Chương 10
Linda Howard
11/07/2020
Sam xử lý được việc này. Gã rời ga ra, khoá cửa lại phía sau nên không một tên phóng viên thóc mách nào có thể nhìn trộm vào trong và thấy cô – mặc dù cô nghĩ gã bảo vệ cái xe còn hơn cả cô. Cô nghe qua cánh cửa tiếng bước chân gã đi ngang chiếc Viper và nói. “Xin thứ lỗi nhưng tôi cần khoá cái vòi nước này lại. Xin các bạn vui lòng lui ra.” Gã lịch sự lạ thường. Jaine tự hỏi tại sao gã không bao giờ lịch sự như thế khi nói chuyện với cô. Tất nhiên, giọng gã giống ra lệnh hơn là yêu cầu nhưng mà vẫn...
“Tôi có thể làm gì cho bạn hả các chàng trai?”
“Chúng tôi muốn phỏng vấn Jaine Bright về cái List.” Một giọng nói xa lạ cất lên.
“Tôi không biết Jaine Bright là cái gì cả.” Sam nói dối.
“Cô ấy sống ở đây mà. Theo hồ sơ do chính quyền cung cấp thì cô ấy mua cái nhà này cách đây vài tuần.”
“Nhầm rồi. Tôi mua cái nhà này vài tuần trước. Chết tiệt, chắc là có lỗi gì đó khi đăng ký chứng thư đây. Tôi phải sửa lại cho đúng mới được.”
“Jaine Bright không sống ở đây à?”
“Tôi nói rồi, tôi không biết Jaine Bright nào cả. Bây giờ, nếu các anh bạn không phiền thì tôi cần trở lại tiếp tục rửa xe của tôi.”
“Nhưng...”
“Có lẽ tôi nên tự giới thiệu.” Sam nói, giọng gã đột nhiên trở nên mềm mại. “Tôi là thám tử Donovan và đây là nhà riêng. Các anh đang phạm pháp. Liệu chúng ta có cần tiếp tục cuộc thảo luận này không nhỉ?”
Hiển nhiên là không. Jaine đứng bất động nghe tiếng động cơ khởi động và những chiếc ô tô rời đi. Đúng là điều kỳ diệu vì đám phóng viên không nghe thấy cô và Sam nói chuyện trong ga ra về những gì giữa họ hoặc sẽ xảy ra giữa họ. Tất nhiên, cô và Sam đã mải nói chuyện đến nỗi chẳng nghe thấy tiếng phóng viên đi tới.
Cô đợi Sam mở khoá cửa ga ra nhưng gã không làm thế. Cô nghe tiếng nước bắn tung toé và tiếng huýt sáo chói tai.
Gã đần đó đang rửa xe của cô.
“Tốt hơn là anh nên làm đúng cách.” Cô nghiến răng nói. “Nếu anh mà để xà phòng bị khô đi thì tôi sẽ lột da anh.”
Cô bất lực chờ đợi, không dám la hét hay đập cửa vì sợ phóng viên vẫn nấp ở đâu đó. Nếu ai trong số họ chỉ cần có nửa bộ não thôi họ cũng biết rằng Sam có lẽ phải ép mình lại mới chui được vào chiếc Viper, chẳng có lý nào gã trả một lượng tiền như thế để mua cái xe mà gã phải lái trong tình trạng ngồi thu lu, đầu gối chạm tai cả. Viper không chế tạo dành cho người cao lớn. Gã hợp với cái xe tải hơn. Cô nghĩ về chiếc Chevy bốn bánh đẫn động và bắt đầu bĩu môi. Cô gần như đã định mua một chiếc trước khi chiếc Viper dành chiến thắng trong lựa chọn của cô.
“Cứ hưởng thời khắc ngọt ngào của anh đi.” Cô huýt sáo chế giễu khi cô len lén ra khỏi ga ra.
“Chào mừng cô.” Gã nói. “Tôi đã rửa xong xe cho cô, bôi sáp và đánh bóng cho nó rồi đấy.”
“Cám ơn anh. Anh làm đúng cách đấy chứ?” Cô vội vã lao đến chiếc xe nhưng chẳng có đủ ánh sáng để xem nó có bị tỳ vết gì không.
Gã chẳng lấy làm mếch lòng vì sự thiếu tin tưởng của cô. Thay vì thế gã nói. “Có muốn tôi kể cho cô nghe về đám phóng viên không?”
“Không. Tôi muốn quên tất cả mọi chuyện đi.”
“Tôi không nghĩ nó lâu nữa đâu. Họ sẽ quay lại ngay khi họ kiểm tra hồ sơ và phát hiện tôi sở hữu ngôi nhà bên cạnh. Đó sẽ là điều đầu tiên xảy ra vào sáng mai.
“Lúc đấy thì tôi ở công ty rồi.”
“Jaine.” Gã nói, lần này thì gã sử dụng cái giọng cảnh sát của mình.
Cô thở dài và ngồi xuống bậc thềm. “Đó là một danh sách ngu ngốc.”
Gã ngồi xuống cạnh cô và duỗi đôi chân dài ngoẵng của mình ra. “Danh sách ngu ngốc gì?”
“Về người đàn ông hoàn hảo.”
Gã bắt đầu chú ý. “Danh sách đó á? Danh sách trên báo á?”
Cô gật đầu.
“Cô viết nó?”
“Không hoàn toàn vậy. Tôi chỉ là một trong bốn người làm ra cái danh sách đó thôi. Tất cả sự rùm beng này chỉ là vô tình. Không ai nghĩ có người khác sẽ đọc nó nhưng nó đã lên tờ tin tức ở công ty và thậm chí là internet rồi mọi chuyện bắt đầu diễn biến chóng mặt từ đó.”Cô chống khuỷ tay lên đầu gối, gục mặt vào lòng bàn tay mình. “Một mớ hỗn độn. Cần phải có tin tức gì khác để cái danh sách đó không bị chú ý nữa. Tôi đã cầu nguyện cho thị trường chứng khoán bị tuột dốc.”
“Cô ăn nói cẩn thận.”
“Chỉ là tạm thời thôi.”
“Tôi không thuộc nó.” Một phút sau gã nói. “Có gì thú vị về cái danh sách ấy? ‘Tin cậy, tử tể, có công ăn việc làm.’ Có gì ghê gớm đâu.”
“Còn hơn trên báo nhiều.” cô nói đau khổ.
“Hơn? Hơn cái gì?”
“Anh biết mà. Hơn.”
Gã nghĩ về điều đó và thận trọng nói. “Cơ thể à?”
“Cơ thể.” Cô đồng ý.
Một thoáng ngập ngừng nữa. “Hơn đến mức nào?”
“Tôi không muốn nói về nó.”
“Tôi sẽ tìm trên mạng.”
“Tốt thôi. Anh cứ làm thế đi. Tôi không muốn nói về nó.”
Gã đặt tay lên gáy cô và siết chặt. “Không thể tồi tệ đến mức đó đâu.”
“Nó có thể. T.J có thể phải ly hôn vì nó. Shelly và David đều điên lên vì tôi đã khiến họ trông thật tồi tệ.”
“Tôi tưởng họ điên lên vì con mèo và chiếc xe chứ.”
“Đúng thế. Họ dùng chiếc xe và con mèo làm tấm đệm để họ giận dữ hơn về cái danh sách.”
“Nghe như họ thật khó chịu thì phải.”
“Nhưng họ là gia đình của tôi và tôi yêu họ.” Cô so vai lại. “Tôi sẽ đi lấy tiền cho anh.”
“Tiền gì?”
“Vì chửi thề.”
“Cô sẽ trả tôi à?”
“Đó là điều đáng làm. Nhưng giờ thì anh đã biết luật mới rồi, đây là lần duy nhất tôi trả cho anh trong khi nó là lỗi của anh. 75 xu phải không? 2 lần trước và 1 lần khi anh nhìn thấy đám phóng viên.”
“Có vẻ đúng đấy.”
Cô đi vào trong và lôi ra 75 xu. Cô đã hết đồng 25 xu rồi; cô phải trả gã bằng đồng 10 xu và 5 xu. Gã vẫn ngồi ở bậc thềm khi cô quay lại nhưng sau đó gã đứng lên để nhét đống tiền lẻ vào túi. “Cô sẽ mời tôi vào trong, có thể là nấu bữa tối cho tôi chứ?”
Cô khịt mũi. “Được thôi.”
“Đúng như tôi nghĩ. OK, thế cô có muốn đi kiếm cái gì để ăn trước không?”
Cô nghĩ ngợi. Lý lẽ tán thành và phản đối cô đồng ý đều xác đáng. Lợi ích rõ ràng nhất là cô không phải ăn một mình nếu cô cảm thấy có rắc rối nào đó đang chờ đợi cô. Nhưng cản trở lớn nhất là cô dành quá nhiều thời gian với gã. Ở gần gã có thể nguy hiểm. Chỉ có một thứ duy nhất bảo vệ cô hồi nãy là họ không ở một nơi kín đáo. Nếu như cô và gã ở riêng trong xe tải của gã thì chẳng biết điều gì đã xảy ra. Mặt khác, cô sẽ lái chiếc xe tải đó...
“Tôi không có đề nghị cô giải quyết vấn đề mang ý nghĩa sống còn.” Gã cáu kỉnh nói. “Cô có muốn một chiếc hamburger hay không?”
“Tôi sẽ đi, anh không thể chạm vào tôi được.” Cô cảnh báo.
Gã giơ hai tay lên trời. “Tôi thề. Tôi vừa nói là cô không thể trả công, cho tôi đến gần để tinh dịch của tôi ăn thịt trứng của cô được. Vậy khi nào cô sẽ uống thuốc đây?”
“Ai nói tôi uống?”
“Tôi bảo là tốt hơn cô nên làm thế.”
“Nếu anh tránh xa tôi ra thì anh sẽ không phải lo lắng nữa.” Không đời nào cô nói với gã là cô đã định uống thuốc tránh thai. Hôm nay, cô quên không gọi cho trung tâm y tế nhưng đó sẽ là cuộc điện thoại đầu tiên của cô sáng mai.
