Quyển 4 - Chương 4: Quyển 4 - Chương 57
Cố Nhân Nhập Mộng
23/02/2022
Họ trở lại “Cá voi trắng” ba tiếng trước khi tàu khởi hành, Dan vừa định rẽ vào hành lang phòng nghỉ của thủy thủ đoàn ở tầng một thì va phải Charzo.
“Các cậu về rồi hả.” Hắn bơ phờ chào họ: “Ba tiếng sau phải thay ca, cậu có thể về phòng ngủ một giấc. Tôi để đồng phục dự phòng trên giường cậu đấy.”
August nhạy bén bắt được trọng điểm: “Em ở chung phòng với hắn?”
Dan: “…”
Charzo nhướng mày: “Đúng, cậu ấy là trợ lý của tôi, tài nguyên trên tàu cũng có hạn, chúng tôi ở chung phòng có vấn đề gì không?”
August không nói gì, chỉ mím môi nhìn Dan, ánh mắt mang vẻ lên án.
Dan thở dài: “Được rồi Charzo, tôi biết rồi, ba tiếng sau tôi sẽ tới thay ca.”
Charzo gật đầu, trước khi đi còn không quên quay đầu nháy mắt đắc thắng với Dan.
Dan: “…”
Cậu đau đầu nhìn August: “Đây là quy định trên tàu, em đã ký hợp đồng với họ. Bọn em chỉ ở chung phòng ký túc xá thôi.”
August vẫn không nói gì, hơi cụp mắt, không hiểu sao Dan lại nhận ra sự hờn tủi trong mắt anh.
“Em đâu thể ở lại phòng anh?” Cậu cố giải thích cho August hiểu.
“Hợp đồng của em còn quy định phải ngủ ở đâu à?” Đôi mắt August ánh lên vẻ ranh mãnh.
Dan bất lực đẩy anh ra: “Đừng quấy em, anh mau về nghỉ ngơi đi, lát em còn phải thay ca.”
August bước hai bước, lại quay đầu nhìn cậu: “Đưa điện thoại cho anh.”
Dan lấy điện thoại trong túi, đưa cho anh: “Sao thế ạ?”
August nhấn một dãy số trên màn hình: “Đây là số tạm thời của anh trong thời gian ở Iceland. Em về nghỉ đi, lát nữa anh sẽ ở cùng em.”
Dan: “Hả? Cùng em là sao?”
August nhướng mày: “Đương nhiên là trực ban.”
Mãi tới ba tiếng sau, khi Dan thay đồng phục đi ra mới hiểu câu “ở cùng em” của August nghĩa là gì.
August đứng trước cửa cabin của họ, thấy cậu đi ra còn thong dong nhìn đồng hồ đeo tay: “Em đến muộn 2 phút.”
Dan: “… Sao anh lại ở đây?”
August: “Anh bảo rồi mà, trực ban cùng em.”
Dan thấy khó tin: “Em trực trong buồng lái, anh không theo vào được.”
August nhìn cậu một lúc rồi nói nhỏ: “Anh biết, anh sẽ chờ em ở ngoài hoặc là đứng cùng em một lúc.”
Dan đối diện với ánh nhìn của anh, bỗng cảm thấy mềm lòng. Cậu kéo cổ áo August, vội hôn lên khóe môi anh: “Trời lạnh lắm, anh đừng chờ ở đây, em không nỡ.”
Nói rồi cậu vội vã quay vào buồng lái.
Cuối cùng August không “đứng tấn” trước cửa buồng lái, anh loanh quanh từ tầng một rồi lại vòng sang boong tầng hai. Từ góc này, anh có thể nhìn thấy một góc buồng lái.
“Cá voi trắng” đã ra khơi, con tàu lớn vững vàng băng băng trên mặt biển. Anh nheo mắt, châm một điếu thuốc, nhìn biển khơi xa xăm, chưa bao giờ thấy lòng mình kiên định đến thế.
Gần trưa, Dan kiểm tra xong nhật ký hàng hải, chuẩn bị đến nhà hàng ăn trưa, vừa bước chân ra cửa thì điện thoại trong túi rung lên, là August: “Đi ra ngoài. Rẽ phải. Ngẩng đầu lên.”
Ba câu rất ngắn gọn, Dan đi ra ngoài, rẽ phải theo chỉ thị của anh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy August đứng trên boong tầng hai vẫy tay với mình. Anh đứng ở vị trí ngược sáng, ánh nắng phía sau như phủ lên người anh một vầng sáng.
Dan bất giác mỉm cười, chỉ về phía nhà hàng ra hiệu gặp nhau ở đó. Cậu vừa định đi thì thuyền phó hai ra khỏi buồng lái, cầm sổ ghi chép trong tay, y nhíu mày: “Dan, cậu kiểm tra dữ liệu trong này chưa?”
Dan cầm cuốn sổ xem thử: “Rồi ạ, dữ liệu ra-đa được cập nhật theo thời gian thực.”
“Dữ liệu hướng này hơi kỳ lạ. Đáng lẽ chúng ta đã cách xa Svalbard gần trăm hải lý, sao khoảng cách băng ở hướng này vẫn không thay đổi? Lúc thay ca Charzo có dặn cậu lưu ý điều gì không?”
Dan cẩn thận xem lại, cũng dần cau mày: “Charzo không nói gì cả, có lẽ hắn chưa chú ý vấn đề này, giờ xem lại đúng là bất thường.”
Thuyền phó hai nói với vẻ xin lỗi: “Phiền cậu đi kiểm tra ra-đa cùng tôi.”
Dan sảng khoái gật đầu: “Không sao.”
August tìm được chỗ trong nhà hàng, đợi gần 20 phút nhưng vẫn không thấy Dan tới. Đang thấy kỳ lạ, qua cửa sổ nhà hàng anh chợt thấy thuyền trưởng Fitch, Charzo và mấy người khác tất tả đi ngang qua hành lang.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Charzo, lại nghĩ Dan mãi không tới, August cau mày đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong phòng giám sát ra-đa trên tầng bốn, thuyền phó hai nắm cổ áo một thủy thủ, giận dữ không biết trút vào đâu: “Trên tàu đã quy định không được uống rượu bia trong ca trực, tôi thấy cậu không phải làm biếng, mà là muốn ra tòa!”
Thuyền viên bị y nắm cổ áo đầy mùi rượu, ánh mắt vốn mông lung cũng dần tỉnh táo, nhận ra trước mặt là thuyền phó hai thì trở nên hoảng sợ, gã lắp bắp nói: “Tôi… trời lạnh quá, tôi chỉ định uống mấy ngụm ở cảng cho ấm người… Tôi không ngờ…”
Thuyền phó hai đấm vào xương gò má của gã: “Tôi đã thông báo cho thuyền trưởng và thuyền phó một, lát họ tới đi mà giải thích.” Giọng y lạnh băng, nói xong thì ném người ra khỏi phòng giám sát.
Dan vừa cúi người ấn vài nút trên bàn điều khiển, lúc này thuyền phó hai đi tới, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu: “Sao rồi?”
Dan lắc đầu: “Có vẻ cảm biến bên phải bị hư rồi.”
“Cá voi trắng” được trang bị ra-đa đa năng loại nhỏ, chủ yếu theo dõi các tảng băng trôi nổi lân cận để tránh va chạm, hai bên mạn trái và mạn phải của tàu đều có một bộ cảm biến. Công việc của quan sát viên trên tàu không có gì phức tạp, dữ liệu thì máy tính đã tự động tính toán, quan sát viên chỉ cần đưa báo cáo quan sát tới buồng lái kịp thời và chú ý theo dõi tình trạng bất thường của cảm biến ra-đa.
Ra-đa của tàu được đại tu hai lần một năm, từ khi lắp đặt trên tàu Cá voi trắng tới nay chưa từng gặp sự cố, giờ lại hỏng khi họ đang lênh đênh giữa đại dương bao la.
Thuyền phó hai vò đầu: “Chết tiệt.”
“Có nhân viên bảo dưỡng chuyên môn nào trên tàu không?” Dan vừa dứt lời, đoàn người của Fitch đã bước vào, giọng ông nặng nề: “Không có.” Nói rồi ông liếc sang quan sát viên say xỉn bên cửa cabin, mắt sắc như chim ưng. Ông không nói gì, đi thẳng tới đài quan sát.
“Cậu có chắc cảm biến bên mạn phải hoàn toàn hỏng không?” Charzo hỏi sau lưng cậu.
Fitch thử mấy lần trên bảng điều khiển chính, thở dài thất vọng: “Chắc chắn hỏng rồi.”
Charzo cau mày, tiến lên một bước: “Chúng ta phải quay lại điểm xuất phát sao?”
Fitch suy tư vài giây, rồi cầm bộ đàm ở bên cạnh: “Buồng lái nghe rõ trả lời, đây là phòng quan sát ra-đa tầng ba, tôi là Fitch. Hãy báo cáo vị trí hiện tại của ‘Cá voi trắng’.”
Sau vài tiếng “rè rè”, trong bộ đàm vang lên tiếng báo cáo từ buồng lái: “Thưa thuyền trưởng, xin báo cáo ‘Cá voi trắng’ hiện đang ở trong vùng biển Greenland, vị trí địa lý cụ thể là 76°63′ Bắc, 3°47′ Đông. Với tốc độ hiện tại, ước tính còn khoảng 3 ngày là đến cảng Reykjavík.”
Vẻ mặt Fitch sa sầm rồi quyết định: “Hành trình không thay đổi. Từ bây giờ, thuyền phó hai sẽ phụ trách chỉ dẫn trong phòng giám sát ra-đa. Dừng chế độ lái tự động, tôi và Charzo sẽ tự lái. Những người khác quay lại vị trí của mình, tất cả xốc lại tinh thần cho tôi! Còn tên khốn này,” Ông liếc sang thuyền viên xỉn quắc cần câu bên cửa: “Tạm nhốt vào boong dưới, về tới Reykjavík tôi sẽ tự mình xử lý.”
“… Còn nữa, tôi sẽ đích thân thông báo tình huống đặc thù cho du khách về trục trặc của cảm biến ra-đa. Để tránh những rắc rối không đáng có, tôi hy vọng mọi người không nên để lộ tin tức này.” Nói xong, ông nhìn lướt qua gương mặt từng người, dẫn đầu rời khỏi phòng giám sát.
Tầng bốn là khu vực cấm du khách ra vào, August đứng chờ ở lối vào của boong thứ hai trên tầng ba. Hút hết năm điếu thuốc anh mới thấy Fitch dẫn Charzo và mấy thuyền viên khác đi xuống từ cầu thang mạn tầng bốn. Dan theo sau với vẻ mặt lo lắng.
Anh nấp sang một bên để Fitch và mấy người khác không nhìn thấy mình, rồi vòng sang bên kia cầu thang mạn để quay lại nhà hàng.
Dan vừa bước vào nhà hàng đã thấy August ngồi bên cửa sổ, đối phương vẫy tay với cậu rồi chỉ vào bàn… Người phục vụ vừa mang đồ ăn lên, chuẩn bị rời đi.
Sự bất an trong lòng bỗng phai nhạt, Dan mỉm cười, đi về phía người yêu.
“Tới đúng lúc ghê ha. Thực đơn hôm nay có món sườn cừu nên anh gọi thử.” August không nhắc tới chuyện anh đã chờ gần một tiếng.
Dan thấy hối lỗi: “Để anh chờ lâu. Em xin lỗi, trên tàu có việc đột xuất.”
August không để bụng: “Ăn trước đã.”
Dan cũng đang đói, cậu cắt một miếng sườn cừu, lúc giơ nĩa lên bỗng hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Hai đêm tới anh cảnh giác hơn nhé.”
August không trả lời, cẩn thận cắt phần ăn trước mặt thành từng miếng nhỏ rồi đẩy tới trước mặt Dan. Anh lấy đĩa của Dan về phía mình, rồi mới chậm rãi nói: “Do ra-đa à?”
Dan nhìn anh một giây rồi thở dài: “Vừa nãy anh cũng ở đó?”
“Anh không lên. Nhưng thấy thuyền trưởng thì cũng hiếu kỳ đi theo, anh đợi ở boong tầng hai. Với kiểu tàu này, tầng bốn thường là phòng giám sát ra-đa. Em và họ ở trên đó lâu như vậy, cũng chẳng khó đoán.”
Dan không nói gì, August dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy là Fitch quyết định tiếp tục trở về Reykjavík?”
Dan gật đầu, khẽ cau mày: “Mấy ngày tới ông ấy và Charzo sẽ tự lái. Nhưng em cứ thấy có điềm báo chẳng lành…”
August buồn cười xua tay trước mặt cậu: “Đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây.” Anh nói rất bình thản, như thể chỉ trần thuật một sự thật đơn giản.
Quả thực chỉ là một sự thật đơn giản.
Dan yên lặng nhìn anh, rốt cục đưa miếng thịt trên nĩa vào miệng, mắt cậu cong cong: “Đúng, có anh ở đây.”
“Các cậu về rồi hả.” Hắn bơ phờ chào họ: “Ba tiếng sau phải thay ca, cậu có thể về phòng ngủ một giấc. Tôi để đồng phục dự phòng trên giường cậu đấy.”
August nhạy bén bắt được trọng điểm: “Em ở chung phòng với hắn?”
Dan: “…”
Charzo nhướng mày: “Đúng, cậu ấy là trợ lý của tôi, tài nguyên trên tàu cũng có hạn, chúng tôi ở chung phòng có vấn đề gì không?”
August không nói gì, chỉ mím môi nhìn Dan, ánh mắt mang vẻ lên án.
Dan thở dài: “Được rồi Charzo, tôi biết rồi, ba tiếng sau tôi sẽ tới thay ca.”
Charzo gật đầu, trước khi đi còn không quên quay đầu nháy mắt đắc thắng với Dan.
Dan: “…”
Cậu đau đầu nhìn August: “Đây là quy định trên tàu, em đã ký hợp đồng với họ. Bọn em chỉ ở chung phòng ký túc xá thôi.”
August vẫn không nói gì, hơi cụp mắt, không hiểu sao Dan lại nhận ra sự hờn tủi trong mắt anh.
“Em đâu thể ở lại phòng anh?” Cậu cố giải thích cho August hiểu.
“Hợp đồng của em còn quy định phải ngủ ở đâu à?” Đôi mắt August ánh lên vẻ ranh mãnh.
Dan bất lực đẩy anh ra: “Đừng quấy em, anh mau về nghỉ ngơi đi, lát em còn phải thay ca.”
August bước hai bước, lại quay đầu nhìn cậu: “Đưa điện thoại cho anh.”
Dan lấy điện thoại trong túi, đưa cho anh: “Sao thế ạ?”
August nhấn một dãy số trên màn hình: “Đây là số tạm thời của anh trong thời gian ở Iceland. Em về nghỉ đi, lát nữa anh sẽ ở cùng em.”
Dan: “Hả? Cùng em là sao?”
August nhướng mày: “Đương nhiên là trực ban.”
Mãi tới ba tiếng sau, khi Dan thay đồng phục đi ra mới hiểu câu “ở cùng em” của August nghĩa là gì.
August đứng trước cửa cabin của họ, thấy cậu đi ra còn thong dong nhìn đồng hồ đeo tay: “Em đến muộn 2 phút.”
Dan: “… Sao anh lại ở đây?”
August: “Anh bảo rồi mà, trực ban cùng em.”
Dan thấy khó tin: “Em trực trong buồng lái, anh không theo vào được.”
August nhìn cậu một lúc rồi nói nhỏ: “Anh biết, anh sẽ chờ em ở ngoài hoặc là đứng cùng em một lúc.”
Dan đối diện với ánh nhìn của anh, bỗng cảm thấy mềm lòng. Cậu kéo cổ áo August, vội hôn lên khóe môi anh: “Trời lạnh lắm, anh đừng chờ ở đây, em không nỡ.”
Nói rồi cậu vội vã quay vào buồng lái.
Cuối cùng August không “đứng tấn” trước cửa buồng lái, anh loanh quanh từ tầng một rồi lại vòng sang boong tầng hai. Từ góc này, anh có thể nhìn thấy một góc buồng lái.
“Cá voi trắng” đã ra khơi, con tàu lớn vững vàng băng băng trên mặt biển. Anh nheo mắt, châm một điếu thuốc, nhìn biển khơi xa xăm, chưa bao giờ thấy lòng mình kiên định đến thế.
Gần trưa, Dan kiểm tra xong nhật ký hàng hải, chuẩn bị đến nhà hàng ăn trưa, vừa bước chân ra cửa thì điện thoại trong túi rung lên, là August: “Đi ra ngoài. Rẽ phải. Ngẩng đầu lên.”
Ba câu rất ngắn gọn, Dan đi ra ngoài, rẽ phải theo chỉ thị của anh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy August đứng trên boong tầng hai vẫy tay với mình. Anh đứng ở vị trí ngược sáng, ánh nắng phía sau như phủ lên người anh một vầng sáng.
