Chương 4: Nấu ăn
Lý Mộ Tịch
06/09/2023
Edit bởi: Mụt chiếc Thiên Bình t10 u mê cái đẹp và Đường Đường
Tóm tắt chương: Anh thực sự nấu ăn cho cô?
- ------
Ngu Tích ngồi trên ghế sô pha tiếp khách để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lướt lướt điện thoại. Thẩm Thuật rất bận rộn, sau khi vào, anh nói với cô vài câu, sau đó lại ngồi xuống bàn làm việc để tiếp tục xử lý văn kiện.
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có nghe thấy tiếng "sột soạt" khi anh đặt bút trên tài liệu.
Ngu Tích ngồi lâu lại cảm thấy có chút buồn chán, thỉnh thoảng ngẩng đầu yên lặng nhìn anh, thấy anh cúi đầu chăm chú ký văn kiện, cô lại dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám quấy rầy, sợ làm phiền anh đang suy nghĩ.
Khoảng hơn nửa giờ sau, một người đàn ông trung niên trông có vẻ là một người quản lí có diện mạo hiền lành gõ cửa và bước vào.
Thẩm Thuật đưa văn kiện đã ký cho ông ta, khoác tay, ý bảo ông đi ra ngoài.
Quản lý gật đầu, ánh mắt quét qua Ngu Tích, có chút cổ quái cùng tò mò nghiên cứu, nhưng cũng không có hỏi thêm cái gì, nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.
Ngu Tích như đang đứng trên đồng lửa, ngồi trên đống than, cảm thấy không thoải mái.
"Thực xin lỗi, hai ngày nay nhiều việc quá, em chờ có mệt không?" Thẩm Thuật cầm áo khoác đi đến bên cạnh cô, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Ngu Tích lúc này mới đi tới đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Nhà hàng ở ngay tầng dưới, có cả đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương Tây. Họ đã gọi đồ ăn Trung Quốc.
"Em làm công việc phiên dịch?" Anh hỏi một cách khá ngạc nhiên.
Ngu Tích gật đầu.
Anh không hỏi, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải đề cập đến.
Có lẽ Thẩm Thuật không ngờ rằng một người câm có thể làm phiên dịch.
Nhưng trong những dịp phiên dịch như thế này, cô chỉ có thể làm trợ lý.
Dường như cảm thấy bầu không khí có chút buồn tẻ, Thẩm Thuật gọi điện thoại cho Tạ Phổ.
Một lúc sau, Tạ Phổ cầm một cái túi nhỏ đi tới. Thẩm Thuật nhận lấy đặt ở trước mặt Ngu Tích, "Lúc tôi cùng đối tác ra nước ngoài xem triển lãm thì nhìn thấy cái này, cảm thấy rất thích hợp với em."
Ngu Tích sửng sốt một lát.
Anh cười nói: "Không mở ra nhìn một chút sao?"
Sau đó cô cẩn thận lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đen, nhẹ nhàng mở ra.
Đó là một chiếc đồng hồ nữ bằng bạch kim, mặt số bằng vàng hồng, khảm hai vòng kim cương, dây đeo bằng da mỏng màu đỏ sẫm, duyên dáng và sang trọng.
Cái này là... cho cô?
Ngu Tích cảm thấy bất ngờ, dường như mối quan hệ giữa hai người họ chưa đến mức cần phải tặng quà.
"Xin lỗi em, khoảng thời gian này tôi quá bận." Thẩm Thuật giải thích.
Ngu Tích hiểu rõ, đây xem như là mội lời xin lỗi. Có lẽ anh cảm thấy rằng đã lạnh nhạt với cô, mà cô lại đại diện cho Ngu gia.
Cô nhắn tin cảm ơn anh. Anh cười cười, nắm lấy tay cô, "Tôi đeo cho em."
Ngu Tích ngơ ngác nhìn động tác của anh, đến lúc cô phản ứng lại thì anh đã đặt đồng hồ lên cổ tay cô, bởi vì vị trí của khóa, anh xoay cổ tay cô và kiên nhẫn gài lại.
Đầu ngón tay người đàn ông ấm áp, có chút thô ráp, thân thể Ngu Tích trong nháy mắt căng thẳng, muốn lập tức rút tay về. Nhưng nghĩ lại cũng dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tuy là hôn nhân không tình cảm nhưng cô cũng không thể thất lễ như thế này.
Vì vậy, cô chịu đựng cũng không trốn tránh. Cũng may Thẩm Thuật rất có chừng mực, mang vào xong liền rút tay về, không có làm ra động tác gì thừa thãi.
Ngu Tích lại nhìn anh một cái, Thẩm Thuật đã cúi đầu bắt đầu ăn, chậm rãi nhai không phát ra tiếng. Ngay cả việc ăn uống cũng nhã nhặn dè dặt, kiêng khem như vậy khiến người ta cảm thấy bị phân tâm. Trên người là bộ âu phục khiến anh càng có khí chất nổi bật hơn bình thường, dáng ngồi thẳng tắp, thâm trầm tao nhã khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc ăn cơm Thẩm Thuật không nói nhiều, nhưng có lẽ là sợ cô nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ cùng nói vài câu, để tránh cho cô khó xử
Ngu Tích có thể biết được, anh đã rất cố gắng quan tâm đến tâm trạng của cô, nhưng trên thực tế, cô càng hi vọng anh đừng cùng cô nói chuyện, như vậy mới cảm thấy an tâm.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Ngu Tích trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Tích còn chưa kịp thở ra, chợt thấy anh đứng dậy nói: "Để tôi đưa em về."
Ngu Tích cảm thấy như sắc trời vừa mới sáng, một giây sau trời liền âm u.
Cô dường như không phải là người che giấu cảm xúc của mình, sự mất mát và thất vọng có thể thấy được một cách rõ ràng.
Thẩm Thuật buồn cười nhìn cô, cũng có chút cảm thấy thất bại, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ ghét bỏ như vậy. Mặc dù anh không tự kỷ đến mức cảm thấy mình đánh đâu thắng đó, người phụ nữ nào cũng sẽ thích anh, chỉ là do bản thân luôn quen với việc được theo đuổi,chưa từng bị ghét bỏ đến như vậy.
"Đi thôi", cố nén cảm xúc không cần thiết, Thẩm Thuật nói với cô bằng một giọng dịu dàng.
Trên đường, Ngu Tích cũng rất yên tĩnh.
Thẩm Thuật không nói chuyện với cô nữa, anh đưa cô đến tòa nhà văn phòng của Hải Thụy rồi mới rời đi.
Ngu Tích cảm thấy sau khi cô trở về luôn nhận được từ Mạnh Hạ các loại cảm xúc chán ghét, vô cùng gay gắt.
Nhưng cô không lo lắng về điều đó, chỉ cúi đầu và tiếp tục làm việc.
"Ngu Tích, đồng hồ của cậu đẹp thật đấy." Lưu Bình Bình từ bên cạnh nghiêng người về phía Ngu Tích, nhỏ giọng kêu lên, "Bản giới hạn của Z, đây là hàng thật sao?"
"Cô ta cũng chẳng nói chuyện được, cô cho rằng cô ta làm sao trả lời được?" Mạnh Hạ đi qua, cười lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót sải bước rời đi.
Lưu Bình Bình nhún vai, "Bà dì đến thăm cô ta sao, tức giận như vậy làm gì?"
Ngu Tích thu tay lại, không trả lời, tâm tư đã bay đi nơi khác.
Lúc này cô mới phát hiện ra, chiếc đồng hồ Thẩm Thuật tặng cô rất đắt tiền.
Sau khi tan sở, cô lên mạng tìm xem chiếc đồng hồ kia và nhìn thấy một loạt số 0 ở phía sau liền cảm thấy buồn rầu.
Có cần trả lại cho anh không?
Nhưng nếu cô trả về, liệu anh có cảm thấy bị cô xúc phạm, cảm thấy như bị cô tát vào mặt không?
Ngu Tích về nhà bằng tàu điện ngầm, đến nơi đã là 7 giờ tối.
