Chương 5: Hi sinh
Tam Nhật Thành Tinh
21/05/2021
Lý Anh hưng phấn không thể tự điều khiển, đưa một tay ra sau lưng nhéo một cái, tay kia che ngực, lạnh lùng híp mắt nhìn Vệ Hùng một thân đỏ chót chướng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đau lòng!"
Vệ Hùng bị thanh âm hạ thấp của hoàng đế kéo lại, im lặng gục đầu xuống, chờ người kia chất vấn.
Lý Anh nhìn Vệ Hùng vì một câu của y mà cả người ỉu xìu, đỏ cả vành mắt. Cái cảm giác dựa vào sức mạnh và quyền thế nắm giữ lòng người này, so với việc nghe tin chiến thắng từ biên quan, hay Vệ Hùng vì y mà đánh hạ tòa thành tiếp theo còn khiến y nhiệt huyết sôi trào hơn.
Nhớ đến người dưới chân kiếp trước vì y đại khai sát giới, nhớ đến hắn trong quan tài ôm lấy thi thể đã bắt đầu hư thối của y mà dịu dàng dỗ dành, trong mắt Lý Anh tơ máu quấn quanh, y đưa tay câu lấy cằm Vệ Hùng lần nữa, cúi xuống gần hắn ép hỏi: "Biết trẫm vì cái gì mà đau lòng không?"
Vệ Hùng áy náy hận không thể cắn lưỡi tự sát. Hắn đương nhiên là biết. Hắn đoạt nữ nhân của người thương, thế nhưng trông thấy người yêu mà mình không thể có được lại để ý đến nữ nhân kia, hắn chỉ hận không thể bóp chết nàng ta!
Vệ Hùng nhấc cằm theo ngón tay Lý Anh, si mê nhìn vị thần của hắn. Hôn lễ kết thúc, hắn liền phải đến biên cương, lần này có thể là lần duy nhất trong đời này kiếp này hắn được gần người thương nhất.
Lý Anh cảm thấy mình sắp bị ánh mắt Vệ Hùng xuyên thủng, nhưng lại không cam tâm chịu thua như vậy, đành phải giả vờ phẫn nộ quát lớn: "Ngươi cởi bộ quần áo này ra cho trẫm!"
Vừa nói vừa nhân cơ hội chạm lên mặt Vệ Hùng, trầm giọng: "Ngươi đang cười nhạo trẫm đúng không? Ngươi mặc một thân hỉ phục đỏ chót chạy tới hoàng cung là để tức chết trẫm đúng không!?"
Nói rồi thô bạo giật vạt áo Vệ Hùng, trên thực tế y cũng không không thích hắn mặc hỉ phục này uốn éo trước mặt y.
Thấy hoàng đế nổi giận, Vệ Hùng vội vàng ngoan ngoãn cởi ngoại y màu đỏ, nhưng hỉ phục lại là nguyên một bộ, trung y cũng đỏ nốt...
Lại cởi nữa chắc phải ở trần luôn. Trước mặt hoàng đế, đến cả phi tần cũng là cởi hết rồi được bọc thảm đưa vào, sau đó tối lửa tắt đèn 'làm việc'. Vệ Hùng nắm vạt áo không động đậy, cởi tiếp chính là tội thất lễ. Hắn biết người kia tức giận vì cái gì, môi mấp máy, thấp giọng khuyên nhủ: "Nếu bệ hạ thật sự thích nữ nhi của thừa tướng, thần... sẽ trói nàng mang đến để bệ hạ thị tẩm."
Lý Anh bị câu nói này kích thích run một cái, vô cùng kinh ngạc nhìn Vệ Hùng. Y biết Vệ Hùng mến mộ y, Vệ Hùng rõ ràng y bị hại mà giết sạch những kẻ hãm hại y. Nhưng Lý Anh chỉ xem lòng trung thành mù quáng này là do Vệ Hùng không muốn trở thành tặc tử soán vị, một lòng tận tâm vì hoàng thất.
Nhưng vào giờ phút này xem ra y đã hiểu lầm rồi. Vệ Hùng mù quáng trung thành đến vậy không phải vì nước... mà là vì y.
Là một nam nhân, đến cả thê tử đều có thể chắp tay tặng người, là hi sinh nhiều đến mức nào?
Lý Anh giống như từ trong trời băng đất tuyết được người vớt ra, lại rơi vào trong chảo dầu. Người này, người trước mặt y này, bất kể là nam hay nữ, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều phải là người của y!
Vệ Hùng lại nghĩ khác. Hắn vội vã chạy đến, còn chưa kịp cùng nữ tử kia bái đường, đương nhiên không tính là thê tử của hắn. Nếu hoàng đế thật sự thích, cả thiên hạ này đều là của người, mà nữ nhân trong thiên hạ này đương nhiên cũng là của người.
Nhưng người trên thế giới này luôn luôn không vừa lòng hiện tại. Giống như khi vượt qua ranh giới cuối cùng, lại muốn thử một lần xem còn cực hạn nào nữa hay không.
Lý Anh thấy mình có lẽ điên rồi, nếu không vì sao y lại điên cuồng muốn biết giới hạn của Vệ Hùng ở đâu, nghĩ tới tim cũng đau đớn.
Hắn đến cùng có thể vì y làm được cái gì, mà y đến cùng trong tim hắn là vị trí gì.
Lý Anh từ trước đến nay luôn phóng túng, nên y nghĩ gì liền làm nấy. Y là cửu ngũ chí tôn, chết cũng đã chết qua, còn cái gì mà không dám?
"Trẫm mới không cần người ngươi nhường..." Lý Anh để mặc ngón tay mình trơn mớn trên mặt Vệ Hùng, "Ngươi công cao chấn chủ, trên triều trẫm tranh không lại ngươi..."
Tim Vệ Hùng trầm xuống. Chuyện cả đời hắn thống khổ nhất chính là công cao chấn chủ bị hoàng đế kiêng kị. Thế nhưng nếu không liều mạng trên sa trường, làm sao có thể gửi thư chiến thắng về, làm sao có thể nghiêm túc viết tên của mình lên thư, làm sao... để người hắn thương nghĩ đến hắn, xót cho hắn, dù chỉ là một chút.
Biên quan xa hoàng thành ngàn dặm, hắn cũng chỉ còn cách này, mạo hiểm tính mạng của mình chỉ để gặp người thương chốc lát, cho nên cái công cao chấn chủ này hắn thật không thể làm gì.
Những lời người kia vừa nói ra quả thực khiến hắn đau lòng muốn chết. Lần này đi biên quan, nếu đánh cũng không thể đánh, tin chiến thắng cũng không thể đưa, chẳng lẽ hắn phải... sống trong nỗi nhớ cho đến hết đời hay sao?
Mắt thấy Vệ Hùng như mãnh thú bị dồn đến đường cùng, nghẹn ngào quỳ gối bên chân hắn, Lý Anh vẫn không có ý định buông tha. Y càng muốn thăm dò ra kết quả.
"Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này là của ai?"
"Đương nhiên là của bệ hạ!" Vệ Hùng gần như gào lên trả lời, âm cuối còn mang theo nức nở.
"Trẫm lại hỏi ngươi, thiên hạ này là của trẫm, vậy người trong thiên hạ cũng là của trẫm đúng không?"
"Đúng!" Vệ Hùng dập đầu, âm thanh 'bang bang' vang dội.
"Thế nếu trẫm không muốn nữ nhân của ngươi, mà muốn ngươi lưu lại thị tẩm thì sao?"
Vệ Hùng quỳ rạp trên đất, toàn thân run rẩy, thật lâu không ngẩng đầu cũng không đáp lại.
Lý Anh đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, đứng lên.
Y biết rõ đây là phương thức vũ nhục người nhất, biết rõ Vệ Hùng thiết huyết tướng quân thân là nam nhi, yêu y là một chuyện, bị người yêu làm nhục như thế lại là chuyện khác. Y đều biết, nhưng lại không thể khống chế mình, tính cách của y chính là vậy, trước nay là vậy, sau này cũng là vậy!
Ngay khi Lý Anh hung ác trừng mắt nhìn thân thể thon dài của Vệ Hùng, suy tính nên sai người chế tạo một cái lồng lớn nhốt người này lại, Vệ Hùng rốt cuộc ngẩng đầu lên, nước mắt ngắn dài bò đến bên chân Lý Anh, tay run run cởi quần* của y.
*Thật sự là 'quần' aka 'khố' luôn á, không phải là 'quần áo' đâu._.
Vệ Hùng là quá kích động, nên nhất thời không theo kịp, toàn bộ thân thể đều run rẩy. Hắn gần như nghĩ mình nghe lầm, thần của hắn vậy mà hỏi hắn có nguyện ý thị tẩm hay không.
Hắn sao có thể không nguyện ý được chứ!
Đừng nói là thị tẩm, chỉ cần có thể thân cận người đó thêm một chút, dù muốn hắn bò một đường từ biên quan trở về, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Lý Anh trầm mặc đứng đấy, thực tế là quá kinh ngạc nên có chút choáng váng. Y mở miệng nhục nhã như thế, tướng quân của y, lại nguyện ý vì y làm đến mức đó...
Máu thịt quanh thân đều được nhen lửa, núi gầm biển thét bốc lên trong lòng, sung sướng giống như sóng thần trong chớp mắt đánh tới trái tim y, đau đớn mà ngọt ngào.
Lý Anh đưa tay bóp cằm Vệ Hùng, mỗi câu mỗi chữ thoát ra từ kẽ răng, hung ác quyết liệt: "Ngươi nghe kỹ cho trẫm! Không cho ngươi thành thân với nhi nữ thừa tướng, không cho phép! Không cho thành thân! Động phòng cũng không cho! Từ nay về sau, bất kể là cô nương nhà ai, nhìn cũng không cho phép!"
Ngay sau đó trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Vệ Hùng, cúi đầu xuống, hôn lên Trấn Bắc tướng quân của y.
Vệ Hùng bị thanh âm hạ thấp của hoàng đế kéo lại, im lặng gục đầu xuống, chờ người kia chất vấn.
Lý Anh nhìn Vệ Hùng vì một câu của y mà cả người ỉu xìu, đỏ cả vành mắt. Cái cảm giác dựa vào sức mạnh và quyền thế nắm giữ lòng người này, so với việc nghe tin chiến thắng từ biên quan, hay Vệ Hùng vì y mà đánh hạ tòa thành tiếp theo còn khiến y nhiệt huyết sôi trào hơn.
Nhớ đến người dưới chân kiếp trước vì y đại khai sát giới, nhớ đến hắn trong quan tài ôm lấy thi thể đã bắt đầu hư thối của y mà dịu dàng dỗ dành, trong mắt Lý Anh tơ máu quấn quanh, y đưa tay câu lấy cằm Vệ Hùng lần nữa, cúi xuống gần hắn ép hỏi: "Biết trẫm vì cái gì mà đau lòng không?"
Vệ Hùng áy náy hận không thể cắn lưỡi tự sát. Hắn đương nhiên là biết. Hắn đoạt nữ nhân của người thương, thế nhưng trông thấy người yêu mà mình không thể có được lại để ý đến nữ nhân kia, hắn chỉ hận không thể bóp chết nàng ta!
Vệ Hùng nhấc cằm theo ngón tay Lý Anh, si mê nhìn vị thần của hắn. Hôn lễ kết thúc, hắn liền phải đến biên cương, lần này có thể là lần duy nhất trong đời này kiếp này hắn được gần người thương nhất.
Lý Anh cảm thấy mình sắp bị ánh mắt Vệ Hùng xuyên thủng, nhưng lại không cam tâm chịu thua như vậy, đành phải giả vờ phẫn nộ quát lớn: "Ngươi cởi bộ quần áo này ra cho trẫm!"
Vừa nói vừa nhân cơ hội chạm lên mặt Vệ Hùng, trầm giọng: "Ngươi đang cười nhạo trẫm đúng không? Ngươi mặc một thân hỉ phục đỏ chót chạy tới hoàng cung là để tức chết trẫm đúng không!?"
Nói rồi thô bạo giật vạt áo Vệ Hùng, trên thực tế y cũng không không thích hắn mặc hỉ phục này uốn éo trước mặt y.
Thấy hoàng đế nổi giận, Vệ Hùng vội vàng ngoan ngoãn cởi ngoại y màu đỏ, nhưng hỉ phục lại là nguyên một bộ, trung y cũng đỏ nốt...
Lại cởi nữa chắc phải ở trần luôn. Trước mặt hoàng đế, đến cả phi tần cũng là cởi hết rồi được bọc thảm đưa vào, sau đó tối lửa tắt đèn 'làm việc'. Vệ Hùng nắm vạt áo không động đậy, cởi tiếp chính là tội thất lễ. Hắn biết người kia tức giận vì cái gì, môi mấp máy, thấp giọng khuyên nhủ: "Nếu bệ hạ thật sự thích nữ nhi của thừa tướng, thần... sẽ trói nàng mang đến để bệ hạ thị tẩm."
Lý Anh bị câu nói này kích thích run một cái, vô cùng kinh ngạc nhìn Vệ Hùng. Y biết Vệ Hùng mến mộ y, Vệ Hùng rõ ràng y bị hại mà giết sạch những kẻ hãm hại y. Nhưng Lý Anh chỉ xem lòng trung thành mù quáng này là do Vệ Hùng không muốn trở thành tặc tử soán vị, một lòng tận tâm vì hoàng thất.
Nhưng vào giờ phút này xem ra y đã hiểu lầm rồi. Vệ Hùng mù quáng trung thành đến vậy không phải vì nước... mà là vì y.
Là một nam nhân, đến cả thê tử đều có thể chắp tay tặng người, là hi sinh nhiều đến mức nào?
Lý Anh giống như từ trong trời băng đất tuyết được người vớt ra, lại rơi vào trong chảo dầu. Người này, người trước mặt y này, bất kể là nam hay nữ, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều phải là người của y!
Vệ Hùng lại nghĩ khác. Hắn vội vã chạy đến, còn chưa kịp cùng nữ tử kia bái đường, đương nhiên không tính là thê tử của hắn. Nếu hoàng đế thật sự thích, cả thiên hạ này đều là của người, mà nữ nhân trong thiên hạ này đương nhiên cũng là của người.
Nhưng người trên thế giới này luôn luôn không vừa lòng hiện tại. Giống như khi vượt qua ranh giới cuối cùng, lại muốn thử một lần xem còn cực hạn nào nữa hay không.
Lý Anh thấy mình có lẽ điên rồi, nếu không vì sao y lại điên cuồng muốn biết giới hạn của Vệ Hùng ở đâu, nghĩ tới tim cũng đau đớn.
Hắn đến cùng có thể vì y làm được cái gì, mà y đến cùng trong tim hắn là vị trí gì.
Lý Anh từ trước đến nay luôn phóng túng, nên y nghĩ gì liền làm nấy. Y là cửu ngũ chí tôn, chết cũng đã chết qua, còn cái gì mà không dám?
"Trẫm mới không cần người ngươi nhường..." Lý Anh để mặc ngón tay mình trơn mớn trên mặt Vệ Hùng, "Ngươi công cao chấn chủ, trên triều trẫm tranh không lại ngươi..."
Tim Vệ Hùng trầm xuống. Chuyện cả đời hắn thống khổ nhất chính là công cao chấn chủ bị hoàng đế kiêng kị. Thế nhưng nếu không liều mạng trên sa trường, làm sao có thể gửi thư chiến thắng về, làm sao có thể nghiêm túc viết tên của mình lên thư, làm sao... để người hắn thương nghĩ đến hắn, xót cho hắn, dù chỉ là một chút.
Biên quan xa hoàng thành ngàn dặm, hắn cũng chỉ còn cách này, mạo hiểm tính mạng của mình chỉ để gặp người thương chốc lát, cho nên cái công cao chấn chủ này hắn thật không thể làm gì.
Những lời người kia vừa nói ra quả thực khiến hắn đau lòng muốn chết. Lần này đi biên quan, nếu đánh cũng không thể đánh, tin chiến thắng cũng không thể đưa, chẳng lẽ hắn phải... sống trong nỗi nhớ cho đến hết đời hay sao?
Mắt thấy Vệ Hùng như mãnh thú bị dồn đến đường cùng, nghẹn ngào quỳ gối bên chân hắn, Lý Anh vẫn không có ý định buông tha. Y càng muốn thăm dò ra kết quả.
"Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này là của ai?"
"Đương nhiên là của bệ hạ!" Vệ Hùng gần như gào lên trả lời, âm cuối còn mang theo nức nở.
"Trẫm lại hỏi ngươi, thiên hạ này là của trẫm, vậy người trong thiên hạ cũng là của trẫm đúng không?"
"Đúng!" Vệ Hùng dập đầu, âm thanh 'bang bang' vang dội.
"Thế nếu trẫm không muốn nữ nhân của ngươi, mà muốn ngươi lưu lại thị tẩm thì sao?"
Vệ Hùng quỳ rạp trên đất, toàn thân run rẩy, thật lâu không ngẩng đầu cũng không đáp lại.
Lý Anh đợi nửa ngày cũng không được đáp lại, đứng lên.
Y biết rõ đây là phương thức vũ nhục người nhất, biết rõ Vệ Hùng thiết huyết tướng quân thân là nam nhi, yêu y là một chuyện, bị người yêu làm nhục như thế lại là chuyện khác. Y đều biết, nhưng lại không thể khống chế mình, tính cách của y chính là vậy, trước nay là vậy, sau này cũng là vậy!
Ngay khi Lý Anh hung ác trừng mắt nhìn thân thể thon dài của Vệ Hùng, suy tính nên sai người chế tạo một cái lồng lớn nhốt người này lại, Vệ Hùng rốt cuộc ngẩng đầu lên, nước mắt ngắn dài bò đến bên chân Lý Anh, tay run run cởi quần* của y.
*Thật sự là 'quần' aka 'khố' luôn á, không phải là 'quần áo' đâu._.
Vệ Hùng là quá kích động, nên nhất thời không theo kịp, toàn bộ thân thể đều run rẩy. Hắn gần như nghĩ mình nghe lầm, thần của hắn vậy mà hỏi hắn có nguyện ý thị tẩm hay không.
Hắn sao có thể không nguyện ý được chứ!
Đừng nói là thị tẩm, chỉ cần có thể thân cận người đó thêm một chút, dù muốn hắn bò một đường từ biên quan trở về, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Lý Anh trầm mặc đứng đấy, thực tế là quá kinh ngạc nên có chút choáng váng. Y mở miệng nhục nhã như thế, tướng quân của y, lại nguyện ý vì y làm đến mức đó...
Máu thịt quanh thân đều được nhen lửa, núi gầm biển thét bốc lên trong lòng, sung sướng giống như sóng thần trong chớp mắt đánh tới trái tim y, đau đớn mà ngọt ngào.
Lý Anh đưa tay bóp cằm Vệ Hùng, mỗi câu mỗi chữ thoát ra từ kẽ răng, hung ác quyết liệt: "Ngươi nghe kỹ cho trẫm! Không cho ngươi thành thân với nhi nữ thừa tướng, không cho phép! Không cho thành thân! Động phòng cũng không cho! Từ nay về sau, bất kể là cô nương nhà ai, nhìn cũng không cho phép!"
Ngay sau đó trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Vệ Hùng, cúi đầu xuống, hôn lên Trấn Bắc tướng quân của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.