Chương 20:
Mai Tân Thập Luật
10/03/2024
Phó Hàn Sanh hôn lên cái miệng nhỏ của cô, khen một câu ngoan quá, sau đó giơ tay mở hai chân cô ra ép trên ga trải giường, một tay đỡ lấy côn thịt tiến vào chiếc động ngọt ngào huyền bí, hai mép cửa đóng chặt chẽ từng tầng từng lớp thịt non bao phủ vừa ấm áp vừa thoải mái tựa như chốn rượu tiên chỉ ngửi thôi cũng đủ say chết ngườι.
Người đàn ông rên lên một tiếng, dùng miệng liếm mút đầu vú non: “Bé thật ngoan!”
Mộ Diên bị dục vọng khống chế, nửa người dưới phối hợp đưa đẩy với hắn, cơ thể mềm mại bị Phó Hàn Sanh ấn trên giường, cái cổ trắng như tuyết, bờ vai mảnh khảnh nõn nà, khớp xương to lớn của bàn tay bóp nắn nơi đồi núi của cô bừa bãi, đầu vú bị cọ xát đỏ lên.
Phó Hàn Sanh đùa nghịch ngực của cô, tham lam hôn cái miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi quay cuồng mút lấy cái lưỡi thơm ngát.
Thân thể nhỏ bé bị hắn dùng sức mà tàn phá, nuốt nước bọt của hắn, đầu lưỡi của hắn cứ đùa lưỡi cô, Phó Hàn Sanh càng hôn càng sâu như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Mộ Diên không thở nổi vì nụ hôn của hắn, vương bàn tay nhỏ nhắn đẩy cánh tay của Phó Hàn Sanh nhưng chỗ giao hợp mãnh liệt ra vào nên dần dần vô lực rũ tay xuống.
Phó Hàn Sanh nuốt đủ mật trong miệng cô rồi liền thả ra, lúc rời đi còn theo sợi chỉ bạc gợi tình nếu không muốn nói là dâm mỹ.
Tối hôm qua đã làm một lần nhưng bây giờ chỗ tư mật của cô vẫn khít như trinh nữ, lại giống với dâm phụ ra nhiều nước ngọt ngào, trời sinh kiều diễm, hắn vén mấy sợi tóc dính mồ hôi dán sát trên má cho Mộ Diên, động tác dưới thân điên cuồng mà chơi, điên cuồng mà đâm vào hai vách thịt non mịn khiến cho côn thịt của hắn sung sướng ấy.
“A Diên, quá sướng!”
Chưa bao giờ nghe thấy lời nói dâm đãng như vậy nên hoa huyệt Mộ Diên hút chặt hơn nữa, cô cắn môi ngăn lại những tiếng rên mất hồn của bản thân, hai mắt nhắm chặt không cho nước mắt chảy xuống.
“Ngoan, thả lỏng nào.” Bị Mộ Diên kẹp suýt chút nữa là bắn ra, gân xanh trên trán Phó Hàn Sanh nổi lên, tay to nắm lấy ngọn đồi đang rung rinh trước ngực cô, xoa bóp rồi cắn, dương vật vẫn cứ dùng sức chơi giống như đang đóng một trăm cái cọc vào đó vậy.
Chân thon dài của Mộ Diên vòng qua eo tráng kiện của hắn, cả người không ngừng run rẩy đong đưa, cảnh tượng giống như cuồng phong cuốn lá liễu phất phơ theo mình và cái thứ đang đâm vào người cô chính là điểm tựa duy nhất cô có thể bám vào.
Khuôn mặt cô ướt át không biết là mồ hôi hay nước mắt, cô hé miệng ra kêu những âm thanh nghẹn ngào, cánh tay vô lực đẩy vòm ngực cường tráng nước bọt tràn từ khóe miệng xuống giường.
Phó Hàn Sanh ôm đôi mông đang co rút vì tình của Mộ Diên, côn thịt cắm sâu vào hoa huyệt như muốn nghiền nát.
Cuối cùng hắn mở toang cánh mỏng manh chạm tới nơi sâu nhất trong hoa huyệt, gia tăng độ xâm nhập, theo đó truyền đến sự sung sướng ngất trời, Phó Hàn Sanh kêu lên một tiếng bắn tinh dịch đục ngầu vào nơi sâu nhất của cô.
Mộ Diên bị Phó Hàn Sanh chơi đến mức không nói ra lời, nửa ngườι trên nằm nghiêng trái nghiêng phải xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người dưới dạng ra không khép lại được, hơi thở của cô yếu ớt bụng co rút, chất nhầy chảy từ từ xuống bắp đùi, đầu óc mơ màng, cây gậy sắt bắt đầu có xu hướng thức tỉnh.
