thuê, chủ nhà cần bán gấp!”
Bàng Sảnh nhìn Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, anh làm vậy là có ý gì? Em không hiểu!”
Cố Minh Tịch mỉm cười rồi nói: “Dạo này anh đang đi xem nhà trong vòng bán kính 5km với tâm là nhà em. Cuối cùng anh cho rằng mua nhà cùng khu với nhà bố mẹ em là tốt nhất. Vì...”
Nụ cười của anh thoáng vẻ ngại ngùng, “Anh đang nghĩ đến tương lai, nếu có con hoặc bố mẹ đau ốm thì ở gần tiện hơn nhiều.”
Bàng Sảnh có cảm giác như đang nghe sách trời.
“Cố Minh Tịch, anh có thể nói những điều khiến em hiểu được không?” Cô tỏ rõ vẻ bất lực, “8.1 tỷ. Anh định bán nhà ở Tam Á để trả khoản tiền đầu à?”
“Không.” Cố Minh Tịch lắc đầu, nụ cười trên môi dần tươi tắn hơn, “Bàng Bàng, anh vẫn chưa nói với em là trước khi tới thành phố E, anh đã bán bản quyền hai cuốn sách của mình để chuyển thể thành phim, trong đó có một quyển...” Anh nhìn tiểu Triệu rồi ghé sát vào tai Bàng Sảnh, thì thào nói: “Cuốn sách về chúng ta, bản quyền phim điện ảnh, phim truyền hình, tái bản sách, tổng cộng được 3.3 tỷ. Cộng với một cuốn truyện tranh trước đó của anh, bán bản quyền sản xuất phim được 1.2 tỷ nên chắc là không có vấn đề gì với khoản tiền đầu.”
Anh đứng thẳng người nhìn cô gái đang hoá đá trước mặt, nói: “Còn một quyển khác đang trong quá trình thương thảo, hè năm tới sách sẽ được xuất bản. Cuốn sách đó chị Kỳ đang làm việc với đơn vị sản xuất phim, cơ bản là ký hợp đồng là sẽ bán hết tất cả bản quyền luôn.”
Bàng Sảnh: =.=
Cố Minh Tịch lại nói thầm vào tai cô: “Bàng Bàng, ý anh là nếu như em thích căn nhà này thì chúng ta quyết định mua nó đi, em không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, anh có khả năng kiếm đủ tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.