Mr.npc Và Bạn Trai Đại Lão Của Cậu Ấy
Chương 9: Vườn ốc sên(9)
Yến Chi Châu
13/05/2022
Kí túc xá của Ngụy Thoa là phòng 105, nằm ở cuối hành lang cách cầu
thang khá xa nên bình thường ít người lui tới, tuy nhiên hôm nay toàn bộ hành lang đều vắng tanh không một bóng người. Có lẽ là vì sợ hãi, hoặc
là kiêng kị, suy cho cùng thì các nữ sinh đều chọn ở yên trong kí túc xá của mình, tránh cho bị lây vận xui.
Khi nhóm Yến Tuệ Tây đến, quả nhiên đúng như dự đoán, căn phòng 105 bị phong tỏa bằng băng dính, ngoài cửa còn có đặt một tấm bảng không phận sự miễn vào. Điều may mắn chính là dường như họ không cử người canh gác, nếu không họ sẽ phải xử lý thêm một phiền phức nữa.
Lần này vẫn là Bùi Hạc Chuẩn ra tay xử lý đống băng dính.
Căn phòng này nhìn qua thì chỉn chu đến đáng ngạc nhiên, bởi nếu có người chết thì phần lớn đều sẽ có máu, ít nhất cũng không thể sạch sẽ như vậy được.
Phòng 105 cũng có bốn chiếc giường như những kí túc xá khác, trong đó ba chiếc hoàn toàn bình thường, còn lại một cái khá kỳ lạ. Nó phồng lên một khối như có người nằm dưới lớp chăn, có thể đó là thi thể Ngụy Thoa chưa được mang đi, nhưng quái ở chỗ cả chăn lẫn đệm đều đang ướt dầm dề, chảy nước tóc tách.
Bùi Hạc Chuẩn mặt không biến sắc lật chiếc chăn sũng nước ra, quả nhiên, bên trong là thi thể của Ngụy Thoa. Nàng vẫn mặc bộ đồng phục ngày hôm qua, cả mái tóc dài và quần áo đều đẫm nước, mắt trợn lên, làn da căng lên những mảng, trông giống như một chiếc bánh bột được nướng phồng.
Yến Tuệ Tây cũng tiến lại gần quan sát:"Cô ấy chết vì đuối nước." có lẽ đây là điều hiển nhiên khi nhìn vào thi thể, thế nhưng trong phòng kí túc xá thì làm gì có nơi nào để đuối nước?
"Hơn nữa, vì sao cô ta lại ở trên giường?" Bùi Hạc Chuẩn cũng đồng ý với suy nghĩ của cậu. Nhưng quan trọng hơn, thi thể này được tìm thấy trên giường, mà nào có chuyện thi thể bị chết đuối lại có thể tự mò lên giường? Chỉ có hai trường hợp, một là bị sát hại, hai là do...ma quỷ, và tất nhiên trong một trò chơi ma quỷ lộng hành, câu trả lời là gì thì mọi người đều hiểu.
"Có lẽ con quỷ đã làm Ngụy Hoa đuối nước, vậy hẳn sẽ có gì đó trong phòng tắm." Việt Bách Quân vừa nói vừa đi vào phòng tắm. Nhưng tất nhiên manh mối sẽ không xuất hiện đơn giản như vậy, phòng tắm rất sạch sẽ.
Yến Tuệ Tây cũng theo sau đi vào, bỗng nhiên cậu ngửi thấy một mùi kỳ lạ, một mùi giống như mùi đất hôi hòa với mùi đốt móng tay, rất hăng và hôi hám, khiến cho khứu giác nhạy cảm của Siren không thể chịu nổi phải che lại mũi.
Bùi Hạc Chuẩn để ý đến hành động kỳ lạ của cậu, hắn hỏi:"Sao vậy?" đáp lại hắn là giọng nói hơi nghẹt của Yến Tuệ Tây:"Có mùi lạ, là mùi của đất hôi và móng tay bị đốt."
"Chịu được không?"
"Vẫn ổn." Yến Tuệ Tây gật đầu.
Giọng nói của Vu Nhiên bỗng nhiên vang lên:"Sao tôi không ngửi thấy mùi gì? Cậu có chắc không đó?"
"Khứu giác của tôi rất tốt." Vu Nhiên không nói gì nữa, chỉ bĩu môi đứng dựa vào tường.
Đến lúc này mà Yến Tuệ Tây còn không nhận ra Vu Nhiên đang nhắm vào mình nữa thì đúng là uổng công cậu mất bao nhiêu thời gian đọc sách về tâm lý con người rồi. Nhưng Yến Tuệ Tây không định đề cập hay nói rõ đến việc này, dù sao Vu Nhiên vẫn chưa thật sự trở mặt với cậu.
Yến Tuệ Tây lần theo thứ mùi đó, phát hiện nguồn gốc là ở trên sàn nhà. Trên nền gạch trơn là một thứ gì đó rất cứng, màu đỏ tươi, hình như là....sáp nến?
Đây là màu đỏ của máu, Yến Tuệ Tây chắc chắn như vậy, hơn nữa còn là loại máu ít "hơi" người, có lẽ được cắt từ mu bàn tay. Chúng thường được coi là chất gia tăng sử dụng trong các nghi lễ cúng tế ma quỷ, vậy tại sao lại có mặt ở đây, trong một kí túc xá nữ sinh bình thường?
Cậu đột nhiên nhớ tới, nến, không gian hẹp, móng tay, dường như chúng đã được nhắc đến trong một quyển sách về trò chơi tâm linh mà Văn Tinh từng đọc cho Yến Tuệ Tây nghe.
Xem ra việc anh chàng nhắc tới mấy trò triệu hồi tâm linh mấy ngày trước cũng không phải là ngẫu nhiên.
Đã có suy đoán, Yến Tuệ Tây hỏi:"Các anh có Bụi dấu vết không?"
Bụi dấu vết-loại bụi dùng để làm hiện lên những dấu vết đã từng tồn tại, bao gồm cả máu, dấu chân, và cả dấu của phép triệu hồi quỷ dữ nữa. Tuy nhiên nó chỉ có thể truy ra những dấu vết cách thời điểm sử dụng không quá xa, chính vì vậy nó bị người chơi hắt hủi, hơn nữa lại không mấy thực dụng nên giá cả cũng không quá đắt.
Việt Bách Quân:"Không có, nhưng cậu muốn dùng chúng để làm gì?" anh có nghe qua về việc những người chơi dùng Bụi dấu vết để truy dấu bước chân, nhưng nếu thật sự ma quỷ đã giết Ngụy Thoa thì chúng không giúp ích được gì, dù sao ma quỷ hay linh hồn thì đâu có dấu chân.
