Mưa Đỏ

Chương 2

Thủy Vũ

03/10/2013

1.

Ngồi trên xe bus bốn mươi lăm phút đồng hồ, Phiên Vân xuống ở điểm cuối. Ngoại ô thành phố vẫn vậy, vẫn lạnh lùng đến đáng sợ. Ký ức giống như một sợi dây dài vô tận, khiến ta không thể nào quên đi được nó. Phiên Vân đứng lặng người ở điểm dừng xe, cô nhớ tới những ký ức năm mười hai tuổi. Bất giác, trái tim như bị ai đó bóp nát. Nghẹt thở và vỡ vụn.

Vì là buổi trưa nên trạm xe bus không có ai đứng đó. Phiên Vân ngồi một mình trên hàng ghế chờ, đôi mắt trống rỗng nhìn xung quanh. Có đôi khi, bản thân cô luôn muốn làm một điều gì đó, nhưng lại không thể định nghĩa nổi đó là việc gì. Trong lòng Phiên Vân như tồn tại một chiếc hộp kín bưng, giá lạnh. Cô luôn muốn mở nó ra, nhưng lại không thể nào tìm được chiếc chìa khóa như ý.

Trên đường cao tốc thi thoảng có vài chiếc xe lướt ngang tầm mắt, chúng sẽ không bao giờ quay lại. Bầu trời có màu xanh xám, như màu của khói thuốc lá. U uất và nặng nề. Phiên Vân mặc một chiếc áo đỏ, đi một đôi giày đỏ, ngồi giữa sự vắng lặng, cô liêu đến hoang dại như thế rất lâu. Sự đợi chờ của cô không bao giờ có thể đếm được. Nó sẽ luôn tồn tại, năm nào cũng thế, cho dù mai sau cô chết đi thì nó vẫn sẽ còn mãi.

Hôm nay là ngày dỗ của anh trai cô.

Phiên Vân luôn cảm giác, giữa cô và anh trai có một mối liên hệ nào đó rất chặt chẽ. Đôi mắt của anh khiến cô cảm thấy yên bình. Chỉ cần anh ở bên cô thì cả đời này cô sẽ được hạnh phúc. Chỉ tiếc là ông trời luôn ghen tỵ đối với mọi thứ hoàn hảo. Vì thế nên trên đời mới không có thứ gì là hoàn hảo. Nếu anh trai ở bên cô, đó là sự hoàn hảo đẹp đến nhức mắt, chắc chắn không thể tồn tại được lâu.

Phiên Vân ngồi im lặng nhìn hàng kem ở bên kia đường. Bất giác trong lòng cô cảm thấy buốt lạnh. Những que kem luôn như thế. Có dịu ngọt, và có cả buốt lạnh tận sâu trong tâm can.

Rồi Phiên Vân thấy một ngọn sóng nào đó đang cuộn trào trong lồng ngực, át hết khí ô xy khiến cô chỉ muốn bật khóc để tìm cho bản thân một sự sống. Cuối cùng thì cô cũng phải chấp nhận, anh trai cô đã chết, thực sự đã chết rồi. Nhiều năm qua, Phiên Vân vẫn không thể tin vào điều này. Cô cứ cố chấp hết lần nào tới lần khác, tự dồn bản thân vào đường cùng, rồi lại ngất lịm đi trong những giằng co đau đớn. Để rồi kết cục là cô phải tuyệt vọng mà nhận ra rằng: Vào cái năm ấy, ở bên kia đường, anh trai đã không bao giờ sang bên này nữa. Anh cứ đứng ở bên đó, rồi rời xa cô mãi mãi!

Phiên Vân cảm thấy nước mắt mình rơi, nóng rẫy cả tròng mắt. Cô đau đớn kìm nén, cố gắng không để bản thân phải gào lên như một con thú hoang. Sự trần trụi của cô, sự đau đớn trong lòng cô giống như quá trình trầm tích. Nó phải dùng thời gian để nuôi lớn những đau khổ và tuyệt vọng.

Đôi giầy màu đỏ ở dưới chân bị nước mắt rơi xuống, như một đóa hoa nát tươm. Tất cả đều mong manh và dễ vỡ như thế, khiến chúng ta bàng hoàng. Con người luôn luôn nuôi trong trái tim một điều gì đó. Tự cho đó là thiêng liêng. Cứ ngỡ là nó sẽ bên ta mãi mãi, nhưng đến khi tỉnh dậy, hóa ra vẫn chỉ là một giấc mơ mà thôi.

2.

Phiên Vân trở về vào lúc sáu giờ tối. Từ người cô tỏa ra một mùi hương dìu dịu. Tôi hỏi cô đã đi đâu. Nhưng cô chỉ nhìn tôi cười rồi đi vào phòng tắm. Tôi để ý thấy đôi giày đỏ của mình đã được Phiên Vân cất vào trong tủ, gọn gàng và sạch sẽ, y như lúc cô mới đến. Rồi tôi chợt nhớ ra, hôm nay là ngày dỗ của anh trai cô ấy. Có lẽ Phiên Vân đã đi tới nhà ông bà ở ngoại ô. Sau khi anh trai mất, cứ tới ngày dỗ là Phiên Vân lại một mình đi tới đó. Cả ngày cô sẽ ở nơi ấy, không biết cô làm gì và nghĩ gì. Giống như một con thú bị thương đang tìm một nơi ẩn nấp. Khi bóng đêm qua đi, khi trời rạng sáng, khi vết thương đã tạm thời khép miệng, nó sẽ lại tiếp tục cuộc sống của mình.

Tôi thở dài, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm liên hồi như thời gian. Tôi bước lại gần, ngồi xuống tựa người vào cửa và nói: “Vân này, năm sau hãy cho tớ đi cùng với. Đừng cô độc một mình!” Không có tiếng nói nào đáp lại, bên trong là tiếng nước chảy róc rách, bên ngoài là không gian tĩnh mịch. Chúng tôi chỉ cách nhau một cánh cửa đó thôi mà cứ ngỡ ở hai đầu thế giới. Tôi không thể với lấy cô, không thể bước vào trong tâm hồn của cô, và không thể ở bên cô ngay cả khi đã cận kề.

Khi đã tắm xong, Phiên Vân bước ra ngoài với một bộ dạng sạch sẽ. Cô đã gội đầu, gội luôn cả mùi hương dìu dịu mà cô mang về. Nước từ mái tóc lau rối của cô chảy từng giọt xuống sàn nhà, rồi chúng thấm dần xuống. Tôi dọn cơm ra bàn, gọi cô vào ăn. Phiên Vân vẫn không nói một lời, cô từ tốn ngồi xuống và điềm đạm ăn cơm. Tất cả đều diễn ra trong thinh lặng, ngoài tiếng bát đũa va vào nhau thì không còn gì khác nữa. Phải, không còn điều gì khác nữa.



Mười hai giờ đêm, Phiên Vân nhận được một cuộc điện thoại của Dương Nguyễn. Anh nói muốn gặp cô, ngay bây giờ. Phiên Vân nhìn màn đêm thăm thẳm, không nói với anh một lời nào. Ở đầu giây bên kia, người đàn ông đó vẫn chờ câu trả lời của cô.

Những năm tháng mà cô yêu anh, cô cũng luôn chờ đợi trong thinh lặng. Cô hy vọng rằng anh hãy đáp lại cô, cho dù là giả dối thì vẫn phải đáp lại cô. Đó là một lời đề nghị tuyệt vọng, và anh sẽ không bao giờ thực hiện nổi. Để đến khi thời gian đã trôi qua, khi không ai còn là ai được nữa, những sự chờ đợi đó dần biến thành một cái cười nhạt. Chúng ta sẽ tự coi đó là điều ngốc nghếch và dại dột.

Khoảng hai phút sau, Phiên Vân quyết định dập máy. Cô không nói với anh một lời nào, không phải vì cô muốn trả thù anh, mà cô chỉ muốn anh biết rằng sáu năm qua, người con gái hết lòng yêu anh đã không còn nữa. Cô ta đã ở lại mãi với cái tuổi mười bốn – cái tuổi mà cô quyết định sẽ chờ đợi người đàn ông của cuộc đời mình. Rồi cô ta bàng hoàng nhận ra rằng, anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, chỉ còn mình cô ở nơi ấy mà thôi.

Sau khi đã nghe điện thoại xong, Phiên Vân trèo lên giường, quay lưng lại với tôi. Tôi rất muốn ôm cô ấy vào lòng mà không thể. Bất giác, tôi cảm nhận được đôi vai cô rung lên từng hồi, có tiếng nức nở bị kìm nén mà tôi vẫn nghe thấy được. Cô ấy đang khóc, đang bật khóc. Tôi hốt hoàng quay người, rồi vuốt nhẹ lừng cô và nói rằng: “Cậu sẽ thấy tốt hơn thôi.”

Phiên Vân quay người lại, trong đêm tối nước mắt cô sáng như kim cương. Nước mắt tình yêu luôn luôn đẹp như thế. Đẹp đến tan nát. Bất ngờ, cô ôm chầm lấy tối, dụi đầu vào hõm cổ của tôi. Nước mắt cô rơi xuống da thịt tôi nóng hổi, rồi cứ thế thấm thấu vào tận trong tâm hồn. Tôi vỗ nhẹ lưng của Phiên Vân, không ngừng an ủi: “Tớ ở đây, luôn ở bên cạnh cậu. Mãi mãi là như vậy.” Phiên Vân ngừng khóc, cô như một người cạn kiệt hoàn toàn sức sống, không thể cựa quậy nổi. Trong bóng tối, tiếng nói của cô khản đặc đi: “Vũ, tớ không thể yêu anh ấy. Dù rất muốn. Nhưng có lẽ, tớ không thể yêu anh ấy được nữa.”

Tôi đau đớn ôm cô vào lòng, truyền cho cô chút hơi ấm từ cơ thể của mình. Rồi tôi nói: “Đừng lo, tất cả sẽ ổn cả thôi. Tớ biết mọi chuyện đều phải thay đổi, nhất định là như thế.”

“Trong lòng tớ đã nguội lạnh. Anh ấy đi quá lâu, tớ không đủ sức để yêu thương được nữa.” Phiên Vân khẽ nói, giọng nói của cô mong manh như ánh nắng mùa đông. Có thể lụi tàn bất cứ lúc nào.

Màn đêm ngoài kia như con quỷ dữ đang rình rập, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào. Tôi ôm chặt lấy Phiên Vân. Giống như những lần của năm mười bốn tuổi, tôi đã ôm cô chặt như vậy khi Dương Nguyễn ra đi. Tôi biết rằng, trong thế giới của Phiên Vân đã xuất hiện những mảnh đất hoang tàn không thể nào hồi phục. Giống như những vết sẹo lồi lõm, đến khi ta nhắm mắt chúng vẫn sẽ ở bên ta.



Phiên Vân làm kế toán cho một công ty nhỏ. Ở đó, công việc bộn bề, sự giành giật cũng vì thế mà phải quên lãng đi. Mỗi người được phân công rõ ràng, lương bổng cũng rõ ràng, và chắc ai cũng đều thấy hài lòng. Tôi luôn thắc mắc rằng tại sao một người có bằng cập và trình độ như cô ấy lại luôn tìm kiếm những công việc nhỏ bé. Cô chỉ cười và nói rằng: Cô không muốn giành giật với ai hết, cô chỉ muốn tìm một sự bình yên cho bản thân.

Điệp là anh chàng làm cùng Phiên Vân. Anh ở phòng bên cạnh, có tính cạnh hòa nhã, vui vẻ và mạnh mẽ. Bạn gái của Điệp làm trong phòng của Phiên Vân. Cô ta tên là Quỳnh Chi. Quỳnh Chi là một cô gái trẻ đẹp, nhưng lại vô cùng ngạo mạn. Vì cha cô ta là giám đốc của công ty, cậy có quyền có thế nên cô luôn giữ trong ánh mắt một sự phách lối, hách dịch. Tôi biết Phiên Vân sẽ không bao giờ để ý đến những con người như Quỳnh Chi. Bởi vì trong đôi mắt của Phiên Vân không hề tồn tại những con người như thế.

Phiên Vân từng nói với tôi rằng: “Quỳnh Chi rất đẹp, giống như một đóa hoa mẫu đơn đương kỳ nở rộ. Nhưng mà tớ biết, hoa mẫu đơn rất dễ tàn!”

Hằng ngày, Phiên Vân tới chỗ làm và đi về. Cô không muốn xâm phạm vào cuộc sống của ai, mà chỉ muốn sống trong thế giới của riêng bản thân mình. Thỉnh thoảng Phiên Vân có hút thuốc, nhưng không bao giờ hút hết. Dường như cô rất sợ phải nhìn điếu thuốc chỉ còn một mẩu ngắn cũn. Vậy nên mỗi lần hút, Phiên Vân đều chỉ dít vài hơi rồi tự tay dập tắt nó đi.

Hôm ấy, ở trong phòng làm việc. Phiên Vân cảm thấy rất muốn hút thuốc. Thế nên cô liền rút một điếu rồi cầm theo bật lửa và ra ngoài. Vừa ra đến cửa, Phiên Vân liền va phải người Quỳnh Chi, vô tình làm rớt mất tập tài liệu ở trên tay cô ta. Giấy trắng lả tả rớt xuống, Phiên Vân vội gật đầu nói: “Xin lỗi!” Rồi cô cúi xuống nhặt và đưa lại cho Quỳnh Chi. Cô ta cũng không nói gì, chỉ khẽ lườm Phiên Vân và hếch mặt lên lướt ngang qua cô.

Phiên Vân cười hờ hững, cô khẽ lắc đầu rồi ngậm điếu thuốc lên môi và bước ra ngoài. Phiên Vân dựa vào tường hút thuốc, cả dãy hành lang đều như ngập tràn trong làn khói trắng. Và đúng khoảng khắc đó, cô đã nhìn thấy Điệp.

Điệp mặc một chiếc áo màu xanh lam, sơ vin với một chiếc quần âu rất lịch lãm. Khuôn mặt anh góc cạnh, hiện lên những nét tuấn tú. Đôi môi của Điệp hơi cong, nhìn vào có cảm giác đó là một đôi môi dành cho con gái. Còn đôi mắt của anh thì dài và sáng, khiến khuôn mặt của anh càng thêm sáng bừng. Tuy nhiên, Phiên Vân lại cảm nhận được từ người đàn ông một sự kiêu hãnh, tôn quý và rất hờ hững. Trong đôi mắt anh tồn tại ngọn núi cao ngự trị, cô cảm tưởng như không một ai có thể chinh phục được ngọn núi đó.

Điệp nhìn Phiên Vân, ánh nhìn xa lạ nhưng lại tỏ rõ một sự ngỡ ngàng. Anh bước tới gần cô, để ý điếu thuốc bị cô kẹp chặt trong tay, rồi nói: “Tôi làm ở phòng tài vụ. Sao trước giờ chưa bao giờ thấy cô?”



Phiên Vân cũng lịch sự đáp lại: “Tôi làm bên kế toán. Ngay cạnh phòng các anh!”

Điệp bật cười, đưa tay gãi phần tóc gáy theo phản xạ. Trông anh có hơi lúng túng: “Thật xin lỗi! Đúng là nhìn cô rất lạ!”

Phiên Vân chỉ cười khẽ, rồi cô lại tiếp tục hút thuốc. Điếu thuốc đã cháy quá nửa, tàn đỏ vẫn đang rượt đuổi nó đến đầu lọc. Phiên Vân cứ hút, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi trong tâm hồn của mình.

Khi điếu thuốc cháy hết, Phiên Vân liền vứt nó vào trong thùng rác và quay sang nói với Điệp: “Tôi phải vào phòng làm việc đây.”

Điệp gật đầu đáp: “Được.”

Rồi cô bỏ đi, đôi guốc gõ xuống nền đá những âm thanh có nhịp điệu.

Đó là cuộc tao ngộ ngắn ngủi nhất trong cuộc đời, nhưng lại là cuộc tao ngộ bình yên nhất. Có một người đàn ông đứng bên cạnh cô, nhìn cô hút hết điếu thuốc. Đến lúc cô đi rồi anh vẫn sẽ dõi mắt theo, không hề hối hận.

3.

Quỳnh Chi nhìn Phiên Vân bằng một đôi mắt hằn học, nhưng cô ta chỉ nhìn như vậy mà không hề nói gì. Phiên Vân coi như không thấy, mặc dù trong lòng cô hiểu rõ là Quỳnh Chi đang ghen.

Khi một người con gái ghen, họ sẽ để lộ ra những cái móng vuốt sắc nhọn để cánh cáo. Dù là với người đàn ông của họ hay là với tình địch của họ thì cũng đều phải đề phòng, bởi những cái móng vuốt đó bao giờ cũng tiềm tàng một sự cố chấp và lanh ác. Đối với Phiên Vân, cô nghĩ rằng bản thân không có gì phải lưu ý. Bởi cô và Điệp không hề có chuyện gì, thậm chí là bạn bè cũng không. Vậy nên những chiếc móng sắc nhọn của Quỳnh Chi, có lẽ sẽ không bao giờ chạm được tới cô.

Đến cuối buổi, khi đã không thể chịu nổi được nữa, Quỳnh Chi mới bước đến cạnh bàn cô và nói rằng: “Anh ấy là của tôi!” Đó là một sự khẳng định kiên quyết. Cô ta muốn đóng đấu lên người Điệp một giấy chứng nhận quyền sở hữu. Phiên Vân từng nghĩ rằng, đây là người con gái có thể đem lại hạnh phúc cho bất cứ người đàn ông nào. Vì cô ta quá yêu người đó, quá sở hữu người đó. Nếu ai hiểu được sự cố chấp của cô ta, có thể họ sẽ nhận ra được vẻ đẹp và lý do để sống chung với cô ta đến hết đời.

Phiên Vân ngẩng mắt lên nhìn người con gái trước mặt. Quỳnh Chi cũng trừng mắt nhìn lại. Những người đồng nghiệp trong phòng đều im lặng, đó là sự thật của cuộc sống. Xung quanh ta luôn tồn tại những ánh nhìn bật lực, ham thú đến đáng ghét như vậy. Khoảng chừng năm giây sau, Phiên Vân không nói gì, cô đứng dậy rồi xách túi đi về.

“Đứng lại!” Quỳnh Chi hét lên, những tia thù hằn trong đôi mắt càng hiện rõ. Đó chính là những chiếc móng sắc độc. Cô ta cho rằng cả đời này không ai được phép bước qua mặt cô khi cô còn đang quan tâm như thế. Đó là một sự xúc phạm đối với cô.

Phiên Vân liền đừng lại, nhưng cô không đợi cho Quỳnh Chi lên tiếng mà nói rằng: “Để khiến cô yên tâm với người đàn ông của mình, tôi quyết định sẽ nghỉ việc. Tạm biệt!” Sau đó cô xoay người và bỏ đi. Đến bây giờ thì Phiên Vân đã hiểu tại sao mẹ cô lại luôn cau có khi đi làm về. Bởi ở công ty bà phải chịu quá nhiều áp lực. Từ công việc cho tới đồng nghiệp, tất cả đều đè nặng lên tâm lý, khiến bà như bị ai đó bức đến đường cùng và chỉ muốn bùng nổ.

Công việc lúc nào cũng thế, dù là công việc nhỏ thì cũng sẽ có những lúc khiến chúng ta phải chán chường. Cho dù Phiên Vân không muốn để ý, thì nó cũng sẽ để ý tới cô.

Phiên Vân ra khỏi công ty, đi bộ thẳng đến trạm xe bus. Ngoài trời nổi gió lạnh, chiếc áo khoát đỏ của Phiên Vân không đủ để khiến cô ấm áp. Cô nép người mình vào sâu bên trong hàng ghế chờ, ngắm nhìn những trống trải đang lướt qua khuôn mặt.

Đường phố đông nghẹt và ô nhiễm, những trận gió mạnh vẫn vù vù lướt qua.

