Chương 18
Tử Nguyệt Liên
16/06/2016
Đầu tuần mới, Thủy Miên vui vẻ tiếp tục những tháng ngày làm việc. Thời gian thực tập của cô còn tận ba tháng, cô đương nhiên phải ra sức phấn đấu rồi. Nhưng khi cô vừa bước vào công ty thì đã thấy ánh mắt mọi người nhìn mình vô cùng kì lạ. Linh cảm cho cô biết có chuyện gì không hay. Cô cố gắng giữ vững nụ cười tươi trên mặt, bước vào vị trí của mình để tiếp tục làm việc.
Khi cô vừa nháy đúp chuột vào lối tắt Java đã có sẵn trên màn hình thì đã nghe tiếng gọi của một nữ thực tập viên bên cạnh.
- Tiểu Miên, Tiểu Miên.
Cô buông chuột ra, xoay người lại, mặt đối mặt với người đồng nghiệp ngồi sau mình.
- Lăng Lăng, cậu gọi mình chi vậy?
Đôi mắt long lanh của Thủy Miên nhìn cô ta, chứa chút nghi hoặc. Cô không ngờ là bộ dạng thoạt nhìn như nai con ngơ ngác của mình lại khơi dậy trong Vương Lăng sự ghen ghét nồng đậm hơn. Cô ta nở nụ cười giả tạo, ánh mắt đầy tính toán nhưng lại ra vẻ ân cần hỏi thăm:
- Mình nghe nói cậu và tổng giám đốc đã đi ăn cùng với nhau vào cuối tuần vừa rồi phải không?
- Uhm.
Cô gái đơn thuần như Thủy Miên làm sao phát hiện được ý định biến mình thành công địch của Vương Lăng. Hơn nữa, cô cũng không cho rằng chuyện mình và Nam Cung Lãnh đi ăn là việc đại sự, dù rằng hầu hết người khi nghe được tin này đều không nghĩ như vậy. Nhưng nhớ đến buổi đi ăn không mấy vui vẻ đó, trong lòng cô vẫn không khỏi chút cảm có lỗi. Tổng giám đốc không nghĩ rằng cô có lỗi, nhưng lương tâm cô không cho phép cô làm lơ.
Bộ dạng áy náy của cô lọt vào mắt Vương Lăng khiến cho cô ta tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của Thủy Miên, không khỏi đắc chí, giọng nói cũng dường như lớn hẳn:
- Cậu bắt được cây đại thụ lớn như vậy, cũng đừng quên mọi người nha.
Cảm giác không đúng càng trỗi lên mãnh liệt, Thủy Miên nhìn thấy ánh mắt trào phúng của mọi người không khỏi hoảng sợ. Liên hệ với việc Vương Lăng vừa hỏi mình cùng cái nhìn kì lạ của mọi người, cô dù có ngốc cũng biết là mọi người đã cho rằng cô bám vào Nam Cung Lãnh để leo lên. Bờ mi mềm chớp động, đôi mắt long lanh báo hiệu nước mắt sắp rơi, cô vẫn cố cất giọng mềm mại pha lẫn nghẹn ngào của mình giải thích:
- Không phải đâu, Lăng Lăng.
Đã đạt được mục đích, Vương Lăng làm sao để cô nói xong đây! Cô ta ngắt lời, không chút cố kị gì nữa, cất giọng chanh chua của mình mỉa mai:
- Hình ảnh ngọt ngào của hai người, à không, là hình ảnh mà cô không ngừng liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc đã truyền đi khắp công ty rồi, không cần chối cãi nữa đâu, Hạ Thủy Miên.
Không dừng lại ở đó, cô ta càng thêm phần đay nghiến:
- Cả công ty này giờ ai mà chẳng biết cái bộ mặt hồ ly tinh của cô chứ.
Đầu óc cô xoay chuyển. Ảnh chụp, ảnh chụp gì cơ chứ. Dù không rõ ràng lắm, nhưng cô cũng ý thức được đã có người tung tin đồn để bôi nhọ bản thân. Người Thủy Miên run lên vì không khống chế được cảm xúc. Cô ghét nhất là bị người khác gọi là hồ ly tinh. Rất chán ghét, rất chán ghét. Một đoạn kí ức mà cô không muốn nhớ đến bỗng hiện lên trong đầu, rõ ràng và rành mạch:
- Hạ Thủy Miên, mày nghĩ mày là ai hả? Dám quyến rũ Ngạo của bọn tao.
Giọng nói của một nhóm con gái vang lên, trong đó có một giọng cao lanh lãnh, đặc biệt chói tai.
- Tôi, tôi không có.
Một cô gái nhỏ co người vào tường. Thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẫy không hề khiến bọn con gái kia rủ chút lòng thương mà càng làm bọn chúng thích thú. Ả cầm đầu trong số đó cầm một con chuột, đong đưa trước mặt cô.
- Đừng, đừng mà.
Mặc cho cô cố sức cầu xin, con chuột càng lúc càng được đưa lại gần Thủy Miên hơn nữa. Cô sợ hãi, hét lên và ngất lịm.
Thanh âm cô càng lúc càng nhỏ dần, như lặp lại lời cầu xin năm nào:
- Đừng, đừng mà. Đừng nói nữa.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô gái nhỏ cố sức lắc đầu phủ nhận. Trước mắt Thủy Miên không còn hiện rõ. Cô loạn choạng bước, cố sức đẩy Vương Lăng ra, yếu ớt nói:
- Đừng, đầu tôi đau quá.
Hai tay cô đưa lên che kín phần tai mình lại, nhưng Vương Lăng nào để cô yên. Ả giật mạnh tay cô ra, tiếp tục lặp lại lời nói cay độc của bản thân:
- Cô là hồ ly tinh, là hồ ly tinh.
Những lời đả kích mạnh mẽ của cô ta khiến Thủy Miên không cách nào chịu nổi. Trước mắt cô hoàn toàn tối sầm. Cô ngã xuống nền gạch lạnh tanh.
Thư kí Trần đã có mặt từ khi vụ ồn ào vừa bắt đầu. Cô không có ý định can thiệp mà thản nhiên đứng bên ngoài phòng làm việc, dùng điện thoại, bật chế độ ghi âm. Trong lòng cô không khỏi cảm thán: thực tập sinh càng ngày càng phiền phức. Cô vô cùng tán đồng với tư tưởng của Âu Dương Vĩ, những nữ nhân tự cho mình là xinh đẹp, lúc nào cũng giương cái đuôi khổng tước kiêu ngạo này là sinh vật vô dụng nhất, năng lực không có mà phá hoại lực thì dư thừa. Tuy nhiên, trong số những người này thì cũng còn một cô bé tuy nhỏ nhắn nhưng năng lực không tệ, có lần đã được Lý Thần khen ngợi qua, hình như gọi là Thủy Miên thì phải. Chợt, cô không khỏi phản ứng. Nhân vật chính của cuộc ẩu đả này không phải là cô bé đó ư?
Nhưng chưa đợi cô bước vào can ngăn thì Thủy Miên đã ngất lịm. Bóng dáng nhỏ nhắn kia ngã xuống như một tờ giấy, mong manh đến khiến người ta đau lòng. Cô nhanh chóng kết thúc đoạn ghi âm và cũng tiện tay gửi mail cho Trường phòng nhân sự - Âu Dương Vĩ rồi nhanh chóng gọi người đưa cô gái đó xuống phòng y tế nhỏ của công ty. Nhìn thấy thư kí Trần, người gây ra vụ ồn ào kia – Vương Lăng sợ đến xanh mặt. Không cho cô ta một cơ hội giải thích, cô trực tiếp cất giọng lạnh nhạt,gọi người quản lí các thực tập sinh – vốn đang thản nhiên yên vị ngồi xem kịch vui từ lúc bắt đầu:
- Sở Yên Chi, cô ra đây cho tôi.
Khi cô vừa nháy đúp chuột vào lối tắt Java đã có sẵn trên màn hình thì đã nghe tiếng gọi của một nữ thực tập viên bên cạnh.
- Tiểu Miên, Tiểu Miên.
Cô buông chuột ra, xoay người lại, mặt đối mặt với người đồng nghiệp ngồi sau mình.
- Lăng Lăng, cậu gọi mình chi vậy?
Đôi mắt long lanh của Thủy Miên nhìn cô ta, chứa chút nghi hoặc. Cô không ngờ là bộ dạng thoạt nhìn như nai con ngơ ngác của mình lại khơi dậy trong Vương Lăng sự ghen ghét nồng đậm hơn. Cô ta nở nụ cười giả tạo, ánh mắt đầy tính toán nhưng lại ra vẻ ân cần hỏi thăm:
- Mình nghe nói cậu và tổng giám đốc đã đi ăn cùng với nhau vào cuối tuần vừa rồi phải không?
- Uhm.
Cô gái đơn thuần như Thủy Miên làm sao phát hiện được ý định biến mình thành công địch của Vương Lăng. Hơn nữa, cô cũng không cho rằng chuyện mình và Nam Cung Lãnh đi ăn là việc đại sự, dù rằng hầu hết người khi nghe được tin này đều không nghĩ như vậy. Nhưng nhớ đến buổi đi ăn không mấy vui vẻ đó, trong lòng cô vẫn không khỏi chút cảm có lỗi. Tổng giám đốc không nghĩ rằng cô có lỗi, nhưng lương tâm cô không cho phép cô làm lơ.
Bộ dạng áy náy của cô lọt vào mắt Vương Lăng khiến cho cô ta tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của Thủy Miên, không khỏi đắc chí, giọng nói cũng dường như lớn hẳn:
- Cậu bắt được cây đại thụ lớn như vậy, cũng đừng quên mọi người nha.
Cảm giác không đúng càng trỗi lên mãnh liệt, Thủy Miên nhìn thấy ánh mắt trào phúng của mọi người không khỏi hoảng sợ. Liên hệ với việc Vương Lăng vừa hỏi mình cùng cái nhìn kì lạ của mọi người, cô dù có ngốc cũng biết là mọi người đã cho rằng cô bám vào Nam Cung Lãnh để leo lên. Bờ mi mềm chớp động, đôi mắt long lanh báo hiệu nước mắt sắp rơi, cô vẫn cố cất giọng mềm mại pha lẫn nghẹn ngào của mình giải thích:
- Không phải đâu, Lăng Lăng.
Đã đạt được mục đích, Vương Lăng làm sao để cô nói xong đây! Cô ta ngắt lời, không chút cố kị gì nữa, cất giọng chanh chua của mình mỉa mai:
- Hình ảnh ngọt ngào của hai người, à không, là hình ảnh mà cô không ngừng liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc đã truyền đi khắp công ty rồi, không cần chối cãi nữa đâu, Hạ Thủy Miên.
Không dừng lại ở đó, cô ta càng thêm phần đay nghiến:
- Cả công ty này giờ ai mà chẳng biết cái bộ mặt hồ ly tinh của cô chứ.
Đầu óc cô xoay chuyển. Ảnh chụp, ảnh chụp gì cơ chứ. Dù không rõ ràng lắm, nhưng cô cũng ý thức được đã có người tung tin đồn để bôi nhọ bản thân. Người Thủy Miên run lên vì không khống chế được cảm xúc. Cô ghét nhất là bị người khác gọi là hồ ly tinh. Rất chán ghét, rất chán ghét. Một đoạn kí ức mà cô không muốn nhớ đến bỗng hiện lên trong đầu, rõ ràng và rành mạch:
- Hạ Thủy Miên, mày nghĩ mày là ai hả? Dám quyến rũ Ngạo của bọn tao.
Giọng nói của một nhóm con gái vang lên, trong đó có một giọng cao lanh lãnh, đặc biệt chói tai.
- Tôi, tôi không có.
Một cô gái nhỏ co người vào tường. Thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẫy không hề khiến bọn con gái kia rủ chút lòng thương mà càng làm bọn chúng thích thú. Ả cầm đầu trong số đó cầm một con chuột, đong đưa trước mặt cô.
- Đừng, đừng mà.
Mặc cho cô cố sức cầu xin, con chuột càng lúc càng được đưa lại gần Thủy Miên hơn nữa. Cô sợ hãi, hét lên và ngất lịm.
Thanh âm cô càng lúc càng nhỏ dần, như lặp lại lời cầu xin năm nào:
- Đừng, đừng mà. Đừng nói nữa.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô gái nhỏ cố sức lắc đầu phủ nhận. Trước mắt Thủy Miên không còn hiện rõ. Cô loạn choạng bước, cố sức đẩy Vương Lăng ra, yếu ớt nói:
- Đừng, đầu tôi đau quá.
Hai tay cô đưa lên che kín phần tai mình lại, nhưng Vương Lăng nào để cô yên. Ả giật mạnh tay cô ra, tiếp tục lặp lại lời nói cay độc của bản thân:
- Cô là hồ ly tinh, là hồ ly tinh.
Những lời đả kích mạnh mẽ của cô ta khiến Thủy Miên không cách nào chịu nổi. Trước mắt cô hoàn toàn tối sầm. Cô ngã xuống nền gạch lạnh tanh.
Thư kí Trần đã có mặt từ khi vụ ồn ào vừa bắt đầu. Cô không có ý định can thiệp mà thản nhiên đứng bên ngoài phòng làm việc, dùng điện thoại, bật chế độ ghi âm. Trong lòng cô không khỏi cảm thán: thực tập sinh càng ngày càng phiền phức. Cô vô cùng tán đồng với tư tưởng của Âu Dương Vĩ, những nữ nhân tự cho mình là xinh đẹp, lúc nào cũng giương cái đuôi khổng tước kiêu ngạo này là sinh vật vô dụng nhất, năng lực không có mà phá hoại lực thì dư thừa. Tuy nhiên, trong số những người này thì cũng còn một cô bé tuy nhỏ nhắn nhưng năng lực không tệ, có lần đã được Lý Thần khen ngợi qua, hình như gọi là Thủy Miên thì phải. Chợt, cô không khỏi phản ứng. Nhân vật chính của cuộc ẩu đả này không phải là cô bé đó ư?
Nhưng chưa đợi cô bước vào can ngăn thì Thủy Miên đã ngất lịm. Bóng dáng nhỏ nhắn kia ngã xuống như một tờ giấy, mong manh đến khiến người ta đau lòng. Cô nhanh chóng kết thúc đoạn ghi âm và cũng tiện tay gửi mail cho Trường phòng nhân sự - Âu Dương Vĩ rồi nhanh chóng gọi người đưa cô gái đó xuống phòng y tế nhỏ của công ty. Nhìn thấy thư kí Trần, người gây ra vụ ồn ào kia – Vương Lăng sợ đến xanh mặt. Không cho cô ta một cơ hội giải thích, cô trực tiếp cất giọng lạnh nhạt,gọi người quản lí các thực tập sinh – vốn đang thản nhiên yên vị ngồi xem kịch vui từ lúc bắt đầu:
- Sở Yên Chi, cô ra đây cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.