Chương 57
Tử Nguyệt Liên
21/07/2016
Lại thêm một ngày nữa kể từ ngày Thủy Miên bị giam lỏng …
Thủy Miên cẩn thận quan sát hết khắp mọi phía xung quanh. Người được phân công theo dõi cô, quả thật đã không còn nữa. Ngay lúc cô định mở máy để liên lạc với gia đình thì lại có người gõ cửa phòng cô. Có chút bực bội, cô lớn tiếng hỏi:
- Ai vậy?
Từ bên ngoài, giọng nói thanh thoát quen thuộc truyền vào:
- Là mình, Lam Vi đây.
Thủy Miên thoáng ngạc nhiên. Làm sao Lam Lam lại đến đây được? Chưa đợi cô kịp thắc mắc, Hứa Lam Vi đã nở một nụ cười, dù còn hơi gượng gạo nhưng nhìn trong đôi mắt cô ấy thì ai cũng hiểu được đó làm cảm xúc chân thành và ngập ngừng nói:
- Là anh hai kêu …đến …chơi với cậu.
Thì ra là sự an bày của anh ta. Mà vậy cũng hợp lí thôi, Lam Lam là em gái anh ta, cô ấy đương nhiên sẽ không tiết lộ âm mưu đó cho người khác biết, nên anh ta cũng chẳng ngại gì mà để cô ấy tiếp xúc với cô.
Nhìn nét buồn trong đôi mắt Thủy Miên, Hứa Lam Vi không khỏi nghĩ ngợi, rốt cuộc là vì sao mà người anh trai tại sao lại giam lòng Miên Miên? Cứ nhìn cô ấy là biết, chán chường, mệt mỏi, ủ rủ. Một con mèo nhỏ yêu tự do làm sao có thể chịu được sự tù túng trong không gian nhỏ bé là thế…
Cô nhỏ giọng an ủi Thủy Miên:
- Miên Miên… đừng buồn.
Uất ức đã chôn dấu lâu trong lòng không thể chia sẻ với ai khiến thanh âm Thủy Miên nghẹn ngào hơn hẳn. Cô nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp của Lam Vi rồi mới nói:
- A Lãnh đang muốn phá hủy Hạ thị, anh ấy đang muốn chôn vùi tâm huyết của ba mình. Anh ấy muốn báo thù.
Trên gương mặt vốn không chút biểu cảm của Hứa Lam Vi bỗng trở nên tái nhợt, trong đôi mắt cô ấy dường như đang nói rằng chủ nhân nó đang không muốn tin những điều mình vừa mới nghe.
- Không thể … anh hai … yêu Miên Miên .. và … sẽ không …
Nhìn biểu cảm của cô ấy, Thủy Miên không khỏi nhớ đến bản thân mình lúc vừa nghe Tiêu Lãnh nói. Bộ dạng của cô khi ấy chắc cũng tương tự như vậy đi…
Mỉm cười chua chát, cô cười khổ:
- Chính anh ấy đã thừa nhận với mình.
Lam Vi chăm chú nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Xin cậu… khuyên … . Lãnh… đừng để… anh .. làm sai. Chỉ có.. Miên… .mới … khuyên được .. anh hai.
Thủy Miên ngẩng mặt nhìn cô ấy. Lam Lam vừa nói, chỉ có cô mới khuyên được anh ta, nhưng mà rõ ràng là anh ta không hề để tâm đến những gì cô nói. Rốt cuộc cô nên làm sao đây?
Ngay lúc cô còn đang chìm vào suy nghĩ, Lam Vi lại đưa ra đề nghị:
- Miên Miên …và Lam Vi.. … dạo phố.
Cô bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng:
- Mình không được ra khỏi căn biệt thự này.
Cô ấy nháy mắt:
- Để mình … xin .. anh hai. Anh hai sẽ … đồng.. ý.
Nhanh như chớp, cô ấy đã chạy ra khỏi phòng Thủy Miên, gặp quản gia để lấy lại điện thoại, bởi điện thoại của cô đã bị “tạm tịch thu” ngay khi bước vào nơi này.
Thủy Miên thở phào, nhanh chóng khởi động máy tính, đăng nhập tài khoản facebook thường dùng để liên lạc với ba mẹ. Nhưng nhanh chóng, cô phát hiện cả hai người đều không có online. Cô đành nhắn tin cho Tuyết Băng, bởi cô không thể chờ. Cô cần một người tiếp ứng ngay lập tức.
Nhanh chóng giản lược lại chuyện Nam Cung Lãnh muốn đánh sập Hạ thị cùng tình cảnh của bản thân hiện nay cho bạn thân, Thủy Miên cũng định ra điểm hẹn để cô ấy tiếp ứng cô là con phố ăn vặt. Tuyết Băng cũng hiểu sự việc nghiêm trọng, nên đã nhờ cha cô và ông anh họ Mộ Dung Ngạo giúp đỡ một phen.
Lần nữa tắt máy, cô thay một bộ đồ khác rồi bước ra khỏi phòng. Nhìn Lam Vi cười tươi như hoa, cô biết cô bé đã thành công. Hai người nhanh chóng bước đi, mà không hề để ý, từ phía xa xa, có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi lái theo.
Đến nơi, Mộ Dung Ngạo đã có mặt sẵn. Thủy Miên nhanh chóng bị hắn kéo lên xe. Ngay lúc đó, Nam Cung Lãnh nở nụ cười quỷ dị, chuẩn bị chặn xe của Mộ Dung Ngạo thì từ phía xa, một viên đạn hướng xe anh bắn tới. Nhờ phản ứng nhanh nhẹn, anh không hề bị thương.
Tiếng súng từ xa khiến Thủy Miên giật mình quay đầu lại, và thấy anh đang ở phía xa. Cô nhớ đến ánh mắt thâm tình cùng chiều chuộng của anh, cũng nhớ đến lời hứa của mình. Không được, những lúc như thế này, cô không thể rời A Lãnh.
Bất chấp sự can ngăn của Mộ Dung Ngạo, cô vội vả bắt buộc hắn dừng xe. Không còn cách nào, hắn bèn quẹo vào một đoạn đường tẻ, dừng xe lại. Cô nhanh chóng chạy về phía Nam Cung Lãnh, không hề chú ý đến một chiếc xe mô-tô đang chạy băng băng trên đường.
Chiếc xe vốn đang chạy về vụ nổ súng bổng bất ngờ chuyển hướng. Người điều khiến chiếc xe ấy cũng là một trong những gã sát thủ muốn lấy mạng Nam Cung Lãnh. Lúc này, trong cây súng tiêu thanh của hắn chỉ còn một viên đạn duy nhất. Hắn phải để nó phát huy được giá trị tối đa.
Hắn cũng rõ ràng, muốn dựa vào phát súng để giết được anh là chuyện không thể nào. Chợt thấy người con gái đang từ trong đoạn đường tẻ chạy ra, hắn ngay lặp tức chuyển mục tiêu, hòng một phát chí mạng, bởi vì hắn biết đây là người mà anh yêu thương hơn chính bản thân mình. Giết chết Thủy Miên độ khó thấp hơn nhưng lại khiến anh đau khổ hơn, đúng là một vốn bốn lời.
Mộ Dung Ngạo vội vả đuổi theo Thủy Miên, và trong lúc bất ngờ, anh cảm nhận được một luồng sát khí hướng đến cô gái nhỏ. Ngay lập tức, anh đẩy mạnh làm cô ngã về phía trước. Cũng vào lúc đó, một viên đạn bén nhọn xé gió lao đi, xuyên qua bả vai cô.
Đau đớn tột cùng khiến cô ngã gục xuống. Tên sát thủ chặt lưỡi tiếc nuối, vì viên đạn cuối cùng kia vẫn chưa trực tiếp kết liễu được Thủy Miên, bởi cú đẩy của Mộ Dung Ngạo đã khiến viên đạn xuyên tim bị chệch vị trí. Bất quá, con mồi non nớt kia có lẽ sẽ không chịu nổi mất máu quá nhiều mà tử vong cũng nên. Hắn ta cười đến quái dị, rồi mới nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Mộ Dung Ngạo nhanh chóng bế Thủy Miên lên xe, tăng tốc đến cực độ để đưa cô đến bệnh viện. Máu đỏ không ngừng thấm ướt bả vai cô, làm bất cứ ai nhìn đến phải giật mình. Bờ mi dần dần buông xuống, yếu ớt và vô lực.
- Em mệt quá, em muốn ngủ.
Thấy cô như vậy, hắn nhanh chóng hét lớn:
- Em phải bảo trì tỉnh táo. Ba mẹ em cần có em, Nam Cung Lãnh cũng cần có em.
Nghe những lời ấy, Thủy Miên gắng gượng giữ lại một tia tỉnh táo. Ngay lúc đến bệnh viên, cô không thể bảo trì thanh tỉnh lập tức ngất đi, và được chuyển ngay vào phòng phẫu thuật.
- - - - - - -
Ở một nơi khác …
Nam Cung Lãnh nở nụ cười khát máu, đôi mắt âm u như tu la chốn âm ti. Một cảm xúc tức giận đến cực độ bùng lên mạnh mẽ trong lòng anh. Chết tiệt, cô quả nhiên dám chọn rời khỏi. Cô đã không giữ lời như vậy, thì Hạ thị, anh nhất định phải hủy diệt.
Nhìn sang hai tên sát thủ vừa bị bắt, anh càng tức giận hơn. Nhờ công lao của bọn người này mà anh mới mất dấu cô gái nhỏ. Bây giờ, anh nên làm gì với chúng đây? Chặt khúc rồi mang đi câu sấu, hay là lăng trì như cổ đại? À, hay là giao cho quỷ y, để ông ta dùng mấy cây kim bạc thần kì của mình thí nghiệm trên người bọn hắn, thuận tiện cho chúng nếm thử cảm giác sống không bằng chết nhỉ?
Lửa hận thù một lần nữa bùng cháy lên trong đáy mắt anh. Nam Cung Lãnh không hề hay biết, ngay lúc mà anh đang cố phát tiết hết những cảm xúc của bản thân thì người con gái anh yêu thương đang phải chiến đấu với tử thần…
Thủy Miên cẩn thận quan sát hết khắp mọi phía xung quanh. Người được phân công theo dõi cô, quả thật đã không còn nữa. Ngay lúc cô định mở máy để liên lạc với gia đình thì lại có người gõ cửa phòng cô. Có chút bực bội, cô lớn tiếng hỏi:
- Ai vậy?
Từ bên ngoài, giọng nói thanh thoát quen thuộc truyền vào:
- Là mình, Lam Vi đây.
Thủy Miên thoáng ngạc nhiên. Làm sao Lam Lam lại đến đây được? Chưa đợi cô kịp thắc mắc, Hứa Lam Vi đã nở một nụ cười, dù còn hơi gượng gạo nhưng nhìn trong đôi mắt cô ấy thì ai cũng hiểu được đó làm cảm xúc chân thành và ngập ngừng nói:
- Là anh hai kêu …đến …chơi với cậu.
Thì ra là sự an bày của anh ta. Mà vậy cũng hợp lí thôi, Lam Lam là em gái anh ta, cô ấy đương nhiên sẽ không tiết lộ âm mưu đó cho người khác biết, nên anh ta cũng chẳng ngại gì mà để cô ấy tiếp xúc với cô.
Nhìn nét buồn trong đôi mắt Thủy Miên, Hứa Lam Vi không khỏi nghĩ ngợi, rốt cuộc là vì sao mà người anh trai tại sao lại giam lòng Miên Miên? Cứ nhìn cô ấy là biết, chán chường, mệt mỏi, ủ rủ. Một con mèo nhỏ yêu tự do làm sao có thể chịu được sự tù túng trong không gian nhỏ bé là thế…
Cô nhỏ giọng an ủi Thủy Miên:
- Miên Miên… đừng buồn.
Uất ức đã chôn dấu lâu trong lòng không thể chia sẻ với ai khiến thanh âm Thủy Miên nghẹn ngào hơn hẳn. Cô nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp của Lam Vi rồi mới nói:
- A Lãnh đang muốn phá hủy Hạ thị, anh ấy đang muốn chôn vùi tâm huyết của ba mình. Anh ấy muốn báo thù.
Trên gương mặt vốn không chút biểu cảm của Hứa Lam Vi bỗng trở nên tái nhợt, trong đôi mắt cô ấy dường như đang nói rằng chủ nhân nó đang không muốn tin những điều mình vừa mới nghe.
- Không thể … anh hai … yêu Miên Miên .. và … sẽ không …
Nhìn biểu cảm của cô ấy, Thủy Miên không khỏi nhớ đến bản thân mình lúc vừa nghe Tiêu Lãnh nói. Bộ dạng của cô khi ấy chắc cũng tương tự như vậy đi…
Mỉm cười chua chát, cô cười khổ:
- Chính anh ấy đã thừa nhận với mình.
Lam Vi chăm chú nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Xin cậu… khuyên … . Lãnh… đừng để… anh .. làm sai. Chỉ có.. Miên… .mới … khuyên được .. anh hai.
Thủy Miên ngẩng mặt nhìn cô ấy. Lam Lam vừa nói, chỉ có cô mới khuyên được anh ta, nhưng mà rõ ràng là anh ta không hề để tâm đến những gì cô nói. Rốt cuộc cô nên làm sao đây?
Ngay lúc cô còn đang chìm vào suy nghĩ, Lam Vi lại đưa ra đề nghị:
- Miên Miên …và Lam Vi.. … dạo phố.
Cô bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng:
- Mình không được ra khỏi căn biệt thự này.
Cô ấy nháy mắt:
- Để mình … xin .. anh hai. Anh hai sẽ … đồng.. ý.
Nhanh như chớp, cô ấy đã chạy ra khỏi phòng Thủy Miên, gặp quản gia để lấy lại điện thoại, bởi điện thoại của cô đã bị “tạm tịch thu” ngay khi bước vào nơi này.
Thủy Miên thở phào, nhanh chóng khởi động máy tính, đăng nhập tài khoản facebook thường dùng để liên lạc với ba mẹ. Nhưng nhanh chóng, cô phát hiện cả hai người đều không có online. Cô đành nhắn tin cho Tuyết Băng, bởi cô không thể chờ. Cô cần một người tiếp ứng ngay lập tức.
Nhanh chóng giản lược lại chuyện Nam Cung Lãnh muốn đánh sập Hạ thị cùng tình cảnh của bản thân hiện nay cho bạn thân, Thủy Miên cũng định ra điểm hẹn để cô ấy tiếp ứng cô là con phố ăn vặt. Tuyết Băng cũng hiểu sự việc nghiêm trọng, nên đã nhờ cha cô và ông anh họ Mộ Dung Ngạo giúp đỡ một phen.
Lần nữa tắt máy, cô thay một bộ đồ khác rồi bước ra khỏi phòng. Nhìn Lam Vi cười tươi như hoa, cô biết cô bé đã thành công. Hai người nhanh chóng bước đi, mà không hề để ý, từ phía xa xa, có một chiếc xe màu đen đang chậm rãi lái theo.
Đến nơi, Mộ Dung Ngạo đã có mặt sẵn. Thủy Miên nhanh chóng bị hắn kéo lên xe. Ngay lúc đó, Nam Cung Lãnh nở nụ cười quỷ dị, chuẩn bị chặn xe của Mộ Dung Ngạo thì từ phía xa, một viên đạn hướng xe anh bắn tới. Nhờ phản ứng nhanh nhẹn, anh không hề bị thương.
Tiếng súng từ xa khiến Thủy Miên giật mình quay đầu lại, và thấy anh đang ở phía xa. Cô nhớ đến ánh mắt thâm tình cùng chiều chuộng của anh, cũng nhớ đến lời hứa của mình. Không được, những lúc như thế này, cô không thể rời A Lãnh.
Bất chấp sự can ngăn của Mộ Dung Ngạo, cô vội vả bắt buộc hắn dừng xe. Không còn cách nào, hắn bèn quẹo vào một đoạn đường tẻ, dừng xe lại. Cô nhanh chóng chạy về phía Nam Cung Lãnh, không hề chú ý đến một chiếc xe mô-tô đang chạy băng băng trên đường.
Chiếc xe vốn đang chạy về vụ nổ súng bổng bất ngờ chuyển hướng. Người điều khiến chiếc xe ấy cũng là một trong những gã sát thủ muốn lấy mạng Nam Cung Lãnh. Lúc này, trong cây súng tiêu thanh của hắn chỉ còn một viên đạn duy nhất. Hắn phải để nó phát huy được giá trị tối đa.
Hắn cũng rõ ràng, muốn dựa vào phát súng để giết được anh là chuyện không thể nào. Chợt thấy người con gái đang từ trong đoạn đường tẻ chạy ra, hắn ngay lặp tức chuyển mục tiêu, hòng một phát chí mạng, bởi vì hắn biết đây là người mà anh yêu thương hơn chính bản thân mình. Giết chết Thủy Miên độ khó thấp hơn nhưng lại khiến anh đau khổ hơn, đúng là một vốn bốn lời.
Mộ Dung Ngạo vội vả đuổi theo Thủy Miên, và trong lúc bất ngờ, anh cảm nhận được một luồng sát khí hướng đến cô gái nhỏ. Ngay lập tức, anh đẩy mạnh làm cô ngã về phía trước. Cũng vào lúc đó, một viên đạn bén nhọn xé gió lao đi, xuyên qua bả vai cô.
Đau đớn tột cùng khiến cô ngã gục xuống. Tên sát thủ chặt lưỡi tiếc nuối, vì viên đạn cuối cùng kia vẫn chưa trực tiếp kết liễu được Thủy Miên, bởi cú đẩy của Mộ Dung Ngạo đã khiến viên đạn xuyên tim bị chệch vị trí. Bất quá, con mồi non nớt kia có lẽ sẽ không chịu nổi mất máu quá nhiều mà tử vong cũng nên. Hắn ta cười đến quái dị, rồi mới nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Mộ Dung Ngạo nhanh chóng bế Thủy Miên lên xe, tăng tốc đến cực độ để đưa cô đến bệnh viện. Máu đỏ không ngừng thấm ướt bả vai cô, làm bất cứ ai nhìn đến phải giật mình. Bờ mi dần dần buông xuống, yếu ớt và vô lực.
- Em mệt quá, em muốn ngủ.
Thấy cô như vậy, hắn nhanh chóng hét lớn:
- Em phải bảo trì tỉnh táo. Ba mẹ em cần có em, Nam Cung Lãnh cũng cần có em.
Nghe những lời ấy, Thủy Miên gắng gượng giữ lại một tia tỉnh táo. Ngay lúc đến bệnh viên, cô không thể bảo trì thanh tỉnh lập tức ngất đi, và được chuyển ngay vào phòng phẫu thuật.
- - - - - - -
Ở một nơi khác …
Nam Cung Lãnh nở nụ cười khát máu, đôi mắt âm u như tu la chốn âm ti. Một cảm xúc tức giận đến cực độ bùng lên mạnh mẽ trong lòng anh. Chết tiệt, cô quả nhiên dám chọn rời khỏi. Cô đã không giữ lời như vậy, thì Hạ thị, anh nhất định phải hủy diệt.
Nhìn sang hai tên sát thủ vừa bị bắt, anh càng tức giận hơn. Nhờ công lao của bọn người này mà anh mới mất dấu cô gái nhỏ. Bây giờ, anh nên làm gì với chúng đây? Chặt khúc rồi mang đi câu sấu, hay là lăng trì như cổ đại? À, hay là giao cho quỷ y, để ông ta dùng mấy cây kim bạc thần kì của mình thí nghiệm trên người bọn hắn, thuận tiện cho chúng nếm thử cảm giác sống không bằng chết nhỉ?
Lửa hận thù một lần nữa bùng cháy lên trong đáy mắt anh. Nam Cung Lãnh không hề hay biết, ngay lúc mà anh đang cố phát tiết hết những cảm xúc của bản thân thì người con gái anh yêu thương đang phải chiến đấu với tử thần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.