(Bắt đầu nói toàn từ về bóng chày, huhu, đọc luật bóng chày đến toét cả mắt.)
Gã cười toét miệng. “Em nói hay nhỉ, cô bé, nhưng giờ đã là cuối lượt đánh thứ 9 và tôi thì đang dẫn trước 10 điểm. Chỉ còn một điều duy nhất dành cho em là nằm xuống.”
Nếu người đàn ông khác nói như thế với cô, cô đã dùng tay xé vụn ngay suy nghĩ đó. Nhưng điều tốt nhất cô có thể làm lúc này là trì hoãn gã. “Tôi vẫn còn lượt đánh bóng à?”
“Đúng thế nhưng em bị out và 3 chốt bị chiếm cả rồi.”
“Tôi vẫn chạy về chốt nhà được.”
“Không đời nào.”
Cô lẩm bẩm giận dữ gã đã xem thường sự chống đối của cô. “Rồi chúng ta xem.”
“Ồ! Đồ chết tiệt! Em đang gây chiến đúng không?”
“Anh chính là người bắt đầu nó. Cái gì mà cuối hiệp thứ 9 và anh dẫn trước 10 điểm cơ chứ. Cái mông tôi thì có.”
“Thêm 25 xu nữa.”
“Mông không phải từ chửi thề.”
“Nói xem ai...” Gã bắt mình dừng lại và thở dài. “Thôi. Em đang đánh lạc hướng tôi. Em có muốn đi kiếm cái gì để ăn hay không nào?”
“Tôi thích đồ Tàu hơn là hamburger.”
Lại một cái thở dài khác. “Tốt thôi. Chúng ta sẽ ăn đồ Tàu.”
“Tôi thích cửa àng ở trên đường Twelve Mile.”
“Được thôi.” Gã hét lên.
Cô tặng cho gã một nụ cười rạng rỡ. “Tôi sẽ đi thay đồ.”
“Tôi cũng thế. 5 phút.”
Cô hối hả vào trong nhà, biết rằng gã cũng vội vã như thế. Gã không nghĩ cô có thể thay quần áo trong vòng 5 phút hay sao? Cô sẽ cho gã thấy.
Cô cởi bỏ quần áo khi lao vào trong phòng ngủ. BooBoo theo sau cô, kêu meo meo đầy ai oán. Đã quá giờ ăn tối của gã lâu rồi. Cô kéo mạnh chiếc quần con khô ráo lên, tròng vào người chiếc áo lót, kéo chiếc áo len ngắn tay qua cổ, xốc mạnh chiếc quần jeans màu trắng và xỏ chân vào đôi xăng đan. Cô chạy ngược vào trong bếp và mở bình thức ăn cho BooBoo, đổ vào đĩa của nó, tóm lấy cái túi và đi ra ngoài ngay khi Sam vừa nhảy ra khỏi cửa bếp và hướng về phía ga ra của gã.
“Em bị muộn.” Gã nói.
“Tôi không muộn. Ngoài ra, anh chỉ việc thay quần áo còn tôi thì vừa phải thay quần áo, vừa phải cho mèo ăn.”
Cửa ga ra của gã là loại cửa hiện đại. Gã bấm nút trên cái điều khiển trong tay và nó trượt lên nhẹ nhàng như lụa thấm dầu. Cô thở dài, cơn ghen tị cái cửa ga ra tấn công cô dồn dập. Rồi, ánh sáng tự động bật lên khi cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy con quái vật màu đỏ bóng loáng. Cặp ống xả crom. Thanh lăn crom. Những chiếc lốp to đến nỗi cô không thể nào trèo vào ghế ngồi nếu không có hai thanh crom hỗ trợ mà thực ra chẳng cần thiết với đôi chân dài của gã.
“Ôi” cô thốt ra và đan tay vào nhau. “Đây chính là chiếc tôi muốn cho đến khi tôi nhìn thấy Viper.”
“Những băng ghế dài,” gã nói và nhướng cặp lông mày ranh mãnh về phía cô. “Nếu như em thật sự thoải mái, sau khi em uống thuốc và kiểm soát trứng của mình được thì tôi sẽ để em dụ dỗ tôi làm tình trong chiếc xe tải này.”
Cô kiềm chế để không phản ứng lại. Tạ ơn chúa, gã không nhận ra cô đang khó kiểm soát bản thân đến thế nào mặc dù ý nghĩ cám dỗ gã chứ không phải ý nghĩ về vị trí làm tình khiến cô quay cuồng lần nữa.
“Không có gì để nói à?” gã hỏi.
Cô lắc đầu.
“Ôi, chết tiệt.” Gã giữ hai tay quanh eo cô và nhấc cô vào trong xe mà chẳng tỏ ra cố sức gì cả. “Giờ tôi đang lo lắng.”
Kế hoạch của Marci không có tác dụng. T.J phải đối mặt với điều chắc chắn sẽ xảy ra sau cuộc gọi lần thứ 3 của phóng viên. Chúa ơi, Tại sao điều này không biến đi? Có gì hấp dẫn về cái danh sách hài hước ấy chứ? Nhưng Galan thì sẽ không nghĩ nó hài hước, cô nghĩ chán nản. Hình như anh chẳng nghĩ về những điều hài hước vui vẻ nữa trừ những chuyện xảy ra trong công việc.
Anh đã rất vui vẻ khi họ hò hẹn, cười sảng khoái và kể chuyện tiếu lâm. Chàng trai tươi cười đó đã đi đâu mất rồi?
Họ không gặp nhau nhiều nữa. Cô làm việc từ 8h đến 5h, anh làm việc từ 3h đến 11h.
Khi anh về nhà, cô đã ngủ. Anh không ngủ dậy cho đến tận khi cô đã đi làm rồi. Điều đáng nói nhất, cô nghĩ, là anh không nhất thiết phải làm việc ca từ 3h đến 11h. Anh chọn nó. Nếu dự định của anh là tránh xa khỏi cô, cô nghĩ, thì anh đã đạt được mục đích rồi đó.
Có lẽ hôn nhân của họ đã kết thúc còn cô đơn giản là không đối mặt với thực tế mà thôi. Có lẽ Galan không muốn có con vì anh biết nó đang có nguy cơ tan vỡ.
Ý nghĩ đó làm cô ngực cô đau đớn, rất đau. Cô yêu anh. Đúng hơn là cô yêu con người cô biết bên trong vẻ ngoài cáu kỉnh của anh mà cô đã thấy trong vài năm gần đây. Nếu cô ngủ thiếp đi hay nghĩ về điều gì đó khác, anh lại xuất hiện trong đầu cô, khuôn mặt cô nhìn thấy là một Galan trẻ trung, tươi cười, người cô đã liều lĩnh yêu từ khi đang học trung học. Cô yêu Galan vụng về, lóng ngóng, háo hức, đáng yêu khi làm tình với cô, lần đầu tiên của cả hai, ở phía sau chiếc Oldsmobile của cha anh. Cô yêu người đàn ông đã mang đến cho cô một bông hoa hồng vì anh không đủ khả năng mua cả tá.
Cô không yêu người đàn ông đã quá lâu không nói câu “Anh yêu em”, lâu đến mức cô không nhớ được lần cuối từ khi nào.
T.J. thấy vô phương cứu chữa khi so sánh với bạn bè cô. Nếu ai đó cố gắng nhăng nhít với Marci, cô ấy sẽ ném bay gã ta đi và tìm kiếm người khác để thay thế gã – hay đúng hơn là thay thế trên giường cô. Luna buồn rầu vì Shamal nhưng cô ấy không ngồi nhà mà chờ anh ta; cô tiếp tục điều khiển cuộc sống của mình. Và Jaine – Jaine hoàn toàn sống theo cách mà T.J. biết cô không hề muốn. Bất cứ điều gì cuộc sống mang lại cho Jaine, cô ấy đều đối mặt với sự hóm hỉnh và gan dạ. Không ai trong số ba người đó phải chịu nỗi buồn do Galan mang lại mà cô đã chịu đựng trong câm lặng hơn hai năm qua.
Cô ghét sự yếu đuối của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô và Galan chia tay? Họ sẽ bán nhà, cô yêu ngôi nhà này, nhưng thế thì sao? Cô có thể sống ở chung cư. Jaine đã sống ở đó một mình nhiều năm. T.J. có thể sống một mình mặc dù cô chưa bao giờ làm thế. Cô sẽ học cách tự mình giải quyết mọi thứ. Cô sẽ nuôi một con mèo – không, một con chó để bảo vệ. Cô sẽ lại hẹn hò. Chia sẻ thời gian với người đàn ông không sỉ nhục cô mỗi khi anh ta mở mồm nhỉ sẽ như thế nào nhỉ?
Khi chuông reo, cô biết đó là Galan. Đôi tay của cô hết sức bình tĩnh khi cô nhấc ống nghe.
“Cô bị mất trí rồi à?” đó là những lời đầu tiên của anh. Anh đang thở nặng nhọc, cho cô biết anh đang trong cơn thịnh nộ.
“Không, em không tin thế.” Cô nói bình tĩnh.
“Cô biến tôi thành trò cười ở đây như thể...”
“Nếu có ai cười thì đó là tại anh để cho người ta làm thế.” Cô ngắt lời. “Em không nói chuyện với anh về điều này qua điện thoại đâu. Nếu anh muốn nói chuyện với giọng lễ độ khi anh về nhà thì em sẽ đợi anh. Nếu anh định huyên thuyên hay nổi xung lên thì em còn nhiều việc có ích hơn là nghe anh nói.”
Anh dập máy.
Giờ thì tay cô hơi run run khi cô đặt ống nghe xuống. Mắt cô nhoà lệ. Nếu anh nghĩ cô sẽ cầu xin anh tha thứ, anh đã hết sức sai lầm. Cô đã sống hai năm cho Galan và đã hết sức đau khổ. Có lẽ đây là lúc cô sống cho cô. Nếu cô mất Galan, ít nhất cô có thể giữ lại được lòng tự trọng của mình.
Chuông điện thoại lại reo.
T.J. khó chịu khi cô đến trả lời. Cô không nghĩ Galan lại gọi lại nhưng có lẽ anh đã nghĩ về những gì cô nói và nhận ra rằng cô sẽ không im lặng chịu thua khi anh cao giọng với cô.