“A… Hàn Sanh ca ca… Ưm… A… Tha cho em đi…”
Hạ thân vẫn thúc đẩy và không có dấu hiệu dừng, ngược lại càng thêm liệt, sự co giật của hoa huyệt làm Mộ Diên cảm thấy sảng khoái còn Phó Hàn Sanh thì như được lên tiên.
Căn phòng tràn ngập hương vị tình dục, khăn trải giường nhăn nhúm dính nhớp nháp.
“A Diên chảy nước nhiều ghê.” Phó Hàn Sanh nỉ non bên tai cô, xương ngón tay vuốt ve chỗ thân mật, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hoa huyệt đang hút lấy dương vật của mình, hai cánh hoa bị chơi cho mở rộng ra gần như khô héo.
Chân Mộ Diên bị ép mở rộng ra, nơi mê hồn phơi bày không sót một cái gì, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, khu rừng run rẩy trói chặt Phó Hàn Sanh lại làm hắn bắn thêm một luồng tinh dịch mới.
“Ưm… Đừng bắn vào trong” Cô nhìn hình bóng tao nhã của Phó Hàn Sanh cầu xin, nếu bắn vào sẽ mang thai mất.
Phó Hàn Sanh nuốt trọn lời cô nói, bế cô xuống giường đưa tới trường kỷ cách đó không xa, để cô ngồi xuống sau đó tách hai đùi cô ra, cúi đầu nhìn một mảnh hỗn độn nơi hoa huyệt duỗi tay sờ soạng.
Nhẹ nhàng nói: “Chỗ này của bé sưng rồi, dùng miệng giúp ca ca được không?” Dứt lời liền đưa côn thịt đang hưng phấn ngẩng đầu đến bên miệng cô, dỗ dành: “Cho tôi bắn lần này nữa thì sẽ tha cho em…”
Hai má Mộ Diên đỏ ửng, đôi mắt hạnh mê ly, cô không còn phân biệt được ngày hay đêm nữa, chỉ biết ngoan ngoãn há miệng ra, Phó Hàn Sanh đưa quy đầu cọ xát ở ngoài môi cô, để tinh dịch bôi trơn nơi đó nhìn mê người vô cùng.
Phó Hàn Sanh nhẹ giọng cảm thán, thưởng thức mái tóc dài, sườn mặt thanh thoát đôi mắt vì dục vọng mà câu hồn của cô.
Hắn chậm rãi cho dương vật tiến vào khoang miệng, cái lưỡi đinh hương bỗng dưng không có chỗ lui, côn thịt càng lúc càng lớn dưới sự mút mát của cô.
Mềm như vậy, nhỏ như vậy tuy không có kỹ xảo liếm láp nhưng cũng đủ để làm cho hắn sướng rơn ngườι, bàn tay đè đầu Mộ Diên di chuyển thọc vào rút ra, để cái lưỡi cô ma sát với huynh đệ của hắn, liều mạng đâm sâu vào bên trong.
Mộ Diên rất khó chịu, cô không thở được, khó khăn giãy giụa kêu những tiếng ô ô đáng thương, vặn vẹo phản kháng làm cho Phó Hàn Sanh có loại cảm giác sảng khoái không nói nên lời.
Hắn vừa mới nếm thử tình dục nên cũng thân bất do kỷ mà thôi, cự vật ở háng hung hăng va chạm miệng cô, một nửa ở bên ngoài kích thích thị giác, hắn duỗi tay bóp nắn hai cái vú của Mộ Diên, sống lưng cô căng thẳng, thở dốc: “Bé ngoan.”
Phó Hàn Sanh đang ra vào mấy chục cái đột nhiên buông Mộ Diên ra, nắm lấy dương vật bắn tinh dịch đặc sệt lên gương mặt kiều diễm và cái cổ trắng ngần của cô.
Phó Tuân và người hầu Triệu Tứ đưa hộp thức ăn đến công quán, dây thường xuân leo đầy tường, xung quanh là khung cảnh tươi mát, Lục Võ đang ăn gỏi cuốn tơ vàng, uống trà Bích Loa Xuân nhàn nhã ngồi ở phòng khách, thấy hai ngườι tới lập tức đứng dậy.
Hôm nay trường học cho nghỉ, Phó Tuân không có việc gì làm nên nhớ đến lần trước Tam ca tặng anh mực Huy Châu rất tốt nên cùng người hầu mang một ít huyết yến đến để cảm ơn: “Bà nội mới có một tổ huyết yến, ở nhà không có ai ăn. Nghĩ tam ca thích ăn nên tôi mang đến đây một ít.”
“Đã làm phiền ngũ thiếu gia đến đây một chuyến, đáng lẽ ngài nên gọi cho tôi đến lấy. Dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Lục Võ gãi đầu nhận lấy huyết yến.
Phó Tuân mặc bộ đồ dài Tứ Xuyên đứng ở phòng khách nhìn một vòng: “Tam ca ở công quán hay đã đến thương hội rồi?”