Cô đã quyết định rời khỏi công ty, đó là một điều mà cô đã nghĩ rất lâu mà chưa thể tìm được một lý do nào đó, và cuối cùng thì Quỳnh Chi đã cho cô. Đôi khi ta cứ đi tìm một lý do để thuyết phục bản thân phải tiếp tục hoặc từ bỏ. Một số người khi đọc lên sẽ thấy vô nghĩa, nhưng đối với tôi, đó lại là một việc vô cùng quan trọng, liên quan đến sự sinh tồn của chúng tôi.

Sau khi Phiên Vân rời khỏi công ty, những người khác cũng lần lượt về hết. Quỳnh Chi đứng ngoài phòng tài vụ đợi Điệp. Trong lòng cô không hề thấy hả hê khi Phiên Vân nói nghỉ việc, điều đó khiến cô càng khó chịu hơn. Cô nghĩ bản thân đã thua. Tuy hai người chưa hề có dấu hiện của một cuộc tranh giành, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Phiên Vân sẽ luôn là người thắng cuộc. Từ lúc Phiên Vân vào công ty đến giờ, cô ta chưa bao giờ quá thân thiết với một ai. Ngày ngày chỉ tới công ty hoàn thành công việc như để giết thời gian, rồi tan tầm cô ta sẽ xách túi ra về. Quỳnh Chi cảm giác, Phiên Vân là một người không có cảm xúc, không có cuộc sống. Cô ta chỉ làm mọi việc như một con rối và theo quy luật, không hề để ý tới bất kỳ ai đang ở xung quanh mình.

Đúng lúc đó, cánh cửa liền bật mở. Những người ở phòng tài vụ lần lượt bước ra. Họ đều nở một nụ cười khi nhìn thấy cô, cô không nói gì, chỉ chờ đợi anh một mình anh. Điệp luôn luôn là người xuất hiện sau cùng. Khi đám người mà cô không bao giờ nhớ nổi khuôn mặt bước ra hết, anh sẽ đến và nắm lấy tay cô. Rồi hai người sẽ bước cùng nhau, đi ăn hoặc làm tình. Tất cả đều cùng nhau!

Điệp mỉm cười, nhưng lần anh anh không nắm lấy tay cô. Câu đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô chính là: “Phòng kế toán bọn em có người mới tới hả?” Quỳnh Chi không nói gì, cô chỉ hếch mặt lên rồi khoác lấy tay anh. Sự kiêu kỳ trong đôi mắt cô là một sự cảnh cáo. Rằng cô sẽ làm bất cứ việc gì để anh ở bên cô mãi mãi. Điều cô sợ trong lòng không phải là việc anh sẽ thích Phiên Vân, mà cô sợ cảm giác anh không còn để ý đến cô nữa. Người con gái trong mắt anh phải là cô, chỉ có thể là cô thôi.

“Không, đó là Phiên Vân. Đã vào công ty từ tháng sáu năm ngoái.” Quỳnh Chi đáp lại bình thản. Giọng cô không nặng cũng không nhẹ, không biểu hiện rõ một chút sắc thái nào.

Điệp gật đầu và không nói thêm gì nữa, anh khoác tay cô rồi bước ra ngoài công ty.



Phiên Vân từng có ý nghĩ rằng, cô sẽ đi tìm một người đàn ông nào đó. Cùng anh ta bước qua những năm tháng dông dài. Và cuối cùng, hoặc là cô, hoặc là anh sẽ chết đi. Kết thúc cuộc hành trình đầy mỏi mệt và chán ngán. Tình yêu sẽ không bao giờ tồn tại mãi mãi trong hôn nhân, khi cảm giác hạnh phúc đã qua đi, cái tồn tại cuối cùng sẽ sự chấp nhận. Họ chấp nhận cứ để như thế, sống với nhau cho tới cuối cuộc đời. Vì họ biết, ở ngoài thế giới kia sẽ không có ai chấp nhận họ như cô ấy hoặc anh ấy thời tươi trẻ nữa.

Ngồi trước mặt cô giờ đây là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi, mang một màu mắt trầm như mùa đông và một dáng vẻ phong trần như đã trải qua vô số chuyện. Phải, anh là Dương Nguyễn.

Phục vụ mang thức ăn ra bày đầy trên mặt bàn, những món ăn ngon mà Phiên Vân không bao giờ đủ tiền để thưởng thức chúng. Cô ngẩng mắt nhìn người đàn ông ấy, thấy anh hình như đang cười. Và cô cũng thấy mình đang nở một nụ cười. Một nụ cười bất lực. Cô nói: “Nguyễn này, hình như em chưa bao giờ ăn cơm với anh.”

Dương Nguyễn gật đầu, anh lấy đũa gắp cho cô một con tôm chiên và đáp: “Ừ, đây là lần đầu tiên.”

“Em có một câu hỏi thế này, tại sao anh lại biết em sẽ đến trạm xe bus đó? Chúng ta chưa bao giờ tìm hiểu nhau.”

“Nhưng giờ thì có, anh đã biết em làm ở công ty nào. Trạm xe bus đó gần với công ty của em nhất.” Dương Nguyễn đáp. Dưới ánh đèn màu vàng, đôi môi anh thật lạ! Nó như tồn tại một sự lạnh lùng cố hữu, sự lạnh lùng đó như được mọc gốc rễ từ tận trong trái tim. Nếu trái tim của Dương Nguyễn đã mang một khối băng giá lạnh như thế, vậy thì anh còn gặp cô để làm gì?

“Em không muốn gặp anh.” Bỗng nhiên, Phiên Vânnhìn thẳng vào mắt của Dương Nguyễn và nói. Tựa như một người nằm mộng tỉnh giấc, chợt phát hiện ra bản thân cần phải làm gì, cô liền buông đũa và chạy đi mất. Cuối cùng thì cô cũng thức dậy. Cô lạnh lùng lao ra ngoài như một con mồi đang bị đuổi giết, rồi tan biến vào những đợt gió lạnh của mùa đông.

Dương Nguyễn vội vàng rút ví, để tiền bên dưới ly rượu vang đỏ của mình rồi đuổi theo cô. Những món ăn ngon chưa hề được ai thưởng thức. Ánh nến lung linh huyền ảo cứ chập chờn bên cạnh như sắp tắt. Người phục vụ thấy vậy đành ngán ngẩm thổi phù một cái. Anh ta lẩm bẩm: “Cuộc hẹn hò tới đây là chấm dứt rồi sao?”

Ngoài đường có những âm thanh nhức nhối, đó là dấu hiệu của sự sống. Phiên Vân chạy trong sự sống, cô gồng hết sức lực lên để chạy trốn. Cô không muốn gặp anh, phải, cô không hề muốn gặp anh. Từ khi anh trở về, từ hơn hai năm trước khi biết anh đã kết hôn, cô không hề muốn gặp anh nữa.



Dương Nguyễn đuổi kịp cô, anh bắt lấy bàn tay gầy xương của cô rồi kéo cô vào trong lồng ngực mình. Sáu năm qua, cô đã gửi rất nhiều thư cho anh. Cuối thư cô luôn hỏi anh một câu rằng: “Anh sẽ trở về với em chứ, Nguyễn?” Đó là một sự chờ đợi mà cả đời này anh không thể nào quên được. Có một người con gái thích anh từ năm mười bốn tuổi, tặng anh chiếc bật lửa mạ bạc – kỷ vật của anh trai cô ấy, và cô ấy ngày nào cũng viết thư cho anh chỉ để chắc chắn rằng anh có trở về bên cạnh cô hay không. Vậy mà anh chưa một lần đáp lại cô, chưa một lần trả lời cô. Bởi vì anh không thể chắc chắn với cô, và vì anh không thể yêu cô.

“Phiên Vân, xin lỗi em!” Giọng nói của Dương Nguyễn khản đặc đi. Anh vẫn ôm chặt lấy Phiên Vân, không muốn cô rời xa mình trong giây phút này.

“Như thế này sao? Đây chính là lý do anh muốn gặp em phải không?” Phiên Vân nói giọng bình thản lạ kỳ. Dường như khi con người ta đã lên đến một đỉnh điểm nào đó, họ sẽ coi tất cả không còn quá quan trọng. Họ sẽ không còn cảm thấy hứng thú, hạnh phúc, hay là đau đớn. Trong lòng họ chỉ có tro tàn mà thôi. Phiên Vân đã rất nhiều lần bình thản mà tự hỏi lòng, cô hết yêu anh thật rồi chứ? Không, đó không thể gọi là hết yêu. Mà phải là cô không thể yêu anh được nữa, thực sự không thể yêu được nữa.

“Phiên Vân, cô ấy đã không còn bên cạnh anh nữa. Thế giới đã từ bỏ anh, em cũng thế sao?” Giọng Dương Nguyễn run run, thể hiện một sự đau đớn tột cùng. Trong thế giới của anh luôn tồn tại một người con gái, người đó không phải là Phiên Vân. Cô ấy là người mà anh có thể chăm sóc suốt cả cuộc đời. Là người mà anh có đủ tình cảm để yêu thương cô một cách trọn vẹn nhất. Nhưng cô ấy lại chọn rời bỏ anh, rời bỏ cuộc sống này và không bao giờ trở lại nữa.

Cuối cùng, anh buông cô ra, đặt một nụ hôn lên trán cô và quay lưng bước đi. Thời gian đã trôi qua, ký ức không thể chạm được đến hiện tại, vì vậy nên chúng ta mới bàng hoàng nhận ra rằng: Những gì vừa trải qua chỉ là một giấc mơ.

“Nguyễn” Bất chợt Phiên Vân gọi tên anh. Giọng của cô rất nhẹ, phảng phất chút xót xa. Dương Nguyễn dừng bước, nhưng anh không quay lại, giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, anh đợi cho cô nói lý do của mình.

“Đi theo em.” Phiên Vân không hề nói ra lý do của mình cho anh biết. Cô xoay người về hướng ngược lại rồi bước đi thật nhanh. Dương Nguyễn ngoảnh đầu nhìn, hoài nghi thấy cô đang chìm khuất vào dòng người vội vã. Chần chờ một lúc, cuối cùng anh cũng quyết định đuổi theo cô.

