Chương 5
Sư Tiểu Trát
22/02/2022
Kỷ Đông Thiên rất bất ngờ khi nhận thấy sau khi kết hôn, công lực “dính người” của Trương Vô Tật dần dần tăng lên. Đôi khi cô ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, anh cũng chen ngồi xuống, cùng cô theo dõi diễn biến của cốt truyện, nhớ tỉ mỉ mỗi một tập bao gồm vai chính, vai phụ, người qua đường Giáp Ất Bính Đinh mua nước tương, và những lời thoại. Anh giải thích, chỉ vì muốn cùng với cô và tìm lý do để xem —— mỗi ngày dùng một tiếng đồng hồ để rèn luyện trí não của mình.
“Anh cứ làm việc của anh.” Kỷ Đông Thiên thử “đuổi” anh, “Chúng ta không cần phải làm mọi thứ cùng nhau.”
Trương Vô Tật hỏi ngược lại: “Vậy em và anh kết hôn có ý nghĩa gì?”
“Kết hôn là phải sống cùng nhau, đồng hành cùng nhau, nhưng không cần nhìn chằm chằm đối phương.” Kỷ Đông Thiên nói ra tiếng lòng, “Anh có nhận thấy không? Từ ngày kết hôn tới nay, ngoại trừ thời gian làm việc, anh luôn ở bên cạnh em, đôi khi em đi toilet mà anh cũng đi theo. Như vậy có vẻ em không có khả năng tự chăm sóc bản thân.”
Trương Vô Tật thản nhiên vỗ đầu cô, “Ở trong mắt anh, em ngây thơ như con nít.”
“……”
Kỷ Đông Thiên không muốn coi đây là sự sỉ nhục của anh đối với cô, cố gượng cười, tiếp tục nhắc nhở đầy ẩn ý, “Nhắc nhở anh, em đã 26 tuổi, thể chất và tinh thần đều tốt, có thể tự rửa tay, ăn cơm và đi WC, cũng có thể tự đi siêu thị mua đồ. Anh không cần ở bên em mọi nơi mọi lúc, như vậy anh sẽ rất mệt.”
“Em chê anh cho em ít thời gian tự do?” Trương Vô Tật hỏi cô.
“Không có, làm sao có thể? Anh lo lắng nhiều quá.” Sao bị nhìn ra rồi?
Trương Vô Tật không nói chuyện, nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp pha cà phê. Kỷ Đông Thiên thở phào nhẹ nhõm, mở di động, nói chuyện phiếm với hai người bạn thân.
Hân Nhàn và Đại Cân là bạn của Kỷ Đông Thiên từ bé đến khi trưởng thành, may mắn là cả hai đều sống và làm việc ở cùng thành phố. Nhưng kể từ khi Kỷ Đông Thiên chìm vào tình yêu cuồng nhiệt, thời gian dành cho họ càng ngày càng ít. Họ luôn am hiểu lòng người, ân cần nói rằng “Đương nhiên ở bên bạn trai quan trọng hơn”, nhưng lại nghĩ thầm, chờ Kỷ Đông Thiên bước qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì sẽ dành thời gian cho họ. Ai ngờ hiệu suất của Trương Vô Tật quá cao, yêu rồi cưới chưa đến một năm, Kỷ Đông Thiên lên chức vợ người ta, thời gian chia cho tình bạn của họ thật ít ỏi đáng thương.
“Đông Thiên, đã lâu không gặp, ngày mai cuối tuần cùng nhau đi ra ngoài ăn nhé.” Đại Cân nói.
“Chuyện này, mình phải hỏi anh ấy.” Kỷ Đông Thiên nói.
“Đông Thiên, cậu không nói quá đó chứ? Đã kết hôn hơn ba tháng còn như vậy? Chúng ta chưa gặp nhau lần nào kể từ ngày cưới của cậu. Chẳng lẽ chê bao lì xì ít?”
“Đương nhiên không phải, nói thật với các cậu, bởi vì mấy tháng nay bận quá, mình cũng chưa về nhà mẹ mình.” Kỷ Đông Thiên giải thích.
“Chồi ôi, mình chưa từng thấy cặp vợ chồng mới cưới nào đáng ghét hơn các cậu, chẳng lẽ sau khi kết hôn muốn lui vào cổ mộ đóng cửa không tiếp khách? Mình mặc kệ, ngày mai cậu phải ra, Hân Nhàn cãi nhau với bạn trai, cần chúng ta đồng hành. À này, cậu tuyệt đối đừng đưa chồng cậu đến tham gia bữa tụ tập của chúng ta. Lần đó anh ấy ngồi bên cạnh giống một tác phẩm điêu khắc, mình cảm thấy lạnh cả người.”
Hân Nhàn lại cãi nhau với bạn trai? Kỷ Đông Thiên chợt nhận ra có gì đó không ổn, Hân Nhàn vẫn luôn im lặng, cô vội vàng hỏi Hân Nhàn có chuyện gì.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là việc nhỏ, cãi nhau thôi, mình và anh ấy lúc nào chẳng vậy phải không?” Hân Nhàn nói một cách thoải mái, “Đông Thiên, cậu thật sự không có thời gian ra ngoài thì chúng mình đều thông cảm, dù sao thì chồng mới là người đồng hành với cậu suốt nửa đời người, tình cảm của chúng ta có tốt đến đâu cũng không thể so sánh được với anh ấy.”
“……”
Nói đến mức này, Kỷ Đông Thiên dám không đi? Còn cần danh tiếng trên giang hồ nữa không? Tự mình quyết định, hứa “Mình nhất định sẽ đến”.
Ngày hôm sau, Kỷ Đông Thiên xin nghỉ để đi chơi, trước khi ra cửa còn liên tục hôn Trương Vô Tật mấy cái. Để có hơn ba tiếng đồng hồ tự do, cô vội vàng đến ga tàu điện ngầm. Cô không muốn Trương Vô Tật lái xe chở cô là có lý do, theo kinh nghiệm, chỉ cần anh thân mật đưa cô ra ngoài, sẽ nhất định thân mật đưa đến khi bữa tiệc kết thúc, cho nên khả năng này cần phải cắt bỏ ngay từ đầu.
Kết quả, không có Trương Vô Tật, buổi tụ tập hội bạn gái diễn ra suôn sẻ, cả ba như trở về thời thiếu nữ, không có gì giấu nhau, tình cảm không hề có khoảng cách. Ngoại trừ Hân Nhàn đang loay hoay quyết định có nên chia tay hay không, quả thật hạnh phúc đến độ không có bất cứ rắc rối nào.
