Chương 42
Tử Nguyệt Liên
29/06/2016
Một buổi sáng nắng đẹp …
Khi những chú chim còn đang tung tăng bay lượn trên bầu trời, hót khúc ca hân hoan chào ngày mới thì ngay trước sân, một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại. Từ trong xe, một cặp nam thanh nữ tú thong thả bước ra. Dĩ nhiên, hai người đó không phải là ai khác trừ Thủy Miên và Nam Cung Lãnh.
Nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ, cô chỉnh lại phần mái tóc có chút tán loạn của mình, vẻ mặt sầu lo nhìn anh:
- Lãnh, anh nhìn xem em đã ổn chưa?
Nhìn một loạt biểu tình của cô, anh bật cười, cốc đầu cô:
- Vô cùng ổn, người yêu anh có bao giờ không đẹp đâu chứ! Hơn nữa em dễ thương như vậy, anh tin là dì sẽ thích em thôi.
Cố gắng áp chế một loạt suy nghĩ miên man của mình, cô bước theo anh, đi đến căn biệt thự ngay trước mắt.
Vừa đặt chân đến căn biệt thự, người quản gia đã cung kính chào họ:
- Mời Mặc Hàn thiếu gia và Thủy Miên tiểu thư vào. Phu nhân đang ở trong chờ hai người đấy ạ.
Thủy Miên ngước mắt nhìn người bên cạnh. Bàn tay to của anh nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, truyền cho cô can đảm. Phải rồi, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, cho dù trưởng bối hai bên có phản đối thì cũng không chia cách được hai người họ. Huống hồ, cô tin, cho dù dì anh không thích cô thì cô vẫn tin sự chân thành của mình lay động được bà.
Nhìn bé con của mình đang hừng hực “ý chí chiến đấu”, Nam Cung Lãnh thở dài. Trời ạ, không biết có phải gần đây, cô quá nghiện cái loại tiểu thuyết hào môn hay sao mà luôn nghĩ rằng bà dì của anh là người khó tính cay nghiệt được nhỉ? Anh lại nghĩ dì luôn thích những cô bé hoạt bát, tinh nghịch một chút. Mà bé ngốc nhà anh không phải vừa vặn đáp ứng mấy tiêu chuẩn đó hay sao?
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy một người phụ nữ trung niên ung dung ngồi trên ghế. Bà có gương mặt hiền hậu, nhưng không vì thế mà khiến người ta coi thường khí tức quý tộc mà bà toát ra.
- A Lãnh, đây là tiểu Miên sao?
Chưa đợi anh giới thiệu, cô đã cung kính cúi đầu chào:
- Thưa dì, cháu là Hạ Thủy Miên, cũng là bạn gái hiện tại của Lãnh.
Bà thoáng sững người, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười hòa ái:
- Quả nhiên cặp mắt của tên nhóc này còn tinh lắm, lại dẫn về đây một cô bé đáng yêu như búp bê.
Chưa đợi Thủy Miên hết xấu hổ vì được khen, ánh mắt bà chuyển dời lên người Nam Cung Lãnh đầy thâm ý:
- Tiểu Miên, từ nay về sau, miễn thằng nhóc này bắt nạt con, con cứ nói với dì. Dì sẽ làm hậu thuẫn cho con.
Đáp lại cái nhìn cảnh cáo của bà, anh ra vẻ vô tội:
- Dì yên tâm, con không để dì có cơ hội làm người tốt đâu.
Nhìn ánh mắt thâm tình của anh, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ đến lợi hại. Được anh yêu như vậy, kiếp này của cô còn gì hối tiếc nữa.
Một cô gái với đôi mắt lam bí ẩn lặng lẽ thu mọi chuyện vào đáy mắt. Đây là người anh chọn hay sao? Cô ấy đúng là rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, hơn nữa khác hẳn với cô, cô ấy tạo cho người ta một cảm giác rất gần gũi và thân thiện, khiến mọi người không tự chủ mà che chở, khiến cho cả loại người quái gỡ như cô cũng không cảm thấy chán ghét người con gái kia một chút nào.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Hứa Lam Vi bước vào, cúi đầu chào:
- Mẹ, anh hai…
Cô nhìn Thủy Miên, không khỏi có chút do dự. Thật sự cô không biết xưng hô với cô gái này thế nào. Thoạt nhìn thì cô ấy cũng trạc tuổi cô, nếu giờ gọi chị thật sự không thuận miệng cho lắm.
Nhìn ra sự bối rối của Lam Vi, Thủy Miên nhanh chóng giải vây:
- Cậu cứ gọi mình là tiểu Miên, hoặc Thủy Miên cũng được.
Thủy Miên cười híp mắt, bày tỏ thiện ý của mình. Tuy cô gái đối mặt mình dường như rất lạnh lùng, nhưng kiểu lạnh nhạt đó hoàn toàn khác hẳn với với Lãnh nhà cô. Nếu như kiểu lạnh nhạt của Lãnh là cố ý bày ra để dọa người, còn người trước mặt cô thì dường như đang cố gắng phong bế cảm xúc để tránh bị thương, cô phải giúp cô ấy mới được. Trong nhất thời, tinh thần nghĩa hiệp trong lòng cô bùng cháy.
Hứa Lam Vi cũng cảm nhận được điều đó. Sau một hồi bối rối, cô khó khăn đáp lời:
- Ân, cậu cũng gọi mình là Lam Vi, hoặc Lam Lam đi.
Nam Cung Lãnh nhìn dì mình bằng đôi mắt kinh ngạc, và cũng thấy được một ánh mắt tương tự. Trong lòng họ không khỏi dâng lên một suy nghĩ: biết đâu Thủy Miên có thể giúp Lam Vi thì sao!
- Vi, con thay mẹ dẫn tiểu Miên một vòng quanh đây, được không?
Lam Vi gật đầu, thay cho lời đồng ý. Dường như việc cô mở miệng nói tròn câu vừa rồi là ảo giác của mọi người.
Khi hai cô gái vừa rời khỏi, Hứa phu nhân nhìn anh, ánh mắt chợt đổi:
- A Lãnh, cháu chịu buông tay rồi ư?
Anh nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt đượm thù hận:
- Dì nghĩ có thể ư?
Bà kinh ngạc nhìn anh:
- Vậy còn tiểu Miên, chẳng lẽ cháu định lợi dụng con bé ư?
Nghe đến tên của người con gái mình yêu thương, anh trở nên bình tĩnh hơn một chút:
- Cháu làm việc có cân nhắc, sẽ không để tiểu Miên bị tổn thương đâu.
Không muốn dây dưa về vấn đề này, anh cũng nhanh chóng rời khỏi, để lại Hứa phu nhân với muôn vàn lo lắng. Bà khẽ lẩm bẩm: Cuối cùng cũng không thể buông bỏ hay sao?
Khi những chú chim còn đang tung tăng bay lượn trên bầu trời, hót khúc ca hân hoan chào ngày mới thì ngay trước sân, một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại. Từ trong xe, một cặp nam thanh nữ tú thong thả bước ra. Dĩ nhiên, hai người đó không phải là ai khác trừ Thủy Miên và Nam Cung Lãnh.
Nhanh chóng lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ, cô chỉnh lại phần mái tóc có chút tán loạn của mình, vẻ mặt sầu lo nhìn anh:
- Lãnh, anh nhìn xem em đã ổn chưa?
Nhìn một loạt biểu tình của cô, anh bật cười, cốc đầu cô:
- Vô cùng ổn, người yêu anh có bao giờ không đẹp đâu chứ! Hơn nữa em dễ thương như vậy, anh tin là dì sẽ thích em thôi.
Cố gắng áp chế một loạt suy nghĩ miên man của mình, cô bước theo anh, đi đến căn biệt thự ngay trước mắt.
Vừa đặt chân đến căn biệt thự, người quản gia đã cung kính chào họ:
- Mời Mặc Hàn thiếu gia và Thủy Miên tiểu thư vào. Phu nhân đang ở trong chờ hai người đấy ạ.
Thủy Miên ngước mắt nhìn người bên cạnh. Bàn tay to của anh nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, truyền cho cô can đảm. Phải rồi, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, cho dù trưởng bối hai bên có phản đối thì cũng không chia cách được hai người họ. Huống hồ, cô tin, cho dù dì anh không thích cô thì cô vẫn tin sự chân thành của mình lay động được bà.
Nhìn bé con của mình đang hừng hực “ý chí chiến đấu”, Nam Cung Lãnh thở dài. Trời ạ, không biết có phải gần đây, cô quá nghiện cái loại tiểu thuyết hào môn hay sao mà luôn nghĩ rằng bà dì của anh là người khó tính cay nghiệt được nhỉ? Anh lại nghĩ dì luôn thích những cô bé hoạt bát, tinh nghịch một chút. Mà bé ngốc nhà anh không phải vừa vặn đáp ứng mấy tiêu chuẩn đó hay sao?
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy một người phụ nữ trung niên ung dung ngồi trên ghế. Bà có gương mặt hiền hậu, nhưng không vì thế mà khiến người ta coi thường khí tức quý tộc mà bà toát ra.
- A Lãnh, đây là tiểu Miên sao?
Chưa đợi anh giới thiệu, cô đã cung kính cúi đầu chào:
- Thưa dì, cháu là Hạ Thủy Miên, cũng là bạn gái hiện tại của Lãnh.
Bà thoáng sững người, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười hòa ái:
- Quả nhiên cặp mắt của tên nhóc này còn tinh lắm, lại dẫn về đây một cô bé đáng yêu như búp bê.
Chưa đợi Thủy Miên hết xấu hổ vì được khen, ánh mắt bà chuyển dời lên người Nam Cung Lãnh đầy thâm ý:
- Tiểu Miên, từ nay về sau, miễn thằng nhóc này bắt nạt con, con cứ nói với dì. Dì sẽ làm hậu thuẫn cho con.
Đáp lại cái nhìn cảnh cáo của bà, anh ra vẻ vô tội:
- Dì yên tâm, con không để dì có cơ hội làm người tốt đâu.
Nhìn ánh mắt thâm tình của anh, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ đến lợi hại. Được anh yêu như vậy, kiếp này của cô còn gì hối tiếc nữa.
Một cô gái với đôi mắt lam bí ẩn lặng lẽ thu mọi chuyện vào đáy mắt. Đây là người anh chọn hay sao? Cô ấy đúng là rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, hơn nữa khác hẳn với cô, cô ấy tạo cho người ta một cảm giác rất gần gũi và thân thiện, khiến mọi người không tự chủ mà che chở, khiến cho cả loại người quái gỡ như cô cũng không cảm thấy chán ghét người con gái kia một chút nào.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Hứa Lam Vi bước vào, cúi đầu chào:
- Mẹ, anh hai…
Cô nhìn Thủy Miên, không khỏi có chút do dự. Thật sự cô không biết xưng hô với cô gái này thế nào. Thoạt nhìn thì cô ấy cũng trạc tuổi cô, nếu giờ gọi chị thật sự không thuận miệng cho lắm.
Nhìn ra sự bối rối của Lam Vi, Thủy Miên nhanh chóng giải vây:
- Cậu cứ gọi mình là tiểu Miên, hoặc Thủy Miên cũng được.
Thủy Miên cười híp mắt, bày tỏ thiện ý của mình. Tuy cô gái đối mặt mình dường như rất lạnh lùng, nhưng kiểu lạnh nhạt đó hoàn toàn khác hẳn với với Lãnh nhà cô. Nếu như kiểu lạnh nhạt của Lãnh là cố ý bày ra để dọa người, còn người trước mặt cô thì dường như đang cố gắng phong bế cảm xúc để tránh bị thương, cô phải giúp cô ấy mới được. Trong nhất thời, tinh thần nghĩa hiệp trong lòng cô bùng cháy.
Hứa Lam Vi cũng cảm nhận được điều đó. Sau một hồi bối rối, cô khó khăn đáp lời:
- Ân, cậu cũng gọi mình là Lam Vi, hoặc Lam Lam đi.
Nam Cung Lãnh nhìn dì mình bằng đôi mắt kinh ngạc, và cũng thấy được một ánh mắt tương tự. Trong lòng họ không khỏi dâng lên một suy nghĩ: biết đâu Thủy Miên có thể giúp Lam Vi thì sao!
- Vi, con thay mẹ dẫn tiểu Miên một vòng quanh đây, được không?
Lam Vi gật đầu, thay cho lời đồng ý. Dường như việc cô mở miệng nói tròn câu vừa rồi là ảo giác của mọi người.
Khi hai cô gái vừa rời khỏi, Hứa phu nhân nhìn anh, ánh mắt chợt đổi:
- A Lãnh, cháu chịu buông tay rồi ư?
Anh nở nụ cười quỷ dị, đôi mắt đượm thù hận:
- Dì nghĩ có thể ư?
Bà kinh ngạc nhìn anh:
- Vậy còn tiểu Miên, chẳng lẽ cháu định lợi dụng con bé ư?
Nghe đến tên của người con gái mình yêu thương, anh trở nên bình tĩnh hơn một chút:
- Cháu làm việc có cân nhắc, sẽ không để tiểu Miên bị tổn thương đâu.
Không muốn dây dưa về vấn đề này, anh cũng nhanh chóng rời khỏi, để lại Hứa phu nhân với muôn vàn lo lắng. Bà khẽ lẩm bẩm: Cuối cùng cũng không thể buông bỏ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.