Chương 1:
Mai Tân Thập Luật
04/03/2024
Mưa rơi tầm tã, sương giăng mờ ảo phía nam sông Dương Tử, mây mù bao quanh đỉnh núi, phố xá trải dài, sỏi đá rêu phong toả ra chút ánh sáng mờ mờ.
Mưa giống như những chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, tí tách rơi trên những chiếc ô giấy, một cô gái đội nón lá rộng vành đi xuyên qua màn mưa.
Những vũng nước mưa bắn tung tóe lên chiếc sườn xám nút tròn màu lam của cô, có hơi ẩm ướt, nước mưa lại còn không biết thương hương tiếc ngọc, khiến cho bờ vai cô ướt đẫm, thấm vào vai áo loang ra một mảng xanh thẫm, làn da mịn màng như ngọc, cánh tay trắng nõn hơi gầy nhẹ nhàng giữ lấy vành nón, đề phòng bị gió thổi bay đi.
Con ngõ cổ kính sâu hun hút và mờ ảo trong mưa, có một dòng nước chảy uốn khúc đổ về cây cầu nhỏ trên sông.
Mộ Diên hơi thở dốc, bước vào hàng hiên trước mặt trú mưa.
“Cô Mộ thật là tốt bụng, đưa cây dù cho bà lão què chân kia, bản thân mình lại chịu cảnh nước mưa xối ướt như gà rớt vào nồi canh thế này.”
Bên cạnh cô, cũng không biết là tiểu thư của nhà nào, ánh mắt xoay chuyển, nói cười rộn rã, phía sau đầu vấn búi tóc lưu vân lược nguyệt, đầu ngón tay là chiếc khăn viền hoa thịnh hành ở Thượng Hải thời bấy giờ, môi đỏ khép hờ, tươi cười xinh đẹp.
Tiểu thư kia trông thấy bộ dạng hiền lành của Mộ Diên, bĩu môi cười cười, khăn tay lắc lư trước mắt Mộ Diên, còn toả ra mùi thơm của hoa sơn chi: “Tôi được người ta gọi là Liễu tiểu thư, sống ở nhà trọ của cô, lần trước đã nhờ cô đưa bánh in đấy.”
Chỉ vì Mộ Diên có bề ngoài kiều diễm, hàm răng đều đặn trắng tinh, xinh đẹp giống như hoa oải hương ban đêm nhuốm sương sớm, còn chưa hoàn toàn nở rộ, khó có thể che giấu nét phong tình, những ai đã từng gặp cô một lần đều nhất định là không thể quên được.
Mộ Diên cởi nón lá, tháo chiếc khăn tay gắn trên nút áo, xoa mái tóc đen còn đọng nước mưa, cười nhẹ nhàng tạ lỗi: “Thì ra là Liễu tiểu thư, bà lão kia cũng đã quen biết với tôi từ đâu, cho bà ấy mượn dùm cũng không có gì quá mức cả.”
Mấy ngày trước, vị Liễu tiểu thư này đi cùng một vị đại gia có vẻ bề ngoài hùng hổ đến Ô Trấn du ngoạn, trong lúc tình cờ nghỉ chân tại khách điếm của thím Mộ Diên, lúc ấy cô ta còn có chút tiều tụy, không quyến rũ hoa lệ như bây giờ, Mộ Diên suýt chút nữa là không nhận ra.
Lúc này, một chiếc xe ô tô băng qua cơn mưa, dừng lại ở trước hiên nhà.
Liễu Nguyệt Vân mỉm cười, tài xế cầm ô giấy, kéo cửa xe giúp cô ta, Liễu Nguyệt Vân lại nói: “Cô Mộ đây đúng là có lòng tốt, tôi cũng muốn về nhà trọ, hay là đi cùng nhé?”
Cơn mưa đã bắt đầu nhỏ dần dần nhưng không dứt, cảnh tượng dòng người vội vàng qua lại trên đường, cũng không biết đi đến nơi đâu. Mộ Diên do dự một chút, rồi liền đi theo Liễu Nguyệt Vân lên xe.
Dưới những mái ngói đen tuyền, đèn lồng đỏ thẫm treo cao cao, một con thuyền nhỏ bị mưa gió đùa giỡn lung lay, vài ba đứa trẻ chạy đuổi theo một con chó vàng vui cười thoải mái, chỉ một vài nét sống động như tranh, đã có thể phát hoạ ra khung cảnh mùa mưa Giang Nam này.
