Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 48:

Mai Tân Thập Luật

03/04/2024

Phó Hàn Sanh mặc một bộ áo dài màu xanh nước biển, đứng ở trước cổng lớn công quán, phong thái nghiêm túc, ôn hòa nhã nhặn, giống như được đặc biệt thiết kế riêng cho hắn, gần đây hắn rất bận rộn ít khi xuất hiện ở công quán, nhưng lại không qua được việc Mộ Diên mấy ngày trước đây liều mạng xin xỏ, buổi trưa mới bớt chút thời gian trở về, hắn và Tô Vân cũng hoàn toàn không thân thiết, nhiều nhất cũng chỉ là lúc vắng vẻ xem cô ta như Mộ Diên, nhưng trước sau cũng là da giống thịt không giống, cho nên không có cảm giác gì.

Lúc này lại thấy Mộ Diên và Tô Vân trò chuyện đến mặt mày hớn hở, trong lòng cũng sinh ra cảm giác không tự nhiên, liền dạo bước đi tới ôm lấy eo Mộ Diên nhéo nhéo một chút, rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Tô Vân: “Có rảnh thì gửi thư, thuận buồm xuôi gió.”

Ngôn từ tạm biệt bình thường và rất xã giao.

Tô Vân lại bỗng nhiên đỏ mặt, Phó Hàn Sanh hiếm khi nói chuyện với cô ta, đa số chỉ là mỉm cười đáp lại, cô ta e ấp ngượng ngùng gật đầu.

Mộ Diên thấy tình huống có chút không ổn, vội vàng đánh vỡ không khí kiều diễm này: “Cô Tô, mau lên xe đi thôi, đến nơi nhớ viết thư báo bình an cho chúng tôi.”

Tô Vân chuyển mắt gật đầu, nói lời tạm biệt với Mộ Diên, rồi lại xoay người bước lên xe kéo.

Gió thổi lá dương liễu phất phơ lả lướt, xe kéo càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở giữa cảnh ngày xuân.

Từ sau khi Tô Vân đi rồi, Mộ Diên cả ngày không có việc gì làm, Bến Thượng Hải ban ngày súng đạn liên miên, quân phiệt hỗn chiến, Phó Hàn Sanh cũng có chút kiêng dè, bảo Mộ Diên ở công quán tiêu khiển, cuối cùng biến thành mỗi ngày đều là luyện chữ đọc báo, cực kỳ nhàm chán, thêm vào đó Phó Hàn Sanh luôn là bận rộn chuyện ở thương hội, ngày nào cũng về nhà khi trăng sao đã lên cao, Mộ Diên có lúc cũng chờ không nổi mà ngủ trước, chỉ khi hoan ái trên giường mới gặp được mặt hắn.

“Phó tiên sinh còn phải dành thời gian đến chỗ em, không sợ vợ hiền ở nhà oán trách sao?” khuôn mặt đẹp của Mộ Diên tràn ngập vẻ không vui, đẩy đẩy vị tiên sinh đang điên cuồng gặm cắn trên cổ mình, rốt cuộc là hắn đã nhịn bao lâu, tối nay mới giống như đói khát đến vậy.

“Vợ hiền ở đâu chứ, bé con ngoan nào, cho anh cắm vào trước rồi nói.” Phó Hàn Sanh thở hổn hển, cũng không chấp nhất lời nói giận dỗi của cô, hôn hôn lên chiếc môi nhỏ chu chu, bàn tay sờ vào trong áo ngủ tơ lụa, cũng không cần tán tỉnh, thì đã thủy mạn kim sơn, ẩm ướt một mảnh.

“Thật ướt, xoay người lại đi, tối nay vào từ phía sau nhé.”



Phó Hàn Sanh cười nhẹ một tiếng vỗ lên cánh mông tròn trắng, lật người cô lại, áo ngủ nhẹ nhàng bị kéo ra, tấm lưng xinh đẹp trắng nõn, có thể nhìn thấy xương bướm thật rõ ràng, sợi tóc vương trên môi kiều diễm, vẫn còn cảm giác ngây thơ quyến rũ như câu "tỳ bà che nửa mặt hoa".

“Hừ, vợ hiền ở trong nhà cũng bị tiên sinh dày xéo như vậy sao?” Mộ Diên vẫn còn tiếp tục nói khái, thân thể lại thành thật ngoan ngoãn nhếch mông lên, bên dưới khe mông hoa huyệt non nớt đã sớm ướt át, lầy lội một mảnh.

Mấy ngày trước đây vẫn luôn có quỳ thủy, cho nên cũng đã nửa tháng không vào, cô cũng thật sự rất ham muốn, nhưng mạnh miệng không chịu nói, chỉ toàn biến ảo ra những câu oán trách.

Dương vật dưới người sớm đã sưng đỏ, Phó Hàn Sanh vuốt ve hai cái, hoa huyệt nửa tháng không bị cắm đã thu nhỏ đến đáng thương, hắn cọ hai lần cũng đều chỉ có cho một cái quy đầu đi vào.

“A Diên dùng tay vạch ra một chút, chặt quá, anh không vào được.”

Mộ Diên rên rỉ hai tiếng, lại nghe lời duỗi tay bẻ hoa môi ra, lộ cửa động đào nguyên hồng hồng quyến rũ.

Côn thịt đâm vài cái đã có thể hoàn toàn đi vào, đường đi chật hẹp ướt át, kẹp chặt lấy dương vật, Phó Hàn Sanh cúi người, thỏa mãn sung sướng buông tiếng thở dài, lại cởi sạch áo ngủ của Mộ Diên, từng chút vào sâu hơn, cuối cùng hung hăng mà thọc vào.

“Không phải em hỏi anh vợ hiền có oán trách hay không sao, vợ anh sống ở công quán trên đường Nam Kinh, họ Mộ tên Diên, em cứ đi tìm, trực tiếp báo cho cô ấy biết, một đêm anh cắm em bao nhiêu lần…”

Cắm được vào trong liền sảng khoái thích thú, bây giờ hắn đã có tâm tư chậm rãi trêu chọc cô.

“Ưm… Tam gia thật phiền chán, lúc muốn bắn tinh mới nhớ tới em… A… Nhẹ một chút…” Mộ Diên muốn nói chuyện, nhưng lại bị cắm đến nằm rạp ra giường, ngón tay bấu chặt lấy gối đầu, cô còn nhỏ tuổi, không biết rằng nói chuyện phải trái với đàn ông ở trên giường là thiệt thòi nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook