Chương 22
Tử Nguyệt Liên
16/06/2016
Thủy Miên hồi hộp bước lên phòng làm việc. Vị mới thay cho Sở Yên Chi cũng không hề hỏi lí do tại sao cô đi trễ. Cô nhẹ nhàng thở phào, ngồi xuống ghế, tiếp tục ra sức hoàn thành công việc. Đôi mắt vốn ảm đạm khi nhìn thấy những dòng code thì lại tỏa sáng và nở nụ cười. Dĩ nhiên, nụ cười này thu hút không ít ánh mắt của phái nam, nhưng lại khiến họ tiếc hận không nguôi. Hoa dù đẹp nhưng đã có chủ, hơn nữa người này bọn họ lại không trêu chọc nổi, đành chỉ dùng thái độ kính nhi viễn chi mà lặng lẽ ngắm nhìn.
Cô gái nhỏ hồn nhiên không hề hay biết điều đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình vi tính. Cho đến khi nghe tiếng chuông reng báo hiệu giờ tan sở, cô mới giật mình nhận ra đã đến lúc phải về. Nếu là trước đây, cô cười trừ, không cần phải nói cũng biết cô sẽ ở lại mà giúp người A, B, C… làm gì đó, còn bây giờ hả, mặc kệ họ đi, liên quan gì đến cô đây? Lòng tốt của cô không dành cho bọn người yêu thích châm chọc người khác.
Trong lúc ra về, Thủy Miên vô ý nhìn thấy ánh mắt e sợ của những nữ đồng nghiệp khác. Cô có chút kinh ngạc, mình chỉ mới thay đổi hình tượng tí thôi mà đã hiệu quả đến thế sao. Nhưng thật ra, nguyên nhân khiến họ e sợ là tổng giám đốc đích thân “dặn dò” những người lãnh đạo liên quan phải chiếu cố cô, hơn nữa không được để cô phát giác điều gì không ổn. Nhận được nhiệm vụ này khiến họ buồn nhiều hơn vui, biết rõ cô gái này có vị trí quan trọng trong lòng boss đại nhân, nhưng nếu lấy lòng quá trớn khiến cô sinh nghi thì chắc chắn sẽ chọc giận vị đó. Thế nên, họ chỉ đành cảnh cáo nhân viên dưới trướng thu liễm lại, tránh vì miệng mà gây họa cho thân. Và kết quả là tràng cảnh mà Thủy Miên vừa chứng kiến lúc ra về.
Cô trấn định, thản nhiên bước tới. Trong lúc đi, cô loáng thoáng nghe người ta bàn luận về bữa tiệc mà công ty sắp tổ chức mừng hợp đồng lớn vừa kí thành công. Dự tiệc sao? Cô thoáng dừng lại, trong lòng có chút rối rắm. Liệu có nên đi hay không?
- - - - - - -
Tối hôm đó, Thủy Miên hỏi ý kiến Hạ Vĩnh Cường. Nhìn con gái bé bỏng đang dần trưởng thành, đôi mắt thơ ngây cũng đã bớt đi một phần non nớt, ông không khỏi cảm thấy an tâm khi mình cho con bé đi thực tập nơi khác. Ôm con vào lòng, ông khẽ cười rồi ôn hòa nói:
- Ba nghĩ là con nên đi. Con sẽ là người thừa kế Hạ gia sao này, cũng nên xây dựng nhân mạch riêng cho mình.
Cô đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu sao mới có chút miễn cưỡng gật đầu. Nhân mạch quan hệ đúng là cần xây dựng, nhưng cô sợ rằng không khéo lại phải gặp bọn người chán ghét đó, đặc biệt là hắn ta. Đám người mà Thủy Miên đang e sợ không ai khác ngoài mấy vị nhị thế tổ kiêu căng ngạo mạn, và đặc biệt là tên tiêu biểu Mộ Dung Ngạo.
Hạ phu nhân nhìn con gái bảo bối có vẻ như không được vui, không khỏi trừng mắt với chồng. Không ai hiểu con bằng cha mẹ, bà đương nhiên biết rằng con mình chán ghét bọn quý công tử, quý tiểu thư kia đến nhường nào.
- Con không thích thì không cần đi, mẹ làm chủ cho con.
Cảm giác luôn có người che chở khiến cô vô cùng an tâm. Cô nũng nịu ôm lấy Hạ phu nhân, tận hưởng cảm giác bình yên đó.
- Con gái mẹ không còn nhỏ nữa đâu, người ta mới không sợ gặp mặt bọn người đó. Cùng lắm có gặp thì xem chúng như không tồn tại là được.
Nghe lời con gái, Hạ phu nhân không khỏi bật cười, ôn hòa nói:
- Đã quyết định rồi thì cũng nên đi ngủ sớm đi.
Thủy Miên cũng tạm biệt ba mẹ rồi trở về phòng. Cô không hề chú ý thấy ba mẹ mình đang nhìn nhau rồi nhìn theo bóng lưng con gái, trong mắt chứa đựng sầu lo.
- - - - - - -
Ngày dự tiệc rốt cục cũng đến. Mọi người nô nức diện trang phục đẹp để tham gia sự kiện này. Thủy Miên cũng mặc một chiếc đầm tím nhạt xẻ tà trước, quai áo trễ một bên lộ ra vai trần gợi cảm, phối hợp với bộ trang sức làm bằng bạch kim đính ngọc trai. Kiểu tóc cũng được uốn lọn tỉ mỉ để phối cùng trang phục, khiến cô thoạt nhìn càng thêm vài phần quyến rũ. Có chút bất đắc dĩ chỉnh chỉnh trang phục của mình, cô không khỏi thầm than ánh mắt thẩm mĩ của Hạ phu nhân càng ngày càng kém, cư nhiên lại chọn cho cô một bộ trang phục gợi cảm như thế này. Đương nhiên hầu hết người ở đây đều không nghĩ bộ trang phục này có chỗ nào không ổn. Phong cách thường nhật của cô luôn tôn lên nét thanh thuần, nên hôm nay đặc biệt gợi cảm thoạt nhìn điên đảo chúng sinh. Bộ đầm tím tuy gợi cảm mà không lộ liễu, thiết kế tinh xảo, mềm mại mà không yếu đuối, thoạt nhìn cũng biết là hàng đắt tiền. Hơn nữa bộ trang sức ngọc trai mà Thủy Miên đang đeo cũng là bộ sưu tập mới nhất của nhà thiết kế Cindy, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Thông qua bộ trang phục, những người tinh ý cũng mơ hồ đoán được gia thế của cô không tầm thường.
Vừa bước vào hội trường đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, cô vẫn có chút sợ hãi. Dù trải qua chuyện kia đã khiến cô trưởng thành hơn rất nhiều, bệnh sợ đám đông về cơ bản cũng được khắc phục nhưng cô vẫn lo lắng khi có nhiều người lạ đến bắt chuyện với mình. Tuy nhiên, cô vẫn tỏ ra thật bình tĩnh. Càng sợ hãi sẽ càng dễ khiến cho bọn người kia bắt được nhược điểm của bản thân, hoặc có khi còn được vinh danh bạch liên hoa. Dĩ nhiên, Thủy Miên cũng không biết sao mệnh lệnh của Nam Cung Lãnh, mình đã trở thành tồn tại không thể đụng chạm đến. Nếu biết, e rằng mèo nhỏ lười nhác như cô cũng không đặc biệt cẩn thận từng lời ăn tiếng nói như vậy đâu.
Bỗng lúc đó, một tiếng kinh hô truyền đến. Nam Cung Lãnh vốn dĩ đã rất cao, nên xuyên vào một thân trang phục màu đen, biểu tình lạnh nhạt, khiến cho gương mặt anh tuấn càng tằng thêm vài phần thu hút. Hơn nữa từ trên người anh còn toát lên khí tức của thượng vị giả(*), tạo cho mọi người cảm xúc áp bức khôn cùng. Ung dung bước lên đài phát biểu, giọng nói uy nghiêm của anh nhanh chóng vang vọng đến bên tai mỗi người:
- Cảm ơn mọi người đã nhiệt tâm tham dự bữa tiệc hôm nay. Như có thông báo trước đó, hôm nay, Đông tổ chức buổi tiệc này để chúc mừng hợp đồng lớn mà công ty chúng ta vừa kí được…
Một hồi tuyên bố lí do quen thuộc nhưng lại không khiến ai nhàm chán, ngược lại, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe. Không ít khách quý được mời đến bữa tiệc âm thầm gật đầu. Một thân lập nghiệp, không có gia thế hiển hách chống đỡ, Nam Cung Lãnh có thể đi đến bước này không phải là nhờ vận khí. Rất nhanh, bữa tiệc cũng đã được tuyên bố chính thức bắt đầu.
Ở giữa hội trường là nơi để mọi người khiêu vũ. Âm nhạc vang lên hài hòa, từng cặp nam nữ thay nhau khiêu vũ, khiến không khí bữa tiệc rộn rã hẳn lên. Thủy Miên đứng ở bên ngoài nhìn họ khiêu vũ hơi nghiên đầu suy nghĩ. Đành rằng bọn họ cũng không phải người chuyên nghiệp, nhưng còn giẫm nhầm chân nhau được thì thật là…
Ở trung tâm, có một nam thanh niên mọt vi tính đang khiêu vũ cùng bạn gái thì bỗng cảm thấy muốn hắc hơi. Dĩ nhiên là hắn ta cố kềm lại nhưng trông bộ dạng hắn lúc đó khiến cho không ít người đang quan sát cảm thấy buồn cười. Trong lòng hắn không khỏi tự hỏi liệu mình đang được vị mĩ nữ nào nhắc tới. Dĩ nhiên, hắn không biết là mình quả thật được nhắc tới nhưng không phải vì ngưỡng vọng mà đơn giản nhất là bởi vì trình độ khiêu vũ của bản thân hắn thật không xong.
Nam Cung Lãnh bắt gặp mèo nhỏ ham ăn tay đang cầm dĩa đựng ít bánh ngọt, nở nụ cười híp mí tỏ vẻ hài lòng thì trong lòng không khỏi dấy lên sự tức giận. Nhìn một thân y phục ngọt ngào quyến rũ của cô như nam châm hấp dẫn ánh mắt của một đám nam nhân, anh chỉ hận không thể mang cô đến một nơi mà không có một tên nam nhân nào có thể thấy. Chợt, anh nở nụ cười rạng rỡ. Mấy tên đàn ông ở đây dám ngang nhiên nhìn ngắm bé con của anh như vậy vì cô trên danh nghĩa vẫn là hoa chưa có chủ. Nếu cô được “dán nhãn” là người của anh, không cần nói cũng biết bọn họ không có cái gan này.
Mang theo một bụng ý xấu, anh chọn một ly cocktail vị táo mà cô thích nhất rồi bước đến chỗ Thủy Miên.
Như dự đoán của anh, mèo nhỏ ham ăn không chút chú ý hình tượng kia vì ăn nhiều nên bị mắc nghẹn. Anh đưa ly cocktail kia cho cô. Trong lúc “nguy cấp” Thủy Miên nào quan tâm người đưa nước đến cho cô là ai chứ. Đến khi đã “thoát khỏi nguy hiểm”, cô mới ngẩn mặt lên:
- Cảm ơn.
Nhìn thấy Nam Cung Lãnh khiến Thủy Miên bị một phen hù dọa. Bộ dạng đó của cô làm anh bật cười:
- Nhìn tôi giống người xấu lắm sao?
Cô đã lấy lại được bình tĩnh, trả lời anh:
- Tổng giám đốc anh dĩ nhiên không giống người xấu.
Có cho cô mười cái gan cô cũng không dám nói anh là người xấu. Nếu không, đông đảo nữ tính gần đây nhất định sẽ xem cô là công địch mà xử lí cho xem.
Nhận được câu trả lời như dự định, anh phá lệ nở nụ cười xán lạn, làm đuôi mù không ít cô gái xung quanh:
- Thế em nghĩ sao về việc tôi muốn theo đuổi em.
(*): Thượng vị giả: ý nói người bề trên, lãnh đạo người khác.
Cô gái nhỏ hồn nhiên không hề hay biết điều đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình vi tính. Cho đến khi nghe tiếng chuông reng báo hiệu giờ tan sở, cô mới giật mình nhận ra đã đến lúc phải về. Nếu là trước đây, cô cười trừ, không cần phải nói cũng biết cô sẽ ở lại mà giúp người A, B, C… làm gì đó, còn bây giờ hả, mặc kệ họ đi, liên quan gì đến cô đây? Lòng tốt của cô không dành cho bọn người yêu thích châm chọc người khác.
Trong lúc ra về, Thủy Miên vô ý nhìn thấy ánh mắt e sợ của những nữ đồng nghiệp khác. Cô có chút kinh ngạc, mình chỉ mới thay đổi hình tượng tí thôi mà đã hiệu quả đến thế sao. Nhưng thật ra, nguyên nhân khiến họ e sợ là tổng giám đốc đích thân “dặn dò” những người lãnh đạo liên quan phải chiếu cố cô, hơn nữa không được để cô phát giác điều gì không ổn. Nhận được nhiệm vụ này khiến họ buồn nhiều hơn vui, biết rõ cô gái này có vị trí quan trọng trong lòng boss đại nhân, nhưng nếu lấy lòng quá trớn khiến cô sinh nghi thì chắc chắn sẽ chọc giận vị đó. Thế nên, họ chỉ đành cảnh cáo nhân viên dưới trướng thu liễm lại, tránh vì miệng mà gây họa cho thân. Và kết quả là tràng cảnh mà Thủy Miên vừa chứng kiến lúc ra về.
Cô trấn định, thản nhiên bước tới. Trong lúc đi, cô loáng thoáng nghe người ta bàn luận về bữa tiệc mà công ty sắp tổ chức mừng hợp đồng lớn vừa kí thành công. Dự tiệc sao? Cô thoáng dừng lại, trong lòng có chút rối rắm. Liệu có nên đi hay không?
- - - - - - -
Tối hôm đó, Thủy Miên hỏi ý kiến Hạ Vĩnh Cường. Nhìn con gái bé bỏng đang dần trưởng thành, đôi mắt thơ ngây cũng đã bớt đi một phần non nớt, ông không khỏi cảm thấy an tâm khi mình cho con bé đi thực tập nơi khác. Ôm con vào lòng, ông khẽ cười rồi ôn hòa nói:
- Ba nghĩ là con nên đi. Con sẽ là người thừa kế Hạ gia sao này, cũng nên xây dựng nhân mạch riêng cho mình.
Cô đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu sao mới có chút miễn cưỡng gật đầu. Nhân mạch quan hệ đúng là cần xây dựng, nhưng cô sợ rằng không khéo lại phải gặp bọn người chán ghét đó, đặc biệt là hắn ta. Đám người mà Thủy Miên đang e sợ không ai khác ngoài mấy vị nhị thế tổ kiêu căng ngạo mạn, và đặc biệt là tên tiêu biểu Mộ Dung Ngạo.
Hạ phu nhân nhìn con gái bảo bối có vẻ như không được vui, không khỏi trừng mắt với chồng. Không ai hiểu con bằng cha mẹ, bà đương nhiên biết rằng con mình chán ghét bọn quý công tử, quý tiểu thư kia đến nhường nào.
- Con không thích thì không cần đi, mẹ làm chủ cho con.
Cảm giác luôn có người che chở khiến cô vô cùng an tâm. Cô nũng nịu ôm lấy Hạ phu nhân, tận hưởng cảm giác bình yên đó.
- Con gái mẹ không còn nhỏ nữa đâu, người ta mới không sợ gặp mặt bọn người đó. Cùng lắm có gặp thì xem chúng như không tồn tại là được.
Nghe lời con gái, Hạ phu nhân không khỏi bật cười, ôn hòa nói:
- Đã quyết định rồi thì cũng nên đi ngủ sớm đi.
Thủy Miên cũng tạm biệt ba mẹ rồi trở về phòng. Cô không hề chú ý thấy ba mẹ mình đang nhìn nhau rồi nhìn theo bóng lưng con gái, trong mắt chứa đựng sầu lo.
- - - - - - -
Ngày dự tiệc rốt cục cũng đến. Mọi người nô nức diện trang phục đẹp để tham gia sự kiện này. Thủy Miên cũng mặc một chiếc đầm tím nhạt xẻ tà trước, quai áo trễ một bên lộ ra vai trần gợi cảm, phối hợp với bộ trang sức làm bằng bạch kim đính ngọc trai. Kiểu tóc cũng được uốn lọn tỉ mỉ để phối cùng trang phục, khiến cô thoạt nhìn càng thêm vài phần quyến rũ. Có chút bất đắc dĩ chỉnh chỉnh trang phục của mình, cô không khỏi thầm than ánh mắt thẩm mĩ của Hạ phu nhân càng ngày càng kém, cư nhiên lại chọn cho cô một bộ trang phục gợi cảm như thế này. Đương nhiên hầu hết người ở đây đều không nghĩ bộ trang phục này có chỗ nào không ổn. Phong cách thường nhật của cô luôn tôn lên nét thanh thuần, nên hôm nay đặc biệt gợi cảm thoạt nhìn điên đảo chúng sinh. Bộ đầm tím tuy gợi cảm mà không lộ liễu, thiết kế tinh xảo, mềm mại mà không yếu đuối, thoạt nhìn cũng biết là hàng đắt tiền. Hơn nữa bộ trang sức ngọc trai mà Thủy Miên đang đeo cũng là bộ sưu tập mới nhất của nhà thiết kế Cindy, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Thông qua bộ trang phục, những người tinh ý cũng mơ hồ đoán được gia thế của cô không tầm thường.
Vừa bước vào hội trường đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, cô vẫn có chút sợ hãi. Dù trải qua chuyện kia đã khiến cô trưởng thành hơn rất nhiều, bệnh sợ đám đông về cơ bản cũng được khắc phục nhưng cô vẫn lo lắng khi có nhiều người lạ đến bắt chuyện với mình. Tuy nhiên, cô vẫn tỏ ra thật bình tĩnh. Càng sợ hãi sẽ càng dễ khiến cho bọn người kia bắt được nhược điểm của bản thân, hoặc có khi còn được vinh danh bạch liên hoa. Dĩ nhiên, Thủy Miên cũng không biết sao mệnh lệnh của Nam Cung Lãnh, mình đã trở thành tồn tại không thể đụng chạm đến. Nếu biết, e rằng mèo nhỏ lười nhác như cô cũng không đặc biệt cẩn thận từng lời ăn tiếng nói như vậy đâu.
Bỗng lúc đó, một tiếng kinh hô truyền đến. Nam Cung Lãnh vốn dĩ đã rất cao, nên xuyên vào một thân trang phục màu đen, biểu tình lạnh nhạt, khiến cho gương mặt anh tuấn càng tằng thêm vài phần thu hút. Hơn nữa từ trên người anh còn toát lên khí tức của thượng vị giả(*), tạo cho mọi người cảm xúc áp bức khôn cùng. Ung dung bước lên đài phát biểu, giọng nói uy nghiêm của anh nhanh chóng vang vọng đến bên tai mỗi người:
- Cảm ơn mọi người đã nhiệt tâm tham dự bữa tiệc hôm nay. Như có thông báo trước đó, hôm nay, Đông tổ chức buổi tiệc này để chúc mừng hợp đồng lớn mà công ty chúng ta vừa kí được…
Một hồi tuyên bố lí do quen thuộc nhưng lại không khiến ai nhàm chán, ngược lại, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe. Không ít khách quý được mời đến bữa tiệc âm thầm gật đầu. Một thân lập nghiệp, không có gia thế hiển hách chống đỡ, Nam Cung Lãnh có thể đi đến bước này không phải là nhờ vận khí. Rất nhanh, bữa tiệc cũng đã được tuyên bố chính thức bắt đầu.
Ở giữa hội trường là nơi để mọi người khiêu vũ. Âm nhạc vang lên hài hòa, từng cặp nam nữ thay nhau khiêu vũ, khiến không khí bữa tiệc rộn rã hẳn lên. Thủy Miên đứng ở bên ngoài nhìn họ khiêu vũ hơi nghiên đầu suy nghĩ. Đành rằng bọn họ cũng không phải người chuyên nghiệp, nhưng còn giẫm nhầm chân nhau được thì thật là…
Ở trung tâm, có một nam thanh niên mọt vi tính đang khiêu vũ cùng bạn gái thì bỗng cảm thấy muốn hắc hơi. Dĩ nhiên là hắn ta cố kềm lại nhưng trông bộ dạng hắn lúc đó khiến cho không ít người đang quan sát cảm thấy buồn cười. Trong lòng hắn không khỏi tự hỏi liệu mình đang được vị mĩ nữ nào nhắc tới. Dĩ nhiên, hắn không biết là mình quả thật được nhắc tới nhưng không phải vì ngưỡng vọng mà đơn giản nhất là bởi vì trình độ khiêu vũ của bản thân hắn thật không xong.
Nam Cung Lãnh bắt gặp mèo nhỏ ham ăn tay đang cầm dĩa đựng ít bánh ngọt, nở nụ cười híp mí tỏ vẻ hài lòng thì trong lòng không khỏi dấy lên sự tức giận. Nhìn một thân y phục ngọt ngào quyến rũ của cô như nam châm hấp dẫn ánh mắt của một đám nam nhân, anh chỉ hận không thể mang cô đến một nơi mà không có một tên nam nhân nào có thể thấy. Chợt, anh nở nụ cười rạng rỡ. Mấy tên đàn ông ở đây dám ngang nhiên nhìn ngắm bé con của anh như vậy vì cô trên danh nghĩa vẫn là hoa chưa có chủ. Nếu cô được “dán nhãn” là người của anh, không cần nói cũng biết bọn họ không có cái gan này.
Mang theo một bụng ý xấu, anh chọn một ly cocktail vị táo mà cô thích nhất rồi bước đến chỗ Thủy Miên.
Như dự đoán của anh, mèo nhỏ ham ăn không chút chú ý hình tượng kia vì ăn nhiều nên bị mắc nghẹn. Anh đưa ly cocktail kia cho cô. Trong lúc “nguy cấp” Thủy Miên nào quan tâm người đưa nước đến cho cô là ai chứ. Đến khi đã “thoát khỏi nguy hiểm”, cô mới ngẩn mặt lên:
- Cảm ơn.
Nhìn thấy Nam Cung Lãnh khiến Thủy Miên bị một phen hù dọa. Bộ dạng đó của cô làm anh bật cười:
- Nhìn tôi giống người xấu lắm sao?
Cô đã lấy lại được bình tĩnh, trả lời anh:
- Tổng giám đốc anh dĩ nhiên không giống người xấu.
Có cho cô mười cái gan cô cũng không dám nói anh là người xấu. Nếu không, đông đảo nữ tính gần đây nhất định sẽ xem cô là công địch mà xử lí cho xem.
Nhận được câu trả lời như dự định, anh phá lệ nở nụ cười xán lạn, làm đuôi mù không ít cô gái xung quanh:
- Thế em nghĩ sao về việc tôi muốn theo đuổi em.
(*): Thượng vị giả: ý nói người bề trên, lãnh đạo người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.