Cô lấy chìa khóa định mở cửa thì cửa đã được mở ra từ phía trong.
Thẩm Thuật đứng ở cửa, cười nhìn cô: "Từ nay về sau chỉ cần bấm dấu vân tay là có thể mở khóa, lát nữa tôi ghi lại dấu vân tay cho em, em không cần phải luôn lấy chìa khóa ra mở cửa."
Ngu Tích giật mình, chân tay luống cuống cất chìa khóa vào, không quên yên lặng nhìn anh một cái.
Thẩm Thuật ăn mặc rất giản dị, một chiếc áo len cao cổ màu be rộng rãi, với chiếc cổ thon dài hướng lên trên, đường quai hàm nhẵn nhụi và xương rõ ràng.
Ngu Tích không dám nhìn chằm chằm anh quá lâu, vội vàng dời ánh mắt đi, cẩn thận đứng trên tấm thảm trong nhà để thay giày.
Anh cúi xuống lấy trong tủ ra một đôi dép nữ mới toanh, quỳ một chân xuống, nâng chân và xỏ vào cho cô.
Ngu Tích thất thố đứng ở nơi đó. sau đó, cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô chỉ là không thể nói, cũng không có bị tàn tật.
Tại sao anh lại giúp cô đổi dép, giống như đối xử với một đứa trẻ vậy?
Ngu Tích đi vào phòng khách ngồi xuống, quay đầu lại thì thấy anh đã đeo găng tay, anh hỏi cô: "Em có kiêng cái gì không?"
Ngu Tích không hiểu.
"Em ăn rồi sao"? Thẩm Thuật nhướng mày.
Lúc này Ngu Tích mới ý thức được, anh... anh là đang muốn nấu cơm cho cô sao?
Cô lắc đầu, đồng thời cảm thấy không thể tin được. Anh biết nấu ăn sao?
Thẩm Thuật dường như đã hiểu được ánh mắt nghi hoặc của cô, không giải thích chỉ khẽ cười rồi đi vào phòng bếp.
Rất nhanh, trong bếp vang lên tiếng xào rau.
Tuy nhiên, máy hút mùi hoạt động rất tốt nên không có mùi khói dầu nào cả.
Thẩm Thuật đang chiên bít tết, quay lưng về phía cô, lưng thẳng tắp duỗi thẳng, bờ vai rộng rãi khiến Ngu Tích có cảm giác an toàn.
Mà dáng người anh thật sự rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với những người mẫu nam mà cô từng thấy trên TV.
Ngu Tích không khỏi đi tới, ở phía sau lưng anh nhìn nhìn.
Thẩm Thuật quay đầu cười nói: "Khi còn ở nước ngoài du học, tôi thường xuyên một mình nấu cơm, bất quá tay nghề cũng bình thường, hi vọng em để bụng."
Ngu Tích lấy sổ tay ra, viết: [ Sao không thuê người giúp việc? ]
Thẩm Thuật nói: "Tôi không thích người ngoài vào chỗ ở của mình, đụng vào đồ vật trong nhà."
Ngu Tích ngẩn ngơ một lúc, cô không nghĩ là mình sẽ nhận được một lý do như vậy. Sau đó cô mới nhớ tới mấy ngày nay trong nhà cô đi loanh quanh rất nhiều....
"Em không phải người ngoài." Thẩm Thuật cười cười cắt đứt suy nghĩ lung tung trong đầu cô.
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng Ngu Tích lại cảm thấy hai má đỏ bừng.
Cảm thấy có chút thân mật.
Nhưng, cô lặng lẽ nhìn vào sườn mặt của anh.
Vẻ mặt Thẩm Thuật vẫn bình tĩnh như thường, lúc nấu ăn cũng như đang họp mà chăm chú, lãnh đạm như vậy, đoán chừng chỉ tùy tiện nói một câu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi lạc lõng.
Nhưng cảm xúc của cô luôn đến và đi rất nhanh, Ngu Tích vội lắc đầu và không nghĩ về nó nữa.
Thẩm Thuật không nói dối, tay nghề của anh xác thực không tốt lắm, mùi vị chỉ có thể nói là không tệ.
Ngu Tích chỉ im lặng ăn, không phát ra tiếng gì.
"Không ngon sao?" Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Ngu Tích thật sự không dám cười nhạo anh, nhưng cũng không thể trái lương tâm mà nói ra điều không đúng sự thật, chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, đẩy đĩa giá đỗ xào đến trước mặt hắn, ra hiệu cho anh để anh tự mình thử.
Thẩm Thuật dùng đũa gắp một ít bỏ vào miệng, chỉ cắn một cái, liền dừng đũa.
Anh đã quen ăn sơn hào hải vị, nhất định không quen, ngay cả cô cũng cảm thấy không ngon.
Ngu Tích cố nén cười, lại nhịn không được, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nghiêm mặt lại, "Em vui lắm sao? Em cũng dám cười nhạo tôi?"
Nụ cười trên mặt cô theo bản năng dừng lại, có chút khẩn trương.
Anh bật cười cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn.
Sau đó, Ngu Tích mới nhận ra rằng cô bị anh chọc ghẹo.
Cô không thể diễn tả cảm giác của mình. Trong tình huống này, cô nên tức giận, nhưng cô lại lặng lẽ liếc nhìn anh. Cô không có chút can đảm nào, vì vậy cô ngoan ngoãn cúi đầu và ăn những gì có trong bát của mình.
Thẩm Thuật đột nhiên vươn tay, Ngu Tích theo bản năng lui về phía sau.
"Đừng nhúc nhích" anh nói.
Cô không dám động nữa, liền thấy tay anh tới gần, từ bên môi cô lấy ra một hạt cơm, động tác ôn nhu hiếm thấy.
"Được rồi."
Ngu Tích lại gắp hai ngụm cơm, lại liếc nhìn anh.
Vẻ mặt của anh vẫn như thường, như thể anh chỉ vừa làm một việc nhỏ không thể tự nhiên hơn, trong lòng Ngu Tích lại có chút cảm thấy kỳ quái lẫn vi diệu.
- -------
Tóm tắt chương: Anh thực sự nấu ăn cho cô?
- ------
Ngu Tích ngồi trên ghế sô pha tiếp khách để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lướt lướt điện thoại. Thẩm Thuật rất bận rộn, sau khi vào, anh nói với cô vài câu, sau đó lại ngồi xuống bàn làm việc để tiếp tục xử lý văn kiện.
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có nghe thấy tiếng "sột soạt" khi anh đặt bút trên tài liệu.
Ngu Tích ngồi lâu lại cảm thấy có chút buồn chán, thỉnh thoảng ngẩng đầu yên lặng nhìn anh, thấy anh cúi đầu chăm chú ký văn kiện, cô lại dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám quấy rầy, sợ làm phiền anh đang suy nghĩ.
Khoảng hơn nửa giờ sau, một người đàn ông trung niên trông có vẻ là một người quản lí có diện mạo hiền lành gõ cửa và bước vào.
Thẩm Thuật đưa văn kiện đã ký cho ông ta, khoác tay, ý bảo ông đi ra ngoài.
Quản lý gật đầu, ánh mắt quét qua Ngu Tích, có chút cổ quái cùng tò mò nghiên cứu, nhưng cũng không có hỏi thêm cái gì, nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.
Ngu Tích như đang đứng trên đồng lửa, ngồi trên đống than, cảm thấy không thoải mái.
"Thực xin lỗi, hai ngày nay nhiều việc quá, em chờ có mệt không?" Thẩm Thuật cầm áo khoác đi đến bên cạnh cô, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Ngu Tích lúc này mới đi tới đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Nhà hàng ở ngay tầng dưới, có cả đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương Tây. Họ đã gọi đồ ăn Trung Quốc.
"Em làm công việc phiên dịch?" Anh hỏi một cách khá ngạc nhiên.
Ngu Tích gật đầu.
Anh không hỏi, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải đề cập đến.
Có lẽ Thẩm Thuật không ngờ rằng một người câm có thể làm phiên dịch.