Trên đường trở về, Kỷ Đông Thiên không khỏi suy nghĩ: Tương lai cô nên dành nhiều thời gian cho bạn bè, dù gì thời gian cô quen biết họ cũng nhiều hơn chồng mình, nếu vừa kết hôn đã vứt bỏ họ thì quá vô tình vô nghĩa. Trong cuộc sống, tình yêu và tình bạn không có thứ hạng trước sau, cô cần phải nói chuyện với Trương Vô Tật sau khi về nhà.
Nhưng nên bắt đầu như thế nào? Nhân dịp còn thời gian phải suy nghĩ một chút…… Làm thế nào để không bị từ chối, hình như đó là một điều viễn vông…… Kỷ Đông Thiên lang thang trên phố, lo lắng một lúc lâu.
Nào ngờ, sau khi về nhà Trương Vô Tật vui vẻ đồng ý.
“Em không nghe lầm chứ? Anh đồng ý cho em thời gian tụ tập với bạn mỗi tuần? Cụ thể ngày nào, bao nhiêu tiếng đồng hồ đều do em quyết định?” Kỷ Đông Thiên nhìn Trương Vô Tật nửa tin nửa ngờ, “Sao đột nhiên anh dễ nói chuyện như vậy?”
Trương Vô Tật nhún vai, “Anh đã nói, sau khi kết hôn, em cũng tự do. Ngoại trừ người khác phái, em có thể kết bạn tùy ý, không cần anh đồng ý.”
“Sao trước đây anh không nói? Làm em luôn bỏ bê bọn họ.”
“Em không hỏi. Anh tưởng em lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh, cho nên đương nhiên từ bỏ những sự sắp xếp khác.” Trương Vô Tật lật một trang tạp chí, nói tiếp, “Nếu em thích ở bên anh như vậy, anh đành phải âm thầm hợp tác.”
“……”
Không phải lần nào cũng là anh chủ động bám vào hay sao? Nói cứ như cô là người gây ra tình trạng hôm nay? Kỷ Đông Thiên cúi đầu nhìn mặt bàn và cảm thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ cô càng ngày càng ỷ lại Trương Vô Tật? Nhưng mà, ngoài việc ăn những món ăn do anh nấu mỗi ngày, hình như cô không có đặc biệt phụ thuộc vào anh.
Quên đi, nói ra là tốt rồi, nếu anh không có vấn đề gì, như vậy từ giờ phút này trở đi, họ rốt cuộc có thể hành động riêng? Quả thật như một phép màu.
“Bà xã,” Trương Vô Tật cắt ngang sự suy tư của Kỷ Đông Thiên, coi giờ, “Đã đến giờ đi tắm, chúng ta cùng nhau nhé.”
“……”
Trương Vô Tật mới đồng ý với Kỷ Đông Thiên chưa được mấy ngày, buổi tối có một vị khách không mời mà đến —— là Hân Nhàn, người đã cãi nhau với bạn trai.
Hân Nhàn khiêm tốn xin ở nhờ nhà bạn thân một đêm, cô thật sự không muốn trở về nhìn gương mặt thúi tha đó. Trong thành phố này, hai người duy nhất mà cô có thể dựa vào là Đại Cân và Kỷ Đông Thiên. Nhưng Đại Cân thuê nhà chung với người khác, thật sự không có chỗ cho cô, cô đành phải tới nhà người có điều kiện ưu việt là Kỷ Đông Thiên.
“Cô muốn ở nhờ ở đây?” Trương Vô Tật xác nhận.
Hân Nhàn nghe vậy thì run rẩy, vội vàng thanh minh chỉ có một đêm, ngày mai cô sẽ đi tìm khách sạn, tối nay cô có thể ngủ dưới đất, sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng sẽ không nghe lén bất cứ âm thanh nào, bảo trì sự yên tĩnh tuyệt đối.
Kỷ Đông Thiên ôm Hân Nhàn, nháy mắt với Trương Vô Tật, ân cần nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, anh ấy rất tốt bụng. Cậu cứ yên tâm, ở vài ngày cũng không sao.”
“Không cần ngủ dưới đất, có thể ngủ trong phòng dành cho khách.” Trương Vô Tật nói xong, một tay xách hành lý của Hân Nhàn mang đến, đi thu dọn phòng dành cho khách.
Kỷ Đông Thiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này, Hân Nhàn càng run hơn: “Mình hơi sợ, cậu có nghĩ rằng tối nay anh ấy sẽ tìm người giải quyết mình không?”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh ấy chỉ lạnh lùng bề ngoài thôi, bên trong rất nóng bỏng.” Kỷ Đông Thiên nói giúp chồng, “Nếu anh ấy biết cậu là bạn thân của mình, anh ấy đối xử với cậu khác hẳn những người xa lạ bình thường.”
Phải vậy không? Trong lòng Hân Nhàn không xác định, cảm thấy vừa rồi không tìm thấy dấu vết “bên trong nóng bỏng” trên mặt Trương Vô Tật, nhưng cô không thể tùy tiện nghi ngờ nhân phẩm của chồng bạn thân, chậm rãi gật đầu.
Một giờ sau, Hân Nhàn run rẩy ngủ thiếp đi, nhớ lại một loạt “thiện ý” mà Trương Vô Tật thể hiện vừa rồi, bao gồm giúp sửa sang lại ga trải giường, tìm ly nước mới tinh và kem đánh răng, nấu một tô đồ ăn khuya rất ngon, đưa cục sạc, cô khá yên tâm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Quá mệt mỏi vì tranh cãi với bạn trai, Hân Nhàn nhanh chóng cất tiếng ngáy.
Trong một căn phòng khác, Kỷ Đông Thiên vẫn còn thao thao bất tuyệt với Trương Vô Tật về việc bạn trai Hân Nhàn lười biếng và không hiểu ý thế nào, quả là người xấu.
“Một khi đã như vậy, vì sao không chia tay?” Trương Vô Tật không nghe được nữa, cắt ngang những lời than phiền của vợ.
“Chia tay? Không thực tế, bởi vì Hân Nhàn rất yêu anh ta, cô ấy sẽ đau khổ nếu chia tay.”
“Yêu điều gì ở anh ta? Chẳng phải anh ta không có ưu điểm hay sao?”
“Đương nhiên không phải không có ưu điểm, dù sao anh ta cũng là con người.” Kỷ Đông Thiên ngẫm nghĩ, “Ngoại hình anh ta cũng không tệ lắm, chiều cao cũng được, tận tâm với Hân Nhàn……”
“Ngoại hình không tệ?”
Nghe câu hỏi đầy cảm xúc, Kỷ Đông Thiên nhanh chóng đính chính, “So với người bình thường thì được, không thể so với nhan sắc của anh.”
Trương Vô Tật trầm ngâm, “Em nói vậy cũng có lý.”
“……”
Một lúc sau, Kỷ Đông Thiên nói mệt, dụi mắt chuẩn bị ngủ.
“Chờ đã, hôm nay là thứ tư, ngày lẻ.” Trương Vô Tật cởi nút tay áo sơ mi, chậm rãi nhắc nhở, “Bây giờ chưa muộn.”
Kỷ Đông Thiên nghe thấy một sự ám chỉ, nghiêm túc từ chối: “Hôm nay không được đâu, Hân Nhàn ở sát bên cạnh, chúng ta như vậy ngại lắm. Vả lại sáng mai em muốn đi cùng cô ấy đến quán ăn quen thuộc để ăn xíu mại và uống sữa đậu nành, chữa lành tâm trạng bị tổn thương của cô ấy, bây giờ em cần phải ngủ.”
“Cô ấy muốn ở vài ngày à?” Trương Vô Tật hỏi rõ ràng.
“Cái này khó nói.” Kỷ Đông Thiên tháo dây cột tóc, gom lại mái tóc dài mượt mà, nằm xuống rồi ngọt ngào nói, “Chúc ông xã ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Một giọng nói không rõ cảm xúc.
Hơi kỳ lạ là, Kỷ Đông Thiên đợi mười giây cũng không thấy nụ hôn ngủ ngon hàng ngày, nghĩ thầm quên đi, nghiêng người ôm góc gối, tiếc nuối chìm vào giấc ngủ.
Trương Vô Tật lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, bắt đầu suy nghĩ một chuyện.
Hân Nhàn đang hét ở mức đề-xi-ben cao, vai bị tay ai đó lay liên tục, một lúc sau cô mới mở mí mắt nặng nề, sau khi thấy rõ gương mặt trước mắt, cô hét lên, lập tức ngồi dậy: “Anh, tại sao anh xuất hiện ở đây?”
A Duy đứng trước mặt cô với mái tóc bù xù và quần áo xốc xếch, thấp giọng trách móc: “Em chạy tới nhà người khác ngủ như vậy? Em không biết xấu hổ hay sao? Mau thu dọn đồ rồi đi về với anh.”
“Ai đã thông báo cho anh?” Hân Nhàn hỏi.
“Em còn hỏi câu này? Mau đi về với anh. Thật là kỳ cục, quấy rầy vợ chồng mới cưới người ta, em không cảm thấy xấu hổ về sự tồn tại của chính mình hay sao? Em mấy tuổi rồi, có đầu óc không……” A Duy vừa kéo bạn gái vừa phàn nàn.
Hai người nhanh chóng cãi nhau, đánh thức Kỷ Đông Thiên ở sát vách. Kỷ Đông Thiên đột ngột mở mắt, phát hiện bên cạnh không có người, vội vàng nhảy xuống giường, đi qua phòng dành cho khách. Thấy A Duy ở đây, Kỷ Đông Thiên rất kinh ngạc, “Anh vào bằng cách nào? Ai mở cửa cho anh?”
A Duy đang luồn tay qua nách Hân Nhàn chuẩn bị nâng cô lên, nghe vậy thì quay đầu lại, nói nhỏ: “Là chồng của cô.”
Kỷ Đông Thiên không nói nên lời, quay đầu tìm Trương Vô Tật tính sổ, thấy anh tay dài chân dài đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thản nhiên làm việc với notebook, chẳng quan tâm mọi việc đang xảy ra.
“Sao anh tự tiện gọi A Duy tới?” Kỷ Đông Thiên khó chịu, “Anh biết rõ là bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy anh ta.”
Trương Vô Tật đặt notebook xuống, nói với vợ: “Anh làm sai à? Chuyện tình cảm không thể trì hoãn, việc trong ngày nên giải quyết trong ngày.”
“Nhưng anh để A Duy kéo cô ấy về là có thể giải quyết vấn đề hay sao? Anh thật quá đáng.”
“Ai nói anh kêu anh ta tới kéo cô ấy về?”
Trong khi họ đang nói chuyện, A Duy cúi đầu bước ra ngoài, chán nản nói: “Cô ấy không chịu đi, tôi không làm gì được. Thật ngại quá, tôi không biết phải làm sao.”
Kỷ Đông Thiên chưa kịp nói chuyện, Trương Vô Tật đứng lên hỏi anh: “Anh có xin lỗi không?”
“Xin lỗi?” A Duy lắc đầu, “Đương nhiên là không, tôi không sai, vì sao phải xin lỗi?”
“Không sai? Theo lời kể chi tiết của vợ tôi, biểu hiện sống chung của anh khá tệ. Ngoài việc không chịu giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà hay bất cứ việc nhà nào khác, còn vứt quần áo bừa bãi, không biết đặt mọi thứ về vị trí cũ, nằm trên giường ăn cơm và chơi game. Nghiêm trọng hơn là, vệ sinh cá nhân của anh cũng đáng lo.” Trương Vô Tật nói rồi nhìn A Duy, “Nếu anh không muốn xin lỗi và sửa sai, tôi đề nghị hai người chia tay tối nay. Cô ấy có thể tìm một người đàn ông bình thường có khả năng tự chăm sóc bản thân, anh cũng có thể đến thị trường giúp việc nhà để thuê những nhân tài có liên quan đến nhà giúp anh quét dọn nhà cửa.”
“……”
A Duy và Kỷ Đông Thiên đều im lặng.
“Nhưng lúc này anh không có quyền quát mắng người khác miễn phí, anh cần giải quyết thù lao hợp lý của đối phương đúng hạn, đối phương cũng có thể từ chối mức giá thấp mà anh đưa ra.” Trương Vô Tật ngẫm nghĩ, bổ sung một cách khoa học.
A Duy hoàn toàn đen mặt.
Trương Vô Tật ngồi xuống, lãnh đạm tổng kết: “Người như anh mà cũng tìm được bạn gái.”
A Duy đứng ngây ra, tiến thoái lưỡng nan, sau một lúc lâu mới rời đi mà không nói lời nào.
Kỷ Đông Thiên nhìn Trương Vô Tật, cảm thấy chồng mình nói rất có lý, gãi đầu đi đến an ủi Hân Nhàn.
Càng ngạc nhiên hơn là, Trương Vô Tật chủ động đề nghị Kỷ Đông Thiên ngủ với Hân Nhàn ở phòng dành cho khách, anh ngủ một mình —— đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, anh để cô ngủ trong phòng khác, ngàn năm mới xảy ra một lần.
“Mình muốn chia tay.” Hân Nhàn thì thầm trong chăn, “Đúng là không so nên không biết, mỗi ngày chồng cậu đều nấu ăn cho cậu, nấu đồ ăn khuya còn ngon như vậy. Nhìn phòng của các cậu thật sạch sẽ, cổ áo sơ mi của anh ấy không dính một hạt bụi. Nếu cậu ngủ quên trên sô pha, anh ấy sẽ nhẹ nhàng ôm cậu về phòng, chứ không phải dùng chân đá cậu…… Đến bây giờ mình mới hiểu, người đàn ông như A Duy không thích hợp để sống chung.”
“Cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Kỷ Đông Thiên hỏi.
“Ừ, mình sẽ gọi điện thoại nói rõ ràng với anh ta trong giờ nghỉ trưa ngày mai.” Hân Nhàn cụp mắt xuống.
“Đừng buồn.” Kỷ Đông Thiên đột nhiên nhớ lúc nãy mình ôm chồng thật chặt trước khi bước vào phòng, hành động ân ái đó hơi tàn nhẫn đối với Hân Nhàn.
“Mình không sao, thật ra nghĩ rằng bây giờ cậu rất hạnh phúc, mình cũng không buồn.”
Kỷ Đông Thiên nhớ lại lúc nhỏ, cô và Hân Nhàn cùng rống vào mặt cậu bé nghịch ngợm chuyên bắt nạt mèo hoang, cùng nhau đọc sách, viết chữ và ngồi xích đu, cùng nhau trèo cây hái hoa…… Trong chớp mắt, mình đã lấy chồng, Hân Nhàn vẫn còn cãi nhau với bạn trai. Tuy rằng mình rất hạnh phúc, nhưng nếu bạn mình cũng hạnh phúc, thì cô càng hạnh phúc hơn nhiều.
Ngày hôm sau, Hân Nhàn vẫn đến nhà Kỷ Đông Thiên sau khi tan sở, Trương Vô Tật xuống bếp nấu ăn cho họ. Lúc chuẩn bị ăn cơm, A Duy tới xin lỗi.
“Hân Nhàn, anh bắt đầu suy nghĩ từ tối hôm qua, hiện tại đầu óc còn đang chuyển động, chưa bao giờ nghĩ tới nhiều chuyện như vậy về tương lai của chúng ta. Anh nhận thấy mình thật sự mắc rất nhiều sai lầm, luôn phụ lòng những nỗ lực của em. Anh biết em không nói giỡn khi nói lời chia tay, nhưng anh hy vọng em cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa sai.” A Duy nói xong, liếc trộm Trương Vô Tật, rồi nhanh chóng cúi đầu nói với giọng phiền muộn, “Anh sẽ cố gắng trở thành người mà em thích.”
Hân Nhàn không nói lời nào, Kỷ Đông Thiên tôn trọng ý của cô, không tham gia.
A Duy thấy không có ai phản ứng, đành phải đi ra ngoài, lẳng lặng chờ dưới lầu, cuối cùng chờ được một cuộc gọi: “Anh về đi, em sẽ nghiêm túc suy xét.”
“Bao lâu anh cũng chờ.” A Duy nói, “Nhưng em có thể về nhà không, để anh dọn ra ngoài nhé? Em ở nhà bạn, có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Họ rất thân thiện, sẵn lòng chấp nhận em ở một thời gian.”
“Nhưng em và chồng bạn gặp nhau cả ngày, anh thật sự không yên tâm. Lúc trưa em nói nhiều như vậy trong điện thoại, toàn là khen anh ta tốt đẹp giỏi giang, anh sợ em ở lâu sẽ xảy ra chuyện, tình cảm và tình bạn cũng mất hết. Mất em thì anh cũng không sao, nếu mất người bạn nối khố thì quá thiệt thòi……”
“Anh điên rồi à? Em là loại phụ nữ cặn bã thèm muốn chồng của bạn thân hay sao? Ở trong lòng em, Đông Thiên mới quan trọng nhất!” Hân Nhàn cúp điện thoại.
Không biết có phải để chứng minh sự trong sạch của mình hay không, Hân Nhàn ở một tuần rồi dọn về.
Chuyện này trôi qua, Kỷ Đông Thiên khen chồng khi đang đi dạo: “Không ngờ anh là một người trắng đen rõ ràng như vậy, không giúp người cùng giới tính. Hân Nhàn vừa gọi điện thoại tới muốn cảm ơn anh, A Duy đã dần dần thay đổi.”
Trương Vô Tật không kể công, chỉ nghe cô khen ngợi.
“Nói mới nhớ, hôm đó em còn hiểu lầm anh, tưởng anh không muốn thế giới của hai người bị quấy rầy, muốn đuổi Hân Nhàn nên gọi A Duy tới. Ai ngờ anh là người giấu mặt, là cao thủ quản lý các cuộc cãi vã của các cặp đôi.” Kỷ Đông Thiên kéo cánh tay chồng, cười đắc ý, “Chồng em thật tốt.”
“Em cảm thấy là hiểu lầm?” Trương Vô Tật dừng lại, nhìn cô khó hiểu.
“Hở?” Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Kỷ Đông Thiên chớp mắt, hiểu ra, “Chẳng lẽ không phải là hiểu lầm?”
“Đương nhiên không phải. Anh không có dư thời gian đi quản tình cảm của người khác, mỗi ngày anh đều bận rộn quản lý vấn đề tình cảm của chính mình.”
“…… Có vấn đề gì giữa chúng ta à?”
“Hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần?”
“Thứ ba, ngày chẵn.”
“Ngày chẵn? Bởi vì có bạn thân của em can thiệp, chúng ta đã không chung phòng một tuần rồi. Cho nên mỗi ngày trong tuần này, chúng ta cần cố gắng lấp đầy những chỗ trống trong biểu mẫu.”
“……”
Kỷ Đông Thiên sững sờ, cô xuýt nữa quên mất tính cách tính toán chi li của Trương Vô Tật, và “Bảng tương tác tình cảm vợ chồng” treo trong phòng làm việc, anh sẽ vĩnh viễn không quên ngày nào có, ngày nào không, ngày nào nhiều, ngày nào ít.
……
“Vậy à?” Kỷ Đông Thiên không thể giả vờ hồ đồ, một lúc sau ngượng ngùng cất tiếng một cách nhẹ nhàng, “Được rồi, tuần này em cố hết sức hợp tác với anh để hoàn thành nhiệm vụ.”
“Rất tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vô Tật quả là người quản lý chuyên nghiệp, ngay cả qua lại với vợ cũng ghi chép cẩn thận, không để sót…… Xấu hổ.
****************************************
“Anh cứ làm việc của anh.” Kỷ Đông Thiên thử “đuổi” anh, “Chúng ta không cần phải làm mọi thứ cùng nhau.”
Trương Vô Tật hỏi ngược lại: “Vậy em và anh kết hôn có ý nghĩa gì?”
“Kết hôn là phải sống cùng nhau, đồng hành cùng nhau, nhưng không cần nhìn chằm chằm đối phương.” Kỷ Đông Thiên nói ra tiếng lòng, “Anh có nhận thấy không? Từ ngày kết hôn tới nay, ngoại trừ thời gian làm việc, anh luôn ở bên cạnh em, đôi khi em đi toilet mà anh cũng đi theo. Như vậy có vẻ em không có khả năng tự chăm sóc bản thân.”
Trương Vô Tật thản nhiên vỗ đầu cô, “Ở trong mắt anh, em ngây thơ như con nít.”
“……”
Kỷ Đông Thiên không muốn coi đây là sự sỉ nhục của anh đối với cô, cố gượng cười, tiếp tục nhắc nhở đầy ẩn ý, “Nhắc nhở anh, em đã 26 tuổi, thể chất và tinh thần đều tốt, có thể tự rửa tay, ăn cơm và đi WC, cũng có thể tự đi siêu thị mua đồ. Anh không cần ở bên em mọi nơi mọi lúc, như vậy anh sẽ rất mệt.”
“Em chê anh cho em ít thời gian tự do?” Trương Vô Tật hỏi cô.
“Không có, làm sao có thể? Anh lo lắng nhiều quá.” Sao bị nhìn ra rồi?
Trương Vô Tật không nói chuyện, nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp pha cà phê. Kỷ Đông Thiên thở phào nhẹ nhõm, mở di động, nói chuyện phiếm với hai người bạn thân.
Hân Nhàn và Đại Cân là bạn của Kỷ Đông Thiên từ bé đến khi trưởng thành, may mắn là cả hai đều sống và làm việc ở cùng thành phố. Nhưng kể từ khi Kỷ Đông Thiên chìm vào tình yêu cuồng nhiệt, thời gian dành cho họ càng ngày càng ít. Họ luôn am hiểu lòng người, ân cần nói rằng “Đương nhiên ở bên bạn trai quan trọng hơn”, nhưng lại nghĩ thầm, chờ Kỷ Đông Thiên bước qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì sẽ dành thời gian cho họ. Ai ngờ hiệu suất của Trương Vô Tật quá cao, yêu rồi cưới chưa đến một năm, Kỷ Đông Thiên lên chức vợ người ta, thời gian chia cho tình bạn của họ thật ít ỏi đáng thương.
“Đông Thiên, đã lâu không gặp, ngày mai cuối tuần cùng nhau đi ra ngoài ăn nhé.” Đại Cân nói.
“Chuyện này, mình phải hỏi anh ấy.” Kỷ Đông Thiên nói.
“Đông Thiên, cậu không nói quá đó chứ? Đã kết hôn hơn ba tháng còn như vậy? Chúng ta chưa gặp nhau lần nào kể từ ngày cưới của cậu. Chẳng lẽ chê bao lì xì ít?”
“Đương nhiên không phải, nói thật với các cậu, bởi vì mấy tháng nay bận quá, mình cũng chưa về nhà mẹ mình.” Kỷ Đông Thiên giải thích.
“Chồi ôi, mình chưa từng thấy cặp vợ chồng mới cưới nào đáng ghét hơn các cậu, chẳng lẽ sau khi kết hôn muốn lui vào cổ mộ đóng cửa không tiếp khách? Mình mặc kệ, ngày mai cậu phải ra, Hân Nhàn cãi nhau với bạn trai, cần chúng ta đồng hành. À này, cậu tuyệt đối đừng đưa chồng cậu đến tham gia bữa tụ tập của chúng ta. Lần đó anh ấy ngồi bên cạnh giống một tác phẩm điêu khắc, mình cảm thấy lạnh cả người.”
Hân Nhàn lại cãi nhau với bạn trai? Kỷ Đông Thiên chợt nhận ra có gì đó không ổn, Hân Nhàn vẫn luôn im lặng, cô vội vàng hỏi Hân Nhàn có chuyện gì.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là việc nhỏ, cãi nhau thôi, mình và anh ấy lúc nào chẳng vậy phải không?” Hân Nhàn nói một cách thoải mái, “Đông Thiên, cậu thật sự không có thời gian ra ngoài thì chúng mình đều thông cảm, dù sao thì chồng mới là người đồng hành với cậu suốt nửa đời người, tình cảm của chúng ta có tốt đến đâu cũng không thể so sánh được với anh ấy.”
“……”
Nói đến mức này, Kỷ Đông Thiên dám không đi? Còn cần danh tiếng trên giang hồ nữa không? Tự mình quyết định, hứa “Mình nhất định sẽ đến”.
Ngày hôm sau, Kỷ Đông Thiên xin nghỉ để đi chơi, trước khi ra cửa còn liên tục hôn Trương Vô Tật mấy cái. Để có hơn ba tiếng đồng hồ tự do, cô vội vàng đến ga tàu điện ngầm. Cô không muốn Trương Vô Tật lái xe chở cô là có lý do, theo kinh nghiệm, chỉ cần anh thân mật đưa cô ra ngoài, sẽ nhất định thân mật đưa đến khi bữa tiệc kết thúc, cho nên khả năng này cần phải cắt bỏ ngay từ đầu.
Kết quả, không có Trương Vô Tật, buổi tụ tập hội bạn gái diễn ra suôn sẻ, cả ba như trở về thời thiếu nữ, không có gì giấu nhau, tình cảm không hề có khoảng cách. Ngoại trừ Hân Nhàn đang loay hoay quyết định có nên chia tay hay không, quả thật hạnh phúc đến độ không có bất cứ rắc rối nào.
Trên đường trở về, Kỷ Đông Thiên không khỏi suy nghĩ: Tương lai cô nên dành nhiều thời gian cho bạn bè, dù gì thời gian cô quen biết họ cũng nhiều hơn chồng mình, nếu vừa kết hôn đã vứt bỏ họ thì quá vô tình vô nghĩa. Trong cuộc sống, tình yêu và tình bạn không có thứ hạng trước sau, cô cần phải nói chuyện với Trương Vô Tật sau khi về nhà.
