Chương 19
Lão Lão
25/10/2023
" Huynh đi nhanh lên đấy."
Đợi sau khi Lý Minh rời đi, Thượng Đằng mới lên tiếng.
" Tại sao lại tiêu hao hết linh lực ?"
" Hả? À, đó là vì muội đã đụng phải con rắn khổng lồ ở núi Không Ai. Nó đột nhiên xuất hiện rồi tấn công muội, để bảo vệ mình muội phải dùng hết linh lực mới có thể tiêu diệt được nó đấy."
Thượng Đằng nhìn cô mặt lạnh lùng nói:
" Chỉ có một mình muội tấn công nó?"
" Đúng vậy."
" Đình Ân đi cùng với muội đâu? Tỷ ấy không giúp muội một tay?"
"..."
Tinh Tuyết ngập ngừng không nói. Cô không ngờ Thượng Đằng lại hỏi chuyện này. Nếu cô nói sau khi hạ được con rắn đó Đình Ân tỷ đã bỏ đi thì sao? Liệu Thượng Đằng huynh có tức giận không ? Nghĩ đi nghĩ lại, Tinh Tuyết quyết định không nói, chỉ sợ mọi người lại có hiềm khích với nhau, chi bằng cứ giống như hiện tại là được.
" Đình Ân, tỷ ấy và muội bị lạc nhau nên không thể giúp muội một tay giết con rắn kia."
" Là thật!"
" Vâng."
Nhìn thấu rõ ánh mắt không thật lòng của Tinh Tuyết. Hắn cố tình nhấm mạnh lại lần nữa nhưng cô vẫn kiên quyết bao che cho Đình Ân. Hết cách, hắn thở dài nhẹ nhàng, ân cần nói:
" Lần sau không được để bản thân gặp nguy hiểm nữa, biết không."
" Muội biết rồi mà."
Sau đó, Lý Minh lấy nước trở về cả ba người họ cùng nhau lên đường đi tìm viên ngọc.
Về phía Đình Ân, cô ta cùng với Trình Ngưu và Khương Bân gia nhập thành một đội. Cả ba cũng lên đường đi tìm viên ngọc. Trong lúc quay trở lại hang động đã phát ánh sáng khi nãy, Trình Ngưu nhận ra được trên đường đi có thứ gì đó đang bám theo sau. Bản thân cũng không rõ là thứ gì, Trình Ngưu có quay lại vài lần xem thử nhưng lại không phát hiện có ai. Hắn ta gãi đầu nghĩ rằng bản thân đang gặp ảo giác nên không nói chuyện này cho Khương Bân nghe. Ba người đi một hồi đã đến được chỗ cái hang lúc nãy nhưng lại có sự thay đổi. Hang động đã bị ai đó che kín bằng lớp bùn nhão. Trình Ngưu liền lấy làm lạ. Không phải vừa rồi hang động vẫn còn lỗ hang ư! Ai đã dùng bùn để che cửa hang được? Làm vậy với mục đích gì? Thấy tình hình không ổn, hắn ta nói với hai người họ đứng yên ở đấy còn hắn ta sẽ đi đến đó xem thử lớp bùn kia. Lúc đi, Khương Bân không quên bảo hắn ta hãy cẩn thận với những thứ đó.
Trình Ngưu cẩn thận đi đến cửa hang. Hắn ta dùng linh lực của mình để cảm nhận độ ẩm của lớp bùn. Không ngoài dự đoán, lớp bùn này chỉ vừa mới được lắp vào không lâu. Hung thủ đã làm việc này không phải là con người, Trình Ngưu cảm nhận được một sinh vật nào đó đang lẫn trốn trong lớp bùn. Vì muốn xem thử là sinh vật nào nhưng hắn ta còn chưa kịp thi chuyển linh lực, một tiếng động ở phía sau đã làm cho bản thân bị phân tâm.
" A!"
Đình Ân bị thứ gì đó nhấc bỗng lên trên không trung. Nhìn kĩ lại thì đó là một cái càng cua. Nó to gấp mười lần so với cơ thể bọn họ. Cô ta không thể tin được vào mắt mình.
Còn Khương Bân nhìn thấy Đình Ân đang gặp nguy hiểm, hắn liền niệm câu thần chú thi chuyển linh lực đánh vào chiếc càng to lớn của con cua. Nhờ vậy, nó mới thả cô ta xuống. Khương Bân nhanh nhẹn đỡ lấy cô ta.
" Không sao chứ!"
" Ta không sao. Cảm ơn huynh."
Bị tiếp xúc cơ thể, cô ta có hơi bài xích với Khương Bân mà đẩy hắn ra. Trong khi đó, con cua kia thấy bản thân bị kẻ thù tấn công, nó không nhân nhường mà quyết ăn miếng trả miếng. Chiếc càng còn lại kẹp lấy bộ đồ của Khương Bân trong lúc hắn mất cảnh giác.
" A...thả ta ra!"
Cả cơ thể bị treo lên cao Khương Bân cảm thấy không vui. Hắn liền dùng chiêu thức lợi hại nhất của mình ra tay với con cua. Nhưng lần này lại không giống với lần trước, câu thần chú của hắn đột nhiên mất linh nghiệm trên cơ thể cua nó. Điều này làm Khương Bân cảm thấy hoang mang. Hắn thử lại lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Còn con cua thì không vui vẻ, đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn Khương Bân. Chỉ thấy chiếc càng còn lại kẹp vào bụng của hắn. dường như nó muốn xé Khương Bân ra thành nhiều mảnh nhỏ.
" Chuyển!"
Đình Ân tạo ra những sợi dây leo bám lấy chiếc càng cua của nó. Chiếc càng bị những sợi dây leo khống chế không thể cử động được, nó gầm gừ lên một tiếng. Đột nhiên, những sợi dây leo trên càng cua biến mất. Đình Ân không tin con cua có thể thoát khỏi những sợi dây leo chắc chắn. Cô ta liền thi chuyển linh lực, hàng nghìn dây leo bao bọc lấy cơ thể của con cua. Nhưng trong mấy giây ngắn ngủi, nó dễ dàng phá vỡ tất cả.
" Không thể nào! A...."
Chiếc càng cua còn lại nhân lúc cô không tập trung , kẹp cô lên không trung.
" Con cua chết tiệt, thả ra!"
Trình Ngưu thấy hai người bị con cua bắt lấy. Hắn ta liền sử dụng linh lực phân tán lên các thân cây xung quanh. Trong miệng lẩm bẩm câu thần chú, thân cây bắt đầu chuyển động. Nó làm theo mọi sự điều khiển của Trình Ngưu. Những tán lá lớn cúi người xuống che mắt của ccon cua đó lại làm nó bị mất phương hướng mà bò qua lại. Còn chưa đợi Trình Ngưu đắc ý, một cái càng khác ở phía sau nhấc bỗng cơ thể nhỏ bé của hắn ta lên khiến cho câu thần chú bị mất linh nghiệm. Những thân cây liền trở về vị trí ban đầu.
" Chết tiệt! Nó có đồng bọn!"
Hắn ta cảm thấy không phục mà thốt lên.
Đợi sau khi Lý Minh rời đi, Thượng Đằng mới lên tiếng.
" Tại sao lại tiêu hao hết linh lực ?"
" Hả? À, đó là vì muội đã đụng phải con rắn khổng lồ ở núi Không Ai. Nó đột nhiên xuất hiện rồi tấn công muội, để bảo vệ mình muội phải dùng hết linh lực mới có thể tiêu diệt được nó đấy."
Thượng Đằng nhìn cô mặt lạnh lùng nói:
" Chỉ có một mình muội tấn công nó?"
" Đúng vậy."
" Đình Ân đi cùng với muội đâu? Tỷ ấy không giúp muội một tay?"
"..."
Tinh Tuyết ngập ngừng không nói. Cô không ngờ Thượng Đằng lại hỏi chuyện này. Nếu cô nói sau khi hạ được con rắn đó Đình Ân tỷ đã bỏ đi thì sao? Liệu Thượng Đằng huynh có tức giận không ? Nghĩ đi nghĩ lại, Tinh Tuyết quyết định không nói, chỉ sợ mọi người lại có hiềm khích với nhau, chi bằng cứ giống như hiện tại là được.
" Đình Ân, tỷ ấy và muội bị lạc nhau nên không thể giúp muội một tay giết con rắn kia."
" Là thật!"
" Vâng."
Nhìn thấu rõ ánh mắt không thật lòng của Tinh Tuyết. Hắn cố tình nhấm mạnh lại lần nữa nhưng cô vẫn kiên quyết bao che cho Đình Ân. Hết cách, hắn thở dài nhẹ nhàng, ân cần nói:
" Lần sau không được để bản thân gặp nguy hiểm nữa, biết không."
" Muội biết rồi mà."
Sau đó, Lý Minh lấy nước trở về cả ba người họ cùng nhau lên đường đi tìm viên ngọc.
