Chương 16
Tử Nguyệt Liên
16/06/2016
Giọng nói của Mộ Dung tiểu thư không quá lớn, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người trong quán ăn nghe thấy. Ai cũng nhìn Nam Cung Lãnh bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. Còn về Thủy Miên, ngay khi nghe Tuyết Băng “định tội” sếp mình quyến rũ bạn trai của cô, đôi mắt đẹp của Thủy Miên hiện lên tia kinh ngạc. Nhưng khi nhìn sang Nam Cung Lãnh dường như sắp bốc hỏa thì lại vô cùng bối rối. Trời ạ, Băng Băng đắc tội với boss đại nhân, bảo cô làm sao sống cho yên lành những tháng ngày còn lại đây?
Trên mặt Nam Cung Lãnh hiện lên mấy vạch đen, báo hiệu chủ nhân nó đang sắp nổi bão. Không hổ danh là người mà Lý Thần hứng thú, rắc rối y như hắn ta. Anh cố gắng kềm chế bản thân, lạnh nhạt bảo:
- Tôi nghĩ Tuyết Băng tiểu thư có hiểu lầm rồi.
Đã diễn phải diễn cho trót, Mộ Dung Tuyết Băng tỏ vẻ vô cùng uất ức, đôi mắt ngấn lệ, giọng đầy khẳng định:
- Không có hiểu lầm gì cả.
Cô lại lấy khăn tay lau nước mắt, nhưng vẫn như lần trước, nước mắt càng giàn giụa nhiều hơn. Nhưng ngay lúc cô vừa đưa chiếc khăn tay kia ra khỏi mặt, Nam Cung Lãnh nhanh chóng đoạt lấy. Ý cười trên mặt anh hiện lên nồng đậm:
- Tuyết Băng tiểu thư, hình như mùi hành tây trên khăn tay cô hơi nồng rồi.
Nghe đến đó, dù có ngây thơ đến đâu thì Thủy Miên cũng biết là bạn thân đang bày trò “chỉnh” cấp trên của mình. Đôi mắt đẹp trừng lên, đầy tức giận:
- Cậu làm quá rồi đó.
Nhìn về phía Nam Cung Lãnh, cô vô cùng áy náy, nhỏ giọng xin lỗi anh:
- Tổng giám đốc, Băng Băng không phải cố ý đâu.
Nữ nhân vật chính của câu chuyện li kì kia vô cùng tức giận, không khỏi to tiếng:
- Miên Miên, mình đã nói với cậu rồi, tên này đang đánh chủ ý với cậu đó. Hắn tuyệt đối không phải người tốt đâu.
Cô tức giận, chân giẫm mạnh xuống nền gạch, đôi má đỏ ứng. Trong lúc đang phàn nàn việc bạn mình quá ngây thơ, cô không hề chú ý mà lọt vào vòng tay của ai đó. Hơi thở nam tính quen thuộc phả bên tai Tuyết Băng, báo hiệu cô nguy hiểm đang cận kề. Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên chứa đựng sự sủng nịnh và một chút trách móc:
- Băng Nhi, là anh không tốt. Em cãi nhau với anh cũng đâu cần đi phá hoại chuyện tình cảm của đại ca anh và bạn tốt em chứ.
Nhìn thấy bạn thân đang ở trong lòng Lý Thần, Thủy Miên như hiểu ra mọi chuyện. Thì ra là Băng Băng và Lý Thần cãi nhau, nên cô ấy mới tìm anh em tốt của người kia để hả giận. Cô chỉ là vô tình bị liên lụy thôi.
Trong lúc đang tỏ vẻ đại nam nhân giáo huấn người yêu bé nhỏ, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Nam Cung Lãnh, Lý Thần không khỏi tê da đầu. Đại ca ơi, có xử phạt cũng nên để sau đi chứ, trước mặt người yêu của em, anh cũng nên cho tên đàn em này tí mặt mũi đi. Nhưng hiển nhiên, người đại ca kia không hề có ý đó:
- Cậu lo mà quản cho tốt người của cậu đi. Nếu có lần sau thì…đừng trách.
Hai chữ đừng trách mà Nam Cung Lãnh cố tình đè nặng lọt vào tai Tuyết Băng chỉ như là lời ra vẻ, nhưng lại khiến Lý Thần giật mình lo lắng. Sóc nhỏ của anh, lần này chọc nhầm người không nên chọc rồi. Nếu không phải nể mặt anh và Thủy Miên, có lẽ cô gái này không còn bình an mà đứng đây.
Thủy Miên nhìn người, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ buồn bã. Bữa ăn mà cô mời tổng giám đốc để chuộc lỗi vô tình lại bị Băng Băng phá, khiến anh ấy càng thêm không vui. Đôi mắt đẹp dần khép lại, đượm ưu thương.
