Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 43:

Mai Tân Thập Luật

03/04/2024

Trước đó vài ngày còn tuyên bố không cho cô bỏ trốn, vậy mà bây giờ lại muốn cô trở về, Mộ Diên dìu hắn vào phòng bệnh, chỉ xem lời nói của hắn là hồ đồ.

“Ngày mai anh sẽ cho người đưa em đi, tối nay về nhà trước thu dọn hành lý.” Phó Hàn Sanh nằm trên giường bệnh, tiếp tục nói, đôi mắt hơi híp lại, bộ dạng chuẩn bị ngủ.

Mộ Diên lấy nước ấm rót vào ly để nguội cho hắn, ngồi ở trên giường dự định đút cho hắn, trong nửa tháng này, cánh tay Phó Hàn Sanh để bó bột cử động không tiện, ăn uống vệ sinh đều là do Mộ Diên hầu hạ, đến nay đã thành thói quen.

Nước đưa tới bên môi Phó Hàn Sanh, hắn nhấp nhấp môi, cầm lấy ly nước đặt sang một bên.

“Tam gia còn làm ra vẻ cái gì, có phải chưa từng uống đâu?” Mộ Diên cảm thấy có chút buồn cười, bộ dạng ngượng ngùng xoắn xít này của hắn, cực kỳ giống nàng dâu nhỏ.

“Không cần, em về đi.” Nói xong, Phó Hàn Sanh lại muốn nằm xuống, cầm báo lật xem mấy tờ, nghĩ đi nghĩ lại, nhắm mắt dựa vào đầu giường.

Bệnh viện có thời gian cấm đi lại ban đêm, quá giờ này thì không thể đến thăm bệnh, bình thường vào thời điểm này Mộ Diên sẽ xuống lâu rồi được tài xế đưa về công quán, nhưng hôm nay cô cũng giận dỗi, cho nên liền không muốn đi.

Cô kéo chăn Phó Hàn Sanh xuống, lấy một góc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chui vào, dáng người nhỏ nhắn, chỉ cần nằm yên sẽ nhìn không rõ, sắc mặt Phó Hàn Sanh có chút khó xử, muốn đá Mộ Diên xuống giường, lại sợ cô bị té ngã, cuối cùng chỉ đành cứng đờ thân thể, cử động cũng không được, nằm yên cũng không được.

Mộ Diên nghịch ngợm cong môi cười, lại nâng cánh tay ngó sen đặt lên trên vai hắn, nhắm thẳng vào chiếc cằm sắc sảo kia mà cắn cắn: “Nếu tam gia nhẫn tâm, thì cứ kêu y tá tới bắt em, dù sao hôm nay em cũng sẽ ăn vạ ở đây.”

Y tá tới rất nhanh, thấy trong phòng không còn ai, cũng thẹn thùng nói chuyện phiếm một lúc với Phó Hàn Sanh, Mộ Diên nằm ở trong lồng ngực hắn nghe thấy rất rõ ràng, cái này không phải là say mê sắc đẹp của tam gia sao, nói chuyện cũng đã mười lăm phút đồng hồ, Mộ Diên cũng không vội, bắt đầu nổi ý xấu thò tay xuống dưới bụng nhỏ của Phó Hàn Sanh, lông tóc rậm rạp cọ vào lòng bàn tay, dương vật kia rất nhanh đã bị cô sờ đến nóng bỏng đứng dậy.



Ưm...

Người đàn ông nằm trên giường khó nhịn kêu lên một tiếng, y tá tức khắc tỏ ra lo lắng, sợ hãi hỏi hắn có phải vết thương bị nứt ra không, còn toan đi tới xốc chăn đệm lên kiểm tra, Mộ Diên có chút hoảng loạn, bởi vì giờ phút này cô đang ngậm lấy côn thịt của Phó Hàn Sanh mà liếm láp, côn thịt đã sưng to đến mức một bàn tay cô sắp không cầm hết được, xốc lên sẽ nhìn thấy cả phòng cảnh xuân.

“Tôi cảm thấy hơi mệt, cô cứ ra ngoài trước đi.” khuôn mặt Phó Hàn Sanh đã dần dần đỏ hồng, nhưng bộ dạng lại không hề mệt mỏi gì, nhưng khuôn mặt hắn thể hiện sự bực bội như vậy, y tá cũng chỉ có thể cầm hộp thuốc đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, chăn liền bị Phó Hàn Sanh xốc mạnh lên, Mộ Diên nằm giữa hai chân hắn, chiếc miệng nhỏ liếm láp mã mắt, một chút dịch trắng vươn bên môi cô, ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng lại xoa nắn túi trứng nặng trĩu, nửa tháng không làm, nơi đó đã tích tụ rất nhiều, thần sắc Mộ Diên hiếm khi lại quyến rũ như vậy, cô ngước mắt liếc nhìn Phó Hàn Sanh, ánh mắt long lanh ngấn nước trông cực kỳ phóng đãng.

Trông thấy như vậy, thật sự việc lớn sắp xảy ra, Phó Hàn Sanh nhìn vào lại cứng hơn mấy phần, hắn vốn là rất thích bộ dạng này của Mộ Diên, côn thịt đỏ tím ra vào giữa cánh môi non nớt, thỉnh thoảng lại quét qua khoang miệng mềm mại, liếm mút đến mức hắn đã muốn bắn ra.

Phó Hàn Sanh bị cô ấn lên trên gối đầu, một tay che mắt, miệng thoải mái rên rỉ, không thể nhịn được nữa, lần đầu tiên bắn ra trong miệng Mộ Diên.

Chất dịch trắng đục trôi xuống cổ họng, nồng đậm mùi xạ hương, Mộ Diên nôn ra một ít, sau đó liền bưng ly nước lên súc miệng, Phó Hàn Sanh nâng cánh tay lên nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, cố gắng kiềm chế xúc động muốn hôn cô, nghiêm túc nói: “Con gái đàng hoàng không được như vậy, Mộ Diên, sau này phải nhớ tránh xa anh ra một chút.”

Mộ Diên tức giận đến mức muốn đánh hắn, cuối cùng lại mệt mỏi tựa vào trước ngực hắn, đồng phục bệnh nhân của Phó Hàn Sanh có trộn lẫn mùi vị của thuốc lá và bạc hà, rất dễ ngửi, cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, lẩm bẩm nói: “Trên người tam gia thật thoải mái.”

Biểu tượng tính dục mà Phó Hàn Sanh vừa cố đè nén xuống lại bùng lên, kiêu ngạo chống lên trên bụng nhỏ của Mộ Diên, người đẹp trong lồng ngực hắn bỗng chốc nở nụ cười, lại duỗi tay xuống vuốt ve trên dưới: “Kẻ khẩu thị tâm phi, không ai hơn tam gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook