Chương 69
Tử Nguyệt Liên
08/08/2016
- Mẹ ơi, tiểu Vân đau bụng quá đi.
Nghe giọng nói yếu ớt của con gái cưng, Thủy Miên vội vả quay sang nhìn con bé, mới phát hiện trên môi bé con dính chút kem dâu. Cô chợt nhớ đến ly kem còn thừa trên bàn, vội vả nhìn sang, sắc mặt càng xấu hẳn. Bởi vì ly kem trên bàn là kem sầu riêng.
- Mẹ đã nói là con chỉ được ăn một ly kem thôi mà.
Tiểu Vân nhìn thấy mẹ tức giận, chỉ biết giương đôi mắt long lanh làm người ta không nở la mắng con bé. Hai tay nhỏ nhắn ôm lấy bụng ám chỉ con bé đang rất khó chịu.
Cô quay sang, giận dữ hỏi Nam Cung Lãnh:
- Anh đã cho con bé ăn bao nhiêu kem rồi?
Đôi mắt Thủy Miên đỏ ửng lên. Ăn kem đến mức đau bụng, chắc chắn là không ít.
Anh nhìn bộ dạng của cô, cũng vô cùng lo lắng trả lời ngay:
- Chỉ có ba ly thôi, anh thấy con thích nên để con ăn.
Thủy Miên tức giận nhìn Nam Cung Lãnh, cũng không biết nên nói sao. Đường ruột của tiểu Vân không được tốt lắm, nên ăn những thứ lạnh như kem thì chỉ ăn được ít thôi. Nhưng không trách anh được bởi vì trước giờ anh đâu có dịp gần gũi con bé, làm sao hiểu rõ được đây!
Nhìn cô đã gấp gáp đến cuống cuồng, anh nắm lấy tay cô:
- Muốn trách anh thì hãy để sau đi, đưa tiểu Vân đến bệnh viện trước đã.
Chưa đợi cô kịp nói lời nào cả, anh đã bế con bé lên xe. Thủy Miên cũng vội vả lái xe đuổi theo anh.
- - - - - -
Tại bệnh viện…
- Bác sĩ, con gái tôi có sao không?
Nam Cung Lãnh hỏi người bác sĩ đứng tuổi trước mặt mình, còn Thủy Miên thì đang vô cùng lo lắng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu Vân đang nằm ngủ trên giường bệnh.
Bà bác sĩ cười tươi, trả lời:
- Do cô bé còn nhỏ nên hệ tiêu hóa hơi yếu, cộng thêm ăn đồ lạnh nên mới bị đau bụng. Tôi đã cho bé uống thuốc. Phụ huynh phải chú ý, đừng cho cháu ăn các thực phẩm như thế quá nhiều.
Nghe vậy, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Đến khi bà ta lui ra, Nam Cung Lãnh và Thủy Miên lại nhìn nhau, trầm mặc.
Hồi lâu sau, anh mới mở miệng nói:
- Xin lỗi, anh không biết là con không được ăn đồ lạnh.
Con đã được ba tuổi, nhưng trong suốt khoảng thời gian con bé lớn lên, anh lại chẳng ở bên cạnh để chăm sóc cho bé. Vậy nên anh vô cùng nóng lòng muốn bù đắp cho tiểu Vân, và cũng bởi vì như thế nên mới xảy ra sơ sót như thế này.
Thủy Miên ngồi cạnh tiểu Vân, chăm chú nhìn con bé, hồi lâu sau mới trả lời:
- Dù sao cũng không phải là anh cố ý.
Cô biết là có hơn tám phần là tiểu quỷ tinh nghịch đang nằm trên giường đã nhõng nhẽo để được ăn thêm, nên lỗi cũng không phải thuộc về anh. Cha thường rất chiều con gái. Cũng như cha cô, chỉ cần cô muốn, ông sẽ không bao giờ từ chối cô.
Cả hai người lại lặng im. Lại một lúc nữa, anh mới mở miệng:
- Miên Miên, anh muốn chăm sóc cho em và con. Em cho anh một cơ hội đi. Anh biết mình không phải là một người cha, một người chồng tốt nhưng anh sẽ vì em và con mà cố gắng học.
Thủy Miên nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh cũng hơi lay động. Nhưng cô sợ, cô rất sợ cái bộ dạng độc đoán của anh, không cho phép cô và tiểu Vân tự do bay nhảy nữa mà bó buộc mẹ con cô bên cạnh mình.
Đúng lúc này, tiểu Vân mở mắt, yếu ớt kêu:
- Mẹ ơi. Mẹ đừng giận ba, tại vì con tham ăn thôi.
Tiểu Vân hiếm khi “can đảm” nhận lỗi để cứu vãn hình tượng của Nam Cung Lãnh trong lòng mẹ. Dù sao thì ba cũng rất tốt, rất thương bé, chở bé đi chơi, cho bé ăn. Tuy rằng ba hơi ngốc một chút, cũng không chu đáo bằng chú Ryan, thêm một người bạn thì ít đi một kẻ thù, bé sẽ nhận đồng minh này vào hội.
Cô ôm con gái vào lòng, nhìn sang Nam Cung Lãnh rồi mới cười hỏi con bé:
- Có ba ở đây, con nói thật cho mẹ biết, con có thích ba hay không?
Con bé giương mắt ngây thơ nhìn mẹ, đầu gật liên tục như gà mổ thóc. Trong khi Nam Cung Lãnh đang vô cùng hạnh phúc trước “phán quyết” của con gái, anh chợt thấy con bé nhìn mình hơi gian manh nhưng anh không để tâm, chỉ cho là mình hoa mắt. Đương nhiên, có phải là anh thật sự hoa mắt hay không thì chẳng bao lâu sao, Nam Cung tiên sinh sẽ tỏ tường mọi chuyện.
Cô hơi đỏ mặt, rồi lại tiếp tục hỏi con bé:
- Vậy nếu ba trở về sống cùng với mẹ con chúng ta, con có đồng ý hay không?
Tiễn phật thì tiễn đến tây thiên, đã làm đến nước này, bé dĩ nhiên phải gật đầu rồi. Nghĩ vậy, tiểu Vân lại gật đầu thêm vài cái nữa. Trong lòng bé âm thầm tính toán, không biết sau phi vụ này, bé sẽ có bao nhiêu đồ chơi nữa đây.
Trên môi Nam Cung Lãnh cuối cùng cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ. Anh ôm chặt Thủy Miên và tiểu Vân vào lòng, bờ môi lạnh lướt qua môi cô như cánh chuồn chuồn. Nhìn thầy cô quẫn bách, anh mới tạm thu tay, hôn lên má con gái cưng rồi nói:
- Cảm ơn con, con gái ngoan của ba.
Ngay lúc này, Thủy Miên ho khan vài tiếng:
- Em sẽ đồng ý trở về cùng anh nếu anh đồng ý một điều kiện…
Anh xoa đầu cô, giọng nói không che dấu cưng chiều:
- Không cần nói, bởi vì chỉ cần em muốn, anh sẽ đồng ý.
Lúc này, cô cũng chịu nở nụ cười. Một nụ cười mà nếu miêu tả chính xác thì phải dùng đến hai từ: ranh ma.
Sáng hôm sau…
Nam Cung Lãnh hối hả làm thủ tục xuất viện cho tiểu Vân, rồi đón vợ và con gái trở về nhà. Anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, nên chỉ cần Thủy Miên đồng ý thì mọi chuyện đã sẵn sàng. Ngay khi anh vừa dẫn vợ và con gái cưng về nhà thì đã thấy một đám người có mặt đông đủ.
Lí Thần và Mộ Dung Tuyết Băng chẳng quan tâm đến cái nhìn khinh bỉ của mọi người mà anh anh em em ngọt xớt. Trần Ly và Âu Dương Vĩ thì lại đứng nhìn chung quanh cười cười, hai nụ cười như một, đều có khả năng khiến người ta lạnh sống lưng. Mộ Dung Ngạo thì nắm chặt tay Lam Vi, cả hai ngồi im trên ghế. Còn Ám và Võ Loan Loan thì bay bay nhảy nhảy như hai con chim, tung tăng khắp nhà.
Nhìn căn nhà gọn gàng ngắn nắp của mình đã bị đám bạn xấu làm cho hỗn loạn, Nam Cung Lãnh không khỏi hét lên:
- Mấy người đang làm cái gì ở đây vậy hả?
Ngay lúc Thủy Miên và tiểu Vân đang cười cái bộ dạng quẫn bách của anh, thì Ryan từ nhà sau bước tới, bưng lên một dĩa trái cây và nói to:
- Có đồ ăn rồi đây.
Từng lằn gân xanh hiện trên cổ tay Nam Cung Lãnh. Bọn người kia có mặt ở đây thì thôi, tại sao cả tình địch của anh cũng có ở đây nữa! Có ai cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không?
Thấy anh đằng đằng sát khí, Ryan vội vàng biện minh và luôn tiện ngoắc tiểu Vân:
- Chào anh rể, chào chị hai mới về nhà. Tiểu Vân, qua đây với chú.
Tiểu Vân lon ton chạy qua chỗ Ryan, kéo tay cậu làm nũng:
- Chú ơi, cháu muốn ăn bánh ngọt.
Thế là Ryan lại đi ra sau bếp, lấy bánh lên cho bé.
Nghe lời “giới thiệu ngắn gọn” của cậu ta, anh quay sang nhìn Thủy Miên:
- Anh nghĩ là em nợ anh một lời giải thích.
Nhanh như chớp, cô đã trưng ra đôi mắt long lanh giống hệt tiểu Vân. Được rồi, là cô học tập con bé, bởi vì mỗi lần con bé áp dụng chiêu này, cô chẳng bao giờ từ chối được cả. Quả nhiên, cô thấy cơn tức giận của anh dịu xuống, mới thỏ thẻ mở miệng giải thích:
- Em chỉ muốn chọc cho anh ghen thôi. Anh làm em thương tâm biết bao lâu, phạt như thế là quá nhẹ. Ryan không phải là “người khác” của em, cậu ấy là em trai mà em nhận ở nước ngoài.
Ryan vừa mang bánh từ nhà sau lên, nghe lời đính chính của cô, vội vả gật đầu liên tục. Nam Cung Lãnh tạm tin lời cô giải thích, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh không khỏi nghi hoặc:
- Lúc em mới về nước là một thám tử cho anh hay, tại sao em lại biết trước để diễn kịch.
Thủy Miên cười vô tội vạ:
- Em chính là tên thám tử đó đây, chứ anh nghĩ người khác làm sao biết anh muốn tìm người để tự tìm đến anh hả?
Nam Cung Lãnh ngơ ngác nhìn Thủy Miên, rồi lại chuyển thành xấu hổ. Trời ạ, trước giờ anh luôn tự hào về trí óc của mình, lần này lại bị cô lừa một cách ngoạn mục. Được lắm, thì ra là người lấy một khoảng tiền cắt cổ hàng tháng của anh là cô.
Trong căn nhà vốn lạnh lẽo lại tràn ngập tiếng cười. Mọi người không ngừng đùa giỡn nhau, khiến Nam Cung Lãnh và Thủy Miên vốn đứng ngoài cũng không nhịn được mà nhập cuộc.
Tiểu Vân đang đứng cạnh cửa sổ ăn bánh ngọt bỗng la lên:
- A, tuyết rơi kìa.
Mọi người nghe vậy, hào hứng chạy ra ngoài. Nam Cung Lãnh nắm chặt lấy tay Thủy Miên, trong lòng vô cùng ấm áp.
Mùa đông năm xưa đã cướp đi của Tiêu Mặc Hàn những người thân thương nhất. Còn mùa đông hiện tại đã đưa đến bên cạnh Nam Cung Lãnh người con gái anh yêu thương. Tuyết rơi đã từng là một niềm đau, còn bây giờ lại trở thành một biểu tượng của hạnh phúc. Bởi vì cũng trong mùa tuyết rơi năm nào, anh đã gặp một cô gái mang tên: Hạ Thủy Miên.
“Tuyết khắp nơi tình thương hiện hữu
Tuyết mang theo vĩnh cửu tình người
Tuyết về bên những nụ cười
Bữa cơm sum họp đời đời không quên”
(Tuyết – Tử Nguyệt Liên)
Một mùa đông nữa lại đến trên thành phố. Cuối cùng, cô cũng đã về bên cạnh “mùa đông” của mình. Thủy Miên dựa vào bờ vai rộng của Nam Cung Lãnh, nhìn đám “con nít lớn tuổi” và một đứa “con nít đúng tuổi” chạy ra chơi với tuyết, trong lòng đầy ngọt ngào.
Nếu bạn chưa có một “mùa đông” của riêng mình, hãy thử nhìn lại một vòng xung quanh bạn xem, có thể người ấy sẽ ở đâu đó. Tôi tin, mùa đông của bạn rồi cũng sẽ về.
(Hoàn)
Nghe giọng nói yếu ớt của con gái cưng, Thủy Miên vội vả quay sang nhìn con bé, mới phát hiện trên môi bé con dính chút kem dâu. Cô chợt nhớ đến ly kem còn thừa trên bàn, vội vả nhìn sang, sắc mặt càng xấu hẳn. Bởi vì ly kem trên bàn là kem sầu riêng.
- Mẹ đã nói là con chỉ được ăn một ly kem thôi mà.
Tiểu Vân nhìn thấy mẹ tức giận, chỉ biết giương đôi mắt long lanh làm người ta không nở la mắng con bé. Hai tay nhỏ nhắn ôm lấy bụng ám chỉ con bé đang rất khó chịu.
Cô quay sang, giận dữ hỏi Nam Cung Lãnh:
- Anh đã cho con bé ăn bao nhiêu kem rồi?
Đôi mắt Thủy Miên đỏ ửng lên. Ăn kem đến mức đau bụng, chắc chắn là không ít.
Anh nhìn bộ dạng của cô, cũng vô cùng lo lắng trả lời ngay:
- Chỉ có ba ly thôi, anh thấy con thích nên để con ăn.
Thủy Miên tức giận nhìn Nam Cung Lãnh, cũng không biết nên nói sao. Đường ruột của tiểu Vân không được tốt lắm, nên ăn những thứ lạnh như kem thì chỉ ăn được ít thôi. Nhưng không trách anh được bởi vì trước giờ anh đâu có dịp gần gũi con bé, làm sao hiểu rõ được đây!
Nhìn cô đã gấp gáp đến cuống cuồng, anh nắm lấy tay cô:
- Muốn trách anh thì hãy để sau đi, đưa tiểu Vân đến bệnh viện trước đã.
Chưa đợi cô kịp nói lời nào cả, anh đã bế con bé lên xe. Thủy Miên cũng vội vả lái xe đuổi theo anh.
- - - - - -
Tại bệnh viện…
- Bác sĩ, con gái tôi có sao không?
Nam Cung Lãnh hỏi người bác sĩ đứng tuổi trước mặt mình, còn Thủy Miên thì đang vô cùng lo lắng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu Vân đang nằm ngủ trên giường bệnh.
Bà bác sĩ cười tươi, trả lời:
- Do cô bé còn nhỏ nên hệ tiêu hóa hơi yếu, cộng thêm ăn đồ lạnh nên mới bị đau bụng. Tôi đã cho bé uống thuốc. Phụ huynh phải chú ý, đừng cho cháu ăn các thực phẩm như thế quá nhiều.
Nghe vậy, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Đến khi bà ta lui ra, Nam Cung Lãnh và Thủy Miên lại nhìn nhau, trầm mặc.
Hồi lâu sau, anh mới mở miệng nói:
- Xin lỗi, anh không biết là con không được ăn đồ lạnh.
Con đã được ba tuổi, nhưng trong suốt khoảng thời gian con bé lớn lên, anh lại chẳng ở bên cạnh để chăm sóc cho bé. Vậy nên anh vô cùng nóng lòng muốn bù đắp cho tiểu Vân, và cũng bởi vì như thế nên mới xảy ra sơ sót như thế này.
Thủy Miên ngồi cạnh tiểu Vân, chăm chú nhìn con bé, hồi lâu sau mới trả lời:
- Dù sao cũng không phải là anh cố ý.
Cô biết là có hơn tám phần là tiểu quỷ tinh nghịch đang nằm trên giường đã nhõng nhẽo để được ăn thêm, nên lỗi cũng không phải thuộc về anh. Cha thường rất chiều con gái. Cũng như cha cô, chỉ cần cô muốn, ông sẽ không bao giờ từ chối cô.
Cả hai người lại lặng im. Lại một lúc nữa, anh mới mở miệng:
- Miên Miên, anh muốn chăm sóc cho em và con. Em cho anh một cơ hội đi. Anh biết mình không phải là một người cha, một người chồng tốt nhưng anh sẽ vì em và con mà cố gắng học.
Thủy Miên nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh cũng hơi lay động. Nhưng cô sợ, cô rất sợ cái bộ dạng độc đoán của anh, không cho phép cô và tiểu Vân tự do bay nhảy nữa mà bó buộc mẹ con cô bên cạnh mình.
Đúng lúc này, tiểu Vân mở mắt, yếu ớt kêu:
- Mẹ ơi. Mẹ đừng giận ba, tại vì con tham ăn thôi.
Tiểu Vân hiếm khi “can đảm” nhận lỗi để cứu vãn hình tượng của Nam Cung Lãnh trong lòng mẹ. Dù sao thì ba cũng rất tốt, rất thương bé, chở bé đi chơi, cho bé ăn. Tuy rằng ba hơi ngốc một chút, cũng không chu đáo bằng chú Ryan, thêm một người bạn thì ít đi một kẻ thù, bé sẽ nhận đồng minh này vào hội.
Cô ôm con gái vào lòng, nhìn sang Nam Cung Lãnh rồi mới cười hỏi con bé:
- Có ba ở đây, con nói thật cho mẹ biết, con có thích ba hay không?
Con bé giương mắt ngây thơ nhìn mẹ, đầu gật liên tục như gà mổ thóc. Trong khi Nam Cung Lãnh đang vô cùng hạnh phúc trước “phán quyết” của con gái, anh chợt thấy con bé nhìn mình hơi gian manh nhưng anh không để tâm, chỉ cho là mình hoa mắt. Đương nhiên, có phải là anh thật sự hoa mắt hay không thì chẳng bao lâu sao, Nam Cung tiên sinh sẽ tỏ tường mọi chuyện.
Cô hơi đỏ mặt, rồi lại tiếp tục hỏi con bé:
- Vậy nếu ba trở về sống cùng với mẹ con chúng ta, con có đồng ý hay không?
Tiễn phật thì tiễn đến tây thiên, đã làm đến nước này, bé dĩ nhiên phải gật đầu rồi. Nghĩ vậy, tiểu Vân lại gật đầu thêm vài cái nữa. Trong lòng bé âm thầm tính toán, không biết sau phi vụ này, bé sẽ có bao nhiêu đồ chơi nữa đây.
Trên môi Nam Cung Lãnh cuối cùng cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ. Anh ôm chặt Thủy Miên và tiểu Vân vào lòng, bờ môi lạnh lướt qua môi cô như cánh chuồn chuồn. Nhìn thầy cô quẫn bách, anh mới tạm thu tay, hôn lên má con gái cưng rồi nói:
- Cảm ơn con, con gái ngoan của ba.
Ngay lúc này, Thủy Miên ho khan vài tiếng:
- Em sẽ đồng ý trở về cùng anh nếu anh đồng ý một điều kiện…
Anh xoa đầu cô, giọng nói không che dấu cưng chiều:
- Không cần nói, bởi vì chỉ cần em muốn, anh sẽ đồng ý.
Lúc này, cô cũng chịu nở nụ cười. Một nụ cười mà nếu miêu tả chính xác thì phải dùng đến hai từ: ranh ma.
Sáng hôm sau…
Nam Cung Lãnh hối hả làm thủ tục xuất viện cho tiểu Vân, rồi đón vợ và con gái trở về nhà. Anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, nên chỉ cần Thủy Miên đồng ý thì mọi chuyện đã sẵn sàng. Ngay khi anh vừa dẫn vợ và con gái cưng về nhà thì đã thấy một đám người có mặt đông đủ.
Lí Thần và Mộ Dung Tuyết Băng chẳng quan tâm đến cái nhìn khinh bỉ của mọi người mà anh anh em em ngọt xớt. Trần Ly và Âu Dương Vĩ thì lại đứng nhìn chung quanh cười cười, hai nụ cười như một, đều có khả năng khiến người ta lạnh sống lưng. Mộ Dung Ngạo thì nắm chặt tay Lam Vi, cả hai ngồi im trên ghế. Còn Ám và Võ Loan Loan thì bay bay nhảy nhảy như hai con chim, tung tăng khắp nhà.
Nhìn căn nhà gọn gàng ngắn nắp của mình đã bị đám bạn xấu làm cho hỗn loạn, Nam Cung Lãnh không khỏi hét lên:
- Mấy người đang làm cái gì ở đây vậy hả?
Ngay lúc Thủy Miên và tiểu Vân đang cười cái bộ dạng quẫn bách của anh, thì Ryan từ nhà sau bước tới, bưng lên một dĩa trái cây và nói to:
- Có đồ ăn rồi đây.
Từng lằn gân xanh hiện trên cổ tay Nam Cung Lãnh. Bọn người kia có mặt ở đây thì thôi, tại sao cả tình địch của anh cũng có ở đây nữa! Có ai cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không?
Thấy anh đằng đằng sát khí, Ryan vội vàng biện minh và luôn tiện ngoắc tiểu Vân:
- Chào anh rể, chào chị hai mới về nhà. Tiểu Vân, qua đây với chú.
Tiểu Vân lon ton chạy qua chỗ Ryan, kéo tay cậu làm nũng:
- Chú ơi, cháu muốn ăn bánh ngọt.
Thế là Ryan lại đi ra sau bếp, lấy bánh lên cho bé.
Nghe lời “giới thiệu ngắn gọn” của cậu ta, anh quay sang nhìn Thủy Miên:
- Anh nghĩ là em nợ anh một lời giải thích.
Nhanh như chớp, cô đã trưng ra đôi mắt long lanh giống hệt tiểu Vân. Được rồi, là cô học tập con bé, bởi vì mỗi lần con bé áp dụng chiêu này, cô chẳng bao giờ từ chối được cả. Quả nhiên, cô thấy cơn tức giận của anh dịu xuống, mới thỏ thẻ mở miệng giải thích:
- Em chỉ muốn chọc cho anh ghen thôi. Anh làm em thương tâm biết bao lâu, phạt như thế là quá nhẹ. Ryan không phải là “người khác” của em, cậu ấy là em trai mà em nhận ở nước ngoài.
Ryan vừa mang bánh từ nhà sau lên, nghe lời đính chính của cô, vội vả gật đầu liên tục. Nam Cung Lãnh tạm tin lời cô giải thích, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh không khỏi nghi hoặc:
- Lúc em mới về nước là một thám tử cho anh hay, tại sao em lại biết trước để diễn kịch.
Thủy Miên cười vô tội vạ:
- Em chính là tên thám tử đó đây, chứ anh nghĩ người khác làm sao biết anh muốn tìm người để tự tìm đến anh hả?
Nam Cung Lãnh ngơ ngác nhìn Thủy Miên, rồi lại chuyển thành xấu hổ. Trời ạ, trước giờ anh luôn tự hào về trí óc của mình, lần này lại bị cô lừa một cách ngoạn mục. Được lắm, thì ra là người lấy một khoảng tiền cắt cổ hàng tháng của anh là cô.
Trong căn nhà vốn lạnh lẽo lại tràn ngập tiếng cười. Mọi người không ngừng đùa giỡn nhau, khiến Nam Cung Lãnh và Thủy Miên vốn đứng ngoài cũng không nhịn được mà nhập cuộc.
Tiểu Vân đang đứng cạnh cửa sổ ăn bánh ngọt bỗng la lên:
- A, tuyết rơi kìa.
Mọi người nghe vậy, hào hứng chạy ra ngoài. Nam Cung Lãnh nắm chặt lấy tay Thủy Miên, trong lòng vô cùng ấm áp.
Mùa đông năm xưa đã cướp đi của Tiêu Mặc Hàn những người thân thương nhất. Còn mùa đông hiện tại đã đưa đến bên cạnh Nam Cung Lãnh người con gái anh yêu thương. Tuyết rơi đã từng là một niềm đau, còn bây giờ lại trở thành một biểu tượng của hạnh phúc. Bởi vì cũng trong mùa tuyết rơi năm nào, anh đã gặp một cô gái mang tên: Hạ Thủy Miên.
“Tuyết khắp nơi tình thương hiện hữu
Tuyết mang theo vĩnh cửu tình người
Tuyết về bên những nụ cười
Bữa cơm sum họp đời đời không quên”
(Tuyết – Tử Nguyệt Liên)
Một mùa đông nữa lại đến trên thành phố. Cuối cùng, cô cũng đã về bên cạnh “mùa đông” của mình. Thủy Miên dựa vào bờ vai rộng của Nam Cung Lãnh, nhìn đám “con nít lớn tuổi” và một đứa “con nít đúng tuổi” chạy ra chơi với tuyết, trong lòng đầy ngọt ngào.
Nếu bạn chưa có một “mùa đông” của riêng mình, hãy thử nhìn lại một vòng xung quanh bạn xem, có thể người ấy sẽ ở đâu đó. Tôi tin, mùa đông của bạn rồi cũng sẽ về.
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.