Cũng không còn ai ăn nổi bữa ăn này, nên Thủy Miên bước vào quầy thanh toán. Nở nụ cười ảm đạm với chủ tiệm, cô bước ra về. Nam Cung Lãnh cũng đã ra về, còn Tuyết Băng thì đã bị Lý Thần mang đi mất. Cô bước ra trước cửa quán, nhấn điện thoại định gọi cho bác tài xế đến đón mình, thì đã có một chiếc xe dừng ngay trước mặt. Kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt quen thuộc, làm cô có chút giật mình. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Nam Cung Lãnh vốn đang không vui cũng không khỏi bật cười:
- Lên xe, tôi đưa em về.
Không chút chần chừ, cô bước lên xe của người kia.
Khác với Tuyết Băng khi lái xe thường lơ là đến khiến cô phát sợ thì anh lại vô cùng chăm chú. Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô lần nữa nói khẽ:
- Xin lỗi.
Ngay lập tức, Nam Cung Lãnh dừng xe lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của em.
Đôi mắt Thủy Miên mơ hồ ngấn nước, hai tay không tự chủ nắm chặt lại. Bất chợt, anh đưa tay, nhẹ xoa đầu cô:
- Bé ngốc à, tại sao em phải xin lỗi khi mình không làm sai chứ. Tôi làm sao có thể chấp nhận một lời xin lỗi vô lí đến thế được.
Người nào đó vốn tưởng mình bị ghét bỏ nghe đến đây đã nở nụ cười rạng rỡ. Trong suốt chặn đường ấy, trên xe bỗng lặng im. Nhưng bầu không khí hài hòa lại nhẹ nhàng lan ra như đang kéo gần khoảng cách giữa hai con tim vốn đang xa cách.
Đã đến nhà của cô gái nhỏ, Nam Cung Lãnh tỏ ra rất thân sĩ, mở cửa xe cho Thủy Miên. Khi nhìn thấy người kia đã đi khuất, anh mới lấy điện thoại từ trong túi, nhanh chóng nhắn cho cô một tin nhắn: “Cảm ơn em. Hôm nay tôi rất vui.”
Chiếc xe màu đen sang trọng lần nữa lăn bánh. Khi Nam Cung Lãnh về đến nơi ở của mình thì màn hình điện thoại của anh chợt sáng. Là cô ngốc kia. Tin nhắn của Thủy Miên hiện lên, khiến ai kia không khỏi nở nụ cười: “Em cũng rất vui. Nhưng nếu không có Băng Băng xuất hiện thì càng vui hơn. Chúc anh ngủ ngon, tổng giám đốc.”
Dường như đâu đó, một chút ngọt ngào đang len lỏi vào tâm trí anh và cô.
Trên mặt Nam Cung Lãnh hiện lên mấy vạch đen, báo hiệu chủ nhân nó đang sắp nổi bão. Không hổ danh là người mà Lý Thần hứng thú, rắc rối y như hắn ta. Anh cố gắng kềm chế bản thân, lạnh nhạt bảo:
- Tôi nghĩ Tuyết Băng tiểu thư có hiểu lầm rồi.
Đã diễn phải diễn cho trót, Mộ Dung Tuyết Băng tỏ vẻ vô cùng uất ức, đôi mắt ngấn lệ, giọng đầy khẳng định:
- Không có hiểu lầm gì cả.
Cô lại lấy khăn tay lau nước mắt, nhưng vẫn như lần trước, nước mắt càng giàn giụa nhiều hơn. Nhưng ngay lúc cô vừa đưa chiếc khăn tay kia ra khỏi mặt, Nam Cung Lãnh nhanh chóng đoạt lấy. Ý cười trên mặt anh hiện lên nồng đậm:
- Tuyết Băng tiểu thư, hình như mùi hành tây trên khăn tay cô hơi nồng rồi.
Nghe đến đó, dù có ngây thơ đến đâu thì Thủy Miên cũng biết là bạn thân đang bày trò “chỉnh” cấp trên của mình. Đôi mắt đẹp trừng lên, đầy tức giận:
- Cậu làm quá rồi đó.
Nhìn về phía Nam Cung Lãnh, cô vô cùng áy náy, nhỏ giọng xin lỗi anh:
- Tổng giám đốc, Băng Băng không phải cố ý đâu.
Nữ nhân vật chính của câu chuyện li kì kia vô cùng tức giận, không khỏi to tiếng:
- Miên Miên, mình đã nói với cậu rồi, tên này đang đánh chủ ý với cậu đó. Hắn tuyệt đối không phải người tốt đâu.
Cô tức giận, chân giẫm mạnh xuống nền gạch, đôi má đỏ ứng. Trong lúc đang phàn nàn việc bạn mình quá ngây thơ, cô không hề chú ý mà lọt vào vòng tay của ai đó. Hơi thở nam tính quen thuộc phả bên tai Tuyết Băng, báo hiệu cô nguy hiểm đang cận kề. Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên chứa đựng sự sủng nịnh và một chút trách móc:
- Băng Nhi, là anh không tốt. Em cãi nhau với anh cũng đâu cần đi phá hoại chuyện tình cảm của đại ca anh và bạn tốt em chứ.
Nhìn thấy bạn thân đang ở trong lòng Lý Thần, Thủy Miên như hiểu ra mọi chuyện. Thì ra là Băng Băng và Lý Thần cãi nhau, nên cô ấy mới tìm anh em tốt của người kia để hả giận. Cô chỉ là vô tình bị liên lụy thôi.
Trong lúc đang tỏ vẻ đại nam nhân giáo huấn người yêu bé nhỏ, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Nam Cung Lãnh, Lý Thần không khỏi tê da đầu. Đại ca ơi, có xử phạt cũng nên để sau đi chứ, trước mặt người yêu của em, anh cũng nên cho tên đàn em này tí mặt mũi đi. Nhưng hiển nhiên, người đại ca kia không hề có ý đó:
- Cậu lo mà quản cho tốt người của cậu đi. Nếu có lần sau thì…đừng trách.
Hai chữ đừng trách mà Nam Cung Lãnh cố tình đè nặng lọt vào tai Tuyết Băng chỉ như là lời ra vẻ, nhưng lại khiến Lý Thần giật mình lo lắng. Sóc nhỏ của anh, lần này chọc nhầm người không nên chọc rồi. Nếu không phải nể mặt anh và Thủy Miên, có lẽ cô gái này không còn bình an mà đứng đây.
Thủy Miên nhìn người, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ buồn bã. Bữa ăn mà cô mời tổng giám đốc để chuộc lỗi vô tình lại bị Băng Băng phá, khiến anh ấy càng thêm không vui. Đôi mắt đẹp dần khép lại, đượm ưu thương.
Cũng không còn ai ăn nổi bữa ăn này, nên Thủy Miên bước vào quầy thanh toán. Nở nụ cười ảm đạm với chủ tiệm, cô bước ra về. Nam Cung Lãnh cũng đã ra về, còn Tuyết Băng thì đã bị Lý Thần mang đi mất. Cô bước ra trước cửa quán, nhấn điện thoại định gọi cho bác tài xế đến đón mình, thì đã có một chiếc xe dừng ngay trước mặt. Kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt quen thuộc, làm cô có chút giật mình. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Nam Cung Lãnh vốn đang không vui cũng không khỏi bật cười:
- Lên xe, tôi đưa em về.
Không chút chần chừ, cô bước lên xe của người kia.
Khác với Tuyết Băng khi lái xe thường lơ là đến khiến cô phát sợ thì anh lại vô cùng chăm chú. Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô lần nữa nói khẽ:
- Xin lỗi.
Ngay lập tức, Nam Cung Lãnh dừng xe lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của em.
Đôi mắt Thủy Miên mơ hồ ngấn nước, hai tay không tự chủ nắm chặt lại. Bất chợt, anh đưa tay, nhẹ xoa đầu cô:
- Bé ngốc à, tại sao em phải xin lỗi khi mình không làm sai chứ. Tôi làm sao có thể chấp nhận một lời xin lỗi vô lí đến thế được.
Người nào đó vốn tưởng mình bị ghét bỏ nghe đến đây đã nở nụ cười rạng rỡ. Trong suốt chặn đường ấy, trên xe bỗng lặng im. Nhưng bầu không khí hài hòa lại nhẹ nhàng lan ra như đang kéo gần khoảng cách giữa hai con tim vốn đang xa cách.
Đã đến nhà của cô gái nhỏ, Nam Cung Lãnh tỏ ra rất thân sĩ, mở cửa xe cho Thủy Miên. Khi nhìn thấy người kia đã đi khuất, anh mới lấy điện thoại từ trong túi, nhanh chóng nhắn cho cô một tin nhắn: “Cảm ơn em. Hôm nay tôi rất vui.”
Chiếc xe màu đen sang trọng lần nữa lăn bánh. Khi Nam Cung Lãnh về đến nơi ở của mình thì màn hình điện thoại của anh chợt sáng. Là cô ngốc kia. Tin nhắn của Thủy Miên hiện lên, khiến ai kia không khỏi nở nụ cười: “Em cũng rất vui. Nhưng nếu không có Băng Băng xuất hiện thì càng vui hơn. Chúc anh ngủ ngon, tổng giám đốc.”
Dường như đâu đó, một chút ngọt ngào đang len lỏi vào tâm trí anh và cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.