Lục Võ sờ mũi, vô tình nhìn lên tầng: “Tam thiếu gia vẫn đang ngủ, mời ngũ thiếu gia đến thư phòng chờ, tôi sẽ mời tam thiếu gia đến đó.”
Người đàn ông rên lên một tiếng, dùng miệng liếm mút đầu vú non: “Bé thật ngoan!”
Mộ Diên bị dục vọng khống chế, nửa người dưới phối hợp đưa đẩy với hắn, cơ thể mềm mại bị Phó Hàn Sanh ấn trên giường, cái cổ trắng như tuyết, bờ vai mảnh khảnh nõn nà, khớp xương to lớn của bàn tay bóp nắn nơi đồi núi của cô bừa bãi, đầu vú bị cọ xát đỏ lên.
Phó Hàn Sanh đùa nghịch ngực của cô, tham lam hôn cái miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi quay cuồng mút lấy cái lưỡi thơm ngát.
Thân thể nhỏ bé bị hắn dùng sức mà tàn phá, nuốt nước bọt của hắn, đầu lưỡi của hắn cứ đùa lưỡi cô, Phó Hàn Sanh càng hôn càng sâu như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Mộ Diên không thở nổi vì nụ hôn của hắn, vương bàn tay nhỏ nhắn đẩy cánh tay của Phó Hàn Sanh nhưng chỗ giao hợp mãnh liệt ra vào nên dần dần vô lực rũ tay xuống.
Phó Hàn Sanh nuốt đủ mật trong miệng cô rồi liền thả ra, lúc rời đi còn theo sợi chỉ bạc gợi tình nếu không muốn nói là dâm mỹ.
Tối hôm qua đã làm một lần nhưng bây giờ chỗ tư mật của cô vẫn khít như trinh nữ, lại giống với dâm phụ ra nhiều nước ngọt ngào, trời sinh kiều diễm, hắn vén mấy sợi tóc dính mồ hôi dán sát trên má cho Mộ Diên, động tác dưới thân điên cuồng mà chơi, điên cuồng mà đâm vào hai vách thịt non mịn khiến cho côn thịt của hắn sung sướng ấy.
“A Diên, quá sướng!”
Chưa bao giờ nghe thấy lời nói dâm đãng như vậy nên hoa huyệt Mộ Diên hút chặt hơn nữa, cô cắn môi ngăn lại những tiếng rên mất hồn của bản thân, hai mắt nhắm chặt không cho nước mắt chảy xuống.
“Ngoan, thả lỏng nào.” Bị Mộ Diên kẹp suýt chút nữa là bắn ra, gân xanh trên trán Phó Hàn Sanh nổi lên, tay to nắm lấy ngọn đồi đang rung rinh trước ngực cô, xoa bóp rồi cắn, dương vật vẫn cứ dùng sức chơi giống như đang đóng một trăm cái cọc vào đó vậy.
Chân thon dài của Mộ Diên vòng qua eo tráng kiện của hắn, cả người không ngừng run rẩy đong đưa, cảnh tượng giống như cuồng phong cuốn lá liễu phất phơ theo mình và cái thứ đang đâm vào người cô chính là điểm tựa duy nhất cô có thể bám vào.
Khuôn mặt cô ướt át không biết là mồ hôi hay nước mắt, cô hé miệng ra kêu những âm thanh nghẹn ngào, cánh tay vô lực đẩy vòm ngực cường tráng nước bọt tràn từ khóe miệng xuống giường.
Phó Hàn Sanh ôm đôi mông đang co rút vì tình của Mộ Diên, côn thịt cắm sâu vào hoa huyệt như muốn nghiền nát.
Cuối cùng hắn mở toang cánh mỏng manh chạm tới nơi sâu nhất trong hoa huyệt, gia tăng độ xâm nhập, theo đó truyền đến sự sung sướng ngất trời, Phó Hàn Sanh kêu lên một tiếng bắn tinh dịch đục ngầu vào nơi sâu nhất của cô.
Mộ Diên bị Phó Hàn Sanh chơi đến mức không nói ra lời, nửa ngườι trên nằm nghiêng trái nghiêng phải xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người dưới dạng ra không khép lại được, hơi thở của cô yếu ớt bụng co rút, chất nhầy chảy từ từ xuống bắp đùi, đầu óc mơ màng, cây gậy sắt bắt đầu có xu hướng thức tỉnh.
“A… Hàn Sanh ca ca… Ưm… A… Tha cho em đi…”
Hạ thân vẫn thúc đẩy và không có dấu hiệu dừng, ngược lại càng thêm liệt, sự co giật của hoa huyệt làm Mộ Diên cảm thấy sảng khoái còn Phó Hàn Sanh thì như được lên tiên.
