Chương 30
Tử Nguyệt Liên
16/06/2016
Nghe được câu trả lời từ anh, Thủy Miên đứng thất thần, hoàn toàn chìm đắm vào hồi ức. Thảo nào, anh luôn biết mọi sở thích của cô, biết cả mọi tật xấu của cô. Nhưng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, lòng cô cực kì rối rắm. Cô cất giọng hỏi, thanh âm mềm mại không che giấu được những cảm xúc trong giọng nói:
- Tại sao lại là anh?
Có người đã từng nói: “Trên thế gian này tồn tại hai người. Một người yêu bạn nhất và một người bạn yêu nhất. Bạn sẽ là người hạnh phúc nhất nếu hai người đó là một.” Cô chính là người may mắn đó. Người bạn quan trọng nhất thuở ấu thơ lại là người yêu cô, cũng là người mà cô yêu. Nhưng người ta đã một lần vứt bỏ cô, chắc gì tương lai mọi chuyện không giống như trong quá khứ?
Nam Cung Lãnh nhìn cô gái nhỏ không hề vui vẻ như mình vẫn tưởng tượng, khó khăn lắm mới kềm chế được cơn tức giận, ôn hòa hỏi cô:
- Em không vui?
Tính tình trẻ con của cô vừa mới được anh dỗ xong lại một lần nữa phát tác:
- Phải. Em không vui.
Nước mắt từng dòng theo khóe mắt xinh đẹp chảy ra, làm người đối diện đau lòng một trận. Trong lúc nghẹn ngào, cô tức giận mắng anh:
- Tiêu Mặc Hàn là tên thối tha đáng ghét. Đã hứa sẽ không bao giờ rời xa người ta mà không giữ lời. Hơn nữa còn là lén lút đi không một lời từ biệt.
Nam Cung Lãnh chợt sững người. Cô nói vừa nói là anh rời xa cô không một lời từ biệt. Trong đáy lòng anh càng dâng thêm một trận lạnh lẽo. Rõ ràng trước khi đi, anh đã đặt bức thư từ biệt Miên Miên lên bàn học của cô, còn vì sao không đến tay cô thì không cần nói cũng biết là kiệt tác của Hạ Vĩnh Cường. Nếu như anh sớm nói cho Thủy Miên biết mình là ai thì có lẽ hai người bọn họ đã kết thúc ngay từ lúc anh tiếp cận cô.
Nhắc đến Nam Cung Lãnh, không ai biết rõ con người này từ đâu mà xuất hiện, kể cả những nhân viên thuộc thế hệ đầu của Đông. Thật ra, sao khi rời khỏi Hạ gia, để lẫn tránh việc truy sát của bọn sát thủ, anh đã thay tên đổi họ. Trong lúc anh đi lang thang không biết nên đi đâu về đâu thì tình cờ, anh gặp một ông chủ quán net đang đau đầu vì hệ điều hành bị vi-rut xâm nhập. Tiêu Mặc Hàn cũng giúp ông ta diệt lũ vi-rut đó.
Ông chủ quán tốt bụng thấy thế liền nhờ anh ở lại trông quán, tuy không có tiền công nhưng ít ra cái bụng của anh cơ bản cũng đã được đảm bảo - đối với người không một phân tiền dính túi như anh lúc đó đã là vạn hạnh. Anh ở đó suốt một tháng, hoàn thành vài chương trình nho nhỏ, khi đủ chi phí tự túc cho bản thân thì mới tạm biệt và rời đi.
Trong suốt khoảng thời gian thân cô thế cô đó, anh không ngừng hoàn thiện các dự án phần mềm theo yêu cầu của một vài khách hàng hoặc tự viết lên những sản phẩm mà anh cảm thấy có tiềm năng. Nương theo số vốn lớn dần, anh cũng bắt đầu tham gia vào thị trường chứng khoán. Lúc đầu, mọi chuyện cũng không xuôn xẻ lắm nhưng nhờ đầu óc nhanh nhạy của mình, anh nhanh chóng kiếm được một khoản không nhỏ. Không ngừng đầu tư và tích lũy, năm anh vừa đúng 17 tuổi, anh thành lập Đông.
Anh cũng quen biết Ám trong thời gian đó. Hắn vốn là người thừa kế của Hắc Long – phe phái đối địch với Dạ Tuyết Các của Tiêu Lãnh. Tiêu Mặc Hàn gặp hắn trong tình trạng hắn đang bị thuộc hạ của người cha trên danh nghĩa kia truy sát. Do không thuận mắt mấy tên sát thủ kia nên anh ra tay. Chẳng ngờ, cũng chính vì việc làm vô tình kia mà có thêm một hảo huynh đệ.
Suốt khoảng thời gian kia, đã có không ít lần anh gặp phải khó khăn, tưởng chừng như sắp gục ngã, nhưng nhớ đến cô bé ngây thơ cứ luôn miệng gọi Hàn ca ca kia, anh lại có động lực để tiếp tục chống chọi với những sóng to gió lớn kia vì anh mong muốn có một ngày, không một ai có thể cản trở hai người bọn họ được nữa. Anh có đủ khả năng để che chở cô,bảo bọc cô, biến cô trở thành người hạnh phúc nhất.
Thật không ngờ trong lúc đó, người cha đáng kính của cô lại không năm lần bảy lượt làm cho cô nghĩ xấu về anh. Khá tốt là mọi chuyện vẫn chưa tệ đến mức mà ông ta mong muốn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Nam Cung Lãnh anh không tức giận. Hạ Vĩnh Cường, ông được lắm! Ánh mắt anh vốn vì cô gái nhỏ mà ôn hòa giờ cơ hồ tóe ra lửa. Đôi môi cong lên nở một nụ cười làm người ta lạnh thấu xương. Anh bỗng nghĩ ra thêm vài trò vui dành cho lão già đó rồi. Nhưng rất nhanh, tình cờ bắt gặp cô len lén nhìn anh, anh mới biết bé ngốc này miệng thì nói ghét anh nhưng trong lòng vẫn không bỏ được. Thôi thì anh đành nhượng bộ dỗ dành cô thêm lần nữa vậy.
- Miên Miên, anh không phải muốn rời em. Anh bị người ta bắt buộc. Bất quá từ nay, anh có thể cam đoan sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Là bọn họ sao? Thủy Miên nghi hoặc, chợt nhớ đến bọn người mặc áo đen mà trước đó định bắt Tiêu Mặc Hàn. Anh bất đắc dĩ rời cô là vì không muốn cô gặp nguy hiểm. Đáy lòng Thủy Miên dâng lên một trận ngọt ngào khôn tả xiết.
Trong lòng cô cũng không khỏi dâng lên áy náy. Với bản lĩnh bám chặt như sam lúc đó của cô, nếu anh đến tạm biệt cô thì chắc chắn cô không để anh rời đi. Anh muốn tốt cho cô, cô lại viện cớ giận anh hơn mười năm trời. Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng. Cô nhỏ giọng nói với anh:
- Xin lỗi.
Nam Cung Lãnh xoa đầu cô nở nụ cười quen thuộc. Anh chính là yêu cô như vậy. Cô thiện lương, tùy hứng, rất trẻ con nhưng không bao giờ ngang ngược, thích khóc nhè, thích mè nheo nhưng khi làm sai nhất định sẽ chịu trách nhiệm về mình.
- Em định bồi thường anh sao đây?
Nghe đến hai từ “bồi thường”, cơ thể phản xạ có điều kiện lùi về hai bước. Anh khẽ ho vài tiếng, lúng túng nói với cô:
- Thật ra thì anh giải thích từ nãy đến giờ, anh vừa đói vừa mệt rồi.
Cô trừng mắt nhìn anh như trách anh sao không chịu nói cho trọn vẹn câu. Bất quá, rất nhanh, cô cũng nở nụ cười ôn nhu:
- Lại mì Vũ Kí nha. Hôm nay em đãi.
- Được rồi, ai bảo anh có người yêu yêu tiền quá làm chi.
Anh ra vẻ như “ta đây vô cùng bất đắc dĩ”, làm cô không khỏi bật cười. Ngay khi Nam Cung Lãnh đóng cửa phòng lại, chuẩn bị đón cô gái nhỏ đi ăn. Bất ngờ, cô vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy anh, nhón chân thì thầm vào bên tai anh:
- Dù anh là Nam Cung Lãnh hay Tiêu Mặc Hàn đi chăng nữa thì anh vẫn chỉ là người yêu của em thôi.
Trong lúc anh ngẩn người vì hạnh phúc, ai đó da mặt mỏng đã chạy vội xuống nhà xe với gò má ửng hồng.
- Tại sao lại là anh?
Có người đã từng nói: “Trên thế gian này tồn tại hai người. Một người yêu bạn nhất và một người bạn yêu nhất. Bạn sẽ là người hạnh phúc nhất nếu hai người đó là một.” Cô chính là người may mắn đó. Người bạn quan trọng nhất thuở ấu thơ lại là người yêu cô, cũng là người mà cô yêu. Nhưng người ta đã một lần vứt bỏ cô, chắc gì tương lai mọi chuyện không giống như trong quá khứ?
Nam Cung Lãnh nhìn cô gái nhỏ không hề vui vẻ như mình vẫn tưởng tượng, khó khăn lắm mới kềm chế được cơn tức giận, ôn hòa hỏi cô:
- Em không vui?
Tính tình trẻ con của cô vừa mới được anh dỗ xong lại một lần nữa phát tác:
- Phải. Em không vui.
Nước mắt từng dòng theo khóe mắt xinh đẹp chảy ra, làm người đối diện đau lòng một trận. Trong lúc nghẹn ngào, cô tức giận mắng anh:
- Tiêu Mặc Hàn là tên thối tha đáng ghét. Đã hứa sẽ không bao giờ rời xa người ta mà không giữ lời. Hơn nữa còn là lén lút đi không một lời từ biệt.
Nam Cung Lãnh chợt sững người. Cô nói vừa nói là anh rời xa cô không một lời từ biệt. Trong đáy lòng anh càng dâng thêm một trận lạnh lẽo. Rõ ràng trước khi đi, anh đã đặt bức thư từ biệt Miên Miên lên bàn học của cô, còn vì sao không đến tay cô thì không cần nói cũng biết là kiệt tác của Hạ Vĩnh Cường. Nếu như anh sớm nói cho Thủy Miên biết mình là ai thì có lẽ hai người bọn họ đã kết thúc ngay từ lúc anh tiếp cận cô.
Nhắc đến Nam Cung Lãnh, không ai biết rõ con người này từ đâu mà xuất hiện, kể cả những nhân viên thuộc thế hệ đầu của Đông. Thật ra, sao khi rời khỏi Hạ gia, để lẫn tránh việc truy sát của bọn sát thủ, anh đã thay tên đổi họ. Trong lúc anh đi lang thang không biết nên đi đâu về đâu thì tình cờ, anh gặp một ông chủ quán net đang đau đầu vì hệ điều hành bị vi-rut xâm nhập. Tiêu Mặc Hàn cũng giúp ông ta diệt lũ vi-rut đó.
Ông chủ quán tốt bụng thấy thế liền nhờ anh ở lại trông quán, tuy không có tiền công nhưng ít ra cái bụng của anh cơ bản cũng đã được đảm bảo - đối với người không một phân tiền dính túi như anh lúc đó đã là vạn hạnh. Anh ở đó suốt một tháng, hoàn thành vài chương trình nho nhỏ, khi đủ chi phí tự túc cho bản thân thì mới tạm biệt và rời đi.
Trong suốt khoảng thời gian thân cô thế cô đó, anh không ngừng hoàn thiện các dự án phần mềm theo yêu cầu của một vài khách hàng hoặc tự viết lên những sản phẩm mà anh cảm thấy có tiềm năng. Nương theo số vốn lớn dần, anh cũng bắt đầu tham gia vào thị trường chứng khoán. Lúc đầu, mọi chuyện cũng không xuôn xẻ lắm nhưng nhờ đầu óc nhanh nhạy của mình, anh nhanh chóng kiếm được một khoản không nhỏ. Không ngừng đầu tư và tích lũy, năm anh vừa đúng 17 tuổi, anh thành lập Đông.
Anh cũng quen biết Ám trong thời gian đó. Hắn vốn là người thừa kế của Hắc Long – phe phái đối địch với Dạ Tuyết Các của Tiêu Lãnh. Tiêu Mặc Hàn gặp hắn trong tình trạng hắn đang bị thuộc hạ của người cha trên danh nghĩa kia truy sát. Do không thuận mắt mấy tên sát thủ kia nên anh ra tay. Chẳng ngờ, cũng chính vì việc làm vô tình kia mà có thêm một hảo huynh đệ.
Suốt khoảng thời gian kia, đã có không ít lần anh gặp phải khó khăn, tưởng chừng như sắp gục ngã, nhưng nhớ đến cô bé ngây thơ cứ luôn miệng gọi Hàn ca ca kia, anh lại có động lực để tiếp tục chống chọi với những sóng to gió lớn kia vì anh mong muốn có một ngày, không một ai có thể cản trở hai người bọn họ được nữa. Anh có đủ khả năng để che chở cô,bảo bọc cô, biến cô trở thành người hạnh phúc nhất.
Thật không ngờ trong lúc đó, người cha đáng kính của cô lại không năm lần bảy lượt làm cho cô nghĩ xấu về anh. Khá tốt là mọi chuyện vẫn chưa tệ đến mức mà ông ta mong muốn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Nam Cung Lãnh anh không tức giận. Hạ Vĩnh Cường, ông được lắm! Ánh mắt anh vốn vì cô gái nhỏ mà ôn hòa giờ cơ hồ tóe ra lửa. Đôi môi cong lên nở một nụ cười làm người ta lạnh thấu xương. Anh bỗng nghĩ ra thêm vài trò vui dành cho lão già đó rồi. Nhưng rất nhanh, tình cờ bắt gặp cô len lén nhìn anh, anh mới biết bé ngốc này miệng thì nói ghét anh nhưng trong lòng vẫn không bỏ được. Thôi thì anh đành nhượng bộ dỗ dành cô thêm lần nữa vậy.
- Miên Miên, anh không phải muốn rời em. Anh bị người ta bắt buộc. Bất quá từ nay, anh có thể cam đoan sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Là bọn họ sao? Thủy Miên nghi hoặc, chợt nhớ đến bọn người mặc áo đen mà trước đó định bắt Tiêu Mặc Hàn. Anh bất đắc dĩ rời cô là vì không muốn cô gặp nguy hiểm. Đáy lòng Thủy Miên dâng lên một trận ngọt ngào khôn tả xiết.
Trong lòng cô cũng không khỏi dâng lên áy náy. Với bản lĩnh bám chặt như sam lúc đó của cô, nếu anh đến tạm biệt cô thì chắc chắn cô không để anh rời đi. Anh muốn tốt cho cô, cô lại viện cớ giận anh hơn mười năm trời. Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng. Cô nhỏ giọng nói với anh:
- Xin lỗi.
Nam Cung Lãnh xoa đầu cô nở nụ cười quen thuộc. Anh chính là yêu cô như vậy. Cô thiện lương, tùy hứng, rất trẻ con nhưng không bao giờ ngang ngược, thích khóc nhè, thích mè nheo nhưng khi làm sai nhất định sẽ chịu trách nhiệm về mình.
- Em định bồi thường anh sao đây?
Nghe đến hai từ “bồi thường”, cơ thể phản xạ có điều kiện lùi về hai bước. Anh khẽ ho vài tiếng, lúng túng nói với cô:
- Thật ra thì anh giải thích từ nãy đến giờ, anh vừa đói vừa mệt rồi.
Cô trừng mắt nhìn anh như trách anh sao không chịu nói cho trọn vẹn câu. Bất quá, rất nhanh, cô cũng nở nụ cười ôn nhu:
- Lại mì Vũ Kí nha. Hôm nay em đãi.
- Được rồi, ai bảo anh có người yêu yêu tiền quá làm chi.
Anh ra vẻ như “ta đây vô cùng bất đắc dĩ”, làm cô không khỏi bật cười. Ngay khi Nam Cung Lãnh đóng cửa phòng lại, chuẩn bị đón cô gái nhỏ đi ăn. Bất ngờ, cô vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy anh, nhón chân thì thầm vào bên tai anh:
- Dù anh là Nam Cung Lãnh hay Tiêu Mặc Hàn đi chăng nữa thì anh vẫn chỉ là người yêu của em thôi.
Trong lúc anh ngẩn người vì hạnh phúc, ai đó da mặt mỏng đã chạy vội xuống nhà xe với gò má ửng hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.