Chương 33:
Mai Tân Thập Luật
14/03/2024
Ở phía Tây của khu phố có mấy đám mây đang nhô cao vươn mình.
Đường đến hội chùa dần đông đúc hẳn lên, thím nói muốn xem kịch trùng với buổi sân khấu ở hội chùa nên sau khi ăn cơm tối xong thì đưa Mộ Diên đi cùng.
Đầu đường bán bánh chưng thịt thơm ngon, trên sân khấu là lá cờ màu hoa mộc lan đang phất phơ bay trong gió, người ta đang hóa trang thành Bao Chửng đi phá án, Mộ Diên ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, thực sự là cô cảm thấy nhàm chán cực kỳ, thím Kiều cười cười khi thấy cô như vậy liền cho cô ít tiền bảo cô đi hội chùa xem người ta thả hoa đăng.
Chiếc đèn xuyến nối đuôi nhau thắp sáng trên bầu trời, từng ngọn đèn đuổi theo tạo thành cái đuôi dài kéo liền đến cuối phố, dưới đèn là người bán hàng rong, tôi bán anh mua, mỗi mẻ mớᎥ ra lò đều thơm phức ngọt ngào.
Một đám trẻ con chân đi giày sam làm bằng vải, cầm đèn hoa đăng chạy khắp nơi, miệng thì hát: “Mùi bánh chưng thơm phòng bếp, hương ngải diệp hướng Mãn Đường, cành đào cắm trên cửa lớn, nhìn ra ngoài là thấy mạch hoàng nhi.”
Mộ Diên đến một quán ăn nhỏ, những chiếc đèn hoa đăng sặc sỡ làm người ta hoa mắt nào là đèn Thường Nga, Võ Tòng đấu Bạch Hổ, Ngộ Không đại náo thiên cung.
Thấy chiếc đèn Thường Nga kia cực kỳ xinh đẹp, Mộ Diên liền lấy tay chọc chọc tai thỏ ngọc đó, hỏi người bán đèn rong: “Đèn Thường Nga này bán bao nhiêu ạ?”
Người bán hàng rong xua tay lắc đầu: “Cái này không bán, cô nương đang thi đấu đá cầu kia đã đặt trước rồi.”
Làm gì có cô nương đá cầu nào, Mộ Diên bất đắc dĩ.
Lúc này Phó Hàn Sanh và Giang gia đại công tử Giang Viễn Cẩn đang đứng trên lầu của Xuân Hương Các nhìn mười dặm phố xá náo nhiệt ồn ào, hai người là bạn từ thuở nhỏ, sau này Giang Viễn Cẩn đi du học, giờ đã về nước, lần này là giúp cho Phó Hàn Sanh thông con đường bán thuốc tây ở Nam Dương.
Đã qua bốn năm năm rồi, nơi này cũng đã có sự thay đổi, Giang Viễn Cẩn chỉ chỗ xa xa kia rồi nói: nhớ rõ hồi còn nhỏ cậu thích ăn bánh chưng thịt nhất mà. Bây giờ còn thích nữa không?”
Phó Hàn Sanh im lặng cong khóe miệng, đó là khi mẹ còn sống nên hắn cũng xem như là thích đi, vì mỗi năm cứ đến tết Đoan Ngọ mẹ hắn đều đi bộ đến miếu Thành Hoàng, mỗi lần đi trên con đường đó ngửi thấy mùi của bánh chưng thịt là mẹ hắn đều biết được.
“Đúng rồi, mẹ cậu gần đây thế nào? Tớ nhớ bà ấy thích mấy cái hội chùa này lắm, có một năm còn thưởng mấy trăm đồng đại dương cho ngườι hát tuồng nữa, hôm nay bà ấy có đến không?” Giang Viễn Cẩn mấy năm nay không về nước nên không biết đất nước thay đổi ra sao.
Phó Hàn Sanh vẫn im lặng, nhìn xe ngựa vượt gió dưới lầu, đèn đuốc sáng trưng cả một phương.
Giang Viễn Cẩn bỗng nhiên nhớ tới năm ấy Phó Hàn Sanh vội vàng về nước, ngước mắt hỏi: “Chẳng lẽ bà ấy bị bệnh nặng chưa khỏi, năm đó tớ nghe nói là bởi vì trong nhà có người nhiễm bệnh nên mớᎥ bị lây.”
Dòng nước uốn lượn chảy róc rách, cây cầu phía dưới trải đầy hoa sen, nhụy hoa khoe sắc không biết trôi về nơi đâu.
“Ừ, bị nhiễm ôn dịch, tớ về được mấy ngày thì bà mất.” Giọng điệu của Phó Hàn Sanh bình tĩnh, giống như chỉ là kể chuyện năm xưa mà thôi.
Giang Viễn Cẩn đương nhiên biết chuyện không hề đơn giản như lời hắn nói, ôn dịch hoành hành khắp nơi, nếu nó xảy ra nặng nề như thế thì anh ta không thể nào không nghe thấy người nhà nhắc đến. Hơn nữa, Phó gia là gia tộc cao quý, cho dù có bị nhiễm ôn dịch thì cũng sẽ có thuốc chữa.
“Từ trước đến nay cậu đều là người có thù tất báo, hiện giờ phong cách một điều nhịn chín điều lành này không giống cậu cho lắm.” Giang Viễn Cẩn ngồi xuống, uống trà cười nói một câu.
Khi còn nhỏ Phó Hàn Sanh rất thích mèo với chó, nhưng mấy con đó cứ thấy hắn là trốn, Giang Viễn Cẩn trêu hắn nói ngay cả súc sinh cũng sợ hắn. Sau đó vài hôm anh ta đến Phó gia tìm Phó Hàn Sanh chơi, mùa hè đương nhiên ăn lẩu sẽ ngon, lúc ngửi thấy mùι thơm của thịt anh ta liền dán sát lại hỏi Phó Hàn Sanh là thịt gì thế, hắn ung dung uống trà rồi nói đó là thịt chó.
Giang Viễn Cẩn cầm tách trà không nhịn được cười: “Khi còn bé cậu dọa tớ ăn chó, từ đó về sau tớ thấy chó là xấu hổ trong lòng, mỗi năm đến mùa hạ đều phải chép hai bộ hoa kinh mớᎥ yên giấc.”
Sự việc đã qua nhiều năm rồi giờ nhắc lại vẫn làm cho Phó Hàn Sanh cười, đôi môi cong lên một đường cong tuyệt mỹ, ngón tay chà xát lên vách trà: “Viễn Cẩn, thịt chó đã là chuyện cũ rồi. Năm nay ăn thịt người được không?”
Động tác uống trà của Giang Viễn Cẩn dừng lại, nâng mắt lên nhìn hắn, cả hai người đều im lặng rồi cười.
Có thắng tất nhiên sẽ có thua, có thịnh đương nhiên sẽ có suy, sau cái tết Đoan Ngọ này, ở Thượng Hại có lẽ sẽ có sóng gió rồi đây.
Giang Viễn Cẩn nhìn hồ Động Đình sau đó pha Bích Loa Xuân rót cho Phó Hàn Sanh một ly, đang định nói chuyện thì thấy hắn nhìn chằm chằm cô nương ở dưới quán đèn kia bằng ánh mắt ôn nhu.
Anh ta quay đầu nhìn Lục Võ nhướng mày hỏi: “Tam thiếu gia nhà cậu coi trọng cô nương kia à?”
Lục Võ mớᎥ đi hội chùa về, trong miệng vẫn còn dính dầu mỡ của bánh chưng và lòng đỏ trứng, trên tay cầm mấy gói giấy thức ăn, trên cổ còn đeo mặt nạ gốm sứ: “Ế, đại gia đừng làm thuộc hạ khó xử, chuyện này thuộc hạ không biết.”
Không nghe thấy Phó Hàn Sanh nói chuyện, chỉ thấy hắn đứng dậy, lấy mặt nạ trên cổ Lục Võ sau đó xuống lầu.
“Này, cậu đi đâu đấy, trà vừa mớᎥ pha xong mà!” Giang Viễn Cẩn hô lên.
“Tớ đi ăn chút gì đó đây, lần sau mời cậu uống Bích Tuyết Hàn Xuân.” Phó Hàn Sanh vẫy tay cũng không thèm quay đầu lại, bóng dáng cao lớn nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Đá cầu là cuộc thi được mọi ngườι chào đón nhất, trước tiên dùng vải trắng kéo thành vòng tròn sau đó quấn lên cái vòng trúc, cầu được làm từ nhiều loại lông khác màu, dùng cầu đá vào sọt trúc đó, ai đá vào nhiều hơn thì người đó thắng.
Mộ Diên đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được ống quần của vài người đang đá bóng cao su, đằng trước có không ít cô nương che miệng lại bàn tán.
Có lẽ là nói vị thiếu gia đeo mặt nạ kia quá giỏi, đã đá vào được ba quả bóng liên tiếp, dáng người cũng cao lớn, phía sau mặt nạ đó chắc chắn sẽ là gương mặt như Phan An Tống Ngọc, lại có ngườι nói không chừng đằng sau đó là cái mặt xấu ma chê quỷ hờn thì sao?
Mộ Diên cũng không được cao lắm. Hơn nữa, trước mắt có quá nhiều người, cô lại mặc sườn xám, thêu hoa mỹ lệ mà chất vải khó mua được vì thế cô không tính đi vào sâu để xem. Cô vẫn muốn mua cái đèn Thường Nga từ tay người bán hàng rong đó đó. Nếu bình thường gặp nhà bình thường chỉ đưa thêm chút tiền là được nhưng lỡ chẳng may gặp phải người giàu có như thiếu gia hoặc lão gia nào đó tiêu tiền như nước thì cô không thể thương lượng được.
Một tiếng trống chiêng vang lên leng keng, trận đấu đá cầu đã kết thúc, cô bừng tỉnh, một ngườι đàn ông mặc bộ đồ dài đi đến bên chỗ quán bán hoa đăng, tóc ngắn ưu nhã mang theo mặt nạ màu đào, che đi khí chất lười biếng tùy ý của mình.
Mộ Diên rũ mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài đang nắm chặt tai thỏ Thường Nga lắc lư lắc lư, cô thu hồi ánh nhìn, muốn đi tìm thím thì chợt thấy trong tay nặng hơn, cúi xuống thấy chiếc đèn Thường Nga đã được nhét vào tay cô, tiên nữ thỏ ngọc đã được cô cầm lấy.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, xuyên qua hai ngọn đèn dầu bay lơ lửng thấy ngườι đàn ông đứng cách đó không xa, hắn tháo mặt nạ xuống, gương mặt dịu dàng quen thuộc dần hiện ra, bàn tay từ từ nâng ra khỏi tay áo, thưởng thức túi tiền uyên ương, Mộ Diên sờ bên hông phát hiện nơi đó trống rỗng.
Dưới mái hiên, Phó Hàn Sanh đứng ở đó im lặng, Mộ Diên do dự một lát rồi đi qua, hôm nay hắn giống như là kẻ du ngoạn nhân gian đến đây để thưởng thức cảnh đẹp vậy, cả ngườι mặc bộ áo dài kiều diễm độc tuyệt.
“Xin tam gia trả lại túi tiền cho tôi.” Mộ Diên không nhìn hắn, chỉ nhìn túi tiền rồi nói.
Hàn Sanh cúi đầu nhìn cô một cái, ôm lấy eo nhỏ kéo cô vào lòng, cắn lên vành tai mượt mà, hung dữ “Sao lại nói lời khách sáo thế? Mấy ngày không bị chơi nên quên ta rồi sao?”
