Chương 4: Hai Nam Nhân Tranh Giành Một Nam Nhân, Thú Vị Rồi
Thất Nhi
24/01/2022
"Chiến ca, anh đến rồi" cậu vừa nói vừa tiến lại gần anh "Ừm, anh có mang đồ ăn trưa cho em" anh mang hộp đồ ăn trên tay đưa đến tay cậu.
Nhất Bác cầm lấy mở hộp đồ ăn, mùi thơm the the nhè nhẹ của thức ăn bốc lên chui vào khoang mũi " Lại là cháo nữa à, em ăn đến ngán rồi" gương mặt đang hớn hở bỗng chốc xụ đi.
"Em chịu khó ăn cháo một thời gian nữa đi. Đợi cơ thể em đủ khoẻ rồi anh sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn".
Nhất Bác nhìn vào hộp đựng cháo khẽ thở dài " Được rồi, nhưng mà em muốn đổi cách ăn".
"Muốn ăn như nào cơ?"
"Anh lại đây." cậu giơ cao một muỗng cháo thổi phù phù đút vào miệng anh "Anh ngậm thôi đừng có nuốt".
Nhất Bác nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu rồi từ từ tách mở hai cánh môi mềm để thứ chất lỏng nóng ấm từ miệng anh tràn vào khoang miệng cậu, nuốt xuống từng ngụm chất lỏng nóng hổi chạy dọc qua chiếc cần cổ trắng mềm quyến rũ.
☘☘
Nụ hôn kết thúc, cậu cắn lên vành môi anh một cái rõ đau "Ăn như này, mới có thịt"
Cậu toe toét cười quay trở lại ngồi vào giường bệnh, để lại anh đứng chết trân tại chỗ. Nữ y tá từ ngoài đẩy chiếc xe thuốc vào phòng "Bệnh nhân đến giờ uống thuốc"
Nhất Bác từ trên giường bệnh leo xuống, tiếp nhận lấy số thuốc từ tay nữ y tá với gương mặt lạnh lùng vô cảm. Nữ y tá e ngại nhìn thẳng vào mặt cậu nên đã lơ đãng nhìn đi chỗ khác lại trùng hợp nhìn thấy bác sĩ Tiêu đang đứng một góc tại đó liền lên tiếng " Bác sĩ Tiêu thật trùng hợp... A, môi bác sĩ chảy máu rồi".
Tiêu Chiến như bị tiếng nói kia làm cho giật mình vội đưa tay lên chùi đi vết máu.
Nữ y tá đóng lại cửa phòng bệnh đi đến chỗ những chị em y tá kia đang tám chuyện lên tiếng " Mấy chị, bệnh nhân phòng 105 mặt bị liệt ạ, chẳng thấy cười gì cả?".
Mấy chị em y tá nghe xong câu hỏi liền bật cười, một chị y tá tên là Hạ Băng lên tiếng hỏi "Người mới à?"
"Vâng , em mới vào làm hôm nay" Hứa Di đáp.
"Cậu nhóc đó chỉ cười với một mình bác sĩ Tiêu thôi". A Loan vừa nói vừa giơ điện thoại có chứa tấm hình chụp cậu đang ngồi cười ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập biển tình ấm áp hướng về bác sĩ Tiêu.
"Đáng yêu quá, thật muốn có đứa con trai như vậy". tiếng lòng của tất cả chị em y tá.
☘☘
Từ xa bóng hình người con trai với mái tóc đỏ, đôi mắt xanh ngọc cùng âu phục xanh dương toát ra khí chất lạnh lẽo nổi bật giữ dãy hành lang bệnh viện... Giọng nam âm trầm vang lên "Xin hỏi, phòng 105 ở đâu?.
Nhã Nhã là chị y tá mới vào hôm nay, nghe tiếng hỏi liền ngẩng đầu thoát khỏi sức hút từ nụ cười kia lên tiếng trả lời " Anh đi qua 4 căn phòng nữa là tới".
Người vừa đi khuất các chị em lại nhao nhao lên " Hai nam nhân tranh giành một nam nhân, thú vị rồi".
Hạ Quân đẩy cửa bước vào, hướng ánh nhìn lạnh lẽo lên vị bác sĩ đang ân cần thổi cháo đút cho Tiểu Bác "Khụ khụ".
Cảm thấy không khí có chút lạnh, Nhất Bác khẽ ngẩng đầu bắt gặp Hạ Quân đang đứng trước cửa không ngừng ho như báo hiệu cho vị bác sĩ kia biết chuyện mà tránh đi một chút.
Anh không ngẩng đầu chỉ buông ra một lời nói "Là cậu tóc đỏ nhỉ, nếu cảm thấy cổ họng không được khỏe thì ở tầng 3 khoa tai, mũi, họng bác sĩ Tâm có thể giúp cậu".
Mặt Hạ Quân tối sầm lại, lời nói khó nghe trôi đến cửa miệng lại buộc phải nuốt ngược lại vào bên trong "Bác sĩ vất vả rồi. Không biết bác sĩ có thể cho chúng tôi không gian riêng".
Tiêu Chiến lúc này mới ngẩng đầu, dừng lại động tác đút. Anh đặt hộp đồ ăn rỗng lên tủ đầu giường hướng cậu dặn dò đôi chút rồi cũng rời phòng, trả cho họ khoảng không riêng.
Hắn kéo một chiếc ghế dựa gần đó ngồi xuống, cất giọng "Sức khỏe cậu thế nào rồi?".
Cậu cười cười đáp "Ổn ạ".
Hạ Quân nhìn vào nụ cười ấy khẽ nhíu mày "Quá ép buộc. Có chút ganh tị với vị bác sĩ kia"
'Đừng cười nữa, tôi không quen".
Cậu thu lại nụ cười gượng gạo, bày ra dáng vẻ lạnh lùng hằng ngày "Đại ca, anh tìm em có việc?".
"Lô hàng sắp tới, cậu cùng tôi đi giao".
"Được"
"..."
"Còn chuyện gì nữa không ạ?"
"Ừm, đợi cậu xuất viện. Tặng cho cậu một bất ngờ."
"Tặng gì ạ?"
"Bất ngờ mà phải bí mật chứ" nói rồi hắn đứng dậy xoay người, kéo cong cánh môi lên thành một nụ cười kì quái.
Hạ Quân kéo vặn tay nắm cửa, xoay lại bước chân lùi cố gắng ngắm nhìn cậu lâu hơn một chút rồi để lại một câu nói "Tôi tin tưởng cậu, mong rằng cậu không phản bội tôi".
Nhất Bác cầm lấy mở hộp đồ ăn, mùi thơm the the nhè nhẹ của thức ăn bốc lên chui vào khoang mũi " Lại là cháo nữa à, em ăn đến ngán rồi" gương mặt đang hớn hở bỗng chốc xụ đi.
"Em chịu khó ăn cháo một thời gian nữa đi. Đợi cơ thể em đủ khoẻ rồi anh sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em ăn".
Nhất Bác nhìn vào hộp đựng cháo khẽ thở dài " Được rồi, nhưng mà em muốn đổi cách ăn".
"Muốn ăn như nào cơ?"
"Anh lại đây." cậu giơ cao một muỗng cháo thổi phù phù đút vào miệng anh "Anh ngậm thôi đừng có nuốt".
Nhất Bác nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu rồi từ từ tách mở hai cánh môi mềm để thứ chất lỏng nóng ấm từ miệng anh tràn vào khoang miệng cậu, nuốt xuống từng ngụm chất lỏng nóng hổi chạy dọc qua chiếc cần cổ trắng mềm quyến rũ.
☘☘
Nụ hôn kết thúc, cậu cắn lên vành môi anh một cái rõ đau "Ăn như này, mới có thịt"
Cậu toe toét cười quay trở lại ngồi vào giường bệnh, để lại anh đứng chết trân tại chỗ. Nữ y tá từ ngoài đẩy chiếc xe thuốc vào phòng "Bệnh nhân đến giờ uống thuốc"
Nhất Bác từ trên giường bệnh leo xuống, tiếp nhận lấy số thuốc từ tay nữ y tá với gương mặt lạnh lùng vô cảm. Nữ y tá e ngại nhìn thẳng vào mặt cậu nên đã lơ đãng nhìn đi chỗ khác lại trùng hợp nhìn thấy bác sĩ Tiêu đang đứng một góc tại đó liền lên tiếng " Bác sĩ Tiêu thật trùng hợp... A, môi bác sĩ chảy máu rồi".