Nhưng trong những dịp phiên dịch như thế này, cô chỉ có thể làm trợ lý.
Dường như cảm thấy bầu không khí có chút buồn tẻ, Thẩm Thuật gọi điện thoại cho Tạ Phổ.
Một lúc sau, Tạ Phổ cầm một cái túi nhỏ đi tới. Thẩm Thuật nhận lấy đặt ở trước mặt Ngu Tích, "Lúc tôi cùng đối tác ra nước ngoài xem triển lãm thì nhìn thấy cái này, cảm thấy rất thích hợp với em."
Ngu Tích sửng sốt một lát.
Anh cười nói: "Không mở ra nhìn một chút sao?"
Sau đó cô cẩn thận lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đen, nhẹ nhàng mở ra.
Đó là một chiếc đồng hồ nữ bằng bạch kim, mặt số bằng vàng hồng, khảm hai vòng kim cương, dây đeo bằng da mỏng màu đỏ sẫm, duyên dáng và sang trọng.
Cái này là... cho cô?
Ngu Tích cảm thấy bất ngờ, dường như mối quan hệ giữa hai người họ chưa đến mức cần phải tặng quà.
"Xin lỗi em, khoảng thời gian này tôi quá bận." Thẩm Thuật giải thích.
Ngu Tích hiểu rõ, đây xem như là mội lời xin lỗi. Có lẽ anh cảm thấy rằng đã lạnh nhạt với cô, mà cô lại đại diện cho Ngu gia.
Cô nhắn tin cảm ơn anh. Anh cười cười, nắm lấy tay cô, "Tôi đeo cho em."
Ngu Tích ngơ ngác nhìn động tác của anh, đến lúc cô phản ứng lại thì anh đã đặt đồng hồ lên cổ tay cô, bởi vì vị trí của khóa, anh xoay cổ tay cô và kiên nhẫn gài lại.
Đầu ngón tay người đàn ông ấm áp, có chút thô ráp, thân thể Ngu Tích trong nháy mắt căng thẳng, muốn lập tức rút tay về. Nhưng nghĩ lại cũng dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tuy là hôn nhân không tình cảm nhưng cô cũng không thể thất lễ như thế này.
Vì vậy, cô chịu đựng cũng không trốn tránh. Cũng may Thẩm Thuật rất có chừng mực, mang vào xong liền rút tay về, không có làm ra động tác gì thừa thãi.
Ngu Tích lại nhìn anh một cái, Thẩm Thuật đã cúi đầu bắt đầu ăn, chậm rãi nhai không phát ra tiếng. Ngay cả việc ăn uống cũng nhã nhặn dè dặt, kiêng khem như vậy khiến người ta cảm thấy bị phân tâm. Trên người là bộ âu phục khiến anh càng có khí chất nổi bật hơn bình thường, dáng ngồi thẳng tắp, thâm trầm tao nhã khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc ăn cơm Thẩm Thuật không nói nhiều, nhưng có lẽ là sợ cô nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ cùng nói vài câu, để tránh cho cô khó xử
Ngu Tích có thể biết được, anh đã rất cố gắng quan tâm đến tâm trạng của cô, nhưng trên thực tế, cô càng hi vọng anh đừng cùng cô nói chuyện, như vậy mới cảm thấy an tâm.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, Ngu Tích trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Tích còn chưa kịp thở ra, chợt thấy anh đứng dậy nói: "Để tôi đưa em về."
Ngu Tích cảm thấy như sắc trời vừa mới sáng, một giây sau trời liền âm u.
Cô dường như không phải là người che giấu cảm xúc của mình, sự mất mát và thất vọng có thể thấy được một cách rõ ràng.
Thẩm Thuật buồn cười nhìn cô, cũng có chút cảm thấy thất bại, đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ ghét bỏ như vậy. Mặc dù anh không tự kỷ đến mức cảm thấy mình đánh đâu thắng đó, người phụ nữ nào cũng sẽ thích anh, chỉ là do bản thân luôn quen với việc được theo đuổi,chưa từng bị ghét bỏ đến như vậy.
