Chương 13
Thập Bát Họa
29/11/2020
Sáng thứ Sáu sau khi họp lớp 12 xong, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1 đến phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm lớp 12/17.
“Hôm qua anh có đến bệnh viện thăm học sinh lớp mình không?” Già Lưu ôm ly giữ nhiệt đứng trước bàn, nhíu mày hỏi.
“Rồi, tôi hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì, lúc đầu cậu ta không nói, sau đó còn nói là chuyện thù oán cá nhân.” Thầy giáo thở dài, “Tôi đã hứa với cậu ta sẽ không tiết lộ, cậu ta mới nói với tôi là bị Chu Mục của lớp cô đánh.”
“…” Già Lưu thầm nói anh đúng là chẳng tử tế gì, cũng thở dài theo, hỏi: “Vậy bây giờ yêu cầu của anh là gì?”
Thầy giáo rất đau đầu, nói: “Chuyện học sinh đánh nhau, làm người ta nằm viện không phải là trò đùa. Tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với phụ huynh của học sinh, còn nhỏ không dạy, lớn lên thành tệ nạn xã hội.” Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà em học sinh lớp tôi cũng phá phách kể từ khi nhập học.”
Lúc Chu Mục mới vừa chuyển tới, Già Lưu cũng từng lo lắng liệu cậu ta có gây chuyện trong lớp không. Nhưng thật bất ngờ là sau hơn một tháng, Chu Mục không những không gây chuyện, mà còn tiến bộ hơn nhiều trong đợt thi thử vừa qua.
Lúc này có một giáo viên giáo dục chính trị cũng đi vào, mọi người thảo luận về chuyện học sinh đánh nhau. Kết thúc cuộc nói chuyện, Già Lưu nói: “Được rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà của Chu Mục, bảo ông ấy nhín thời gian đến phòng giáo dục chính trị.”
Điện thoại đổ chuông hai lần thì bên kia đã bắt máy. Đó là một giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt hỏi: “Xin chào, xin hỏi ai đầu dây vậy? Hiện giờ tổng giám đốc Chu đang bận.”
Các giáo viên trong văn phòng đều trố mắt nhìn nhau. Già Lưu tằng hắng rồi trả lời: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Chu Mục, xin hỏi có phải là ông Chu Lập An không?”
Bên kia lập tức nói “Chờ một chút” bằng giọng điệu lịch sự. Chưa đầy một phút sau, một giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên: “Xin chào, tôi là Chu Lập An, ba của Chu Mục.”
Thầy giáo làm khẩu hình, “Đó là Chu Lập An ư?”
Giáo viên giáo dục chính trị lắc đầu rằng mình không biết.
Già Lưu cố gắng nói với Chu Lập An về chuyện Chu Mục ra tay đánh một bạn học trong trường vì thù oán cá nhân một cách khách quan. Già Lưu cũng không đề cập tới một bạn học khác ở cơ sở 13. Suốt cả cuộc đối thoại, giọng điệu của ba Chu Mục vẫn rất lịch sự, thậm chí cuối cùng còn nói vài câu “Cám ơn”, nói: “Xin cô liên lạc với tôi nếu có vấn đề về thằng bé. Buổi chiều tôi sẽ ghé qua trường.”
Trước giờ tự học buổi tối, Đường Giai Kỳ đi ăn món thịt hầm trong nồi đất với Nhan Hạ trong nhà ăn, lúc đi ra thì bắt gặp Già Lưu đang đi lên nhà ăn của giáo viên trên lầu ba để ăn cơm. Già Lưu gọi hai người lại, nói: “Lát nữa hai em đến phòng giáo dục trên lầu ba hành chính cầm bảng điểm của đợt thi lần này về.”
Nhan Hạ là đại diện của lớp tiếng Anh, phải nhanh chóng quay về để photo bài cho các bạn học, nói xin lỗi với Đường Giai Kỳ: “Mình phải đi về trước, cậu đi một mình được không?”
Đường Giai Kỳ gật đầu.
Sắp đến cuối tháng 10, lúc này trời đã nhá nhem tối. Đường Giai Kỳ cầm bảng điểm đi ra khỏi phòng giáo dục, xem trước bảng xếp hạng. Lần này cô đứng nhất lớp, Nhan Hạ hạng ba, nhưng hai người đều lọt vào trong top 10 toàn khối. Sau đó Đường Giai Kỳ lại tìm kiếm thứ hạng của Chu Mục. Cô bắt đầu tìm từ dưới lên, tìm một lúc mới thấy tên của Chu Mục, hàng lông mày cũng giãn ra theo. Cô phát hiện đằng sau Chu Mục cách hai cái tên là Chu Lâm Lâm.
Đường Giai Kỳ đi đến sảnh chính lầu một hành chính thì có người gọi lại.
Người gọi cô lại là một người đàn ông trung niên trạc tuổi ba cô, nhưng chú này đẹp trai hơn ba cô một xíu.
Chú đẹp trai đến gần, hỏi: “Xin chào bạn học, xin hỏi phòng giáo dục chính trị ở tầng mấy vậy?”
Giọng nói và hành động của chú đẹp trai hơi gượng gạo, có lẽ đây là lần đầu tiên làm chuyện này.
Đường Giai Kỳ đoán hầu hết phụ huynh đến phòng giáo dục chính trị đều là vì con cái phạm lỗi, nên cho rằng chú đẹp trai này cảm thấy mất mặt, vì vậy nhiệt tình nói: “Ở lầu ba, phòng 312, phòng 311 kế bên là phòng giáo dục. Hai bảng tên phòng này đã bị rớt, rất dễ nhầm lẫn!”
“Cám ơn.” Chú đẹp trai nói, sau đó quẹo phải.
“Không phải bên đó.” Đường Giai Kỳ nói: “Chú à, thang máy ở bên trái.” Cô chỉ vào một cánh cửa màu xám đang mở bên trái, nói: “Vào trong đó có thể đi cầu thang bộ lên, kế bên là thang máy.”
Chú đẹp trai nhìn cô rồi nói: “Cám ơn.”
Đường Giai Kỳ hơi lúng túng khi bị ông ấy nhìn, cúi đầu nhìn mũi chân, đáp: “Không có gì.”
Mấy ngày trước Thân Tuyết Nghi đi về chung với Chu Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm nói cho cô biết cậu bạn Chu Mục mới chuyển tới lớp bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Đường Giai Kỳ.
Trước giờ tự học buổi chiều, cô đi lên lầu, đi đến đầu cầu thang tầng hai thì bất giác nhìn về phía lớp 12/1.
Đúng lúc Chu Mục đi ra khỏi phòng tự học, dựa vào bên cạnh lan lan, đút hai tay vào túi, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn mơ màng về phía cửa lớp. Đây là hành động mà Chu Mục thường làm nhất.
Lúc này Đường Giai Kỳ đi tới từ đầu hành lang bên kia, có lẽ vừa đi rửa tay xong. Cô ấy đi đến trước mặt Chu Mục, giơ hai tay lên, cười sặc sụa, vẩy nước trong tay vào người Chu Mục, sau đó ngoảnh đầu lại làm mặt hề với Chu Mục rồi chạy vào trong lớp.
Chu Mục nở nụ cười bất lực, tiêu cự của mắt rơi vào người Đường Giai Kỳ.
Bạn học kéo tay cô, hỏi cô: “Thân Tuyết Nghi, sao cậu run rẩy vậy?”
Thân Tuyết Nghi biết mình đang run cái gì, cô sợ.
Chu Mục đã mở cánh cửa của khu vực an toàn cho người khác.
“Chu Mục.” Trước giờ tự học buổi tối, Thân Tuyết Nghi hẹn Chu Mục trên cầu nối thông với cuối hàng lang và dãy lầu hành chính.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Giai Kỳ đi ra khỏi dãy lầu hành chính, tâm trạng rất tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô cầm danh sách xếp hạng thành tính trong tay, lần mò điện thoại trong túi, nhét tai nghe vào trong tai, bật một bài nhạc.
