Chương 72: Thay da đổi thịt
Hàm Yên
12/02/2019
Sáng sớm hôm sau, Bàng Sảnh thức dậy một cách khốn khổ, đôi mắt gấu mèo của cô mở to hết cỡ khi đi ra ngoài rửa mặt làm ông Bàng Thủy Sinh không khỏi hoảng hốt.
“Đêm qua con làm gì mà sắc mặt kém vậy?”
“Con gần như thức trắng đêm.” Ngậm một miệng đầy bọt kem đánh răng, Bàng Sảnh mơ hồ nói: “Con đau đầu quá.”
“Làm thêm giờ hả?” Ông Bàng Thủy Sinh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh hỏi.
“Không ạ.” Bàng Sảnh súc miệng. Cô suy nghĩ một lúc rồi ghé sát về phía bố mình, nói thật khẽ: “Bố ơi con nói với bố điều này nhé, nhưng tạm thời bố đừng nói gì với mẹ.”
Ông Bàng Thủy Sinh thấy căng thẳng khi nghe thấy con gái nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy: “Chuyện gì thế?”
“Hình như con tìm được Cố Minh Tịch rồi.”
Đôi mắt ông Bàng Thủy Sinh lập tức mở ra tròn xoe: “Thật hả?!”
Ngoài một chút cảm giác mệt mỏi, tâm trạng Bàng Sảnh tương đối tốt. Cô trang điểm thật tỉ mỉ, khoác thêm chiếc áo bành tô lông cừu màu tím than rồi ra khỏi nhà.
Cô lái xe tới công ty, gặp ngay Trâu Lập Văn trong lúc đợi cầu thang máy. Trâu Lập Văn hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ comple màu thẫm. Sau khi nhìn thấy Bàng Sảnh, câu đầu tiên mà anh ta nói là: “Em nói không về được cơ mà?”
“Sếp ơi, em phải vội vàng đi tàu suốt một ngày một đêm, chiều qua một giờ mới về đến nhà để hôm nay đi làm đó ạ.” Bàng Sảnh tỏ ra hết sức buồn bực: “Sếp đã không trao thưởng nhân viên gương mẫu cho em thì thôi, lại còn nói cứ như em bỏ bê công việc đi chơi suốt hai ngày nay ấy. Sếp xem mắt em thâm quầng lại rồi nè!”
Trâu Lập Văn nhìn Bàng Sảnh một lát rồi dửng dưng nói: “Hôm nay em rất xinh.”
“Cảm ơn anh.” Bàng Sảnh cười, “Sếp cũng cực kỳ đẹp trai luôn!”
Bàng Sảnh thực sự đang sống giống như ước mơ mà cô đã bày tỏ với Cố Minh Tịch vào bảy năm trước.
Cô trở thành một cô nàng công sở, ngày nào cũng trang điểm thật xinh xắn, khoác lên mình những bộ trang phục thật đẹp mắt, đi giày cao gót, làm việc trong những tòa nhà cao tầng sang trọng tại trung tâm thành phố. Cô mua được xe hơi, có tiền chuyển nhà, bây giờ phòng riêng của cô vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, trang trí toàn đồ hiện đại. Cô được trả lương khủng, nhiều hôm sáng còn ngồi trong phòng họp mà chiều đã bị lãnh đạo cử đi công tác ở tỉnh khác. Cô trở thành người thường bay lượn trên trời, đi HongKong đều đặn như cơm bữa.
Bàng Sảnh trong mắt mọi người là một cô gái xinh đẹp kiêu sa nhưng vào những buổi đêm tĩnh lặng, khi đeo chiếc kính gọng đen, quần áo lôi thôi ở nhà tăng ca đến tận nửa đêm trước màn hình máy tính, thỉnh thoảng lòng cô không khỏi mơ hồ.
Có lẽ cuộc đời cô đã thực sự thay hình đổi dạng nhờ một vài sự kiện nào đó. Giờ đây cô cũng được không ít những chàng trai tuyệt vời theo đuổi nhưng tận sâu thẳm trong lòng Bàng Sảnh vẫn luôn có sự tồn tại bền vững của một người.
Bàng Sảnh có phần xao nhãng trong cuộc họp buổi sáng. Vừa kết thúc cuộc họp, cô lập tức cầm điện thoại di động đi vào khu vực thang bộ.