“Cô Mộ đã từng đến Thượng Hải chưa? Ở đó phồn hoa hơn Ô Trấn rất nhiều, quỳnh lâu ngọc vũ, chính là nơi tốt nhất để sống đấy.”
Liễu Nguyệt Vân mặt mày hớn hở, một tay cầm hộp gương mạ vàng, tay còn lại thong thả thoa son môi, nghe nói loại son này được Ái Linh tiểu thư phổ biến, rất thịnh hành ở nước ngoài, trong nước cũng được đông đảo phu nhân tiểu thư yêu thích.
Mộ Diên khẽ cúi mắt, mùi son phấn trên người Liễu Nguyệt Vân ập vào trước mặt cô, mang theo chút ẩm ướt của nước mưa, không khí hít vào vẫn còn hơi lành lạnh. “Lúc trước còn đi học, đã từng ở đó một thời gian ngắn.”
Động tác tô son môi của Liễu Nguyệt Vân hơi khựng lại, có chút không thể tin, trông cô Mộ này tuổi tác cũng không lớn, mà lại đã từng được đi học sao, cô ta lập tức có chút khâm phục.
“Cô đã đi học bao nhiêu năm? Có biết tiếng nước ngoài không?” Liễu Nguyệt Vân có vẻ suy tư, giữ chặt tay cô, đôi môi đỏ cong thành hình trăng non, lộ ra mấy chiếc răng trắng đều như trân châu.
Mộ Diên bị cô ta làm xúc động, nhấp môi dưới, cười nhẹ nhàng: “Tôi đi học được năm năm, tiếng nước ngoài thầy giáo cũng có dạy, nhưng bây giờ đã quên đi ít nhiều.”
Lúc đi học, Mộ Diên thích nhất là học tiếng nước ngoài, mơ ước của cô lúc còn nhỏ chính là trở thành phiên dịch tiếng Anh, chỉ tiếc là cô học vội học vàng trong mấy tháng, nửa sống nửa chín, bây giờ không dùng được gì.
Liễu Nguyệt Vân lại che miệng cười, cười đến run rẩy, không hề có bộ dạng thục nữ như vừa rồi, nhưng lại phóng khoáng tự nhiên hơn trước, thật là xinh đẹp.
“A, vậy thì có muốn đi theo tôi đến Thượng Hải không?! Tôi có mấy cô em gái, đang tìm cô giáo dạy tiếng nước ngoài, thù lao hậu hĩnh, còn có nhà để ở trọ nữa.”
Liễu Nguyệt Vân giữ chặt tay Mộ Diên, lời nói rất chân thành. Ô tô băng qua con đường dài, liễu xanh rũ bóng xa dần, tiến vào khu vực phố xá sầm uất, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước.
Mộ Diên đúng là có nghĩ tới chuyện đi nơi khác làm việc, thím cô sống một mình, trong nhà không có tài sản gì, hơn nữa Ô Trấn ít khi có khách vãng lai, nhà trọ của bọn họ làm ăn cũng không khấm khá. Nhưng cô lại do dự, Thượng Hải ồn ào hỗn loạn, hậu duệ, quý tộc, thế gia... chỗ nào cũng có, tất nhiên là không an nhàn thoải mái như Ô Trấn.
“Thù lao là bao nhiêu?”
Mộ Diên suy nghĩ một chút, lại cắn đôi môi căng mọng, non nớt đáng yêu, hiện ra vẻ kiều diễm ướt át.
“Cô Mộ cứ ra giá đi, muốn núi vàng núi bạc, tôi đều có thể trả cho cô.” Liễu Nguyệt Vân hơi nhướng mày, vô cùng thong thả, vỗ vỗ tay Mộ Diên, việc này có lẽ cũng không cần tốn nhiều sức.
Tô Giới Thượng Hải có vài quan viên người nước ngoài mới đến nhậm chức, tuy rằng rất thường đi dạo nhà thổ, nhưng mở miệng nói chuyện lại không hiểu gì cả, đám phu tử bên ngoài thì đều ra vẻ thanh cao, nói kỹ nữ bọn họ dơ bẩn, gia chủ có trả nhiều tiền hơn cũng không làm hoen ố tri thức được.
Cô ta lại liếc mắt nhìn Mộ Diên, huống chi cô nương này dung mạo coi như là thượng thừa, đẹp hơn vạn lần so với đám dung chi tục phấn ở nhà thổ, không chừng còn có thể dựa vào cô ta mà kiếm được một món tiền lớn...
Mưa giống như những chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, tí tách rơi trên những chiếc ô giấy, một cô gái đội nón lá rộng vành đi xuyên qua màn mưa.
Những vũng nước mưa bắn tung tóe lên chiếc sườn xám nút tròn màu lam của cô, có hơi ẩm ướt, nước mưa lại còn không biết thương hương tiếc ngọc, khiến cho bờ vai cô ướt đẫm, thấm vào vai áo loang ra một mảng xanh thẫm, làn da mịn màng như ngọc, cánh tay trắng nõn hơi gầy nhẹ nhàng giữ lấy vành nón, đề phòng bị gió thổi bay đi.
Con ngõ cổ kính sâu hun hút và mờ ảo trong mưa, có một dòng nước chảy uốn khúc đổ về cây cầu nhỏ trên sông.
Mộ Diên hơi thở dốc, bước vào hàng hiên trước mặt trú mưa.
“Cô Mộ thật là tốt bụng, đưa cây dù cho bà lão què chân kia, bản thân mình lại chịu cảnh nước mưa xối ướt như gà rớt vào nồi canh thế này.”
Bên cạnh cô, cũng không biết là tiểu thư của nhà nào, ánh mắt xoay chuyển, nói cười rộn rã, phía sau đầu vấn búi tóc lưu vân lược nguyệt, đầu ngón tay là chiếc khăn viền hoa thịnh hành ở Thượng Hải thời bấy giờ, môi đỏ khép hờ, tươi cười xinh đẹp.
Tiểu thư kia trông thấy bộ dạng hiền lành của Mộ Diên, bĩu môi cười cười, khăn tay lắc lư trước mắt Mộ Diên, còn toả ra mùi thơm của hoa sơn chi: “Tôi được người ta gọi là Liễu tiểu thư, sống ở nhà trọ của cô, lần trước đã nhờ cô đưa bánh in đấy.”
Chỉ vì Mộ Diên có bề ngoài kiều diễm, hàm răng đều đặn trắng tinh, xinh đẹp giống như hoa oải hương ban đêm nhuốm sương sớm, còn chưa hoàn toàn nở rộ, khó có thể che giấu nét phong tình, những ai đã từng gặp cô một lần đều nhất định là không thể quên được.
Mộ Diên cởi nón lá, tháo chiếc khăn tay gắn trên nút áo, xoa mái tóc đen còn đọng nước mưa, cười nhẹ nhàng tạ lỗi: “Thì ra là Liễu tiểu thư, bà lão kia cũng đã quen biết với tôi từ đâu, cho bà ấy mượn dùm cũng không có gì quá mức cả.”
Mấy ngày trước, vị Liễu tiểu thư này đi cùng một vị đại gia có vẻ bề ngoài hùng hổ đến Ô Trấn du ngoạn, trong lúc tình cờ nghỉ chân tại khách điếm của thím Mộ Diên, lúc ấy cô ta còn có chút tiều tụy, không quyến rũ hoa lệ như bây giờ, Mộ Diên suýt chút nữa là không nhận ra.
Lúc này, một chiếc xe ô tô băng qua cơn mưa, dừng lại ở trước hiên nhà.
Liễu Nguyệt Vân mỉm cười, tài xế cầm ô giấy, kéo cửa xe giúp cô ta, Liễu Nguyệt Vân lại nói: “Cô Mộ đây đúng là có lòng tốt, tôi cũng muốn về nhà trọ, hay là đi cùng nhé?”
Cơn mưa đã bắt đầu nhỏ dần dần nhưng không dứt, cảnh tượng dòng người vội vàng qua lại trên đường, cũng không biết đi đến nơi đâu. Mộ Diên do dự một chút, rồi liền đi theo Liễu Nguyệt Vân lên xe.
Dưới những mái ngói đen tuyền, đèn lồng đỏ thẫm treo cao cao, một con thuyền nhỏ bị mưa gió đùa giỡn lung lay, vài ba đứa trẻ chạy đuổi theo một con chó vàng vui cười thoải mái, chỉ một vài nét sống động như tranh, đã có thể phát hoạ ra khung cảnh mùa mưa Giang Nam này.