Đường đến hội chùa dần đông đúc hẳn lên, thím nói muốn xem kịch trùng với buổi sân khấu ở hội chùa nên sau khi ăn cơm tối xong thì đưa Mộ Diên đi cùng.
Đầu đường bán bánh chưng thịt thơm ngon, trên sân khấu là lá cờ màu hoa mộc lan đang phất phơ bay trong gió, người ta đang hóa trang thành Bao Chửng đi phá án, Mộ Diên ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, thực sự là cô cảm thấy nhàm chán cực kỳ, thím Kiều cười cười khi thấy cô như vậy liền cho cô ít tiền bảo cô đi hội chùa xem người ta thả hoa đăng.
Chiếc đèn xuyến nối đuôi nhau thắp sáng trên bầu trời, từng ngọn đèn đuổi theo tạo thành cái đuôi dài kéo liền đến cuối phố, dưới đèn là người bán hàng rong, tôi bán anh mua, mỗi mẻ mớᎥ ra lò đều thơm phức ngọt ngào.
Một đám trẻ con chân đi giày sam làm bằng vải, cầm đèn hoa đăng chạy khắp nơi, miệng thì hát: “Mùi bánh chưng thơm phòng bếp, hương ngải diệp hướng Mãn Đường, cành đào cắm trên cửa lớn, nhìn ra ngoài là thấy mạch hoàng nhi.”
Mộ Diên đến một quán ăn nhỏ, những chiếc đèn hoa đăng sặc sỡ làm người ta hoa mắt nào là đèn Thường Nga, Võ Tòng đấu Bạch Hổ, Ngộ Không đại náo thiên cung.
Thấy chiếc đèn Thường Nga kia cực kỳ xinh đẹp, Mộ Diên liền lấy tay chọc chọc tai thỏ ngọc đó, hỏi người bán đèn rong: “Đèn Thường Nga này bán bao nhiêu ạ?”
Người bán hàng rong xua tay lắc đầu: “Cái này không bán, cô nương đang thi đấu đá cầu kia đã đặt trước rồi.”
Làm gì có cô nương đá cầu nào, Mộ Diên bất đắc dĩ.
Lúc này Phó Hàn Sanh và Giang gia đại công tử Giang Viễn Cẩn đang đứng trên lầu của Xuân Hương Các nhìn mười dặm phố xá náo nhiệt ồn ào, hai người là bạn từ thuở nhỏ, sau này Giang Viễn Cẩn đi du học, giờ đã về nước, lần này là giúp cho Phó Hàn Sanh thông con đường bán thuốc tây ở Nam Dương.
Đã qua bốn năm năm rồi, nơi này cũng đã có sự thay đổi, Giang Viễn Cẩn chỉ chỗ xa xa kia rồi nói: nhớ rõ hồi còn nhỏ cậu thích ăn bánh chưng thịt nhất mà. Bây giờ còn thích nữa không?”
Phó Hàn Sanh im lặng cong khóe miệng, đó là khi mẹ còn sống nên hắn cũng xem như là thích đi, vì mỗi năm cứ đến tết Đoan Ngọ mẹ hắn đều đi bộ đến miếu Thành Hoàng, mỗi lần đi trên con đường đó ngửi thấy mùi của bánh chưng thịt là mẹ hắn đều biết được.
“Đúng rồi, mẹ cậu gần đây thế nào? Tớ nhớ bà ấy thích mấy cái hội chùa này lắm, có một năm còn thưởng mấy trăm đồng đại dương cho ngườι hát tuồng nữa, hôm nay bà ấy có đến không?” Giang Viễn Cẩn mấy năm nay không về nước nên không biết đất nước thay đổi ra sao.
Phó Hàn Sanh vẫn im lặng, nhìn xe ngựa vượt gió dưới lầu, đèn đuốc sáng trưng cả một phương.