Dan bất giác mỉm cười, chỉ về phía nhà hàng ra hiệu gặp nhau ở đó. Cậu vừa định đi thì thuyền phó hai ra khỏi buồng lái, cầm sổ ghi chép trong tay, y nhíu mày: “Dan, cậu kiểm tra dữ liệu trong này chưa?”
Dan cầm cuốn sổ xem thử: “Rồi ạ, dữ liệu ra-đa được cập nhật theo thời gian thực.”
“Dữ liệu hướng này hơi kỳ lạ. Đáng lẽ chúng ta đã cách xa Svalbard gần trăm hải lý, sao khoảng cách băng ở hướng này vẫn không thay đổi? Lúc thay ca Charzo có dặn cậu lưu ý điều gì không?”
Dan cẩn thận xem lại, cũng dần cau mày: “Charzo không nói gì cả, có lẽ hắn chưa chú ý vấn đề này, giờ xem lại đúng là bất thường.”
Thuyền phó hai nói với vẻ xin lỗi: “Phiền cậu đi kiểm tra ra-đa cùng tôi.”
Dan sảng khoái gật đầu: “Không sao.”
August tìm được chỗ trong nhà hàng, đợi gần 20 phút nhưng vẫn không thấy Dan tới. Đang thấy kỳ lạ, qua cửa sổ nhà hàng anh chợt thấy thuyền trưởng Fitch, Charzo và mấy người khác tất tả đi ngang qua hành lang.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Charzo, lại nghĩ Dan mãi không tới, August cau mày đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong phòng giám sát ra-đa trên tầng bốn, thuyền phó hai nắm cổ áo một thủy thủ, giận dữ không biết trút vào đâu: “Trên tàu đã quy định không được uống rượu bia trong ca trực, tôi thấy cậu không phải làm biếng, mà là muốn ra tòa!”
Thuyền viên bị y nắm cổ áo đầy mùi rượu, ánh mắt vốn mông lung cũng dần tỉnh táo, nhận ra trước mặt là thuyền phó hai thì trở nên hoảng sợ, gã lắp bắp nói: “Tôi… trời lạnh quá, tôi chỉ định uống mấy ngụm ở cảng cho ấm người… Tôi không ngờ…”
Thuyền phó hai đấm vào xương gò má của gã: “Tôi đã thông báo cho thuyền trưởng và thuyền phó một, lát họ tới đi mà giải thích.” Giọng y lạnh băng, nói xong thì ném người ra khỏi phòng giám sát.
Dan vừa cúi người ấn vài nút trên bàn điều khiển, lúc này thuyền phó hai đi tới, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu: “Sao rồi?”
Dan lắc đầu: “Có vẻ cảm biến bên phải bị hư rồi.”
“Cá voi trắng” được trang bị ra-đa đa năng loại nhỏ, chủ yếu theo dõi các tảng băng trôi nổi lân cận để tránh va chạm, hai bên mạn trái và mạn phải của tàu đều có một bộ cảm biến. Công việc của quan sát viên trên tàu không có gì phức tạp, dữ liệu thì máy tính đã tự động tính toán, quan sát viên chỉ cần đưa báo cáo quan sát tới buồng lái kịp thời và chú ý theo dõi tình trạng bất thường của cảm biến ra-đa.
Ra-đa của tàu được đại tu hai lần một năm, từ khi lắp đặt trên tàu Cá voi trắng tới nay chưa từng gặp sự cố, giờ lại hỏng khi họ đang lênh đênh giữa đại dương bao la.
Thuyền phó hai vò đầu: “Chết tiệt.”
“Có nhân viên bảo dưỡng chuyên môn nào trên tàu không?” Dan vừa dứt lời, đoàn người của Fitch đã bước vào, giọng ông nặng nề: “Không có.” Nói rồi ông liếc sang quan sát viên say xỉn bên cửa cabin, mắt sắc như chim ưng. Ông không nói gì, đi thẳng tới đài quan sát.
“Cậu có chắc cảm biến bên mạn phải hoàn toàn hỏng không?” Charzo hỏi sau lưng cậu.
Fitch thử mấy lần trên bảng điều khiển chính, thở dài thất vọng: “Chắc chắn hỏng rồi.”
Charzo cau mày, tiến lên một bước: “Chúng ta phải quay lại điểm xuất phát sao?”
Fitch suy tư vài giây, rồi cầm bộ đàm ở bên cạnh: “Buồng lái nghe rõ trả lời, đây là phòng quan sát ra-đa tầng ba, tôi là Fitch. Hãy báo cáo vị trí hiện tại của ‘Cá voi trắng’.”
Sau vài tiếng “rè rè”, trong bộ đàm vang lên tiếng báo cáo từ buồng lái: “Thưa thuyền trưởng, xin báo cáo ‘Cá voi trắng’ hiện đang ở trong vùng biển Greenland, vị trí địa lý cụ thể là 76°63′ Bắc, 3°47′ Đông. Với tốc độ hiện tại, ước tính còn khoảng 3 ngày là đến cảng Reykjavík.”
Vẻ mặt Fitch sa sầm rồi quyết định: “Hành trình không thay đổi. Từ bây giờ, thuyền phó hai sẽ phụ trách chỉ dẫn trong phòng giám sát ra-đa. Dừng chế độ lái tự động, tôi và Charzo sẽ tự lái. Những người khác quay lại vị trí của mình, tất cả xốc lại tinh thần cho tôi! Còn tên khốn này,” Ông liếc sang thuyền viên xỉn quắc cần câu bên cửa: “Tạm nhốt vào boong dưới, về tới Reykjavík tôi sẽ tự mình xử lý.”
“… Còn nữa, tôi sẽ đích thân thông báo tình huống đặc thù cho du khách về trục trặc của cảm biến ra-đa. Để tránh những rắc rối không đáng có, tôi hy vọng mọi người không nên để lộ tin tức này.” Nói xong, ông nhìn lướt qua gương mặt từng người, dẫn đầu rời khỏi phòng giám sát.
Tầng bốn là khu vực cấm du khách ra vào, August đứng chờ ở lối vào của boong thứ hai trên tầng ba. Hút hết năm điếu thuốc anh mới thấy Fitch dẫn Charzo và mấy thuyền viên khác đi xuống từ cầu thang mạn tầng bốn. Dan theo sau với vẻ mặt lo lắng.
Anh nấp sang một bên để Fitch và mấy người khác không nhìn thấy mình, rồi vòng sang bên kia cầu thang mạn để quay lại nhà hàng.
Dan vừa bước vào nhà hàng đã thấy August ngồi bên cửa sổ, đối phương vẫy tay với cậu rồi chỉ vào bàn… Người phục vụ vừa mang đồ ăn lên, chuẩn bị rời đi.
Sự bất an trong lòng bỗng phai nhạt, Dan mỉm cười, đi về phía người yêu.
“Tới đúng lúc ghê ha. Thực đơn hôm nay có món sườn cừu nên anh gọi thử.” August không nhắc tới chuyện anh đã chờ gần một tiếng.
Dan thấy hối lỗi: “Để anh chờ lâu. Em xin lỗi, trên tàu có việc đột xuất.”
August không để bụng: “Ăn trước đã.”
Dan cũng đang đói, cậu cắt một miếng sườn cừu, lúc giơ nĩa lên bỗng hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Hai đêm tới anh cảnh giác hơn nhé.”
August không trả lời, cẩn thận cắt phần ăn trước mặt thành từng miếng nhỏ rồi đẩy tới trước mặt Dan. Anh lấy đĩa của Dan về phía mình, rồi mới chậm rãi nói: “Do ra-đa à?”
Dan nhìn anh một giây rồi thở dài: “Vừa nãy anh cũng ở đó?”
“Anh không lên. Nhưng thấy thuyền trưởng thì cũng hiếu kỳ đi theo, anh đợi ở boong tầng hai. Với kiểu tàu này, tầng bốn thường là phòng giám sát ra-đa. Em và họ ở trên đó lâu như vậy, cũng chẳng khó đoán.”
Dan không nói gì, August dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy là Fitch quyết định tiếp tục trở về Reykjavík?”
Dan gật đầu, khẽ cau mày: “Mấy ngày tới ông ấy và Charzo sẽ tự lái. Nhưng em cứ thấy có điềm báo chẳng lành…”
August buồn cười xua tay trước mặt cậu: “Đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây.” Anh nói rất bình thản, như thể chỉ trần thuật một sự thật đơn giản.
Quả thực chỉ là một sự thật đơn giản.
Dan yên lặng nhìn anh, rốt cục đưa miếng thịt trên nĩa vào miệng, mắt cậu cong cong: “Đúng, có anh ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.