“Cô Mộ đã từng đến Thượng Hải chưa? Ở đó phồn hoa hơn Ô Trấn rất nhiều, quỳnh lâu ngọc vũ, chính là nơi tốt nhất để sống đấy.”
Liễu Nguyệt Vân mặt mày hớn hở, một tay cầm hộp gương mạ vàng, tay còn lại thong thả thoa son môi, nghe nói loại son này được Ái Linh tiểu thư phổ biến, rất thịnh hành ở nước ngoài, trong nước cũng được đông đảo phu nhân tiểu thư yêu thích.
Mộ Diên khẽ cúi mắt, mùi son phấn trên người Liễu Nguyệt Vân ập vào trước mặt cô, mang theo chút ẩm ướt của nước mưa, không khí hít vào vẫn còn hơi lành lạnh. “Lúc trước còn đi học, đã từng ở đó một thời gian ngắn.”
Động tác tô son môi của Liễu Nguyệt Vân hơi khựng lại, có chút không thể tin, trông cô Mộ này tuổi tác cũng không lớn, mà lại đã từng được đi học sao, cô ta lập tức có chút khâm phục.
“Cô đã đi học bao nhiêu năm? Có biết tiếng nước ngoài không?” Liễu Nguyệt Vân có vẻ suy tư, giữ chặt tay cô, đôi môi đỏ cong thành hình trăng non, lộ ra mấy chiếc răng trắng đều như trân châu.
Mộ Diên bị cô ta làm xúc động, nhấp môi dưới, cười nhẹ nhàng: “Tôi đi học được năm năm, tiếng nước ngoài thầy giáo cũng có dạy, nhưng bây giờ đã quên đi ít nhiều.”
Lúc đi học, Mộ Diên thích nhất là học tiếng nước ngoài, mơ ước của cô lúc còn nhỏ chính là trở thành phiên dịch tiếng Anh, chỉ tiếc là cô học vội học vàng trong mấy tháng, nửa sống nửa chín, bây giờ không dùng được gì.
Liễu Nguyệt Vân lại che miệng cười, cười đến run rẩy, không hề có bộ dạng thục nữ như vừa rồi, nhưng lại phóng khoáng tự nhiên hơn trước, thật là xinh đẹp.
“A, vậy thì có muốn đi theo tôi đến Thượng Hải không?! Tôi có mấy cô em gái, đang tìm cô giáo dạy tiếng nước ngoài, thù lao hậu hĩnh, còn có nhà để ở trọ nữa.”
Liễu Nguyệt Vân giữ chặt tay Mộ Diên, lời nói rất chân thành. Ô tô băng qua con đường dài, liễu xanh rũ bóng xa dần, tiến vào khu vực phố xá sầm uất, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước.
Mộ Diên đúng là có nghĩ tới chuyện đi nơi khác làm việc, thím cô sống một mình, trong nhà không có tài sản gì, hơn nữa Ô Trấn ít khi có khách vãng lai, nhà trọ của bọn họ làm ăn cũng không khấm khá. Nhưng cô lại do dự, Thượng Hải ồn ào hỗn loạn, hậu duệ, quý tộc, thế gia... chỗ nào cũng có, tất nhiên là không an nhàn thoải mái như Ô Trấn.
“Thù lao là bao nhiêu?”
Mộ Diên suy nghĩ một chút, lại cắn đôi môi căng mọng, non nớt đáng yêu, hiện ra vẻ kiều diễm ướt át.
“Cô Mộ cứ ra giá đi, muốn núi vàng núi bạc, tôi đều có thể trả cho cô.” Liễu Nguyệt Vân hơi nhướng mày, vô cùng thong thả, vỗ vỗ tay Mộ Diên, việc này có lẽ cũng không cần tốn nhiều sức.
Tô Giới Thượng Hải có vài quan viên người nước ngoài mới đến nhậm chức, tuy rằng rất thường đi dạo nhà thổ, nhưng mở miệng nói chuyện lại không hiểu gì cả, đám phu tử bên ngoài thì đều ra vẻ thanh cao, nói kỹ nữ bọn họ dơ bẩn, gia chủ có trả nhiều tiền hơn cũng không làm hoen ố tri thức được.
Cô ta lại liếc mắt nhìn Mộ Diên, huống chi cô nương này dung mạo coi như là thượng thừa, đẹp hơn vạn lần so với đám dung chi tục phấn ở nhà thổ, không chừng còn có thể dựa vào cô ta mà kiếm được một món tiền lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.