Chương 27
Lão Lão
25/10/2023
" Ý của ta không phải vậy. Thật ra thì..."
Lời còn chưa nói dứt câu thì Tinh Tuyết đã cắt ngang. Cô thốt ra một câu khiến Thượng Đằng muốn ngã ngửa.
" May quá, muội cũng đang có ý nghĩ đó. Không ở đây nữa, muội sẽ đi về trước huynh không cần lo."
" Hơ hơ...không hổ là sư muội của ta."
Thượng Đằng không còn lời nào để nói với cô.
" Vậy muội quay về cẩn thận."
Trước khi tạm biệt Tinh Tuyết, Thượng Đằng còn không quên nói rõ sự tình bên trong cho cô nghe. Hắn nghĩ cô lo lắng cho hắn nên mới đi đến đây. Chí ít, hắn cũng phải có cái gì đó làm niềm tin để cô quay trở về trong yên lòng.
Nhưng đối với Tinh Tuyết thì lai khác. Lúc đầu, quả thật cô đến đây là để tìm Thượng Đằng nhưng sau khi bị tấn công bởi đám tiểu tinh linh tuyết thì cô đã có suy nghĩ khác. Lại cộng thêm việc Thượng Đằng vẫn còn sống đối với cô như vậy đã đủ rồi. Bây giờ, cô rất muốn quay trở về. Giống như lời Thượng Đằng nói. Nơi đây không nên ở lâu. Cô như cơn gió phi thẳng đi mất dạng.
"...."
Thượng Đằng ngơ ngác nhìn theo làng khói tuyết còn động lại của cô. Không phải cô đến đây để tìm hắn sao! Gặp được hắn rồi lại chạy như ma đuổi. Điều này, làm hắn không thể hiểu nổi. Thượng Đằng lắc đầu bỏ đi vào trong.
Những ngày sau đó, Tinh Tuyết luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Lý Minh. Tuy huynh ấy cũng bị thương nhưng không nặng bằng Thượng Đằng nên ở lại Lâm Sơn để tịnh dưỡng. Chỉ có Thượng Đằng là đến động Băng để chữa trị vết thương. Có hôm, Đình Ân có ghé qua thăm Lý Minh. Cô ta đem theo một ít trái cây cho sư đệ rồi trở về. Lúc đi ngang qua gặp Tinh Tuyết, cô ta chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ đi, không nói lời nào.
Không lâu sau, Thượng Đằng cùng với các sư huynh và Tôn Thiên Tử trưởng lão trở về Lâm Sơn. Vì trong thời gian tịnh dưỡng nên việc công bố người nhận được giải thưởng vẫn chưa. Nhân lúc mọi người đã có mặt đầy đủ trong ngày hôm nay. Trưởng lão cho gọi Cát Ôn chuẩn bị mọi thứ. Đại sư huynh nhận được lệnh của trưởng lão, huynh ta không một chút chậm trễ mà tiến hành ngay.
Trong đám đông, dưới sự dẫn dắt của đại sư huynh. Mọi người đều tập trung đầy đủ. Thiên Tử trưởng lão ngồi trên bậc cao vuốt lấy bộ râu của mình. Ông ta từ tốn nói:
" Buổi kiểm tra đã kết thúc. Từ trong quả địa cầu ta có thể nhìn thấy và nghe được những suy nghĩ của các đệ tử. Trong bài kiểm tra này, ai cũng đều thể hiện tốt phần thi của mình nhưng...các chúng tiên ngồi dưới đây không ai xứng đáng được nhận linh lực."
" Hả!"
Không có phần thưởng, mọi người đều xôn xao khó hiểu. Ai cũng nói bản thân làm rất tốt, tự khen chính mình. Tinh Tuyết ngồi ngủ gật, đầu dựa vào vai Thượng Đằng. Ít khi nào cô chịu làm một thứ gì đó nghiêm túc. Đang ngủ ngon thì bị tiếng ồn của mọi làm thức tỉnh. Cô nhìn sang Thượng Đằng hỏi có chuyện gì xảy ra.
" Sư huynh, mọi người đang bàn tán cái gì vậy?"
" Trưởng lão không trao thưởng linh lực."
" Cái gì?"
Tinh Tuyết hét lớn lên làm ảnh hưởng người xung quanh. Các sư huynh đều nhìn cô với ánh mắt hoang mang. Nhưng cô không quan tâm bọn họ, tự động đứng lên hỏi trưởng lão:
" Đệ tử không phục!"
" Ngươi. Không phục cái gì?"
Trưởng lão nhìn cô. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện lúc cô mắng ông ta ở trong quả cầu. Để xem lần này cô muốn điều gì ở ông ta.
" Phần thưởng, tại sao người lại hủy bỏ? Người hãy nói đi."
" Nếu chúng tiên còn không rõ bản thăn đã mắc phải lỗi sai gì thì ta sẽ nói."
Tôn Thiên Tử trưởng lão ôn tồn nói:
"Bài kiểm tra lần này, ngoài việc kiểm tra linh lực còn có một thứ rất quan trọng mà các chúng tiên đều bỏ lỡ. Đó là lòng dũng cảm và sự đoàn kết. Các chúng tiên chỉ lo đi tìm viên ngọc đến khi gặp phải quái vật. Một số thì chạy, một số thì đối mặt. Khi đồng đội gặp nạn, bản thân nhìn thấy mà không giúp ngược lại còn bỏ chạy. Sự do dự trong ánh mắt sẽ là điểm yếu để người khác dễ dàng lấm công. Mỗi người đều có một sai lầm, vì vậy phần thưởng sẽ không có."
Mọi người nghe xong đều im lặng. Tinh Tuyết cũng không biết nói gì nữa. Cô ngồi xuống nhẹ nhàng.
Đột nhiên, từ trên trời có một người đang cỡi mây đến. Người đó đáp xuống chỗ Thiên Tử trưởng lão. Dáng đi rất vội vàng, tên đó ghé vào tai Thiên Tử trưởng lão nói chuyện gì khiến sắc mặt ông ta có hơi thay đổi nhưng không nhiều.
Trưởng lão đứng dậy nói với Cát Ôn cho mọi người tiếp tục luyện võ. Còn ông ta thì cùng với tên kia rời khỏi.
Tinh Tuyết ở bên dưới nhìn theo không khỏi tò mò. Cô đánh vào vai Thượng Đằng.
" Họ đã nói chuyện gì mà trưởng lão lại rời đi, sư huynh nhỉ."
"Ta không biết. "
" Tất cả mau cầm kiếm lên luyện võ. Sắp tới đây, trên trời sẽ có một cuộc thi đấu kiếm nhầm tìm ra các nhân tài. Các môn phái đều tham gia, các đệ cũng không được lười biếng. Nghe rõ không !"
" Rõ!"
Tinh Tuyết nghe thông báo của đại sư huynh, cô như muốn sụp đổ. Tại sao lại có những cuộc thi mà cô không thích ? Phải chăng có cuộc thi ăn uống thì hay biết mấy.
Lời còn chưa nói dứt câu thì Tinh Tuyết đã cắt ngang. Cô thốt ra một câu khiến Thượng Đằng muốn ngã ngửa.
" May quá, muội cũng đang có ý nghĩ đó. Không ở đây nữa, muội sẽ đi về trước huynh không cần lo."
" Hơ hơ...không hổ là sư muội của ta."
Thượng Đằng không còn lời nào để nói với cô.
" Vậy muội quay về cẩn thận."
Trước khi tạm biệt Tinh Tuyết, Thượng Đằng còn không quên nói rõ sự tình bên trong cho cô nghe. Hắn nghĩ cô lo lắng cho hắn nên mới đi đến đây. Chí ít, hắn cũng phải có cái gì đó làm niềm tin để cô quay trở về trong yên lòng.
Nhưng đối với Tinh Tuyết thì lai khác. Lúc đầu, quả thật cô đến đây là để tìm Thượng Đằng nhưng sau khi bị tấn công bởi đám tiểu tinh linh tuyết thì cô đã có suy nghĩ khác. Lại cộng thêm việc Thượng Đằng vẫn còn sống đối với cô như vậy đã đủ rồi. Bây giờ, cô rất muốn quay trở về. Giống như lời Thượng Đằng nói. Nơi đây không nên ở lâu. Cô như cơn gió phi thẳng đi mất dạng.
"...."
Thượng Đằng ngơ ngác nhìn theo làng khói tuyết còn động lại của cô. Không phải cô đến đây để tìm hắn sao! Gặp được hắn rồi lại chạy như ma đuổi. Điều này, làm hắn không thể hiểu nổi. Thượng Đằng lắc đầu bỏ đi vào trong.
Những ngày sau đó, Tinh Tuyết luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Lý Minh. Tuy huynh ấy cũng bị thương nhưng không nặng bằng Thượng Đằng nên ở lại Lâm Sơn để tịnh dưỡng. Chỉ có Thượng Đằng là đến động Băng để chữa trị vết thương. Có hôm, Đình Ân có ghé qua thăm Lý Minh. Cô ta đem theo một ít trái cây cho sư đệ rồi trở về. Lúc đi ngang qua gặp Tinh Tuyết, cô ta chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ đi, không nói lời nào.