Phiên Vân đi rất nhanh, gần như là chạy. Trong lòng cô đang có những sự phân vân dữ dội, và có cả khó hiểu nữa. Cô biết, bản thân mình không mong cầu ở anh một điều gì cả. Cô đã không còn hy vọng nữa rồi, khi biết tin anh kết hôn cô đã không còn hy vọng gì nữa. Những gì mà cô cho là thiêng liêng giống như một tòa thành bị công phá, nó cứ hoành tráng và oai nghiêm mà sập xuống như thế, khiến một góc trời phải mịt mùng trong cát bụi.

Khi Dương Nguyễn nói thế giới đã quay lại với anh, cô biết bản đã được định sẵn là không thể rời xa anh được nữa. Nhưng tình cảm mà cô dành cho anh không phải là tình yêu nữa. Đó chỉ là một sự xót thương, là một sự không đành lòng. Chưa có người đàn ông nào khiến cô phải làm thế. Trong những năm tháng còn đi học, các bạn nam dù có theo đuổi cỡ nào cô cũng sẽ không gọi tên họ. Nhưng người đàn ông này biết cách để giữ cô lại ở bên đời anh ta. Phiên Vân nhận ra rằng: Đó là một sợi dây độc ác, trói buộc bước chân cô ngay cả khi cô đã chạy được.

Số mệnh luôn luôn tàn nhẫn với cô như vậy. Nó không bao giờ cho cô hơi ấm, mà chỉ kéo đi những người mà cô yêu thương nhất ra khỏi cuộc đời cô. Anh trai cô, ba cô, và Dương Nguyễn…Họ đều không ở bên cô nữa, họ đều chọn cách rời bỏ cô.

Bước chân Phiên Vân dừng lại trong một con hẻm tối tăm. Dương Nguyễn cũng lặng lẽ dừng lại ở đằng sau. Anh ngắm nhìn căn nhà nhỏ bị khóa kín bưng. Nó giống như một chiếc rương có chứa những điều bí mật, bụi bặm và cũ kỹ, chỉ một người mới có thể mở được nó.

Phiên Vân nhìn căn nhà đã bị chính mình niêm phong, rồi nhếch môi cười nhạt. Không ngờ lại có thể quay về đây lần nữa – ngôi nhà của anh trai cô. Đây là nhà mà anh đã mua từ rất lâu, định sẽ cưới vợ và chuyển về đó sống. Nhưng cuối cùng, nó lại trở thành một căn nhà cũ kỳ và tồi tàn theo năm tháng, chưa hề được ai đặt chặt tới một lần trong hơn tám năm qua.

Phiên Vân lấy ở trong túi xách ra một chùm chìa khóa, cách cách mở cổng, để Dương Nguyễn vào rồi khóa chặt chúng lại cẩn thận. Xung quanh cả hai người đều tăm tối, tĩnh mịch. Ánh sáng hiu hắt từ nhà bên cạnh không đủ để chiếu tới chỗ của hai người. Phiên Vân phủi lớp bụi trên đầu ngón tay, sau đó quay lại nói với anh bằng một giọng hết sức bình thản và chắc chắn rằng: “Dương Nguyễn, đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở đây!”

4.

Hai người cuốn lấy nhau trên sàn nhà phủ bụi. Trong bóng tối có những hơi thở nặng nhọc phát ra. Đèn không được bật lên, không gian kín bưng chẳng có một lối thoát. Anh lướt môi từ đôi mắt cho đến hõm cổ của cô, hơi thở nóng rẫy phả lên da thịt khiến cô nhức nhối. Phiên Vân mở to mắt nhìn anh, nhưng không thể nào nhìn thấy những đường nét rõ ràng của một khuôn mặt phong trần và nam tính. Anh ngụp lặn giữa bóng tối, đưa cô lên đỉnh cao của hoan lạc. Cô bám chặt lấy vai anh, lắng nghe nhịp đập của anh ẩn sâu trong lồng ngực. Móng tay cô bấm vào da thịt anh, bật máu. Mùi máu tanh ngọt xen lẫn với những giọt mồ hôi nóng ấm, cô chưa bao giờ cảm thấy mình thỏa mãn đến như vậy.

Năm mười bảy tuổi, sau khi chia tay với một anh chàng nào đó, Phiên Vân đã chạy đến gặp tôi và nói: “Tất cả đàn ông đều có một trái tim cô độc.” Dương Nguyễn năm đó không phải là một người có trái tim cô độc. Nụ cười rạng rỡ của anh đã nói với tôi điều ấy. Nhưng Phiên Vân lại có thể nhìn thấu anh, có thể cảm nhận được cuộc đời đã định sẵn cô và anh sẽ cô độc giống nhau. Dương Nguyễn là tất cả đàn ông trong lòng Phiên Vân, nếu anh cô độc thì cuộc đời của cô sẽ không thể có bất kỳ ai bước vào được nữa.

Bởi vì tất cả bọn họ đều cô độc!

