Chương 34
Tử Nguyệt Liên
16/06/2016
Nghe câu hỏi của Thủy Miên, nụ cười trên môi anh cũng cứng lại. Giọng nói anh như pha chút hờn dỗi:
- Em nghĩ anh dám đưa đồ giả cho em sao?
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, ra vẻ mình vô tội nhưng trong lòng lại dậy sóng. Có ai cho cô biết, tại sao nam nhân này thường ngày vô cùng nghiêm túc trông đẹp trai đã đành, bây giờ ra vẻ giận dỗi vẫn vô cùng yêu nghiệt. Bất quá giờ người đàn ông này đã được đóng dấu là của cô rồi, không ai có thể tranh được. Nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ:
- Anh đương nhiên không dám, nhưng em vẫn phải hỏi cho chắc chắn.
Anh nhìn cô, cười sủng nịnh. Một sợi dây chuyền thôi, đáng giá gì! Chỉ cần bé con của anh vui là được. Dĩ nhiên, một người nào đó cũng không nhớ rằng sợi dây chuyền kia đã khiến mình hao biết bao nhiêu công sức, tự mình vẻ kiểu, tự mình chọn nguyên liệu, chỉ thiếu mỗi tự mình làm. Khụ khụ, thật ra không phải Lãnh thiếu gia không muốn tự mình làm, chỉ tiếc với loại người chẳng có chút chuyên môn về gia công như anh thì không thể hoàn thành được nên anh đành ngậm ngùi giao lại cho thợ lành nghề thôi.
Hai người cứ vui vẻ trò chuyện, anh anh em em ngọt ngào, không chút để tâm đến những người xung quanh, mặc cho các phu nhân, tiểu thư khác cũng như những người tự nhận là thanh niên tài tuấn kia đành ngậm ngùi nhìn họ bằng ánh mắt tưởng chừng như tóe lửa.
- - - - - - -
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của Thủy Miên và anh càng được củng cố. Tiêu Mặc Hàn, à không, nên gọi là Nam Cung Lãnh cũng công khai mỗi ngày đưa đón người yêu bé nhỏ đi về. Không ít lần, anh cũng mang theo một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho người lớn tuổi đến biếu cho bậc trưởng bối. Theo đó, nụ cười trên mặt Hạ phu nhân ngày càng tươi. Đối với cậu thanh niên này, ấn tượng của bà luôn rất tốt, không chỉ có năng lực trong làm việc, cũng rất lễ phép với bà. Hơn nữa cứ nhìn cách mà cậu ta chăm sóc cho Miên Miên nhà bà, bà tin tưởng giao con bé cho cậu ta là vô cùng chính xác.
Riêng Hạ Vĩnh Cường đối với việc hai người quen nhau vẫn bảo trì thái độ trầm mặc. Người lõi đời như ông cũng nhận ra được tình cảm mà anh dành cho con gái mình, nên cũng không mở miệng nói lời can ngăn. Tuy nhiên, ông cũng không mấy ủng hộ việc yêu đương của đôi trẻ, bởi vì thỉnh thoảng, khi nhìn vào ánh mắt của Nam Cung Lãnh, ông bắt gặp nơi sâu nhất trong cậu ta cất giấu một tia thù hận.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Thủy Miên bỗng cảm thấy Nam Cung Lãnh có chút khác lạ. Thỉnh thoảng, trong lúc đi chơi cùng cô, anh lại phải trở về. Tuy nói rằng anh bận việc, nhưng cô vẫn cảm thấy không hợp lí lắm. Dù công việc ở Đông không ít, nhưng cũng không đến mức khiến anh chẳng còn thời gian đi cùng cô. Trong lòng cô gái nhỏ bắt đầu dấy lên một tia bất an.
Nam Cung Lãnh cũng bắt gặp mấy tia buồn bã trên gương mặt nhỏ nhắn của người con gái anh thương yêu nhất. Anh chỉ hận không thể buôn bỏ tất cả mọi thứ để đến bên cạnh cô, cùng cô chia sẻ mọi niềm vui nổi buồn, nhưng lý trí anh đã lên tiếng cảnh báo anh: anh không thể. Anh cũng không giải thích gì với cô. Trong những lần gặp cô, anh thường ôm Thủy Miên vào lòng để xua đi cái cảm giác khó chịu trong trái tim của cả hai người.
Trong một hôm, khi anh đang cùng cô đến khu phố ăn vặt thì một tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên, không chút lưu tình phá tan mọi niềm vui vừa đến với cô gái nhỏ. Chưa đợi anh mở lời, cô đã nở một nụ cười thật tươi:
- Lãnh, anh bận thì cứ đi đi, không cần lo cho em.
Nụ cười của Thủy Miên như một con dao cứa mạnh vào trái tim của Nam Cung Lãnh. Có lẽ, cô không để ý, mỗi khi cô vui sẽ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh. Nhưng giờ đây, cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà lựa chọn cách lãng tránh. Chết tiệt. Chưa bao giờ anh cảm thấy chán ghét bản thân mình như vậy. Anh đã làm cô buồn không ít lần. Để an ủi cô gái nhỏ, Nam Cung Lãnh ôm chặt người thương vào lòng:
- Miên Miên, dù có chuyện gì đi chăng nữa, em nhất định phải tin tưởng anh.
Thâm tình trong mắt anh khiến nỗi lo trong lòng cô vơi đi phần nào. Cô biết anh có nhiều điều giấu mình, nhưng cô luôn tin rằng người trước mắt luôn vì cô làm mọi điều tốt nhất. Anh không kể với cô mọi chuyện cũng không phải là vì không tin tưởng cô, mà chính vì anh sợ cô gặp nguy hiểm mà thôi. Bao nhiêu năm không gặp, anh vẫn như trước đây, vẫn cậy mạnh như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp thường ngày bỗng trở nên trống rỗng. Nhìn dòng người qua lại tấp nập, phố ăn vặt vẫn náo nhiệt như lệ thường nhưng cô lại không còn hứng thú nào. Tiêu Mặc Hàn, thật ra anh vẫn chưa hiểu em, hay nói đúng hơn là chưa hề hiểu em. Nếu cho em chọn, em thà ở lại bên cạnh anh, cùng anh chịu mọi nguy hiểm, chứ không phải để anh gánh vác một mình. Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng anh làm thế, em cảm thấy rất khó chịu, anh biết không?
Trên đường phố náo nhiệt, một người con gái vẫn đang bước đi. Cảm xúc vô cùng tồi tệ khiến cô không hề để ý rằng một kẻ lạ mặt đang theo sau mình. Sau một hồi đi trong vô thức như một kẻ mất hồn, cô theo bản năng gọi một chiếc tắc-xi về nhà. Ngồi bên trong xe, mặc kệ nước mắt đang lăn dài trên má, cô lấy điện thoại, gửi đến số máy quen thuộc một tin nhắn: Tiêu Mặc Hàn, em ghét anh.
- Em nghĩ anh dám đưa đồ giả cho em sao?
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, ra vẻ mình vô tội nhưng trong lòng lại dậy sóng. Có ai cho cô biết, tại sao nam nhân này thường ngày vô cùng nghiêm túc trông đẹp trai đã đành, bây giờ ra vẻ giận dỗi vẫn vô cùng yêu nghiệt. Bất quá giờ người đàn ông này đã được đóng dấu là của cô rồi, không ai có thể tranh được. Nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ:
- Anh đương nhiên không dám, nhưng em vẫn phải hỏi cho chắc chắn.
Anh nhìn cô, cười sủng nịnh. Một sợi dây chuyền thôi, đáng giá gì! Chỉ cần bé con của anh vui là được. Dĩ nhiên, một người nào đó cũng không nhớ rằng sợi dây chuyền kia đã khiến mình hao biết bao nhiêu công sức, tự mình vẻ kiểu, tự mình chọn nguyên liệu, chỉ thiếu mỗi tự mình làm. Khụ khụ, thật ra không phải Lãnh thiếu gia không muốn tự mình làm, chỉ tiếc với loại người chẳng có chút chuyên môn về gia công như anh thì không thể hoàn thành được nên anh đành ngậm ngùi giao lại cho thợ lành nghề thôi.
Hai người cứ vui vẻ trò chuyện, anh anh em em ngọt ngào, không chút để tâm đến những người xung quanh, mặc cho các phu nhân, tiểu thư khác cũng như những người tự nhận là thanh niên tài tuấn kia đành ngậm ngùi nhìn họ bằng ánh mắt tưởng chừng như tóe lửa.
- - - - - - -
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của Thủy Miên và anh càng được củng cố. Tiêu Mặc Hàn, à không, nên gọi là Nam Cung Lãnh cũng công khai mỗi ngày đưa đón người yêu bé nhỏ đi về. Không ít lần, anh cũng mang theo một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho người lớn tuổi đến biếu cho bậc trưởng bối. Theo đó, nụ cười trên mặt Hạ phu nhân ngày càng tươi. Đối với cậu thanh niên này, ấn tượng của bà luôn rất tốt, không chỉ có năng lực trong làm việc, cũng rất lễ phép với bà. Hơn nữa cứ nhìn cách mà cậu ta chăm sóc cho Miên Miên nhà bà, bà tin tưởng giao con bé cho cậu ta là vô cùng chính xác.
Riêng Hạ Vĩnh Cường đối với việc hai người quen nhau vẫn bảo trì thái độ trầm mặc. Người lõi đời như ông cũng nhận ra được tình cảm mà anh dành cho con gái mình, nên cũng không mở miệng nói lời can ngăn. Tuy nhiên, ông cũng không mấy ủng hộ việc yêu đương của đôi trẻ, bởi vì thỉnh thoảng, khi nhìn vào ánh mắt của Nam Cung Lãnh, ông bắt gặp nơi sâu nhất trong cậu ta cất giấu một tia thù hận.
Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Thủy Miên bỗng cảm thấy Nam Cung Lãnh có chút khác lạ. Thỉnh thoảng, trong lúc đi chơi cùng cô, anh lại phải trở về. Tuy nói rằng anh bận việc, nhưng cô vẫn cảm thấy không hợp lí lắm. Dù công việc ở Đông không ít, nhưng cũng không đến mức khiến anh chẳng còn thời gian đi cùng cô. Trong lòng cô gái nhỏ bắt đầu dấy lên một tia bất an.
Nam Cung Lãnh cũng bắt gặp mấy tia buồn bã trên gương mặt nhỏ nhắn của người con gái anh thương yêu nhất. Anh chỉ hận không thể buôn bỏ tất cả mọi thứ để đến bên cạnh cô, cùng cô chia sẻ mọi niềm vui nổi buồn, nhưng lý trí anh đã lên tiếng cảnh báo anh: anh không thể. Anh cũng không giải thích gì với cô. Trong những lần gặp cô, anh thường ôm Thủy Miên vào lòng để xua đi cái cảm giác khó chịu trong trái tim của cả hai người.
Trong một hôm, khi anh đang cùng cô đến khu phố ăn vặt thì một tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên, không chút lưu tình phá tan mọi niềm vui vừa đến với cô gái nhỏ. Chưa đợi anh mở lời, cô đã nở một nụ cười thật tươi:
- Lãnh, anh bận thì cứ đi đi, không cần lo cho em.
Nụ cười của Thủy Miên như một con dao cứa mạnh vào trái tim của Nam Cung Lãnh. Có lẽ, cô không để ý, mỗi khi cô vui sẽ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh. Nhưng giờ đây, cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà lựa chọn cách lãng tránh. Chết tiệt. Chưa bao giờ anh cảm thấy chán ghét bản thân mình như vậy. Anh đã làm cô buồn không ít lần. Để an ủi cô gái nhỏ, Nam Cung Lãnh ôm chặt người thương vào lòng:
- Miên Miên, dù có chuyện gì đi chăng nữa, em nhất định phải tin tưởng anh.
Thâm tình trong mắt anh khiến nỗi lo trong lòng cô vơi đi phần nào. Cô biết anh có nhiều điều giấu mình, nhưng cô luôn tin rằng người trước mắt luôn vì cô làm mọi điều tốt nhất. Anh không kể với cô mọi chuyện cũng không phải là vì không tin tưởng cô, mà chính vì anh sợ cô gặp nguy hiểm mà thôi. Bao nhiêu năm không gặp, anh vẫn như trước đây, vẫn cậy mạnh như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp thường ngày bỗng trở nên trống rỗng. Nhìn dòng người qua lại tấp nập, phố ăn vặt vẫn náo nhiệt như lệ thường nhưng cô lại không còn hứng thú nào. Tiêu Mặc Hàn, thật ra anh vẫn chưa hiểu em, hay nói đúng hơn là chưa hề hiểu em. Nếu cho em chọn, em thà ở lại bên cạnh anh, cùng anh chịu mọi nguy hiểm, chứ không phải để anh gánh vác một mình. Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng anh làm thế, em cảm thấy rất khó chịu, anh biết không?
Trên đường phố náo nhiệt, một người con gái vẫn đang bước đi. Cảm xúc vô cùng tồi tệ khiến cô không hề để ý rằng một kẻ lạ mặt đang theo sau mình. Sau một hồi đi trong vô thức như một kẻ mất hồn, cô theo bản năng gọi một chiếc tắc-xi về nhà. Ngồi bên trong xe, mặc kệ nước mắt đang lăn dài trên má, cô lấy điện thoại, gửi đến số máy quen thuộc một tin nhắn: Tiêu Mặc Hàn, em ghét anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.