Chương 5:
Nhật Hạ
23/10/2021
(5).
Không biết Cố Lăng Thần dùng cách gì, mà sau khi bữa tiệc kết thúc, không thấy bà dì cô đến đòi tiền nữa.
"Mặc Mặc! Con xem chiếc lắc tay này đẹp không?"
Cố phu nhân mở chiếc hộp bọc nhung bên ngoài ra, bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc vô cùng đẹp. Thoạt nhìn các hoạ tiết trên chiếc lắc vô cùng đơn giản, nhưng thật ra là chạm khắc rất tinh xảo, cầm lên rất nhẹ, phải nói khi đeo vào vô cùng tinh tế trang nhã.
"Cố phu nhân! Món quà quý giá như vậy, con thật sự không nhận được. Người hãy giữ lại cho riêng mình đi ạ!"
Cố phu nhân mỉm cười hiền hậu. Mặc dù biết Quan Tư Mặc xuất thân nghèo khó, không hiểu sao bà lại yêu thương cô như vậy, giống như ở cô có thứ gì mà người bình thường không có được.
"Con ngại gì chứ?! Chiếc lắc tay này là ta làm riêng cho con, chỉ có con dâu của Cố gia mới xứng đáng để đeo nó. Hơn nữa, sau này đừng gọi ta là Cố phu nhân nữa, gọi là mẹ đi!"
Sống mũi Quan Tư Mặc khẽ cay cay. Cô từ nhỏ đã mất mẹ, sống trong sự cay nghiệt của cha và họ hàng, cô thèm khát tình mẹ biết bao nhiêu, nhưng thứ cô nhận được chỉ là sự đánh đập, chửi rủa, là sự mắng nhiếc không thương tiếc.
"Khóc gì chứ? Ngoan! Gọi mẹ đi!"
Cố phu nhân lau nước mắt trên khoé mi cô, ân cần an ủi.
"Mẹ...!"
Quan Tư Mặc lần đầu đầu được gọi tiếng "mẹ". Thì ra có mẹ chính là như vậy, là sự ấm áp, dạt dào mà trước nay cô chưa từng được có.
"Ngoan! Thần, con đưa vợ con lên phòng nghỉ ngơi đi, con bé mệt rồi!"
Cố Lăng Thần liền đứng lên, dịu dàng ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô. Ngay lập tức mùi thảo mộc dìu dịu lại bay vào mũi, khiến cô không khỏi đê mê.
Chính cô cũng không hiểu tại sao hôm nay hắn lại dịu dàng đến thế.
"Đại tẩu! Hẹn gặp lại!" -Cố Lăng Phong vẫy vẫy tay chào. Cố Lăng Thần ngoảnh lại lườm nguýt hắn khiến hắn càng cười toe toét hơn. Thằng mất dạy!
Nhận ra cô buồn ngủ díp mắt đi không nổi nữa, hắn liền bế cô lên.
"Cố Lăng Thần?! Tôi đi ngủ được không?"
Cô mệt mỏi vô thức dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Hy vọng lúc tôi ngủ anh không cho tôi tập bay từ trên lầu xuống!"
Cố Lăng Thần đưa mắt nhìn cô, đôi mắt nhắm hờ để lộ hàng mi cong vút, khuôn mặt trắng trẻo nhìn thật muốn véo một cái. Thật ra cô cũng dễ thương đấy chứ. Nghĩ đến đây hắn không tự chủ liền cong mộ cười.
"Tôi chắc chắn sẽ cho cô tập bay!"
"Hả...Vậy tôi không ngủ nữa ~" -Cô nửa tỉnh nửa mơ nói, còn khẽ mỉm cười. Hôm nay phải dậy sớm làm cô mệt lắm rồi.
"Cô thức tôi sẽ cho cô tập bơi trong phòng tắm!"
"Vậy...tôi phải làm thế nào bây giờ?"
"Đi ngủ!"
"Ò...!"
Hắn ôm cô vào phòng. Cô đang mơ mơ bị hắn ném cái phịch xuống giường, khỏi nói nó thốn như thế nào, còn tưởng bị ai đẩy xuống vực rồi chứ!
"Anh không nhẹ tay một chút được à?" -Cô lồm cồm bò dậy trên giường hét vào mặt hắn.
Hắn thản nhiên ngồi xuống cạnh cô, hai tay đan vào nhau làm bật lên khí chất vương giả bất phàm mà không ai có được.
"Cố Lăng Thần! Anh giỏi thật nha, làm thế nào anh đuổi được bà dì tôi vậy?"
Quan Tư Mặc không tự chủ được ngồi dịch đến cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng hứng thú.
Hắn nhìn vẻ mặt có chút háo sắc của cô trong lòng có chút vui vui, liền giơ tay búng trán cô một cái.
"Đau quá! Anh uống nhầm thuốc à?"
Cô xoa xoa trán, ánh mắt oán trách nhìn hắn. Đôi mắt phượng của Cố Lăng Thần khẽ híp lại, môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.
"Cô là đang khen tôi sao?"
"À...thì...tuy là chúng ta không ưa nhau, nhưng mà anh có thể cho tôi biết anh làm cách nào đuổi được bà ta không?"
"Không!"
"Đồ keo kiệt! Chia sẻ một chút bí kíp cũng không được sao?"
"Không!"
Quan Tư Mặc liền bày ra vẻ mặt đáng thương kéo tay áo của hắn, còn lắc hắn đung đưa hết bên này sang bên khác.
"Cô càng lúc càng vô sỉ!"
"Anh cũng biếи ŧɦái chẳng kém!"
"Hửm! Vậy tên biếи ŧɦái này không kể chuyện nữa?!"
"Ấy đừng mà! Là tôi vô sỉ, Cố tổng đẹp trai!"
Ánh mắt hắn mang theo ý cười đậm đặc. Không ngờ Quan Tư Mặc cũng rất biết nịnh, còn nịnh rất đáng yêu.
"Cũng không to tát lắm. Tôi chỉ nói chuyện với bà ta vài câu, đưa cho bà ta chút tiền. Cô yên tâm từ nay bà ta sẽ không tới làm phiền cô nữa đâu."
"Wow! Anh kể chi tiết đi! Anh đã nói những gì, bà ta đã nói những gì?"
Mắt cô sáng rực lên nhìn hắn. Cố Lăng Thần dùng ánh mắt quan ngại nhìn cô nói:
"Biết vậy đủ rồi! Ngủ đi! Hóng ít thôi!"
"Ơ kìa!"
Cố Lăng Thần liền đứng dậy, nhanh chóng đi tới phòng tắm, hình như nhớ ra điều gì hắn liền quay lại nhìn cô.
"Lúc tôi tắm cấm cô được giấu đồ của tôi!"
Cô nhìn hắn cười khúc khích:
"Hôm nay anh không đuổi tôi nữa à?"
Cố Lăng Thần bỗng khựng lại. Một cảm giác như có dòng điện chạy qua người, hắn hoàn toàn không muốn đuổi Quan Tư Mặc ra ngoài chút nào.
"Người mặt dày vô sỉ như cô tôi có đuổi cô cũng không ra!"
Quan Tư Mặc nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
"Biết vậy là tốt!"
Hắn hừ lạnh một câu, sau đó đóng cửa phòng.
Không biết Cố Lăng Thần dùng cách gì, mà sau khi bữa tiệc kết thúc, không thấy bà dì cô đến đòi tiền nữa.
"Mặc Mặc! Con xem chiếc lắc tay này đẹp không?"
Cố phu nhân mở chiếc hộp bọc nhung bên ngoài ra, bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc vô cùng đẹp. Thoạt nhìn các hoạ tiết trên chiếc lắc vô cùng đơn giản, nhưng thật ra là chạm khắc rất tinh xảo, cầm lên rất nhẹ, phải nói khi đeo vào vô cùng tinh tế trang nhã.
"Cố phu nhân! Món quà quý giá như vậy, con thật sự không nhận được. Người hãy giữ lại cho riêng mình đi ạ!"
Cố phu nhân mỉm cười hiền hậu. Mặc dù biết Quan Tư Mặc xuất thân nghèo khó, không hiểu sao bà lại yêu thương cô như vậy, giống như ở cô có thứ gì mà người bình thường không có được.
"Con ngại gì chứ?! Chiếc lắc tay này là ta làm riêng cho con, chỉ có con dâu của Cố gia mới xứng đáng để đeo nó. Hơn nữa, sau này đừng gọi ta là Cố phu nhân nữa, gọi là mẹ đi!"
Sống mũi Quan Tư Mặc khẽ cay cay. Cô từ nhỏ đã mất mẹ, sống trong sự cay nghiệt của cha và họ hàng, cô thèm khát tình mẹ biết bao nhiêu, nhưng thứ cô nhận được chỉ là sự đánh đập, chửi rủa, là sự mắng nhiếc không thương tiếc.
"Khóc gì chứ? Ngoan! Gọi mẹ đi!"
Cố phu nhân lau nước mắt trên khoé mi cô, ân cần an ủi.
"Mẹ...!"
Quan Tư Mặc lần đầu đầu được gọi tiếng "mẹ". Thì ra có mẹ chính là như vậy, là sự ấm áp, dạt dào mà trước nay cô chưa từng được có.
"Ngoan! Thần, con đưa vợ con lên phòng nghỉ ngơi đi, con bé mệt rồi!"
Cố Lăng Thần liền đứng lên, dịu dàng ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô. Ngay lập tức mùi thảo mộc dìu dịu lại bay vào mũi, khiến cô không khỏi đê mê.
Chính cô cũng không hiểu tại sao hôm nay hắn lại dịu dàng đến thế.
"Đại tẩu! Hẹn gặp lại!" -Cố Lăng Phong vẫy vẫy tay chào. Cố Lăng Thần ngoảnh lại lườm nguýt hắn khiến hắn càng cười toe toét hơn. Thằng mất dạy!
Nhận ra cô buồn ngủ díp mắt đi không nổi nữa, hắn liền bế cô lên.
"Cố Lăng Thần?! Tôi đi ngủ được không?"
Cô mệt mỏi vô thức dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Hy vọng lúc tôi ngủ anh không cho tôi tập bay từ trên lầu xuống!"
Cố Lăng Thần đưa mắt nhìn cô, đôi mắt nhắm hờ để lộ hàng mi cong vút, khuôn mặt trắng trẻo nhìn thật muốn véo một cái. Thật ra cô cũng dễ thương đấy chứ. Nghĩ đến đây hắn không tự chủ liền cong mộ cười.
"Tôi chắc chắn sẽ cho cô tập bay!"
"Hả...Vậy tôi không ngủ nữa ~" -Cô nửa tỉnh nửa mơ nói, còn khẽ mỉm cười. Hôm nay phải dậy sớm làm cô mệt lắm rồi.
"Cô thức tôi sẽ cho cô tập bơi trong phòng tắm!"
"Vậy...tôi phải làm thế nào bây giờ?"
"Đi ngủ!"
"Ò...!"
Hắn ôm cô vào phòng. Cô đang mơ mơ bị hắn ném cái phịch xuống giường, khỏi nói nó thốn như thế nào, còn tưởng bị ai đẩy xuống vực rồi chứ!
"Anh không nhẹ tay một chút được à?" -Cô lồm cồm bò dậy trên giường hét vào mặt hắn.
Hắn thản nhiên ngồi xuống cạnh cô, hai tay đan vào nhau làm bật lên khí chất vương giả bất phàm mà không ai có được.
"Cố Lăng Thần! Anh giỏi thật nha, làm thế nào anh đuổi được bà dì tôi vậy?"
Quan Tư Mặc không tự chủ được ngồi dịch đến cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng hứng thú.
Hắn nhìn vẻ mặt có chút háo sắc của cô trong lòng có chút vui vui, liền giơ tay búng trán cô một cái.
"Đau quá! Anh uống nhầm thuốc à?"
Cô xoa xoa trán, ánh mắt oán trách nhìn hắn. Đôi mắt phượng của Cố Lăng Thần khẽ híp lại, môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.
"Cô là đang khen tôi sao?"
"À...thì...tuy là chúng ta không ưa nhau, nhưng mà anh có thể cho tôi biết anh làm cách nào đuổi được bà ta không?"
"Không!"
"Đồ keo kiệt! Chia sẻ một chút bí kíp cũng không được sao?"
"Không!"
Quan Tư Mặc liền bày ra vẻ mặt đáng thương kéo tay áo của hắn, còn lắc hắn đung đưa hết bên này sang bên khác.
"Cô càng lúc càng vô sỉ!"
"Anh cũng biếи ŧɦái chẳng kém!"
"Hửm! Vậy tên biếи ŧɦái này không kể chuyện nữa?!"
"Ấy đừng mà! Là tôi vô sỉ, Cố tổng đẹp trai!"
Ánh mắt hắn mang theo ý cười đậm đặc. Không ngờ Quan Tư Mặc cũng rất biết nịnh, còn nịnh rất đáng yêu.
"Cũng không to tát lắm. Tôi chỉ nói chuyện với bà ta vài câu, đưa cho bà ta chút tiền. Cô yên tâm từ nay bà ta sẽ không tới làm phiền cô nữa đâu."
"Wow! Anh kể chi tiết đi! Anh đã nói những gì, bà ta đã nói những gì?"
Mắt cô sáng rực lên nhìn hắn. Cố Lăng Thần dùng ánh mắt quan ngại nhìn cô nói:
"Biết vậy đủ rồi! Ngủ đi! Hóng ít thôi!"
"Ơ kìa!"
Cố Lăng Thần liền đứng dậy, nhanh chóng đi tới phòng tắm, hình như nhớ ra điều gì hắn liền quay lại nhìn cô.
"Lúc tôi tắm cấm cô được giấu đồ của tôi!"
Cô nhìn hắn cười khúc khích:
"Hôm nay anh không đuổi tôi nữa à?"
Cố Lăng Thần bỗng khựng lại. Một cảm giác như có dòng điện chạy qua người, hắn hoàn toàn không muốn đuổi Quan Tư Mặc ra ngoài chút nào.
"Người mặt dày vô sỉ như cô tôi có đuổi cô cũng không ra!"
Quan Tư Mặc nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
"Biết vậy là tốt!"
Hắn hừ lạnh một câu, sau đó đóng cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.