Cô bấm một dãy số tìm được trên mạng. Đó là số điện thoại của một công ty sách, là đơn vị chịu trách nhiệm xuất bản cuốn sách “Ms Cua của tôi”.
Người nhận điện thoại là nhân viên lễ tân. Bàng Sảnh chỉ giới thiệu mình là độc giả của Mr Đà Điểu, muốn liên lạc với biên tập viên của anh ấy. Có lẽ cô lễ tân này đã gặp nhiều trường hợp tương tự nên lập tức nối máy giúp Bàng Sảnh.
Nhưng điện thoại được kết nối mà không có người nghe, Bàng Sảnh bất đắc dĩ bấm nút kết thúc rồi gọi lại vào số của lễ tân, cô nói: “Tôi có chuyện cực kỳ quan trọng phải liên hệ với Mr Đà Điểu thật mà, cô có thể cho tôi xin số điện thoại di động của biên tập viên đó được không?”
Cô lễ tân đáp: “Xin lỗi chị nhưng chúng tôi không thể cung cấp số điện thoại di động của biên tập viên bừa bãi được. Thời gian này chị ấy đang đi công tác, nếu cần thiết chị có thể để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển cho chị ấy.”
Bàng Sảnh ngẫm nghĩ rồi quyết định nói thẳng: “Thực ra tôi chính là Ms Cua trong cuốn truyện tranh đó, tôi muốn tìm Mr Đà Điểu của tôi, tôi và anh ấy đã mất liên lạcnhiều năm nay.”
Cô lễ tân cười: “Xin lỗi chị, rất nhiều cô gái gọi điện tới chỗ chúng tôi tự nhận là Ms Cua của Mr Đà Điểu.”
Bàng Sảnh nổi giận: “Tôi có thể chứng minh! Tôi biết tên của Mr Đà Điểu, có cần tôi nói cho cô biết không?”
“Nhưng tôi không biết tên anh ấy.” Cô lễ tân cất giọng õng ẹo rồi nói tiếp bằng giọng chân thành: “Nói thật, tôi hiểu tâm trạng của chị lúc này, rất nhiều độc giả nữ đã gọi điện tới hỏi về chuyện của Mr Đà Điểu. Chính bản thân tôi cũng rất tò mò về Mr Đà Điểu nhưng trong công ty này chỉ có một mình chị biên tập liên hệ với anh ấy mà thôi. Tất cả chúng tôi đều không hề được biết về chuyện riêng của anh ấy!”
Đối phương không giống như đang nói dối. Bàng Sảnh đành dập máy.
Cô trở lại bàn làm việc của mình, bật máy tính, vào trang web của Sina rồi lần tìm blog của Mr Đà Điểu. Bài viết mới nhất trên blog của anh được đăng vào hai năm trước, có vẻ như đã rất lâu rồi anh không dùng đến blog này nữa.
Blog của anh hầu như chỉ có truyện tranh, những bức tranh phác thảo rất đơn giản cùng vài lời bình thú vị vậy mà bài post nào cũng nhận được vô số phản hồi.
Tối hôm trước Bàng Sảnh gần như thức trắng đêm để xem từng bài viết của Mr Đà Điểu nhưng không thể tìm được một chút nào về thông tin riêng tư của anh. Thế nhưng, liệu có ai hiểu được phong cách vẽ tranh của anh hơn Bàng Sảnh trên đời này?
Chủ nhân trang blog này đúng là Cố Minh Tịch của cô, từ năm 2006 đến năm 2008, anh ấy vẫn luôn ở đây.
Bàng Sảnh chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến bần thần. Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng cất lên từng phía sau: “Anh không ngờ em vẫn còn có một tâm hồn trẻ thơ kia đấy!”
Bàng Sảnh đỡ trán, trên màn hình của cô lúc này là một trang truyện tranh, nhân vật chính là vài chú lợn con màu hồng nhạt. Cô lặng lẽ bấm nút X để tắt trang web rồi quay lại nhìn Trâu Lập Văn: “Sếp tìm em có việc gì ạ?”
Trâu Lập Văn liếc nhìn cô: “Em vào văn phòng anh một lát, có một case mới muốn trao đổi với em đây!”
Tối hôm đó, Bàng Sảnh bất ngờ gọi điện cho Du Giai Lỗi, nói là muốn mời anh ta ăn cơm.