Sau khi những dục vọng tan biến, Dương Nguyễn ôm cô nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo. Tấm áo của anh đắp lên người cô hờ hững, trên đó còn lưu lại mùi nước hoa của anh. Phiên Vân nằm trong vòng tay anh, hơi thở của cô mong manh đến nỗi có thể tan biến bất cứ lúc nào. Những mệt mỏi tích tụ lại nơi trái tim, khiến cô chỉ muốn ngủ trong vòng tay của người đàn ông này mãi mãi.

Cô nói: “Dương Nguyễn, anh biết không? Năm mười tám tuổi, khi biết tin anh lấy vợ, em đã mất trinh với một người. Cậu ấy tên Bình, học cùng lớp, và em chẳng nhớ gì về cậu ấy nữa cả.

“Có lẽ anh đã gây ra cho em một vết thương mãi mãi cũng không thể chữa lành.” Dương Nguyễn ôm chặt cô vào lòng, những đau đớn của cô anh không thể cảm nhận thấy được. Vì nó đã bị cô chôn chặt, chỉ có một mình cô biết đến mà thôi. Rồi anh lại nói: “Phiên Vân, từ bao giờ em lại khép lòng như vậy?”

“Anh thấy em khép lòng sao?” Phiên Vân hỏi lại.

Dương Nguyễn đáp khẽ: “Ừ.”

“Nhưng chúng ta vừa làm tình với nhau. Em đã gọi tên anh rất nhiều lần.” Giọng của Phiên Vân vẫn bình lặng như thế. Trong lòng cô giờ đây như một hồ nước yên ả, không có bất kỳ sóng gió nào hết. Trong căn nhà của anh trai cô, nằm trong vòng tay người đàn ông mà cô từng yêu tha thiết…Đây là một khung cảnh mà cô đã từng nghĩ đến, là một cảm giác thực sự yên bình.

Dương Nguyễn thở dài, rồi anh nói: “Đó là bản năng.”

Phiên Vân im lặng, cô giả vờ như đã ngủ thiếp đi. Mà dù sao thì cô cũng đã quá mệt để nói chuyện với anh thêm nữa. Đêm nay thế là quá đủ. Anh đã khiến bản năng trong cô trỗi dậy, khiến cô hết lần này đến lần khác gọi tên anh. Cô cũng biết, cái tên của anh không phải xuất phát từ trong trái tim cô. Mà nó lại nằm trong dục vọng mãnh liệt, nằm trong cái bản năng trần tục mà anh muốn nói đến.

Cô đã khép lòng, phải, đã khép lòng từ rất lâu rồi. Từ khi anh trai mất, từ khi Dương Nguyễn đi, và từ khi ba cô theo người đàn bà khác. Cô đã không còn tin vào một ai nữa. Cô đã từng nghĩ bản thân sẽ chết trong cô độc. Trên một chiếc giường phủ ga trắng, trước mặt là lối ra ban công ngắm bình mình và hoàng hôn. Và rồi cô tự cho đó là một sự giải thoát.

Phiên Vân ngửi hương thơm trên chiếc áo của anh, trong lòng chợt thấy buốt lạnh. Có những ước muốn đã chết mòn, khi ta nhận được lại thấy nó không giống với những gì mà chúng ta đã mong muốn. Con người luôn luôn thay đổi, chẳng có thứ gì là mãi mãi cả.



Sáng hôm sau, lúc Phiên Vân tỉnh dậy đã không thấy Dương Nguyễn ở cạnh bên nữa. Anh đắp lại chiếc áo khoát màu đỏ lên người cô và cứ thế ra đi. Xung quanh chỉ còn ánh sáng tràn từ ô cửa sổ trước mặt và một không gian im lặng đến đáng sợ. Đây là cảm giác mà Phiên Vân không bao giờ mong chờ. Mỗi lần ở nhà tôi, cô đều dậy từ rất sớm và rời đi trước. Tôi hiểu cảm giác thiếu an toàn của cô, cô luôn sợ bản thân sẽ bị bỏ rơi. Vậy nên mới tự nhắc nhở bản thân mình phải là người bỏ rơi người ta trước.

Phiên Vân ngồi dậy, chợt thấy trong túi áo khoát của mình có một mảnh giấy được nhét hờ hững. Là của Dương Nguyễn để lại. Cô biết anh sẽ không bỏ đi một cách tuyệt tình như thế. Bởi vì anh nợ cô một thứ tình cảm mà cả đời cũng không thể đáp lại.

Phiên Vân mở tờ giấy ra đọc, trên đó anh đã viết rằng: “Phiên Vân, cảm ơn và xin lỗi!”

Đó là Dương Nguyễn mà cô biết, luôn luôn rời xa cô và không một lần ngoảnh lại. Cho dù cô có còn yêu anh hay không, thì người đàn ông này vẫn là người duy nhất khiến cô có thể gọi tên một cách tha thiết. Là người đầu tiên mà cô đưa tới căn nhà mà tám năm qua cô chưa bao giờ muốn bước vào. Cô cho anh thứ tình cảm thiêng liêng nhất đời con gái, còn anh đáp lại cô bằng một đêm hoan lạc và trần trụi trên sàn nhà phủ bụi. Lớp bụi ở dưới lưng cô như hơi thở của anh, hút cô vào biển tình mênh mông và sóng gió. Đó chính là người đàn ông của cuộc đời cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook