Chương 2:
Mai Tân Thập Luật
23/06/2024
Phó tam gia ngồi bắt chéo chân trên ghế, không biết ai đã dọn bàn trà bên cạnh ra, trên bàn đã bày sẵn bốn ly trà, trên thân ly có họa khắc hình hoa mẫu đơn, ánh sáng chiếu lên đó, càng làm nó rực rỡ hơn.
Hôm nay nhóm người này đã chờ ở đây cả buổi tối, Phó tam gia cũng rất thản nhiên, vuốt ve ngón tay của mình, giọng nói đầy biếng nhác: “Vậy thì nói xem, đã lục soát ra cái gì.”
Trong lòng Lâm Vân Tường càng run sợ hơn, ông liền nâng cổ tay lên lau mồ hôi trên mặt mình.
Bóng đêm phủ dày đặc bên ngoài trời, trăng lúc này đã soi sáng một góc của bến cảng, nước sông cũng nhẹ nhàng chuyển động, mặt nước hấp thụ ánh trăng mà sáng rực lên, nhìn trông rất động lòng người.
“Nếu đã lục soát không thấy, vậy thì còn có gì để nói chứ, xem ra buổi tối phải làm bạn với gió đêm rồi, hay là đương gia này thật sự rất đáng bị khi dễ!”
Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, nước trà đã bắn tung tóe lên mặt Lâm Vân Tường, sắc mặt Phó tam gia cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Đêm đó, Phó tam gia đã thật sự tức giận, thuyền truyền cũng bị cách chức, hơn nữa còn hỏi chính phủ về 300 cân gạo để làm từ thiện, rốt cuộc cũng chính là một thương nhân khôn khéo, biết nhìn thời thế, mưu kế tựa Khổng Minh.
Đèn neon cũng thắp sáng nơi này, nếu như nhìn từ ngoài vào, sẽ nhìn thấy một mỹ nữ duyên dáng mà đi đi lại lại, chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ khiến người khác đỏ mặt, người kéo xe cũng phải đứng lại nhìn mỹ nữ xinh đẹp kia, chỉ cần nhìn vào là sẽ cảm thấy trong lòng hưng phấn thêm.
Nhìn vào bên trong, lồng đèn đỏ chất đầy nhà, giỏ hoa cũng chất đầy như núi, bên trên còn có chữ ký ‘Đại công tử tặng, Hạ Nguyện Tiên tiểu thư muôn ngàn trái tim’.
Văn hóa phương tây quả thật rất đặc sắc, hơn nữa còn rất mới mẻ và kỳ lạ, nhưng dù thế nào thì cũng chất chứa chút gì đó hoài cổ, như ẩn như hiện ở nơi này.
Bên dưới khách quý đã ngồi chật ních, duy chỉ có nhân vật lớn là Phó tam gia, các vị khách quý đều a dua nịnh nọt người này. Mà tên thuyền trưởng kia cũng không thấy xuất hiện, đoán chắc mười phần là ông đã đi gặp tổ tiên rồi.
Nơi này được chia làm hai nữa, người đang ngồi ngay ngắn được chính phủ kính trọng là Vương Phùng Lăng, là một thủy sư ở Giang Nam, mấy năm nay đã vứt bỏ văn thư nhảy sang thương trường, không hề bị tư tưởng phong kiến giam cầm, Phó Hàn Sênh cũng không khỏi ca ngợi hết lời, khí chất ngút ngàn khó ai bì được, cũng nhiều lần Vương Phùng Lang được Phó Hàn Sênh nói tốt với cấp trên, không biết vì sao lúc này đang do dự.
Hôm nay nhóm người này đã chờ ở đây cả buổi tối, Phó tam gia cũng rất thản nhiên, vuốt ve ngón tay của mình, giọng nói đầy biếng nhác: “Vậy thì nói xem, đã lục soát ra cái gì.”
Trong lòng Lâm Vân Tường càng run sợ hơn, ông liền nâng cổ tay lên lau mồ hôi trên mặt mình.
Bóng đêm phủ dày đặc bên ngoài trời, trăng lúc này đã soi sáng một góc của bến cảng, nước sông cũng nhẹ nhàng chuyển động, mặt nước hấp thụ ánh trăng mà sáng rực lên, nhìn trông rất động lòng người.
“Nếu đã lục soát không thấy, vậy thì còn có gì để nói chứ, xem ra buổi tối phải làm bạn với gió đêm rồi, hay là đương gia này thật sự rất đáng bị khi dễ!”
Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, nước trà đã bắn tung tóe lên mặt Lâm Vân Tường, sắc mặt Phó tam gia cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Đêm đó, Phó tam gia đã thật sự tức giận, thuyền truyền cũng bị cách chức, hơn nữa còn hỏi chính phủ về 300 cân gạo để làm từ thiện, rốt cuộc cũng chính là một thương nhân khôn khéo, biết nhìn thời thế, mưu kế tựa Khổng Minh.
Đèn neon cũng thắp sáng nơi này, nếu như nhìn từ ngoài vào, sẽ nhìn thấy một mỹ nữ duyên dáng mà đi đi lại lại, chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ khiến người khác đỏ mặt, người kéo xe cũng phải đứng lại nhìn mỹ nữ xinh đẹp kia, chỉ cần nhìn vào là sẽ cảm thấy trong lòng hưng phấn thêm.
Nhìn vào bên trong, lồng đèn đỏ chất đầy nhà, giỏ hoa cũng chất đầy như núi, bên trên còn có chữ ký ‘Đại công tử tặng, Hạ Nguyện Tiên tiểu thư muôn ngàn trái tim’.
Văn hóa phương tây quả thật rất đặc sắc, hơn nữa còn rất mới mẻ và kỳ lạ, nhưng dù thế nào thì cũng chất chứa chút gì đó hoài cổ, như ẩn như hiện ở nơi này.
Bên dưới khách quý đã ngồi chật ních, duy chỉ có nhân vật lớn là Phó tam gia, các vị khách quý đều a dua nịnh nọt người này. Mà tên thuyền trưởng kia cũng không thấy xuất hiện, đoán chắc mười phần là ông đã đi gặp tổ tiên rồi.
Nơi này được chia làm hai nữa, người đang ngồi ngay ngắn được chính phủ kính trọng là Vương Phùng Lăng, là một thủy sư ở Giang Nam, mấy năm nay đã vứt bỏ văn thư nhảy sang thương trường, không hề bị tư tưởng phong kiến giam cầm, Phó Hàn Sênh cũng không khỏi ca ngợi hết lời, khí chất ngút ngàn khó ai bì được, cũng nhiều lần Vương Phùng Lang được Phó Hàn Sênh nói tốt với cấp trên, không biết vì sao lúc này đang do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.