Hai người gặp nhau ở một nhà hàng riêng tư, rõ ràng Du Giai Lỗi đang rất vui, vừa ngồi xuống đã nói: “Hôm nay sao Cua nhỏ lại tốt bụng vậy, mời anh ăn cơm?”
Anh ta vừa nhìn cô đã mỉm cười: “Hôm nay em xinh lắm nhưng trong mặt mũi đanh đá quá, vậy không tốt đâu!”
Bàng Sảnh chỉ nhìn Du Giai Lỗi, cắn môi ngồi im một lúc rồi nói: “Hôm nay Trâu Lập Văn giao cho em một case mới, anh giới thiệu đúng không?”
“Đúng.” Du Giai Lỗi nghiễm nhiên thừa nhận, “Bạn anh cần tìm công ty đầu tư để lên sàn chứng khoán, anh không giới thiệu cho em thì giới thiệu cho ai?”
Bàng Sảnh nói: “Du Giai Lỗi, em đã nói là em không thích anh rồi mà!”
“Đó là vì em vẫn chưa hiểu anh!” Du Giai Lỗi rót trà vào cốc cho Bàng Sảnh: “Bàng Sảnh, có phải em cho rằng anh chưa đủ nghiêm túc với em không?”
“Không, em không có ý đó.” Bàng Sảnh xua tay, “Em biết là anh rất nghiêm túc, rất thật lòng nên xưa nay em chưa bao giờ giấu giếm anh, em đã nói là em đang tìm một người, phải tìm bằng được anh ấy. Ngày nào còn chưa tìm được người đó, em không thể yêu bất cứ ai được!”
“Bàng Sảnh, anh thực sự rất tò mò, người đó tồn tại thật sao em?” Hai tay Du Giai Lỗi đan vào nhau đặt trên mặt bàn, bàn tay anh rất đẹp cùng những ngón tay thon dài, khớp xương nhỏ nhắn, ngón trỏ còn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, Bàng Sảnh nhìn đến bần thần.
Du Giai Lỗi năm nay ba mươi ba tuổi, có học hàm thạc sĩ từ nước ngoài về, là quản lý cấp cao của ngân hàng. Anh ta và Bàng Sảnh quen nhau qua công việc, mặc dù vẫn chưa tới nửa năm nhưng đã theo đuổi cô hết sức mãnh liệt.
Bàng Sảnh không trả lời câu hỏi của Du Giai Lỗi, cô hỏi lại: “Du Giai Lỗi, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”
“Aha, có phải em định nói là anh thích em ở điểm nào em sẽ thay đổi điểm đó không?” Du Giai Lỗi bật cười, “Bàng Sảnh, chưa bao giờ anh theo đuổi một cô gái nào mà vất vả đến vậy. Hơn nữa, anh cảm thấy em là một đối tượng cực kỳ phù hợp để kết hôn!”
Bàng Sảnh lại hỏi: “Em không nói đùa với anh, em thực sự muốn biết anh thích em ở điểm nào?”
Có vẻ như câu hỏi này khiến Du Giai Lỗi cực kỳ khó hiểu: “Em là một cô gái sở hữu những điều kiện rất tốt, anh thích em là điều quá bình thường mà!”
“Điều kiện rất tốt?”
“Chẳng lẽ em lại không biết?” Du Giai Lỗi cười nói, “Vậy chúng ta nói chuyện phàm tục nhé, anh sẽ liệt kê một vài ưu điểm của em. Đầu tiên là hoàn cảnh gia đình, em là người bản địa, gia đình hòa thuận, bố mẹ khỏe mạnh, mẹ là công nhân công ty nhà nước đã nghỉ hưu, bố cũng có công việc ổn định lương cao, sắp về hưu. Tiếp theo là tố chất cá nhân của em, em tốt nghiệp đại học xịn, có công việc không tồi, khả năng làm việc rất tốt, đầu óc linh hoạt thông thái. Còn nữa, Trâu Lập Văn nói với anh là em rất chăm chỉ, mặc dù cũng có những lúc than vãn công việc ngập đầu ngập cổ nhưng em vẫn vui vẻ làm thêm giờ, và không bao giờ lười biếng. Tiếp theo là điều kiện kinh tế của em, lương hàng năm của em đúng là một con số không tồi… Xin lỗi, ai bảo Trâu Lập Văn là anh em thân thiết mười mấy năm của anh chứ, vậy nên điều này cũng chẳng phải thông tin bí mật gì cả. Cuối cùng anh phải nhắc đến con người em, hai mươi lăm tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, thú vị, hoạt bát, ở bên em anh luôn thấy vui vẻ. À, có lẽ em không biết nhưng mỗi lần đi ăn với em, anh đều ăn rất nhiều, bởi vì em ăn cái gì cũng có vẻ rất hưởng thụ nó, anh luôn nghĩ một cô gái vừa có thể ăn thỏa thích mà lại biết giữ vóc dáng là người biết hưởng thụ cuộc sống nhất!”
Một tràng dài thao thao bất tuyệt như vậy thực sự khiến Bàng Sảnh u mê đầu óc. Trái lại cô thực sự không ngờ thì ra mình đã thay da đổi thịt, đã trở thành miếng bánh béo bở trên thị trường yêu đương và kết hôn rồi sao?
Nhưng khi nghe những lời tán dương rất thứ tự của Du Giai Lỗi, tại sao cảm giác xót xa lại trào dâng trong lòng Bàng Sảnh như vậy? Cô lặng thinh vài phút rồi cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời cho vấn đề trước đó của Du Giai Lỗi.
“Du Giai Lỗi, em không nói dối anh, em thực sự đang đi tìm một người, người đó thực sự tồn tại trên cuộc đời này. Đó không phải là cái cớ em bịa ra, mà cũng không phải dùng để đối phó với anh!”
Du Giai Lỗi im lặng nhìn cô. Bàng Sảnh mỉm cười với anh ta rồi nói: “Anh có muốn nghe thử câu chuyện của em và người đó không?”
“…” Ánh mắt anh ta có chút trầm lắng, một lát sau mới nói: “Được, em nói đi, anh nghe đây.”
“Phải nói từ đâu nhỉ?” Bàng Sảnh cụp mắt lại, mỉm cười cất tiếng nói: “Nói luôn từ những điều anh vừa khen em đi. Du Giai Lỗi, anh thấy rằng bây giờ em có rất nhiều ưu điểm phải không?”
“Phải.”
“Vậy em nói cho anh biết, chính người đó đã biến em thành em của ngày hôm nay.”
“Đêm qua con làm gì mà sắc mặt kém vậy?”
“Con gần như thức trắng đêm.” Ngậm một miệng đầy bọt kem đánh răng, Bàng Sảnh mơ hồ nói: “Con đau đầu quá.”
“Làm thêm giờ hả?” Ông Bàng Thủy Sinh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh hỏi.
“Không ạ.” Bàng Sảnh súc miệng. Cô suy nghĩ một lúc rồi ghé sát về phía bố mình, nói thật khẽ: “Bố ơi con nói với bố điều này nhé, nhưng tạm thời bố đừng nói gì với mẹ.”
Ông Bàng Thủy Sinh thấy căng thẳng khi nghe thấy con gái nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy: “Chuyện gì thế?”
“Hình như con tìm được Cố Minh Tịch rồi.”
Đôi mắt ông Bàng Thủy Sinh lập tức mở ra tròn xoe: “Thật hả?!”
Ngoài một chút cảm giác mệt mỏi, tâm trạng Bàng Sảnh tương đối tốt. Cô trang điểm thật tỉ mỉ, khoác thêm chiếc áo bành tô lông cừu màu tím than rồi ra khỏi nhà.
Cô lái xe tới công ty, gặp ngay Trâu Lập Văn trong lúc đợi cầu thang máy. Trâu Lập Văn hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ comple màu thẫm. Sau khi nhìn thấy Bàng Sảnh, câu đầu tiên mà anh ta nói là: “Em nói không về được cơ mà?”
“Sếp ơi, em phải vội vàng đi tàu suốt một ngày một đêm, chiều qua một giờ mới về đến nhà để hôm nay đi làm đó ạ.” Bàng Sảnh tỏ ra hết sức buồn bực: “Sếp đã không trao thưởng nhân viên gương mẫu cho em thì thôi, lại còn nói cứ như em bỏ bê công việc đi chơi suốt hai ngày nay ấy. Sếp xem mắt em thâm quầng lại rồi nè!”
Trâu Lập Văn nhìn Bàng Sảnh một lát rồi dửng dưng nói: “Hôm nay em rất xinh.”
“Cảm ơn anh.” Bàng Sảnh cười, “Sếp cũng cực kỳ đẹp trai luôn!”
Bàng Sảnh thực sự đang sống giống như ước mơ mà cô đã bày tỏ với Cố Minh Tịch vào bảy năm trước.
Cô trở thành một cô nàng công sở, ngày nào cũng trang điểm thật xinh xắn, khoác lên mình những bộ trang phục thật đẹp mắt, đi giày cao gót, làm việc trong những tòa nhà cao tầng sang trọng tại trung tâm thành phố. Cô mua được xe hơi, có tiền chuyển nhà, bây giờ phòng riêng của cô vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, trang trí toàn đồ hiện đại. Cô được trả lương khủng, nhiều hôm sáng còn ngồi trong phòng họp mà chiều đã bị lãnh đạo cử đi công tác ở tỉnh khác. Cô trở thành người thường bay lượn trên trời, đi HongKong đều đặn như cơm bữa.
Bàng Sảnh trong mắt mọi người là một cô gái xinh đẹp kiêu sa nhưng vào những buổi đêm tĩnh lặng, khi đeo chiếc kính gọng đen, quần áo lôi thôi ở nhà tăng ca đến tận nửa đêm trước màn hình máy tính, thỉnh thoảng lòng cô không khỏi mơ hồ.
Có lẽ cuộc đời cô đã thực sự thay hình đổi dạng nhờ một vài sự kiện nào đó. Giờ đây cô cũng được không ít những chàng trai tuyệt vời theo đuổi nhưng tận sâu thẳm trong lòng Bàng Sảnh vẫn luôn có sự tồn tại bền vững của một người.
Bàng Sảnh có phần xao nhãng trong cuộc họp buổi sáng. Vừa kết thúc cuộc họp, cô lập tức cầm điện thoại di động đi vào khu vực thang bộ.
Cô bấm một dãy số tìm được trên mạng. Đó là số điện thoại của một công ty sách, là đơn vị chịu trách nhiệm xuất bản cuốn sách “Ms Cua của tôi”.
Người nhận điện thoại là nhân viên lễ tân. Bàng Sảnh chỉ giới thiệu mình là độc giả của Mr Đà Điểu, muốn liên lạc với biên tập viên của anh ấy. Có lẽ cô lễ tân này đã gặp nhiều trường hợp tương tự nên lập tức nối máy giúp Bàng Sảnh.
Nhưng điện thoại được kết nối mà không có người nghe, Bàng Sảnh bất đắc dĩ bấm nút kết thúc rồi gọi lại vào số của lễ tân, cô nói: “Tôi có chuyện cực kỳ quan trọng phải liên hệ với Mr Đà Điểu thật mà, cô có thể cho tôi xin số điện thoại di động của biên tập viên đó được không?”
Cô lễ tân đáp: “Xin lỗi chị nhưng chúng tôi không thể cung cấp số điện thoại di động của biên tập viên bừa bãi được. Thời gian này chị ấy đang đi công tác, nếu cần thiết chị có thể để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển cho chị ấy.”
Bàng Sảnh ngẫm nghĩ rồi quyết định nói thẳng: “Thực ra tôi chính là Ms Cua trong cuốn truyện tranh đó, tôi muốn tìm Mr Đà Điểu của tôi, tôi và anh ấy đã mất liên lạcnhiều năm nay.”
Cô lễ tân cười: “Xin lỗi chị, rất nhiều cô gái gọi điện tới chỗ chúng tôi tự nhận là Ms Cua của Mr Đà Điểu.”
Bàng Sảnh nổi giận: “Tôi có thể chứng minh! Tôi biết tên của Mr Đà Điểu, có cần tôi nói cho cô biết không?”
“Nhưng tôi không biết tên anh ấy.” Cô lễ tân cất giọng õng ẹo rồi nói tiếp bằng giọng chân thành: “Nói thật, tôi hiểu tâm trạng của chị lúc này, rất nhiều độc giả nữ đã gọi điện tới hỏi về chuyện của Mr Đà Điểu. Chính bản thân tôi cũng rất tò mò về Mr Đà Điểu nhưng trong công ty này chỉ có một mình chị biên tập liên hệ với anh ấy mà thôi. Tất cả chúng tôi đều không hề được biết về chuyện riêng của anh ấy!”
Đối phương không giống như đang nói dối. Bàng Sảnh đành dập máy.
Cô trở lại bàn làm việc của mình, bật máy tính, vào trang web của Sina rồi lần tìm blog của Mr Đà Điểu. Bài viết mới nhất trên blog của anh được đăng vào hai năm trước, có vẻ như đã rất lâu rồi anh không dùng đến blog này nữa.
Blog của anh hầu như chỉ có truyện tranh, những bức tranh phác thảo rất đơn giản cùng vài lời bình thú vị vậy mà bài post nào cũng nhận được vô số phản hồi.
Tối hôm trước Bàng Sảnh gần như thức trắng đêm để xem từng bài viết của Mr Đà Điểu nhưng không thể tìm được một chút nào về thông tin riêng tư của anh. Thế nhưng, liệu có ai hiểu được phong cách vẽ tranh của anh hơn Bàng Sảnh trên đời này?
Chủ nhân trang blog này đúng là Cố Minh Tịch của cô, từ năm 2006 đến năm 2008, anh ấy vẫn luôn ở đây.
Bàng Sảnh chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến bần thần. Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng cất lên từng phía sau: “Anh không ngờ em vẫn còn có một tâm hồn trẻ thơ kia đấy!”
Bàng Sảnh đỡ trán, trên màn hình của cô lúc này là một trang truyện tranh, nhân vật chính là vài chú lợn con màu hồng nhạt. Cô lặng lẽ bấm nút X để tắt trang web rồi quay lại nhìn Trâu Lập Văn: “Sếp tìm em có việc gì ạ?”
Trâu Lập Văn liếc nhìn cô: “Em vào văn phòng anh một lát, có một case mới muốn trao đổi với em đây!”
Tối hôm đó, Bàng Sảnh bất ngờ gọi điện cho Du Giai Lỗi, nói là muốn mời anh ta ăn cơm.
Hai người gặp nhau ở một nhà hàng riêng tư, rõ ràng Du Giai Lỗi đang rất vui, vừa ngồi xuống đã nói: “Hôm nay sao Cua nhỏ lại tốt bụng vậy, mời anh ăn cơm?”
Anh ta vừa nhìn cô đã mỉm cười: “Hôm nay em xinh lắm nhưng trong mặt mũi đanh đá quá, vậy không tốt đâu!”
Bàng Sảnh chỉ nhìn Du Giai Lỗi, cắn môi ngồi im một lúc rồi nói: “Hôm nay Trâu Lập Văn giao cho em một case mới, anh giới thiệu đúng không?”
“Đúng.” Du Giai Lỗi nghiễm nhiên thừa nhận, “Bạn anh cần tìm công ty đầu tư để lên sàn chứng khoán, anh không giới thiệu cho em thì giới thiệu cho ai?”
Bàng Sảnh nói: “Du Giai Lỗi, em đã nói là em không thích anh rồi mà!”
“Đó là vì em vẫn chưa hiểu anh!” Du Giai Lỗi rót trà vào cốc cho Bàng Sảnh: “Bàng Sảnh, có phải em cho rằng anh chưa đủ nghiêm túc với em không?”
“Không, em không có ý đó.” Bàng Sảnh xua tay, “Em biết là anh rất nghiêm túc, rất thật lòng nên xưa nay em chưa bao giờ giấu giếm anh, em đã nói là em đang tìm một người, phải tìm bằng được anh ấy. Ngày nào còn chưa tìm được người đó, em không thể yêu bất cứ ai được!”
“Bàng Sảnh, anh thực sự rất tò mò, người đó tồn tại thật sao em?” Hai tay Du Giai Lỗi đan vào nhau đặt trên mặt bàn, bàn tay anh rất đẹp cùng những ngón tay thon dài, khớp xương nhỏ nhắn, ngón trỏ còn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, Bàng Sảnh nhìn đến bần thần.
Du Giai Lỗi năm nay ba mươi ba tuổi, có học hàm thạc sĩ từ nước ngoài về, là quản lý cấp cao của ngân hàng. Anh ta và Bàng Sảnh quen nhau qua công việc, mặc dù vẫn chưa tới nửa năm nhưng đã theo đuổi cô hết sức mãnh liệt.
Bàng Sảnh không trả lời câu hỏi của Du Giai Lỗi, cô hỏi lại: “Du Giai Lỗi, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”
“Aha, có phải em định nói là anh thích em ở điểm nào em sẽ thay đổi điểm đó không?” Du Giai Lỗi bật cười, “Bàng Sảnh, chưa bao giờ anh theo đuổi một cô gái nào mà vất vả đến vậy. Hơn nữa, anh cảm thấy em là một đối tượng cực kỳ phù hợp để kết hôn!”
Bàng Sảnh lại hỏi: “Em không nói đùa với anh, em thực sự muốn biết anh thích em ở điểm nào?”
Có vẻ như câu hỏi này khiến Du Giai Lỗi cực kỳ khó hiểu: “Em là một cô gái sở hữu những điều kiện rất tốt, anh thích em là điều quá bình thường mà!”
“Điều kiện rất tốt?”
“Chẳng lẽ em lại không biết?” Du Giai Lỗi cười nói, “Vậy chúng ta nói chuyện phàm tục nhé, anh sẽ liệt kê một vài ưu điểm của em. Đầu tiên là hoàn cảnh gia đình, em là người bản địa, gia đình hòa thuận, bố mẹ khỏe mạnh, mẹ là công nhân công ty nhà nước đã nghỉ hưu, bố cũng có công việc ổn định lương cao, sắp về hưu. Tiếp theo là tố chất cá nhân của em, em tốt nghiệp đại học xịn, có công việc không tồi, khả năng làm việc rất tốt, đầu óc linh hoạt thông thái. Còn nữa, Trâu Lập Văn nói với anh là em rất chăm chỉ, mặc dù cũng có những lúc than vãn công việc ngập đầu ngập cổ nhưng em vẫn vui vẻ làm thêm giờ, và không bao giờ lười biếng. Tiếp theo là điều kiện kinh tế của em, lương hàng năm của em đúng là một con số không tồi… Xin lỗi, ai bảo Trâu Lập Văn là anh em thân thiết mười mấy năm của anh chứ, vậy nên điều này cũng chẳng phải thông tin bí mật gì cả. Cuối cùng anh phải nhắc đến con người em, hai mươi lăm tuổi, trẻ trung, xinh đẹp, thú vị, hoạt bát, ở bên em anh luôn thấy vui vẻ. À, có lẽ em không biết nhưng mỗi lần đi ăn với em, anh đều ăn rất nhiều, bởi vì em ăn cái gì cũng có vẻ rất hưởng thụ nó, anh luôn nghĩ một cô gái vừa có thể ăn thỏa thích mà lại biết giữ vóc dáng là người biết hưởng thụ cuộc sống nhất!”
Một tràng dài thao thao bất tuyệt như vậy thực sự khiến Bàng Sảnh u mê đầu óc. Trái lại cô thực sự không ngờ thì ra mình đã thay da đổi thịt, đã trở thành miếng bánh béo bở trên thị trường yêu đương và kết hôn rồi sao?
Nhưng khi nghe những lời tán dương rất thứ tự của Du Giai Lỗi, tại sao cảm giác xót xa lại trào dâng trong lòng Bàng Sảnh như vậy? Cô lặng thinh vài phút rồi cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời cho vấn đề trước đó của Du Giai Lỗi.
“Du Giai Lỗi, em không nói dối anh, em thực sự đang đi tìm một người, người đó thực sự tồn tại trên cuộc đời này. Đó không phải là cái cớ em bịa ra, mà cũng không phải dùng để đối phó với anh!”
Du Giai Lỗi im lặng nhìn cô. Bàng Sảnh mỉm cười với anh ta rồi nói: “Anh có muốn nghe thử câu chuyện của em và người đó không?”
“…” Ánh mắt anh ta có chút trầm lắng, một lát sau mới nói: “Được, em nói đi, anh nghe đây.”
“Phải nói từ đâu nhỉ?” Bàng Sảnh cụp mắt lại, mỉm cười cất tiếng nói: “Nói luôn từ những điều anh vừa khen em đi. Du Giai Lỗi, anh thấy rằng bây giờ em có rất nhiều ưu điểm phải không?”
“Phải.”
“Vậy em nói cho anh biết, chính người đó đã biến em thành em của ngày hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.