“Xin chào,” cô nói. “Cô là ai?”
Cô bực mình với giọng thì thầm ma quái đó. “Cái gì? Ai đấy?” “Cô là cô A?B? Cô là ai?”
“Tự đi mà lo cho mình đi!” T.J cáu kỉnh dập mạnh ống nghe xuống.
“Tôi có thể làm gì cho bạn hả các chàng trai?”
“Chúng tôi muốn phỏng vấn Jaine Bright về cái List.” Một giọng nói xa lạ cất lên.
“Tôi không biết Jaine Bright là cái gì cả.” Sam nói dối.
“Cô ấy sống ở đây mà. Theo hồ sơ do chính quyền cung cấp thì cô ấy mua cái nhà này cách đây vài tuần.”
“Nhầm rồi. Tôi mua cái nhà này vài tuần trước. Chết tiệt, chắc là có lỗi gì đó khi đăng ký chứng thư đây. Tôi phải sửa lại cho đúng mới được.”
“Jaine Bright không sống ở đây à?”
“Tôi nói rồi, tôi không biết Jaine Bright nào cả. Bây giờ, nếu các anh bạn không phiền thì tôi cần trở lại tiếp tục rửa xe của tôi.”
“Nhưng...”
“Có lẽ tôi nên tự giới thiệu.” Sam nói, giọng gã đột nhiên trở nên mềm mại. “Tôi là thám tử Donovan và đây là nhà riêng. Các anh đang phạm pháp. Liệu chúng ta có cần tiếp tục cuộc thảo luận này không nhỉ?”
Hiển nhiên là không. Jaine đứng bất động nghe tiếng động cơ khởi động và những chiếc ô tô rời đi. Đúng là điều kỳ diệu vì đám phóng viên không nghe thấy cô và Sam nói chuyện trong ga ra về những gì giữa họ hoặc sẽ xảy ra giữa họ. Tất nhiên, cô và Sam đã mải nói chuyện đến nỗi chẳng nghe thấy tiếng phóng viên đi tới.
Cô đợi Sam mở khoá cửa ga ra nhưng gã không làm thế. Cô nghe tiếng nước bắn tung toé và tiếng huýt sáo chói tai.
Gã đần đó đang rửa xe của cô.
“Tốt hơn là anh nên làm đúng cách.” Cô nghiến răng nói. “Nếu anh mà để xà phòng bị khô đi thì tôi sẽ lột da anh.”
Cô bất lực chờ đợi, không dám la hét hay đập cửa vì sợ phóng viên vẫn nấp ở đâu đó. Nếu ai trong số họ chỉ cần có nửa bộ não thôi họ cũng biết rằng Sam có lẽ phải ép mình lại mới chui được vào chiếc Viper, chẳng có lý nào gã trả một lượng tiền như thế để mua cái xe mà gã phải lái trong tình trạng ngồi thu lu, đầu gối chạm tai cả. Viper không chế tạo dành cho người cao lớn. Gã hợp với cái xe tải hơn. Cô nghĩ về chiếc Chevy bốn bánh đẫn động và bắt đầu bĩu môi. Cô gần như đã định mua một chiếc trước khi chiếc Viper dành chiến thắng trong lựa chọn của cô.
“Cứ hưởng thời khắc ngọt ngào của anh đi.” Cô huýt sáo chế giễu khi cô len lén ra khỏi ga ra.
“Chào mừng cô.” Gã nói. “Tôi đã rửa xong xe cho cô, bôi sáp và đánh bóng cho nó rồi đấy.”
“Cám ơn anh. Anh làm đúng cách đấy chứ?” Cô vội vã lao đến chiếc xe nhưng chẳng có đủ ánh sáng để xem nó có bị tỳ vết gì không.
Gã chẳng lấy làm mếch lòng vì sự thiếu tin tưởng của cô. Thay vì thế gã nói. “Có muốn tôi kể cho cô nghe về đám phóng viên không?”
“Không. Tôi muốn quên tất cả mọi chuyện đi.”
“Tôi không nghĩ nó lâu nữa đâu. Họ sẽ quay lại ngay khi họ kiểm tra hồ sơ và phát hiện tôi sở hữu ngôi nhà bên cạnh. Đó sẽ là điều đầu tiên xảy ra vào sáng mai.
“Lúc đấy thì tôi ở công ty rồi.”
“Jaine.” Gã nói, lần này thì gã sử dụng cái giọng cảnh sát của mình.
Cô thở dài và ngồi xuống bậc thềm. “Đó là một danh sách ngu ngốc.”
Gã ngồi xuống cạnh cô và duỗi đôi chân dài ngoẵng của mình ra. “Danh sách ngu ngốc gì?”
“Về người đàn ông hoàn hảo.”
Gã bắt đầu chú ý. “Danh sách đó á? Danh sách trên báo á?”
Cô gật đầu.
“Cô viết nó?”