Nhưng nên bắt đầu như thế nào? Nhân dịp còn thời gian phải suy nghĩ một chút…… Làm thế nào để không bị từ chối, hình như đó là một điều viễn vông…… Kỷ Đông Thiên lang thang trên phố, lo lắng một lúc lâu.
Nào ngờ, sau khi về nhà Trương Vô Tật vui vẻ đồng ý.
“Em không nghe lầm chứ? Anh đồng ý cho em thời gian tụ tập với bạn mỗi tuần? Cụ thể ngày nào, bao nhiêu tiếng đồng hồ đều do em quyết định?” Kỷ Đông Thiên nhìn Trương Vô Tật nửa tin nửa ngờ, “Sao đột nhiên anh dễ nói chuyện như vậy?”
Trương Vô Tật nhún vai, “Anh đã nói, sau khi kết hôn, em cũng tự do. Ngoại trừ người khác phái, em có thể kết bạn tùy ý, không cần anh đồng ý.”
“Sao trước đây anh không nói? Làm em luôn bỏ bê bọn họ.”
“Em không hỏi. Anh tưởng em lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh, cho nên đương nhiên từ bỏ những sự sắp xếp khác.” Trương Vô Tật lật một trang tạp chí, nói tiếp, “Nếu em thích ở bên anh như vậy, anh đành phải âm thầm hợp tác.”
“……”
Không phải lần nào cũng là anh chủ động bám vào hay sao? Nói cứ như cô là người gây ra tình trạng hôm nay? Kỷ Đông Thiên cúi đầu nhìn mặt bàn và cảm thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ cô càng ngày càng ỷ lại Trương Vô Tật? Nhưng mà, ngoài việc ăn những món ăn do anh nấu mỗi ngày, hình như cô không có đặc biệt phụ thuộc vào anh.
Quên đi, nói ra là tốt rồi, nếu anh không có vấn đề gì, như vậy từ giờ phút này trở đi, họ rốt cuộc có thể hành động riêng? Quả thật như một phép màu.
“Bà xã,” Trương Vô Tật cắt ngang sự suy tư của Kỷ Đông Thiên, coi giờ, “Đã đến giờ đi tắm, chúng ta cùng nhau nhé.”
“……”
Trương Vô Tật mới đồng ý với Kỷ Đông Thiên chưa được mấy ngày, buổi tối có một vị khách không mời mà đến —— là Hân Nhàn, người đã cãi nhau với bạn trai.
Hân Nhàn khiêm tốn xin ở nhờ nhà bạn thân một đêm, cô thật sự không muốn trở về nhìn gương mặt thúi tha đó. Trong thành phố này, hai người duy nhất mà cô có thể dựa vào là Đại Cân và Kỷ Đông Thiên. Nhưng Đại Cân thuê nhà chung với người khác, thật sự không có chỗ cho cô, cô đành phải tới nhà người có điều kiện ưu việt là Kỷ Đông Thiên.
“Cô muốn ở nhờ ở đây?” Trương Vô Tật xác nhận.
Hân Nhàn nghe vậy thì run rẩy, vội vàng thanh minh chỉ có một đêm, ngày mai cô sẽ đi tìm khách sạn, tối nay cô có thể ngủ dưới đất, sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng sẽ không nghe lén bất cứ âm thanh nào, bảo trì sự yên tĩnh tuyệt đối.
Kỷ Đông Thiên ôm Hân Nhàn, nháy mắt với Trương Vô Tật, ân cần nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, anh ấy rất tốt bụng. Cậu cứ yên tâm, ở vài ngày cũng không sao.”
“Không cần ngủ dưới đất, có thể ngủ trong phòng dành cho khách.” Trương Vô Tật nói xong, một tay xách hành lý của Hân Nhàn mang đến, đi thu dọn phòng dành cho khách.
Kỷ Đông Thiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này, Hân Nhàn càng run hơn: “Mình hơi sợ, cậu có nghĩ rằng tối nay anh ấy sẽ tìm người giải quyết mình không?”
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh ấy chỉ lạnh lùng bề ngoài thôi, bên trong rất nóng bỏng.” Kỷ Đông Thiên nói giúp chồng, “Nếu anh ấy biết cậu là bạn thân của mình, anh ấy đối xử với cậu khác hẳn những người xa lạ bình thường.”
Phải vậy không? Trong lòng Hân Nhàn không xác định, cảm thấy vừa rồi không tìm thấy dấu vết “bên trong nóng bỏng” trên mặt Trương Vô Tật, nhưng cô không thể tùy tiện nghi ngờ nhân phẩm của chồng bạn thân, chậm rãi gật đầu.
Một giờ sau, Hân Nhàn run rẩy ngủ thiếp đi, nhớ lại một loạt “thiện ý” mà Trương Vô Tật thể hiện vừa rồi, bao gồm giúp sửa sang lại ga trải giường, tìm ly nước mới tinh và kem đánh răng, nấu một tô đồ ăn khuya rất ngon, đưa cục sạc, cô khá yên tâm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Quá mệt mỏi vì tranh cãi với bạn trai, Hân Nhàn nhanh chóng cất tiếng ngáy.
Trong một căn phòng khác, Kỷ Đông Thiên vẫn còn thao thao bất tuyệt với Trương Vô Tật về việc bạn trai Hân Nhàn lười biếng và không hiểu ý thế nào, quả là người xấu.
“Một khi đã như vậy, vì sao không chia tay?” Trương Vô Tật không nghe được nữa, cắt ngang những lời than phiền của vợ.
“Chia tay? Không thực tế, bởi vì Hân Nhàn rất yêu anh ta, cô ấy sẽ đau khổ nếu chia tay.”
“Yêu điều gì ở anh ta? Chẳng phải anh ta không có ưu điểm hay sao?”
“Đương nhiên không phải không có ưu điểm, dù sao anh ta cũng là con người.” Kỷ Đông Thiên ngẫm nghĩ, “Ngoại hình anh ta cũng không tệ lắm, chiều cao cũng được, tận tâm với Hân Nhàn……”
“Ngoại hình không tệ?”
Nghe câu hỏi đầy cảm xúc, Kỷ Đông Thiên nhanh chóng đính chính, “So với người bình thường thì được, không thể so với nhan sắc của anh.”
Trương Vô Tật trầm ngâm, “Em nói vậy cũng có lý.”
“……”
Một lúc sau, Kỷ Đông Thiên nói mệt, dụi mắt chuẩn bị ngủ.
“Chờ đã, hôm nay là thứ tư, ngày lẻ.” Trương Vô Tật cởi nút tay áo sơ mi, chậm rãi nhắc nhở, “Bây giờ chưa muộn.”
Kỷ Đông Thiên nghe thấy một sự ám chỉ, nghiêm túc từ chối: “Hôm nay không được đâu, Hân Nhàn ở sát bên cạnh, chúng ta như vậy ngại lắm. Vả lại sáng mai em muốn đi cùng cô ấy đến quán ăn quen thuộc để ăn xíu mại và uống sữa đậu nành, chữa lành tâm trạng bị tổn thương của cô ấy, bây giờ em cần phải ngủ.”
“Cô ấy muốn ở vài ngày à?” Trương Vô Tật hỏi rõ ràng.
“Cái này khó nói.” Kỷ Đông Thiên tháo dây cột tóc, gom lại mái tóc dài mượt mà, nằm xuống rồi ngọt ngào nói, “Chúc ông xã ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Một giọng nói không rõ cảm xúc.
Hơi kỳ lạ là, Kỷ Đông Thiên đợi mười giây cũng không thấy nụ hôn ngủ ngon hàng ngày, nghĩ thầm quên đi, nghiêng người ôm góc gối, tiếc nuối chìm vào giấc ngủ.
Trương Vô Tật lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, bắt đầu suy nghĩ một chuyện.
Hân Nhàn đang hét ở mức đề-xi-ben cao, vai bị tay ai đó lay liên tục, một lúc sau cô mới mở mí mắt nặng nề, sau khi thấy rõ gương mặt trước mắt, cô hét lên, lập tức ngồi dậy: “Anh, tại sao anh xuất hiện ở đây?”
A Duy đứng trước mặt cô với mái tóc bù xù và quần áo xốc xếch, thấp giọng trách móc: “Em chạy tới nhà người khác ngủ như vậy? Em không biết xấu hổ hay sao? Mau thu dọn đồ rồi đi về với anh.”
“Ai đã thông báo cho anh?” Hân Nhàn hỏi.
“Em còn hỏi câu này? Mau đi về với anh. Thật là kỳ cục, quấy rầy vợ chồng mới cưới người ta, em không cảm thấy xấu hổ về sự tồn tại của chính mình hay sao? Em mấy tuổi rồi, có đầu óc không……” A Duy vừa kéo bạn gái vừa phàn nàn.
Hai người nhanh chóng cãi nhau, đánh thức Kỷ Đông Thiên ở sát vách. Kỷ Đông Thiên đột ngột mở mắt, phát hiện bên cạnh không có người, vội vàng nhảy xuống giường, đi qua phòng dành cho khách. Thấy A Duy ở đây, Kỷ Đông Thiên rất kinh ngạc, “Anh vào bằng cách nào? Ai mở cửa cho anh?”
A Duy đang luồn tay qua nách Hân Nhàn chuẩn bị nâng cô lên, nghe vậy thì quay đầu lại, nói nhỏ: “Là chồng của cô.”
Kỷ Đông Thiên không nói nên lời, quay đầu tìm Trương Vô Tật tính sổ, thấy anh tay dài chân dài đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thản nhiên làm việc với notebook, chẳng quan tâm mọi việc đang xảy ra.
“Sao anh tự tiện gọi A Duy tới?” Kỷ Đông Thiên khó chịu, “Anh biết rõ là bây giờ cô ấy không muốn nhìn thấy anh ta.”
Trương Vô Tật đặt notebook xuống, nói với vợ: “Anh làm sai à? Chuyện tình cảm không thể trì hoãn, việc trong ngày nên giải quyết trong ngày.”
“Nhưng anh để A Duy kéo cô ấy về là có thể giải quyết vấn đề hay sao? Anh thật quá đáng.”
“Ai nói anh kêu anh ta tới kéo cô ấy về?”
Trong khi họ đang nói chuyện, A Duy cúi đầu bước ra ngoài, chán nản nói: “Cô ấy không chịu đi, tôi không làm gì được. Thật ngại quá, tôi không biết phải làm sao.”
Kỷ Đông Thiên chưa kịp nói chuyện, Trương Vô Tật đứng lên hỏi anh: “Anh có xin lỗi không?”
“Xin lỗi?” A Duy lắc đầu, “Đương nhiên là không, tôi không sai, vì sao phải xin lỗi?”
“Không sai? Theo lời kể chi tiết của vợ tôi, biểu hiện sống chung của anh khá tệ. Ngoài việc không chịu giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà hay bất cứ việc nhà nào khác, còn vứt quần áo bừa bãi, không biết đặt mọi thứ về vị trí cũ, nằm trên giường ăn cơm và chơi game. Nghiêm trọng hơn là, vệ sinh cá nhân của anh cũng đáng lo.” Trương Vô Tật nói rồi nhìn A Duy, “Nếu anh không muốn xin lỗi và sửa sai, tôi đề nghị hai người chia tay tối nay. Cô ấy có thể tìm một người đàn ông bình thường có khả năng tự chăm sóc bản thân, anh cũng có thể đến thị trường giúp việc nhà để thuê những nhân tài có liên quan đến nhà giúp anh quét dọn nhà cửa.”
“……”
A Duy và Kỷ Đông Thiên đều im lặng.
“Nhưng lúc này anh không có quyền quát mắng người khác miễn phí, anh cần giải quyết thù lao hợp lý của đối phương đúng hạn, đối phương cũng có thể từ chối mức giá thấp mà anh đưa ra.” Trương Vô Tật ngẫm nghĩ, bổ sung một cách khoa học.
A Duy hoàn toàn đen mặt.
Trương Vô Tật ngồi xuống, lãnh đạm tổng kết: “Người như anh mà cũng tìm được bạn gái.”
A Duy đứng ngây ra, tiến thoái lưỡng nan, sau một lúc lâu mới rời đi mà không nói lời nào.
Kỷ Đông Thiên nhìn Trương Vô Tật, cảm thấy chồng mình nói rất có lý, gãi đầu đi đến an ủi Hân Nhàn.
Càng ngạc nhiên hơn là, Trương Vô Tật chủ động đề nghị Kỷ Đông Thiên ngủ với Hân Nhàn ở phòng dành cho khách, anh ngủ một mình —— đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, anh để cô ngủ trong phòng khác, ngàn năm mới xảy ra một lần.
“Mình muốn chia tay.” Hân Nhàn thì thầm trong chăn, “Đúng là không so nên không biết, mỗi ngày chồng cậu đều nấu ăn cho cậu, nấu đồ ăn khuya còn ngon như vậy. Nhìn phòng của các cậu thật sạch sẽ, cổ áo sơ mi của anh ấy không dính một hạt bụi. Nếu cậu ngủ quên trên sô pha, anh ấy sẽ nhẹ nhàng ôm cậu về phòng, chứ không phải dùng chân đá cậu…… Đến bây giờ mình mới hiểu, người đàn ông như A Duy không thích hợp để sống chung.”
“Cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Kỷ Đông Thiên hỏi.
“Ừ, mình sẽ gọi điện thoại nói rõ ràng với anh ta trong giờ nghỉ trưa ngày mai.” Hân Nhàn cụp mắt xuống.
“Đừng buồn.” Kỷ Đông Thiên đột nhiên nhớ lúc nãy mình ôm chồng thật chặt trước khi bước vào phòng, hành động ân ái đó hơi tàn nhẫn đối với Hân Nhàn.
“Mình không sao, thật ra nghĩ rằng bây giờ cậu rất hạnh phúc, mình cũng không buồn.”
Kỷ Đông Thiên nhớ lại lúc nhỏ, cô và Hân Nhàn cùng rống vào mặt cậu bé nghịch ngợm chuyên bắt nạt mèo hoang, cùng nhau đọc sách, viết chữ và ngồi xích đu, cùng nhau trèo cây hái hoa…… Trong chớp mắt, mình đã lấy chồng, Hân Nhàn vẫn còn cãi nhau với bạn trai. Tuy rằng mình rất hạnh phúc, nhưng nếu bạn mình cũng hạnh phúc, thì cô càng hạnh phúc hơn nhiều.
Ngày hôm sau, Hân Nhàn vẫn đến nhà Kỷ Đông Thiên sau khi tan sở, Trương Vô Tật xuống bếp nấu ăn cho họ. Lúc chuẩn bị ăn cơm, A Duy tới xin lỗi.
“Hân Nhàn, anh bắt đầu suy nghĩ từ tối hôm qua, hiện tại đầu óc còn đang chuyển động, chưa bao giờ nghĩ tới nhiều chuyện như vậy về tương lai của chúng ta. Anh nhận thấy mình thật sự mắc rất nhiều sai lầm, luôn phụ lòng những nỗ lực của em. Anh biết em không nói giỡn khi nói lời chia tay, nhưng anh hy vọng em cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ sửa sai.” A Duy nói xong, liếc trộm Trương Vô Tật, rồi nhanh chóng cúi đầu nói với giọng phiền muộn, “Anh sẽ cố gắng trở thành người mà em thích.”
Hân Nhàn không nói lời nào, Kỷ Đông Thiên tôn trọng ý của cô, không tham gia.
A Duy thấy không có ai phản ứng, đành phải đi ra ngoài, lẳng lặng chờ dưới lầu, cuối cùng chờ được một cuộc gọi: “Anh về đi, em sẽ nghiêm túc suy xét.”
“Bao lâu anh cũng chờ.” A Duy nói, “Nhưng em có thể về nhà không, để anh dọn ra ngoài nhé? Em ở nhà bạn, có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Họ rất thân thiện, sẵn lòng chấp nhận em ở một thời gian.”
“Nhưng em và chồng bạn gặp nhau cả ngày, anh thật sự không yên tâm. Lúc trưa em nói nhiều như vậy trong điện thoại, toàn là khen anh ta tốt đẹp giỏi giang, anh sợ em ở lâu sẽ xảy ra chuyện, tình cảm và tình bạn cũng mất hết. Mất em thì anh cũng không sao, nếu mất người bạn nối khố thì quá thiệt thòi……”
“Anh điên rồi à? Em là loại phụ nữ cặn bã thèm muốn chồng của bạn thân hay sao? Ở trong lòng em, Đông Thiên mới quan trọng nhất!” Hân Nhàn cúp điện thoại.
Không biết có phải để chứng minh sự trong sạch của mình hay không, Hân Nhàn ở một tuần rồi dọn về.
Chuyện này trôi qua, Kỷ Đông Thiên khen chồng khi đang đi dạo: “Không ngờ anh là một người trắng đen rõ ràng như vậy, không giúp người cùng giới tính. Hân Nhàn vừa gọi điện thoại tới muốn cảm ơn anh, A Duy đã dần dần thay đổi.”
Trương Vô Tật không kể công, chỉ nghe cô khen ngợi.
“Nói mới nhớ, hôm đó em còn hiểu lầm anh, tưởng anh không muốn thế giới của hai người bị quấy rầy, muốn đuổi Hân Nhàn nên gọi A Duy tới. Ai ngờ anh là người giấu mặt, là cao thủ quản lý các cuộc cãi vã của các cặp đôi.” Kỷ Đông Thiên kéo cánh tay chồng, cười đắc ý, “Chồng em thật tốt.”
“Em cảm thấy là hiểu lầm?” Trương Vô Tật dừng lại, nhìn cô khó hiểu.
“Hở?” Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Kỷ Đông Thiên chớp mắt, hiểu ra, “Chẳng lẽ không phải là hiểu lầm?”
“Đương nhiên không phải. Anh không có dư thời gian đi quản tình cảm của người khác, mỗi ngày anh đều bận rộn quản lý vấn đề tình cảm của chính mình.”
“…… Có vấn đề gì giữa chúng ta à?”
“Hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần?”
“Thứ ba, ngày chẵn.”
“Ngày chẵn? Bởi vì có bạn thân của em can thiệp, chúng ta đã không chung phòng một tuần rồi. Cho nên mỗi ngày trong tuần này, chúng ta cần cố gắng lấp đầy những chỗ trống trong biểu mẫu.”
“……”
Kỷ Đông Thiên sững sờ, cô xuýt nữa quên mất tính cách tính toán chi li của Trương Vô Tật, và “Bảng tương tác tình cảm vợ chồng” treo trong phòng làm việc, anh sẽ vĩnh viễn không quên ngày nào có, ngày nào không, ngày nào nhiều, ngày nào ít.
……
“Vậy à?” Kỷ Đông Thiên không thể giả vờ hồ đồ, một lúc sau ngượng ngùng cất tiếng một cách nhẹ nhàng, “Được rồi, tuần này em cố hết sức hợp tác với anh để hoàn thành nhiệm vụ.”
“Rất tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vô Tật quả là người quản lý chuyên nghiệp, ngay cả qua lại với vợ cũng ghi chép cẩn thận, không để sót…… Xấu hổ.
****************************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.