Giang Viễn Cẩn bỗng nhiên nhớ tới năm ấy Phó Hàn Sanh vội vàng về nước, ngước mắt hỏi: “Chẳng lẽ bà ấy bị bệnh nặng chưa khỏi, năm đó tớ nghe nói là bởi vì trong nhà có người nhiễm bệnh nên mớᎥ bị lây.”
Dòng nước uốn lượn chảy róc rách, cây cầu phía dưới trải đầy hoa sen, nhụy hoa khoe sắc không biết trôi về nơi đâu.
“Ừ, bị nhiễm ôn dịch, tớ về được mấy ngày thì bà mất.” Giọng điệu của Phó Hàn Sanh bình tĩnh, giống như chỉ là kể chuyện năm xưa mà thôi.
Giang Viễn Cẩn đương nhiên biết chuyện không hề đơn giản như lời hắn nói, ôn dịch hoành hành khắp nơi, nếu nó xảy ra nặng nề như thế thì anh ta không thể nào không nghe thấy người nhà nhắc đến. Hơn nữa, Phó gia là gia tộc cao quý, cho dù có bị nhiễm ôn dịch thì cũng sẽ có thuốc chữa.
“Từ trước đến nay cậu đều là người có thù tất báo, hiện giờ phong cách một điều nhịn chín điều lành này không giống cậu cho lắm.” Giang Viễn Cẩn ngồi xuống, uống trà cười nói một câu.
Khi còn nhỏ Phó Hàn Sanh rất thích mèo với chó, nhưng mấy con đó cứ thấy hắn là trốn, Giang Viễn Cẩn trêu hắn nói ngay cả súc sinh cũng sợ hắn. Sau đó vài hôm anh ta đến Phó gia tìm Phó Hàn Sanh chơi, mùa hè đương nhiên ăn lẩu sẽ ngon, lúc ngửi thấy mùι thơm của thịt anh ta liền dán sát lại hỏi Phó Hàn Sanh là thịt gì thế, hắn ung dung uống trà rồi nói đó là thịt chó.
Giang Viễn Cẩn cầm tách trà không nhịn được cười: “Khi còn bé cậu dọa tớ ăn chó, từ đó về sau tớ thấy chó là xấu hổ trong lòng, mỗi năm đến mùa hạ đều phải chép hai bộ hoa kinh mớᎥ yên giấc.”
Sự việc đã qua nhiều năm rồi giờ nhắc lại vẫn làm cho Phó Hàn Sanh cười, đôi môi cong lên một đường cong tuyệt mỹ, ngón tay chà xát lên vách trà: “Viễn Cẩn, thịt chó đã là chuyện cũ rồi. Năm nay ăn thịt người được không?”
Động tác uống trà của Giang Viễn Cẩn dừng lại, nâng mắt lên nhìn hắn, cả hai người đều im lặng rồi cười.
Có thắng tất nhiên sẽ có thua, có thịnh đương nhiên sẽ có suy, sau cái tết Đoan Ngọ này, ở Thượng Hại có lẽ sẽ có sóng gió rồi đây.
Giang Viễn Cẩn nhìn hồ Động Đình sau đó pha Bích Loa Xuân rót cho Phó Hàn Sanh một ly, đang định nói chuyện thì thấy hắn nhìn chằm chằm cô nương ở dưới quán đèn kia bằng ánh mắt ôn nhu.
Anh ta quay đầu nhìn Lục Võ nhướng mày hỏi: “Tam thiếu gia nhà cậu coi trọng cô nương kia à?”
Lục Võ mớᎥ đi hội chùa về, trong miệng vẫn còn dính dầu mỡ của bánh chưng và lòng đỏ trứng, trên tay cầm mấy gói giấy thức ăn, trên cổ còn đeo mặt nạ gốm sứ: “Ế, đại gia đừng làm thuộc hạ khó xử, chuyện này thuộc hạ không biết.”