“Không hoàn toàn vậy. Tôi chỉ là một trong bốn người làm ra cái danh sách đó thôi. Tất cả sự rùm beng này chỉ là vô tình. Không ai nghĩ có người khác sẽ đọc nó nhưng nó đã lên tờ tin tức ở công ty và thậm chí là internet rồi mọi chuyện bắt đầu diễn biến chóng mặt từ đó.”Cô chống khuỷ tay lên đầu gối, gục mặt vào lòng bàn tay mình. “Một mớ hỗn độn. Cần phải có tin tức gì khác để cái danh sách đó không bị chú ý nữa. Tôi đã cầu nguyện cho thị trường chứng khoán bị tuột dốc.”
“Cô ăn nói cẩn thận.”
“Chỉ là tạm thời thôi.”
“Tôi không thuộc nó.” Một phút sau gã nói. “Có gì thú vị về cái danh sách ấy? ‘Tin cậy, tử tể, có công ăn việc làm.’ Có gì ghê gớm đâu.”
“Còn hơn trên báo nhiều.” cô nói đau khổ.
“Hơn? Hơn cái gì?”
“Anh biết mà. Hơn.”
Gã nghĩ về điều đó và thận trọng nói. “Cơ thể à?”
“Cơ thể.” Cô đồng ý.
Một thoáng ngập ngừng nữa. “Hơn đến mức nào?”
“Tôi không muốn nói về nó.”
“Tôi sẽ tìm trên mạng.”
“Tốt thôi. Anh cứ làm thế đi. Tôi không muốn nói về nó.”
Gã đặt tay lên gáy cô và siết chặt. “Không thể tồi tệ đến mức đó đâu.”
“Nó có thể. T.J có thể phải ly hôn vì nó. Shelly và David đều điên lên vì tôi đã khiến họ trông thật tồi tệ.”
“Tôi tưởng họ điên lên vì con mèo và chiếc xe chứ.”
“Đúng thế. Họ dùng chiếc xe và con mèo làm tấm đệm để họ giận dữ hơn về cái danh sách.”
“Nghe như họ thật khó chịu thì phải.”
“Nhưng họ là gia đình của tôi và tôi yêu họ.” Cô so vai lại. “Tôi sẽ đi lấy tiền cho anh.”
“Tiền gì?”
“Vì chửi thề.”
“Cô sẽ trả tôi à?”
“Đó là điều đáng làm. Nhưng giờ thì anh đã biết luật mới rồi, đây là lần duy nhất tôi trả cho anh trong khi nó là lỗi của anh. 75 xu phải không? 2 lần trước và 1 lần khi anh nhìn thấy đám phóng viên.”
“Có vẻ đúng đấy.”
Cô đi vào trong và lôi ra 75 xu. Cô đã hết đồng 25 xu rồi; cô phải trả gã bằng đồng 10 xu và 5 xu. Gã vẫn ngồi ở bậc thềm khi cô quay lại nhưng sau đó gã đứng lên để nhét đống tiền lẻ vào túi. “Cô sẽ mời tôi vào trong, có thể là nấu bữa tối cho tôi chứ?”
Cô khịt mũi. “Được thôi.”
“Đúng như tôi nghĩ. OK, thế cô có muốn đi kiếm cái gì để ăn trước không?”
Cô nghĩ ngợi. Lý lẽ tán thành và phản đối cô đồng ý đều xác đáng. Lợi ích rõ ràng nhất là cô không phải ăn một mình nếu cô cảm thấy có rắc rối nào đó đang chờ đợi cô. Nhưng cản trở lớn nhất là cô dành quá nhiều thời gian với gã. Ở gần gã có thể nguy hiểm. Chỉ có một thứ duy nhất bảo vệ cô hồi nãy là họ không ở một nơi kín đáo. Nếu như cô và gã ở riêng trong xe tải của gã thì chẳng biết điều gì đã xảy ra. Mặt khác, cô sẽ lái chiếc xe tải đó...
“Tôi không có đề nghị cô giải quyết vấn đề mang ý nghĩa sống còn.” Gã cáu kỉnh nói. “Cô có muốn một chiếc hamburger hay không?”
“Tôi sẽ đi, anh không thể chạm vào tôi được.” Cô cảnh báo.
Gã giơ hai tay lên trời. “Tôi thề. Tôi vừa nói là cô không thể trả công, cho tôi đến gần để tinh dịch của tôi ăn thịt trứng của cô được. Vậy khi nào cô sẽ uống thuốc đây?”
“Ai nói tôi uống?”
“Tôi bảo là tốt hơn cô nên làm thế.”
“Nếu anh tránh xa tôi ra thì anh sẽ không phải lo lắng nữa.” Không đời nào cô nói với gã là cô đã định uống thuốc tránh thai. Hôm nay, cô quên không gọi cho trung tâm y tế nhưng đó sẽ là cuộc điện thoại đầu tiên của cô sáng mai.
(Bắt đầu nói toàn từ về bóng chày, huhu, đọc luật bóng chày đến toét cả mắt.)
Gã cười toét miệng. “Em nói hay nhỉ, cô bé, nhưng giờ đã là cuối lượt đánh thứ 9 và tôi thì đang dẫn trước 10 điểm. Chỉ còn một điều duy nhất dành cho em là nằm xuống.”
Nếu người đàn ông khác nói như thế với cô, cô đã dùng tay xé vụn ngay suy nghĩ đó. Nhưng điều tốt nhất cô có thể làm lúc này là trì hoãn gã. “Tôi vẫn còn lượt đánh bóng à?”
“Đúng thế nhưng em bị out và 3 chốt bị chiếm cả rồi.”
“Tôi vẫn chạy về chốt nhà được.”
“Không đời nào.”
Cô lẩm bẩm giận dữ gã đã xem thường sự chống đối của cô. “Rồi chúng ta xem.”
“Ồ! Đồ chết tiệt! Em đang gây chiến đúng không?”
“Anh chính là người bắt đầu nó. Cái gì mà cuối hiệp thứ 9 và anh dẫn trước 10 điểm cơ chứ. Cái mông tôi thì có.”
“Thêm 25 xu nữa.”
“Mông không phải từ chửi thề.”
“Nói xem ai...” Gã bắt mình dừng lại và thở dài. “Thôi. Em đang đánh lạc hướng tôi. Em có muốn đi kiếm cái gì để ăn hay không nào?”
“Tôi thích đồ Tàu hơn là hamburger.”
Lại một cái thở dài khác. “Tốt thôi. Chúng ta sẽ ăn đồ Tàu.”
“Tôi thích cửa àng ở trên đường Twelve Mile.”
“Được thôi.” Gã hét lên.
Cô tặng cho gã một nụ cười rạng rỡ. “Tôi sẽ đi thay đồ.”
“Tôi cũng thế. 5 phút.”
Cô hối hả vào trong nhà, biết rằng gã cũng vội vã như thế. Gã không nghĩ cô có thể thay quần áo trong vòng 5 phút hay sao? Cô sẽ cho gã thấy.
Cô cởi bỏ quần áo khi lao vào trong phòng ngủ. BooBoo theo sau cô, kêu meo meo đầy ai oán. Đã quá giờ ăn tối của gã lâu rồi. Cô kéo mạnh chiếc quần con khô ráo lên, tròng vào người chiếc áo lót, kéo chiếc áo len ngắn tay qua cổ, xốc mạnh chiếc quần jeans màu trắng và xỏ chân vào đôi xăng đan. Cô chạy ngược vào trong bếp và mở bình thức ăn cho BooBoo, đổ vào đĩa của nó, tóm lấy cái túi và đi ra ngoài ngay khi Sam vừa nhảy ra khỏi cửa bếp và hướng về phía ga ra của gã.
“Em bị muộn.” Gã nói.
“Tôi không muộn. Ngoài ra, anh chỉ việc thay quần áo còn tôi thì vừa phải thay quần áo, vừa phải cho mèo ăn.”
Cửa ga ra của gã là loại cửa hiện đại. Gã bấm nút trên cái điều khiển trong tay và nó trượt lên nhẹ nhàng như lụa thấm dầu. Cô thở dài, cơn ghen tị cái cửa ga ra tấn công cô dồn dập. Rồi, ánh sáng tự động bật lên khi cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy con quái vật màu đỏ bóng loáng. Cặp ống xả crom. Thanh lăn crom. Những chiếc lốp to đến nỗi cô không thể nào trèo vào ghế ngồi nếu không có hai thanh crom hỗ trợ mà thực ra chẳng cần thiết với đôi chân dài của gã.
“Ôi” cô thốt ra và đan tay vào nhau. “Đây chính là chiếc tôi muốn cho đến khi tôi nhìn thấy Viper.”
“Những băng ghế dài,” gã nói và nhướng cặp lông mày ranh mãnh về phía cô. “Nếu như em thật sự thoải mái, sau khi em uống thuốc và kiểm soát trứng của mình được thì tôi sẽ để em dụ dỗ tôi làm tình trong chiếc xe tải này.”
Cô kiềm chế để không phản ứng lại. Tạ ơn chúa, gã không nhận ra cô đang khó kiểm soát bản thân đến thế nào mặc dù ý nghĩ cám dỗ gã chứ không phải ý nghĩ về vị trí làm tình khiến cô quay cuồng lần nữa.
“Không có gì để nói à?” gã hỏi.
Cô lắc đầu.
“Ôi, chết tiệt.” Gã giữ hai tay quanh eo cô và nhấc cô vào trong xe mà chẳng tỏ ra cố sức gì cả. “Giờ tôi đang lo lắng.”
Kế hoạch của Marci không có tác dụng. T.J phải đối mặt với điều chắc chắn sẽ xảy ra sau cuộc gọi lần thứ 3 của phóng viên. Chúa ơi, Tại sao điều này không biến đi? Có gì hấp dẫn về cái danh sách hài hước ấy chứ? Nhưng Galan thì sẽ không nghĩ nó hài hước, cô nghĩ chán nản. Hình như anh chẳng nghĩ về những điều hài hước vui vẻ nữa trừ những chuyện xảy ra trong công việc.
Anh đã rất vui vẻ khi họ hò hẹn, cười sảng khoái và kể chuyện tiếu lâm. Chàng trai tươi cười đó đã đi đâu mất rồi?
Họ không gặp nhau nhiều nữa. Cô làm việc từ 8h đến 5h, anh làm việc từ 3h đến 11h.
Khi anh về nhà, cô đã ngủ. Anh không ngủ dậy cho đến tận khi cô đã đi làm rồi. Điều đáng nói nhất, cô nghĩ, là anh không nhất thiết phải làm việc ca từ 3h đến 11h. Anh chọn nó. Nếu dự định của anh là tránh xa khỏi cô, cô nghĩ, thì anh đã đạt được mục đích rồi đó.
Có lẽ hôn nhân của họ đã kết thúc còn cô đơn giản là không đối mặt với thực tế mà thôi. Có lẽ Galan không muốn có con vì anh biết nó đang có nguy cơ tan vỡ.
Ý nghĩ đó làm cô ngực cô đau đớn, rất đau. Cô yêu anh. Đúng hơn là cô yêu con người cô biết bên trong vẻ ngoài cáu kỉnh của anh mà cô đã thấy trong vài năm gần đây. Nếu cô ngủ thiếp đi hay nghĩ về điều gì đó khác, anh lại xuất hiện trong đầu cô, khuôn mặt cô nhìn thấy là một Galan trẻ trung, tươi cười, người cô đã liều lĩnh yêu từ khi đang học trung học. Cô yêu Galan vụng về, lóng ngóng, háo hức, đáng yêu khi làm tình với cô, lần đầu tiên của cả hai, ở phía sau chiếc Oldsmobile của cha anh. Cô yêu người đàn ông đã mang đến cho cô một bông hoa hồng vì anh không đủ khả năng mua cả tá.
Cô không yêu người đàn ông đã quá lâu không nói câu “Anh yêu em”, lâu đến mức cô không nhớ được lần cuối từ khi nào.
T.J. thấy vô phương cứu chữa khi so sánh với bạn bè cô. Nếu ai đó cố gắng nhăng nhít với Marci, cô ấy sẽ ném bay gã ta đi và tìm kiếm người khác để thay thế gã – hay đúng hơn là thay thế trên giường cô. Luna buồn rầu vì Shamal nhưng cô ấy không ngồi nhà mà chờ anh ta; cô tiếp tục điều khiển cuộc sống của mình. Và Jaine – Jaine hoàn toàn sống theo cách mà T.J. biết cô không hề muốn. Bất cứ điều gì cuộc sống mang lại cho Jaine, cô ấy đều đối mặt với sự hóm hỉnh và gan dạ. Không ai trong số ba người đó phải chịu nỗi buồn do Galan mang lại mà cô đã chịu đựng trong câm lặng hơn hai năm qua.
Cô ghét sự yếu đuối của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô và Galan chia tay? Họ sẽ bán nhà, cô yêu ngôi nhà này, nhưng thế thì sao? Cô có thể sống ở chung cư. Jaine đã sống ở đó một mình nhiều năm. T.J. có thể sống một mình mặc dù cô chưa bao giờ làm thế. Cô sẽ học cách tự mình giải quyết mọi thứ. Cô sẽ nuôi một con mèo – không, một con chó để bảo vệ. Cô sẽ lại hẹn hò. Chia sẻ thời gian với người đàn ông không sỉ nhục cô mỗi khi anh ta mở mồm nhỉ sẽ như thế nào nhỉ?
Khi chuông reo, cô biết đó là Galan. Đôi tay của cô hết sức bình tĩnh khi cô nhấc ống nghe.
“Cô bị mất trí rồi à?” đó là những lời đầu tiên của anh. Anh đang thở nặng nhọc, cho cô biết anh đang trong cơn thịnh nộ.
“Không, em không tin thế.” Cô nói bình tĩnh.
“Cô biến tôi thành trò cười ở đây như thể...”
“Nếu có ai cười thì đó là tại anh để cho người ta làm thế.” Cô ngắt lời. “Em không nói chuyện với anh về điều này qua điện thoại đâu. Nếu anh muốn nói chuyện với giọng lễ độ khi anh về nhà thì em sẽ đợi anh. Nếu anh định huyên thuyên hay nổi xung lên thì em còn nhiều việc có ích hơn là nghe anh nói.”
Anh dập máy.
Giờ thì tay cô hơi run run khi cô đặt ống nghe xuống. Mắt cô nhoà lệ. Nếu anh nghĩ cô sẽ cầu xin anh tha thứ, anh đã hết sức sai lầm. Cô đã sống hai năm cho Galan và đã hết sức đau khổ. Có lẽ đây là lúc cô sống cho cô. Nếu cô mất Galan, ít nhất cô có thể giữ lại được lòng tự trọng của mình.
Chuông điện thoại lại reo.
T.J. khó chịu khi cô đến trả lời. Cô không nghĩ Galan lại gọi lại nhưng có lẽ anh đã nghĩ về những gì cô nói và nhận ra rằng cô sẽ không im lặng chịu thua khi anh cao giọng với cô.
“Xin chào,” cô nói. “Cô là ai?”
Cô bực mình với giọng thì thầm ma quái đó. “Cái gì? Ai đấy?” “Cô là cô A?B? Cô là ai?”
“Tự đi mà lo cho mình đi!” T.J cáu kỉnh dập mạnh ống nghe xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.