Về phía Đình Ân, cô ta cùng với Trình Ngưu và Khương Bân gia nhập thành một đội. Cả ba cũng lên đường đi tìm viên ngọc. Trong lúc quay trở lại hang động đã phát ánh sáng khi nãy, Trình Ngưu nhận ra được trên đường đi có thứ gì đó đang bám theo sau. Bản thân cũng không rõ là thứ gì, Trình Ngưu có quay lại vài lần xem thử nhưng lại không phát hiện có ai. Hắn ta gãi đầu nghĩ rằng bản thân đang gặp ảo giác nên không nói chuyện này cho Khương Bân nghe. Ba người đi một hồi đã đến được chỗ cái hang lúc nãy nhưng lại có sự thay đổi. Hang động đã bị ai đó che kín bằng lớp bùn nhão. Trình Ngưu liền lấy làm lạ. Không phải vừa rồi hang động vẫn còn lỗ hang ư! Ai đã dùng bùn để che cửa hang được? Làm vậy với mục đích gì? Thấy tình hình không ổn, hắn ta nói với hai người họ đứng yên ở đấy còn hắn ta sẽ đi đến đó xem thử lớp bùn kia. Lúc đi, Khương Bân không quên bảo hắn ta hãy cẩn thận với những thứ đó.
Trình Ngưu cẩn thận đi đến cửa hang. Hắn ta dùng linh lực của mình để cảm nhận độ ẩm của lớp bùn. Không ngoài dự đoán, lớp bùn này chỉ vừa mới được lắp vào không lâu. Hung thủ đã làm việc này không phải là con người, Trình Ngưu cảm nhận được một sinh vật nào đó đang lẫn trốn trong lớp bùn. Vì muốn xem thử là sinh vật nào nhưng hắn ta còn chưa kịp thi chuyển linh lực, một tiếng động ở phía sau đã làm cho bản thân bị phân tâm.
" A!"
Đình Ân bị thứ gì đó nhấc bỗng lên trên không trung. Nhìn kĩ lại thì đó là một cái càng cua. Nó to gấp mười lần so với cơ thể bọn họ. Cô ta không thể tin được vào mắt mình.
Còn Khương Bân nhìn thấy Đình Ân đang gặp nguy hiểm, hắn liền niệm câu thần chú thi chuyển linh lực đánh vào chiếc càng to lớn của con cua. Nhờ vậy, nó mới thả cô ta xuống. Khương Bân nhanh nhẹn đỡ lấy cô ta.
" Không sao chứ!"
" Ta không sao. Cảm ơn huynh."
Bị tiếp xúc cơ thể, cô ta có hơi bài xích với Khương Bân mà đẩy hắn ra. Trong khi đó, con cua kia thấy bản thân bị kẻ thù tấn công, nó không nhân nhường mà quyết ăn miếng trả miếng. Chiếc càng còn lại kẹp lấy bộ đồ của Khương Bân trong lúc hắn mất cảnh giác.
" A...thả ta ra!"
Cả cơ thể bị treo lên cao Khương Bân cảm thấy không vui. Hắn liền dùng chiêu thức lợi hại nhất của mình ra tay với con cua. Nhưng lần này lại không giống với lần trước, câu thần chú của hắn đột nhiên mất linh nghiệm trên cơ thể cua nó. Điều này làm Khương Bân cảm thấy hoang mang. Hắn thử lại lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Còn con cua thì không vui vẻ, đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn Khương Bân. Chỉ thấy chiếc càng còn lại kẹp vào bụng của hắn. dường như nó muốn xé Khương Bân ra thành nhiều mảnh nhỏ.
" Chuyển!"
Đình Ân tạo ra những sợi dây leo bám lấy chiếc càng cua của nó. Chiếc càng bị những sợi dây leo khống chế không thể cử động được, nó gầm gừ lên một tiếng. Đột nhiên, những sợi dây leo trên càng cua biến mất. Đình Ân không tin con cua có thể thoát khỏi những sợi dây leo chắc chắn. Cô ta liền thi chuyển linh lực, hàng nghìn dây leo bao bọc lấy cơ thể của con cua. Nhưng trong mấy giây ngắn ngủi, nó dễ dàng phá vỡ tất cả.
" Không thể nào! A...."
Chiếc càng cua còn lại nhân lúc cô không tập trung , kẹp cô lên không trung.
" Con cua chết tiệt, thả ra!"
Trình Ngưu thấy hai người bị con cua bắt lấy. Hắn ta liền sử dụng linh lực phân tán lên các thân cây xung quanh. Trong miệng lẩm bẩm câu thần chú, thân cây bắt đầu chuyển động. Nó làm theo mọi sự điều khiển của Trình Ngưu. Những tán lá lớn cúi người xuống che mắt của ccon cua đó lại làm nó bị mất phương hướng mà bò qua lại. Còn chưa đợi Trình Ngưu đắc ý, một cái càng khác ở phía sau nhấc bỗng cơ thể nhỏ bé của hắn ta lên khiến cho câu thần chú bị mất linh nghiệm. Những thân cây liền trở về vị trí ban đầu.
" Chết tiệt! Nó có đồng bọn!"
Hắn ta cảm thấy không phục mà thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.