Quẹo trái, lên cầu thang, đi qua cầu nối, đi đến dãy lầu phòng học. Lúc đi lên lầu hai còn bắt gặp thầy Tôn đang đi xuống, Đường Giai Kỳ gọi một tiếng lảnh lót “Chào thầy Tôn!”
Thầy Tôn ngẩn người ra, ngay sau đó cười nói với cô: “Lần này thi Toán khá tốt đấy, tiếp tục cố gắng nhé.”
Đường Giai Kỳ cười ngượng ngùng, tiếp tục đi lên lầu.
Cô đi lên lầu hai, bài hát trong tai nghe đã phát xong. Cô cúi đầu đổi bài khác thì nghe thấy: “Mình không phải chia tay với cậu là vì cậu không thi đậu vào cơ sở 1.”
Đường Giai Kỳ trốn đằng sau lan can theo bản năng, bám vào lan can nhìn lên cầu nối —— Cô nhìn thấy Chu Mục và Thân Tuyết Nghi.
Đường Giai Kỳ nhớ lại câu nói mà Thân Tuyết Nghi mới vừa nói, nhất thời mở to đôi mắt.
“Lúc trước mình cho rằng nam sinh nhất định phải có chí cầu tiến, phải trưởng thành, phải chững chạc, nhưng bây giờ mình không cho rằng như vậy nữa.” Thân Tuyết Nghi tiến về phía trước một bước.
Chu Mục nghe thấy vậy đã mỉm cười, “Vậy tại sao lúc trước cậu thích tôi?”
Thân Tuyết Nghi mở miệng, cười khổ, “Bây giờ mình cảm thấy mình sẵn sàng trưởng thành với cậu, chứ không phải muốn cậu hoàn mỹ ngay từ lúc đầu.”
“Không cần nữa đâu.” Chu Mục nói.
Lúc này Thân Tuyết Nghi khẽ nói cái gì đó, Đường Giai Kỳ không nghe rõ. Sau đó cô thấy Thân Tuyết Nghi cúi đầu, giống như làm động tác lau nước mắt. Chu Mục xoay người, đi về phía lớp học. Thân Tuyết Nghi đứng yên ở đó vài giây rồi cũng xoay người đi.
Một bản tình ca đau buồn đang phát ra trong tai nghe. Đường Giai Kỳ cảm thấy ngột ngạt trong lòng, thế là tháo tai nghe ra.
Chu Mục và Thân Tuyết Nghi từng quen nhau, Thân Tuyết Nghi từng theo đuổi Chu Mục, Thân Tuyết Nghi chê Chu Mục không chín chắn, không có chí cầu tiến nên đã đá Chu Mục, bây giờ lại muốn cứu vãn, nhưng bị Chu Mục từ chối.
Là như vậy đúng không?
Đường Giai Kỳ thực sự bái phục khả năng phân tích của mình, ngay sau đó lại nhớ đến tình bạn tốt giữa Chu Lâm Lâm và Thân Tuyết Nghi. Thân Tuyết Nghi cũng không nói cho Chu Lâm Lâm biết Chu Mục là bạn trai cũ của cô ấy, đủ thấy Thân Tuyết Nghi không xem Chu Lâm Lâm là bạn tốt của mình, chẳng qua Chu Lâm Lâm chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Chu Lâm Lâm thật đáng thương.
Cô lại nghĩ về mình. Chu Mục cũng chưa nói cho cô biết Thân Tuyết Nghi là bạn gái cũ của cậu ta, đủ thấy Chu Mục cũng không xem cô là bạn tốt của mình. Cô cũng thật đáng thương.
Đường Giai Kỳ thở dài, đã tìm được lý do khiến mình bực bội.
Nhưng cô cũng chưa từng hỏi Chu Mục mà. Chu Lâm Lâm rất nhiều chuyện, chắc chắn đã từng hỏi Thân Tuyết Nghi về chuyện tình cảm. Vì vậy giữa cô và Chu Lâm Lâm, cô vẫn là người chiến thắng.
Nghĩ như vậy, Đường Giai Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Hôm qua anh có đến bệnh viện thăm học sinh lớp mình không?” Già Lưu ôm ly giữ nhiệt đứng trước bàn, nhíu mày hỏi.
“Rồi, tôi hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì, lúc đầu cậu ta không nói, sau đó còn nói là chuyện thù oán cá nhân.” Thầy giáo thở dài, “Tôi đã hứa với cậu ta sẽ không tiết lộ, cậu ta mới nói với tôi là bị Chu Mục của lớp cô đánh.”
“…” Già Lưu thầm nói anh đúng là chẳng tử tế gì, cũng thở dài theo, hỏi: “Vậy bây giờ yêu cầu của anh là gì?”
Thầy giáo rất đau đầu, nói: “Chuyện học sinh đánh nhau, làm người ta nằm viện không phải là trò đùa. Tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với phụ huynh của học sinh, còn nhỏ không dạy, lớn lên thành tệ nạn xã hội.” Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà em học sinh lớp tôi cũng phá phách kể từ khi nhập học.”
Lúc Chu Mục mới vừa chuyển tới, Già Lưu cũng từng lo lắng liệu cậu ta có gây chuyện trong lớp không. Nhưng thật bất ngờ là sau hơn một tháng, Chu Mục không những không gây chuyện, mà còn tiến bộ hơn nhiều trong đợt thi thử vừa qua.
Lúc này có một giáo viên giáo dục chính trị cũng đi vào, mọi người thảo luận về chuyện học sinh đánh nhau. Kết thúc cuộc nói chuyện, Già Lưu nói: “Được rồi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà của Chu Mục, bảo ông ấy nhín thời gian đến phòng giáo dục chính trị.”
Điện thoại đổ chuông hai lần thì bên kia đã bắt máy. Đó là một giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt hỏi: “Xin chào, xin hỏi ai đầu dây vậy? Hiện giờ tổng giám đốc Chu đang bận.”
Các giáo viên trong văn phòng đều trố mắt nhìn nhau. Già Lưu tằng hắng rồi trả lời: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Chu Mục, xin hỏi có phải là ông Chu Lập An không?”
Bên kia lập tức nói “Chờ một chút” bằng giọng điệu lịch sự. Chưa đầy một phút sau, một giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên: “Xin chào, tôi là Chu Lập An, ba của Chu Mục.”
Thầy giáo làm khẩu hình, “Đó là Chu Lập An ư?”
Giáo viên giáo dục chính trị lắc đầu rằng mình không biết.
Già Lưu cố gắng nói với Chu Lập An về chuyện Chu Mục ra tay đánh một bạn học trong trường vì thù oán cá nhân một cách khách quan. Già Lưu cũng không đề cập tới một bạn học khác ở cơ sở 13. Suốt cả cuộc đối thoại, giọng điệu của ba Chu Mục vẫn rất lịch sự, thậm chí cuối cùng còn nói vài câu “Cám ơn”, nói: “Xin cô liên lạc với tôi nếu có vấn đề về thằng bé. Buổi chiều tôi sẽ ghé qua trường.”
Trước giờ tự học buổi tối, Đường Giai Kỳ đi ăn món thịt hầm trong nồi đất với Nhan Hạ trong nhà ăn, lúc đi ra thì bắt gặp Già Lưu đang đi lên nhà ăn của giáo viên trên lầu ba để ăn cơm. Già Lưu gọi hai người lại, nói: “Lát nữa hai em đến phòng giáo dục trên lầu ba hành chính cầm bảng điểm của đợt thi lần này về.”
Nhan Hạ là đại diện của lớp tiếng Anh, phải nhanh chóng quay về để photo bài cho các bạn học, nói xin lỗi với Đường Giai Kỳ: “Mình phải đi về trước, cậu đi một mình được không?”
Đường Giai Kỳ gật đầu.
Sắp đến cuối tháng 10, lúc này trời đã nhá nhem tối. Đường Giai Kỳ cầm bảng điểm đi ra khỏi phòng giáo dục, xem trước bảng xếp hạng. Lần này cô đứng nhất lớp, Nhan Hạ hạng ba, nhưng hai người đều lọt vào trong top 10 toàn khối. Sau đó Đường Giai Kỳ lại tìm kiếm thứ hạng của Chu Mục. Cô bắt đầu tìm từ dưới lên, tìm một lúc mới thấy tên của Chu Mục, hàng lông mày cũng giãn ra theo. Cô phát hiện đằng sau Chu Mục cách hai cái tên là Chu Lâm Lâm.
Đường Giai Kỳ đi đến sảnh chính lầu một hành chính thì có người gọi lại.
Người gọi cô lại là một người đàn ông trung niên trạc tuổi ba cô, nhưng chú này đẹp trai hơn ba cô một xíu.
Chú đẹp trai đến gần, hỏi: “Xin chào bạn học, xin hỏi phòng giáo dục chính trị ở tầng mấy vậy?”
Giọng nói và hành động của chú đẹp trai hơi gượng gạo, có lẽ đây là lần đầu tiên làm chuyện này.
Đường Giai Kỳ đoán hầu hết phụ huynh đến phòng giáo dục chính trị đều là vì con cái phạm lỗi, nên cho rằng chú đẹp trai này cảm thấy mất mặt, vì vậy nhiệt tình nói: “Ở lầu ba, phòng 312, phòng 311 kế bên là phòng giáo dục. Hai bảng tên phòng này đã bị rớt, rất dễ nhầm lẫn!”
“Cám ơn.” Chú đẹp trai nói, sau đó quẹo phải.
“Không phải bên đó.” Đường Giai Kỳ nói: “Chú à, thang máy ở bên trái.” Cô chỉ vào một cánh cửa màu xám đang mở bên trái, nói: “Vào trong đó có thể đi cầu thang bộ lên, kế bên là thang máy.”
Chú đẹp trai nhìn cô rồi nói: “Cám ơn.”
Đường Giai Kỳ hơi lúng túng khi bị ông ấy nhìn, cúi đầu nhìn mũi chân, đáp: “Không có gì.”
Mấy ngày trước Thân Tuyết Nghi đi về chung với Chu Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm nói cho cô biết cậu bạn Chu Mục mới chuyển tới lớp bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Đường Giai Kỳ.
Trước giờ tự học buổi chiều, cô đi lên lầu, đi đến đầu cầu thang tầng hai thì bất giác nhìn về phía lớp 12/1.
Đúng lúc Chu Mục đi ra khỏi phòng tự học, dựa vào bên cạnh lan lan, đút hai tay vào túi, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn mơ màng về phía cửa lớp. Đây là hành động mà Chu Mục thường làm nhất.
Lúc này Đường Giai Kỳ đi tới từ đầu hành lang bên kia, có lẽ vừa đi rửa tay xong. Cô ấy đi đến trước mặt Chu Mục, giơ hai tay lên, cười sặc sụa, vẩy nước trong tay vào người Chu Mục, sau đó ngoảnh đầu lại làm mặt hề với Chu Mục rồi chạy vào trong lớp.
Chu Mục nở nụ cười bất lực, tiêu cự của mắt rơi vào người Đường Giai Kỳ.
Bạn học kéo tay cô, hỏi cô: “Thân Tuyết Nghi, sao cậu run rẩy vậy?”
Thân Tuyết Nghi biết mình đang run cái gì, cô sợ.
Chu Mục đã mở cánh cửa của khu vực an toàn cho người khác.
“Chu Mục.” Trước giờ tự học buổi tối, Thân Tuyết Nghi hẹn Chu Mục trên cầu nối thông với cuối hàng lang và dãy lầu hành chính.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Giai Kỳ đi ra khỏi dãy lầu hành chính, tâm trạng rất tốt, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô cầm danh sách xếp hạng thành tính trong tay, lần mò điện thoại trong túi, nhét tai nghe vào trong tai, bật một bài nhạc.
Quẹo trái, lên cầu thang, đi qua cầu nối, đi đến dãy lầu phòng học. Lúc đi lên lầu hai còn bắt gặp thầy Tôn đang đi xuống, Đường Giai Kỳ gọi một tiếng lảnh lót “Chào thầy Tôn!”
Thầy Tôn ngẩn người ra, ngay sau đó cười nói với cô: “Lần này thi Toán khá tốt đấy, tiếp tục cố gắng nhé.”
Đường Giai Kỳ cười ngượng ngùng, tiếp tục đi lên lầu.
Cô đi lên lầu hai, bài hát trong tai nghe đã phát xong. Cô cúi đầu đổi bài khác thì nghe thấy: “Mình không phải chia tay với cậu là vì cậu không thi đậu vào cơ sở 1.”
Đường Giai Kỳ trốn đằng sau lan can theo bản năng, bám vào lan can nhìn lên cầu nối —— Cô nhìn thấy Chu Mục và Thân Tuyết Nghi.
Đường Giai Kỳ nhớ lại câu nói mà Thân Tuyết Nghi mới vừa nói, nhất thời mở to đôi mắt.
“Lúc trước mình cho rằng nam sinh nhất định phải có chí cầu tiến, phải trưởng thành, phải chững chạc, nhưng bây giờ mình không cho rằng như vậy nữa.” Thân Tuyết Nghi tiến về phía trước một bước.
Chu Mục nghe thấy vậy đã mỉm cười, “Vậy tại sao lúc trước cậu thích tôi?”
Thân Tuyết Nghi mở miệng, cười khổ, “Bây giờ mình cảm thấy mình sẵn sàng trưởng thành với cậu, chứ không phải muốn cậu hoàn mỹ ngay từ lúc đầu.”
“Không cần nữa đâu.” Chu Mục nói.
Lúc này Thân Tuyết Nghi khẽ nói cái gì đó, Đường Giai Kỳ không nghe rõ. Sau đó cô thấy Thân Tuyết Nghi cúi đầu, giống như làm động tác lau nước mắt. Chu Mục xoay người, đi về phía lớp học. Thân Tuyết Nghi đứng yên ở đó vài giây rồi cũng xoay người đi.
Một bản tình ca đau buồn đang phát ra trong tai nghe. Đường Giai Kỳ cảm thấy ngột ngạt trong lòng, thế là tháo tai nghe ra.
Chu Mục và Thân Tuyết Nghi từng quen nhau, Thân Tuyết Nghi từng theo đuổi Chu Mục, Thân Tuyết Nghi chê Chu Mục không chín chắn, không có chí cầu tiến nên đã đá Chu Mục, bây giờ lại muốn cứu vãn, nhưng bị Chu Mục từ chối.
Là như vậy đúng không?
Đường Giai Kỳ thực sự bái phục khả năng phân tích của mình, ngay sau đó lại nhớ đến tình bạn tốt giữa Chu Lâm Lâm và Thân Tuyết Nghi. Thân Tuyết Nghi cũng không nói cho Chu Lâm Lâm biết Chu Mục là bạn trai cũ của cô ấy, đủ thấy Thân Tuyết Nghi không xem Chu Lâm Lâm là bạn tốt của mình, chẳng qua Chu Lâm Lâm chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Chu Lâm Lâm thật đáng thương.
Cô lại nghĩ về mình. Chu Mục cũng chưa nói cho cô biết Thân Tuyết Nghi là bạn gái cũ của cậu ta, đủ thấy Chu Mục cũng không xem cô là bạn tốt của mình. Cô cũng thật đáng thương.
Đường Giai Kỳ thở dài, đã tìm được lý do khiến mình bực bội.
Nhưng cô cũng chưa từng hỏi Chu Mục mà. Chu Lâm Lâm rất nhiều chuyện, chắc chắn đã từng hỏi Thân Tuyết Nghi về chuyện tình cảm. Vì vậy giữa cô và Chu Lâm Lâm, cô vẫn là người chiến thắng.
Nghĩ như vậy, Đường Giai Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.