Căn phòng tràn ngập hương vị tình dục, khăn trải giường nhăn nhúm dính nhớp nháp.
“A Diên chảy nước nhiều ghê.” Phó Hàn Sanh nỉ non bên tai cô, xương ngón tay vuốt ve chỗ thân mật, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hoa huyệt đang hút lấy dương vật của mình, hai cánh hoa bị chơi cho mở rộng ra gần như khô héo.
Chân Mộ Diên bị ép mở rộng ra, nơi mê hồn phơi bày không sót một cái gì, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, khu rừng run rẩy trói chặt Phó Hàn Sanh lại làm hắn bắn thêm một luồng tinh dịch mới.
“Ưm… Đừng bắn vào trong” Cô nhìn hình bóng tao nhã của Phó Hàn Sanh cầu xin, nếu bắn vào sẽ mang thai mất.
Phó Hàn Sanh nuốt trọn lời cô nói, bế cô xuống giường đưa tới trường kỷ cách đó không xa, để cô ngồi xuống sau đó tách hai đùi cô ra, cúi đầu nhìn một mảnh hỗn độn nơi hoa huyệt duỗi tay sờ soạng.
Nhẹ nhàng nói: “Chỗ này của bé sưng rồi, dùng miệng giúp ca ca được không?” Dứt lời liền đưa côn thịt đang hưng phấn ngẩng đầu đến bên miệng cô, dỗ dành: “Cho tôi bắn lần này nữa thì sẽ tha cho em…”
Hai má Mộ Diên đỏ ửng, đôi mắt hạnh mê ly, cô không còn phân biệt được ngày hay đêm nữa, chỉ biết ngoan ngoãn há miệng ra, Phó Hàn Sanh đưa quy đầu cọ xát ở ngoài môi cô, để tinh dịch bôi trơn nơi đó nhìn mê người vô cùng.
Phó Hàn Sanh nhẹ giọng cảm thán, thưởng thức mái tóc dài, sườn mặt thanh thoát đôi mắt vì dục vọng mà câu hồn của cô.
Hắn chậm rãi cho dương vật tiến vào khoang miệng, cái lưỡi đinh hương bỗng dưng không có chỗ lui, côn thịt càng lúc càng lớn dưới sự mút mát của cô.
Mềm như vậy, nhỏ như vậy tuy không có kỹ xảo liếm láp nhưng cũng đủ để làm cho hắn sướng rơn ngườι, bàn tay đè đầu Mộ Diên di chuyển thọc vào rút ra, để cái lưỡi cô ma sát với huynh đệ của hắn, liều mạng đâm sâu vào bên trong.
Mộ Diên rất khó chịu, cô không thở được, khó khăn giãy giụa kêu những tiếng ô ô đáng thương, vặn vẹo phản kháng làm cho Phó Hàn Sanh có loại cảm giác sảng khoái không nói nên lời.
Hắn vừa mới nếm thử tình dục nên cũng thân bất do kỷ mà thôi, cự vật ở háng hung hăng va chạm miệng cô, một nửa ở bên ngoài kích thích thị giác, hắn duỗi tay bóp nắn hai cái vú của Mộ Diên, sống lưng cô căng thẳng, thở dốc: “Bé ngoan.”
Phó Hàn Sanh đang ra vào mấy chục cái đột nhiên buông Mộ Diên ra, nắm lấy dương vật bắn tinh dịch đặc sệt lên gương mặt kiều diễm và cái cổ trắng ngần của cô.
Phó Tuân và người hầu Triệu Tứ đưa hộp thức ăn đến công quán, dây thường xuân leo đầy tường, xung quanh là khung cảnh tươi mát, Lục Võ đang ăn gỏi cuốn tơ vàng, uống trà Bích Loa Xuân nhàn nhã ngồi ở phòng khách, thấy hai ngườι tới lập tức đứng dậy.
Hôm nay trường học cho nghỉ, Phó Tuân không có việc gì làm nên nhớ đến lần trước Tam ca tặng anh mực Huy Châu rất tốt nên cùng người hầu mang một ít huyết yến đến để cảm ơn: “Bà nội mới có một tổ huyết yến, ở nhà không có ai ăn. Nghĩ tam ca thích ăn nên tôi mang đến đây một ít.”
“Đã làm phiền ngũ thiếu gia đến đây một chuyến, đáng lẽ ngài nên gọi cho tôi đến lấy. Dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Lục Võ gãi đầu nhận lấy huyết yến.
Phó Tuân mặc bộ đồ dài Tứ Xuyên đứng ở phòng khách nhìn một vòng: “Tam ca ở công quán hay đã đến thương hội rồi?”
Lục Võ sờ mũi, vô tình nhìn lên tầng: “Tam thiếu gia vẫn đang ngủ, mời ngũ thiếu gia đến thư phòng chờ, tôi sẽ mời tam thiếu gia đến đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.