Không lâu sau, Thượng Đằng cùng với các sư huynh và Tôn Thiên Tử trưởng lão trở về Lâm Sơn. Vì trong thời gian tịnh dưỡng nên việc công bố người nhận được giải thưởng vẫn chưa. Nhân lúc mọi người đã có mặt đầy đủ trong ngày hôm nay. Trưởng lão cho gọi Cát Ôn chuẩn bị mọi thứ. Đại sư huynh nhận được lệnh của trưởng lão, huynh ta không một chút chậm trễ mà tiến hành ngay.
Trong đám đông, dưới sự dẫn dắt của đại sư huynh. Mọi người đều tập trung đầy đủ. Thiên Tử trưởng lão ngồi trên bậc cao vuốt lấy bộ râu của mình. Ông ta từ tốn nói:
" Buổi kiểm tra đã kết thúc. Từ trong quả địa cầu ta có thể nhìn thấy và nghe được những suy nghĩ của các đệ tử. Trong bài kiểm tra này, ai cũng đều thể hiện tốt phần thi của mình nhưng...các chúng tiên ngồi dưới đây không ai xứng đáng được nhận linh lực."
" Hả!"
Không có phần thưởng, mọi người đều xôn xao khó hiểu. Ai cũng nói bản thân làm rất tốt, tự khen chính mình. Tinh Tuyết ngồi ngủ gật, đầu dựa vào vai Thượng Đằng. Ít khi nào cô chịu làm một thứ gì đó nghiêm túc. Đang ngủ ngon thì bị tiếng ồn của mọi làm thức tỉnh. Cô nhìn sang Thượng Đằng hỏi có chuyện gì xảy ra.
" Sư huynh, mọi người đang bàn tán cái gì vậy?"
" Trưởng lão không trao thưởng linh lực."
" Cái gì?"
Tinh Tuyết hét lớn lên làm ảnh hưởng người xung quanh. Các sư huynh đều nhìn cô với ánh mắt hoang mang. Nhưng cô không quan tâm bọn họ, tự động đứng lên hỏi trưởng lão:
" Đệ tử không phục!"
" Ngươi. Không phục cái gì?"
Trưởng lão nhìn cô. Trong đầu lại nghĩ đến chuyện lúc cô mắng ông ta ở trong quả cầu. Để xem lần này cô muốn điều gì ở ông ta.
" Phần thưởng, tại sao người lại hủy bỏ? Người hãy nói đi."
" Nếu chúng tiên còn không rõ bản thăn đã mắc phải lỗi sai gì thì ta sẽ nói."
Tôn Thiên Tử trưởng lão ôn tồn nói:
"Bài kiểm tra lần này, ngoài việc kiểm tra linh lực còn có một thứ rất quan trọng mà các chúng tiên đều bỏ lỡ. Đó là lòng dũng cảm và sự đoàn kết. Các chúng tiên chỉ lo đi tìm viên ngọc đến khi gặp phải quái vật. Một số thì chạy, một số thì đối mặt. Khi đồng đội gặp nạn, bản thân nhìn thấy mà không giúp ngược lại còn bỏ chạy. Sự do dự trong ánh mắt sẽ là điểm yếu để người khác dễ dàng lấm công. Mỗi người đều có một sai lầm, vì vậy phần thưởng sẽ không có."
Mọi người nghe xong đều im lặng. Tinh Tuyết cũng không biết nói gì nữa. Cô ngồi xuống nhẹ nhàng.
Đột nhiên, từ trên trời có một người đang cỡi mây đến. Người đó đáp xuống chỗ Thiên Tử trưởng lão. Dáng đi rất vội vàng, tên đó ghé vào tai Thiên Tử trưởng lão nói chuyện gì khiến sắc mặt ông ta có hơi thay đổi nhưng không nhiều.
Trưởng lão đứng dậy nói với Cát Ôn cho mọi người tiếp tục luyện võ. Còn ông ta thì cùng với tên kia rời khỏi.
Tinh Tuyết ở bên dưới nhìn theo không khỏi tò mò. Cô đánh vào vai Thượng Đằng.
" Họ đã nói chuyện gì mà trưởng lão lại rời đi, sư huynh nhỉ."
"Ta không biết. "
" Tất cả mau cầm kiếm lên luyện võ. Sắp tới đây, trên trời sẽ có một cuộc thi đấu kiếm nhầm tìm ra các nhân tài. Các môn phái đều tham gia, các đệ cũng không được lười biếng. Nghe rõ không !"
" Rõ!"
Tinh Tuyết nghe thông báo của đại sư huynh, cô như muốn sụp đổ. Tại sao lại có những cuộc thi mà cô không thích ? Phải chăng có cuộc thi ăn uống thì hay biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.