"Đi thôi", cố nén cảm xúc không cần thiết, Thẩm Thuật nói với cô bằng một giọng dịu dàng.
Trên đường, Ngu Tích cũng rất yên tĩnh.
Thẩm Thuật không nói chuyện với cô nữa, anh đưa cô đến tòa nhà văn phòng của Hải Thụy rồi mới rời đi.
Ngu Tích cảm thấy sau khi cô trở về luôn nhận được từ Mạnh Hạ các loại cảm xúc chán ghét, vô cùng gay gắt.
Nhưng cô không lo lắng về điều đó, chỉ cúi đầu và tiếp tục làm việc.
"Ngu Tích, đồng hồ của cậu đẹp thật đấy." Lưu Bình Bình từ bên cạnh nghiêng người về phía Ngu Tích, nhỏ giọng kêu lên, "Bản giới hạn của Z, đây là hàng thật sao?"
"Cô ta cũng chẳng nói chuyện được, cô cho rằng cô ta làm sao trả lời được?" Mạnh Hạ đi qua, cười lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót sải bước rời đi.
Lưu Bình Bình nhún vai, "Bà dì đến thăm cô ta sao, tức giận như vậy làm gì?"
Ngu Tích thu tay lại, không trả lời, tâm tư đã bay đi nơi khác.
Lúc này cô mới phát hiện ra, chiếc đồng hồ Thẩm Thuật tặng cô rất đắt tiền.
Sau khi tan sở, cô lên mạng tìm xem chiếc đồng hồ kia và nhìn thấy một loạt số 0 ở phía sau liền cảm thấy buồn rầu.
Có cần trả lại cho anh không?
Nhưng nếu cô trả về, liệu anh có cảm thấy bị cô xúc phạm, cảm thấy như bị cô tát vào mặt không?
Ngu Tích về nhà bằng tàu điện ngầm, đến nơi đã là 7 giờ tối.
Cô lấy chìa khóa định mở cửa thì cửa đã được mở ra từ phía trong.
Thẩm Thuật đứng ở cửa, cười nhìn cô: "Từ nay về sau chỉ cần bấm dấu vân tay là có thể mở khóa, lát nữa tôi ghi lại dấu vân tay cho em, em không cần phải luôn lấy chìa khóa ra mở cửa."
Ngu Tích giật mình, chân tay luống cuống cất chìa khóa vào, không quên yên lặng nhìn anh một cái.
Thẩm Thuật ăn mặc rất giản dị, một chiếc áo len cao cổ màu be rộng rãi, với chiếc cổ thon dài hướng lên trên, đường quai hàm nhẵn nhụi và xương rõ ràng.
Ngu Tích không dám nhìn chằm chằm anh quá lâu, vội vàng dời ánh mắt đi, cẩn thận đứng trên tấm thảm trong nhà để thay giày.
Anh cúi xuống lấy trong tủ ra một đôi dép nữ mới toanh, quỳ một chân xuống, nâng chân và xỏ vào cho cô.
Ngu Tích thất thố đứng ở nơi đó. sau đó, cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô chỉ là không thể nói, cũng không có bị tàn tật.
Tại sao anh lại giúp cô đổi dép, giống như đối xử với một đứa trẻ vậy?
Ngu Tích đi vào phòng khách ngồi xuống, quay đầu lại thì thấy anh đã đeo găng tay, anh hỏi cô: "Em có kiêng cái gì không?"
Ngu Tích không hiểu.
"Em ăn rồi sao"? Thẩm Thuật nhướng mày.
Lúc này Ngu Tích mới ý thức được, anh... anh là đang muốn nấu cơm cho cô sao?
Cô lắc đầu, đồng thời cảm thấy không thể tin được. Anh biết nấu ăn sao?
Thẩm Thuật dường như đã hiểu được ánh mắt nghi hoặc của cô, không giải thích chỉ khẽ cười rồi đi vào phòng bếp.
Rất nhanh, trong bếp vang lên tiếng xào rau.
Tuy nhiên, máy hút mùi hoạt động rất tốt nên không có mùi khói dầu nào cả.
Thẩm Thuật đang chiên bít tết, quay lưng về phía cô, lưng thẳng tắp duỗi thẳng, bờ vai rộng rãi khiến Ngu Tích có cảm giác an toàn.
Mà dáng người anh thật sự rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn so với những người mẫu nam mà cô từng thấy trên TV.
Ngu Tích không khỏi đi tới, ở phía sau lưng anh nhìn nhìn.
Thẩm Thuật quay đầu cười nói: "Khi còn ở nước ngoài du học, tôi thường xuyên một mình nấu cơm, bất quá tay nghề cũng bình thường, hi vọng em để bụng."
Ngu Tích lấy sổ tay ra, viết: [ Sao không thuê người giúp việc? ]
Thẩm Thuật nói: "Tôi không thích người ngoài vào chỗ ở của mình, đụng vào đồ vật trong nhà."
Ngu Tích ngẩn ngơ một lúc, cô không nghĩ là mình sẽ nhận được một lý do như vậy. Sau đó cô mới nhớ tới mấy ngày nay trong nhà cô đi loanh quanh rất nhiều....
"Em không phải người ngoài." Thẩm Thuật cười cười cắt đứt suy nghĩ lung tung trong đầu cô.
Chỉ là một câu đơn giản, nhưng Ngu Tích lại cảm thấy hai má đỏ bừng.
Cảm thấy có chút thân mật.
Nhưng, cô lặng lẽ nhìn vào sườn mặt của anh.
Vẻ mặt Thẩm Thuật vẫn bình tĩnh như thường, lúc nấu ăn cũng như đang họp mà chăm chú, lãnh đạm như vậy, đoán chừng chỉ tùy tiện nói một câu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi lạc lõng.
Nhưng cảm xúc của cô luôn đến và đi rất nhanh, Ngu Tích vội lắc đầu và không nghĩ về nó nữa.
Thẩm Thuật không nói dối, tay nghề của anh xác thực không tốt lắm, mùi vị chỉ có thể nói là không tệ.
Ngu Tích chỉ im lặng ăn, không phát ra tiếng gì.
"Không ngon sao?" Thẩm Thuật tựa hồ nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Ngu Tích thật sự không dám cười nhạo anh, nhưng cũng không thể trái lương tâm mà nói ra điều không đúng sự thật, chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, đẩy đĩa giá đỗ xào đến trước mặt hắn, ra hiệu cho anh để anh tự mình thử.
Thẩm Thuật dùng đũa gắp một ít bỏ vào miệng, chỉ cắn một cái, liền dừng đũa.
Anh đã quen ăn sơn hào hải vị, nhất định không quen, ngay cả cô cũng cảm thấy không ngon.
Ngu Tích cố nén cười, lại nhịn không được, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nghiêm mặt lại, "Em vui lắm sao? Em cũng dám cười nhạo tôi?"
Nụ cười trên mặt cô theo bản năng dừng lại, có chút khẩn trương.
Anh bật cười cúi đầu tiếp tục gắp đồ ăn.
Sau đó, Ngu Tích mới nhận ra rằng cô bị anh chọc ghẹo.
Cô không thể diễn tả cảm giác của mình. Trong tình huống này, cô nên tức giận, nhưng cô lại lặng lẽ liếc nhìn anh. Cô không có chút can đảm nào, vì vậy cô ngoan ngoãn cúi đầu và ăn những gì có trong bát của mình.
Thẩm Thuật đột nhiên vươn tay, Ngu Tích theo bản năng lui về phía sau.
"Đừng nhúc nhích" anh nói.
Cô không dám động nữa, liền thấy tay anh tới gần, từ bên môi cô lấy ra một hạt cơm, động tác ôn nhu hiếm thấy.
"Được rồi."
Ngu Tích lại gắp hai ngụm cơm, lại liếc nhìn anh.
Vẻ mặt của anh vẫn như thường, như thể anh chỉ vừa làm một việc nhỏ không thể tự nhiên hơn, trong lòng Ngu Tích lại có chút cảm thấy kỳ quái lẫn vi diệu.
- -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.