Không nghe thấy Phó Hàn Sanh nói chuyện, chỉ thấy hắn đứng dậy, lấy mặt nạ trên cổ Lục Võ sau đó xuống lầu.
“Này, cậu đi đâu đấy, trà vừa mớᎥ pha xong mà!” Giang Viễn Cẩn hô lên.
“Tớ đi ăn chút gì đó đây, lần sau mời cậu uống Bích Tuyết Hàn Xuân.” Phó Hàn Sanh vẫy tay cũng không thèm quay đầu lại, bóng dáng cao lớn nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Đá cầu là cuộc thi được mọi ngườι chào đón nhất, trước tiên dùng vải trắng kéo thành vòng tròn sau đó quấn lên cái vòng trúc, cầu được làm từ nhiều loại lông khác màu, dùng cầu đá vào sọt trúc đó, ai đá vào nhiều hơn thì người đó thắng.
Mộ Diên đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được ống quần của vài người đang đá bóng cao su, đằng trước có không ít cô nương che miệng lại bàn tán.
Có lẽ là nói vị thiếu gia đeo mặt nạ kia quá giỏi, đã đá vào được ba quả bóng liên tiếp, dáng người cũng cao lớn, phía sau mặt nạ đó chắc chắn sẽ là gương mặt như Phan An Tống Ngọc, lại có ngườι nói không chừng đằng sau đó là cái mặt xấu ma chê quỷ hờn thì sao?
Mộ Diên cũng không được cao lắm. Hơn nữa, trước mắt có quá nhiều người, cô lại mặc sườn xám, thêu hoa mỹ lệ mà chất vải khó mua được vì thế cô không tính đi vào sâu để xem. Cô vẫn muốn mua cái đèn Thường Nga từ tay người bán hàng rong đó đó. Nếu bình thường gặp nhà bình thường chỉ đưa thêm chút tiền là được nhưng lỡ chẳng may gặp phải người giàu có như thiếu gia hoặc lão gia nào đó tiêu tiền như nước thì cô không thể thương lượng được.
Một tiếng trống chiêng vang lên leng keng, trận đấu đá cầu đã kết thúc, cô bừng tỉnh, một ngườι đàn ông mặc bộ đồ dài đi đến bên chỗ quán bán hoa đăng, tóc ngắn ưu nhã mang theo mặt nạ màu đào, che đi khí chất lười biếng tùy ý của mình.
Mộ Diên rũ mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài đang nắm chặt tai thỏ Thường Nga lắc lư lắc lư, cô thu hồi ánh nhìn, muốn đi tìm thím thì chợt thấy trong tay nặng hơn, cúi xuống thấy chiếc đèn Thường Nga đã được nhét vào tay cô, tiên nữ thỏ ngọc đã được cô cầm lấy.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, xuyên qua hai ngọn đèn dầu bay lơ lửng thấy ngườι đàn ông đứng cách đó không xa, hắn tháo mặt nạ xuống, gương mặt dịu dàng quen thuộc dần hiện ra, bàn tay từ từ nâng ra khỏi tay áo, thưởng thức túi tiền uyên ương, Mộ Diên sờ bên hông phát hiện nơi đó trống rỗng.
Dưới mái hiên, Phó Hàn Sanh đứng ở đó im lặng, Mộ Diên do dự một lát rồi đi qua, hôm nay hắn giống như là kẻ du ngoạn nhân gian đến đây để thưởng thức cảnh đẹp vậy, cả ngườι mặc bộ áo dài kiều diễm độc tuyệt.
“Xin tam gia trả lại túi tiền cho tôi.” Mộ Diên không nhìn hắn, chỉ nhìn túi tiền rồi nói.
Hàn Sanh cúi đầu nhìn cô một cái, ôm lấy eo nhỏ kéo cô vào lòng, cắn lên vành tai mượt mà, hung dữ “Sao lại nói lời khách sáo thế? Mấy ngày không bị chơi nên quên ta rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.