Yến Tuệ Tây không trả lời, cậu định tự mua, tuy rằng sẽ đắt gấp mười lần vì là cậu NPC nhưng đó là cách nhanh nhất. Tuy nhiên chưa đợi Yến Tuệ Tây mở giao diện hệ thống thì một túi Bụi dấu vết đã xuất hiện trước mặt cậu.
Là Bùi Hạc Chuẩn, hắn dùng tốc độ nhanh chóng để mua chúng mà không cần thắc mắc, điều đó chứng tỏ hắn rất tin tưởng Yến Tuệ Tây? Đây là yếu tố quan trọng của một tình "hợp tác hữu nghị".
Yến Tuệ Tây mỉm cười nhận lấy, cậu lấy ra một nắm bụi màu xanh dạ quang hơi mờ sau đó rải chúng xung quanh phòng tắm.
Không ngoài dự đoán, những vết bụi xanh như bị thứ gì đó dính lên sàn nhà, tạo thành một vòng tròn lớn-là cổng đi lại của những sinh vật âm gian, nó khá sơ sài, Yến Tuệ Tây có thể nhìn ra kẻ thực hiện không phải người trong nghề.
Xem ra, người liên quan mật thiết nhất đến việc này-Ngụy Thoa đã triệu hồi một con quỷ, và bằng một cách nào đó, nó đã giết nàng ta.
"Theo suy đoán của tôi, tối hôm qua Ngụy Thoa đã triệu hồi một con quỷ, có lẽ là bằng thứ trò chơi tâm linh đang lưu hành trong trường. Tuy nhiên nàng đã gặp chuyện không may, khả năng cao là bị con quỷ đó giết." Yến Tuệ Tây nói:"Con quỷ này khá yếu, nhìn đây, vết bụi khá mờ..." nói đoạn cậu chỉ tay vào chiếc vòng tròn xanh trên sàn.
"...trò chơi này là để hỏi chuyện ma quỷ, vật hẳn con quỷ này có lý trí." cậu bỗng nhiên ngừng lại, trầm tư.
"Chuyện gì vậy?" Việt Bách Quân hỏi, anh vẫn đang tiêu hóa những điều Yến Tuệ Tây nói.
Yến Tuệ Tây do dự một lúc:"Tôi có một ý tưởng táo bạo, nó có thể rất nguy hiểm."
"Chúng ta có thể thử...triệu hồi con quỷ đó."
Ba người họ hết sức kinh ngạc, thậm chí Vu Nhiên còn thốt lên:"Không thể nào!" cậu ta chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy. Ma quỷ là thử người khác né còn không kịp, vậy mà Yến Tuệ Tây lại dám chủ động tìm tới?
Việt Bách Quân:"Liệu điều đó có khả thi? Ý tôi là, làm sao cậu có thể chắc chắn nó sẽ không tấn công chúng ta?" dù có sự tin tưởng nhất định vào bản thân và Bùi ca nhưng anh cũng không chắc có thể đối phó với con quỷ đó hay không.
"Không, tôi không thể chắc chắn điều đó được. Nhưng có lẽ cũng không tệ đến thế, con quỷ được triệu hồi bởi trò chơi tâm linh thường sẽ không thể ảnh hưởng quá lớn đến người chơi, trừ khi chính bản thân họ mong muốn chúng làm vậy hoặc tiễn đi không đúng cách." Yến Tuệ Tây nói thêm:"Nhưng nếu mọi người không muốn cũng không sao." chỉ là đó là cách nhanh nhất để hiểu thêm về cái chết của Ngụy Thoa, và cả cốt truyện nữa.
Mặc dù không chắc việc triệu hồi sẽ cho họ câu trả lời chính xác, nhưng ít nhất cũng có thêm nhiều thông tin.
Yến Tuệ Tây đang nghĩ đến việc cậu có thể tự thử điều đó vào tối nay, tuy việc cùng người chơi khám phá cốt truyện cũng rất thú vị, nhưng Yến Tuệ Tây vẫn thích nhanh chóng thông quan phó bản rồi nghỉ ngơi hơn.
Bùi Hạc Chuẩn sờ cằm, hẳn bỗng nhiên nói:"Phương án đó cũng khá tốt, tuy có mạo hiểm nhưng sẽ nhanh hơn." ma quỷ trong phó bản đã bắt đầu giết người, dù chỉ là NPC nhưng điều này đồng nghĩa với việc họ đã không còn nhiều thời gian.
Việt Bách Quân sửng sốt, anh gấp gáp:"Bùi ca, còn chuyện kia-"
"Không sao, nó sẽ không ảnh hưởng quá lớn." hắn ngắt lời Việt Bách Quân, dường như cả Bùi Hạc Chuẩn và anh đều đang giấu điều gì đó.
Yến Tuệ Tây thoáng nhìn họ, lúc sau cậu đứng dậy, vừa đi khỏi phòng tắm vừa nói:"Bỏ đi, chuyện này vẫn quá nguy hiểm." Yến Tuệ Tây không biết họ đang che giấu điều gì, nhưng nếu nó gây bất lợi cho Bùi Hạc Chuẩn thì cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Nhưng Bùi Hạc Chuẩn nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, bàn tay hơi chai sần và tràn đầy lực lượng:"Tin tưởng tôi." ánh mắt của hắn trấn tĩnh lạ thường.
Yến Tuệ Tây mím môi, dời mắt đi chỗ khác:"Được rồi, nếu anh chắc chắn mọi chuyện đều ổn."cậu nói tiếp "Văn Tinh có một bộ dụng cụ của trò chơi tâm linh đó, tối nay chúng ta có thể thử."
Bùi Hạc Chuẩn gật đầu. Họ quyết định địa điểm sẽ là ký túc xá của hắn và Việt Bách Quân, bởi phòng của Yến Tuệ Tây có Văn Tinh nên không tiện lắm.
Cậu trở lại phòng 808, thấy Văn Tinh đang ngồi chơi game như thường ngày, trong miệng anh chàng còn thỉnh thoảng phát ra mấy câu chửi đám anh em vô dụng. Bình thường anh nào dám ăn nói như vậy trước mặt Yến Tuệ Tây, chủ yếu là sợ cậu học xấu mà thôi.
Văn Tinh thấy Yến Tuệ Tây về tới, vội vã tắt mic trong game, vẫy tay:"Xin chào người bận rộn, hôm nay ông đi đâu vậy?"
"Làm chút việc quan trọng thôi, mà tối nay tôi cũng không ở ký túc xá đâu." Yến Tuệ Tây nói vọng lại từ trong phòng tắm, điều phiền phức của Siren đó là phải thường xuyên ngâm nước, nếu không chỉ cần qua nửa ngày là đã thấy bứt rứt khó chịu.
Văn Tinh cũng không gặng hỏi, anh chỉ tiện miệng hỏi mà thôi, nhưng nghe đến tối nay Yến Tuệ Tây không về ký túc xá thì mới sửng sốt:"Ông định đi đâu?" bình thường đừng nói là đi qua đêm, đến cả ngủ thì Yến Tuệ Tây cũng luôn ngủ trước mười giờ tối, vô cùng có kỷ luật.
"Đến phòng 198. Mà này, ông còn giữ bộ trò chơi tâm linh kia không?"
"Trò chơi? Là trò triệu hồi linh tinh đó hả. Tôi vẫn giữ, dưới ngăn bàn học ấy. Hiếm khi thấy ông hứng thú với mấy thứ đó mà nhỉ?" Văn Tinh nói, anh chồm người dậy với lấy cho Yến Tuệ Tây một cái túi đen.
"Đây."
Bên trong là một cái hộp lớn chừng 30cm làm bằng bìa cứng, ngay phần nắp có một vòng tròn vẽ bằng mực xanh đậm, nó giống hệt với vết trong phòng tắm của Ngụy Thoa.
Xem ra đúng là nó rồi.
Yến Tuệ Tây như vô ý hỏi:"Ông lấy được nó ở đâu vậy? Tôi không nghĩ là mấy cửa hàng xung quanh trường bán được thứ này đâu chứ?"
Văn Tinh tiếp tục chơi game say sưa, anh nghĩ ngợi một lúc như đang nhớ lại:"Hửm? Cái này à....tôi lấy ở đâu ấy nhỉ? Một cửa hàng là lạ ở cuối ngã tư Trọng Khánh ấy, chỗ đấy dơ khiếp, tối nữa, nếu không phải bọn kia rủ thì tôi cũng chẳng đi." anh nhún vai.
Yến Tuệ Tây không tỏ vẻ gì với những lời chê bai của Văn Tinh, cậu chắc chắn phải ghé qua đó thử, bởi dường như bộ trò chơi này cũng là nguồn cơn của mọi chuyện.
Tại sao một trò chơi tâm linh thực thụ như vậy lại xuất hiện tràn lan trong trường học? Liệu có phải ai cũng có thể thực hiện thành công nó? Chủ cửa hàng đó đã tạo ra trò chơi này hay sao? Suy cho cùng nó vẫn có rất nhiều bí mật chưa được lý giải.
Yến Tuệ Tây tạm thời bỏ qua những điều đó, cậu cần ngủ một giấc, bởi đoán chừng đêm nay sẽ không phải là một đêm an lành.
Văn Tinh cũng rất săn sóc mà đeo tai nghe vào.
Yến Tuệ Tây một lần nữa tỉnh dậy là khi trời đã tối, cậu cũng không rõ hiện tại là khi nào, thế nhưng Văn Tinh ở giường bên kia đã ngủ rồi. Xem ra cũng không còn sớm nữa.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cố gắng không làm anh thức giấc, sau đó cầm lấy chiếc túi đen ở đầu giường rồi ra khỏi ký túc xá.
Ngoài hành lang quả nhiên tối đen như phủ mực, ngôi trường này tuy rằng dư thừa tiền của nhưng vẫn chẳng thể bật lấy một chiếc đèn nào vào lúc đêm muộn, khiến cho ký túc xá giống như một tòa nhà bỏ hoang.
Yến Tuệ Tây nghe loáng thoáng có tiếng bước chân và tiếng chìa khóa va vào nhau lạch cạch, cậu đoán đó là tiếng của dì quản lý đi kiểm tra phòng, vậy hiện tại hẳn là tầm mười một giờ, vừa kịp để thực hiện mấy trò triệu hồi ma quỷ.
Cậu cẩn thận tránh né tiếng bước chân, nếu bị phát hiện là xong đời. Yến Tuệ Tây chọn một lối cầu thang khác ít người để ý hơn, cẩn thận mò mẫm đi xuống tầng của phòng 198. May mắn là cho đến khi đến được cửa phòng thì mọi chuyện vẫn ổn thỏa, mặc dù mấy lần Yến Tuệ Tây phải quay đầu lại vì có cảm giác ai đó đang nhìn ngó phía sau, nhưng cậu vẫn không phát hiện được gì.
Yến Tuệ Tây chưa bao giờ cho đó là một sự ảo giác, vì sự cảm nhận của Siren không thể sai.
Nhưng nó đã lẩn đi quá nhanh trong bóng tối của hành lang.
Yến Tuệ Tây gõ cửa phòng, chỉ vài giây sau đã có người ra, ánh sáng vàng nhạt trong phòng đột ngột xuất hiện làm cho Yến Tuệ Tây khó chịu nheo mắt lại.
Một bàn tay lớn hơi che lại đôi mắt cậu, tạo nên một khoảng bóng để đôi mắt của Yến Tuệ Tây kịp thích ứng.
"Cảm ơn anh." Yến Tuệ Tây nói, cậu biết đó là Bùi Hạc Chuẩn, bởi mùi hương và nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường của hắn rất dễ phân biệt.
Bùi Hạc Chuẩn không đáp, nhưng hành động lại rất dịu dàng, hắn chờ Yến Tuệ Tây có thể hoàn toàn mở mắt thì mới lấy tay ra, sau đó để cậu ngồi trên giường của bản thân.
Ở đằng sau hai người họ là vẻ mặt đã tập mãi thành quen của Việt Bách Quân và những cái lườm liếc của Vu Nhiên.
Yến Tuệ Tây đặt chiếc hộp ở trong túi lên bàn ở giữa phòng, cậu từ từ mở nắp, bên trong còn được phủ một tấm vải lụa màu xanh rêu.
Cũng không tầm thường.
Những thứ bên trong cũng chẳng có gì, một cái hũ bằng giấy chứa một chất lỏng đục và đặc như lòng trắng mắt người chết, Yến Tuệ Tây lắc nhẹ vài cái, cậu đoán nó là sáp nến lỏng. Ngoài ra còn vài món lặt vặt, một cái đĩa giấy nhỏ chừng nắm tay, một con dao nhỏ xíu có phần tay cầm tinh xảo, và một hộp diêm.
Yến Tuệ Tây lấy tờ giấy nhỏ đặt trong góc ra, là một bản hướng dẫn viết tay:
[Móng tay và tóc, trộn nó với sáp nến, một mùi hương sẽ mời gọi những con quỷ "lạc đàn".
Nhớ lấy, không hỏi tên, không tọc mạch, đốt hết những thứ còn lại sau khi nghi lễ kết thúc-khi mà ngọn nến đã cháy hết.
"Móng tay là mồi, tóc là dây trói. Ngọn lửa sẽ soi đường cho ngài đến bên tôi và chuyện trò như những người tri kỉ."
Từ chủ tiệm, số 216 đường Trọng Khánh.]
Đốt hết mọi thứ sau khi sử dụng? Vậy ra đó là lý do họ không tìm được gì trong phòng tắm.
Còn Yến Tuệ Tây thì chú ý đến địa chỉ được ghi trong tờ giấy, cậu âm thầm ghi nhớ.
Nhưng hiện tại Yến Tuệ Tây có một phiền não, việc triệu hồi này do cậu đề xuất, nên tất nhiên việc lấy móng tay và tóc, hoặc là máu đáng lẽ phải là Yến Tuệ Tây ra, nhưng...cậu không phải con người, móng tay của Siren còn cứng cáp hơn cả kim loại, tóc và máu của Siren có tác dụng trừ tà, vậy nên dùng chúng để triệu hồi quỷ thật sự quá không khả thi.
Nhưng may thay hai người Việt Bách Quân và Bùi Hạc Chuẩn cũng không có ý định để cậu gánh trách nhiệm đó, có lẽ họ cho đó là sự khác biệt giữa người chơi và NPC.
Bây giờ đã là gần mười hai giờ, thời điểm thích hợp để làm vài thứ tâm linh.
Sau khi thả móng tay và tóc vào trong trong sáp nến lỏng, Yến Tuệ Tây giơ tay tạm dừng:"Chúng ta còn thiếu một thứ, là máu ở mu bàn tay. Tuy trong hướng dẫn không đề cập, nhưng trò chơi tâm linh bình thường sẽ khó để thành công nếu không có máu làm môi giới." có lẽ đó là một điều may mắn khi hầu hết những người bình thường đều không nghĩ đến việc cho thêm máu, vậy nên họ không thể triệu hồi thành công.
Nếu ai cũng liên hệ được với ma quỷ thì chẳng phải rất đáng sợ hay sao? Và có lẽ đó cũng là lý do trong tờ hướng dẫn không có nó.
Bùi Hạc Chuẩn cầm lấy con dao nhỏ xíu trong hộp, hắn rạch một đường dứt khoát vào mu bàn tay mình, trong lúc đó đến cả lông mày cũng không nhăn một cái.
Máu bắt đầu chảy ra, không mãnh liệt hay ồ ạt mà nhỏ từng giọt xuống hũ sáp, biến nó thành màu đỏ sẫm khác với màu sắc bình thường.
Đến lúc Bùi Hạc Chuẩn cầm máu xong, và Việt Bách Quân đã xả hết chỗ đồ vật trong hộp xuống bồn cầu thì hũ nến đã khô lại, sau khi tách ra lớp giấy thì còn lại là một cây nến đỏ au, hơi đục.
Yến Tuệ Tây đặt nó xuống sàn, tắt hết bóng đèn, căn phòng ký túc xá bỗng ngập ngụa trong bóng tối dày đặc. Cậu cầm lấy que diêm, bật lên một ngọn lửa vàng rực và châm vào bấc.
Ánh sáng màu mỡ gà lay động không yên trong một căn phòng kín gió, chiếu lên tường những mảng màu và bốn cái bóng người được phóng đại bất thường. Yến Tuệ Tây khẽ đọc lên câu cầu nguyện trong tờ giấy, đã vài phút trôi qua nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có sự nhảy múa liên tục của nguồn sáng duy nhất trong căn phòng.
Vu Nhiên dường như đã mất hết sự kiên nhẫn, cậu ta đang muốn chửi đổng lên hoặc chí ít là chất vấn Yến Tuệ Tây về trò chơi ngu ngốc này thì lại bị Việt Bách Quân giơ tay ra hiệu im lặng.
Trên tường đã có năm cái bóng từ lúc nào, nó cũng to xấp xỉ những cái khác, có chăng thì cũng chỉ nhỏ hơn chút ít nên dễ dàng lẩn vào.
Vu Nhiên lập tức sững người, mắt trợn lên, miệng mấp máy không nói nên lời. Cái bóng hơi lay động, dường như nó đã biết mình bị phát hiện.
.....
Nhâm Toa lang thang quanh trường, bởi lẽ cậu ta đã chết oan chết uổng ở đây, không bao giờ có thể đầu thai thanh thản.
Nhưng Nhâm Toa chưa bao giờ để bản thân lưu lạc và thảm hại như những linh hồn khác, cậu ta mang lấy khát khao trả thù tất thảy, luôn giành giật từng khắc để tôi luyện bản thân. Vốn Nhâm Toa cũng chẳng có ý thức, không phải con quỷ nào chết oan cũng trở nên khôn ngoan, cậu ta cũng chỉ là một trong vô số những linh hồn lưu lạc si ngốc mà thôi.
Nhưng chính những thứ Nhâm Toa ghét cay ghét đắng đã cứu lấy cậu ta.
Những người già trong thôn từng nói như thế này, những con sên sống trên hoa tú cầu là vật cực âm, chúng lôi kéo và nhưỡng lấy những mối thù hằn của người đã khuất, cho đến khi họ trả được chúng cho kẻ ở dương gian.
Nhâm Toa cũng vậy, cậu ta có năng lực điều khiển những thứ cậu ta căm thù nhất, và Nhâm Toa thề trước chúng là sẽ trả thù những kẻ đã giết cậu.
Việc thêm Ngụy Thoa vào phe mình chỉ là một bước ngoài kế hoạch thôi, nếu cô ta chủ động đòi hỏi thì tại sao cậu ta lại không tiếp thu?
Đột nhiên, Nhâm Toa cảm nhận được một nguồn sức lực ngiữ hững cánh tay kéo lấy cậu ta về một nơi nào đó, giống hệt với tối hôm qua, khi Ngụy Thoa triệu hồi cậu.
Lại một kẻ ngu ngốc nữa ư?
Nhâm Toa đoán chắc đó là Yến Tuệ Tây và đám phiền phức của tên đó, chúng nó hành động kỳ lạ vô cùng, và chúng có một thứ sức mạnh đáng gờm có thể sẽ là sự đe dọa đến cậu ta trong tương lai. Nhưng chẳng sao, Nhâm Toa đã lường trước được, chúng nó sao có thể ngờ một trong những người đồng đội của chúng đã bị thao túng? Tuy suýt chút nữa để lộ sơ hở vì chưa thuần thục, nhưng Nhâm Toa chắc mẩm mình có thể qua mặt chúng.
Và giờ chúng muốn triệu hồi cậu ta? Nào có dễ dàng như vậy!
Nhâm Toa phất tay, Ngụy Thoa xuất hiện, nàng đã biến thành một con quỷ nhếch nhác và đáng ghê sợ, tuy giữ được lý trí nhưng hành động lại bị Nhâm Toa thao túng. Nhưng nàng vẫn hồn nhiên như không, còn vui sướng vì đã giúp được cậu ta.
"Đi đi." Nhâm Toa phất tay, giọng nói lạnh nhạt như chính cơ thể cậu ta bây giờ.
Ngụy Thoa gật đầu, không chút để ý thái độ đã khác xưa của người nàng thích, thuận theo sự lôi kéo thay Nhâm Toa và dần mất hút.
Nàng thật ngu ngốc hay sao?
Khi nhóm Yến Tuệ Tây đến, quả nhiên đúng như dự đoán, căn phòng 105 bị phong tỏa bằng băng dính, ngoài cửa còn có đặt một tấm bảng không phận sự miễn vào. Điều may mắn chính là dường như họ không cử người canh gác, nếu không họ sẽ phải xử lý thêm một phiền phức nữa.
Lần này vẫn là Bùi Hạc Chuẩn ra tay xử lý đống băng dính.
Căn phòng này nhìn qua thì chỉn chu đến đáng ngạc nhiên, bởi nếu có người chết thì phần lớn đều sẽ có máu, ít nhất cũng không thể sạch sẽ như vậy được.
Phòng 105 cũng có bốn chiếc giường như những kí túc xá khác, trong đó ba chiếc hoàn toàn bình thường, còn lại một cái khá kỳ lạ. Nó phồng lên một khối như có người nằm dưới lớp chăn, có thể đó là thi thể Ngụy Thoa chưa được mang đi, nhưng quái ở chỗ cả chăn lẫn đệm đều đang ướt dầm dề, chảy nước tóc tách.
Bùi Hạc Chuẩn mặt không biến sắc lật chiếc chăn sũng nước ra, quả nhiên, bên trong là thi thể của Ngụy Thoa. Nàng vẫn mặc bộ đồng phục ngày hôm qua, cả mái tóc dài và quần áo đều đẫm nước, mắt trợn lên, làn da căng lên những mảng, trông giống như một chiếc bánh bột được nướng phồng.
Yến Tuệ Tây cũng tiến lại gần quan sát:"Cô ấy chết vì đuối nước." có lẽ đây là điều hiển nhiên khi nhìn vào thi thể, thế nhưng trong phòng kí túc xá thì làm gì có nơi nào để đuối nước?
"Hơn nữa, vì sao cô ta lại ở trên giường?" Bùi Hạc Chuẩn cũng đồng ý với suy nghĩ của cậu. Nhưng quan trọng hơn, thi thể này được tìm thấy trên giường, mà nào có chuyện thi thể bị chết đuối lại có thể tự mò lên giường? Chỉ có hai trường hợp, một là bị sát hại, hai là do...ma quỷ, và tất nhiên trong một trò chơi ma quỷ lộng hành, câu trả lời là gì thì mọi người đều hiểu.
"Có lẽ con quỷ đã làm Ngụy Hoa đuối nước, vậy hẳn sẽ có gì đó trong phòng tắm." Việt Bách Quân vừa nói vừa đi vào phòng tắm. Nhưng tất nhiên manh mối sẽ không xuất hiện đơn giản như vậy, phòng tắm rất sạch sẽ.
Yến Tuệ Tây cũng theo sau đi vào, bỗng nhiên cậu ngửi thấy một mùi kỳ lạ, một mùi giống như mùi đất hôi hòa với mùi đốt móng tay, rất hăng và hôi hám, khiến cho khứu giác nhạy cảm của Siren không thể chịu nổi phải che lại mũi.
Bùi Hạc Chuẩn để ý đến hành động kỳ lạ của cậu, hắn hỏi:"Sao vậy?" đáp lại hắn là giọng nói hơi nghẹt của Yến Tuệ Tây:"Có mùi lạ, là mùi của đất hôi và móng tay bị đốt."
"Chịu được không?"
"Vẫn ổn." Yến Tuệ Tây gật đầu.
Giọng nói của Vu Nhiên bỗng nhiên vang lên:"Sao tôi không ngửi thấy mùi gì? Cậu có chắc không đó?"
"Khứu giác của tôi rất tốt." Vu Nhiên không nói gì nữa, chỉ bĩu môi đứng dựa vào tường.
Đến lúc này mà Yến Tuệ Tây còn không nhận ra Vu Nhiên đang nhắm vào mình nữa thì đúng là uổng công cậu mất bao nhiêu thời gian đọc sách về tâm lý con người rồi. Nhưng Yến Tuệ Tây không định đề cập hay nói rõ đến việc này, dù sao Vu Nhiên vẫn chưa thật sự trở mặt với cậu.
Yến Tuệ Tây lần theo thứ mùi đó, phát hiện nguồn gốc là ở trên sàn nhà. Trên nền gạch trơn là một thứ gì đó rất cứng, màu đỏ tươi, hình như là....sáp nến?
Đây là màu đỏ của máu, Yến Tuệ Tây chắc chắn như vậy, hơn nữa còn là loại máu ít "hơi" người, có lẽ được cắt từ mu bàn tay. Chúng thường được coi là chất gia tăng sử dụng trong các nghi lễ cúng tế ma quỷ, vậy tại sao lại có mặt ở đây, trong một kí túc xá nữ sinh bình thường?
Cậu đột nhiên nhớ tới, nến, không gian hẹp, móng tay, dường như chúng đã được nhắc đến trong một quyển sách về trò chơi tâm linh mà Văn Tinh từng đọc cho Yến Tuệ Tây nghe.
Xem ra việc anh chàng nhắc tới mấy trò triệu hồi tâm linh mấy ngày trước cũng không phải là ngẫu nhiên.
Đã có suy đoán, Yến Tuệ Tây hỏi:"Các anh có Bụi dấu vết không?"
Bụi dấu vết-loại bụi dùng để làm hiện lên những dấu vết đã từng tồn tại, bao gồm cả máu, dấu chân, và cả dấu của phép triệu hồi quỷ dữ nữa. Tuy nhiên nó chỉ có thể truy ra những dấu vết cách thời điểm sử dụng không quá xa, chính vì vậy nó bị người chơi hắt hủi, hơn nữa lại không mấy thực dụng nên giá cả cũng không quá đắt.
Việt Bách Quân:"Không có, nhưng cậu muốn dùng chúng để làm gì?" anh có nghe qua về việc những người chơi dùng Bụi dấu vết để truy dấu bước chân, nhưng nếu thật sự ma quỷ đã giết Ngụy Thoa thì chúng không giúp ích được gì, dù sao ma quỷ hay linh hồn thì đâu có dấu chân.
Yến Tuệ Tây không trả lời, cậu định tự mua, tuy rằng sẽ đắt gấp mười lần vì là cậu NPC nhưng đó là cách nhanh nhất. Tuy nhiên chưa đợi Yến Tuệ Tây mở giao diện hệ thống thì một túi Bụi dấu vết đã xuất hiện trước mặt cậu.
Là Bùi Hạc Chuẩn, hắn dùng tốc độ nhanh chóng để mua chúng mà không cần thắc mắc, điều đó chứng tỏ hắn rất tin tưởng Yến Tuệ Tây? Đây là yếu tố quan trọng của một tình "hợp tác hữu nghị".
Yến Tuệ Tây mỉm cười nhận lấy, cậu lấy ra một nắm bụi màu xanh dạ quang hơi mờ sau đó rải chúng xung quanh phòng tắm.
Không ngoài dự đoán, những vết bụi xanh như bị thứ gì đó dính lên sàn nhà, tạo thành một vòng tròn lớn-là cổng đi lại của những sinh vật âm gian, nó khá sơ sài, Yến Tuệ Tây có thể nhìn ra kẻ thực hiện không phải người trong nghề.
Xem ra, người liên quan mật thiết nhất đến việc này-Ngụy Thoa đã triệu hồi một con quỷ, và bằng một cách nào đó, nó đã giết nàng ta.
"Theo suy đoán của tôi, tối hôm qua Ngụy Thoa đã triệu hồi một con quỷ, có lẽ là bằng thứ trò chơi tâm linh đang lưu hành trong trường. Tuy nhiên nàng đã gặp chuyện không may, khả năng cao là bị con quỷ đó giết." Yến Tuệ Tây nói:"Con quỷ này khá yếu, nhìn đây, vết bụi khá mờ..." nói đoạn cậu chỉ tay vào chiếc vòng tròn xanh trên sàn.
"...trò chơi này là để hỏi chuyện ma quỷ, vật hẳn con quỷ này có lý trí." cậu bỗng nhiên ngừng lại, trầm tư.
"Chuyện gì vậy?" Việt Bách Quân hỏi, anh vẫn đang tiêu hóa những điều Yến Tuệ Tây nói.
Yến Tuệ Tây do dự một lúc:"Tôi có một ý tưởng táo bạo, nó có thể rất nguy hiểm."
"Chúng ta có thể thử...triệu hồi con quỷ đó."
Ba người họ hết sức kinh ngạc, thậm chí Vu Nhiên còn thốt lên:"Không thể nào!" cậu ta chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy. Ma quỷ là thử người khác né còn không kịp, vậy mà Yến Tuệ Tây lại dám chủ động tìm tới?
Việt Bách Quân:"Liệu điều đó có khả thi? Ý tôi là, làm sao cậu có thể chắc chắn nó sẽ không tấn công chúng ta?" dù có sự tin tưởng nhất định vào bản thân và Bùi ca nhưng anh cũng không chắc có thể đối phó với con quỷ đó hay không.
"Không, tôi không thể chắc chắn điều đó được. Nhưng có lẽ cũng không tệ đến thế, con quỷ được triệu hồi bởi trò chơi tâm linh thường sẽ không thể ảnh hưởng quá lớn đến người chơi, trừ khi chính bản thân họ mong muốn chúng làm vậy hoặc tiễn đi không đúng cách." Yến Tuệ Tây nói thêm:"Nhưng nếu mọi người không muốn cũng không sao." chỉ là đó là cách nhanh nhất để hiểu thêm về cái chết của Ngụy Thoa, và cả cốt truyện nữa.
Mặc dù không chắc việc triệu hồi sẽ cho họ câu trả lời chính xác, nhưng ít nhất cũng có thêm nhiều thông tin.
Yến Tuệ Tây đang nghĩ đến việc cậu có thể tự thử điều đó vào tối nay, tuy việc cùng người chơi khám phá cốt truyện cũng rất thú vị, nhưng Yến Tuệ Tây vẫn thích nhanh chóng thông quan phó bản rồi nghỉ ngơi hơn.
Bùi Hạc Chuẩn sờ cằm, hẳn bỗng nhiên nói:"Phương án đó cũng khá tốt, tuy có mạo hiểm nhưng sẽ nhanh hơn." ma quỷ trong phó bản đã bắt đầu giết người, dù chỉ là NPC nhưng điều này đồng nghĩa với việc họ đã không còn nhiều thời gian.
Việt Bách Quân sửng sốt, anh gấp gáp:"Bùi ca, còn chuyện kia-"
"Không sao, nó sẽ không ảnh hưởng quá lớn." hắn ngắt lời Việt Bách Quân, dường như cả Bùi Hạc Chuẩn và anh đều đang giấu điều gì đó.
Yến Tuệ Tây thoáng nhìn họ, lúc sau cậu đứng dậy, vừa đi khỏi phòng tắm vừa nói:"Bỏ đi, chuyện này vẫn quá nguy hiểm." Yến Tuệ Tây không biết họ đang che giấu điều gì, nhưng nếu nó gây bất lợi cho Bùi Hạc Chuẩn thì cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Nhưng Bùi Hạc Chuẩn nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, bàn tay hơi chai sần và tràn đầy lực lượng:"Tin tưởng tôi." ánh mắt của hắn trấn tĩnh lạ thường.
Yến Tuệ Tây mím môi, dời mắt đi chỗ khác:"Được rồi, nếu anh chắc chắn mọi chuyện đều ổn."cậu nói tiếp "Văn Tinh có một bộ dụng cụ của trò chơi tâm linh đó, tối nay chúng ta có thể thử."
Bùi Hạc Chuẩn gật đầu. Họ quyết định địa điểm sẽ là ký túc xá của hắn và Việt Bách Quân, bởi phòng của Yến Tuệ Tây có Văn Tinh nên không tiện lắm.
Cậu trở lại phòng 808, thấy Văn Tinh đang ngồi chơi game như thường ngày, trong miệng anh chàng còn thỉnh thoảng phát ra mấy câu chửi đám anh em vô dụng. Bình thường anh nào dám ăn nói như vậy trước mặt Yến Tuệ Tây, chủ yếu là sợ cậu học xấu mà thôi.
Văn Tinh thấy Yến Tuệ Tây về tới, vội vã tắt mic trong game, vẫy tay:"Xin chào người bận rộn, hôm nay ông đi đâu vậy?"
"Làm chút việc quan trọng thôi, mà tối nay tôi cũng không ở ký túc xá đâu." Yến Tuệ Tây nói vọng lại từ trong phòng tắm, điều phiền phức của Siren đó là phải thường xuyên ngâm nước, nếu không chỉ cần qua nửa ngày là đã thấy bứt rứt khó chịu.
Văn Tinh cũng không gặng hỏi, anh chỉ tiện miệng hỏi mà thôi, nhưng nghe đến tối nay Yến Tuệ Tây không về ký túc xá thì mới sửng sốt:"Ông định đi đâu?" bình thường đừng nói là đi qua đêm, đến cả ngủ thì Yến Tuệ Tây cũng luôn ngủ trước mười giờ tối, vô cùng có kỷ luật.
"Đến phòng 198. Mà này, ông còn giữ bộ trò chơi tâm linh kia không?"
"Trò chơi? Là trò triệu hồi linh tinh đó hả. Tôi vẫn giữ, dưới ngăn bàn học ấy. Hiếm khi thấy ông hứng thú với mấy thứ đó mà nhỉ?" Văn Tinh nói, anh chồm người dậy với lấy cho Yến Tuệ Tây một cái túi đen.
"Đây."
Bên trong là một cái hộp lớn chừng 30cm làm bằng bìa cứng, ngay phần nắp có một vòng tròn vẽ bằng mực xanh đậm, nó giống hệt với vết trong phòng tắm của Ngụy Thoa.
Xem ra đúng là nó rồi.
Yến Tuệ Tây như vô ý hỏi:"Ông lấy được nó ở đâu vậy? Tôi không nghĩ là mấy cửa hàng xung quanh trường bán được thứ này đâu chứ?"
Văn Tinh tiếp tục chơi game say sưa, anh nghĩ ngợi một lúc như đang nhớ lại:"Hửm? Cái này à....tôi lấy ở đâu ấy nhỉ? Một cửa hàng là lạ ở cuối ngã tư Trọng Khánh ấy, chỗ đấy dơ khiếp, tối nữa, nếu không phải bọn kia rủ thì tôi cũng chẳng đi." anh nhún vai.
Yến Tuệ Tây không tỏ vẻ gì với những lời chê bai của Văn Tinh, cậu chắc chắn phải ghé qua đó thử, bởi dường như bộ trò chơi này cũng là nguồn cơn của mọi chuyện.
Tại sao một trò chơi tâm linh thực thụ như vậy lại xuất hiện tràn lan trong trường học? Liệu có phải ai cũng có thể thực hiện thành công nó? Chủ cửa hàng đó đã tạo ra trò chơi này hay sao? Suy cho cùng nó vẫn có rất nhiều bí mật chưa được lý giải.
Yến Tuệ Tây tạm thời bỏ qua những điều đó, cậu cần ngủ một giấc, bởi đoán chừng đêm nay sẽ không phải là một đêm an lành.
Văn Tinh cũng rất săn sóc mà đeo tai nghe vào.
Yến Tuệ Tây một lần nữa tỉnh dậy là khi trời đã tối, cậu cũng không rõ hiện tại là khi nào, thế nhưng Văn Tinh ở giường bên kia đã ngủ rồi. Xem ra cũng không còn sớm nữa.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cố gắng không làm anh thức giấc, sau đó cầm lấy chiếc túi đen ở đầu giường rồi ra khỏi ký túc xá.
Ngoài hành lang quả nhiên tối đen như phủ mực, ngôi trường này tuy rằng dư thừa tiền của nhưng vẫn chẳng thể bật lấy một chiếc đèn nào vào lúc đêm muộn, khiến cho ký túc xá giống như một tòa nhà bỏ hoang.
Yến Tuệ Tây nghe loáng thoáng có tiếng bước chân và tiếng chìa khóa va vào nhau lạch cạch, cậu đoán đó là tiếng của dì quản lý đi kiểm tra phòng, vậy hiện tại hẳn là tầm mười một giờ, vừa kịp để thực hiện mấy trò triệu hồi ma quỷ.
Cậu cẩn thận tránh né tiếng bước chân, nếu bị phát hiện là xong đời. Yến Tuệ Tây chọn một lối cầu thang khác ít người để ý hơn, cẩn thận mò mẫm đi xuống tầng của phòng 198. May mắn là cho đến khi đến được cửa phòng thì mọi chuyện vẫn ổn thỏa, mặc dù mấy lần Yến Tuệ Tây phải quay đầu lại vì có cảm giác ai đó đang nhìn ngó phía sau, nhưng cậu vẫn không phát hiện được gì.
Yến Tuệ Tây chưa bao giờ cho đó là một sự ảo giác, vì sự cảm nhận của Siren không thể sai.
Nhưng nó đã lẩn đi quá nhanh trong bóng tối của hành lang.
Yến Tuệ Tây gõ cửa phòng, chỉ vài giây sau đã có người ra, ánh sáng vàng nhạt trong phòng đột ngột xuất hiện làm cho Yến Tuệ Tây khó chịu nheo mắt lại.
Một bàn tay lớn hơi che lại đôi mắt cậu, tạo nên một khoảng bóng để đôi mắt của Yến Tuệ Tây kịp thích ứng.
"Cảm ơn anh." Yến Tuệ Tây nói, cậu biết đó là Bùi Hạc Chuẩn, bởi mùi hương và nhiệt độ cơ thể cao hơn người bình thường của hắn rất dễ phân biệt.
Bùi Hạc Chuẩn không đáp, nhưng hành động lại rất dịu dàng, hắn chờ Yến Tuệ Tây có thể hoàn toàn mở mắt thì mới lấy tay ra, sau đó để cậu ngồi trên giường của bản thân.
Ở đằng sau hai người họ là vẻ mặt đã tập mãi thành quen của Việt Bách Quân và những cái lườm liếc của Vu Nhiên.
Yến Tuệ Tây đặt chiếc hộp ở trong túi lên bàn ở giữa phòng, cậu từ từ mở nắp, bên trong còn được phủ một tấm vải lụa màu xanh rêu.
Cũng không tầm thường.
Những thứ bên trong cũng chẳng có gì, một cái hũ bằng giấy chứa một chất lỏng đục và đặc như lòng trắng mắt người chết, Yến Tuệ Tây lắc nhẹ vài cái, cậu đoán nó là sáp nến lỏng. Ngoài ra còn vài món lặt vặt, một cái đĩa giấy nhỏ chừng nắm tay, một con dao nhỏ xíu có phần tay cầm tinh xảo, và một hộp diêm.
Yến Tuệ Tây lấy tờ giấy nhỏ đặt trong góc ra, là một bản hướng dẫn viết tay:
[Móng tay và tóc, trộn nó với sáp nến, một mùi hương sẽ mời gọi những con quỷ "lạc đàn".
Nhớ lấy, không hỏi tên, không tọc mạch, đốt hết những thứ còn lại sau khi nghi lễ kết thúc-khi mà ngọn nến đã cháy hết.
"Móng tay là mồi, tóc là dây trói. Ngọn lửa sẽ soi đường cho ngài đến bên tôi và chuyện trò như những người tri kỉ."
Từ chủ tiệm, số 216 đường Trọng Khánh.]
Đốt hết mọi thứ sau khi sử dụng? Vậy ra đó là lý do họ không tìm được gì trong phòng tắm.
Còn Yến Tuệ Tây thì chú ý đến địa chỉ được ghi trong tờ giấy, cậu âm thầm ghi nhớ.
Nhưng hiện tại Yến Tuệ Tây có một phiền não, việc triệu hồi này do cậu đề xuất, nên tất nhiên việc lấy móng tay và tóc, hoặc là máu đáng lẽ phải là Yến Tuệ Tây ra, nhưng...cậu không phải con người, móng tay của Siren còn cứng cáp hơn cả kim loại, tóc và máu của Siren có tác dụng trừ tà, vậy nên dùng chúng để triệu hồi quỷ thật sự quá không khả thi.
Nhưng may thay hai người Việt Bách Quân và Bùi Hạc Chuẩn cũng không có ý định để cậu gánh trách nhiệm đó, có lẽ họ cho đó là sự khác biệt giữa người chơi và NPC.
Bây giờ đã là gần mười hai giờ, thời điểm thích hợp để làm vài thứ tâm linh.
Sau khi thả móng tay và tóc vào trong trong sáp nến lỏng, Yến Tuệ Tây giơ tay tạm dừng:"Chúng ta còn thiếu một thứ, là máu ở mu bàn tay. Tuy trong hướng dẫn không đề cập, nhưng trò chơi tâm linh bình thường sẽ khó để thành công nếu không có máu làm môi giới." có lẽ đó là một điều may mắn khi hầu hết những người bình thường đều không nghĩ đến việc cho thêm máu, vậy nên họ không thể triệu hồi thành công.
Nếu ai cũng liên hệ được với ma quỷ thì chẳng phải rất đáng sợ hay sao? Và có lẽ đó cũng là lý do trong tờ hướng dẫn không có nó.
Bùi Hạc Chuẩn cầm lấy con dao nhỏ xíu trong hộp, hắn rạch một đường dứt khoát vào mu bàn tay mình, trong lúc đó đến cả lông mày cũng không nhăn một cái.
Máu bắt đầu chảy ra, không mãnh liệt hay ồ ạt mà nhỏ từng giọt xuống hũ sáp, biến nó thành màu đỏ sẫm khác với màu sắc bình thường.
Đến lúc Bùi Hạc Chuẩn cầm máu xong, và Việt Bách Quân đã xả hết chỗ đồ vật trong hộp xuống bồn cầu thì hũ nến đã khô lại, sau khi tách ra lớp giấy thì còn lại là một cây nến đỏ au, hơi đục.
Yến Tuệ Tây đặt nó xuống sàn, tắt hết bóng đèn, căn phòng ký túc xá bỗng ngập ngụa trong bóng tối dày đặc. Cậu cầm lấy que diêm, bật lên một ngọn lửa vàng rực và châm vào bấc.
Ánh sáng màu mỡ gà lay động không yên trong một căn phòng kín gió, chiếu lên tường những mảng màu và bốn cái bóng người được phóng đại bất thường. Yến Tuệ Tây khẽ đọc lên câu cầu nguyện trong tờ giấy, đã vài phút trôi qua nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có sự nhảy múa liên tục của nguồn sáng duy nhất trong căn phòng.
Vu Nhiên dường như đã mất hết sự kiên nhẫn, cậu ta đang muốn chửi đổng lên hoặc chí ít là chất vấn Yến Tuệ Tây về trò chơi ngu ngốc này thì lại bị Việt Bách Quân giơ tay ra hiệu im lặng.
Trên tường đã có năm cái bóng từ lúc nào, nó cũng to xấp xỉ những cái khác, có chăng thì cũng chỉ nhỏ hơn chút ít nên dễ dàng lẩn vào.
Vu Nhiên lập tức sững người, mắt trợn lên, miệng mấp máy không nói nên lời. Cái bóng hơi lay động, dường như nó đã biết mình bị phát hiện.
.....
Nhâm Toa lang thang quanh trường, bởi lẽ cậu ta đã chết oan chết uổng ở đây, không bao giờ có thể đầu thai thanh thản.
Nhưng Nhâm Toa chưa bao giờ để bản thân lưu lạc và thảm hại như những linh hồn khác, cậu ta mang lấy khát khao trả thù tất thảy, luôn giành giật từng khắc để tôi luyện bản thân. Vốn Nhâm Toa cũng chẳng có ý thức, không phải con quỷ nào chết oan cũng trở nên khôn ngoan, cậu ta cũng chỉ là một trong vô số những linh hồn lưu lạc si ngốc mà thôi.
Nhưng chính những thứ Nhâm Toa ghét cay ghét đắng đã cứu lấy cậu ta.
Những người già trong thôn từng nói như thế này, những con sên sống trên hoa tú cầu là vật cực âm, chúng lôi kéo và nhưỡng lấy những mối thù hằn của người đã khuất, cho đến khi họ trả được chúng cho kẻ ở dương gian.
Nhâm Toa cũng vậy, cậu ta có năng lực điều khiển những thứ cậu ta căm thù nhất, và Nhâm Toa thề trước chúng là sẽ trả thù những kẻ đã giết cậu.
Việc thêm Ngụy Thoa vào phe mình chỉ là một bước ngoài kế hoạch thôi, nếu cô ta chủ động đòi hỏi thì tại sao cậu ta lại không tiếp thu?
Đột nhiên, Nhâm Toa cảm nhận được một nguồn sức lực ngiữ hững cánh tay kéo lấy cậu ta về một nơi nào đó, giống hệt với tối hôm qua, khi Ngụy Thoa triệu hồi cậu.
Lại một kẻ ngu ngốc nữa ư?
Nhâm Toa đoán chắc đó là Yến Tuệ Tây và đám phiền phức của tên đó, chúng nó hành động kỳ lạ vô cùng, và chúng có một thứ sức mạnh đáng gờm có thể sẽ là sự đe dọa đến cậu ta trong tương lai. Nhưng chẳng sao, Nhâm Toa đã lường trước được, chúng nó sao có thể ngờ một trong những người đồng đội của chúng đã bị thao túng? Tuy suýt chút nữa để lộ sơ hở vì chưa thuần thục, nhưng Nhâm Toa chắc mẩm mình có thể qua mặt chúng.
Và giờ chúng muốn triệu hồi cậu ta? Nào có dễ dàng như vậy!
Nhâm Toa phất tay, Ngụy Thoa xuất hiện, nàng đã biến thành một con quỷ nhếch nhác và đáng ghê sợ, tuy giữ được lý trí nhưng hành động lại bị Nhâm Toa thao túng. Nhưng nàng vẫn hồn nhiên như không, còn vui sướng vì đã giúp được cậu ta.
"Đi đi." Nhâm Toa phất tay, giọng nói lạnh nhạt như chính cơ thể cậu ta bây giờ.
Ngụy Thoa gật đầu, không chút để ý thái độ đã khác xưa của người nàng thích, thuận theo sự lôi kéo thay Nhâm Toa và dần mất hút.
Nàng thật ngu ngốc hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.