Tiêu Chiến như bị tiếng nói kia làm cho giật mình vội đưa tay lên chùi đi vết máu.
Nữ y tá đóng lại cửa phòng bệnh đi đến chỗ những chị em y tá kia đang tám chuyện lên tiếng " Mấy chị, bệnh nhân phòng 105 mặt bị liệt ạ, chẳng thấy cười gì cả?".
Mấy chị em y tá nghe xong câu hỏi liền bật cười, một chị y tá tên là Hạ Băng lên tiếng hỏi "Người mới à?"
"Vâng , em mới vào làm hôm nay" Hứa Di đáp.
"Cậu nhóc đó chỉ cười với một mình bác sĩ Tiêu thôi". A Loan vừa nói vừa giơ điện thoại có chứa tấm hình chụp cậu đang ngồi cười ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập biển tình ấm áp hướng về bác sĩ Tiêu.
"Đáng yêu quá, thật muốn có đứa con trai như vậy". tiếng lòng của tất cả chị em y tá.
☘☘
Từ xa bóng hình người con trai với mái tóc đỏ, đôi mắt xanh ngọc cùng âu phục xanh dương toát ra khí chất lạnh lẽo nổi bật giữ dãy hành lang bệnh viện... Giọng nam âm trầm vang lên "Xin hỏi, phòng 105 ở đâu?.
Nhã Nhã là chị y tá mới vào hôm nay, nghe tiếng hỏi liền ngẩng đầu thoát khỏi sức hút từ nụ cười kia lên tiếng trả lời " Anh đi qua 4 căn phòng nữa là tới".
Người vừa đi khuất các chị em lại nhao nhao lên " Hai nam nhân tranh giành một nam nhân, thú vị rồi".
Hạ Quân đẩy cửa bước vào, hướng ánh nhìn lạnh lẽo lên vị bác sĩ đang ân cần thổi cháo đút cho Tiểu Bác "Khụ khụ".
Cảm thấy không khí có chút lạnh, Nhất Bác khẽ ngẩng đầu bắt gặp Hạ Quân đang đứng trước cửa không ngừng ho như báo hiệu cho vị bác sĩ kia biết chuyện mà tránh đi một chút.
Anh không ngẩng đầu chỉ buông ra một lời nói "Là cậu tóc đỏ nhỉ, nếu cảm thấy cổ họng không được khỏe thì ở tầng 3 khoa tai, mũi, họng bác sĩ Tâm có thể giúp cậu".
Mặt Hạ Quân tối sầm lại, lời nói khó nghe trôi đến cửa miệng lại buộc phải nuốt ngược lại vào bên trong "Bác sĩ vất vả rồi. Không biết bác sĩ có thể cho chúng tôi không gian riêng".
Tiêu Chiến lúc này mới ngẩng đầu, dừng lại động tác đút. Anh đặt hộp đồ ăn rỗng lên tủ đầu giường hướng cậu dặn dò đôi chút rồi cũng rời phòng, trả cho họ khoảng không riêng.
Hắn kéo một chiếc ghế dựa gần đó ngồi xuống, cất giọng "Sức khỏe cậu thế nào rồi?".
Cậu cười cười đáp "Ổn ạ".
Hạ Quân nhìn vào nụ cười ấy khẽ nhíu mày "Quá ép buộc. Có chút ganh tị với vị bác sĩ kia"
'Đừng cười nữa, tôi không quen".
Cậu thu lại nụ cười gượng gạo, bày ra dáng vẻ lạnh lùng hằng ngày "Đại ca, anh tìm em có việc?".
"Lô hàng sắp tới, cậu cùng tôi đi giao".
"Được"
"..."
"Còn chuyện gì nữa không ạ?"
"Ừm, đợi cậu xuất viện. Tặng cho cậu một bất ngờ."
"Tặng gì ạ?"
"Bất ngờ mà phải bí mật chứ" nói rồi hắn đứng dậy xoay người, kéo cong cánh môi lên thành một nụ cười kì quái.
Hạ Quân kéo vặn tay nắm cửa, xoay lại bước chân lùi cố gắng ngắm nhìn cậu lâu hơn một chút rồi để lại một câu nói "Tôi tin tưởng cậu, mong rằng cậu không phản bội tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.